Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

" Tiểu Tam?"

A Nhị gõ cửa, đứng chờ ở ngoài cửa phòng tiểu Tam, nhưng tiểu Tam lại không đến mở.

Hắn thở dài, xoay người đi về phía đại sảnh.

Hôm nay là ngày trở về của Tiểu Ngũ Tiểu Lục, hai ngày trước hắn đã nghĩ rằng tiểu Tam sẽ cao hứng khi tiểu Ngũ tiểu Lục trở về, thế nhưng nhìn đến bộ dáng ngay cả cửa cũng không thèm mở, lại càng không hiểu Tiểu Tam đang băn khoăn chuyện gì mà không muốn gặp lại hai người bọn họ.

Chạng vạng, Tiểu Ngũ cùng Tiểu Lục giống như dự đoán của A Nhị, bước vào trong cốc.

Rừng trúc bên ngoài Thần Tiên Cốc vẫn là một bộ dáng xanh um tươi tốt, không vì mùa đông đến mà trở nên điêu tàn, trúc ốc trong rừng vẫn hệt như ngày bọn họ rời đi, đã hơn một năm trôi qua mà mọi thứ hầu như không có thay đổi gì.

Trên hành lang treo vài cái đèn lồng đỏ, ngọn đèn trong đại sảnh phát ra ánh sáng mờ mờ, Bách Lý Huyền Hồ tuy cao tuổi nhưng vẫn còn rất tốt, ôn nhu hòa ái an vị trên trên ghế ở bàn tròn, mang theo nụ cười hệt như lúc hai huynh đệ bọn họ rời đi, chờ bọn họ từng bước từng bước đi qua sân cỏ, tiến vào đại sảnh.

Sau khi Tiểu Ngũ Tiểu Lục đi vào, động tác đồng loạt hướng Bách Lý Huyền Hồ quỳ lạy, đồng thanh nói: "Sư phụ, đồ nhi trở về thỉnh an người."

Bách Lý Huyền Hồ cười ha hả nói: "hảo, hảo ! Các ngươi mau đứng lên ! Ngồi vào bên cạnh sư phụ để sư phụ nhìn xem, hình như đã trưởng thành không ít rồi phải không? Đều đã hơn một năm không gặp các ngươi a !"

Bách Lý Huyền Hồ thanh âm ôn hòa, khiến cho lòng người an ổn.

Tiểu Ngũ Tiểu Lục tâm giống như được sưởi ấm qua, đã hơn một năm tịch mịch, rối rắm bên ngoài, tựa hồ chỉ cần một câu của phụ, liền lập tức tan biết hết.

Hai người bọn họ theo như lời Bách Lý Huyền Hồ nói mà ngồi vào bên cạnh người, chiếm vị trí hai bên Bách Lý Huyền Hồ.

A Nhị ở bên cạnh nhìn, vẻ mặt bình tĩnh tựa như thường ngày, ánh mắt không một tia dao động, chỉ là cùng sư phụ nghe hai huynh đệ Ngũ Lục nói đến đoạn thời gian đã trải qua ở bên ngoài, bộ dáng khoái trá vui vẻ khiến A Nhị cũng không khỏi thả lỏng vẫn biểu tình căng thẳng.

Đêm nay làm tiệc tẩy trần, Tiểu Bát niên kỉ nhỏ nhất bận rộn trong bận rộn ngoài bưng bê, châm rượu, đưa đồ ăn.

Đầy bàn rượu và thức ăn đều là A Nhị từ sáng sớm đi đến chợ ở lân cận mua, Tiểu Bát chỉ cần phụ trách hâm nóng, là có thể dọn ra bàn.

Tiểu Ngũ Tiểu Lục rất hay nói. Đối mặt với Bách Lý Huyền Hồ, cơ hồ ngay cả tâm cũng đem hết ra cho người xem, bởi vì đây chính là người đã thương họ như con cái thân sinh, để cho họ có cuộc sống vui vẻ tự tại như bây giờ.

Sư phụ thực lo lắng hai đồ đệ của người bị người khác khi dễ, vì thế khi Tiểu Ngũ Tiểu Lục nói một đống chuyện đã trải qua như anh hùng cứu mỹ nhân, thấy việc nghĩa hăng hái làm, lập tức hỏi: "bên ngoài không giống bên trong cốc, nhân tâm thực phức tạp. Các ngươi làm nhiều chuyện như vậy, có bị người tìm phiền toái hay không?"

Tiểu Ngũ cười nói: "Phiền toái đương nhiên có, mỗi ngày đều có người đến tìm."

"Ai !" Bách Lý Huyền Hồ lo lắng .

Tiểu Lục tiếp cười đến càn rỡ. "Thế nhưng sau khi bị tìm phiền toái mới phát hiện, nguyên lai võ công chúng ta ở trên giang hồ là đệ nhất đệ nhị a ! Mười người đến thì có chin người bị chúng ta dùng roi đánh trở về."

" Vậy còn lại một đâu?" sư phụ hỏi.

"Trực tiếp dọa té xỉu không chạy nổi." Tiểu Ngũ nói.

Hai huynh đệ người xướng người họa, một người mở miệng nói trước một câu nói, một người khác liền có thể bổ sung câu tiếp theo.

Bách Lý Huyền Hồ lúc này mới an tâm . Hắn nói: "Các ngươi không bị khi dễ thì tốt."

Tiểu Lục còn nói: "sư phụ, lúc bên ngoài cốc người ta còn đặt cho huynh đệ chúng ta biệt danh, tên là......"

Tu La song sát." hai huynh đệ đồng thanh nói ra.

Lúc này chỉ thấy A Nhị ngồi ở một bên nghe bốn chữ kia khẽ nhíu mày.

Triệu Tiểu Bát ngẫu nhiên ngẩng đầu nhìn nhìn bộ dáng các sư huynh cùng sư phụ nói chuyện, nhưng chủ yếu vẫn là đang tính toán xem nên ăn cái gì trước.

Tiểu Ngũ thần sắc trầm ổn bình tĩnh, bộ dạng ngây ngô lúc trước khi xuất cốc đã có bất đồng. Hắn cười, không còn là trẻ con bồng bột, hắn ổn trọng, đã hiểu được sự tình cái gì nên nói cái gì không nên.

Tiểu Ngũ nói: "Biệt danh này nghe vào tai giống như rất hung ác, ta cảm giác từ "sát" này nghe rất sai lầm, không phải kẻ giết người phóng hỏa không chuyện ác nào không làm mới bị gọi là "sát" sao? Có thể chúng ta đã làm chuyện gì khiến bên ngoài hiểu lầm , mới bị lấy ngoại hiệu như vậy."

Tiểu Lục cười đến có chút tự đắc. Hắn trước lúc ở trong cốc chỉ biết trốn sau lưng Tiểu Ngũ, chỉ nghe Tiểu Ngũ nói, có khi thoạt nhìn ngây ngốc, khó tránh khỏi sẽ bị cho rằng tính tình yếu đuối.

Nhưng ra ngày gặp qua nhiều chuyện, cũng rước lấy nhiều phiền toái hơn, hai huynh đệ muốn giúp đỡ nhau, vì thế hắn dù cho càng ngày càng dính ca ca, cũng càng ngày càng không muốn cùng ca ca tách ra, nhưng tính tình mạnh mẽ cũng từ đây mà ra, khiến hắn trở thành bộ dáng hôm nay.

Tiểu Lục nói chuyện so với Tiểu Ngũ lớn tiếng, cũng trực tiếp một chút. "trên giang hồ nghe nói có mấy thứ xếp hạng võ lâm gì đó, chúng ta trước đó không lâu đánh bại Ngạo Kiếm sơn trang Trang chủ, sau đó bằng hữu hắn đến thay hắn đòi công đạo, nhưng mà đòi cái gì công đạo a, rõ ràng chính là người kia tại tửu lâu cứng rắn muốn cướp bàn của ta cùng ca ca, kết quả bị ta một roi quăng xuống dưới lầu, cho nên ta cùng ca ca cũng đem đám bằng hữu kia của hắn đánh cho một trận."

Tiểu Ngũ cười nói: "sau đó Tiểu Lục ham chơi, đào cái hố đem đối phương chôn xuống, chỉ lộ ra đầu."

"Ai !" Bách Lý Huyền Hồ sau khi nghe xong lời này không còn lo lắng cho đồ đệ, đổi lại lo lắng cho người bị đồ đệ đánh.

"Giang hồ chính là nơi luận võ lực. Người thắng làm vua người thua làm giặc." Tiểu Lục vô tình nói: "Hai người kia không có việc gì liền đến đòi công đạo, đánh thua nên lại đặt ngoại hiệu ác nhân cho bọn ta! Bị đánh vài lần cũng xứng đáng !"

Tiểu Lục dứt lời, lại nhìn về phía Tiểu Ngũ hỏi: "Ca, ngươi nói ta đem tên kia chôn ở bên trong hố cát, nếu không ai phát hiện, hắn có khát chết hay là bị mặt trời làm chết khô không?"

Tiểu Ngũ thần sắc bình tĩnh, lời nói hoàn toàn không lưu tâm đến người nọ. Hắn nói: "Yên tâm, mấy ngày trước đây đều có tuyết, hắn vừa không có khát chết cũng sẽ không chết khô. Ước chừng, nhiều lắm, bị tuyết chôn cho ngộp chết, hay là trời lạnh làm đông chết mà thôi!"

Tiểu Ngũ Tiểu Lục nói ra đáp án này tựa hồ là ngữ khí đùa giỡn, Bách Lý Huyền Hồ nghe được sửng sốt, cho đến khi Tiểu Ngũ cùng Tiểu Lục cuối cùng cùng cho Bách Lý Huyền Hồ một nụ cười xán lạn, Bách Lý Huyền Hồ lúc này mới biết, hai đồ đệ nguyên lai là đang nói chuyện cười cho y nghe a !

Tiểu Bát đã ăn lửng dạ cũng gia nhập câu chuyện, càng không ngừng hỏi bên ngoài như thế nào như thế nào, chơi có vui không, giang hồ lại là như thế nào, có phải những người bị đánh sau này sẽ không có biện pháp đối phó với hai sư huynh nữa?

Bốn đồ đệ cùng sư phụ ăn một bữa cơm thật vui vẻ, nói chuyện hòa hợp, chỉ là A Nhị thỉnh thoảng lại bắt gặp ánh mắt mơ hồ nhìn về phía đại sảnh của tiểu Ngũ. Mà Tiểu Lục lúc đó sẽ nhìn chăm chú vào ánh mắt của ca ca song sinh, thời điểm nào đó cả hai cũng sẽ phát ngốc trong chốc lát.

A Nhị biết, bọn họ đều nghĩ đến cùng một người.

Cái người đêm nay vẫn chưa lộ diện, sư huynh từng cùng bọn họ thân mật khăng khít không một khắc tách ra ── Bách Lý Tam.

☆☆☆

Buổi tiệc sau khi ăn xong, Bách Lý Huyền Hồ cũng khó có dịp tâm trạng được vui vẻ, đến trời tối mịt mới bị A Nhị kéo về phòng ngủ.

A Nhị chung quy vẫn phải chăm sóc sư phụ nhà hắn, cái người chỉ biết thương đồ đệ mà không biết thương bản thân mình, về phần mấy sư huynh đệ khác, bọn họ đều đã có chủ ý riêng, trừ khi ngẫu nhiên dặn dò vài chuyện trọng yếu, rất nhiều chuyện khác A Nhị đều là mặc kệ.

Huyết mạch Thiên Cơ môn khiến A Nhị có thể ở rất nhiều thời điểm biết trước một ít chuyện người khác không biết, chẳng qua là khi còn bé hắn một lòng nghiên cứu, sau này lại vì câu nói của sư phụ mà lo lắng không ngừng.

Sư phụ nói: Thiên địa vạn vật tự có quy tắc của nó, sinh cũng có khi, tử cũng có khi. Người ở trong đó bất quá chỉ như một ngọn cỏ, dù cho cố gắng thay đổi cũng chỉ như con kiến rung cây.

Huyết mạch Thiên Cơ Môn bị diệt cũng không phải không có nguyên nhân. Sư phụ không muốn A Nhị cũng bước theo con đường của cha mẹ hắn.

A Nhị chính mình cũng đã minh bạch, vì thế sau này tính tình mới càng ngày càng lãnh đạm.

Chỉ là có chút chuyện hắn vẫn nhất định phải làm. Tám sư huynh đệ Thần Tiên Cốc đều là tâm can bảo bối của sư phụ, bất cứ một ai chịu tổn thương đều sẽ khiến sư phụ đau lòng.

Vì thế ở trong phạm vi năng lực của hắn, mấy chuyện không ảnh hưởng đến thiên hạ đại cục hay thống nhất giang sơn gì đó, hắn vẫn là có thể làm.

Sau khi sư phụ ngủ, A Nhị thổi tắt ánh nến, từ trong phòng sư phụ đi ra.

Hắn đi dọc hành lang, cho đến phòng bếp dưới gốc đại thụ, quả nhiên thấy thân ảnh Tiểu Ngũ cùng Tiểu Lục.

Hai sư đệ này thân hình đã cao lớn không ít.

Năm đó khi xuất cốc hai người bọn họ bất quá mới mười bảy tuổi, trên mặt còn mang theo tâm tình hài tử không muốn xa rời người nào đó, nhưng mà khi bọn hắn rời đi, người nọ lưu lại, bọn họ đi vào giang hồ, minh bạch đạo lý đối nhân xử thế, cũng hiểu được nhân tâm hiểm ác, nội liễm có vẻ lại càng thêm nội liễm, nói chuyện cũng càng thêm thận trọng.

Sự thay đổi thậm chí còn biểu hiện ra bên ngoài tướng mạo.

Tiểu Ngũ vẫn là người ra quyết định. Ngày trở về này, hắc mặc một bộ mặc sắc xiêm y, hắc sắc Tu La tiên vẫn như trước kia đặt tại bên hông, tóc đen cao cao buột thẳng lên, lộ ra khuôn mặt kiên nghị.

Khuôn mặt kia mày kiếm mắt sáng, mạnh mẽ gan góc, thần sắc hồng hào, ngũ quan tinh xảo lại không có nửa điểm yếu đuối. Tính trẻ con nguyên bản cũng giảm đi rất nhiều, Tại thời khắc nào đó còn cố ý vô tình để lộ ra một chút đạm mạc cùng nhợt nhạt trào phúng.

Dù cho hắn ngẫu nhiên cười, nụ cười cũng giống nước mùa đông chảy trên mặt băng hàn, lạnh đến đóng băng người khác.

Mà Tiểu Lục rõ ràng cùng Tiểu Ngũ là huynh đệ song sinh, nhưng tính cách lại hoàn toàn bất đồng.

Thời điểm hắn nhếch miệng cười mang lại một cảm giác rất tùy ý. Tóc hỗn độn mà tùy tiện buột lên, mặc bạch sam, bạch sắc Tu La tiên đồng dạng treo bên hông.

Dù cho cùng là chân mày mảnh, nhưng theo thần thái khi Tiểu Lục nói chuyện, dung mạo lại có vẻ dương cương rất nhiều. Nụ cười dưới đáy mắt che giấu nhiều thứ mạn bất kinh tâm, phảng phất thế gian này không có bất cứ sự tình đáng giá nào khiến hắn chú tâm đến ── trừ ca ca hắn.

A Nhị nhìn một lát liền đi.

Ban đêm bầu trời đầy sao sáng, phòng bếp im lặng tối đen, ngay cả gió cũng ngừng thổi, hai người kia vẫn còn đang chờ, chờ người duy nhất mà bọn họ nhớ thương xuất hiện.

Tiểu Ngũ liếc mắt nhìn hướng A Nhị rời đi, hướng đệ đệ hắn nói: "nhị sư huynh đi."

Tiểu Lục liếc liếc bóng dáng A Nhị, nói: "Nhị sư huynh giống như không quá cao hứng. Hắn bình thường đều không thích quản chúng ta, hôm nay là làm sao?"

"Về sau chuyện ở bên ngoài chúng ta vẫn nên ít nói lại! Sau khi sư phụ mới vừa nghe xong chuyện chúng ta du ngoạn bên ngoài, chân mày nhị sư huynh liền nhăn vài lần. Nhị sư huynh đại khái nghe ra chút manh mối, đối với chuyện chúng ta làm không hài lòng."Tiểu Ngũ thấy rõ ràng.

Tiểu Lục hừ một tiếng nói: "Mấy sự tình chúng ta đã làm, làm gì còn cần phải lựa lời nói cho sư phụ. Người ngoài đều nói huynh đệ chúng ta lợi hại, trở về Thần Tiên Cốc tự nhiên muốn cùng sư phụ nói, chung quy chúng ta là từ Thần Tiên Cốc đi ra, là đệ tử của sư phụ, chúng ta như vậy khiến sư phụ có mặt mũi, nhị sư huynh hẳn là khen chúng ta mới đúng !"

Tiểu Ngũ thở dài: "Kỳ thật chúng ta cũng được xem như do Tam sư huynh dạy dỗ, chúng ta hôm nay có chuyện gì đều muốn kể hắn nghe, nhưng hắn ngay cả việc ăn cơm cùng chúng ta cũng không nguyện ý."

Tiểu Lục vừa nghe ca ca nhắc tới tiểu Tam, nhớ tới chuyện năm trước khi bọn họ muốn rời khỏi liền đi tìm riêng tiểu Tam, tiểu Tam lại đóng cửa không gặp bọn họ, làm cho bọn họ hai người cô đơn một mình rời khỏi cốc.

Mới ra giang hồ cái gì cũng đều không hiểu, bọn họ chẳng những chịu rất nhiều oan ức, còn nhận được ánh mắt khinh thường, thậm chí là những vết đao. Việc này vừa nghĩ đến, Tiểu Lục liền nóng giận vô cùng.

Tiểu Lục cả giận nói: "Ngươi lại nhắc hắn làm cái gì, không phải nói là không muốn gặp hắn sao !"

Tiểu Ngũ sau một lúc lâu không lên tiếng, sau này mới cúi đầu mở miệng nói: "Nhưng ngươi không hề nhớ hắn sao? Ngay cả khi hắn không để ý tới chúng ta, nhưng ta vẫn là rất nhớ hắn, rời khỏi Thần Tiên Cốc mấy ngày nay, ta không một ngày nào mà không nhớ hắn."

Tiểu Lục nghe được lời nói này của ca ca, nguyên bản hai má đang phồng to nháy mắt hoàn toàn nguôi giận. Hắn im lặng, một hồi lâu mới nói: "Ta cũng nhớ hắn a, nhưng hắn lại không để ý tới chúng ta. Chúng ta ở chỗ này chờ lâu như vậy, là người đều hẳn là nghe thanh âm chúng ta nói chuyện đi ! Nhưng phòng hắn ngay cả ánh nến cũng không sáng!

Ca, vì cái gì Tam sư huynh thay đổi bất thường? Trước kia vô luận đến nơi nào hắn đều mang theo chúng ta, cho dù chúng ta luôn chọc hắn sinh khí, nhưng bình thường chúng ta cũng thực nghe lời hắn nói mà không phải sao? Như thế nào giống như vừa chớp mắt, hắn liền không muốn gặp chúng ta nữa?"

Tiểu Ngũ thấp giọng nói: "Ta cũng đoán không rõ tâm tư Tam sư huynh. Ta chỉ nhớ rõ sau khi chúng ta lớn lên, hắn liền bắt đầu buổi tối không muốn cùng chúng ta ngủ. Sau này chúng ta đánh thắng nhị sư huynh có thể xuất cốc, hắn liền không để ý hai ta.

Chẳng lẽ hắn chỉ thích tiểu hài tử? Ngươi xem Tiểu Bát niên kỉ so với chúng ta nhỏ hơn, sau khi Tiểu Bát đến đây hắn liền đối xử với tiểu Bát tốt hơn chúng ta...... Nhưng mà ta vẫn không thông, chúng ta lúc còn nhỏ hắn vẫn đối với chúng ta hung dữ lắm mà......"

Tiểu Lục kinh sợ. "Chẳng lẽ hắn thích Tiểu Bát so với chúng ta nhiều hơn! Cho nên hắn mới có thể lưu lại bên trong cốc mà không cùng chúng ta đi! Bởi vì hắn muốn cùng Tiểu Bát cùng một chỗ?"

Tiểu Ngũ mày nhíu chặt, trong lòng cũng hoài nghi Tiểu Bát.

Tiểu Bát nhỏ hơn bọn họ hai tuổi, bộ dạng nộn nộn sinh sinh, một đôi mắt ngập nước lại có linh khí, tính cách còn vô cùng cổ linh tinh quái, nhưng miệng ngọt, nói chuyện rất ngoan, trong Thần Tiên Cốc không ai không thích hắn. Cho nên...... Tam sư huynh của bọn họ thiên vị Tiểu Bát cũng không phải không có khả năng......

Tiểu Lục có thể biết được trong lòng Tiểu Ngũ suy nghĩ những gì, hắn hiểu được chính mình đoán đúng, vì thế nguyên bản làm bộ đường hoàng, biểu tình mắt cao hơn đỉnh lập tức suy sụp, oán hận nói:"Tam sư huynh không thích chúng ta, hắn thích Tiểu Bát! Đáng giận, khốn kiếp, ném chúng ta, di tình biệt luyến, gia hỏa chỉ thích tiểu hài tử!"

Tiểu Ngũ dựa vào cây, mũi chân đá đá đám rễ cây lan tràn trên mặt đất.

Đại thụ to lớn căn bản hoàn toàn không bị tiểu Ngũ làm lung lay, mà biểu tình của hắn cũng dần bình tĩnh lại, biến trở về bộ dáng bình thản không cảm xúc như thường ngày.

Bọn họ hai người ở dưới tàng cây cạnh phòng bếp đợi vài canh giờ.

Rõ ràng đều có kết luận, bhưng lại không muốn quay về phòng nghỉ ngơi.

Nơi này là địa phương tiểu Tam thường lui tới, mơ hồ còn có thể cảm giác được khí tức của tiểu Tam.

Nơi này cũng là chỗ gần với sương phòng của tiểu Tam nhất, chỉ cần tiểu Tam vừa mở cửa đi ra, bọn họ liền có thể nhìn đến tiểu Tam.

Chỉ là đợi a đợi, cánh cửa kia vẫn giống như năm trước lúc bọn họ rời đi, chặt chẽ đóng kín, cũng không bởi vì bọn họ mong chờ ngóng đợi, cũng không vì bọn họ mà mở ra.

Tiểu Tam vốn là người hay mềm lòng, năm đó không hề suy nghĩ mà nhận lấy trách nhiệm nuôi dạy bọn họ. Chung quy tiểu Tam cũng chỉ lớn hơn bọn họ hai tuổi, năm bọn họ gặp gỡ nhau, ba người vẫn còn là hài tử.

Tiểu Tam cũng là người tâm địa cứng rắn, hắn đã hạ quyết định liền sẽ không thay đổi, không người nào có thể dao động hắn. Nếu không phải như thế, năm đó tiểu Tam võ công kém như vậy làm sao có thể khiến Đại sư huynh kỳ tài được sư phụ công nhận phải chịu khổ, còn có thể hy sinh cả tánh mạng cứu bọn họ từ miệng dược vật ra.

Tiểu Ngũ cảm giác, tiểu Tam sở dĩ buông tay, là vì cảm giác bọn họ đã lớn lên, hiển nhiên phải tự đi con đường của mình .

Nhưng mà Tiểu Ngũ không thích loại cảm giác này.

Hắn thích lưu lại bên người tiểu Tam, vô luận tiểu Tam mắng bọn hắn cũng tốt, bắt bọn hắn luyện công luyện tới chết cũng tốt, chỉ cần có thể nghe được thanh âm tiểu Tam, chỉ cần ánh mắt tiểu Tam có thể dừng lại trên người bọn họ, tâm tình hắn đã có thể ấm áp, vì có người từ đầu đến cuối vẫn luôn quan tâm đến mình.

Nhưng tiểu Tam lại tuyệt quyết, giống như đem tâm hắn bóp chết vậy.

Cho đến khi trời sắp sáng, lúc hai huynh đệ chờ đến mệt mỏi tính toán trở về phòng, trong phòng tiểu Tam đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.

Tiểu Ngũ nguyên bản ngồi xổm bên cạnh Tiểu Lục lỗ tai lập tức dựng lên, một đôi mắt nhìn chằm chằm về hướng cửa phòng tiểu Tam.

Hai người đang nhìn chăm chú về hướng phát ra âm thanh.

Cánh cửa kia bị nhẹ nhàng mở ra, buổi sáng yên tĩnh vang lên một trận "cành cạch" thanh âm.

Thân ảnh Tiểu Tam trong bóng đêm có vẻ mông lung, nhưng vô luận sắc trời hôn ám cỡ nào, chỉ cần nhìn thấy hình dáng, dù cho chỉ là mơ hồ, Tiểu Ngũ Tiểu Lục đều có thể biết, đó là Tam sư huynh của bọn họ.

Tiểu Tam đạp cửa phòng ra, hướng đại sảnh đi tới, không thèm quay đầu nhìn Tiểu Ngũ Tiểu Lục.

Nguyên bản Tiểu Lục đang ngồi lập tức đứng lên, xoay người cùng ca ca đi về hướng tiểu Tam.

Bọn họ đi theo phía sau tiểu Tam, rõ ràng cách xa nhau chỉ có vài bước, cảm giác thật gần, nhưng lại thật xa.

Hai người trong lòng vô cũng rối rắm hỗn loạn, lại không phát ra một điểm thanh âm.

Tiểu Tam đi đến đại sảnh, nơi gieo trồng rất nhiều kỳ trân dị thảo.

Hắn đứng ở chỗ để dược phía trước một hồi lâu, hai mắt vô thần ngẩn người, nhưng lại giống đang tự hỏi cái gì.

Hắn khom lưng thân thủ hái một gốc dược thảo, nhưng khi ngón tay tiếp xúc với Diệp tử lại tạm dừng một lúc lâu, ngón tay sửa lại phương hướng, nhổ lên một cây dược thảo nhỏ xíu khác bên cạnh

Sau đó hắn cầm lấy ngọn cây kia, lại quay trở về con đường cũ, một đường hướng sương phòng của mình mà đi, cuối cùng đóng cửa, phảng phất giống như hoàn toàn không có nhận thấy được phía sau có hai người.

Tiểu Lục sắp nhẫn nhịn không được, khi tiểu Tam không nhìn tới bọn họ mà đóng lại cửa, hắn lập tức đuổi theo, nâng tay hung hăng đập vào cửa phòng một cái.

Ván cửa bằng gỗ lập tức chấn động, ngay cả hành lang bằng trúc rắn chắc cũng lung lay một tý.

Tiểu Lục ở bên ngoài la lớn: "Tam sư huynh, ngươi không thích chúng ta đến như vậy sao? Rõ ràng đã biết chúng ta trở lại, cũng biết chúng ta đang đợi ngươi, vì cái gì ngay cả con mắt cũng không thèm liếc chúng ta một cái?"

Tiểu Ngũ im lặng không nói một câu. Hắn chỉ là vươn tay dán trên cửa phòng tiểu Tam, rồi sau đó lại đưa tay thu trở về. Rất muốn đụng đến, thế nhưng lại buông tay. Người kia trong lòng đã không có bọn họ, hết thảy dừng ở đây, dù cho bọn họ muốn cưỡng cầu, cũng cầu mà không được .

" Bách Lý Tam !" Tiểu Lục không kìm chế nổi nữa, hắn vừa thương tâm lại sinh khí, cả giận nói: "ngươi lại tàn nhẫn như vậy, trở mặt không nhận người ! chúng ta ở với ngươi đã bao nhiêu năm, nghe lời ngươi nói, làm bao nhiêu chuyện, ngươi như thế nào có thể vừa quay đầu lại liền không để ý bọn ta, chúng ta là tiểu miêu tiểu cẩu mà ngươi tùy tiện nuôi sao? Không muốn nuôi nữa liền đem chúng ta ném, ngươi cho chúng ta đều không có tâm, sẽ không tổn thương sao!"

Người trong phòng vẫn không lên tiếng, Tiểu Lục phát điên gần như điên cuồng hét lên, tay lại đập mạnh cửa.

Sau đó Tiểu Ngũ bắt lấy cổ tay Tiểu Lục, ngẩng đầu nhìn ánh mắt đệ đệ, rồi hướng hắn lắc đầu, Tiểu Lục mới đè nén xuống xúc động, cả giận nói: "ta chính là không cam tâm mà!"

"Không cam tâm thì như thế nào? Hắn đây là muốn cùng chúng ta ân đoạn nghĩa tuyệt, không muốn cùng chúng ta dính dáng đến. "Tiểu Ngũ ánh mắt lãnh liệt, đáy mắt không hề có độ ấm, nói.

Tiểu Lục dựa vào ván cửa chậm rãi trượt xuống, ngồi ở trước cửa phòng tiểu Tam trên hành lang trúc. Hắn thì thào nói: "ai cũng không có cách dao động Tam sư huynh, hắn chỉ muốn làm việc theo ý mình, ngay cả sư phụ cùng nhị sư huynh đều không quản được hắn , huống chi là chúng ta......" Tiểu Lục gục đầu xuống, co chân, vùi đầu vào gối.

Tiểu Ngũ cũng theo Tiểu Lục ngồi xuống. Hai huynh đệ dựa vào nhau, giữa bầu trời gió lạnh, dựa sát vào cho nhau hơi ấm.

Bọn họ ngồi xuống, liền ngồi ngoài của tiểu Tam tận hai ngày.

Sư phụ đến xem qua, A Nhị đến xem qua, Tiểu Bát thường thường đưa cơm đưa nước lại đây, dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn bọn họ.

Thẳng đến buổi tối ngày thứ ba, Tiểu Ngũ mở miệng . Hắn dùng giọng khàn khàn bình tĩnh nói: " Gió thổi ba ngày, đầu óc cũng thanh tỉnh chút. Ngươi nói chúng ta ngóng ngóng trông trông hắn mở cửa gặp chúng ta để làm gì? Chúng ta trở về lần này, sư phụ đối với chúng ta so với hắn đối với chúng ta còn tốt hơn, ngay cả nhị sư huynh cùng Tiểu Bát cũng đều cao hứng vì chúng ta trở về, cũng chỉ có hắn không thích chúng ta, hắn không muốn gặp, chúng ta cứ mãi ở chỗ này, khác nào bị hắn coi thường."

Tiểu Lục không nói gì, ca ca nói tất cả đều đúng, nhưng bọn hắn chỉ là muốn gặp mặt tiểu Tam một lần.

Ca ca cùng hắn đều muốn như vậy, bằng không sao lại ở trước cửa tiểu Tam mấy ngày liền. Đã bao lâu trôi qua bọn họ cũng không rõ, nhưng bọn họ đã sớm suy nghĩ minh bạch rồi.

Mãi cho đến đêm nay, Tiểu Ngũ đột nhiên đứng lên, cũng kéo tiểu Lục đứng lên theo.

Tiểu Ngũ nói: " chúng ta đi thôi !" Hắn đi về phía bên ngoài Thần Tiên Cốc.

Tiểu Lục hỏi: " không cùng sư phụ bọn họ cáo biệt sao?"

Tiểu Ngũ lắc lắc đầu, không còn dư lực để làm mấy việc khác. Hắn chỉ biết là chính mình đã không thể lại ở lại nơi này chờ đợi nữa, dù cho chờ đến thế nào thì cánh cửa ấy cũng sẽ chẳng mở ra.

Hắn khi còn bé ở bãi tha ma chết một lần, lúc này lại bị tiểu Tam không thèm chú ý đến khiến hắn chết một lần nữa.

Tâm của một người làm sao có thể chết hai lần?

Tiểu Ngũ cảm giác, lần trước tâm hắn đã chết đi một lần, sau này thật vất vả sống lại, lại tan nát cõi lòng thêm lần nữa.

Cảm giác ấy so với thật sự chết đi càng thống khổ hơn. Chết chỉ là không thể cử động mà thôi, còn tan nát cõi lòng chính là tim từng chút từng chút một vỡ ra thành bụi phấn, cái loại đau đớn này còn gấp ngàn lần so với việc phải chết đi.

Tiểu Lục rõ ràng cảm nhận được trên người Tiểu Ngũ truyền đến nồng đậm cảm xúc, thậm chí phát ra một chút hận ý. Hận ý này có lẽ ngay cả chính Tiểu Ngũ cũng không có phát hiện, chỉ là bởi vì tâm tự rung chuyển quá lớn, mới bộc phát đi ra.

Tiểu Lục lập tức chỉ cảm thấy ca ca bị Tam sư huynh khi dễ, cho nên thương tâm. Ca ca thương tâm so với chính mình thương tâm còn làm cho tiểu Lục phẫn nộ hơn, ai cũng không thể thương tổn ca ca hắn, cho dù đó là Tam sư huynh.

Tiểu Lục gắt gao bắt lấy tay Tiểu Ngũ, cắn răng nói:

"Ca, ngươi không cần khổ sở, một chút cũng không được khổ sở! Người kia không cần chúng ta, chúng ta cũng không cần người kia nữa! Từ trước kia đến bây giờ vốn cũng chỉ có ta và ngươi mà thôi, hắn chính là người ngoài, chỉ biết khi dễ chúng ta! Nhưng từ giờ trở đi ta sẽ không để bất luận kẻ nào khi dễ ngươi, hai chúng ta sẽ ở bên nhau, mỗi ngày đều phải trải qua vô cùng cao hứng, khoái khoái lạc lạc, tức chết Tam sư huynh, tức chết cái tên làm chúng ta thương tâm!"

Tiểu Ngũ trầm mặc dùng lực nắm lại tay Tiểu Lục. Hắn trong lòng không cam tâm, khóe mắt có lệ. Nhưng lúc ngửa đầu trừng mắt nhìn lên, khiến gió thổi đi một vài giọt nước mắt, hắn ở trong lòng thề, từ nay về sau, cũng chỉ có bọn họ có thể để người khác thương tâm, không còn ai có thể khiến cho bọn họ thương tâm nữa!

Triệu Tiểu Bát là nhìn Ngũ sư huynh cùng Lục sư huynh nhà hắn tay trong tay rời đi .

Trong đầu hắn đột nhiên cảm giác ê ẩm, Ngũ sư huynh cùng Lục sư huynh hảo đáng thương, Tam sư huynh vứt bỏ bọn họ, nhưng đồng thời lại cảm thấy Tam sư huynh mặc dù tính tình có hơi nóng nảy, nhưng đối với Ngũ sư huynh cùng Lục sư huynh hình như không tệ.

Tam sư huynh làm việc có này hẳn là có suy xét.

Tiểu Bát là người ngoài cuộc nhìn rất rõ, Ngũ sư huynh cùng Lục sư huynh đích xác quá mức ỷ lại Tam sư huynh. Người sáng suốt vừa thấy liền rõ ràng, bọn họ nếu tiếp tục dán dính vào Tam sư huynh, về sau tuyệt đối không làm ra đại sự. Tam sư huynh tuy chưa nhìn ra điểm này, nhưng trực giác hắn rất chuẩn, hơn một năm trước đem này hai người ném ra cốc, nói không chừng chính là do cảm giác được gì đó.

Ai, nương nói nam nhân tuy rằng có thể yêu nam nhân, nhưng bình thường đều không có kết quả tốt.

Hắn cảm giác Tam sư huynh hẳn là thích cô nương nhiều hơn, cùng Ngũ sư huynh và Lục sư huynh không thể chung một con đường.

Nhưng Ngũ sư huynh cùng Lục sư huynh cũng thật ngốc, lại đi yêu nhũ mẫu như Tam sư huynh, còn cho rằng cái loại cảm tình này là nhụ mộ chi tình. Chỉ là Tam sư huynh không để ý tới bọn họ, bọn họ liền thương tâm đến muốn chết.

(nhụ mộ chi tình: tình cảm của trẻ con quấn quýt lấy cha mẹ)

Theo như tình hình này, ngày sau nếu Tam sư huynh cưới lão bà đem về cho bọn hắn xem, không phải bọn hắn sẽ đem Thần Tiên Cốc ném đi luôn sao.

Tam sư huynh kỳ thật cũng ngốc, chiếu cố Ngũ sư huynh Lục sư huynh nhiều năm như vậy, lại không biết người ta thích hắn. Còn đem người ta đá đi xa, chết sống không nhìn, muốn bọn hắn tự lập tự cường, bản thân thì đứng nhìn thành quả.

Nhưng Tiểu Xuân cảm thấy biện pháp này của Tam sư huynh hệt như bắt Ngũ sư huynh cùng Lục sư huynh tự sinh tự diệt!

Sách, ba người này dính cùng một chỗ, nếu trời thương xót, thì bọn họ chỉ bị nội thương, nếu trời không thương , nhất định ngoại thương cũng sẽ có!

Đặc biệt nay Ngũ sư huynh Lục sư huynh còn có cái danh hiệu "Tu La song sát", võ công cũng rất cao, người bên ngoài Thần Tiên Cốc, cẩn thận nha, để bọn họ gặp ai là người ấy xui xẻo a ──

Ngồi trên cỏ đợi trong chốc lát, trời chậm rãi sáng.

Tiểu Bát sờ sờ cái bụng nhỏ của mình, nghĩ lâu rồi cũng chưa ăn đồ Tam sư huynh làm, vì thế lập tức bỏ qua lo lắng cho Ngũ sư huynh và Lục sư huynh, liền chạy nhanh đến cửa phòng Tam sư huynh nhà hắn, không ngừng gõ cửa liên tục.

Tiểu Tam còn mang theo thanh âm trẻ con non nớt hô: "Tam sư huynh ngươi có thể đi ra , Ngũ sư huynh Lục sư huynh đã rời cốc. Ta bụng đói, trời cũng sáng, mau ra đây nấu cơm a !

Ta muốn ăn mì, ta muốn ăn mì! Còn muốn ăn món trứng ngươi lần trước làm! Mau ra đây, mau ra đây, ngươi nếu không ra ta cùng sư phụ còn có nhị sư huynh liền bị đói chết nha!"

Tiểu Bát ở bên ngoài ồn ào hồi lâu, nhưng kỳ quái là tiểu Tam trong phòng vẫn không động tĩnh.

Hắn nghiêng đầu, gõ cửa, rồi ngừng trong chốc lát, lại gõ gõ cửa, nghi hoặc hô: "sư huynh, ngươi không ở trong phòng sao? Ngươi chạy ra đi đâu sao?"

Bởi vì lúc nãy tiểu Lục đá mạnh cửa, tiếp theo Tiểu Bát lại gõ cửa, kết quả vào lúc tiểu Bát đang hoang mang chờ, ván cửa liền "ba" một tiếng, chốt cửa bên trong bị gãy thành hai đoạn .

Ván cửa chậm rãi mở ra, rồi sau đó lộ ra tình hình trong phòng.

Tiểu Bát thấy Tam sư huynh cong vẹo nằm sấp ngủ ở trên giường, chăn chỉ đắp một nửa. Trong phòng cửa kín không kẽ hở, không khí ẩm thấp làm người ta cảm giác hít thở không thông.

Phát hiện tình hình tựa hồ không quá thích hợp, theo lý thuyết lúc trước Lục sư huynh động tĩnh lớn như vậy, Tam sư huynh hẳn là sớm tỉnh mới đúng. Đúng, thậm chí còn có thể đá cửa đi ra đánh mông hắn!

Nhưng hiện nay trong phòng không hề có khí tức người sống là sao thế này?

Cặp mắt hoa đào của Tiểu Bát nhanh như chớp dạo qua một vòng, cuối cùng không sợ chết đi vào trong phòng tiểu Tam, một bước không ngưng đi thẳng đến trước giường tiểu Tam.

Hắn hô một tiếng:"Tam sư huynh !"

Thấy tiểu Tam không phản ứng, hắn trong lòng lập tức nhảy dựng.

Sau lại phát hiện tay của tiểu Tam đang nắm rễ bản lam, liền cảm giác sự tình không đơn thuần.

Tiểu Bát thân thủ chạm vào tiểu Tam, phát hiện thân thể đối phương nóng bức dị thường, lập tức sửng sốt, rồi sau đó cả người đều nhanh chóng đứng lên.

Hắn đầu tiên đem tiểu Tam nằm lại cho tốt, thấy sắc mặt tái nhợt đỏ ửng lại mang theo bệnh trạng của tiểu Tam liền lập tức bắt mạch. Nhưng mà mạch này không bình thường, một phen nhận ra mạch đập rất yếu, Tiểu Bát nghe thanh âm chính mình cao như thét chói tai, kinh thanh hô: "Sư phụ cứu mạng ── Tam sư huynh sắp không xong rồi ──"

Lời nói của Triệu Tiểu Bát mới bật thốt lên không bao lâu, liền nghe thấy một trận lách cách leng keng hỗn độn tiếng vang, tiếp theo là thanh âm của Nhị sư huynh xa xa truyền đến, nói: " sư phụ ngài chậm một chút, cẩn thận té ngã !"

Sau đó lại là tiếng bước chân hốt hoảng hỗn độn vang lên trên hành lang, không bao lâu, Bách Lý Huyền Hồ hai mắt tối lại nghiêng ngả lảo đảo chạy vào trong phòng tiểu Tam, đi theo bên cạnh hắn là nhị đệ tử A Nhị.

Bách Lý Huyền Hồ nhìn thấy tiểu đồ đệ sắc mặt trắng bệch, mấy ngày nay người bởi vì lo lắng cho Tiểu Ngũ Tiểu Lục mà không thể nào ngủ, sắc mặt đang dần tái nhợt.

Bách Lý Huyền Hồ bước nhanh đi đến trước giường tiểu Tam, Tiểu Bát nhanh chóng tránh ra, để cho Bách Lý Huyền Hồ thay tiểu Tam bắt mạch.

Khi ngón tay Bách Lý Huyền Hồ đặt tại cổ tay tiểu Tam, sắc mặt càng khó nhìn, hắn vội vàng hỏi Tiểu Bát: "Tam nhi đây là làm sao?"

Tiểu Bát nói: "phong tà nhập thể, cũng không biết vì sao lại bệnh thành như vậy. Ta thấy hắn cầm trong tay rễ bản lam, hẳn là phát hiện chính mình nhiệt độ cao không hạ cho nên đến dược phòng lấy thuốc ."

Bách Lý Huyền Hồ sau khi bắt mạch cho tiểu Tam liền gật gật đầu, nhìn tiểu đồ đệ nói: "Tam sư huynh ngươi thân mình vốn không tốt, hàng năm đều phải bệnh một hai hồi, sư phụ đã nói với hắn vài lần muốn đem thân thể hắn dưỡng tốt thêm một chút, nhưng hắn chính là không chịu. Lần này bệnh tới hung mãnh dị thường, người đã hôn mê cũng không biết gọi sư phụ một tiếng, nếu không phải ngươi phát hiện, Tam sư huynh ngươi lại muốn đi quỷ môn quan một chuyến ! Ai, Tam nhi này thật sự là......"

Bách Lý Huyền Hồ đầy mặt bất đắc dĩ.

Tiểu Bát nói:"sư phụ, Tam sư huynh đã hôn mê thì gọi người như thế nào a?"

"A, ai, thật là." Bách Lý Huyền Hồ ngẩn ngơ.

A Nhị đối Tiểu Bát nói: "Ngươi đi nghĩ phương thuốc đến cho sư phụ xem, sư phụ xem qua nếu được, liền đi nấu thuốc cho tiểu Tam uống."

" Biết !" Tiểu Bát lập tức chạy đi nghĩ phương thuốc.

Triệu Tiểu Bát y thuật kế thừa Bách Lý Huyền Hồ, chính là Bách Lý Huyền Hồ một tay dạy nên, hơn nữa hắn thiên phú như thế, trừ thực chẩn còn có chút mới lạ, mấy chuyện dùng dược đều đã chuẩn, đã có thể nói là trò giỏi hơn thầy, tốt hơn Bách Lý Huyền Hồ một bậc .

Mà A Nhị bảo Tiểu Bát đi kê đơn cho tiểu Tam cũng là có duyên cớ. Nếu Tiểu Bát có thể xuất sư, có đồ đệ này ở đây, sư phụ sẽ không mệt nhọc nữa.

Tiểu Bát một thoáng chốc liền lấy đơn thuốc trở về, trên giấy bút mực chưa khô, chữ rồng bay phượng múa tiêu sái bất kham, cùng tính tình chủ nhân giống nhau như đúc.

" Sư phụ xem xem !" Tiểu Bát nói.

Bách Lý Huyền Hồ một tay khoát lên trên tay tiểu Tam, một tay tiếp nhận phương thuốc xem xét một lát, tiếp theo gật gật đầu, đem phương trả lại cho Tiểu Bát, nói: "cho Tam nhi thêm chút dược an thần, Tam nhi mỗi lần bị bệnh phải ngủ nhiều chút mới mau khỏi, ngươi về sau nhớ kỹ, tốt nhất khiến hắn ngủ đến hạ sốt, tương đối vững chắc."

" Biết sư phụ !" Tiểu Bát có vẻ có chút phấn khởi. Bên trong Thần Tiên Cốc rất ít người sẽ sinh bệnh, người y thuật vô địch đụng tới người có xương cốt khỏe mạnh chính là một anh hùng không đất dụng võ.

Cho nên, nấu dược cho người sống uống là điều Triệu Tiểu Bát cao hứng nhất !

Tiểu Bát thấy trong tay tiểu Tam còn có rễ bản lam vừa hái không lâu, nghĩ rằng đừng lãng phí , liền vặn bung tay tiểu Tam ra đem dược thảo lấy đi.

Lúc này Bách Lý Huyền Hồ lo lắng cùng A Nhị nói về chuyện Tiểu Ngũ và Tiểu Lục cáu kỉnh rời cốc, mỗi câu đều phải nhắc tới"Tam nhi", mà ánh mắt đang đặt ở trên người tiểu Tam, Triệu Tiểu Bát liền thấy cánh tay Tam sư huynh nhà hắn đột nhiên nổi da gà một mảng lớn, không bao lâu liền lặn, rồi lại toát ra một mảng lớn da gà, sau đó lại lặn.

Mà khi đó vừa vặn là lúc sư phụ chân thành yêu thương hô lên"Tam nhi".

Tiểu Bát nấu xong dược, hầu hạ Tam sư huynh nhà hắn uống thuốc.

Sư phụ ở trong phòng chiếu cố tiểu Tam cả ngày, dù cho sau khi uống thuốc của Tiểu Bát, sau nửa canh giờ tiểu Tam nhiệt đọ đã hạ, sư phụ vẫn là thực lo lắng.

A Nhị bồi sư phụ cả ngày, liền ở trong phòng một bên xem sách một bên đùa nghịch cái hộp gỗ nhỏ.

Thời điểm chạng vạng, cái hộp kia liền vang một tiếng, Tiểu Bát nghe thanh âm ngẩng đầu vừa vặn nhìn thấy một điểm đen nhỏ nhảy lên không trung mà bắn vào trong trúc tường, hắn mở hai mắt to lóng lánh nhìn nhìn tường trúc lại nhìn nhìn A Nhị, đầy mặt đều viết "đó là cái gì, đó là cái gì?"

A Nhị đem hộp gỗ thu vào trong lòng không để ý tới Tiểu Bát, đi đến bên giường nhìn người đang ngủ gà ngủ gật Bách Lý Huyền Hồ nói: "sư phụ, tiểu Tam không có việc gì, việc còn lại để cho Tiểu Bát xem đi ! Trở về phòng ta nấu cho người bát mì, ăn xong hảo nghỉ ngơi, người đã vài ngày cũng chưa ngủ được một giấc an ổn ."

Bách Lý Huyền Hồ mơ mơ màng màng sờ sờ trán tiểu Tam, tiếp lại mơ mơ màng màng bị A Nhị nắm đi trở về phòng, lưu lại Triệu Tiểu Bát vểnh tai nghe tiếng bước chân hai người ngày càng xa, trong lòng ý niệm chuyển chuyển, lập tức rón ra rón rén đi đến bên giường tiểu Tam.

Kỳ thật hắn sớm muốn thử, chẳng qua sư phụ cùng nhị sư huynh đang ở đây, hắn tìm không thấy cơ hội.

Triệu Tiểu Bát bịt mũi, cúi lưng ở bên tai tiểu Tam đà thanh đà khí nói: "Tam nhi......"

Rồi sau đó, quả nhiên Tam sư huynh hắn lỗ chân lông đều dựng lên, nổi da gà so với măng mọc sau mưa còn nhanh hơn, khắp nơi đều là long dựng đứng.

Chẳng bao lâu sau, Tiểu Bát lại nói thêm một tiếng: "Tam nhi a ~"

Thanh âm kia vô cùng ôn nhu, lại buồn man mác, vì thế da gà tiểu Tam đều đứng hết lên.

Tiểu Bát ôm bụng cười sằng sặc, cười đến đau bụng chảy nước mắt.

Tam sư huynh nhà hắn là có bài xích với xưng hô cưng chiều của sư phụ sao? Sư phụ vẫn còn chưa kêu hắn là Bát nhi đâu! Tam sư huynh vậy mà lại chán ghét tên này?

Cảm giác thú vị lại hảo ngoạn, Tiểu Bát chơi đến nghiện, càng không ngừng biến âm điệu la lên Tam nhi.

Chỉ là khi tiểu Tam đang ngủ đối với danh tự này biểu đạt cường liệt phản cảm, Tiểu Bát liền cảm giác món nợ bị đánh mông nhiều năm nay đã đòi được hết.

Lúc hắn đang chơi tới cao hứng, đột nhiên bị một cánh tay lạnh lẽo bóp chặt cổ.

Hắn hoảng sợ, vừa thấy tiểu Tam không biết khi nào đã mở mắt, đôi mặt thoạt nhìn vô tội, nhưng kỳ thật lại đang nhìn chằm chằm hắn.

" Tam...... Tam nhi......" Tiểu Bát nhất thời lỡ miệng, hắn run lên một chút, lập tức nhếch môi giả giả cười nói:"Tam sư huynh ngươi tỉnh a ! Thân là bát sư đệ ta hảo lo lắng cho ngươi a ! Ngươi bị bệnh như thế nào cũng chưa nói đi, ta ngày hôm qua gặp ngươi nằm ở trên giường hôn mê bất tỉnh đã rất sợ hãi, còn tưởng rằng của hảo sư huynh của ta đã chết rồi......"

Nói xong, Triệu Tiểu Bát nhẹ nhàng đem tay khoát lên cánh tay mà tiểu Tam đang bóp cổ hắn, sau đó chậm rãi đem tay tiểu Tam dời khỏi cái cổ yếu ớt của mình.

Ân, rất tốt...... Bệnh hình như hồi phục không tốt lắm, còn không có khả năng bóp chết hắn......

Nhưng Tiểu Bát đã xem nhẹ năng lực đơn thuốc của hắn rồi.

Hắn là đệ tử thân truyền của Bách Lý Huyền Hồ, Bách Lý Huyền Hồ ngay cả người chỉ còn một hơi thở cũng cứu sống, chỉ là này phong tà nhập thể thì sao làm khó được đồ đệ của thần y, cũng là thần y Triệu Tiểu Xuân.

Cho nên, lúc một bàn tay bị dời đi, tiểu Tam mị mị mắt, hai tay liền dùng lực ngồi dậy, ngay cả người cũng nhào đến đây !

Tiểu Bát không dự đoán được tiểu Tam khôi phục được nhanh như vậy, không cẩn thận liền bị tiểu Tam đẩy bổ nhào xuống đất, mông trực tiếp hướng mặt đất chào hỏi, đau đến hắn nước mắt ròng ròng .

" Vừa rồi chính là ngươi ở bên tai lão tử kêu ?" thanh âm tiểu Tam vì có bệnh nên khàn khàn, lại hơi trầm, dễ nghe khiến cho người ta tan chảy cả xương tủy.

Nhưng thanh âm này đối với Tiểu Bát mà nói thật sự là thanh âm đòi mạng, tiểu Tam bóp cổ hắn cơ hồ không thể thở, hắn thống khổ liên thanh hô: "không có, không có, ta cái gì cũng không kêu...... Tam sư huynh oan uổng a...... Khụ......"

Hai người trên mặt đất lăn thành một đoàn, tiểu Tam thở hổn hển nói: "còn nói không có, ngươi cho lão tử là kẻ điếc sao? Thanh âm vừa nãy là cái gì? Lão tử vẫn ngủ được không an ổn, vừa ngủ lỗ tai vừa ngứa, còn bị rùng mình, mở mắt ra liền thấy mình ngươi mà thôi, không phải ngươi thì là ai !"

Dứt lời, tiểu Tam xuống tay càng ngoan đôc , hôm nay không cho con khỉ này bị giáo huấn, bốn chữ "mục vô tôn trưởng" bốn chữ này Triệu Tiểu Bát vĩnh viễn sẽ không biết viết !

(mục vô tôn trưởng: không tôn trọng người bề trên)

Tiểu Bát " A a a "gọi, cùng tiểu Tam hai người trên mặt đất lăn qua lăn lại.

Lập tức Tiểu Bát chiếm thượng phong đem tiểu Tam ngăn chặn, liền nghịch chuyển tình thế đổi lại đè tiểu Tam.

Cuối cùng bởi vì lăn hơi lâu, tiểu Tam thân thể chưa hồi phục hẳn liền hư thoát buông lỏng tay, Tiểu Bát lập tức thê lương hướng ra ngoài hô: "sư phụ cứu mạng a ── Tam sư huynh giết người rồi ──"

Lúc này sắc trời đã đen, A Nhị vừa hầu hạ sư phụ thay quần áo chuẩn bị đi ngủ.

Thanh âm thê lương kia của Tiểu Bát vang lên, Bách Lý Huyền Hồ sợ tới mức thắt lưng cũng không kịp buột, chỉ mặc áo lót đơn bạc liền vội vàng chạy về phía phát ra thanh âm.

A Nhị xoa xoa thái dương đang đau, bất đắc dĩ cầm lấy áo lông cừu của Bách Lý Huyền Hồ, cùng đi về hướng phòng tiểu Tam.

Bách Lý Huyền Hồ chạy vào sương phòng tiểu Tam nhìn thấy bộ dáng hai đồ đệ, sửng sốt một hồi lâu mới hồi phục tinh thần lại.

" Sư phụ ! Tam sư huynh khi dễ ta !" Tiểu Bát rưng rưng lên án.

Nhưng bọn hắn phía trước lăn đến lăn đi, lăn qua lăn lại, từ trên xuống dưới, Tiểu Bát nghiêng thân đem tiểu Tam đặt trên mặt đất, sau đó đặt mông ngồi trên bụng tiểu Tam, cánh tay bóp cổ hắn của tiểu Tam cũng bị hắn vặn bung ra áp trên đất. Hai người liền như vậy lòng bàn tay dán lòng bàn tay, ngực dán ngực, Tiểu Xuân ai oán nhìn sư phụ nhà hắn, mà Tam sư huynh liền trợn trắng mắt, tỏ vẻ thực không thích đối với tư thế này.

"......" Bách Lý Huyền Hồ trừng mắt nhìn, sau đó thở dài một hơi, đối với tiểu đồ đệ nghịch ngợm kia nói: "Tiểu Xuân a, đừng khi dễ Tam sư huynh ngươi, hắn còn bệnh, ngươi liền cưỡi ở trên người hắn lại còn áp hắn, mắt Tam sư huynh ngươi đều trợn trắng, nhanh lên đi xuống , muốn ép tới hắn tắt thở sao !"

Triệu Tiểu Bát nhìn nhìn tư thế chính mình cùng hắn gia Tam sư huynh, sau đó quyệt miệng nhìn phía sư phụ nhà hắn, vừa định giải thích chuyện không phải như sư phụ nghĩ, hết thảy đều là sư phụ lý giải sai lầm, là Tam sư huynh muốn bóp chết hắn, hắn thật vất vả mới chế trụ lại Tam sư huynh .

Nhưng lời nói còn chưa nói ra miệng, A Nhị một mặt không biểu tình liền xuất hiện tại cửa. Hắn cầm áo long cừu đi vào thay Bách Lý Huyền Hồ phủ thêm, nói: "trời lạnh, sư phụ không nên mặc áo lót liền chạy đi ra."

Sau đó lại nhìn về phía Triệu Tiểu Bát.

A Nhị tuy rằng không nói gì, nhưng cả người tản mát ra khí tức rét lạnh sớm bay tới Tiểu Bát nơi đó.

Tiểu Bát rùng mình một cái, vì thế ngoan ngoãn buông tay, từ trên người tiểu Tam bò lên.

Tiếp theo Tiểu Bát thấy tiểu Tam thở phì phò nằm trên mặt đất không có nửa điểm khí lực, lại thuận đường đem tiểu Tam từ mặt đất kéo đứng lên.

Tiểu Tam lắc lắc lắc lắc cái đầu còn có chút choáng căn bản đứng không vững, Tiểu Bát nhìn nhìn A Nhị, A Nhị cũng nhìn hắn, vì thế Tiểu Bát lại quyệt miệng, một phen ôm Tam sư huynh nhà hắn lên, đặt lại trên giường, sau đó còn thực ôn nhu giúp người ta đắp chăn, dịch tốt góc chăn, cuối cùng nói câu: "Sư huynh ngươi ngoan, hảo hảo ngủ !"

Sau đó liền đứng ở một bên, ý tứ thực minh bạch, sư huynh có bệnh, sư đệ gác đêm, sư phụ cùng nhị sư huynh có thể trở về nghỉ ngơi .

Bách Lý Huyền Hồ nhìn một màn này, vui mừng nói: "Tiểu Bát trưởng thành rồi."

Tiếp đó người bị A Nhị kéo về trong phòng đi ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro