Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ai nói trước?" A Nhị nói.

" Ta !" Tiểu Lục lập tức nói: " Chuyện này rất trọng yếu, nhị sư huynh ngươi nhất định phải nói cho chúng ta biết. Vì sao khi chúng ta có thể xuất cốc, Tam sư huynh liền hờ hững với chúng ta? Chúng ta rất thương tâm !"

A Nhị vốn định nói một tiếng: "Ngu ngốc!" nhưng nghĩ đến thiên tư mỗi người vốn bất đồng, Tiểu Lục tính cách quá mức trực tiếp đơn thuần, tất nhiên là sẽ không hiểu được nguyên nhân vì sao Tiểu Tam làm như thế.

A Nhị chậm rãi uống ngụm trà, sau đó nói: "Các ngươi quen thói ỷ lại, không có Tiểu Tam liền không thấy người nào đáng tin cậy nữa, ta lặp lại lời Tiểu Tam từng nói lời: "Buông tay là chuyện là tất yếu, chỉ có như thế, chim non mới có thể hóa thành Thương Ưng." A Nhị lại nói: "Bất quá, các ngươi lại khiến hắn thất vọng."

"Chúng ta nào có !" Tiểu Lục cả giận nói.

"Chỉ là nó không quan trọng đến mức phải nói ra, Tu La tiên pháp thấu triệt sắc bén, nhưng các ngươi lại không chịu dùng cho tốt, đầu tiên là đánh người trước cửa quán ăn, tiếp lại dùng hai đánh một không biết ngượng, tiền không đủ dùng liền giúp người ta chặn đường phế võ công kẻ khác...... Mọi việc như thế đã đủ chưa, còn muốn ta nói thêm gì nữa sao?" A Nhị sắc mặt lạnh nhạt, sư phụ liền thở dài.

"Cho nên tam sư huynh mới tức giận? Vì thế lần trước mới không chịu ra gặp mặt chúng ta một lần?" Tiểu Ngũ vẻ mặt hờ hững.

"Không, hắn khoan dung với các ngươi đến mức khiến cho ngay cả ta cũng thấy kinh ngạc." A Nhị nói.

"Khoan dung?" Tiểu Ngũ ngẩng đầu, hai chữ kia khiến hắn cảm giác muốn cười. Tam sư huynh đối với bọn hắn chỉ có hai từ "nghiêm khắc", từ "khoan dung" này hắn thế nhưng chưa bao giờ gặp qua.

Bách Lý Huyền Hồ vỗ vỗ tay Tiểu Ngũ Tiểu Lục, nói:

"Là các ngươi hiểu lầm Tam nhi, hắn từ nhỏ thân mình yếu ớt các ngươi cũng hiểu được. Mùa đông lần ấy, hắn đứng ở trên đỉnh rừng trúc luyện khinh công, ai ngờ gió lạnh thổi đến, hắn liền sốt cao . Mấy ngày đó hắn thần trí không rõ, một lần thanh tỉnh duy nhất đại khái chính là vào cái đêm mở cửa đi hái rễ bản lam, nếu không phải sau này Tiểu Xuân phát hiện Tam nhi ở trong phòng vẫn không động tĩnh, đẩy cửa đi vào dò xét, Tam nhi có thể đã không còn mạng."

" Tam sư huynh bệnh nghiêm trọng như vậy?" Tiểu Ngũ kinh ngạc: "Hắn vì sao lại không nói ! Ít nhất cũng không nên khiến chúng ta hiểu lầm hắn."

" Tiểu Tam muốn trở nên mạnh mẽ, tính tình cương liệt, bị bệnh chỉ biết gạt mọi người, làm sao để người khác thay hắn lo lắng?" A Nhị tiếp tục nói: "hắn đời này chuyện quan trọng nhất chính là đem tâm tư đặt ở trên người hai huynh đệ các ngươi. Nếu không phải vì các ngươi, hắn đã là một người nhàn hạ rỗi rãnh, có thể tìm cho mình nhiều phiền toán đến vậy sao?

Ta nói với hắn nếu các ngươi vẫn cứ tiếp tục hồ nháo, liên lụy đến Thần tiên cốc, ta liền trục xuất không tha, ở trong mắt ta, tính mạng của ai cũng không trọng yếu bằng sư phụ. Bởi vì như vậy, hắn liền ghi tạc trong lòng, liều mạng thay các ngươi tính toán. Đã gặp qua Thiên Can Địa Chi rồi chứ, nếu không phải do các ngươi, làm sao có bọn họ !"

Lời này của A Nhị khiến cho Tiểu Ngũ Tiểu Lục xương sống có chút lạnh.

Nhị sư huynh này của bọn họ tính tình sâu cạn đến tột cùng như thế nào, hai huynh đệ chưa từng thăm dò cặn kẽ.

Tinh bói toán, thiện cơ quan, thuật Pháp Thần diệu, huyết mạch kỳ lạ. Trên đời này có lẽ chỉ có sư phụ Bách Lý Huyền Hồ không sợ hắn, không, có lẽ Tam sư huynh cũng chưa sợ qua. Dù cho hai huynh đệ bọn họ tính tình cường liệt ngạo mạn, đối với vị sư huynh này vẫn là thập phần kiêng kị.

Bách Lý Huyền Hồ vội vàng nói: "A Nhị ngươi đừng dọa bọn họ, Tiểu Ngũ Tiểu Lục vừa mới trở về, ghế ngồi còn chưa nóng, lỡ lại bị ngươi dọa đến mức bỏ đi, Tam nhi nhất định sẽ oán trách ngươi!"

Bách Lý Nhị trả lời sư phụ: "Nếu lại lén đi, vậy thì liền trực tiếp trục xuất sư môn."

Tiểu Ngũ Tiểu Lục nuốt nuốt nước miếng. Nhị sư huynh lời này là nghiêm túc.

"Ai." Bách Lý Huyền Hồ bất đắc dĩ. Như thế nào đồ đệ một người so với một người lại càng hung dữ hơn!

Thoáng ngừng lại một chút, Tiểu Ngũ đem lời hắn muốn hỏi Tiểu Tam nhưng lại hỏi không được mà nói ra. "Nhị sư huynh, tam sư huynh nói hắn từng giết qua rất nhiều người...... Thật sao?"

" Hắn ngay cả chuyện này mà cũng nói cho các ngươi biết !" Thanh âm này là Bách Lý Huyền Hồ nói ra, Bách Lý Huyền Hồ kinh ngạc trừng lớn hai mắt: "Tam nhi rất ghét phải đề cập đến một số chuyện!"

Bách Lý Huyền Hồ từ trước đến nay không nói dối, hắn trả lời khiến Tiểu Ngũ Tiểu Lục kinh ngạc vạn phần.

"Tam sư huynh thật sự đã giết người?" Hai người đồng thanh nói. Bọn họ còn không chưa có lấy mạng ai đâu!

"Giết một người, để cứu trăm người. Việc này đừng bao giờ nhắc lại trước mặt Tiểu Tam." A Nhị nhíu mày.

Lúc này ngoài đại sảnh đột nhiên phát ra một trận thanh âm, nói: "Đừng ở trước mặt ta nói cái gì?" Tiểu Tam khinh công rất tốt, người đã đến cửa, nhưng ngay cả tiếng bước chân cũng không nghe.

Tiểu Ngũ lúc này thong dong quay đầu nói với tiểu tam: "chúng ta đang hỏi chuyện trước đây của Tam sư huynh, nhưng Nhị sư huynh nói ngươi sẽ không cao hứng, bảo chúng ta đừng nhắc lại nữa."

" Úc......" Tiểu Tam đem đĩa sườn heo cùng hai chung bí đao bỏ lên trên bàn, Tiểu Xuân một tay bưng thùng cơm, tay còn lại bưng băng ngư nướng, giò heo Thủy Tinh, mực chiên cùng tôm xào măng tây* vui vẻ chạy vào.

" Trứng của ta, trứng của ta, chung bí đao phù dung đản của ta!" hắn cười nhẹ trong miệng, vui vẻ vô cùng.

Tiểu Ngũ đứng dậy thay mọi người xới cơm, lúc này Tiểu Tam cũng ngồi xuống.

Sư phụ cùng Tiểu Xuân một người ôm một chung bí đao, đem nắp đậy bằng ruột dê phía trên kéo ra, dùng một cái cây khoét rỗng ruột cắm xuống, vui tươi hớn hở hút lên.

"Sư phụ chậm một chút, cẩn thận nóng !" A Nhị nhắc nhở.

Bách Lý Huyền Hồ lắc đầu. "Tam nhi...... Tiểu Tam canh lửa rất tốt, chỉ hơi âm ấm chứ không nóng miệng."

Tiểu Xuân vừa hút vừa gật đầu.

Chung bí đao phù dung đản làm rất đơn giản, chỉ là lúc lựa chọn nguyên liệu nấu ăn hơi tốn thời gian cùng công sức. Đầu tiên cần có bào ngư tươi, hoa giao, hải sâm cùng hơn chục loại hải vị, rồi sau đó cần dùng đến măng tươi, thịt gà cùng xương heo và các thứ khác để nấu. Lấy tất cả tinh hoa đó làm nên chung canh này.

Sau khi canh nguội bớt lại cho thêm trứng gà, trứng ngỗng, trứng chim cút đã được trộn cùng nhau, cuối cùng bỏ vào ruột bí rồi dùng ruột dê bao lại, đưa vào trong lò chỉ có tàn lửa chầm chậm hầm, cho đến lúc lửa bắt đầu lớn thì lấy ra, sơn hào hải vị vô cùng hòa hợp với thịt gà, hương thuần nồng đậm, vừa nhìn vào trong chung, sẽ thấy một mảnh tuyết trắng, nhẹ nhàng giống như một đóa hoa phù dung giữa làn nước, nhẹ nhàng thanh thúy, rất hợp với danh hiệu phù dung đản.

Tiểu Tam tiếp nhận chém cơm Tiểu Ngũ đưa, cũng không biết bất giác như thế nào, mở miệng nói: "nhà ta ở tại kinh thành, sau khi cha chết đi, tiểu thiếp liền hạ độc chết chính thất, còn ta bị ngưởi bỏ vào túi rồi ném ra sông, sau đó chết đuối. Rồi lại được sư phụ cùng nhị sư huynh vớt lên, cứu sống, cuối cùng đi đến Thần Tiên cốc. Rất đơn giản, như vậy mà thôi."

Tiểu Ngũ cùng Tiểu Lục nghe vậy, miệng há thật lớn. Không hiểu vì sao chuyện sinh tử thế này mà Tiểu Tam có thể nói đến vân đạm phong khinh như vậy, giống như đang nói đến chuyện của một người nào khác.

Tiểu Lục buông đũa vỗ bàn, cả giận nói: "Là phụ nhân ác độc nào lại dám đối xử với sư huynh ngươi như vậy! Ngươi nói cho ta biết, ta cùng ca ca không ăn cơm, giúp ngươi đi báo thù!"

Đôi mắt Tiểu Tam tối sầm xuống, nặng nề nói: "Ngươi không ăn cơm, ta làm nhiều đồ ăn như vậy để đổ cho heo ăn sao! Vì bữa cơm này ta đã làm gà, làm vịt, làm chim cút, làm cá, làm một đống hải vị, ngươi dám không ăn hết xem! Lãng phí lương thực sẽ bị trời phạt, vừa đi ra ngoài liền bị một đạo Cửu Thiên Huyền Lôi đánh chết ngươi ngươi có tin hay không !"

" ách......" Tiểu Lục không biết nên đáp lời như thế nào.

Tiểu Ngũ đem chiếc đũa nhét về trong tay Tiểu Lục, thấp giọng nói: "không nên chọc tam sư huynh sinh khí, thật vất vả mới trở về, ăn cơm, nghe lời !"

Tiểu Lục nhìn ca ca hắn, sau đó lại nhìn về phía Tiểu Tam, cuối cùng hạ ánh mắt xuống, yên lặng thu hồi tính tình , ngoan ngoãn ăn cơm.

Sau khi cơm nước xong, liền giống như trước kia, sư huynh đệ giải tán, sư phụ cũng bị nhị sư huynh mang về trong phòng ngủ, Tiểu Ngũ Tiểu Lục phụ trách rửa bát, sau khi bận rộn xong mới từ trong bếp đi ra, ngửa đầu liền nhìn thấy một bầu trời đầy sao, trong lòng tồn tại một cảm giác không chân thật.

Tiểu Tam từ phòng dược lúc lắc đi lại đây, liếc mắt nhìn Tiểu Ngũ Tiểu Lục, hai huynh đệ vì thế rất tự giác đem roi tháo ra, trước tiên trói chặt chân mình, sau đó tựa như mấy ngày nay, đem chính mình treo ở trên cây, chuẩn bị ngủ.

Vì Tiểu Tam chưa nói là tha thứ, cho nên việc trừng phạt này vẫn phải tiếp tục

Tiểu Tam nhìn bọn họ nghĩ nghĩ, sau đó xoay người đi về hướng sương phòng, miệng nhắc đi nhắc lại : "Kỳ quái...... Ta giống như quên mất chuyện gì...... Đến cùng là chuyện gì, luôn nghĩ không ra......"

Sauk hi vào phòng ánh nến liền sáng lên, cũng không thèm để ý tới bọn họ .

Tiểu Lục treo trong chốc lát cảm thấy nhàm chán, bắt đầu tìm ca ca hắn nói chuyện: "Ngươi nói nếu như đêm nào chúng ta cũng phải treo như vậy, có khi nào sẽ thành dơi thật không ?

Ta vừa ăn ngon ăn no, Tam sư huynh tay nghề càng ngày càng tốt, có một ngày ta khẳng định sẽ bởi vì hắn làm đồ ăn ăn quá ngon, kết quả không cẩn thận ăn luôn cả đầu lưỡi!

Kỳ thật ta cảm giác chúng ta rất ngu ngốc, lại đi hiểu lầm tam sư huynh. Nhưng vừa ăn cơm nước xong liền treo lên như vậy, ta sợ một lát nữa ta sẽ ói ra hết. Phun ra rất đáng tiếc, tam sư huynh rất ít khi nấu một đống đồ ăn như vậy.

Ca, ngươi nghĩ là do chúng ta trở lại nên Nhị sư huynh mới mua nhiều đồ ăn như vậy muốn Tam sư huynh nấu cho chúng ta ăn, hay là bởi vì sư phụ muốn ăn nên Nhị sư huynh mới mua cho Tam sư huynh nấu?

Bất quá nếu là vì chúng ta trở về cho nên Tam sư huynh thật cao hứng, vừa cao hứng liền nấu một đống này nọ cho chúng ta ăn, những người khác đều là hưởng ké hào quang của chúng ta mới được ăn ngon vậy, chuyện này vui biết bao a."

"Ai ca, ngươi có đang nghe ta nói chuyện hay không?"

Tiểu Ngũ lúc này mới thì thào nói: "..... Ta thật sự đã nghĩ rằng đời này sẽ không bao giờ được cùng Tam sư huynh ở cạnh nhau nữa......"

Tiểu Lục nghe lời này, ánh mắt liền sáng lên. "kia, ca, ngươi nói chúng ta nếu bây giờ chạy đi tìm Tam sư huynh, hắn có thể giống như trước cho chúng ta ngủ cùng hay không? Ta ngủ bên phải, ngươi ngủ bên trái, hắn ngủ ở giữa? trời nếu lạnh còn có thể ôm nhau!"

Tiểu Ngũ nghe được lời này, nhịn không được nở nụ cười, hắn vỗ nhẹ nhẹ đầu đệ đệ một chút. "Ngươi cứ mơ mộng đi! Chúng ta ở bên ngoài làmhắn mất hết mặt mũi , không biết lúc nào hắn mới có thể hết giận đâu !"

"Hắn như thế nào có thể sinh khí lâu như vậy a? Từ khi rời Thông Châu đến nay đã qua biết bao lâu rồi!" Tiểu Lục không rõ.

Tiểu Ngũ suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói: "Ngươi có nghe qua hay không, chỉ vì yêu sâu, cho nên trách cứ mới càng nhiều......"

Ở trên cây bị treo bảy ngày, Tiểu Ngũ Tiểu Lục cảm giác máu cả người đều dồn hết lên óc, dồn đến mức đầu muốn to gấp đôi.

Hôm nay bọn họ vẫn đang treo trên cây nói chuyện phiếm, sau đó lại đột nhiên nhìn thấy Bát sư đệ nhà bọn họ cầm một nhánh cây, ở phía dưới gốc cây ngoạn một con kiến.

"Đã trễ thế này còn không đi ngủ?" Tiểu Ngũ Tiểu Lục nói.

"Nhìn không được." Tiểu Xuân không đầu không đuôi nói một câu.

"Nhìn không được cái gì?" bọn họ hỏi.

"Ai, lại tiếp tục bị treo ngược, các ngươi thật sự muốn thành con dơi sao!" Tiểu Xuân thở dài.

Tiểu Ngũ Tiểu Lục liếc mắt nhìn nhau, nói: "Tam sư huynh còn chưa hết giận." Ngụ ý là bọn họ phải tiếp tục treo, cho đến khi sư huynh đại nhân nguôi giận mới thôi.

Tiểu Xuân đột nhiên đứng lên, có hứng thú nhìn bọn họ. "Song sinh tử đều là như vậy sao? Từ nhỏ đã thấy các ngươi nói chuyện giống nhau như đúc."

Bọn họ nói: "Cũng không hoàn toàn như thế, khi tâm ý tương thông mới có thể."

Tiểu Xuân sờ sờ cằm, cười nói: "Đã bốn câu. Như vậy đi, nếu các ngươi lại nói vài câu đồng thanh đồng từ, sư đệ nghe vui vẻ, liền nói cho các ngươi biện pháp khiến tam sư huynh nguôi giận."

"Dựa vào cái gì?" bọn họ nói.

"Dựa vào việc nương ta là danh kỹ của Yên Ba Lâu, dựa vào việc ta gặp người còn nhiều hơn các ngươi ăn muối, dựa vào việc sư đệ của các ngươi thông minh tuyệt đỉnh, dựa vào việc tam sư huynh đã không thế nào quản ta mà hai người các ngươi lại bị hắn xử lí gọn, dựa vào việc ta tùy tiện lựa đại một điểm cũng có thể nói tốt cho người khác, dựa vào việc ta biết trong lòng Tam sư huynh nghĩ những chuyện mà các ngươi không biết." Tiểu Xuân lên mặt.

"Hả!" Tiểu Ngũ Tiểu Lục cùng nhau trợn mắt cho hắn xem.

Lại nói: "Nhân tinh !"

"Ai u, sáu lần giống nhau !" Tiểu Xuân cười đến bụng đau.

Cuối cùng cười đủ, Tiểu Xuân mới nói: "Ngũ sư huynh cùng lục sư huynh có nói tạ tội với Tam sư huynh chưa?"

Hai người sửng sốt. "Không có !" thật đúng là không có !

"Bảy lần!" Tiểu Xuân lại cười. "Kỳ thật rất đơn giản. Tam sư huynh tâm nhãn rất hẹp, nhưng lại rất thẳng thắn, hắn không có cái loại tâm tư quanh co lòng vòng này, chỉ cần để ý là thấy. Đã làm sai chuyện gì liền đi giải thích a, nói xin lỗi liền vô sự."

Tiểu Lục định mở miệng nói gì đó với Tiểu Xuân, Tiểu Ngũ lại bắt lấy cánh tay Tiểu Lục, lắc lắc đầu. Tiểu Lục sửng sốt, tiếp đó hai người liền đồng thời lắc lắc trên không trung, tháo Tu La tiên ra, lại nhảy xuống dưới tàng cây đồng loạt hướng sương phòng Tiểu Tam đi.

Tiểu Xuân cười cười, lấy nồi tiếp tục nấu thuốc mới.

☆☆☆

Giải thích tuy nói ra đơn giản, nhưng để thực hiện được lại không phải là chuyện dễ dàng.

Đơn giản vì Tiểu Ngũ cùng Tiểu Lục là do Tiểu Tam nuôi lớn, trong lòng những sư huynh đệ khác Tiểu Tam có lẽ chỉ là một sư huynh hoặc sư đệ, nhưng ở trong lòng Tiểu Ngũ Tiểu Lục, Tiểu Tam lại chiếm một vị trí vô cùng cao mà không ai có thể so được, hắn đều trọng yếu hơn bất cứ người nào trong Thần Tiên Cốc, thậm chí trọng yếu hơn cả sư phụ Bách Lý Huyền Hồ.

Bọn họ lúc trước bị Tiểu Tam bỏ rơi cho nên tính tình mới có thể đại biến như vậy, vì bọn họ giận người kia, cho nên khi ở bên ngoài liền thuận tiện đem cơn giận của mình đối với tiểu Tam phát tiết lên người khác.

Mà khi bọn họ phát hiện này hết thảy chuyện này nguyên lai đều do Tiểu Tam ký thác kỳ vọng đối với bọn họ, tình huống kia liền hoàn toàn bất đồng .

Bọn họ chưa bao giờ bị bỏ rơi. Bọn họ vẫn có người quan tâm.

Ngọn nguồn bất an căn bản không tồn tại. Tam sư huynh vẫn là tam sư huynh, vì thế bọn họ cũng trở lại như chính mình lúc ban đầu.

Quên đi những sai lầm trên giang hồ, quên đi sự thờ ơ cùng tuyệt vọng, bọn họ sẽ trở thành niềm kiêu ngạo của Tam sư huynh, không phải khiến cho Tam sư huynh thất vọng.

Đi đến bên ngoài phòng Tiểu Tam, Tiểu Lục quay đầu nhìn Tiểu Ngũ.

Tiểu Ngũ ánh mắt thực kiên quyết, nhưng mà kiên quyết như vậy lại không hiểu vì sao khiến cho Tiểu Lục có chút bất an.

Trong quá khứ, hai người bọn họ chỉ biết có nhau, cảm giác như hồn phách bị phân thành hai nửa từ trong bụng mẹ lại lần nữa đồng tâm đồng mệnh ngưng tụ thành một khối hoàn chỉnh.

Tiểu Lục không cho rằng Tiểu Tam ngăn giữa bọn họ là có gì sai, chỉ là bây giờ ở giữa hai người lại có thêm một người khác, luôn có cảm giác ca ca lại quan tâm người nọ hơn quan tâm hắn rất nhiều.

Thật giống như nửa kia của mình đã bị đoạt đi mất.

Hai huynh đệ trong lòng suy nghĩ khác nhau, nhưng chuyện này cũng không ngăn trở việc bọn họ cùng đưa tay lên, gõ cửa phòng Tiểu Tam.

Sương phòng có chút tiếng vang, nhưng không có người đến mở cửa.

Cẩn thận còn nghe ra bên trong có tiếng người lật sách, nhưng người kia vẫn thản nhiên thờ ơ.

Tiểu Tam không ra mở cửa, Tiểu Ngũ Tiểu Lục cách một chút liền gõ vài tiếng. Bọn họ đã không còn là mao đầu tiểu tử như lúc trước khi rời cốc, bọn họ sớm đã học được nhẫn nại cùng chờ đợi, còn có rất nhiều thứ khác, vì Tiểu Tam muốn bọn họ phải biết dựa vào chính bản thân mình, nên bọ họ cũng ra sức mà học tập.

Gần một canh giờ, tiếng gõ cửa cùng tiếng lật sách nhẹ nhàng hòa lẫn vào nhau vang lên trong Thần Tiên cốc.

Bên trong cốc có người đang ngủ, có người đang thêm lửa vào lò than, có người đang vui vẻ nấu dược, nhưng lại không có ai đến quấy rầy cơ hội tốt để ba huynh đệ có thể ở cùng nhau.

Trong sương phòng truyền đến một trận thanh âm sột soạt, quyển sách bị đặt lên bàn, sau đó cửa bị mở ra .

Tiểu Tam mặc áo lót đơn bạc, chân trần, tóc xõa. Trong phòng ánh nến bị gió thổi chậm rãi phiêu phiêu, ánh nến ấm áp mà mờ nhạt làm cho khuôn mặt Tiểu Tam ôn hòa rất nhiều.

Ánh mắt trong veo lợi hại của ban ngày cũng bị ánh thành màu hổ phách, không hề mang theo khí thế bức nhân.

"Gõ lâu như vậy không mệt sao? Các ngươi tay không mỏi nhưng lỗ tai ta mỏi. Cửa của lão tử mà các ngươi có thể gõ như vậy sao? Gõ hỏng lão tử còn phải lấy giấy về dán lại một lần nữa, hai người các ngươi có phải muốn lão tử bóp chết mới vừa lòng không a!" Tiểu Tam vừa mở miệng nói chuyện, gương mặt thanh tú ôn hòa đến mức khiến cho người ta cứ tưởng đây chỉ là hư ảo.

Tiểu Ngũ cùng Tiểu Lục cúi đầu, nói: "Sư huynh, chúng ta sai rồi."

Tiểu Tam hừ mũi một tiếng, thanh âm lạnh lẽo. "Ta quản các ngươi là ta sai sao? Người muốn nghe những lời này là ta sao? Nếu ta quản, các ngươi sẽ chém gân tay gân chân ta khiến ta tự sinh tự diệt, rồi tuyệt đường lui của ta đem ta ném cho cừu gia móc mắt xẻo thịt sao ? Tự hỏi bản thân đi, sai là sai ở đâu? Đến đây giải thích cái gì? Các ngươi vì sao phải xin lỗi?"

Tiểu Ngũ Tiểu Lục toát mồ hôi. Theo như lời Nhị sư huynh nói, tam sư huynh cùng nhị sư huynh đúng là đều biết bọn họ ở bên ngoài làm chuyện gì. Danh hào "Tu La song sát" này đích xác không phải vô cớ mà có, bọn họ hai năm này càng đi càng sai, tuy rằng không ảnh hưởng đến tính mạng người khác, song bốn chữ này vẫn là do đạp lên huyết nhục của người khác mà hình thành.

Tiểu Lục càng lúc càng không dám nhìn Tiểu Tam, cúi đầu lẩm bẩm nói: "chẳng lẽ chúng ta còn phải đi giải thích xin lỗi những người đó sao? Bọn họ cũng không phải người tốt a......"

Tiểu Lục còn muốn nói, Tiểu Ngũ vội vàng kéo lấy tay hắn, Tiểu Lục lập tức ngậm chặt miệng.

Tiểu Ngũ tâm trạng ngổn ngang, quỳ hai gối xuống, Tiểu Lục bị hắn kéo một cái, mạc danh kỳ diệu cũng quỳ. Chỉ là chỗ hắn quỳ vừa vặn có một hòn đá nhỏ, vừa đập trúng đã đau đến tê người, khiến hắn cả người đều ê ẩm.

Tiểu Tam lạnh lùng nhìn hai huynh đệ. "ngươi làm cái gì vậy?" Hắn nhìn tiểu Ngũ nói.

Tiểu Ngũ cúi đầu nói: "Ta biết năm đó nếu không phải tam sư huynh thu lưu chúng ta, nhị sư huynh sẽ không để chúng ta lưu lại. Chúng ta đáp ứng ngươi, vô luận ngươi bảo chúng ta làm cái gì, chúng ta đều không phản kháng không giương oai, vì ngươi sẽ dạy chúng ta những điều mà người khác không bao giờ dạy.

Đến bây giờ ta vẫn còn nhớ rõ, ngươi từng nói mọi chuyện đều bắt đầu từ cơ bản. Ngươi nói cho ta cùng đệ đệ biết, làm người chỉ có thể thẳng chứ không thể khom, mắt phải luôn hướng về phía trước chớ nhìn cao nhìn thấp; Người không chọc ta ta không chọc người, người nếu chọc ta thì ta phải đáp trả hắn."

"Ngươi làm được cái nào rồi?" Tiểu Tam hỏi Tiểu Ngũ.

"Điều thứ nhất."

Tiểu Tam đột nhiên tức giận. "Nhưng cũng có ba điều không thể làm được!" Hắn lại nói: "ngươi nói cho ta biết mọi chuyện đều bắt đầu từ cơ bản là cái gì? Vì sao chuyện đơn giản như vậy, đến tiểu hài tử ba tuổi còn hiểu được, ngươi lại hết lần này tới lần khác tái phạm, thậm chí còn kéo theo đệ đệ ngươi xuống nước?"

Tiểu Lục vội vàng nói: "sư huynh, ca không có kéo ta xuống nước, mọi chuyện đều là do chúng ta cùng nhau làm. Chúng ta hai người chính là một người!"

"Ngươi câm miệng cho ta !" Tiểu Tam giận dữ mắng. "Ai chẳng biết lão thiên gia chỉ sinh đầu óc cho ca ca ngươi mà không sinh đầu óc cho ngươi, ta còn chưa nói ngươi đâu, cho các ngươi xuất cốc, ngươi vẫn dính lấy ca ca ngươi không buông, ngươi là con nít không dứt được sữa mẹ sao?"

"Sư huynh !" Tiểu Lục phát giận. Nhưng khi hắn đang muốn phản bác, Tiểu Ngũ đã nói trước hắn: "Sư huynh dạy chúng ta rất nhiều, từ nhỏ đến lớn cơ hồ tâm tình đều đặt trên người chúng ta. Là ta ngu ngốc, mới có thể quên việc sư huynh đối với chúng ta tốt như thế nào. Điều quan trọng nhất mà sư huynh dạy chỉ có một, người làm việc tốt nhất định sẽ được trời chứng giám. Ta đã quên đi điều cơ bản, quên đi ước nguyện ban đầu, mới có thể mang Tiểu Lục làm ra một đống chuyện sai như thế."

"Ca, cũng không phải lỗi của ngươi, đừng lãnh toàn bộ trách nhiệm lên người, ta cũng có lỗi!" Tiểu Lục khó thở hổn hển nói.

"Nga," tiểu Tam đạo: "Ngươi cũng biết chính mình có lỗi? Vậy nói cho ta biết, là sai ở chỗ nào?"

Tiểu Lục cúi đầu một chút, suy nghĩ trong chốc lát, mới thấp thỏm nói: "...... Ta...... Rất dính ca ca?"

Tiểu Tam xoa xoa thái dương, tính toán đóng cửa đuổi người, nhưng khi hắn chưa kịp thực hiện động tác, đột nhiên cảm giác có người kéo lấy quần mình. Hắn vừa trông xuống, nhận ra Tiểu Ngũ nhìn lên hắn, một đôi mắt hắc bạch phân minh giống như vừa được tẩy rửa qua, kiên định mà trong veo.

Tiểu Tam không biết vì sao, bị Tiểu Ngũ nhìn đến run lên. Rồi sau đó bên tai nghe thấy thanh âm Tiểu Ngũ vang lên xa xăm giống như lời thề, nói: "Tam sư huynh, việc này về sau sẽ không phát sinh nữa. Ta sẽ ghi nhớ lời mà ngươi dạy chúng ta."

Thanh âm Tiểu Lục lúc này hòa theo, hai người đồng thanh nói: "Làm người đúng mức cũng không để người khi dễ, xử sự bằng lương tâm, không được ức hiếp người yếu."

Tiểu Tam giữ yên lặng nhìn hai tên tiểu quỷ, ngón tay đặt lên trên cửa yên lặng ngoáy ngoáy.

Vốn định tiếp tục phát giận, nhưng người ta đã điềm đạm đáng yêu đi theo ngươi cầu xin tha thứ , nếu còn giận nữa thì ngươi chính là quỷ.

Huống hồ hai hài tử đều quỳ xuống, một đứa đầu gối còn đang quỳ trên cục đá!

Nhưng chuyện lần này lớn như vậy chẳng lẽ lại phất tay dễ dàng cho qua, nếu hai hài tử này lại không chịu ghi nhớ lời giáo huấn, ngày sau lại gây sự càng lớn hơn, không riêng gì Tam gia hắn mất mặt, mà ngay cả sư phụ cũng sẽ bị tức chết.

Không, tâm địa vẫn phải cứng rắn lên!

Để bọn họ muốn quỳ bao lâu thì quỳ bấy lâu, đến đúng giờ sáng sớm ngày mai hắn vẫn phải nấu cơm như trước, vì thế hắn nên đi ngủ, tha thứ cái gì cứ mặc kệ đi, mọi chuyện cứ để sau khi ngủ dậy hẳn nói.

Nói cứng rắn liền cứng rắn, Tiểu Tam sau khi quyết định liền vẫy vẫy chân, đem tay Tiểu Ngũ đang túm ống quần hắn bỏ ra, sau đó khép lại cái miệng đang giương giương không biết nói gì đi trở về nằm lên giường.

Tiểu Lục một bộ mạc danh kỳ diệu nhìn Tiểu Ngũ. Này đến cùng là tha thứ bọn họ hay là không tha thứ?

Tiểu Ngũ khóe miệng thoáng lộ ra một điểm mỉm cười. Nhìn thấy Tiểu Tam tâm tình phức tạp, so với việc không ngừng rít gào tức giận mắng, tình hình này có vẻ tương đối tốt.

Hơn nữa Tam sư huynh nhà bọn họ tuy rằng chạy đi ngủ, ánh nến lại quên tắt, vẫn còn sáng!

Tiểu Tam cảm thấy Tiểu Xuân nói đúng; Tiểu Tam đối với bọn họ thủy chung vẫn rất khoan dung, Nhị sư huynh cũng nói đúng.

Tiểu Ngũ cảm giác, chỉ cần lại tiếp tục xuống nước năn nỉ Tiểu Tam, hẳn là mọi chuyện sẽ tốt lên.

☆☆☆

Nửa đêm, Tiểu Ngũ Tiểu Lục đợi Tiểu Tam ngủ, liền vụng trộm tiến vào trong phòng Tiểu Tam.

Buổi tối không đóng cửa cũng không đóng cửa sổ, trong sương phòng rất lạnh, hai tên không ngủ ôm chậu than đến, khiến phòng ấm lên một chút, sau đó tay chân rón rén khép lại cửa cùng cửa sổ.

Tiểu Ngũ thổi tắt ánh nến, đi đến bên giường cùng Tiểu Lục quỳ trên mặt đất.

Tiểu Lục cằm gác lên mép giường Tiểu Tam, nhìn bóng lưng Tiểu Tam đang ngủ.

Nguyên lai cho rằng Tam sư huynh đã rắn chắc lên một chút, ai biết từ sau lưng nhìn thấy bả vai hắn chỉ hơi rộng. Cũng không biết vì sao một người như vậy lại có tính cách nói một là một, không thể làm hai, hắn suy nghĩ nếu như không phải do ở chung nhiều năm sinh ra cảm tình, chiếu theo tính tình quyết liệt của Tam sư huynh, bọn họ sớm đã bị ném vào rừng trúc cho Dược vật ăn.

Tiểu Lục trong lòng có chút khúc mắc. Hắn một phương diện cảm thấy Tam sư huynh làm đúng, một phương diện lại cảm thấy hai năm kia mình cùng ca ca bị ném đi thật đáng thương. Một phương diện lại cảm thấy Tam sư huynh cái gì cũng không nói liền vì bọn họ làm nhiều như vậy, suy nghĩ nhiều như vậy, hắn thật sự cao hứng, về phương diện khác lại phát hiện ca ca hắn cũng đồng dạng vì chuyện này mà cao hứng.

Tiểu Lục hiện nay thập phần rối loạn. Hắn cảm giác Tam sư huynh bị đoạt đi, mà ca ca hắn cũng bị đoạt đi.

Tam sư huynh là bị ca ca hắn cướp đi , mà ca hắn là bị tam sư huynh cướp đi .

Hết thảy trở nên không thể lý giải.

Tiểu Lục quay đầu nhìn về phía Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ đối với hắn cười cười.

Hắn cứ như vậy trong chốc lát nhìn ca hắn, trong chốc lát nhìn Tiểu Tam, thẳng đến khi đầu óc dần dần bởi vì buồn ngủ mà an tĩnh lại.

Tiểu Tam hơi hơi động một chút, một đôi bàn chân trần trụi từ chăn bông lộ ra.

Tiểu Ngũ Tiểu Lục động tác nhất trí thân thủ kéo chăn đem chân Tiểu Tam che lại. Đồng thời đồng loạt nghĩ đôi chân này không biết ở bên ngoài đã dẫm đạp bao lâu, vì bọn họ bôn ba, bán mì bán bánh bao kiếm bạc, chỉ vì muốn kiếm vài người ở trong giang hồ hỗn loạn quan sát bọn họ, tránh cho bọn họ làm sai việc gì.

Trong đầu ngọt ngào, lại có chút chua chua .

Nguyên lai một người lại có thể vì lời hứa hẹn đã nói ra miệng mà coi trọng đến như thế, dù cho thiên kim cũng không thể đổi.

Tiểu Lục mơ mơ màng màng muốn ngủ liền hỏi một câu: "Ca...... Ngươi thích Tam sư huynh hơn..... hay là thích ta hơn......"

" Ngươi thì sao?" Tiểu Ngũ hỏi lại.

" Đều thích như nhau......" Tiểu Lục nói ra từng chữ không nặng không nhẹ: "..... Nếu tam sư huynh có thể không mắng chửi người, không phát giận liền càng tốt ......" Sau đó liền ngủ.

"Ta cũng có ý niệm giống ngươi." Tiểu Ngũ đem đầu gối lên trên đệm thoải mái mà thở dài một hơi. Trong hai năm nay, đây là buổi tối duy nhất hai huynh đệ bọn họ được ngủ an ổn.

Chờ bọn hắn đều ngủ, Tiểu Tam lông mi giật giật, tỉnh một chút lại thiếp đi, trước khi ngủ trong lòng liền nghĩ: "Nếu không phải các ngươi tự tìm phiền toái...... Lão tử sẽ cả ngày phát giận mắng chửi các ngươi sao...... Ta thao...... Lẫn lộn đầu đuôi rồi à...... Ngày mai tỉnh ngủ thu thập các ngươi......"

"Cáp......" Tiểu Tam ngáp một cái, lại đem bàn chân từ chăn bông lộ ra, hai chân cọ nhau gãi gãi. Chậu than cháy có hơi mạnh, nóng......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro