Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đông đi, xuân đến; Đông lại đi, Tiểu Ngũ Tiểu Lục vì sao vẫn còn chưa trở về ~"

Tiểu Tam đã bị mê trận của A Nhị vây khốn hai canh giờ, từ bên trong trận nhìn ra, bên ngoài tất cả đều là sương mù, nếu không đi đúng đường, không phải bị đá làm vấp té, thì cũng bị lá trúc bay vụt đến cắt rách quần áo.

Trong đầu hắn đang có phiền nhiễu, cái tên tiểu tử Triệu Tiểu Xuân kia cố tình lại ở bên ngoài nói không ngừng.

" Ai, Tiểu Ngũ Tiểu Lục a, các ngươi lúc nào mới định trở về cho Tam ca nhìn mặt a ~"

Tiểu Xuân ở bên ngoài dùng cái lò nhỏ nấu dược, nước thuốc đen sẫm sôi lăn tăn, dược liệu đỏ, xám, trắng, nhìn không màu sắc gì theo nước liên tục sôi lên, nhìn vô cùng đáng sợ, nhưng lại là phương thuốc vô cùng bổ dưỡng do Thần Tiên Cốc sở chế.

A Nhị cầm ghế dựa ngồi ở cách đó không xa lật xem một quyển sách cũ nát, một bên nhìn Tiểu Tam đang loay hoay trong trận pháp.

Tuy rằng thoáng có chút không đủ, nhưng bước tiến của Tiểu Tam coi như ổn định, chỉ cần cân nhắc thêm một chút, liền có thể từ bên trong trận đi ra .

Quả nhiên, A Nhị mới lật đến trang sách tiếp theo, liền nghe thấy Tiểu Bát sư đệ kêu lên: "tam sư huynh ngươi làm gì đem ta ném vào bên trong trận, dược của ta dược còn chưa ngao xong, đó là dược để lát nữa đem cho sư phụ uóng a! Ai u ai u, mấy cục đá này tại sao lại đau tới như vậy, nhị sư huynh thả ta đi ra ngoài đi a !"

A Nhị không nói chuyện, ngược lại Tiểu Tam vừa ra khỏi trận lại phất phất xiêm y, thản nhiên nói: "muốn chết sao, Tam ca ca muốn ngươi cũng được luyện tuyệt kỹ của Nhị ca ca, đi ra mới có cơm ăn."

"dược của ta, dược của ta !" Tiểu Xuân ở bên trong mê trận bắt đầu la hét.

" Còn bao lâu thì được?" Tiểu Tam hỏi.

" Không đến nửa canh giờ, đợi đến khi bột phấn hiện lên thì liền lấy ra." Tiểu Xuân tiếp lại "Ai nha", hô nói: "Lục trúc vì sao lại nhanh như vậy, Tử Trúc lại xoay vòng vòng làm ta choáng váng đầu óc!" Thanh âm kia nghe vào tai có vẻ rất kinh hách, nhưng dù sao Tiểu Xuân cũng hiểu, hai vị sư huynh này sẽ không để hắn gặp chuyện không may .

Tiểu Tam đi đến ngồi xuống một cái ghế khác bên cạnh A Nhị, quần áo bên trên bị rách vài chỗ, hắn mệt mỏi, sau khi dựa vào lưng ghế liền lười ngồi dậy.

" Cái trận ngươi bố trí cũng thật tàn ác, hại ta mất cả một buổi sáng mới chui ra được." Tiểu Tam đầu chuyển về phía Tiểu Xuân, nhìn bát sư đệ của hắn ở trong trận pháp gọi tới gọi lui .

" Trong tám sư huynh đệ, võ công của ngươi yếu nhất, tối nay ta sẽ dạy ngươi vài cái trận pháp, ngươi nếu như có thể xuất cốc, ngươi học vài thứ sẽ có thể phòng thân." A Nhị dừng một chút, sau đó nói:" Tiểu Xuân không học qua Ngũ Hành Bát Quái trận, ngươi đem hắn ném vào như vậy, sợ là phải đến ngày mai mới ra được."

" Hắn bình thường đều chuyên tâm vào thảo dược, võ công cũng không học được mấy chiêu, cho nên càng phải luyện nhiều! huống hồ cái đầu của hắn lại khôn khéo như vậy, nói không chừng đến nửa đêm đã có thể đi ra rồi." Tiểu Tam nhìn Tiểu Xuân ở trong trận pháp, một hồi nghi hoặc, một hồi lại cười tươi như hoa, đột nhiên cảm giác sư đệ này thoạt nhìn vì sao lại ngốc như vậy.

Bất quá kia cũng chỉ là thoạt nhìn mà thôi.

Triệu Tiểu Xuân cổ linh tinh quái, khỉ cũng chưa chắc có thể so được với hắn.

Tiểu Tam suy đoán có lẽ qua vài năm nữa, khinh công của mình cũng đuổi không kịp người này .

Chỉ là Tiểu Tam tựa lưng vào ghế ngồi nhìn nhìn, đột nhiên cảm giác gương mặt Tiểu Xuân tựa hồ có chút quen thuộc, giống như từng gặp qua ở nơi nào.

Vì thế hắn cứ như vậy suy nghĩ a suy nghĩ, một đôi mắt nhìn chằm chằm Tiểu Xuân, nhưng lại không biết cảm giác quen thuộc kia là từ đâu mà đến.

Tiểu Xuân ở bên trong trận, sau lưng đột nhiên phát lạnh, hắn bị trận pháp làm cho đầu óc choáng váng, nhưng vẫn biết được phương hướng của A Nhị cùng Tiểu Tam.

Tiểu Xuân hướng bọn hắn hô: "sư huynh, là trời chuyển mây sao? Sắp đổ mưa sao? Da ta cảm giác âm phong từng trận !"

Suy nghĩ của Tiểu Tam bị đánh gãy, mới vừa nghĩ đến đâu cũng quên mất. Hắn mở miệng nói: "Đang chính ngọ, mặt trời lớn như vậy, âm phong từ đâu đến? Cũng đừng nghĩ đến chuyện đợi sư phụ tỉnh lại liền sẽ thả ngươi đi ra, chuyên tâm phá trận đi, đầu của ngươi nếu chỉ là đặt trên cổ để trang trí, sư huynh ta không ngại bữa tối tiền thay ngươi cắt nó xuống."

"Ai ai ai !" Tiểu Xuân gọi.

Tiểu Tam không để ý tới hắn.

Một lát sau, Tiểu Tam đứng dậy đem nồi thuốc bưng lên, lưu loát đem vải thưa tháo ra, vừa đem thuốc bổ đặc sệt chứa đựng tinh hoa các loại dược thảo bưng lên đã thấy A Nhị đến bên cạnh hắn, sau đó hai người cùng đi vào phòng Bách Lý Huyền Hồ.

Một người đỡ sư phụ ngồi dậy, một người uy dược, rồi sau đó A Nhị thay sư phụ nhà hắn mặc xiêm y, cùng hắn đi dạo một vòng bên trong cốc, Tiểu Tam đi theo một bên, vừa đi vừa đem điểm tâm bữa sáng cho sư phụ ăn.

Hai người thay phiên ở cạnh sư phụ từ lúc bưng thuốc cho đến khi đánh cờ rồi ngồi đọc sách, Bách Lý Huyền Hồ lại lần nữa mệt nhọc, họ đưa người về phòng, toàn bộ đều làm vô cùng lưu loát.

Đi dọc trên hành lang trúc, không nhanh không chậm, cước bộ của hai người vừa vặn đều nhau.

Bọn họ sóng vai mà đi như vậy đã không dưới mấy trăm lần, tiếng vang trên hành lang trúc mỗi lần phát ra đều khiến người ta cảm giác được một loại tình cảm thân thuộc.

Thế nhưng hôm nay, A Nhị cước bộ ngừng lại trước. Hắn ngẩng đầu, nhìn về phía bầy chim đang đậu trên hàng rào tre.

Những con chim kia cũng không hót, hắn lại quay đầu nhìn Tiểu Tam, đợi đến khi Tiểu Tam cũng quay đầu nhìn lại hắn, hắn vẫn chỉ im lặng.

A Nhị nói: "Tiểu Ngũ cùng Tiểu Tam đi ra ngoài đã hơn hai năm, cũng chỉ trở về cốc một lần. Kể từ lần đó đi ra ngoài, đã hơn một năm , danh hào『 Tu La song sát 』 này càng ngày càng vang, tính tình bọn họ cũng ngày càng giống danh hào, vừa nghe đến đã khiến người ta sợ mất mật.

Tứ nhi từ gửi thư về hỏi có cần làm gì hay không, nhưng ngươi từng nói ngươi có chủ ý, cho nên ta từ chối nàng. Ta đã từng nói với ngươi, sát, vi hung thần. Tiểu Tam, nếu muốn chặt đi đôi cánh của bọn họ, thì tất yếu cũng phải đưa bọn họ mang về. Bằng không nếu bỏ qua thời cơ, hết thảy đều sẽ muộn."

Tiểu Tam nhìn những con chim nhỏ kia, chậm rãi nói: "ngươi cũng biết ta có chủ ý của mình. Trong giai đoạn này, ta tìm người quan sát bọn họ, trừ phi bọn họ giết người, bằng không ta một mực mặc kệ."

" Ngươi......"

" Bọn họ kia không gọi là hung thần, mà phải gọi là cam chịu. Trong lòng có oán khí, sau này bị người quản, oán khí liền áp xuống, ta không ở bên cạnh bọn họ, hai tên không ai quản giáo, oán khí lại xông ra, còn ngày càng nghiêm trọng thêm. Ta cũng nhớ ngươi đã từng nói, trị thủy chi đạo, nếu chỉ đem nước kia chặn đứng, một ngày nào đó có lũ, chẳn phải ngươi sẽ chết đuối hay sao?

Dù sao ta vẫn đang nuôi thả, thả ra để cho bọn họ đi cắn người cho hả giận, sau đó chính là thời điểm mang bọn họ trở về. Chặt đi đôi cánh của họ? Ta thao* ngươi Bách Lý Nhị, nhi tử...... Không đúng, hài tử cũng không phải ngươi dưỡng , ngươi đứng nói mà thắt lưng không đau sao!" Tiểu Tam lần đầu tiên mắng chửi người mà không hề nóng giận, cứ như vậy chầm chậm từng chữ một nói ra.

Tiểu Tamn giơ bàn tay ra ngoài, con chim màu xám kia chớp chớp mắt một cái, bèn bay đến dừng lại trên cổ tay hắn.

Tiểu Tam tháo tờ giấy trên chân chim, đem nó thả đi, liền mở tờ giấy ra nhìn kỹ.

Tiểu Tam xem xong, sau đó nhướn mày, đem tờ giấy đưa cho A Nhị, nói: "ta đi ra ngoài."

Tiểu Tam thậm chí không trở về phòng thu thập quần áo. Hắn gắn Thí long tác cùng Ngư Trường kiếm bên hông, treo thêm Ô mộc lệnh, bạc đến Mạc Thành tự nhiên có, hiện nay chuyện duy nhất muốn làm chính là mau chóng đuổi tới nơi đó.

A Nhị mở ra tờ giấy cơ hồ đã bị tiểu Tam vò nát, trên giấy chỉ viết bốn chữ: "Thông Châu Từ gia "

Bốn phía dần dần không có thanh âm, đột nhiên trầm hẳn xuống.

Tiểu Xuân thử kêu lên: "nhị sư huynh?"

Lại hoán một tiếng: " tam sư huynh?"

" Ngươi đâu, người đâu? Như thế nào đều chạy, để ta một mình ở lại chỗ này a !"

Tiểu Xuân ở bên trong mê trận chơi chán, lại không biết đi ra như thế nào, cuối cùng đành phải nắm chặt song chưởng, vận lên nội lực hô to một tiếng: "triệt !" Dãy đá bất ngờ vỡ ra.

Đá vừa vỡ, mê trận bèn theo đó tán đi, sương mù ngăn cản hắn dần dần tiêu tán sau, Tiểu Xuân tiêu sái bất kham tươi cười, vỗ vỗ quần áo đã bị lá trúc làm tán loạn, nhảy nhót đi về hướng thông lộ.

Trận pháp kia hắn không hiểu lắm, nhưng hắn là dược nhân! Công lực của dược nhân cũng không phải là để trang trí, một khi khí tức toàn thân đều phát ra, một cái mê trận nhỏ thế này không đủ để hắn chơi đâu!

☆☆☆

Khi Tiểu Tam đi đến cửa thành Mạc Thành, đã có ba người nắm bốn con ngựa ở cửa thành chờ hắn.

Tiểu Tam vừa đi qua, những người đó lập tức cung kính chỉnh tề hành lễ, động tác đồng nhất không hề có nửa điểm lệch lạc.

" Vừa đi vừa nói chuyện !" Tiểu Tam cầm một con ngựa trong đó, nhanh chóng nhảy lên, sau đó liền hướng phía Thông Châu phi nước đại.

Còn lại ba người cũng lập tức phiên thân lên ngựa nhất tề đuổi kịp, mà trong đó có một người chạy ngang với tiểu Tam, vó ngựa làm cát vàng bay mù mịt, tiểu Tam nghe âm thanh của người nọ nói: "Từ gia ở Từ Châu kia trong ba tháng gần đây phát sinh rất nhiều biến cố. Đầu tiên là có một hôm ngân khố bỗng dưng bị mất; hai là lá trà thượng cống nảy sinh vấn đề; ba là Từ Cửu Phượng phát hiện mình bị lừa; Bốn là tiểu thiếp của hắn cùng Tri Phủ Chi Tử Tư thông gian tại giường, Từ Cửu Phượng này cũng không biết thân biết phận, dùng trường côn đánh chết thiếp thất, trọng thương Tri Phủ Chi Tử, Tri Phủ chấn nộ đem hắn bắt giữ hơn nửa tháng, cho đến ngày hôm trước cơ hồ tán gia bại sản mới giữ được cái mạng."

" Một chuyện nối tiếp một chuyện phát sinh ?" Tiểu Tam hỏi.

" Vâng." người nọ đáp: "Tam gia phân phó nếu như Từ gia có chút động tĩnh nhất định phải thông tri Tam gia, nhưng thuộc hạ sau khi kiểm chứng, manh mối nằm ở chỗ Ngũ gia Lục gia, thuộc hạ không dám tự ý quyết định, sau khi điều tra rõ ràng mở dám gửi thư cho ngày, nên lúc này mới bẩm báo chậm."

" Hai người bọn họ như thế nào?" Tiểu Tam mở miệng hỏi. Cũng không quản ngựa đang chạy nhanh, ăn đầy miệng cát vàng.

" Họ đem Từ gia bức đến sơn cùng thủy tận vẫn chưa hết giận, sợ là sớm đã động sát khí, liền chờ một kích cuối cùng mà thôi." người nọ đáp.

" Ta thao !" Tiểu Tam cả giận nói: "Thí thân là nghịch luân trọng tội*, hai tên kia giết hại Từ gia, bọn họ về sau cũng đừng mong đặt chân ở trên giang hồ!"

(Thí thân là nghịch luân trọng tội: giết hại người thân, người trong gia đình là trái với luân thường đạo lí, tội nặng)

Từ Mạc Thành đến Thông Châu phải mất vài ngày lộ trình, Tiểu Tam từ sau khi bắt đầu cưỡi ngựa đã chưa hề dừng lại một lần.

Trong lúc đang chạy không ngừng có ba hán tử trang phục giống nhau từ tiểu đạo chạy đến quan đạo cùng hội hợp bọn họ, Ngày ấy khi đến Thông Châu, phía sau Tiểu Tam đã tập kết được hai mươi hai người.

Thiên can mười người, địa chi mười hai người*, những người này là do hắn dùng một năm bán mì bán bánh bao thu thập được .

Những người này xuất thân có cao có thấp, có tử tù, có nô lệ, nhưng sau khi vào tay Tiểu Tam đều được luyện thành một bộ dáng. Bọn họ có các sở trường riêng, nhưng trầm mặc ít lời, chỉ nghe hiệu lệnh của một người tên Bách Lý Tam, giống như hắn đời trước tự tay huấn luyện thân binh, trừ Tam gia, bọn họ ai cũng không nhận.

Thiên can: một tập hợp gồm mười biểu tượng của Trung Quốc

Địa chi: một tập hợp gồm 12 biểu tượng

☆☆☆

Thông Châu Từ gia, là vọng tộc trăm năm.

Giỏi chế trà, đặc biệt là "Phượng Vũ long đoàn" . Trà "Phượng Vũ long đoàn" đều là cống phẩm, được mấy người có tiền trong triều đặc biệc yêu thích, các quan lại đều lấy chuyện được thánh thượng ban thưởng "Phượng Vũ long đoàn" mà kiêu ngạo.

Nhưng Từ gia từ trước đến nay là một gia tộc không tích đức. Khi bắt đầu giàu lên thì đoạt đất trồng trà của người khác, dùng thủ đoạn để lấy được mật kỹ trồng trà, sau này tuy từ từ giàu có lên, nhưng họ không muốn suốt ngày bị vây trong cảnh trồng trà, chỉ ham muốn địa vị quan lại, dùng rất nhiều bạc để đút lót, mượn sức quyền quý, thậm chí đem nữ thứ trong nhà gả vào nhà quan làm thiếp, hoặc lấy thứ tử làm luyến sủng, không tiếc thủ đoạn chỉ vì mở rộng phạm vi thế lực Từ gia.

Khi Tiểu Ngũ Tiểu Lục đứng ở ngoài cửa Từ gia, ngửa đầu nhìn bảng hiệu kia có khắc hai chữ " Từ phủ" chỉ cảm thấy ghê tởm, bọn họ vì sao lại bị người trong nhà này sinh ra, rồi sau đó lại bị vứt bỏ vô tình vô nghĩa.

Từ gia gia chủ Từ Cửu Phượng nay bị quỳ trên mặt đất, nước mũi nước mắt giàn giụa, bên cạnh hắn là một thiếp thất tuy đã qua bốn mươi tuổi nhưng vẫn còn nét thùy mị nết na, thiếp thất này bởi vì ngày thường xinh đẹp lại được sủng ái, cho nên vài năm trước sau khi chính thê chết đi liền bị Từ Cửu Phượng nhìn trúng, chọn ra để quản lí sự vụ trong nhà lớn nhỏ cùng vài lão thiếp, tiểu thiếp, có cả nhi tử, nhi nữ.

Cảnh tượng bên ngoài ngoại trừ hai người này, chung quanh còn có mười mấy thiếp thất cùng hài tử, người hầu nha hoàn đều bị đuổi đi .

Lúc Tiểu Ngũ Tiểu Lục được Bách Lý Huyền Hồ nhặt được, tuổi họ còn rất nhỏ, chỉ nhớ rõ là lúc vẫn còn sống lại bị ném vào bãi tha ma, trừ hai cuộc đời này ra, họ không còn nhớ bất cứ thứ gì nữa, sớm đã quên nhà cũ ở nơi nào.

Sau khi rời Thần Tiên Cốc vài năm, bọn hắn vẫn tìm, vẫn tìm "thân sinh phụ mẫu" năm đó cơ hồ đẩy bọn họ vào chỗ chết, nhưng mà hoàng thiên không phụ người có tâm, bọn họ rốt cuộc tra được nhà kia nguyên lai là Thông Châu Từ gia, rồi sau đó Tiểu Ngũ kín đáo vạch kế hoạch, từng chút từng chút đem Từ gia đào lên, khiến Từ Cửu Phượng mất đi tiền tài cùng quyền thế hắn yêu nhất, khiến lão trạch trăm năm này chỉ còn là cái xác.

Cuối cùng, bọn họ muốn chính tay giết chết những người đã từng tuyệt đường sống của họ, khiến những người đó cũng nếm thử tư vị tuyệt vọng.

Từ Cửu Phượng mặc một bộ hoa phục, thiếp thất bên người hắn được trang điểm ung dung hoa mỹ, hai người này nay nước mắt đầy mặt, khi nhìn thấy hai thanh niên nam tử dung mạo giống nhau như đúc trước mắt đang dùng ánh mắt lạnh lùng vô tình mang theo sát ý nhìn thẳng bọn họ, trong lòng sợ hãi không ngừng mà điên cuồng khóc lóc, mở miệng cầu xin tha thứ .

Từ Cửu Phượng gào to nói: "hai vị đại hiệp giơ cao đánh khẽ bỏ qua cho ta đi, không biết Từ gia đã đắc tội hai ngài ở chỗ nào, chỉ cần nhị vị đại lượng không so đo, mặc kệ các ngài muốn cái gì, kim ngân tài bảo, tuấn nam mĩ nữ, Từ gia đều có thể dâng cho ngài toàn bộ!"

Thiếp thất bên cạnh hắn lại nắm tay áo Từ Cửu Phượng, nhỏ giọng nói: "lão gia, còn có ta a, ngài cũng phải cứu cứu thiếp thân a !"

Tiểu Lục hừ lạnh một tiếng, Tu La tiên bạch sắc chỉ vào nữ tử bên cạnh Từ Cửu Phượng nói: "Nếu như ta nói ta muốn nàng thì sao?"

Từ Cửu Phượng lập tức đem thiếp thất bên cạnh đẩy ra phía trước, hô to: "cho ngươi, cho ngươi! nữ nhân này tâm địa ác độc, nếu không phải có một chút khả năng quản lí nhà cửa, ta cũng sẽ không lưu lại nàng !"

Nữ nhân kia bị đẩy ngã nhào xuống đất, tái ngẩng người dậy đã là một mặt đầy nước mắt hòa cùng bụi đất, thất thanh kêu lên: "lão gia, thiếp thân vì Từ gia tận tâm tận lực hai mươi mấy năm, ngươi như thế nào có thể đối xử với ta như vậy !"

Tiểu Lục đi đến bên người nữ tử, ngồi xổm xuống, dùng Tu La tiên nâng cằm lên nữ tử.

Khóe môi hắn mang theo ý cười, nhưng bên trong mắt hoàn toàn không hề có tiếu ý, khiến nữ nhân kia run rẩy vài cái, vì bảo toàn tính mạng mà nàng nở ra một nụ cười mà mình tự cho là đẹp, Tiểu Lục lập tức thu hồi Tu La tiên, đứng lên hướng một bên mắng nhiếc, thanh âm lạnh lùng từ trong miệng hắn truyền ra hệt như Luyện Ngục Tu La trong truyền thuyết.

Tiểu Lục nói: "Ngươi đúng là bắt ta phải làm chuyện ác"

Tiểu Ngũ âm điệu lãnh đạm hệt như Tiểu Lục, nói: "Tất cả bọn họ khiến dạ dày ta thấy khó chịu, rất muốn nôn ra. Tiểu Lục tay ngươi đừng chạm đến bất luận một người nào, bằng không khẳng định sẽ trở nên tâm địa độc ác như bọn hắn."

Tiểu Lục cười nói: "đúng vậy, quả thật rất thối nát !" dứt lời, bạch sắc Tu La tiên nhanh chóng rút khỏi gương mặt nàng, nữ tử thống khổ kêu rên một tiếng, gương mặt như hoa như ngọc lập tức máu tươi đầm đìa, kém chút không chịu nổi mà ngất xỉu đi.

Tiểu Ngũ đi tới, trong khi tiếng kêu rên của nữ tử kia chưa dừng lại, hắc sắc Tu La tiên như thiểm điện lao tới, một kích đánh vào trên ngực Từ Cửu Phượng, quần áo Từ Cửu Phượng lập tức rách nát, một lượng lớn máu tươi từ miệng vết thương trên lồng ngực phun tung toé ra, Từ Cửu Phượng kêu thảm thiết so với nữ tử bên cạnh hắn càng thêm thê lương.

Tiếp đó, Tiểu Ngũ Tiểu Lục ra tay nhanh chóng được cơ hồ chỉ nhìn được tàn ảnh của hắc bạch song tiên, mặt bên kia của nữ tử bị Tiểu Ngũ đánh, ngực Từ Cửu Phượng cũng bị Tiểu Lục ra sức đánh một roi.

Nàng kia đau đến ngất đi, chỉ còn lại Từ Cửu Phượng cố kéo dài hơi tàn rên rỉ giãy dụa .

Tiểu Ngũ cười nói: "ta cư nhiên quên roi này người thường sẽ chịu không nổi, Tiểu Lục, ta nghĩ một lát sau nên đánh nhẹ lại, nếu đánh chết quá nhanh, ca cùng ngươi lời còn chưa nói hết, bọn họ liền đi xuống âm tào địa phủ mất rồi."

Tiểu Lục lạnh lùng nói: "nguyên lai bọn họ bất quá cũng chỉ là người thường. Ca, ngươi nói, lúc trước chúng ta vì sao lại bị hai người thường này làm cho thiếu chút nữa cả mệnh cũng không còn. Bọn họ thậm chí so với con kiến còn muốn thấp hèn hơn."

" Kỳ thật chúng ta đã chết." Tiểu Ngũ nói: "Nữ nhân bị đánh kia khi sinh hai nhi tử lại bị chính thê của nam nhân này dòm ngó tới, muốn chúng ta nhất định phải chết. Bệnh đậu mùa bất quá là lấy cớ, chúng ta từ khi ra đời đã ở trong phủ chưa bao giờ bước ra ngoài một bước, làm sao có thể nhiễm bệnh đậu mùa?"

Tiểu Lục nghe Tiểu Ngũ vừa nói như vậy, nhất thời nhíu mày: "ngươi ý nói, có người cố ý khiến chúng ta nhiễm bệnh?"

Tiểu Ngũ cởi bỏ túi nước da dê bên hông, đem rượu mạnh toàn bộ đổ lên mặt nữ tử đã ngất kia.

Miệng vết thương trên mặt nữ tử bị rượu mạnh kích thích, đau đến vừa kêu rên vừa tỉnh lại.

Tiểu Ngũ cúi lưng, nhìn nữ tử, rồi sau đó hơi hơi gợi lên khóe miệng, tuy là cười, lại mang theo sát ý làm người ta trong lòng run sợ, nói: "năm ấy có người sinh song sinh tử, điềm xấu, cho nên buộc phải ở tại nơi vắng vẻ hoang tàn nào đó trong tiểu viện, trong lòng cực độ oán hận.

Bởi vì sinh song sinh tử hại nàng thất sủng, nàng vốn đã không thích hai hài tử này. Vài năm sau thành đông bùng nổ ôn dịch, nàng rốt cuộc biết cơ hội tới, vì thế đi ra ngàoi một chuyến, mang về hai tấm khăn, đem che lên mặt hai đứa trẻ trong khi chúng đang ngủ.

Cuối cùng, hai nhi tử bị nàng bỏ rơi đã nhiễm phải bệnh đậu mùa, sau đó nàng chính miệng nói với tướng công, bảo gia đinh đem hai nhiw tử bệnh sắp chết này trói lại, ném vào bãi tha ma.

Nhi tử không thể nào sống lại, nhưng nàng vẫn thất sủng, vĩnh viễn không có cơ hội trèo lên.

Sau này nàng bởi vì không có con cái, không tạo nên uy hiếp, lại được chính thê thưởng thức, địa vị vì thế từng bước một cao lên. Không quá vài năm sau khi chính thê chếtt, nàng liền trở thành đối tượng chuyên sủng của chủ tử Hứa gia."

Tiểu Ngũ nói từng câu từng chữ, nhìn chằm chằm gương mặt đã sớm bị phá nát, không còn ra vẻ mỹ mạo của nữ tử kia, nói: "ta nói đúng hay không, Tưởng Ôn? Bà cũng đừng nói rằng mình đã quên, lúc trước thành Đông mới phát ôn dịch làm sao lại có thể lập tức truyền vào thâm trạch của Từ gia Thành Nam? Ngày ấy khi bà đi lấy hai tấm khăn kia, chính là hai cái khăn Uyên Ương hồng sắc, ta đến nay vẫn còn nhớ rõ rành mạch a....... Mẫu thân...... của ta"

Nữ tử tên Tưởng Ôn càng nghe ánh mắt mở càng lớn, cho đến khi Tiểu Ngũ hô lên âm thanh " mẫu thân" kia, nàng kinh hãi thê lương thét chói tai: "không có khả năng, không có khả năng, các ngươi đã sớm chết !"

Tiểu Lục cười nhạo một tiếng: "hai huynh đệ chúng ta ở 18 tầng Địa Ngục không thoải mái, hiện nay đặc biệt đến mang các ngươi đi xuống cùng !"

Tưởng Ôn chịu không nổi kích thích, run rẩy ngã xuống đất, đầy mặt hoảng sợ, ngất đi.

Từ Cửu Phượng ở một bên nghe không chịu nổi mà thở dốc, trong óc hắn hỗn loạn chỉ có một suy nghĩ, đây là hai thân sinh nhi tử của hắn, hắn còn có thể được cứu, hắn còn có thể được cứu !

Từ Cửu Phượng lập tức nói: "hai người các ngươi thế nhưng còn sống ! Lão thiên gia a, mấy năm nay ở bên ngoài lưu lạc khẳng định chịu rất nhiều khổ !" Từ Cửu Phượng lập tức chỉ hướng Tưởng Ôn đang ngất cả giận nói: "đều là do nữ nhân này, đều là do nữ nhân này, là nữ nhân này lừa cha, mới khiến cha nghĩ lầm các ngươi không cứu được. Hài tử, hài tử của ta, cha phạm vào sai lầm không nên phạm, các ngươi trở về đi, trở lại Từ gia đi ! cha sẽ cho các ngươi có danh có phận, đem danh tự bọn ngươi viết vào gia phả, càng có thể khiến cho các ngươi hưởng dụng vô tận vinh hoa phú quý, để bồi thường cho những năm nay đã không đối xử tốt với các ngươi.

Về phần nữ nhân này, các ngươi muốn giết cũng được, muốn lóc thịt cũng tốt, cha tuyệt không ngăn cản các ngươi báo thù ! Nếu các ngươi muốn bỏ qua cho nàng, thì cha cũng sẽ không ! Cha sẽ đem nữ nhân này đuổi ra khỏi Từ gia, nhất định bắt nàng nàng cũng nếm thử khổ cực mà các ngươi phải chịu đựng khi lưu lạc bên ngoài. Hài tử của ta, hài tử đáng thương của ta a......"

Tiểu Lục che miệng lại, thanh âm từ kẻ tay truyền ra: "không xong, ca, ta thật rất muốn nôn a! Ta rõ ràng nhớ rõ khi đó nghe có người đứng thật xa chúng ta mà hô ra: "Mau đem đi ra ngoài ném, đừng để cho người ta nhìn thấy !" Người nói những lời kia không phải tên này sao? Chẳng lẽ có người tiếng nói cùng hắn giống nhau như đúc , làm ta nhớ lầm ?"

Tiểu Ngũ đứng lên, âm lãnh mà bễ nghễ nhìn Từ Cửu Phượng. "Nói rõ ra vì không muốn các người khi lên đường sẽ trở thành quỷ hồ đồ. Hai ta hết lòng quan tâm giúp đỡ, để khi chết các ngươi cũng được nhắm mắt."

Nói xong chữ cuối cùng, Tu La song tiên đồng thời vung ra, giống như bọn họ thần giao cách cảm, hai tiên dây dưa hợp nhất, thẳng tắp vút về phía đầu Từ Cửu Phượng.

Từ Cửu Phượng chết đi, người thứ hai lên đường sẽ là Tưởng Ôn.

Về phần người khác, gốc đại thụ của Từ gia đã bị bọn họ nhổ tận gốc, Từ gia không có người che chở, bọn họ từng chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, ỷ thế hiếp người đương nhiên sẽ phải nếm qua tư vị cực khổ, bị người ức hiếp lại.

Từng bước từng bước, cuối cùng sẽ bị thu thập hết.

Nhưng trong chớp mắt, xa xa đột nhiên truyền đến tiếng hô vang quen thuộc: "Lá gan lớn lắm sao, các ngươi đang làm cái gì, còn không dừng tay cho ta!"

Roi vừa mới chạm tới cổ Từ Cửu Phượng, thanh âm kia xuất hiện, lập tức nhiễu loạn suy nghĩ của Tiểu Ngũ Tiểu Lục.

Hai người đều vội vàng thu hồi nội lực muốn rút roi về, nhưng vì một khắc không chú ý bị nhiễu loạn, Tu La tiên thu hồi không tốt liền dây dưa dính chặt vào nhau.

Bọn họ đồng thời quay đầu nhìn về phía sau, Tiểu Lục giận dữ hét: "ngừng tay cái gì chứ ! ngươi như thế nào lại đến nơi này? Còn có, đây là chuyện của ta cùng ca ca, ngươi không phải mặc kệ chúng ta sao? Một khi đã như vậy, vì sao ngươi lại phải can thiệp!"

Tiểu Ngũ Tiểu Lục nhìn Tiểu Tam miệng thở phì phò xuống ngựa, hai mươi hai người đồng dạng phía sau hắn tản ra, vây quanh mọi người, cũng đem bọn Từ Cửu Phượng, Tưởng Ôn vây vào chính giữa.

Hai huynh đệ chỉ thấy Tiểu Tam lắc lắc lắc lắc hướng bọn hắn đi tới, đứng ở trước mặt bọn họ, dùng thâm âm còn phẫn nộ hơn so với Tiểu Lục, hô: "lão tử như thế nào mặc kệ các ngươi? Mặc kệ các ngươi mà lão tử phải cưỡi ngựa liên tục mấy ngày không ngủ để đuổi tới? Mặc kệ các ngươi thì đầu óc lão tử có phải vô nước hay không mà ngày nào cũng ngóng tin tức các ngươi? Mặc kệ các ngươi mà lão tử phải dùng một số bạc lớn để các ngươi đi đúng đường? Lão tử có cái gì lập trường? Hai tiểu tử là các ngươi là do lão tử nuôi lớn, này chính là lập trường của lão tử!

Ta thao, các ngươi cho rằng lão tử năm đó nói muốn dạy dỗ các ngươi là nói chơi sao? Các ngươi là tâm huyết của lão tử, đôi cánh các ngươi cứng rắn liền muốn bay đi, nhưng nếu lão tử không đồng ý thì các ngươi cũng đừng hòng làm xằng bậy !"

Tiểu Tam sau khi nói một đống liền nóng nảy thở hổn hển, trước mắt có hơi tối sầm. Nhưng lại nghe Tiểu Ngũ hừ lạnh một tiếng nói: "hai người kia từng muốn giết chúng ta, nay nợ máu trả bằng máu, không có cái gì không đúng !"

Tiểu Tam chưa từng nghe Tiểu Ngũ nói chuyện kiểu như vậy, cho tới nay Tiểu Ngũ đều nghe lời hơn so với tiểu Lục.

Thậm chí hắn cũng chưa từng thấy qua vẻ mặt lạnh lẽo xem mạng người như cỏ rác của Tiểu Ngũ cùng Tiểu Lục lúc này. Quả nhiên tâm tư A Nhị vẫn tương đối kín đáo, hài tử nếu như để chúng ở bên ngoài xằng bậy quá lâu thì sẽ không ổn, nhưng may mắn lúc ấy A Nhị đã nhắc nhở khiến cho Tiểu Tam để tâm nhiều hơn, tìm người trực tiếp theo dõi bọn họ.

Tiểu Tam hít sâu một hơi, chửi ầm lên: "Có từng nghe qua『 thiên , địa, quân, thân, sư 』 chưa hả? Chưa từng nghe qua phải không? Chưa từng nghe qua là đương nhiên, bởi vì các ngươi từ nhỏ đã không thèm đọc sách. Hôm nay ta liền nói cho các ngươi biết, đây là năm điều Thiên Đạo luân thường, miểu thiên, miệt địa, thí quân, sát phụ sát mẫu, thí sư* đều là nghịch luân chi sự, sẽ bị người đời khinh thường !

(miểu thiên, miệt địa, thí quân, sát phụ sát mẫu, thí sư: coi thường trời đất, hành thích vua, sát hại cha mẹ, giết thầy)

Đừng hỏi ta vì sao, lão tử đời này cái gì cũng đều dám làm, nhưng ta không bao giờ làm nhữngc việc này.『 thiên , địa, quân, thân, sư 』 không thể không tôn trọng. Bọn họ một người dùng tinh huyết để tạo nên các ngươi, một người mang thai chín tháng sinh hạ ra các ngươi. Mạng của các ngươi là do bọn họ ban cho, bọn họ nếu muốn lấy lại cũng là chuyện đương nhiên!"

" Dựa vào cái gì ! Chẳng lẽ bởi vì bọn họ sinh chúng ta ra, chúng ta liền xứng đáng chết ở trong tay bọn họ sao?" Tiểu Lục rống giận, đôi mắt tràn ngập tơ máu.

Tiểu Tam không chút do dự nói: "đúng vậy!"

" Không có khả năng !" Tiểu Ngũ cắn răng. "Mạng chúng ta là của chính chúng ta, bọn họ giết chúng ta một lần, đã sớm không phải là cha mẹ của chúng ta nữa!"

" Đúng !" Tiểu Tam lại lên tiếng, rồi sau đó phảng phất giống như đang đợi Tiểu Ngũ nói ra những lời này, trả lời: "Nhưng người trong thiên hạ có ánh mắt của người trong thiên hạ, sau này chuyện này truyền ra, ai lại để ý bọn họ từng đối xử với các ngươi như thế nào, những người đó chỉ biết đến chuyện Tu La song sát thí phụ thí mẫu mà thôi! Cha mẹ đem hài tử bị nhiễm bệnh ném đi cùng chuyện hai nhi tử trưởng thành liên thủ giết cha mẹ ruột, chuyện nào sẽ nhiều người nghe hơn? Tiểu Ngũ, nguy suy nghĩ tốt hơn Tiểu Lục, ngươi hiện nay liền nói cho ta biết xem!"

Tiểu Ngũ cắn môi đến trắng bệch, không nói lời nào.

" Ca !" Tiểu Lục nhìn thấy bộ dáng Tiểu Ngũ, vội vàng hô thanh.

Nhưng hắn còn chưa nói tiếp, liền bị Tiểu Tam hung hăng trừng mắt nhìn.

Tiểu Tam đối Tiểu Lục nói: "Được lắm ! nói giết người liền giết người, từng lần roi xuất ra đều rất chuẩn xác, ngươi có đầu óc hay không, có nghĩ tới nếu như làm ra chuyện này, khi bị truyền ra ngoài, ngươi muốn sư phụ làm sao còn mặt mũi gặp người khác?

Sư phụ một đời đều ra sức cứu người, lúc này lại thu hai đồ đệ đi sát nhân! sư phụ không đề cập qua chuyện của hắn, nhưng ta nói cho các ngươi biết,cái tên Bách Lý Huyền Hồ này ở bên ngoài thanh danh vô cùng tốt, tạm không nói đến chuyện các ngươi tự mình hủy đi thanh danh bản thân, nếu liên lụy đến sư phụ, dù cho ta có bỏ qua cho các ngươi, nhị sư huynh có thể bỏ qua không?

Hắn đời này tối coi trọng chính là sư phụ ! hai người các ngươi bị ngốc sao? !"

Tiểu Ngũ tạm hoãn khí, dừng một lát mới mở miệng hỏi: "ngươi hôm nay đến cùng là tới để làm gì ?"

Tiểu Tam cả giận nói: "Ngươi nói sao? Ngươi nói lão tử vì sao hao tâm tổn trí làm việc này? Thay vì để bản thân có những ngày khoái khoái hoạt hoạt, lại chạy tới nơi này cùng các ngươi gây sự?"

Tiểu Ngũ lại dừng một lát. "Nhưng dù có thế nào, cơn giận này ta cùng Tiểu Lục đều nuốt không trôi! Ngươi chưa từng nếm qua tư vị cận kề cái chết, không biết đến tư vị tuyệt vọng là thế nào, ngươi làm sao có thể biết tâm tình của ta cùng Tiểu Lục?"

"Ai nói ta không nếm thử qua?" Tiểu Tam ánh mắt trong veo.

Tiểu Ngũ Tiểu Lục chợt đồng thời ngẩng đầu nhìn hắn.

" Ngược lại là các ngươi, đã thử qua tư vị giết người sao?" Tiểu Tam lại nói.

Thấy Tiểu Ngũ Tiểu Lục chưa phản ứng, Tiểu Tam nói: "Cảm giác kia vô cùng không tốt."

Tiểu Tam đầy mặt nghiêm túc. "Vừa mới bắt đầu giết một người còn có thể mang cảm giác ghê tởm, thấy thứ gì đó đỏ tươi nát nhừ liền muốn nôn hết cơm trong bụng ra. Nhưng nếu giết người càng nhiều, mỗi khi giơ đao chém đầu địch thủ, dù cho thấy rõ cả bên trong óc có cái gì cũng không còn có cảm giác.

Cả người tê dại, tâm tình biến mất, tâm nếu đã mất thì còn gì đáng lưu lại nữa? Nhân sinh trên đời, có rất nhiều chuyện chỉ cần đơn giản là có thể mang đến cảm giác tốt đẹp, nhưng giết chóc rồi sẽ khiến tất cả cảm giác ấy mất đi, rồi sau đó đến cái gì cũng chẳng còn ."

" Tam sư huynh...... Ngươi từng giết qua...... rất nhiều người?" Tiểu Lục có chút không thể tin.

Tiểu Tam chỉ liếc mắt nhìn Tiểu Lục, không trả lời ngay. Hắn tiếp tục nói: "Cút ngay khỏi chỗ này, đến một nơi hảo hảo ngẫm lại lời lão tử nói. Ta dạy dỗ các ngươi quang minh lỗi lạc, không người nào có thể chỉ trỏ thị phi, đây xem như là chuyện căn bản nhất. Ngay cả cái này đều làm không được, sống còn ích gì, hay để lão tử trực tiếp đến bóp chết các ngươi."

Từ Cửu Phượng nguyên bản im lặng co quắp ở một bên nghe ba người này đối thoại, cho rằng cứu tinh giá lâm, vừa thấy Tiểu Tam khiến cho Tiểu Ngũ Tiểu Lục đang muốn giết cha mẹ phải tránh ra phía sau, lập tức nhào lên chen khỏi chân Tiểu Ngũ cùng Tiểu Lục, chặt chẽ ôm lấy Tiểu Tam , một phen nước mũi một phen nước mắt nói: "ân công, ân công, hôm nay ta được ngài cứu giúp, Từ gia từ trên xuống dưới người già trẻ nhỏ đều vô cùng cảm kích, sau khi ngài giải vây cho ta, ta chắc chắn sẽ dâng kim ngân tài bảo cho ngài, lại thay ngài lập bài vị Trường Sinh ngày ngày thanh hương tam trụ*, cảm tạ đại ân đại đức của ngài !"

(thanh hương tam trụ: đốt ba cây nhang ╮(╯▽╰)╭ )

Tiểu Tam cúi đầu nhìn bộ dáng Từ Cửu Phượng, liền để mặc hắn ôm. Một tên bại hoại như vậy, nào đáng giá để cho tiểu Ngũ tiểu Lục làm hỏng thanh danh.

" Ngươi đồ đầu heo này, buông tam sư huynh ta ra!" Tiểu Lục vừa thấy Tiểu Tam bị ôm, cả người nhảy dựng hô lên.

" Tam sư huynh ngươi đến cùng muốn làm cái gì?" Tiểu Ngũ tuy rằng thông minh, nhưng vẫn không rõ Tiểu Tam muốn làm gì.

Chung quy Tiểu Tam thoạt nhìn tựa như người bình thường, nhưng năm đó mới chín tuổi đầu đã có thể đem bọn họ dạy đến nghe lời răm rắp, lần đó còn ra sức đánh dược vật cứu mạng bọn họ, sau còn biểu lộ trù nghệ kinh người, đối với võ học ngộ tính cực cao, lại còn là một người chiếm vị trí vô cùng quan trọng trong lòng bọn họ .

Tiểu Tam là tồn tại đặc thù nhất trong lòng Tiểu Ngũ Tiểu Lục, không người nào có thể thay đổi địa vị này.

Đối với vấn đề của Tiểu Ngũ, Tiểu Tam chỉ là nhếch khóe miệng lên, lộ ra nụ cười quỷ dị nhìn hắn một cái. Nhưng chỉ cần liếc mắt nhìn, đã khiến cho Tiểu Ngũ cảm giác da đầu run lên, nhịn không được từ đáy lòng run rẩy một trận.

Tiểu Tam tiếng nói âm trầm chậm rãi nói: "kỳ thật, không có việc lại đi giết người làm gì, ăn no rất nhàn sao? Một roi lấy mạng rất đơn giản, nhưng hắn cần phải sống để chịu tội, cho đến khi các ngươi chết mà hắn vẫn chưa chết mới gọi là khó khăn."

Tiểu Lục nghe vậy quay đầu nhìn về phía tam sư huynh của hắn, đầu tràn đầy hồ nghi, đã thấy Tiểu Tam cúi đầu nhìn Từ Cửu Phượng, nói: "ngươi chính là người năm đó kêu hạ nhân ném hai hài tử vào bãi tha ma sao?"

Tiếp còn chưa đợi Từ Cửu Phượng trả lời, liền từ trong thân mình Từ Cửu Phượng kéo chân hắn ra, sau đó dụng lực đạp xuống, lại đá tới ngay mặt Từ Cửu Phượng, quát: "đại gia ta thao ngươi ──"

Từ Cửu Phượng cho rằng thần tiên sống giá lâm cứu tính mạng hắn, ai ngờ lại bị đá đến trọng thương, đau đến kêu lớn một tiếng, vội vàng rút chân, muốn chạy trốn khỏi tiểu Tam để bảo toàn tính mạng.

Ba người này là một nhóm, ba người này là một nhóm a ── Từ Cửu Phượng hận chính mình vì sao bây giờ mới thấy rõ bộ mặt thật của tiểu Tam.

Đại ác nhân a ──

Tiểu Ngũ Tiểu Lục thoáng cả kinh, nhưng Tiểu Tam không để ý tới bọn họ, trực tiếp đuổi theo Từ Cửu Phượng.

Tiểu Tam nói: "các ngươi không thể động thủ, nhưng không có nghĩa là ta cũng không thể động thủ. Hắn là người sinh ra các ngươi, nhưng đối với ta không có nửa điểm quan hệ. Lão tử hiện nay đàn rất muốn làm thịt hắn, cũng không ai có thể nói lão tử nửa câu không đúng !"

Tiểu Tam là người luyện võ , tuy rằng so với một đống sư huynh sư đệ cường hãn có phần yếu đuối hơn, nhưng ngó lên mình chẳng bằng ai, ngó xuống thì cũng chẳng ai hơn mình, muốn đối phó với tên Từ Cửu Phượng quen sống an nhàn sung sướng này, vẫn là rất đơn giản .

Tiểu Tam mỗi một chân đều đá vào chỗ đau của Từ Cửu Phượng, tâm, can, tì, phế, thận, chỗ nào xem không vừa mắt liền đạp vào chỗ đó.

Nếu Từ Cửu Phượng bò ra xa, hắn liền bảo vài thuộc hạ đem người lôi trở về, đặt lại dưới chân hắn để hắn tiếp tục đạp.

Tam gia kỳ thật thực sinh khí, chính là người này đã khiến cho tiểu Ngũ tiểu Lục thiếu chút nữa không còn mạng.

Hai hài tử kia trước đây đều rất ngoan a! Bảo bọn hắn đi bên trái bọn hắn không dám đi bên phải, gọi bọn hắn úp mặt vào tường bọn hắn liền không dám trốn đi ngủ.

Lão tử chính là người nuôi lớn bọn hắn......

Thân là sư huynh nuôi lớn bọn họ, thay bọn họ đòi lại công bằng cũng chính là chuyện đương nhiên .

Công phu đạp người của Tam gia sớm đã được dày công tôi luyện, A Cần con trai của Mì lão đầu lúc đó chẳng phải cũng không chịu nghe lời sao ! Đem đầu của A Cần kéo xuống mà đạp, đạp đến hiện nay, hắn thấy tam gia đều sẽ làm một khuôn mặt tươi cười chào đón, thấy hắn cha hắn cũng sẽ cung kính như kính Phật.

Qua hồi lâu, tam gia đạp mệt mỏi. Hắn xoa xoa mồ hôi trên trán, quay đầu lại mỉm cười nhìn hai sư đệ đang há miệng thật lớn, ngay cả cằm cũng muốn rớt xuống, nói: "Có muốn đến đạp vài cái không, chỉ cần không chết là được!" Từ Cửu Phượng đầy đầu đều là máu, răng rơi đầy đất, xương mũi gãy làm hai, xương ngực nứt ra, mệnh căn giữa hai chân tàn phế, ôm bụng run rẩy, miệng từ sùi bọt mép chuyển sang phun máu, ngay cả mẹ hắn cũng chẳng còn nhận ra hắn nữa.

" sư huynh ngươi...... hôm nay là tới giúp chúng ta báo thù ?" Tiểu Ngũ còn có chút không thể tin.

"Không đúng, sư huynh hôm nay là tới dạy các ngươi chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm." Tiểu Tam lạnh lạnh nói.

" Kia còn không phải giống nhau sao!" Tiểu Lục kêu to.

" Không giống !" Tiểu Tam đột nhiên quay đầu, hung tợn nhìn hai người phía sau kia.

"Cho các ngươi xuất cốc là muốn các ngươi trưởng thành hơn, hiểu được đắn đo đúng mực, biết chuyện gì nên chuyện gì không nên. Nhưng nhìn xem các ngươi đã học những gì ! Cái tốt không học lại học cái xấu ! Tiểu Ngũ ngươi vừa ra cốc ngay cả đầu cũng không sử dụng sao, làm việc này lúc trước có nghĩ rõ hậu quả hay chưa? Tiểu Lục ngươi cũng đừng trốn, bảo ngươi đừng dính lấy ca ca ngươi, nhưng ngươi một câu cũng không có nghe vào tai, cùng ca ngươi làm xằng bậy, chán sống rồi à!"

Hai huynh đệ nhìn nhau một lát, không biết vì cái gì, từ khi Tiểu Tam phát uy đem Từ Cửu Phượng đánh cho tàn phế, buồn bực trong lòng bọn họ chậm rãi tiêu tán, mà hận ý đối với bọn người đã sinh ra mình cũng đã nhạt đi hơn phân nữa.

Nguyên lai tam sư huynh cho dù không ở bên người bọn họ, nhưng vẫn luôn quan tâm đến họ .

Nguyên lai bọn họ cho rằng tam sư huynh đã vứt bỏ mình, kỳ thật đều là do bọn họ loạn tưởng .

Tam sư huynh trong lòng vẫn nhớ thương bọn họ.

Tam sư huynh sẽ vì bọn họ lo lắng, vì bọn họ sinh khí, còn có thể vì tiền đồ của bọn họ mà bận tâm.

Nguyên lai tam sư huynh chưa bao giờ rời khỏi họ. Chỉ là do đột nhiên bị bắt phải chia lìa, trong lòng sợ hãi cùng không dám tin làm bọn họ mờ đi hai mắt, hiểu lầm người đã luôn quan tâm trông chừng mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro