Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Ngũ Tiểu Lục vừa suy nghĩ thông suốt, bức tường vô hình ngăn cách Tiểu Tam trong lòng họ cũng dần biến mất.

Từ Cửu Phượng chỉ còn một hơi tàn, bọn họ thấy Tiểu Tam lấy ra một bình sứ, trút ra một viên dược hoàn nhét vào miệng Từ Cửu Phượng, khép miệng hắn lại, vuốt yết hầu, làm cho dược hoàn theo cổ họng trượt xuống bụng hắn.

Mà Tưởng Ôn nghe được thanh âm trượng phu kêu rên, vừa thanh tỉnh lại cũng bị Tiểu Tam đè ra bắt nuốt một viên dược.

Tưởng Ôn mang một đôi mắt u oán nhìn Tiểu Tam, tựa hồ muốn dùng ánh mắt đem Tiểu Tam giết chết.

Tiểu Tam lạnh lùng bật cười, nói: "Bà nên may mắn vì ta không đánh nữ nhân, bà nếu là nam nhân, vì muốn leo lên cao mà ngay cả cốt nhục của mình cũng có thể hy sinh, kết cục khẳng định so với lão nhân Từ Cửu Phượng kia càng thêm thê thảm."

Tưởng Ôn vừa thấy thần sắc Tiểu Tam, biết hắn nói thật, lập tức rùng mình. Lúc này lưng rõ rang đang rét run, lại bởi vì nuốt vào viên dược hoàn kia mà từ trong bụng đột nhiên cảm thấy vô cùng nóng.

Hai vợ chồng đồng thời kêu thảm thiết vài tiếng, sau khi run rẩy một trận không thể khống chế, lại thê lương lăn lộn trên mặt đất kêu rên. Nhưng thanh âm Từ Cửu Phượng có vẻ khàn khàn mỏng manh, khí lực của hắn cơ hồ đều bị Tiểu Tam đạp bay hết rồi.

Tiểu Tam đem bình sứ thu hồi vào ngực, vỗ vỗ tro bụi trên tay, xoay người đi về phía con ngựa.

Tiểu Ngũ cùng Tiểu Lục nhìn nhau, Tiểu Ngũ trước dừng một lát rồi sau đó đuổi theo, Tiểu Lục đang đứng đó thấy ca ca đã đuổi kịp Tiểu Tam, mới cắn răng chạy theo.

"Ngươi vừa cho bọn họ ăn cái gì?" Tiểu Ngũ hỏi.

"Úc, đại sư huynh lúc trước khi "yêu thương" Tiểu Bát thì thuận tay "tặng" cho ta một trong một trăm lẻ tám loại độc dược." Tiểu Tam lạnh lạnh nói.

" Đại sư huynh đã bỏ độc ngươi rồi sao?" Tiểu Ngũ Tiểu Lục cả kinh đồng thanh hô.

Tiểu Tam liếc mắt nhìn bọn họ. " Ngạc nhiên gì chứ! Cũng không chết người được. Huống hồ ta chết ai nấu cơm cho hắn ăn! Đây là độc dược cùng giải dược Tiểu Bát sau này làm ra, nói ta thường ở bên ngoài, nhất định muốn ta mang ở trên người dùng phòng thân, lúc này mới tiện nghi hai người kia."

" Độc dược kia sẽ như thế nào?" Tiểu Ngũ hỏi.

Tiểu Tam không có nói rõ, chỉ là lại hơi hơi nâng khóe miệng lên, cười đến có chút âm hàn. " Chính là không chết được mà thôi."

Hai huynh đệ nghe được ngữ điệu kia đồng loạt rùng mình. Bọn họ nhớ rõ Tiểu Bát khi đó bị đại sư huynh "yêu thương" đã chịu bao nhiêu thảm. Đại sư huynh độc là độc ở trong lòng, chứ không phải độc ở ngoài da thịt. Hắn nếu muốn ngươi sống không bằng chết, thì ngươi liền thật sự sống không bằng chết ── ngày đêm thống khổ sống, còn không bằng trực tiếp chết sẽ thống khoái hơn.

Tiểu Tam đi đến chỗ để ngựa ở bên ngoài, phi thân lên ngựa, nhẹ nhàng đạp, khiến con ngựa chở hắn lắc lắc thân mình quay trở về.

Tiểu Ngũ Tiểu Lục liếc mắt nhìn nhau, cũng nhảy lên hai con ngựa, đi theo phía sau Tiểu Tam.

Tiểu Tam thản nhiên nói: " Ta biết các ngươi trong lòng đối với ta nhất định có điều bất bình, thế nhưng dù hai người kia đáng chết, cũng không thể ô uế tay của các ngươi. Hiện nay, trong lòng vẫn oán sao?" Tiểu Tam hỏi.

Tiểu Lục căm giận bất bình nói: " Bãi tha ma, bãi tha ma! Chúng ta ở trong bãi tha ma bị sốt cao thống khổ bao lâu, phải ngửi mùi xác chết bao lâu! Bọn họ sống an nhàn sung sướng ăn ngon uống ngon, ngay cả thống khổ bằng một phần của chúng ta cũng chưa chịu qua! Chuyện này hoàn toàn không công bằng!"

Tiểu Tam nói: " hảo, ta liền để bọn hắn ngủ ở bãi tha ma một tháng." Thanh âm kia không tự giác lại xuất hiện một chút cảm giác trấn an.

"Một tháng quá ít !" Tiểu Lục cả giận nói.

"Vậy thì một năm." Tiểu Tam nói.

"......" nộ khí của Tiểu Lục nháy mắt giảm bớt một nửa, sau lại bổ sung một câu: "Toàn bộ người trong nhà đó đều phải đi !"

"Nói ra tên họ, người đã khi dễ qua các ngươi đều phải đi." Lời này của Tiểu Tam vô cùng hợp lí .

" Có một người so với chúng ta lớn hơn một tuổi rất thích bỏ đá xuống giếng, ngay cả cái tên lớn hơn chúng ta một tháng cũng từng đẩu Tiểu Lục xuống hồ, lần đó Tiểu Lục thiếu chút nữa chết đuối." Tiểu Ngũ bình tĩnh nói.

"Hảo, niên kỉ so với các ngươi đều lớn hơn." Tiểu Tam ở trên ngựa đung đưa qua lại, từ tốn thả lỏng hệt như tiểu công tử nhà ai đang đi du ngoạn, khuôn mặt tinh xảo, khí độ ung dung.

Nhưng điều kiện tiên quyết là đừng để hắn nói ra những câu khiến người khác sợ hãi.

"Sau đó thì sao?" Tiểu Lục hỏi.

"Cái gì sau đó?"

"Sauk hi ngủ ở bãi tha ma xong thì làm gì nữa?" Tiểu Lục cả giận nói.

"Úc, ngươi không cảm thấy những người đó có tay chân đầy đủ, thả đi không phải rất đáng tiếc sao?" Tiểu Tam nói: "Sư huynh ở nông thôn vừa vặn có mấy mảnh ruộng, rất đúng lúc, ta đang thiếu vài người làm ruộng, những người trong Từ gia đó toàn bộ đều đi làm ruộng đi, không phải mỗi ngày chỉ ngồi chờ há miệng ra là có cơm ăn nữa. Liền phái mười hai người thay phiên đến trông coi, chính mình trồng được bao nhiêu gạo thì sẽ ăn bấy nhiêu gạo, không làm việc thì sẽ trực tiếp đói chết."

Nghe được lời Tiểu Tam nói, mười hai người nguyên bản đang đi phía sau liền quay đầu chạy đi. Là đi thực hiện mệnh lệnh của Tiểu Tam.

Vừa cưỡi ngựa vừa nhìn xa xăm, Tiểu Ngũ mở miệng hỏi: "Sư huynh, những người này là ngươi dùng rất nhiều bạc ra thuê sao?"

Tiểu Lục bồi thêm một câu: "Người người đều là cao thủ, lại được huấn luyện qua, ngươi từ đâu có nhiều bạc như vậy?"

"Nga..." Tiểu Tam nói: "Là do bán mì cùng bán bánh bao kiếm được."

"?"

☆☆☆

Tam gia trên đường quay về rất thảnh thơi, cứ đung đưa thong thả vào Mạc Thành.

Đến Mạc Thành, hắn đến trước cửa "Vô Danh tứ", mấy người trên đường phát hiện Tam gia giá lâm, lập tức trên mặt đầy tiếu ý chạy ra đón, Tiểu Tam nhảy xuống ngựa đi vào trong điếm, từ cửa cho đến bên trong quán, từng bước từng bước đều có người hô: "Tam gia hảo !" , " Tam gia Cát Tường" , " Tam gia mời lên lầu hai" , " Tam gia chổ ở cũ của ngài đang được dọn dẹp", "chưởng quầy đến rồi!"

Tiểu Ngũ Tiểu Lục gặp hỏa kế trong điếm trái một câu "Tam gia" , phải một câu "Tam gia" , mơ hồ một hồi lâi, mới biết đó là đang gọi bọn Tam sư huynh của bọn hắn.

Nhưng khi hai người đang muốn cùng Tiểu Tam lên lầu, Tiểu Tam một cước đạp lên thang lầu, quay đầu thản nhiên nhìn bọn họ, ngữ điệu lại vô cùng thản nhiên nói: "Phạm vào sai lầm thì nên làm gì?"

Tiểu Lục lúc này vẫn còn thất thần, Tiểu Ngũ thế nhưng lại thốt lên: "lĩnh phạt."

Tiểu Tam gật gật đầu, khen Tiểu Ngũ một câu: "Ngươi trí nhớ tốt." tiếp liền chỉ vào lan can lầu hai, nói: "Đi, cầm roi, tự mình đem bản thân treo lên đi. Không cần ta phải nhiều lời chứ?"

Hết thảy đều giống như trước đây, hệt như bọn họ không hề rời khỏi Thần Tiên cốc, vẫn luôn ở bên cạnh Tiểu Tam. Tiểu Tam tâm tình rất tốt nhưng ngữ khí lại lạnh nhạt, nhưng nếu cẩn thận lại có thể nghe ra hắn đối đãi với bọn họ vô cùng nghiêm túc. Tam sư huynh của họ, tính tình thoạt nhìn có chút không được tự nhiên, nhưng khi nóng giận lại vô cùng trực tiếp.

Tiểu Ngũ Tiểu Lục cảm thấy rất kỳ quái, cũng không biết là bị trúng loại cổ gì, lập tức làm theo phân phó của Tiểu Tam, hai người bọn họ quả thật lấy ra Tu La tiên, thả người nhảy tới vị trí mà Tiểu Tam chỉ, một tay nắm lan can một tay dùng roi đem chân mình trói lại, sau đó buông tay khiến bản thân quay ngược xuống.

Tốc độ hai người trói mình ở không trung rất nhanh, sau đó liền lập tức vững vàng.

Chỉ là lúc ổn định Tiểu Tam cũng không thấy , đại khái vì hắn đã lên lầu hai.

Rồi sau đó vào lúc chạng vạng, bên trong "Vô Danh tứ" cũng càng ngày càng nhiều thực khách, những thực khách đó ngẫu nhiên nghiêng đầu ghé tai, thấp giọng cười nói: "U, thay đổi người rồi sao! A Cần bị thay thế, bây giờ lại trở thành hai tiểu tử anh tuấn sao!"

"Tu La song sát" ở trên giang hồ cũng coi như là nổi danh sớm, khi Tiểu Lục ý thức được phía dưới đại sảnh có một đống người hướng bọn họ chỉ trỏ, nhịn không được vươn tay đem mặt che lại, thì thào nói: "lúc này thật sự là mặt mũi gì cũng mất hết rồi!"

Tiểu Ngũ trong lòng lại có chút tư vị không đúng. Hắn nghe những người đó nói cái gì, lại còn phát hiện ra trên lan can có vài dấu vết. A Cần trong miệng những người này là ai? Tam sư huynh cũng từng trừng trị ai khác như vậy sao? Tam sư huynh không phải chỉ nên đặt tâm tư trên người bọn họ sao, cái tên A Cần kia dựa vào cái gì khiến Tam sư huynh để ý tới hắn!

"Ca, ca !" Tiểu Lục kêu Tiểu Ngũ vài tiếng.

"Làm gì?" Tiểu Ngũ phục hồi tinh thần.

"Ngươi đến cùng có nghe những gì ta nói không vậy, phát ngốc cái gì chứ!" Tiểu Lục nói.

"Không có, lại đột nhiên cảm giác rất không vui ." Tiểu Ngũ dừng một chút.

"Không vui cái gì?" Tiểu Lục hỏi.

"......" Tiểu Ngũ trầm mặc một lát, thấp giọng nói: Hai năm rưỡi quả thật là thời gian rất dài. Trong lúc đó Tam sư huynh không ở cạnh chúng ta, lại ở bên ngoài nhận thức rất nhiều người mà chúng ta không biết."

Tiểu Lục hoang mang: "Nhưng không phải chúng ta cũng nhận thức rất nhiều người mà Tam sư huynh không biết sao?"

"Chuyện này hoàn toàn không giống, ngươi nghe không hiểu ý tứ của ta!" Tiểu Ngũ có chút không vui.

"Ngươi đến cùng là sinh khí chuyện gì a !" Tiểu Lục nghi hoặc.

"Ngươi không có cái loại cảm giác này sao?" Tiểu Ngũ nói: "Thật giống như vào thời điểm Tam sư huynh không ở cùng chúng ta, hắn đã bị người khác nhân cơ hội đoạt đi mất!"

"......" Tiểu Lục dừng một chút, nghĩ nghĩ.

Sau khi ánh mắt hắn cùng Tiểu Ngũ đồng loạt nhìn về phía cái dấu vết bị mòn trên lan can, nhẹ nhàng "sách" một tiếng, nói: " Cũng không còn cách nào! Chúng ta lần đầu tiên khi xuất cốc đã từng đi tìm hắn, là hắn không chịu theo chúng ta cùng đi! Ngươi quên khi đó chúng ta có bao nhiêu khổ sở sao? Hắn đêm đó ngữ khí nói chuyện lạnh như băng, ta đến bây giờ cũng còn nhớ rõ!

Sau đó lần thứ hai còn đáng ghét hơn, chúng ta đã nhẫn nhịn quay về cốc tìm hắn, ai ngờ tâm địa hắn vẫn cứng rắn như vậy, trực tiếp đến tránh mặt không gặp, thật vất vả đợi trước cửa phòng hắn vài bữa tối, hắn lại đối với chúng ta không thèm nhìn một lần."

Tiểu Lục càng nói càng kích động, cuối cùng cơ hồ đều rống lên. "Nếu không phải hắn lần này còn có tâm đi tìm chúng ta, lúc này ai thèm để ý đến hắn a! Còn treo chúng ta tại nơi này để người chê cười !"

Đột nhiên một thanh âm lãnh thúy truyền đến, vang đến tai Tiểu Ngũ Tiểu Lục phía trên : "Mấy tên tiểu tử không muốn sống thì liền nói ra, lão tử hiện nay thực nhàn, không ngại tự mình động thủ, lột ra một tầng da của các ngươi ──"

Tiểu Ngũ Tiểu Lục thoáng ngửa đầu, bắt gặp Tiểu Tam hơi hơi nhếch môi, cầm khối bánh ngọt từ trên hành lang đi xuống quan sát bộ dáng bọn hắn.

"Sư...... Sư huynh......" Tiểu Ngũ Tiểu Lục đồng thời rùng mình.

Tiểu Tam trực tiếp cầm bánh ngọt trong tay ném, trúng ngay mũi Tiểu Lục, đau đến Tiểu Lục thét lớn một tiếng.

"Vốn nghĩ ba ngày sau thả các ngươi xuống để ăn cơm, bất quá hai người các ngươi nếu còn có khí lực nói tam nói tứ như vậy, thế thì Tam gia đổi bốn thành bảy, bảy ngày sau sẽ thả các ngươi xuống dưới." Tiểu Tam nói xong lời này, quay đầu rời đi.

"Bảy ngày ! Vậy thì làm sao đi nhà xí được!" Tiểu Lục vội vàng kêu lên.

"Lão tử quản các ngươi đi nhà xí như thế nào làm gì! Tu La song sát không phải rất lợi hại sao? Nghe nói các ngươi là cao thủ mà người trong võ lâm kiêng kị! Cao thủ, có năng lực liền tự mình tháo roi đi nhà xí a, lão tử cũng không ngăn cản các ngươi !"

Tiểu Tam đi, càng khiến Tiểu Ngũ Tiểu Lục đau khổ .

Bọn họ quả thật có năng lực, nhưng vấn đề là không dám tự tháo ra!

Tiểu Tam tự mình đi đón bọn họ, quan hệ của ba người thật vất vả mới tốt lên một ít, lúc này nếu lại chọc giận Tiểu Tam nửa điểm, bọn họ hoàn toàn không thể đoán trước được sẽ lại bị Tiểu Tam không để ý trong bao lâu.

Hai huynh đệ nhìn nhau một chút, một người không biết làm thế nào, một người dùng sức nghiến răng, nhưng đáy mắt của họ đều là sự vui sướng khi Tiểu Tam đã quay trở lại.

Trong chốc lát, phía dưới có thanh âm vang lên. Hai huynh đệ nhìn xuống, đó là một lão tiên sinh râu có chút bạc, da hơi nhăn nhưng tướng mạo hòa ái.

Lão tiên sinh kia cười với bọn họ, thế nhưng ở trước mặt người ngoài, Tiểu Ngũ Tiểu Lục ít khi biểu lộ cảm xúc. Hai người sắc mặt nhanh chóng hóa thành đạm mạc, mặc cho người dưới lầu đứng nhìn.

Nhưng đối phương cũng không có ác ý, chỉ là sờ sờ râu nói:

"Vị trí này đã có một vị Đại sư xem qua, thế nhưng lại là phong thuỷ bảo địa, sẽ treo ra hiếu tử a ! Ngoại trừ A Cần nhà ta, cũng chỉ có hai vị bị Tam gia treo lên. Tam gia chắc chắn là muốndạy dỗ các ngươi nên người, hắn từ trước đến nay không dùng loại tâm tư này đối với người khác. Lão nhân nghe nói, hai vị là Ngũ gia Lục gia, là đệ đệ của lão bản! Các ngươi đừng ngại, miệng khô muốn uống, bụng đói muốn ăn liền kêu người bên dưới một tiếng, sẽ không để các ngươi bị đói."

"Mì lão đầu ──"

Lão đầu còn chưa nói xong, lầu hai liền có thanh âm giận dữ truyền đến: "Lão tử giáo huấn người khác không cần ngươi xen tay vào!" Rồi lại rống: "Đi lên ── tiên sinh phòng thu chi tụng niệm tiền bạc cái gì lão tử nghe không hiểu, lão tử hoàn toàn nghe không hiểu! Tú tài đã chạy đi đâu, đây không phải chuyện hắn nên quản sao, vì cái gì lão tử lại phải ở nơi này nghe niệm kinh ──"

Mì lão đầu gật gật đầu với Tiểu Ngũ Tiểu Lục, rồi lập tức chạy lên lầu.

Tiểu Ngũ trong lòng yên lặng nhớ lại cái tên đó. Nguyên lai trừ A Cần, Tam sư huynh ở bên ngoài còn nhận thức một lão đầu, một tiên sinh phòng thu chi cùng một tú tài. Sau đó còn phải thêm hai mươi hai người ngày hôm ấy.

...... Tam sư huynh rốt cục trong hai năm này đã làm cái gì, quen biết bao nhiêu người rồi?

Tiểu Ngũ lúc này mới phát hiện, Tiểu Tam nuôi lớn bọn họ từ nhỏ, biết toàn bộ chuyện bọn họ đã trải qua. Nhưng bọn họ lại hoàn toàn lại không hiểu rõ những mối quan hệ mà Tiểu Tam có. Bọn họ chỉ biết người tên " Bách Lý Tam" này ngoại trừ thiên tính bá đạo, thân thể yếu ớt, văn võ rất giỏi, trù nghệ rất cao ra thì họ chẳng còn biết gì nữa.

"......" Tiểu Ngũ trầm ngâm.

Tiểu Lục biết hắn suy nghĩ cái gì, bèn nói: " ta đã cho rằng chúng ta hai người đã đủ lợi hại, ai biết tam sư huynh so với chúng ta còn lợi hại hơn. Bất quá, chúng ta dù sao cũng là do hắn dạy dỗ, yếu hơn hắn một chút cũng là chuyện đương nhiên."

☆☆☆

Ngày ấy trở lại Thần Tiên cốc, A Nhị đã đứng chờ phía trước rừng trúc. Gặp lại hai sư đệ sau khi xuất cốc liền mất tích Tiểu Ngũ Tiểu Lục, A Nhị cũng không biết nên nói gì, chỉ nói: " Đã trở lại."

Tiểu Tam gật đầu: "Trở lại."

Tiểu Ngũ Tiểu Lục có chút xấu hổ, bởi vì lần trước bọn họ rời đi không hề thông báo với ai một tiếng.

Thân phận của Nhị Sư huynh đã cao gần bằng sư phụ, bọn họ ở bên ngoài phạm vào tội lớn, hồi cốc khẳng định sẽ bị mắng .

Ai ngờ A Nhị thấy Tiểu Ngũ Tiểu Lục, một chút cũng không nóng giận, đợi đến khi Tiểu Tam đi đến bên cạnh hắn, lúc này mới xoay người cùng Tiểu Tam đồng loạt đi về hướng đại sảnh.

A Nhị nói với Tiểu Tam: " Sư phụ hai ngày nay tinh thần cũng không tồi, nhưng khi tỉnh lại lại không nhìn thấy ngươi. Mới vừa nãy hắn lại hỏi, ta đã nói với người rằng ngươi vào trong thành mua đồ. Đã sắp đến giờ dùng cơm, nguyên liệu này nọ ta đã để dưới phòng bếp, ngươi làm đồ ăn nhiều thêm một chút đi!"

"Người có nói muốn ăn cái gì không?" Tiểu Tam hỏi.

"Ngươi làm cho sư phụ canh trứng gà đi !" A Nhị nói: "Lần trước người gặp Tiểu Xuân cầm lấy chung bí đao* hút rột rột, tựa hồ cảm thấy rất hứng thú."

Tiểu Tam nở nụ cười, thanh âm thanh thúy sang sảng, hệt như những thiếu niên bình thường khác. "Cũng được." tiếp theo liền lên tiếng kêu: "Triệu Tiểu Xuân ngươi chạy đi đâu rồi hả? Còn không đi ra phòng bếp phụ việc !"

"Tam sư huynh ngươi hồi cốc rồi a!" Tiểu Xuân thanh âm nguyên bản đang ở xa xa, nhưng trong phút chút thanh âm liền đến gần bên tai mọi người. Hắn từ trong rừng trúc chui ra, đầu tóc buộc thất loạn bát tao cùng một thân xiêm y bẩn thỉu trông hệt như một tên khất cái, song đôi mắt sáng lại ngời hữu thần, chỉ cần dựa vào đôi mắt ấy, đã đủ làm cho hắn khác biệt so với thường nhân.

"Làm cái gì lại khiến mình bẩn như vậy?" Tiểu Tam ghét bỏ nói.

" Cho dược vật ăn!" Tiểu Xuân trong tay còn cầm hai cái bánh ngô. Hắn nói: "Dược vật gần đây rất hung dữ, sư phụ lo lắng sẽ xảy ra chuyện, liền cùng ta điều chế một chút phương thuốc nhét vào bánh ngô mỗi ngày cho bọn chúng ăn."

Tiếp theo đôi mắt sáng ngời kia liền chuyển, sau khi thấy Tiểu Ngũ Tiểu Lục liền lập tức hô: "Ngũ sư huynh Lục sư huynh đã lâu không thấy. Sư đệ mong nhớ các ngươi hệt như nước chảy cuồn cuộn, triền miên không dứt a !" Gương mặt Tiểu Xuân nở ra nụ cười, tựa như hoa xuân xán lạn, vô tư vô ưu.

Tiểu Ngũ ngữ khí bình tĩnh, mỉm cười nhìn tiểu sư đệ, nói: "Vì sao gọi Tiểu Bát thành Tiểu Xuân rồi?"

Tiểu Xuân cười nói: " Nhị sư huynh nói gọi bổn danh tương đối hay, liền sửa lại! Bất quá nhị sư huynh thật lợi hại, nói các ngươi hôm nay sẽ trở về quả thật hôm nay liền trở về, thật không biết hắn bói ra như thế nào nữa." Triệu Tiểu Xuân cười lộ ra hai hàm răng trắng, cười đến xuân quan xán lạn.

"Đi thôi!" Thanh âm tiểu Tam có chút lớn. "Chậm chạp cái gì, trời cũng sắp tối, còn muốn ăn bữa tối hay không a!"

"Muốn a, muốn a !" Tiểu Xuân lập tức quay đầu chạy vội về phía Tiểu Tam, "Tam sư huynh, ta muốn ăn cái món trứng lần trước ngươi làm, thật sự ăn rất ngon, ngon đến mức xíu nữa ta đem đầu lưỡi cắn rớt!"

Tiểu Ngũ Tiểu Lục vốn định đuổi theo hướng Tiểu Tam đi, A Nhị lại nói: " Đi đến đại sảnh đi. Sư phụ tỉnh lại phải nhìn thấy hai ngươi thì mới yên tâm."

Tiểu Ngũ ánh mắt theo sát Tiểu Tam không rời, thấy sư đệ hiện nay gọi là Tiểu Xuân gắt gao đi theo bên cạnh Tiểu Tam tề mi lộng nhãn nói nói cười cười, trong lòng liền có một chút cảm giác khó chịu.

Tiểu Lục lôi kéo tay áo Tiểu Ngũ, khiến Tiểu Ngũ phục hồi tinh thần.

Tiểu Ngũ thần sắc ngây ngốc, mở môi khẽ nói: "Vị trí kia nguyên bản là của chúng ta."

Tiểu Lục nhìn thoáng qua bóng dáng Tiểu Tam, ánh mắt tối lại một chút, nắm ống tay áo ca ca cùng A Nhị đi vào đại sảnh .

Tiểu Ngũ Tiểu Lục mới đi qua cửa, thân ảnh Bách Lý Huyền Hồ liền từ bên trong bước ra.

Hắn vẫn hệt như lúc trước, một đầu tóc trắng mềm mại, một ánh mắt ôn nhu, còn có một dung nhan trẻ trung ôn hòa mang theo lúm đồng tiền.

Có lẽ biển có thể cạn, đá có thể mòn, nhưng tính cách của người này vĩnh viễn sẽ không thay đổi.

Hắn như một hồ nước mát lạnh ở giữa lòng sa mạc, vĩnh viễn đều ở nơi đó, chờ người lạc đường đến để giải khát, chờ đợi để dịu dàng ôm hài tử về nhà.

Tiểu Ngũ cùng Tiểu Lục ngây người đứng tại chỗ. Đối mặt với con người ngày trước từng cứu mạng mình, bọn họ trong lòng vô cùng áy náy. Tuy rằng bọn họ lớn lên bên cạnh Tiểu Tam, thế nhưng người này đã cứu bọn họ, dẫn bọn họ đi đến Thần Tiên cốc, để cho bọn họ có được một chốn về bình yên.

Bách Lý Huyền Hồ đi đến hai hài tử trước mặt, ôn nhu nói: "Đã về rồi ! Ở bên ngoài thực vất vả có phải hay không? Như thế nào cao lớn nhưng lại gầy vậy, hai người các ngươi a, vì sao không hảo hảo chiếu cố thân thể mình?"

Bách Lý Huyền Hồ một bàn tay dán trên mặt Tiểu Ngũ, một bàn tay dán lên hai má Tiểu Lục, bên trong ánh mắt trong veo tràn đầy đau lòng, nhưng cũng chứa đựng thản nhiên vui sướng.

"Sư phụ !" Hai người bọn họ vốn muốn quỳ xuống, nhưng hai tay của Bách Lý Huyền Hồ lại không hề buông ra.

"Hảo, trước ngồi xuống đi ! tính tình của Tiểu Tam như thế, hắn khẳng định lại khi dễ các ngươi! Ai nha, hốc mắt vì sao lại đỏ rồi, đừng khóc a !" Bách Lý Huyền Hồ dẫn Tiểu Ngũ Tiểu Lục đến ngồi xuống bên bàn, hắn thân ở chủ vị, bên cạnh trái phải chính là hai đồ đệ đã lâu mới trở về.

Bách Lý Huyền Hồ nói: " Tiểu Tam tuy nghiêm khắc, nhưng đó cũng là tính tình từ trước đến giờ của hắn, chỉ có đối với những người mà hắn kỳ vọng, hắn mới có thể phí tâm như vậy."

Tiểu Lục có chút không được tự nhiên nói: "Ta như thế nào không cảm thấy hắn đối với chúng ta có cái gì mong đợi, chúng ta ở bên ngoài đều là dựa vào chính mình, nếu không phải cùng ca ca, ta sẽ một mình trên giang hồ phiêu bạt, sớm không biết phải chết qua bao nhiêu lần !"

Bách Lý Huyền Hồ có chút phức tạp ngẩng đầu nhìn hướng nhị đồ đệ, hi vọng hắn có thể nói vài câu.

A Nhị khí định thần nhàn trước rót ly trà nóng cho sư phụ, sau lại đổ một ly cho mình, rồi mới chậm rãi nói: "Thừa dịp Tiểu Tam không ở đây, có cái gì bất mãn liền nói rõ ràng ra đi. Đây là lần cuối cùng, nếu các ngươi ngày sau vẫn cố chấp như cũ, theo như quy củ Thần Tiên cốc, trực tiếp trục xuất sư môn."

A Nhị nhấn mạnh lời nói này, Tiểu Ngũ nhíu mày hỏi: "Theo như quy củ gì, ai định ra quy củ ?"

" Theo như quy củ của ta, ta định ra quy củ." A Nhị nói.

Hai người Ngũ Lục nhìn về phía Bách Lý Huyền Hồ, chỉ thấy Bách Lý Huyền Hồ ngượng ngùng cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro