Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Tam lúc đó bệnh rất nặng, lại còn hai ngày liền không chịu uống thuốc, ngay cả sư phụ cũng không có cách gì đối phó hắn.

Ngày hôm ấy sau giờ Ngọ, mặt trời đã ló dạng, toàn bộ Cốc đều vô cùng ấm áp , hệt như mùa xuân đang đến sớm.

A Nhị dìu sư phụ đến cái ghế bên ngoài, để sự phụ có thể nghỉ ngơi cùng phơi nắng.

Bách Lý Huyền Hồ thấy A Nhị một chút tươi cười cũng không có, lo lắng hỏi:" Làm sao vậy? Mấy ngày nay ta đều không thấy ngươi cười."

Kỳ thật A Nhị cũng vẫn cười, bất quá đó là khi ở trước mặt sư phụ. Nhưng trong mắt các sư huynh đệ khác, A Nhị vẫn là nhị sư huynh nghiêm khắc.

"Chỉ là vì sự tình của Tiểu Tam."A Nhị đặt Bách Lý Huyền Hồ nằm xuống, lại nói:"Sư phụ, biện pháp "cho ngươi cá không bằng chỉ ngươi cách bắt cá" này, đồ nhi thừa nhận Tiểu Tam làm rất tốt, người cho Tiểu Ngũ Tiểu Lục một quyển Tu La tiên phổ, hắn nhìn mấy lần, liền đem Tiểu Ngũ Tiểu Lục dạy đến mức những hài tử bằng tuổi khác không bao giờ làm được. Tiểu Ngũ Tiểu Lục đối với hắn ỷ lại cùng ràng buộc sâu đến không ai sánh bằng. Ta đã nghĩ, nếu mấy ngày trước, khi Tiểu Tam nhiễm phong hàn đã gọi cho bất cứ ai trong chúng ta, thì Tiểu Ngũ Tiểu Lục đã minh bạch rằng Tiểu Tam là bị bệnh mà không phải là không muốn gặp bọn họ, và sự tình cũng sẽ không phát triển thành tình huống như bây giờ."

Bách Lý Huyền Hồ có chút mệt mỏi, hắn nheo mắt dưới ánh mặt trời nhìn lên suy xét Nhị đồ đệ của mình, mỉm cười nói: "Có một loại người, vĩnh viễn không thể cho người khác thấy nhược điểm của mình. Tôn nghiêm, so với tính mạng còn trọng yếu hơn. Đời trước là tướng quân, đời này là Tiểu Tam, trừ bề ngoài khác nhau, bên trong vẫn giống người kia như đúc.

Nhưng ngươi cũng thấy hắn đã thay đổi phải không? Hắn vì các ngươi làm rất nhiều chuyện, đối với Tiểu Ngũ Tiểu Lục lại càng thêm kiên nhẫn. Lúc này, nhìn như sai sót ngẫu nhiên, nhưng thực ra lại chính là một chủ ý của hắn......"

Bách Lý Huyền Hồ còn chưa nói xong, A Nhị liền nói tiếp: "mệnh số."

Bách Lý Huyền Hồ chân mày cong cong nở nụ cười, hắn nói: "Trong số các hài tử, ngươi là người khiến ta an tâm nhất. Nếu ngươi lo lắng cho Tiểu Ngũ cùng Tiểu Lục, liền đi tìm Tiểu Tam nói chuyện đi ! Đem những thứ ngươi đã biết nói cho hắn, hắn sẽ suy nghĩ. Mọi việc chớ cưỡng cầu, thuận theo tự nhiên liền tốt. Bọn họ có mệnh số của mình, ngươi lo lắng cũng không được gì cả ."

Nhìn bộ dáng sư phụ vô dục vô cầu như vậy, tâm tình A Nhị cũng tốt lên rất nhiều.

Hắn tâm yên tĩnh, là vì sư phụ cho hắn yên tĩnh.

Nếu hắn nở nụ cười, kia nhất định cũng là bởi vì sư phụ nở nụ cười.

Sinh mệnh của hắn, vì người này mà mở ra.

Khi hắn sống, cũng nhất định là sống vì sư phụ.

☆☆☆

Buổi tối ngày hôm đó sau khi A Nhị cùng sư phụ nói chuyện xong, hắn đi tìm Tiểu Tam.

Cửa sương phòng của Tiểu Tam mở ra, vài cái cửa sổ trong phòng cũng đang mở, A Nhị nhíu mi một chút, đang muốn đi đóng cửa sổ, Tiểu Tam lại ngăn cản, nói: " Đừng, ta nóng !"

"Nhưng cũng không thể để gió lạnh thổi như vậy. Ngươi lại muốn bệnh một lần nữa sao?" A Nhị vẫn đóng hai phiến cửa sổ lại, chỉ chừa một cánh cửa mở hé, rồi sau đó liền quay trở lại đóng cửa phòng.

Nến trong phòng Tiểu Tam đang đốt, hắn không biết từ nơi nào tìm được một quyển thực đơn, đang ở trên giường xem.

A Nhị đến bên giường dò xét một chút nhiệt độ trên trán Tiểu Tam, lại chẩn mạch cho hắn, nhận thấy Tiểu Tam chỉ là mạch tượng không thông, bệnh nặng đã qua, nay hảo hảo phụng dưỡng liền khỏi.

" Muộn như vậy tới tìm ta làm cái gì?" Tiểu Tam đọc thực đơn, gương mặt tái nhợt lúc trước vì nhiếm bệnh mà đỏ ửng. Ánh mắt ngập nước, dung mạo tiều tụy chọc người yêu thương, hắn bởi vì thể chất không tốt nên có hơi nhỏ gầy so với người cùng tuổi, dung mạo cũng càng thêm non nớt, nhưng, kia chỉ là hình dáng bên ngoài mà thôi.

A Nhị rất sớm đã học được chuyện không nên nhìn bề ngoài mà đánh giá một người.

A Nhị đứng ở trước giường nói: "Ngươi đã quên mất điều ta nói rồi sao? Ta nhớ rõ ngày đó ở trong rừng trúc đã nói rất rõ ràng, muốn ngươi tiếp tục chiếu cố hai người bọn họ."

Tiểu Tam không nói chuyện, tầm mắt chăm chú vào quyển thực đơn, giống như có thể đem thực đơn kia nhìn chòng chọc đến rách.

A Nhị lại hỏi: "Thời điểm mấu chốt như thế này liền bị bệnh?" Sau khi hỏi xong, A Nhị liền chờ Tiểu Tam giải thích, không nhúc nhích đứng ở trước giường, một đôi mắt tối đen như mực thẳng tắp nhìn hắn.

Ước chừng một khắc, Tiểu Tam thật sự là bị nhìn đến chịu không nổi , thoáng nhúc nhích thân mình, mới nói:"Ngươi cũng biết ta cách một hai năm liền sẽ bệnh một hồi. Ngày đó là do ở trên đỉnh rừng trúc đứng quá lâu, hứng gió thổi vài canh giờ nên mới nhiễm phong hàn. Ai biết được lần này nhiễm phong hàn lợi hại như vậy, khiến cho mấy ngày ấy ta đều mơ hồ."

" Mặc dù đã lộ mặt ra một chút, ngươi nếu cùng bọn hắn nói vài câu, sự tình cũng sẽ không trở nên như vậy." A Nhị nói.

Tiểu Tam nhịn không được, cả giận nói: "Đã sốt đến trước mắt tối đen, đường đi còn không nhìn thấy, ai còn có thể cùng bọn hắn nói chuyện a !" Tiểu Tam lại có điểm khó nói, dừng trong chốc lát, mở miệng hỏi: "xú tiểu tử Tiểu Bát kia nói bọn họ khóc, cũng không biết có phải là sự thật không?"

A Nhị thở dài.

" Thật sự lại khóc sao?" Tiểu Tam nhíu mày."Ta như thế nào lại dưỡng ra hai cái bánh bao ướt vậy."

" Sau khi bọn họ đi ta đã bói một quẻ." A Nhị nói.

"Úc." Tiểu Tam nói: "cẩn thận ta nói cho sư phụ! Sư phụ sớm đã nói không cho ngươi tiếp tục chơi cái mai rùa cùng đồng tiền kia , ngươi thật sự là nói không nghe !"

"Quẻ tướng đại hung, Tham Lang, chủ sát phạt."

Tiểu Tam nắm chặt tay, căng thẳng, nhưng biểu tình vẫn là dù cho trời sụp vẫn không có gì, bộ dáng dù sao tất cả mọi người sẽ cùng nhau chết.

A Nhị lại nói: "Ta nói qua, hai người bọn họ mệnh trung mang sát, khi còn bé lại trải qua những chuyện như vậy. Nếu không phải ngươi đem hai người bọn họ mang theo trên người, sợ sớm đã xảy ra chuyện. Hiện nay ngươi đã buông tay, sát tinh lại động, bọn họ dấn thân vào trong ân oán giang hồ, ngày sau nhất định hai tay dính đầy máu."

A Nhị cuối cùng nói: " Đừng làm cho bọn họ giống như đại sư huynh, khiến cừu hận che mờ hai mắt. Đại sư huynh đã không thể quay đầu, nhưng Tiểu Ngũ Tiểu Lục còn có thể."

"?" Tiểu Tam đang nghi hoặc A Nhị vì cái gì nhắc tới vị thạch đầu sư huynh đi thật lâu cũng chưa trở về kia, A Nhị chỉ là nhìn nhìn hắn, nói: " Sớm ngủ đi! trước khi ngủ lại đem chuyện ta nói hảo hảo mà ngẫm lại." sau đó liền rời đi sương phòng Tiểu Tam, thay hắn đóng chặt cửa.

" Uy, ngươi lại bói toán ta thật sự sẽ nói cho sư phụ a!" Tiểu Tam hô lên phía sau A Nhị.

A Nhị cũng không trả lời, chọc Tiểu Tam " Khư " một tiếng.

Rõ ràng trong lòng đã lo lắng cho Tiểu Ngũ Tiểu Lục vô cùng, lại luôn làm vẻ mặt khiến mọi người cho rằng hắn không thèm để ý.

A Nhị quan tâm đến các sư huynh đệ so với tiểu Tam chỉ sợ càng nhiều hơn, nhưng lại cố tình làm ra vẻ tâm nóng mặt lạnh, khiến người khác hiếm khi biết được trong lòng A Nhị đang nghĩ gì.

Đương nhiên, ngoại trừ tam gia. Rất nhiều chuyện trong Thần Tiên Cốc là do hai người bọn hắn quản, nếu có chuyện, ngoại trừ A Nhị cùng sư phụ, cũng chỉ có thể thương lượng với Tiểu Tam .

☆☆☆

Mạc Thành phồn hoa có một quán ăn nổi tiếng gần xa đó là Vô Danh tứ, Vô Danh tứ có lão bản bán mì nước nổi danh tên gọi Tô Tam, Tô Tam là chưởng quầy đầu tiên, lúc trước hắn đã dạy đương nhiệm chưởng quầy của Vô Danh tứ "như thế nào nấu được một chén mì nước có thể ăn ngon", sau đó liền đem gian cửa hàng này quên đi, thẳng đến nhiều năm sau chưởng quầy đương nhiệm tại cửa vô tình gặp lại Tô Tam, mới chết sống đem Tô Tam kéo về Vô Danh tứ, đem Vô Danh tứ trả lại cho Tô Tam.

Tô Tam là người xấu tính, bất quá nếu như ngươi không động đến hắn, thì hắn cũng sẽ không động đến ngươi.

Tô Tam cũng là nhân tài khó có được, một chén mì nước đơn giản liền có thể bán được rất đắc tại Mạc Thành, này chỉ sợ Liên Dịch Nha tái thế cũng làm không được.

Tô Tam cũng là một hán tử có tâm huyết, tuy rằng bộ dạng không cao, không tráng, một đôi mắt to ngập nước nhìn ngươi liền có thể khiến ngươi mềm lòng đến rối tinh rối mù, nhưng nếu ngươi làm hắn mất hứng, hắn sẽ đem ngươi đánh cho không dậy nổi, không dậy nổi, lại không dậy nổi.

Ví dụ đổ máu nhất chính là đứa con bất hiếu của đương nhiệm chưởng quầy Vô Danh tứ kia, cờ bạc thành tính, mê rượu lại còn dám đánh cha mình, cùng đứa con dâu hơn phân nửa thời gian chỉ biết tiêu tiền, gần nửa thời gian còn lại thì dùng để mắng công công (cha chồng).

Hai người sau khi trải qua sự "dạy dỗ" của Tô Tam gia đã hơn một năm, về sau mỗi khi nhìn thấy hắn giống hệt như chuột nhìn thấy mèo, sợ đến mức run lẩy bẩy, chỉ khi Tô Tam quay trở về Thần Tiên Cốc thì hai người sẽ hơi chứng nào tật nấy một chút, cho nên Tô Tam mỗi lần chỉ cần rời Thần Tiên Cốc đi đến Mạc Thành, liền sẽ lại đạp nhi tử khốn kiếp kia của chưởng quầy vài cái, sau đó gọi con dâu của chưởng quầy đến mà hảo hảo nhìn kết cục của tướng công nàng.

Về phần vì sao lại nhắc tới Thần Tiên Cốc, nơi ở của thần tiên trong truyền thuyết?

Nga, Tô Tam không phải chính là tên giả của Bách Lý Tam sao?

Hắn là tam đệ tử của cốc chủ Thần Tiên Cốc Bách Lý Huyền Hồ. Tính tình không tốt, võ công không tốt, thân mình cũng không tốt, thứ tốt duy nhất chính là trù nghệ cao siêu. Chỉ là một chén mì, liền có thể khiến người cách xa nghìn dặm cũng cam tâm tình nguyện tìm đến Vô Danh Tứ.

──

Bầu trời hôm nay, phong cảnh tươi đẹp, mặt trời vừa ló dạng, khiến người lười biếng.

Tiểu Tam mặc một bộ quần áo màu lam nhạt, khiến cho gương mặt nhỏ nhắn kia càng như quan ngọc, mắt ngọc mày ngài, hệt như tiên đồng hạ phàm a ──

Hắn an vị tại một góc lan can trên lầu hai, trên bàn đặt mấy đĩa điểm tâm cùng một bình trà, nhưng mà hắn ngay cả động cũng chưa động, khuỷu tay co lại đặt ở trên lan can, bàn tay gầy hơi nâng cằm, hai mắt nhìn phương xa hệt như đang ngẩn người, nhưng kỳ thật là hắn đang suy nghĩ chuyện rất trọng yếu.

Lầu hai nguyên bản là có mấy nhã gian, nhã gian bên trong còn có tranh vẽ sơn thủy của danh gia cùng câu đối.

Nhưng Tiểu Tam lại cảm giác những thứ học đòi văn vẻ kia đều không thực tế, cho nên hắn đã bảo đương nhiệm chưởng quầy ── Mì lão đầu đem dẹp hết mấy nhã gian đó, chỉ chừa mấy chỗ dùng để xử lí công việc mà thôi.

Duyên cớ bởi vì khách nhân của Vô Danh tứ thật sự cũng quá nhiều, có khi Tiểu Tam đột nhiên đến, trong điếm lại không có chỗ ngồi.

Lúc này hỏa kế liền sẽ từ trong gian chuyển ra một cái bàn cũng ghế dựa, để cho tiểu Tam ngồi trong góc, cho hắn ở đằng kia phơi nắng, uống trà ăn điểm tâm.

Mì lão đầu sau khi xử lí xong toàn bộ chuyện trong quán, liền chạy lên lầu hai gặp Tiểu Tam.

Hắn thấy mấy thứ trên bàn đều không hề bị đụng đến, cười hỏi: " lão bản không đói bụng sao, bọn tiểu nhị nói ngươi đã ngồi cả canh giờ, như thế nào ngay cả nước trà cũng không uống?"

Tiểu Tam ánh mắt vẫn nhìn về phương xa, sau khi phát giác có người đang nói chuyện với hắn, tạm dừng suy nghĩ một chút, mới nói: " không muốn ăn mấy thứ điểm tâm ngọt."

Mì lão đầu lập tức nói: " ta đây kêu đầu bếp nấu bát mì nước cho ngươi."

" không cần." Tiểu Tam nói.

" vẫn là......" mì lão đầu đang muốn nói trên đường cái có một quán cơm ăn cũng rất ngon, có thể đi mua mang lại đây, lúc này Tiểu Tam lại đột nhiên nói: "lão đầu, dưỡng nhi tử so với nuôi nhi tử vất vả hơn sao?"

Mì lão đầu không rõ Tiểu Tam vì sao hỏi cái này, nhưng vẫn là gật đầu nói: "đúng vậy !"

" Cái đứa con không ra gì của ngươi gần đây còn chứng nào tật nấy không? Nếu hắn lại dám thì để ta đi đạp đạp hắn, thuận tiện thư giãn gân cốt một chút." Tiểu Tam mặt vô biểu tình nói.

Mì lão đầu vội vàng lắc đầu: "gần đây hắn rất tốt, rất tốt, rất nghe lời, Quế Chi cũng sửa đổi rất nhiều."

"Ngươi nói mỗi người đều sinh nhi tử, như thế nào nhi tử do ngươi sinh ra lại đặc biệt hỗn trướng?" Tiểu Tam nói.

Mì lão đầu thâm thâm thở dài. "Mọi người đều nói nhi tử là tới đòi nợ, lúc hắn còn nhỏ ta đã vào thành cùng một lão sư phụ học nghệ bán mì, lưu lại hắn cùng nương hắn bên trong thôn nhỏ. Bán mì kiếm không được quá nhiều bạc, số tiền ta kiếm được đem trở về, hai nương con bọn họ chỉ có thể tạm bợ sống qua ngày.

Sau này nương hắn chết, không ai quản giáo, hắn liền học người ta làm trò lừa gạt, ngay cả Quế Chi cũng là do bị lừa mới gả cho hắn, Quế Chi cũng đáng thương, Hứa gia nhà ta nghèo đến mức ngay cả sính lễ cũng vô pháp cấp cho nàng.

Khi đó ta cuối cùng tưởng hắn đã lớn hơn một chút, đã biết suy nghĩ. Hài tử nhà ai mà lúc trẻ lại không nghịch ngợm, nghiêng ngả lảo đảo rồi sau mới lớn lên, cưới tức phụ sinh sinh nhi tử, liền hiểu rõ làm cha nương không dễ dàng. Chỉ là không nghĩ tới sau khi lão bản ngươi đem Vô Danh tứ giao cho ta, tiểu tử kia đến Mạc Thành, mở nhãn giới, lại suốt ngày đi đánh bạc.

Nếu không phải gặp được lão bản ngài, cách hai ba tuần trăng lại đánh hắn, hắn đến bây giờ cũng sẽ không thanh tỉnh, nói tới đây, lão nhân thật đúng là cảm tạ lão bản ngài. Cám ơn ngài cứu con ta trở về, cho hắn biết phải làm người như thế nào, ngài thật sự là đại ân nhân của lão nhân a !"

Mì lão đầu đầy mặt cảm kích, Tiểu Tam lại vẫn là khuôn mặt vạn năm không đổi nhìn phương xa. Hắn cảm thấy chuyện này cũng không tính là gì, Tam gia khi đó chỉ là cả người không thư sướng, vừa vặn lại có một tên không có mắt đến gây sự.

Tiểu Tam mấy ngày nay đều suy nghĩ những lời nói của A Nhị, vừa cùng Mì lão đầu nói chuyện một chút, cuối cùng mới định chủ ý.

Hài tử là đến đòi nợ! Loại nhân quả luân hồi này hắn ngược lại rất tin tưởng, bởi vì hắn đã có thể sống lại một lần nữa, từ kẻ giết người trở thành kẻ nấu đồ ăn.

Hài tử vì sao lại đến đòi nợ? Kia đương nhiên là vì đời trước cha nương thiếu nợ hắn, vẫn trả chưa hết, nhất định là vậy rồi.

A Nhị nói Tiểu Ngũ Tiểu Lục mệnh trung mang sát, người đáng ra phải chết cuối cùng lại chưa chết, bởi vì không ai quản, ngày sau sẽ càng thêm loạn.

Tiểu Tam suy nghĩ về sát vi hung thần. Một tên hung thần đã đủ hại người, lúc này lại có hai tên, lão thiên gia là đang muốn làm gì? Nhàn rỗi không có chuyện gì cũng không nên làm như vậy chứ!

Lại nói hai tiểu tử kia bất quá xuất cốc chỉ hơn một năm, lại khiến cho người ta phong cái danh hào Tu La song sát.

Nếu thêm nhiều thời gian nữa, Tu La song sát nhất định sẽ khiến người kêu thành Tu La song quỷ! Nếu nhìn thấy bọn họ, người trực tiếp bị biến thành quỷ, đến lúc đó thật không còn ai chống đỡ được bọn họ nữa.

Trị thủy chi đạo phi đổ mà sơ*, Tiểu Bát nói hai huynh đệ kia đã khóc lúc ly khai cốc. Nếu hầu tử kia không có lừa hắn, Tiểu Ngũ Tiểu Lục hiện nay đối với hắn hẳn là đầy bụng oán khí.

(Trị thủy chi đạo phi đổ mà sơ: Ngăn nước không phải chặn mà là phải khai thông)

Tai ương từ đâu ập tới, nếu không chết thì cũng bị thương.

Tuy rằng chỉ là do Tiểu Tam suy đoán, nhưng kẻ chết hẳn sẽ là Tiểu Ngũ Tiểu Lục, nếu may mắn chỉ bị thương, cũng sẽ chỉ là Tiểu Ngũ Tiểu Lục. Tam gia hắn đi khắp bát phương, còn chưa lần nào bị người khác hạ gục.

Tiểu Tam chống cằm nghĩ, không tự giác hơi hơi chu miệng.

Hai hài tử kia, từ trước kia đến hiện nay và cho đến về sau, hắn luôn luôn ký thác kỳ vọng cao.

Tâm nguyện khiến chim non hóa thành Thương Ưng, lại càng chưa bao giờ thay đổi.

Hắn từ nhỏ đã toàn tâm toàn ý dưỡng dục hài tử, tất yếu phải sống cho chính trực mà cứng cỏi; Tôi luyện là tất nhiên, cho dù phải chịu đựng khó khăn đau đớn; Hôm nay hắn đã nhận ra hết thảy, bọn họ cuối cùng chắc chắn sẽ trở thành niềm kiêu ngạo của hắn.

Cho nên hiện tại, trước tiên vẫn để cho bọn họ ở bên ngoài tôi luyện thực tế đi!

Đá phải mài thì mới thành khí; Bọn họ ngày sau nhất định sẽ là vô hà mĩ ngọc*.

(vô hà mĩ ngọc: viên ngọc đẹp không tỳ vết)

☆☆☆

Tiểu Tam suy nghĩ cả một buổi chiều, tinh thần phục hồi vô cùng chậm, nhưng Mì lão đầu vẫn còn ở đó, lão nhân này cũng là có một vài điểm khiến hắn nhìn thuận mắt, có thể cùng hắn nói chuyện vài câu.

Tiểu Tam duỗi thắt lưng, ngáp một cái, đột nhiên nhìn thấy Mì lão đầu giống như đang dùng ánh mắt nhìn con cháu để nhìn hắn, tiểu Tam thình lình rùng mình.

Tiểu Tam trừng mắt nhìn Mì lão đầu, lão đầu ho khan hai tiếng cũng phát hiện chính mình không tốt.

Nhưng Tiểu Tam cũng không để ý hắn, chỉ là hỏi tiếp: " lão đầu ngươi nói, làm sao để kiếm nhiều bạc chỉ trong thời gian ngắn?"

"Lão bản cần bạc? Tiền của quán đều để ở trong hiệu đổi tiền, nếu ngài cần cứ nói, ngày mai ta cùng ngài đi lấy." Mì lão đầu nói.

"Có bao nhiêu?" Tiểu Tam hỏi.

"......" Mì lão đầu trầm ngâm một chút, sau đó ở bên tai Tiểu Tam nhẹ giọng nói ra số bạc quán đang có.

Tiểu Tam lắc đầu. Nói: " Số bạc này, nhét vào kẽ răng cũng không đủ."

Tiếp theo Tiểu Tam lại nhìn nhìn Vô Danh tứ đang đông khách, gãi gãi cằm hỏi: " Nếu bán cả cửa hàng này có thể có bao nhiêu?"

Mì lão đầu vừa nghe lời này của Tiểu Tam, cả kinh lập tức đứng lên, vội vàng nói: " Lão bản, trong điếm chúng ta từ trên xuống dưới hai ba mươi người đều dựa vào quán ăn này sống qua ngày, nếu ngày bán nó, mọi người sẽ rất khổ sở!"

Tiếp theo Mì lão đầu đột nhiên nghĩ tới cái gì, " a" một tiếng sau đó nói: " lão bản ngài đợi đã, ta đi tìm mấy người hiểu rõ việc này đến cùng ngài nói chuyện !" sau liền vén lên vạt áo, lập tức đi vào một nhã gian còn lại duy nhất trên lầu hai.

Không bao lâu, Mì lão đầu mang theo hai thanh niên tuổi tác so với hắn nhỏ hơn chạy vội đi ra.

Tiểu Tam vừa thấy hai người kia, u, không phải là trấn điếm chi bảo của Vô Danh tứ, tiên sinh phòng thu chi đánh bàn tính, cùng tú tài luôn luôn hòa ái đây sao?

Ba người này cùng đến trước mặt tiểu Tam, nhưng không giống bộ dáng sốt ruột của Mì lão đầu, tiên sinh phòng thu chi cùng tú tài bình tĩnh hơn.

" vừa nãy có nghe chuyện lão bản ngài muốn đem Vô Danh tứ đi bán?" tú tài cười mở miệng.

Còn tiên sinh phòng thu chi lại đầy mặt ngây ngốc, trên tay còn cầm bàn tính đang tính dở.

Tiểu Tam tựa lưng vào ghế ngồi, thản nhiên nói: " tùy tiện ngồi đi, uống trà không?"

Trên bàn của Tiểu Tam chỉ bày ra hai cái ghế dựa, hắn ngồi một cái, một cái khác tuy là chưa có ai ngồi, nhưng bọn họ có ba người, cho nên không ai ngồi xuống. Về phần chén trà cũng chỉ có hai, một cái tiểu Tam đang uống, một không, vì thế cũng không ai uống trà.

" lão bản......" tú tài định nói câu thứ hai, Tiểu Tam liền lên tiếng ngăn cản.

Tiểu Tam móc móc lỗ tai nói: "Gia vừa thấy ngươi liền ê răng, cảm phiền chỉ nói những điều mà người khác hiểu được, gia thay mặt lỗ tai của mình cám ơn ngươi !"

Tú tài sắc mặt thay đổi, hắn cũng biết vị tam gia này từ khi nhận thức bọn họ tới nay vẫn không nhớ kỹ tên của bọn họ, mấy lời đơn giản dễ hiểu đều đã nói ra hết, đến cùng lại muốn đơn giản tới mức nào cơ chứ, tú tài suy nghĩ đến khổ cực.

" Lão bản nay muốn cái gì?" tiên sinh phòng thu chi nói thẳng.

Tiểu Tam thích phương thức nói như vậy, hắn nở nụ cười nhìn tiên sinh phòng thu chi, hại tiên sinh phòng thu chi lăng ngốc một chút, rồi sau đó nói: " lão tử muốn bạc, hoàng kim cũng được. Đừng bảo ta đến hiệu đổi tiền để lấy thông bảo nữa, vài số tiền lẻ kia chẳng đáng là gì."

Tiên sinh phòng thu chi nhíu mày, tú tài nhíu mày, Mì lão đầu đầy mặt đau khổ.

"Trừ phi lại mở rộng điếm !" tú tài lập tức nói: " Mạc Thành tuy phồn vinh, nhưng chỉ được coi là tiểu thành phía Nam. Nếu có thể đặt chân vào kinh thành phương Bắc, chuyện này tuyệt đối sẽ đáp ứng được số lượng lão bản muốn. Nhưng Vô Danh tứ ngoại trừ bán mì thì không còn bán thêm các món ăn khác, người phương nam quen cơm trắng, cho nên đối với mì của Vô Danh Tứ, họ rất thích thú, nhưng người phương Bắc đã quen ăn mì, thức ăn đa dạng cũng nhiều, chỉ sợ phương Bắc sẽ kinh doanh không được tốt."

Tiên sinh phòng thu chi tính bàn tính một chút, hạt châu bắt đầu dịch chuyển liên tục: " Mở thêm một cửa hàng, tiền thuê mặt bằng ban đầu, tiền mua lương thực, tiền thuê nhân công, tiền thông tri quan phủ......" Sauk hi tính toán thượng vàng hạ cám xong, tiên sinh phòng thu chi nhìn về phía tiểu Tam nói: " trước mắt chỉ mở thêm một gian, một năm sau mới mở được gian thứ hai."

Mì lão đầu khẩn trương xát xát mặt lại xát xát tay: " lão bản, gian điếm kia nhất định phải kiếm được tiền như Vô Danh tứ ! nếu không được mà nói......"

Tam gia lập tức phát hỏa, đập bàn cả giận nói: " nam nhân tối kỵ nhất chính là nghe thấy hai từ "không được" này ! Tam gia ta đời này chưa bao giờ biết hai từ "không được" viết như thế nào! Tú tài, chuyển mở rộng ngươi đi làm, đem A Cần mang theo, để hắn giúp việc cho ngươi!"

" Di? A Cần? !" Tú tài mới vừa rồi còn rất lãnh tĩnh, nghe được tên cuả nhi tử Mì lão đầu liền cả người kinh ngạc.

" Hừ, chính là hắn. Nhàn nhân vô dụng, lão tử từ trước đến nay không dưỡng nhàn nhân." Tiểu Tam nói. " hắn nếu lại rối rắm, lão tử trực tiếp sửa chữa hắn."

Cuối cùng Tiểu Tam còn nói thêm: " mì nước nếu người Bắc không thích, mấy ngày này ta sẽ nghĩ ra món mới. Nhưng ngày sau dù có thế nào, một gian điếm ta chỉ bán một loại đồ ăn. Đầu bếp phải vô cùng thông thạo đối với món đó, hết thảy tâm tư cũng chỉ có thể đặt ở một món thôi."

Tú tài muốn mở miệng nói chuyện, lại bị Tiểu Tam liếc liếc mắt nhìn.

Tiểu Tam nói: "hương vị của Vô Danh tứ bây giờ so với hương vị ta lúc trước dạy cho lão nhân quả thực kém cách xa vạn dặm, các ngươi lúc này chỉ là học được một ít bí quyết, mì nấu như thế nào, tương điều chế làm sao, vậy mà cũng dám bưng lên bàn ?"

Tiểu Tam mắng: " Ta nói các ngươi, không có mười năm hai mươi năm kinh nghiệm, thì phải cần thiên phú, nếu không có thiên phú, vậy thì phải không ngừng luyện tập cho ta. Hôm nay quá muộn, ngày mai cửa hàng thu dọn một chút, sau khi đóng cửa, thì bảo đám đầu bếp ở trong bếp đợi ta.

Mì nấu thành như vậy cũng có thể ăn? Các ngươi đây là tra tấn đầu lưỡi người khác hay là lừa gạt đầu lưỡi chính mình?

Lúc này gia đang rãnh rỗi, liền đem các ngươi dạy dỗ một chút. Đúng rồi, A Cần cũng gọi tới, ta bắt đầu dạy hắn từ căn bản nhất. Lão nhân, ngươi bảo tên nhi tử ngứa đòn của ngươi rằng vị trí chưởng quầy của gian điếm kế tiếp ta để dành cho hắn, hắn nếu lại dám làm ra hành động ngu ngốc gì, thì con dâu của ngươi cũng có thể tái giá rồi."

Tiểu Tam nói một hồi, đến cuối cùng đã mệt mỏi, tiếng nói cũng có chút khàn.

Hắn vốn mới khỏi phong hàn không bao lâu, thân mình xương cốt còn chưa tốt, khi hắn đứng dậy muốn đi tới cầu thang, cả người liền loạng choạng, giống như muốn ngã xuống.

Mì lão đầu thấy Tiểu Tam có chút không ổn, vội vàng hô thanh: " lão bản !"

Tiểu Tam quay đầu, ánh mắt vẫn lợi hại như trước. " làm gì !"

Mì lão đầu cũng không biết chính mình đang suy nghĩ gì nữa, trong lòng vừa nghĩ, nói liền từ miệng nói đi ra. "Ngài đây là muốn đi chỗ nào? Mọi việc đã nói xong rồi sao?"

Tiểu Tam nhìn hắn một cái, quay đầu lại bước chậm xuống thang lầu. " sự tình đều nói xong hết rồi, Tam gia ta bụng cũng đã đói, tiếp nên làm cái gì thì đi làm đi, đừng phiền ."

Tiếp theo Tiểu Tam miệng chép chép hai cái, thì thào nói: " hôm nay như thế nào đột nhiên muốn ăn bánh bao...... răng có chút ngứa......"

Nói nói, người liền dần dần đi xa.

☆☆☆

Tiểu Tam tại Mạc Thành đi dạo một vòng, buổi tối cửa hàng bán bánh bao màn thầu không nhiều, sau khi tìm mấy gian, hắn dùng mũi ngửi, mùi vị bên trong nhân bánh quá nặng, không biết là dùng heo đã chết mấy ngày để làm; Ánh mắt nhìn nhìn, vỏ bánh bao đã ngả vàng, chính là hấp hơi lâu quá nên vỏ bánh bên ngoài đã muốn hư.

Mua không được bánh bao ngon, Tiểu Tam lúc này trong lòng lại mất hứng. Như thế nào hôm nay Tam gia hắn muốn ăn bánh bao, vừa vặn liền không có một cái bánh bao nào khiến hắn vừa mắt!

Ở trong thành lúc ẩn lúc hiện, cuối cùng Tiểu Tam đầy mặt âm trầm trở lại Vô Danh tứ.

Hắn vừa vào cửa, khí thế quanh thân kia, vẻ mặt trên mặt kia, bọn tiểu nhị không cần nhiều lời cũng cách hắn cách khá xa, ai cũng không có can đảm muốn nghe Tam gia kia gầm gừ.

Tiểu Tam một đường đi vào phòng bếp, đi đến bên cạnh bếp lò. Nguyên bản đầu bếp đang nấu mì không nói hai lời lập tức bưng nồi của mình lên chạy sang bên cạnh, đem chỗ của mình lưu cho Tiểu Tam.

Tiểu Tam âm trầm không nói ở trong phòng bếp chọn bột mì, thịt heo cùng một ít gia vị.

Ánh mắt hắn chuyên chú đem bột mì trên tay nhồi thành một khối*, trong đó xoa nắn, chùy đánh, gia thủy, lạc hương liệu đợi đã (vân vân) động tác cũng lấy đồng dạng tốc độ không ngừng lặp lại.

(bản raw là "nhu diện đoàn" tức là nhồi bột, mà nhắc vụ nhu diện đoàn, có ai nhớ tới Vân Khuynh cùng Tiểu Xuân giống tui hơm)

Một tay hắn quăng bột lên, một tay kia dùng lực đem khối bột láng mịn đón lấy, cuối cùng Tiểu Tam khẽ quát một tiếng, cả một khối bột bị nội lực làm chấn động giữa không trung, Tiểu Tam lại lấy thủ pháp xảo diệu đem bột hợp lại với nhau, nhào nhào nặn nặn không biết bao nhiêu lần.

Đợi cho khối bột rơi xuống, hắn lấy mảnh khăn ướt đắp lên, tiếp theo cầm lấy dao băm nhỏ thịt ba chỉ.

Tiếng ao lạch cạch lạch cạch vang lên, nhóm hỏa kế cùng đầu bếp trong phòng bếp lúc này tất cả đều dừng lại xem Tiểu Tam nấu ăn.

Bình thường khi đầu bếp vào phòng bếp, băm thịt đổ tương khó tránh khỏi dính một ít vết bẩn, đứng cạnh lửa nóng phòng bếp không được bao lâu liền đầy người mồ hôi, một đầu bếp dù anh tuấn đến thế nào, lúc trở ra cũng sẽ thành tàn tạ.

Nhưng ngài xem Tiểu Tam gia kìa, người mới mấy tuổi đầu, lại có thể khiến đám bột mì ngoan ngoãn nghe lời đến vậy, bột trắng đều dễ dàng bị hắn giữ ở trong tay, quần áo hoàn toàn không dính một chút nào.

Băm thịt heo nhanh tay đến mức chỉ thấy tàn ảnh, không chỉ như thế, mà còn không thấy một miếng thịt nào dám can đảm văng ra khỏi thớt gỗ.

Hết thảy mọi thứ đều bị Tam gia khống chế trong tay, phảng phất cả phòng bếp đều là thiên hạ của hắn, hắn là tướng sĩ của nồi nia xoong chảo, cầm một cây đao đi qua không ai có thể địch nổi, khi hạ đao, thức ăn liền trở thành thuộc hạ trung thành, nguyện nghe theo lệnh hắn, cam tâm tình nguyện vì hắn trở thành bất cứ bộ dáng nào.

Tư thế lạnh buốt thấu xương không thể xâm phạm cũng làm kinh hãi rất nhiều người.

Mấy đầu bếp kia chưa bao giờ xem qua có người nào khi nấu ăn có thể làm đến thiên địa chính khí như vậy, không có vết bẩn trên quần áo, không có dấu tích dưới sàn, hoàn hảo như một vị thần, như thực thần hạ phàm, khiến người khác muốn quỳ dưới chân hắn mà reo hò: " Dạy ta này một tay đi ~~ đại nhân ~~"

Tiểu Tam nghĩ nghĩ, từ trong lòng lấy ra mấy cánh hoa bạch sắc mà lúc xuất cốc Tiểu Bát đã cho hắn mang theo chơi, bỏ vào trong nhân thịt heo, tiếp đó tay trái bóc lấy một khối bột sáng lấp lánh, tay phải cầm một khối thịt heo hầm, nhanh chóng bao lại sau đó để vào trong lồng hấp, làm xong toàn bộ liền lấy nước rửa tay, đến một bên ngồi xuống, hai tay khoanh trước ngực đợi ăn bánh bao.

Thời gian từng chút từng chút qua đi, hơi nước trong lòng hấp phiêu tán mang theo hương vị ngày càng đậm.

Tiểu Tam đoán chắc thời điểm, sử dụng khinh công phóng một bước, nháy mắt đi đến trước lồng hấp, đem nắp lồng mở ra.

Nắp kia vừa mở, hương khí bốn phía, phòng bếp không quá nóng, mấy người đang nóng lòng chờ đợi tâm tình có chút bình tĩnh lại.

Hít một hơi thật sâu, có loại hương khí đan xen giữa hoa sen cùng phù dung thản nhiên truyền đến, vừa tinh tế, lại có thêm cả hương bột thơm lừng tỏa ra.

Tiểu Tam đứng ở phía trước lồng hấp đếm giờ, bánh bao chín, nhưng bên trong thịt heo vẫn còn chưa quá nóng.

Cho nên trước tiên phải khiến hơi nước tản ra, giữ cho da bánh vừa bóng vừa mịn, tiếp theo phải để nước thịt trong nhấn bánh chậm rãi chảy ra thấm dần vào da.

Đúng lúc này, có một đầu bếp trẻ tuổi nhịn không được, một bàn tay vòng đến trước mặt tiểu Tam, thân thủ cầm một cái bánh bao.

Tiểu Tam động tác so với hắn càng nhanh hơn, lập tức đập rớt tay của đầu bếp.

Đối phương " Ai u " một tiếng, lúc này mới tỉnh táo lại từ trong ma chướng, vội vàng thối lui hơn mười bước, đỏ bừng mặt nhìn Tiểu Tam.

" Muốn tranh thức ăn với tam gia, ngươi muốn chết a ──"

Tiểu Tam liếc mắt đến, tuy rằng mắt vừa to vừa tròn, nhưng lại lợi hại đến mức muốn xuyên thủng một tầng da người khác.

Phòng bếp động tĩnh quá lớn, mùi hương chẳng những bay tới đại sãnh lầu một, mà còn phiêu lên lầu hai.

Mì lão đầu, tiên sinh phòng thu chi và tú tài nghe thấy Vô Danh tứ bỗng nhiên náo nhiệt, vội vàng liền từ trên lầu chạy xuống dưới.

Rồi sau đó khiếp sợ nhìn khách nhân toàn bộ đều ngừng ăn mì, lại đổ dồn về phía cửa ra vào phòng bếp, sau đó họ ngửi thấy một mùi hương khiến người chảy nước bọt ròng ròng, không thể khắc chế được, chỉ muốn hung hăn ăn món đó, ba người trong lòng đồng thời vang lên danh tự của một người ── "Tô Tam"

Tiên sinh phòng thu chi lớn lên bộ dáng khỏe mạnh hơn một chút, cố gắng chen vào, trước phần đông ánh mắt đang đỏ lên của thực khách, mang theo Mì lão đầu cùng tú tài gầy yếu vào nhà bếp.

Khi bọn hắn đi vào nhìn đến cảnh tượng trước mắt, chính là Tiểu Tam cầm cái đĩa, trên đĩa còn có một chiếc đũa, rồi sau đó từng bước từng bước dùng đũa đặt lên cái bánh hệt như một đóa bạch liên hoa đang nở rộ.

Tiểu Tam đem bánh bao bưng đến một vị trí ngồi xuống.

Bởi vì bột nhồi tốt, tầng tầng lớp lớp bánh phải được lặp lại cẩn thận xếp một trăm lẻ tám lớp, rồi mới bỏ vào nồi hấp, da ngoài mỏng manh như một đóa hoa đang nở, bộ dáng thật sự đẹp vô cùng.

Vì thế, mọi người liền thấy Tiểu Tam mở miệng cắn một cái vào vỏ bánh hình hoa sen.

Sau đó nhìn hắn thổi khí, vội vàng mở miệng thổi cho nguội. Bánh bao rất nóng, nóng miệng.

Mùi hương kì lạ thản nhiên truyền ra, khiến nhiều người trừng mắt chảy nước miếng.

Tiểu Tam thổi thổi vào chỗ bánh bao mới cắn, cắn cái thứ hai lớn hơn một chút, khiến nhân bánh bao mọng nước cùng da bánh mềm mại hòa vào nhau, thơm mà không ngán, ngon miệng không thôi.

Tiểu Tam miệng ăn a ăn, khóe miệng không tự giác cong lên. Ai, vẫn là chính mình làm thì ăn mới ngon !

Lúc này, ngửi thấy mùi thịt, vị mọi người không chỉ chảy nước miếng, ánh mắt thậm chí đều dán chặt lên bánh bao.

Ăn xong hai cái bánh bao, hơi dừng lại một chút, Tiểu Tam nhìn nhìn dị trạng chung quanh, có chút không biết nói gì.

Này một đám ác lang lớn nhỏ tự nhiên trừng bánh bao của hắn làm gì? !

Tiểu Tam chép miệng, dùng đôi môi sáng bóng sau khi ăn bánh bao khép mở nói: " dù sao ta hấp hai nồi cũng ăn không hết, các ngươi tự chia nhau ăn đi thôi......"

Tiểu Tam nói chưa xong, trong phòng bếp một nhóm người liền hướng lồng hấp chạy đến, móng vuốt đều giơ ra, trực tiếp duỗi đến, cố gắng hết sức để cầm được một cái bánh bao. Không, không cần cả cái bánh bao, ăn được đến da bánh cũng tốt rồi!

Trong phòng bếp một trận hỗn loạn, Tiểu Tam cẩm thấy thật thú vị. Xem, ngay cả Mì lão đầu thân thể gầy yếu cũng cố cầm được hai cái bánh Bội phục bội phục, không hổ là người Tam gia xem thuận mắt!

Bên trong phòng bếp loạn, người đến ăn mì ở bên ngoài cũng rối loạn.

Hương vị bánh bao kia dường như rất câu dẫn thực khách, mỗi người đều cảm giác nếu bây giờ không ăn được, đêm đó tuyệt đối ôm nỗi hận mà chết.

Cho nên khi Tiểu Tam không chú ý, khách nhân đã cướp đi cái bánh bao cuối cùng.

Tiểu Tam quay đầu, liền nhìn thấy miệng đối phương mở to, đem cái bánh bao cuối cùng của hắn nhét vào miệng.

Trong nháy mắt kia, Tiểu Tam nộ khí từ đan điền xông thẳng lên, một đường xông xông xông, xông đến đỉnh đầu huyệt Bách Hội.

Tam gia mặt bị tức đỏ, càng bị tức vì xấu hổ. Hắn đường đường là người từ Thần Tiên Cốc đi ra, tuy rằng hiện nay tên giả là Tô Tam nhưng bổn danh Bách Lý Tam, tam gia cư nhiên bị một người không vỗ công cướp đi bánh bao, việc này truyền ra đi hắn còn mặt mũi nào sao? Rất có thể sẽ mất mặt chết mất!

Vì thế, từ một viên bánh bao đã khiến cho có một thảm án xảy ra !

Tiểu Tam sầm mặt đi đến chỗ tráng nam tử dáng người cao lớn hơn hắn, cước thứ nhất giơ lên không trung sau đó xoay chuyển, đế giày lập tức đạp vào cằm người nọ, sau đó liền nghe thấy âm thanh răng rắc của răng rụng.

Cước thứ hai nghiêng người đá ngang, đá trúng bụng nam tử, đem người trực tiếp đá từ cửa phòng bếp văng ra ngoài, trên đường còn đụng ngã vài người.

Sau còn định đá cước thứ ba, lúc này Mì lão đầu cướp được hai cái bánh bao vội vàng đuổi tới trước mặt Tiểu Tam, đem hai cái bánh bao trong tay mình đưa qua, gấp đến độ run rẩy nói: " lão bản bớt giận, lão bản bớt giận, ở đây vẫn còn bánh bao! thật sự là bởi vì bánh bao lão bản ngài tự tay làm rất thơm, mới có thể làm nhiều người bị mê hoặc, ngài đại nhân có đại lượng, trăm ngàn đừng tức giận a !"

Tiểu Tam nhìn nhìn người bị hắn đá bay rất xa kia, lại nhìn nhìn hai cái bánh bao trong tay Mì lão đầu, "hừ" một tiếng lấy đi một cái, toàn thân tản ra khí tức "lão tử hôm nay khó chịu, ai tới gần liền thảm" , hướng hậu viện của sương phòng mình trở về.

☆☆☆

Ban đêm, ăn một viên bánh bao cuối cùng, Tiểu Tam tháo dây cột tóc cởi áo khoác, rửa mặt rồi định ngủ.

Lúc này ngoài cửa lại truyền đến tiếng đập cửa.

Tiểu Tam cũng không muốn đứng dậy mở cửa, hắn lười, vì thế thân thể khẽ lăn vào bên trong giường, dùng chăn bông đem toàn thân bao lấy, liền muốn tiếp tục đại nghiệp ngủ của hắn.

Nhưng người bên ngoài tựa hồ không muốn bỏ qua cho hắn, tiếng đập cửa vẫn quy luật liên tục. Gõ ba cái, ngừng một lát, lại gõ ba cái, ngừng một lát, lại ba cái.....

Này tiếng đập cửa như muốn đòi mạng làm Tiểu Tam chịu không nổi, bước chân trần xuống giường, tóc tai bù xù đem chốt cửa mở ra, mặt âm trầm nhìn ba người đứng ngoài phòng.

Tú tài lập tức mở miệng, cười nói: "tam gia trước đừng tức giận, nếu không phải chuyện trọng yếu, chúng ta tuyệt đối không dám làm phiền ngài !"

"chuyện gì nói mau, nói xong đi mau! Giờ lão tử ngủ đã đến, Phật cũng ngăn không được lão tử trèo lên giường." Âm thanh cùng sắc mặc tiểu Tam đều âm u như nhau.

Tú tài tận lực đem sự tình nói đơn giản: "Dám hỏi lão bản bánh bao lúc nãy tên gọi là gì? Sauk hi ngài đi khách nhân đã hỏi không ngừng. Bánh bao này giống như hoa sen, thanh đạm cao nhã, sau khi bỏ vào miệng, nước thịt tràn đầy hương thơm, quả thật là rất tuyệt a !"

Tiên sinh phòng thu chi nói tiếp: " nếu muốn mở thêm điếm, bánh bao này tuyệt đối có thể làm."

Mì lão đầu gật đầu. Tràn đầy hương thơm a tràn đầy hương thơm, hắn cảm thấy cháu ngoại trai của mình dùng từ thật tốt, hiện nay nhớ tới hương vị cái bánh bao mới vừa ăn, nước miếng vẫn muốn chảy!

Tiểu Tam vừa nghe, không chút suy nghĩ liền lập tức hồi đáp.

Tiểu Tam nói: " Không được, bánh bao kia không có biện pháp bán. Ta đem nửa bình Thiên Sơn tuyết liên thêm vào mới có được hương thơm như vậy, một cái bánh bao có trộn tuyết liên các ngươi muốn bán bao nhiêu? Mười lượng hoàng kim ta sợ cũng không đủ !

Thứ đó thật sự tốt, Tiểu Bát nhà ta mới muốn ta đem theo trên người. Hơn nữa cũng không phải nói có liền có.

Tuyết liên bao lâu nở hoa một lần các ngươi biết sao? Mười năm...... Ân, không đúng, hình như là mười sáu năm......? Điều này không trọng yếu, quan trọng là thứ tốt sẽ mang đến mầm tai vạ. Chỉ cần có được một gốc Thiên Sơn tuyết liên, thời điểm lão tử không ở đây, các ngươi sẽ bị quan phủ luộc chín, hoặc là bị mấy người giang hồ kia xử lí , ta một điểm cũng sẽ không kinh ngạc."

" Thiên Sơn tuyết liên !" tú tài khiếp sợ. Thứ kia là thiên địa kì trân, là bảo vật vô giá, người này cư nhiên cầm nửa bình đi làm bánh bao ! Muốn chết sao !

" Thiên Sơn tuyết liên !" tiên sinh phòng thu chi cảm giác thứ này vô cùng quý giá . Đáng tiếc buổi tối cũng chỉ ăn một cái.

" Thiên Sơn tuyết liên?" Mì lão đầu không rõ tuyết liên là thứ gì.

Ba người ngốc ngốc lăng lăng, nhưng tú tài phục hồi tinh thần nhanh nhất, bởi vì hắn biết vị này Tam gia kiên nhẫn hữu hạn. " nếu không cần tuyết liên, tam gia có thể sử dụng cái khác để thêm vào không?"

Phòng thu chi tiên sinh nói: " nếu có thể, hai tháng sau lập tức mở gian điếm thứ hai."

Tiểu Tam gãi gãi mái tóc đen dài đã có chút loạn, trả lời: " ta sẽ cân nhắc." sau liền muốn đóng cửa ngủ.

Tiểu Ngũ Tiểu Lục trải qua giang hồ còn ít, lúc trước hắn cho rằng để có thể trở nên tài giỏi, hai gia hỏa vẫn nên được thả ra bên ngoài. Nhưng lời A Nhị nói cũng khiến hắn rất lo lắng hai tên kia sẽ lạc lối. Cho nên hắn trước mắt cần bạc, có bạc, mới có người, có người, mới có thể thời thời khắc khắc theo dõi Tiểu Ngũ Tiểu Lục, biết bọn họ ở bên ngoài làm những gì.

Bởi vì tài nấu nướng giỏi, cho nên Tiểu Tam cố gắng dùng nó kiếm tiền.

Cửa sắp đóng trước mắt, tú tài vội vàng hỏi: " lão bản, trước xin hãy nói bánh bao tên là gì, này rất trọng yếu !"

"Liền gọi là phá bánh bao*. Da có đến một trăm lẻ tám lớp, bánh bao đều phá mất ." Tiểu Tam đóng cửa, ngáp một cái đi về giường.

(phá bánh bao: bánh bao bị nứt)

Tú tài nghĩ rằng, danh tự gì vậy a a, cũng chỉ có cái đầu hài tử trong phòng kia mới nghĩ ra được!

"Lão bản, bánh bao giống như liên hoa, lại có Thiên Sơn tuyết liên ở bên trong, không bằng lấy tên "Tuyết liên bao" được không?" tú tài đề nghị.

" Phá bánh bao chính là phá bánh bao ──" tam gia đang rất buồn ngủ ở trong chăn bông bắt đầu rít gào.

Tú tài tim đập mạnh một chút, thanh âm này có chứa sát khí a !

"Còn có còn có, tên của gian điếm thứ hai lão bản cũng nghĩ đi, hai ngày kế chúng ta cũng sẽ không đến phiền ngươi !" tú tài còn nói.

" Nếu là đệ nhị gian, liền gọi "đệ nhị gian" !" Tiểu Tam thanh âm truyền đến.

" điều này làm sao được ──" tú tài thật sự đau đầu, vị gia này đặt tên cũng quá qua loa .

Sau đó đèn trong phòng tiểu Tam "phốc" một tiếng tắt ngúm, cũng không có nửa điểm tiếng vang truyền ra.

Mì lão đầu vỗ vỗ tú tài, bởi vì sợ phiền Tiểu Tam ngủ, cho nên nhỏ giọng nói: "lão bản chính là như vậy , tâm chỉ đặt trên trù nghệ. Ta lúc trước còn nghe hắn từng nhắc tới, cha hắn tựa hồ cũng như thế, sinh tám hài tử, danh tự là một hai ba bốn năm sáu bảy tám như vậy đặt xuống dưới. Lão bản sở dĩ gọi Tô Tam, đơn giản là cha hắn sinh nhi tử thứ ba."

"......" tú tài cảm thấy bất đắc dĩ . Tô Tam trù nghệ cao siêu là do thiên phú, nhưng người không thể nào không có khuyết điểm, hắn xấu tính cùng chuyện không để vào mắt bất cứ thứ gì, chính là khuyết điểm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro