Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Sự tình trước khi đi ngủ tối hôm qua cuối cùng cũng bị bỏ lơ, sáng sớm Tiểu Tam tỉnh lại, sau khi hoàn tất rửa mặt chải đầu liền đi đến phòng bếp, không nói gì.

Tiểu Ngũ Tiểu Lục giống như hai cái đuôi cùng đi theo Tiểu Tam, cùng Tiểu Tam vào phòng bếp, cùng Tiểu Tam đong gạo rửa rau.

Mặt trời buổi sáng càng ngày càng nắng, càng ngày càng chói mắt, quang mang từ cửa sổ cho đến cửa chính, từ khe hở của rừng trúc len lỏi lên nóc nhà, ánh dương tươi đẹp chưa từng có chiếu thẳng vào phòng bếp, nồi nia xoong chảo bị chiếu đến lòe lòe tỏa sáng, đến nỗi ngay cả những hạt bụi li ti trong không khí cũng lấp la lấp lánh.

Tiểu Tam đang nấu cháo, ánh mắt hắn chuyên chú nhìn vào nồi gạo.

Tiểu Xuân nhảy nhót từ bên ngoài chạy vào, mang theo một quyển sách cùng mấy thứ dược liệu, chạy đến bên người Tiểu Tam chỉ vào sách cho hắn xem, nói: " Lần trước ta nói chính là loại dược thảo này, dùng dược bỏ vào thức ăn rất đơn giản, cứ nấu cháo như bình thường rồi bỏ dược vào là được. Xem đi, đây là cẩu kỷ, đây là đào nhân, hà thủ ô, thương thuật, cam thảo, lại thêm điểm tử sâm, đối với thân thể rất tốt ."

Tiểu Tam nhíu mày tiếp nhận dược liệu Tiểu Xuân đưa qua. "Như thế nào hình dạng tất cả đều giống nhau?"

" Giống chỗ nào?" Tiểu Xuân nói.

"Không phải cỏ khô thì chính là nhánh cây khô......" Tiểu Tam khều khều vài dược liệu. " Chỉ có thứ này là ta nhận dạng được, cẩu kỷ phải không? Hồng sắc."

"Sư huynh ngươi thật tệ, dược liệu đơn giản như vậy cũng phân biệt không được!" Tiểu Xuân cười nhìn bộ dáng buồn bực của Tiểu Tam.

"Đi đi đi ! Cùng Ngũ sư huynh Lục sư huynh ngươi nhặt rau đi, mấy thứ này cứ lưu lại để ta tự mình xem, đừng phiền ta !" Tiểu Tam đem Tiểu Xuân đuổi đi, tiếp theo liền cúi đầu lật tới lật lui mấy dược liệu.

Hắn có thể phân biệt được từng nguyên liệu một bên trong những món ăn, thậm chí dùng gia vị gì, liều lượng bao nhiêu đều có thể nói ra.

Tựa như Tiểu Xuân dùng mũi liền có thể phân biệt bên trong nồi dược đen thui là những nguyên liệu gì, bao nhiêu phân lượng.

Nhưng hắn chính là không nhận biết được dược liệu.

Giống như Tiểu Xuân cũng nhận không ra các dược liệu bên trong phòng bếp của hắn.

Con người đương nhiên là phải có nhược điểm, Tiểu Tam thừa nhận. Nhưng nhược điểm không thể vĩnh viễn tồn tại ở một chỗ. Không tính đến việc có thể hoàn toàn trừ tận gốc, nhưng ít nhất cũng phải đem vài điểm yếu quan trọng sửa đổi lại. Cho nên Tiểu Tam liền bắt Tiểu Xuân dạy hắn dược thiện.

Tiểu Tam cảm giác chính mình không có gì làm không được . Dù cho phải tốn thời gian thật lâu.

Bởi vì hắn là Bách Lý Tam.

Bởi vì hắn tin tưởng rằng hắn có khả năng này.

Thời điểm Tiểu Tam đang bận rộn trong bếp, có ba người đang ngồi trên bàn nhỏ dựa vào tường.

Tiểu Ngũ Tiểu Lục cùng Tiểu Xuân đang vây quanh giỏ trúc bắt sâu trong rau, đợi lát nữa khi Tiểu tam lấy rau xào, bọn họ có thể dùng sâu này đem cho gà vịt ăn.

Lúc trước, khi Tiểu Tam nhàn rỗi đã trồng rau trong Thần Tiên Cốc, còn trồng cả cây ăn quả, còn nuôi dưỡng gia cầm.

Trước kia muốn ăn cái gì đều phải chạy đến trấn trên để mua. Hiện nay thoải mái hơn, nếu muốn heo gà dê, đồ ăn tươi xanh các loại, vừa đi ra phòng bếp lập tức liền chọn được, tiện nghi đến cực điểm.

Tiểu Xuân nói với hai sư huynh: "Nếu không phải Nhị sư huynh ngăn cản, Tam sư huynh còn muốn lên núi lấy về một loại lúa mì. Tam sư huynh gần đây rất thích chế biến các loại thức ăn bằng bột mì, hắn nói giống lúa mì tốt, làm ra bột mì tốt thì làm thức ăn mới ngon!"

Tiểu Xuân liếm liếm môi, vô cùng thèm ăn nói: "Lần trước Tam sư huynh làm một loại mì sợi, ngửi một cái là tràn ngập mùi thơm, một chén mì chỉ vỏn vẹn có hai miếng thịt với một ít sốt mỡ hành, nhưng trộn vào nhau quả thực là tuyệt phối. Mùi thịt cùng mùi sốt điểm xuyến ra một chén mì vô cùng thuần túy, ta nói, thật đúng là chỉ có thiên thượng thần tiên mới làm ra được hương vị ấy, phàm nhân nhất định là làm không được ."

Tiểu Lục nghe Tiểu Xuân nói như vậy, cũng thèm. Hắn nói: "Ngươi sung sướng thật, không cần xuất cốc chịu khổ, cả ngày đều có thể chờ Tam sư huynh nấu đồ ăn cho ăn, không giống như chúng ta ở bên ngoài ăn gió nằm sương, có một lần còn bị lạc trong rừng, hơn nữa trong rừng kia không có gì để ăn, ba ngày trời mới bắt được một con bồ câu đưa tin."

"Bồ câu đưa tin?" Tiểu Xuân mắt sáng rực lên một chút. "Bồ câu đưa tin chính là loại bồ câu trên chân có buộc giấy viết thư sao? Sư huynh, các ngươi lúc ăn bồ câu có thấy giấy viết thư đó không, trên giấy kia viết những gì?"

"Là phái Hàn Sơn truyền tin cho Tả Ý sơn trang." Tiểu Ngũ nhớ lại nói: " Phái Hàn Sơn cùng Tả Ý sơn trang là hai đại môn phái ngang hàng nhau trong Bát đại môn phái trên giang hồ, chúng ta tưởng đâu trong đó là bí mật gì, ai ngờ cũng chỉ viết Phái Hàn Sơn có người muốn đi Tả Ý sơn trang ở vài ngày, bảo bọn hắn đem khách phòng sửa sang lại cho tốt. Mạc danh kỳ diệu."

Tiểu Xuân ánh mắt lại lóe lóe, đuổi theo hỏi: "Võ lâm, võ lâm lại là cái dạng gì? Bát đại phái vì sao lại được gọi như vậy? Giang hồ ngoạn vui không? Giang hồ đến cùng là làm cái gì? Ta nghe Nhị sư huynh nói Ngũ sư huynh cùng Lục sư huynh ở trên giang hồ coi như cũng có tiếng nói, có tiếng nói thì rất lợi hại sao? Cho nên vừa ra khỏi cửa mọi người đều phải nhường các ngươi? !"

Đối với tiểu sư đệ tràn đầy biểu tình ngưỡng mộ, Tiểu Ngũ cùng Tiểu Lục khó tránh khỏi đắc ý vài phần.

Tiểu Lục hào khí nói: "Chuyện này cứ hỏi chúng ta là được rồi! Ta nói cho ngươi, cái gọi là giang hồ, chính là nơi dùng võ lực luận cao thấp, vô luận ai đứng ở trên ngươi, đem hắn đánh ngã là được rồi !

Ngươi nếu đạnh bại được người khác thì càng lợi hại, ở trên giang hồ bài danh lại càng cao! Bài danh càng cao, đi ra ngoài lại càng oai phong. Nếu hai người chúng ta muốn đi ra ngoài, đến chỗ nào cũng có người đối với chúng ta khom lưng cúi đầu, xu xu nịnh nịnh!"

Tiểu Tam đang đợi chảo nóng chuẩn bị xào rau, vừa nghe Tiểu Lục nói, cái chảo lập tức chuyển hướng, gõ vào cái ót Tiểu Lục.

"Loảng xoảng" một tiếng, Tiểu Lục trực tiếp bị Tiểu Tam lấy chảo đánh nằm sấp trên bàn.

"Sư huynh ngươi làm gì đánh ta !" Tiểu Lục ai oán khó hiểu từ trên bàn đứng lên. Cái gáy của hắn vì bị chảo nóng đánh vào nên vẫn còn bốc hơi, Tiểu Ngũ vội vàng lấy khăn che lên đầu đệ đệ, sợ tóc Tiểu Lục toàn bộ đều cháy hết.

Tiểu Tam trong tay còn cầm chảo, hắn sầm mặt nhìn Tiểu Lục, nói: "Xu xu nịnh nịnh là từ hay sao? Gặp người liền đánh ngã, còn lấy hai đánh một, loại chuyện này cũng đắc ý được sao? Lão tử nếu là các ngươi, liền đào hầm đem mình chôn xuống, đỡ phải đi ra ngoài gặp người liền mất mặt. Hai đánh một, ta phi, chờ các ngươi ngày nào đó có thể tự mình đánh bại Bát đại môn phái, thì hẳn về đây mà chống tay nói chuyện."

Tiểu Ngũ có điểm đau lòng cho cái đầu của đệ đệ, bởi vì Song Tử liên tâm, Tiểu Lục bị Tiểu Tam gõ một cái mạnh như vậy, làm hại hắn cũng bị ong ong cái tai, choáng váng đầu vô cùng.

Tiểu Lục còn muốn nói chuyện, lại bị Tiểu Tam trừng mắt nhìn, liền đem lời nuốt lại.

Tiểu Tam mắng: " Đã là thân sư huynh không làm gương tốt còn dám dạy hư sư đệ. Ta nói cho ngươi, nếu để ta phát hiện ngươi đem đứa nhỏ này dạy hỏng, lão tử tuyệt đối đem ngươi đánh đến ngay cả sư phụ cũng nhận không ra!"

Tiểu Tam mở miệng vô cùng khí thế, khí tức kia, quả thực muốn hù chết Tiểu Ngũ cùng Tiểu Lục.

Này căn bản chính là đe dọa cùng uy hiếp!

Tiểu Tam lại nhìn đến tiểu sư đệ hô: "Ngươi, đi gọi sư phụ cùng Nhị sư huynh thức dậy, chuẩn bị dùng đồ ăn sáng! Còn có, về sau có cái gì không hiểu trực tiếp hỏi Nhị sư huynh của ngươi đi, hai gia hỏa này chính mình còn xiêu xiêu vẹo vẹo, bọn họ nói một lời cũng không được nghe vào!"

Hai huynh đệ lúc này phát giác, Tiểu Tam lại nói chuyện với Tiểu Xuân ôn nhu hơn nhiều khi nói chuyện với bọn họ.

Hai người bọn họ đột nhiên cảm giác có chút ai oán, nhất tề nhìn về phía Tiểu Xuân.

Tiểu Xuân nháy mắt mấy cái, tỏ vẻ hết thảy cùng hắn không quan hệ, muốn hai vị sư huynh đừng dùng cái loại ánh mắt bị chồng ruồng bỏ mà nhìn hắn nữa.

Sau đó, kế tiếp lại phát sinh sự tình bất hạnh.

Tiểu Xuân cái mũi ngửi ngửi, nhìn về phía cái nồi gốm phía sau Tiểu Tam, nói: "Tam sư huynh, có mùi khét, ngươi có muốn qua xem cháo của mình không a?"

Tiểu Tam sửng sốt một chút, lập tức xoay người đi qua đem nắp nồi xốc lên. Tiếp lại dùng đũa xới một đống gì đó có chút đen thui đặc sệt, kết quả quấy một cái, thế nhưng lại rớt ra đống cháo cháy khét.

Tiểu Tam khiếp sợ!

Mất mặt, thật sự là rất mất mặt !

Này quả thực là bữa cơm hắn mất mặt nhất từ trước tới nay!

Hắn một thân là đầu bếp lấy trù nghệ làm niềm kiêu ngạo cư nhiên lại nấu khét cháo, việc này truyền ra chắc người khác sẽ cười rớt răng!

"Đáng giận ──"

Tiểu Tam ở trong căn phòng bếp mà hắn yêu thương, không thể khống chế tức giận mà điên cuồng hét lên.

"Ta thao ngươi cái nồi dược thiện ──"

Buổi sáng dùng điểm tâm ngày hôm đó, sư huynh xếp hàng thứ ba trong Thần Tiên Cốc trên mặt lúc nào cũng âm trầm u ám.

Trên bàn cơm vô cùng im lặng, không ai dám nói chuyện.

Kỳ thật, cháo là do sư phụ muốn ăn. Bởi vì hắn gần đây thích những món gì đó mềm mềm.

Nhưng kể từ ngày đó, thật lâu về sau sư phụ cũng không dám nói mình muốn ăn cháo.

☆☆☆

Tiểu Ngũ Tiểu Lục cho rằng sau khi về cốc, Tiểu Tam sẽ không bao giờ để cho bọn họ chạy ra bên ngoài nữa, ai ngờ Tiểu Tam chẳng những không làm như vậy, ngược lại sau khi bọn họ ở trong cốc được nửa tháng, hắn lại một cước đem hai người bọn họ đạp đi ra ngoài.

Tiểu Tam hai tay chống eo đứng ở ranh giới ngoài của rừng trúc, cả giận nói: "Nên làm gì liền làm gì đi, chết già ở trong cốc thì có tiền đồ sao? Nhưng ta cảnh cáo các ngươi một điều, các ngươi ở bên ngoài nếu lại dám làm mất mặt mũi của lão tử, lão tử tuyệt đối sẽ lột da các ngươi đem đi đốt đèn !"

Tiểu Tam còn nói: "Đừng cho là ta làm không được, lão tử bên ngoài có dưỡng mấy kẻ luôn quan sát các ngươi a! Đi mau a, còn đứng đó làm cái gì?" Tiếp cũng không dừng lại, quay đầu liền trở về bên trong Thần Tiên cốc.

Mà ở phía sau Tiểu Tam, còn có một con Dược Vật. Con dược vật kia cứ ở bên người Tiểu Tam lượn qua lượn lại, gào thét hù dọa.

" Ngươi muốn chết a ──" Dược vật bị Tiểu Tam một quyền đánh bay ra ngoài, nhưng tiếp đó lại chạy trở về, cứ như vậy vừa đánh vừa ầm ĩ , chậm rãi nhìn không thấy thân ảnh, cũng nghe không thấy thanh âm của bọn họ nữa.

Tiểu Lục mờ mịt nhìn Tiểu Ngũ, Tiểu Ngũ vỗ vỗ bả vai Tiểu Lục.

Tiểu Ngũ nói: "Tam sư huynh cảm thấy chúng ta vẫn chưa trưởng thành, lúc này đá ra là muốn chúng ta tôi luyện. Bất quá nếu chán có thể về Cốc ăn ăn cơm ngủ vài ngày hẳn là được, tóm lại chính là nam nhi chí tại tứ phương, hắn không cần dưỡng hai tiểu chim cút."

Tiểu Lục phản bác nói: " Vì sao lại không thấy Tam sư huynh tự mình ra ngoài tôi luyện?"

Tiểu Ngũ nói: "Tam sư huynh vậy còn muốn luyện sao? Hắn đi ra khẳng định là tra tấn người khác, không bao giờ để mình chịu thiệt. Huống hồ, ngươi muốn Tam sư huynh xuất cốc sau đó tìm cả giang hồ cũng không thấy hắn, hay là muốn hắn lưu lại bên trong cốc, vô luận chúng ta lúc nào trở về đều có thể nhìn thấy hắn?"

Tiểu Lục ngẫm lại cũng là có đạo lý, bèn gật đầu, cùng Tiểu Ngũ vác bao phục đi.

Ngày không đếm, liền trôi qua mau như những hạt cát trong đồng hồ.

Không rời khỏi nơi thế ngoại đào nguyên Thần Tiên cốc, thời gian cứ thế an ổn trôi qua.

Tiểu Ngũ Tiểu Lục thật sự chậm rãi thu liễm tính tình, ra bên ngoài du ngoạn chẳng những không gây sự, mà trong lúc nhúng tay vào vài việc lộn xộn còn được người khác phong cho một ít hiệp danh.

Danh hào "Tu La song sát" này dần dần ít người biết đến, nhưng lại có càng nhiều hậu bối, thậm chí là tiền bối xưng họ là "Tu la song tử".

Không biết môn phái nào, không biết tính danh ra sao, nhưng hai thanh niên dần dần trưởng thành, một người trầm ổn nội liễm, một người phong thái tiêu sái.

Bọn họ nói rất ít, cũng không phải muốn nhờ vả là được. Nhưng nếu như là sự tình hợp lí lẽ, gặp gỡ, thỉnh bọn họ ra tay giúp đỡ, bọn họ cũng sẽ không đứng nhìn bàng quan.

Xử sự độc lập độc hành làm cho bọn họ tại nơi Giang hồ sống gió có vị trí riêng, đặc biệt từ khi Ma Giáo quật khởi, triều đình giang hồ hỗn loạn, dù cho bọn hắn bị vây trong đó vẫn vô cùng tiêu sái, điều này làm cho khắp nơi đối với hai huynh đệ lai lịch thần bí này kính trọng rất nhiều.

☆☆☆

Buổi sáng, gió xuân phảng phất thổi qua.

Trong Thần Tiên cốc bách hoa nở rộ, vườn rau cùng thảo dược cũng tươi rói xum xuê.

Một con vịt mái các các kêu hai tiếng, mang theo một đàn vịt con long xù lúc la lúc lắc đi đến bờ sông; Một con gà trống ở trên cây ngủ gật, gà con cùng gà mái dưới tàng cây mổ thóc.

Trên cỏ, có hai cái ghế dựa nằm song song .

Sư phụ Bách Lý Huyền Hồ trên ngực đặt một quyển sách cũ đến nỗi không thấy rõ chữ đang ngủ, đồ đệ Tiểu Tam tay cầm thực đơn, tâm trạng không có cảm xúc gì cũng đang ngáp ngáp mấy cái.

A Nhị đoan chính ngồi ở giữa hai người đang nghịch một cái hộp sắt, trên hộp sắt hình như có cơ quan, bị hắn bẻ tới bẻ lui, ngẫu nhiên truyền ra tiếng vang khách khách.

Hồi lâu, A Nhị ngừng tay lại, yên lặng một lúc, mới chậm rãi mở miệng nói: "Tứ nhi nói bên ngoài càng ngày càng không bình tĩnh, qua mấy ngày nữa ngươi đem hai tiểu tử gọi trở về đi !"

Tiểu Tam mi mắt đã muốn nhắm, chỉ kém một lát liền muốn ngủ, nhưng nghe thấy A Nhị nói vẫn là trả lời: "Sóng gió quá lớn sao?"

"Ân." A Nhị lên tiếng.

"Hiểu rồi." Tiểu Tam nói.

" Lần này sợ là sư huynh đệ sẽ có người bị liên lụy đến, phải cần thận." A Nhị nói.

"Nghiêm trọng như vậy?" Tiểu Tam kinh ngạc mở hai mắt, nhìn về phía A Nhị.

A Nhị vẻ mặt lạnh nhạt, chậm rãi nói: "Thần Tiên cốc tuy lánh đời mà ở ẩn, nhưng không đoạn được hồng trần, Đại sư huynh, Tứ nhi, Tiểu Ngũ, Tiểu Lục, Tiểu Thất đều ở bên ngoài, Thiên Đạo có này quỹ tích, người cũng có số mệnh của mình, nên không thể tính toán được, bằng không gợn sóng càng lớn."

A Nhị lại nói: "Đúng rồi, có chuyện ngươi nên nhớ kỹ. Ngày sau vô luận tới nơi nào, sau khi sư phụ trăm tuổi mất đi, ngươi phải đem chúng ta trở về nơi này. Thân thể dược nhân cần hỏa táng thành tro, cuối cùng đem ta an táng bên cạnh sư phụ."

Tiểu Tam cười nói: "Ngươi lại tin rằng ta sống được lâu hơn ngươi cùng sư phụ sao?"

A Nhị cũng cười.

Ngày ấy, hai người đàm luận sinh tử bất quá chỉ là vài câu đơn giản vô cùng, nhưng cũng là quyết định hết thảy cho ngày sau.

Tiểu Tam không có hỏi vì sao A Nhị lại nói rằng khi sư phụ ra đi thì hắn sẽ cùng đi, Tiểu Tam chỉ là mơ hồ cảm thấy, A Nhị khi nhận lấy tử sắc linh huyết của sư phụ hẳn là đã cùng tính mệnh của sư phụ liên kết với nhau.

Người của Thiên Cơ môn, sinh là một đôi, tử cũng là một đôi, từ khi huyết mạch này bắt đầu, liền chưa từng thay đổi.

Tiểu Tam nói: "Sư phụ đã không cho ngươi bói toán, ngươi về sau cũng đừng tính toán mấy cái sự tình thất loạn bát tao kia nữa. Cả ngày tính cái này tính cái kia, lo lắng người này chết sớm, lo lắng người kia chết mau, nói cho cùng chuyện sinh mệnh bất quá cũng chỉ có như vậy, từ trong bụng mẹ đi ra, mở mắt, lão thiên muốn thu ngươi, nhắm mắt. Chi bằng đừng nghĩ nữa, thừa dịp tuổi trẻ nên làm cái gì thì làm cái đó đi! Sống là phải thoải mái!"

A Nhị biểu tình dịu lại một chút. " Ngươi nói như là mình lớn tuổi lắm."

"Tuổi tác lão tử quả thật lớn hơn ngươi!" Tiểu Tam cười. "Nếu hơn nửa đời trước mà nói."

Qua vài ngày, Tiểu Ngũ Tiểu Lục bị triệu hồi đến đây.

Nhưng Tiểu Tam không có làm theo ý tứ của A Nhị mà đem hai tiểu tử nhốt lại bên trong cốc.

Hắn chỉ là dặn dò vài tiếng, sau đó đem kim sang dược do thần y Tiểu sư đệ làm ra bỏ vào bên trong bao quần áo của Tiểu Ngũ Tiểu Lục, nói đầy ý vị: "Nhị sư huynh các ngươi nói giang hồ càng ngày càng nguy hiểm, cho nên từ bây giờ ở trên võ lâm cẩn thận một chút cho ta. Việc nhỏ cũng phải để ý, đại sự thì tuyệt đối không thể chống chọi. Lần sau trở về nếu để ta phát hiện ai thiếu một cái cánh tay hoặc một chân, lão tử liền trực tiếp lột da các ngươi đem đi đốt đèn."

Tiểu Ngũ cùng Tiểu Lục tỏ vẻ thực thương tâm, bọn họ cũng hiểu được bên ngoài càng ngày càng nguy hiểm, nhưng Tam sư huynh như thế nào lại nhẫn tâm như vậy, không để bọn họ ở trong cốc nghỉ ngơi nhiều một chút mà lại bắt bọn họ ra ngoài?

Tiểu Tam tỏ vẻ: Sư huynh dụng tâm lương khổ, chỉ có trong thời loạn thế, mới có thể tạo ra anh hùng.

Đầu óc bị cửa kẹp mới có thể buông tay cơ hội tốt như vậy.

Là những đứa trẻ mà hắn nuôi lớn, Tiểu Tam cắn chặt răng.

Tam gia có lòng tin: " Phải chịu đựng được gian khổ, thì mới có thể đạp lên người khác."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro