Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàm Dương, Tô Tuyết lâu.

Trong sương phòng to lớn, màn tơ tằm giăng tầng tầng lớp lớp, người tấu đàn người thổi sáo cùng hòa âm, ca kĩ mở miệng tiếng hát uyển chuyển triền miên, mang theo vô tận tương tư ý.

Tiểu Tam ngồi ở một bàn tròn trong phòng kia, nhìn bản vẽ đang đặt trên bàn, ngồi bên trái là một cô nương xinh đẹp vận bạch y, bên phải là một nữ tử mặc tử sam uyển chuyển dựa vào.

Mà ở trên tháp không xa có một thanh niên đang nằm trên đùi một nữ tử xinh đẹp, miệng hắn thoáng hé ra, liền có một nữ tử mỹ mạo khác đút nho xuống, nhẹ nhàng để vào trong miệng hắn.

Bên trong sương phòng mùi hương lượn lờ, nhưng không phải là thôi tình hương mà thanh lâu nên có, mà là mùi hương làm ngươi ta ngưng thần tĩnh khí.

Bạch y cô nương khẽ cười một tiếng, nhìn thấy vành tai của Tiểu Tam thật đẹp, nhịn không được liền giơ tay lên lên nhéo nhéo.

Tiểu Tam đem tay nàng gạt ra, nàng lại không để ý tiếp tục ngoạn nháo, thậm chí thổi khí nhè nhẹ vào tai Tiểu Tam.

Nữ tử trẻ đẹp làm động lòng người, da trắng như ngọc, nam tử tuổi trẻ khí thịnh nếu bị tiểu mỹ nhân đùa giỡn như vậy, không ai sẽ không cảm thấy mặt đỏ khô nóng, tim đập phanh phanh .

Nhưng mà Tam gia chính là Tam gia, đối mặt với mỹ nhân chẳng những tọa hoài bất loạn, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng chưa từng liếc nhìn đến bộ ngực đang dựa vào tay hắn.

Hắn chỉ là nhìn lướt bản vẽ, thản nhiên nói: " Nếu như ngươi không bảo nha đầu của ngươi dừng tay, ta liền đem nàng quăng từ lầu hai xuống !"

Bạch y cô nương vừa nghe, bèn cười nói: "Đáng ghét, Tam gia thật biết nói đùa !"

"Ta không thích nói đùa." Tiểu Tam nói: "Lão tử hiện nay nghiêm túc vô cùng."

Đậu hủ của Tam gia không phải ai đều có thể ăn. Tam gia không muốn để ngươi ăn, ngươi dù cho sờ có một chút cũng đủ để hắn khiến ngươi hôi phi yên diệt.

Thanh niên nằm trên tháp ngáp một cái rồi sau đó nói: "Tố Hành ngươi cách hắn xa một chút, nghe lệnh phục vụ là được rồi."

"Công tử ~" Tố Hành gắt giọng: "Tam gia thật sự là rất tuấn tú a ~ Tố Hành nhịn không được tất nhiên là bình thường ~"

Tiểu Tam ngây ngốc nói: "Mắt ngươi dính đầy ghèn nên mới thấy ta tuấn tú. Chưa từng nghe qua đến thanh lâu không đùa giỡn nữ tử còn phải bị nữ tử đùa giỡn, nơi đây là địa phương nào, chẳng lẽ những tửu lâu quán ăn trong thành đều dẹp hết, nhất định phải đến thanh lâu để bàn công việc?"

Thanh niên trên tháp cười nói: " Địa bàn của mình vẫn đảm bảo an toàn hơn."

Nữ tử tử sam bên cạnh đưa một khối tuyết hoa cao đến bên miệng Tiểu Tam, ôn nhu nói: "Tam gia dùng chút đi, tuyết hoa cao bọc nhân hạch đào, được làm bởi sư phụ tay nghề tốt nhất trong Tô Tuyết lâu, người người đều khen không dứt miệng ."

Tiểu Tam nhìn không chớp mắt, mở miệng đem khối điểm tâm kia nuốt xuống. Hắn từ Mạc thành xa xôi chạy tới nơi này, bụng thật là đói.

Lúc này thanh niên nói với nha đầu bên cạnh vài câu, nha đầu kia lập tức đáp: "Hảo, đều đi xuống đi !"

Lời này vừa nói, không bao lâu người trong sương phòng tất cả đều đi sạch, bốn nha hoàn của thanh niên rời đi, không quên đóng chặt cửa.

Tiểu Tam nói: "Tứ nhi đầu óc có phải bị hỏng hay không? Muốn xây quán ăn ở trên sông Yên Ba trong kinh thành? Nàng đã xem qua sông Yên Ba trong kinh thành chưa? Cái sông kia nơi hẹp nhất cũng rộng mấy dặm, "thủy thượng Long cung"? Ta đang thử nghĩ xem để xây cái Long cung này phải tốn bao nhiêu bạc, vừa nghĩ thôi đã cảm thấy đau đầu."

"Việc này Tam sư huynh hoàn toàn không cần phiền não. Tứ sư tỷ lên tiếng, Phù Hoa cung sẽ xử lí tốt tất cả. Đến thời điểm chỉ cần ngươi đem đầu bếp tốt nhất mang đến là được, nếu ngươi có thể tự mình tòa trấn, đó lại càng tốt."

Tiểu Tam giương mắt nhìn thanh niên trước mắt một chốc.

Thanh niên mi mục thư lãng, tuấn dật phi phàm, mái tóc dài dùng dây đỏ đơn giản buộc lại, vạt áo rối loạn làm lộ ra một chút lồng ngực rắn chắc, rõ ràng vị này là chủ tử thanh lâu, bộ dáng lại không có nửa điểm suồng sã dâm loạn, chỉ cần nhìn một cái cũng đủ làm mắt người ta ngời sáng, một người trác nhĩ bất phàm.

Mà người này, cũng chính là thất sư đệ của hắn, là người ở trong Thần Tiên cốc thời gian ngắn nhất, sau khi thuật dịch dung đại thành liền bị Nhị sư huynh một cước đá ra khỏi cốc, Bách Lý Thất.

Bách Lý Thất ngày trước dung mạo bị hủy, một bên mắt gần như mù lòa, nay lại treo trên mặt một bộ dạng hoàn toàn khác.

Tiểu Tam cũng là lúc trước nghe A Nhị nhắc tới, mới biết được tiểu tử này ở bên ngoài lang bạt thì đụng phải Yến Tứ nhi, kết quả là bị Tứ nhi lưu lại, dùng để chạy việc.

Yến Tứ nhi đại danh là Yến Phù Hoa, một tay trùng kiến Phù Hoa cung ở trên giang hồ tiếng tăm lừng lẫy.

Yến Tứ nhi bản sự lợi hại nhất chính là núi vàng của nàng ở Phù Hoa cung, nơi đây chất đầy vàng, cho nên sau khi nghe Tiểu Tam nói muốn mở quán ăn ở kinh thành, liền thật sự đem vàng ném vào người hắn.

Tiểu Tam chưa bao giờ nghĩ sự tình sẽ phức tạp thành như vậy, hắn mở "quán ăn thứ ba" đơn giản chỉ vì muốn nuôi "Thiên can địa chi".

Nhưng khi Yến Tứ nhi đã vung tay, nếu chỉ chọn ba đầu bếp giỏi thì sẽ không đủ dùng.

Tiểu Tam nhìn sơ đồ phác thảo "thủy thượng Long Cung" đến nhíu mày, cuối cùng mở miệng nói: "Cái gì mà kéo dài trên song Yên Ba, tùy tiện tìm một chỗ hai bên trái phải bờ song là được rồi. Đợi đến khi hoàn thành thì mới quyết định xem là để ta ra mặt hay là Phù Hoa cung ra mặt, dù sao cũng đừng để người khác biết Phù Hoa cung và Thần Tiên cốc có liên quan.

Nhị sư huynh của ngươi sau khi nghe việc này thì trán đã nhăn đến mức có thể kẹp chết rùi bọ, hắn sợ nếu không cẩn thận thì sự tình có thể liên lụy đến sư phụ.

Ngươi sau khi trở về cũng nói với Tứ nhi là làm việc cẩn thận một chút, bạc lúc nào cũng có thể kiếm, nhưng Thần Tiên cốc chỉ có một, sư phụ còn cả trăm năm để sống quãng đời còn lại, tất cả đồ đệ đều phải bình an trở về để thắp cho ngài một nén hương."

"Ta sẽ tuân lời của Tam sư huynh, ta sẽ không dám tùy ý làm bậy." Tiểu Thất bĩ bĩ* nói.

(bĩ bĩ: lưu manh vô lại)

Tiểu Tam ném bản vẽ, vỗ vỗ mông, hai tay trống trơn tính toán rời đi, Tiểu Thất lại vội vàng gọi hắn, nói: "Có việc còn chưa nói hết, sư huynh như thế nào nhanh như vậy đã muốn ly khai."

Tiểu Tam quay đầu, âm khuôn mặt nhìn hắn. "Sư huynh ta còn phải tìm nơi ngủ trọ, có chuyện gì thì nói mau, đã mấy ngày rồi mà còn không cho người ta ngủ!"

Tiểu Tam nghỉ ngơi rất có quy luật, mặt trời mọc thì đi nấu đồ ăn sáng, mặt trời lặn lập tức thay quần áo, ở trong Thần Tiên cốc lâu ngày, sớm dưỡng thành thói quen kiên trì, hiện nay hắn rất mệt, nếu lại không thể ngủ, tính tình sẽ càng ngày càng không tốt!

Tiểu Thất lập tức nói: "Về việc chia của, úc, không, là về việc chia lợi nhuận." Hắn nói: "Ý của Tứ sư tỷ là muốn chia hai-tám."

"Được." Tiểu Tam phất tay liền đi. "Ta hai ngươi tám."

"Không," Tiểu Thất đi theo phía sau Tiểu Tam nói: "Là Phù Hoa cung hai, sư huynh ngươi tám."

Tiểu Tam nghĩ nghĩ, đại khái cũng biết ý tứ của Yến Phù Hoa, bèn gật gật đầu.

Yến Tứ nhi thật sự đã từng đem vàng đến chất đống ở Thần Tiên Cốc, nàng trước kia làm qua vài lần, cho một đống ngân phiếu, kim tử, trân châu, bảo thạch, cùng dược thảo trân quý khó gặp trong thiên địa.

Tiểu Tam đem dược thảo toàn bộ ném cho Tiểu Xuân, Tiểu Xuân mừng rỡ đến mấy hôm sau đều đem dược thảo ôm đi ngủ.

Trân châu thì bị hắn mài thành phấn, để cho sư phụ ăn. Nghe nói trân châu dưỡng nhan.

Tiền ngân cho A Nhị, A Nhị mua rất nhiều mấy thứ cổ quái gì đó trở về. Hắn nói hắn đang hóa giải một Cổ Trận pháp, sau khi phá được trận pháp có thể đem đi bố trí lại bên ngoài Thần Tiên Cốc.

Tiểu Xuân cũng cầm một đống bạc cùng ngân phiếu. Tiểu Tam mấy ngày trước còn thấy bại gia tử kia đem bạc vò thành viên, ở trong sân bắn chim.

(đồ phá của =_= )

Nên nói đều nói, nên công đạo cũng đã công đạo. Sauk hi ra khỏi sương phòng, Tiểu Tam nghĩ mình đã có thể nghĩ ngơi.

Nào biết bốn nha hoàn kia của Tiểu Thất đã ở ngoài cửa, người mặc đồ màu trắng kia vừa thấy Tiểu Tam đến nhãn tình liền cong cong mang theo ý cười, hai tay kéo cánh tay của hắn lại.

"...... Nha đầu," Tam gia từng câu từng từ nói: "Nơi này cách cầu thang rất gần, ta một phen đem ngươi ném xuống, ngươi tin hay không?"

"Đáng ghét nha~" Tố Hành cười nói: "Tam gia thật không biết thương hương tiếc ngọc ~"

Tiểu Tam muốn há mồm, khóe mắt dư quang đã thấy có thân ảnh đi tới phía hắn.

Khi hắn thấy rõ người tới, có chút kinh ngạc nói: "Ngươi như thế nào lại ở trong này?"

Đối phương là người đứng ở vị trí chi thứ nhất trong những người hắn bồi dưỡng.

Người nọ khom lưng, sau khi hành lễ với Tiểu Tam liền lập tức nói: "Hôm nay đến phiên thuộc hạ theo Ngũ gia Lục gia."

Tiểu Tam nghe xong, ánh mắt mị mị. "Ngươi nói là, hai hỗn tiểu tử kia hiện đang ở trong này?"

"Vâng."

"Tại kỹ viện?"

"Vâng."

"......" Tiểu Thất đứng bên cạnh Tiểu Tam phát thề, hắn giờ này khắc này cảm giác được quanh thân mình Tam sư huynh đang trắng trợn không chút nào che dấu phát ra sát khí......

"Nam mô......" Tiểu Thất thì thào đọc. Ngũ sư huynh Lục sư huynh, sư đệ thế đan lực bạc, lại càng không dám ngỗ nghịch phạm thượng, nay chỉ có thể cầu khẩn một câu: Sớm chết sớm siêu sinh a......

Tiểu Ngũ cùng Tiểu Lục đang ở trong sương phòng nghe khúc.

Muội tử xinh đẹp đang đánh đàn nghe nói chính là hoa khôi ở đây.

Nhưng Tiểu Ngũ đối với đàn cổ hứng thú hơn so với muội tử, hiếu kỳ đến bên cạnh nhìn ngắm vài lần, sau đó không biết vì cái gì biến thành Tiểu Lục nằm ở trên tháp ăn trái cây uống rượu, mà hoa khôi muội tử kia ở phía sau lưng ôm hắn, dạy hắn làm sao để gảy đàn.

Một vài âm thanh, không thành giai điệu, nhưng lại chan chứa nỗi niềm tương tư trong ấy, nếu không phải người có tâm, tất nhiên sẽ khó phát hiện.

Không khí thoải mái thanh thản, Tiểu Ngũ Tiểu Lục hai người khóe miệng ẩn ẩn mang theo ý cười, Tô Tuyết lâu này khác biệt so với những nơi khác, làm cho bọn họ dần thấy thả lỏng tâm tình.

Nhưng mà cửa phòng lại đột nhiên bị người một cước đá văng, một sợi thằng phiêu đột xám trắng đột nhiên quất tới mặt bọn họ.

Tiểu Ngũ cơ hồ ngay cả động cũng chưa kịp động, đàn cổ trên bàn liền bị một roi làm vỡ ra, mà ngón tay hắn bị mảnh vỡ đàn văng ra làm bị thương, máu lập tức nhỏ giọt xuống.

"Có mai phục!" Tiểu Lục phát hiện động tĩnh lập tức nhảy dựng lên. Nhưng thằng phiêu liền lập tức bay đến trước mặt hắn, hắn muốn trốn cũng không kịp trốn, cánh tay liền bị trúng roi, lập tức cảm giác nóng lên, máu từ ống tay áo chảy ra.

"Thí long tác !"

"Ngư Trường kiếm !"

Ta thao !

Khi đó hai huynh đệ họ chợt nhận ra binh khí nhanh nhẹn dũng mãnh tấn công bọn họ là gì, cũng đồng thời nhìn thấy người đã lớn mật tập kích họ.

"Tam sư huynh ──" Tiểu Ngũ sắc mặt trắng bệch.

"Ngươi vì sao lại ở trong này ──" Tiểu Lục kêu thảm thiết lên tiếng.

Thí long tác không gió mà động, xoay tròn ba vòng, Tiểu Tam khí thế bạo trướng, nội lực cùng sát khí đồng loạt tản ra, Ngư Trường kiếm chém sắt như chém bùn lập tức hướng về phía hai người Tiểu Ngũ Tiểu Lục, sương phòng mới vừa rồi còn thoải mái khoái trá, giờ phút này lập tức hóa thành Tu La Luyện Ngục.

Luyện Ngục dành riêng cho hai người Tiểu Ngũ Tiểu Lục.

Tiểu Tam sắc mặt âm trầm, ánh mắt bén nhọn, có thể so với bộ dáng năm đó đối đầu sinh tử cùng Dược Vật. Chẳng qua Tiểu Tam năm đó đánh Dược vật, mà giờ này khắc này, thứ muốn đánh lại đổi thành Tiểu Ngũ Tiểu Lục.

Khinh công vô hình ảo ảnh khiến Tiểu Tam nhanh chóng đi đến trước mặt Tiểu Ngũ Tiểu Lục. Thí long tác không có chiêu thức, nhưng thằng phiêu đi đến đâu, bàn ghế bình phong lập tức hóa thành gỗ vụn.

Tiểu Ngũ Tiểu Lục không dám khinh thường, lập tức tháo ra Tu La tiên kháng địch, nhưng mà Tu La tiên pháp của bọn họ chính là Tiểu Tam một tay dạy dỗ, ưu cùng khuyết điểm của tiên pháp mỗi khi đánh ra, toàn bộ đều bại lộ trước mặt Tiểu Tam.

Mười chiêu, bất quá mười chiêu!

Tiểu Ngũ Tiểu Lục Đệ trong mười chiêu liền bị Tiểu Tam dùng Ngư Trường Kiếm đánh đến mức buông lỏng cả roi.

Tiên pháp của Tiểu Tam vô chiêu thắng hữu chiêu, Ngư Trường kiếm không lưu tình chút nào hướng cổ tay của hai huynh đệ đánh tới, hai người kia nếu không phải lập tức buông Tu La tiên, chỉ sợ cổ tay đã bị cắt mất.

Ngân quang chợt lóe, Tiểu Tam thu lại Ngư Trường vào lòng, nhưng Thí Long Tác lập tức lại xuất hiện, tấn công không ngừng.

Vì thế, này trong sương phòng liền xuất hiện kỳ cảnh. Hai đại nam nhân bị một sợi roi đuổi theo đánh, hơn nữa roi kia còn chuyên đánh vào mông.

Bên ngoài vô luận lạnh lùng vô tình cỡ nào khiến người ta kính ngưỡng khâm phục ── Tu La Song Tử, nay cũng chỉ có thể kêu thảm thiết chạy quanh sương phòng, miệng không ngừng hô: "Sư huynh đừng đánh ──"

Tiểu Thất lấy tay che mặt không dám nhìn, Tam sư huynh nhà hắn tính tình cương trực không chấp nhận những chuyện sai trái, Ngũ sư huynh Lục sư huynh là xui xẻo đến mức nào mới gặp phải hắn ở nơi này, bị đánh là chuyện đương nhiên, tuổi còn trẻ không lo học tốt, chạy tới kỹ viện làm cái gì! Lại con dùng vạn lượng bao đầu bài của Tô Tuyết Lâu!

Hoa khôi hoa dung thất sắc được Tiểu Thất hạ lệnh lập tức rời đi. Cửa cũng nhanh chóng bị bọn nha hoàn của Tiểu Thất đóng lại. Cái gọi là tốt khoe xấu che, việc Tam sư huynh giáo huấn Ngũ sư huynh Lục sư huynh nếu như bị nhìn thấy, hai người kia chẳng phải sẽ không thể tiếp tục lăn lộn trên giang hồ hay sao. Hại chết người a!

Tiểu Ngũ Tiểu Lục mông chẳng những bị đánh cho thực thảm, lại còn vô lực đánh trả.

Nói như thế, dù cho bọn họ có năng lực đánh trả, cũng phải có can đảm để đánh trả mới được. Tam sư huynh thiên uy căn bản không thể xâm phạm, vì thế bọn họ chỉ đành bị quất cùng chạy trốn.

Mắt thấy ne3éu đánh tiếp có thể sẽ chết người, Tiểu Thất vội vàng nháy mắt với mấy nha hoàn.

Tố Hành là người không sợ Tiểu Tam, sau khi nhận được lệnh của chủ tử, liền lập tức chui vào lòng Tiểu Tam, vừa chui vừa kêu: "Ai nha Tam gia hảo dọa người a, ngài muốn hù chết Tố Hành ."

Ba người còn lại cũng thành thật đi đến, cười tươi như hoa nhu tình như nước nhìn Tiểu Tam, xảo diệu ngăn trở thí long tác đang muốn xuất thủ.

Bọn họ căn bản không sợ roi dừng ở trên người mình, khiến cho gương mặt mình có thêm vết thương.

Tiểu Tam nhíu mày, mắt thấy mấy nữ tử dính trên người mình, Thí Long Tác lập tức run lên, thu tay lại.

Hắn đẩy đẩy Tố Hành đang đem đầu chôn trong ngực mình, Tố Hành lại ranh mãnh lắc đầu nói: "Thật đáng sợ thật đáng sợ, Tam gia nổi nóng thật đáng sợ, nhưng lại anh tuấn uy vũ soái khí bức người, Tố Hành nhìn xem rất thích a !"

Tiểu Tam mắt trợn trắng.

Tiểu Ngũ Tiểu Lục thật vất vả dừng lại thở, lại tiếp tục lết lết lết, xê dịch đến vị trí cách Tiểu Tam xa nhất, căn bản không dám cùng Tiểu Tam thân cận quá.

Tiểu Tam nhìn bộ dáng hai người Tiểu Ngũ Tiểu Lục chật vật không chịu nổi liền một bụng khí, hắn cả giận nói: "Cho các ngươi ra ngoài học hỏi, cư nhiên lại học hỏi đến cả thanh lâu a! Để cho cô nương ôm đánh đàn thật cao hứng nha, lại còn uống Nữ Nhi Hồng thực vui vẻ nha! Có phải muốn ta chém rớt đầu hai ngươi rồi đợi khi các ngươi đầu thai sẽ dạy dỗ lại một lần nữa, hai người các ngươi mới bằng lòng hảo hảo học làm người đúng không!"

Tiểu Ngũ nhìn bốn cô nương bên cạnh Tiểu Tam, đỏ mắt cắn răng nói: "Vậy sư huynh vì sao lại tới nơi này? Ngươi có thể đến, dựa vào cái gì chúng ta lại không thể đến !"

"Ta đến đàm sự !" Tiểu Tam mắng.

"Chúng ta cũng là đến đàm sự !" Tiểu Ngũ Tiểu Lục rống lại. "Ngọc Hà sơn trang có mấy cô nương mất tích, được chúng ta từ trong tay bọn buôn người tìm về, Ngọc trang chủ ở trong này tổ chức đại yến cám ơn chúng ta, vừa mới rời đi. Chúng ta là vì sắc trời đã tối, mới muốn ngủ lại ở đây!"

Tiểu Lục tiếp đó thập phần tức giận liếc bốn thanh xuân nữ tử bên cạnh Tiểu Tam, ê răng nói: "Hoa khôi vừa rồi căn bản không hề xinh đẹp như nữ tử bên cạnh sư huynh, sư huynh ngươi thật biết chọn a, cả bốn đều là dung mạo vạn người có một!"

Tiểu Tam tức giận đến lồng ngực kịch liệt phập phồng.

Tố Hành sau khi phát hiện liền dùng bàn tay nhỏ nhắn vuốt ngực Tiểu Tam, vừa ăn đậu hủ vừa giúp Tiểu Tam bớt giận: "Tam gia bớt giận, Tam gia bớt giận, thân mình trọng yếu a! Ngài bị chọc tức, Tố Hành đau lòng muốn chết !"

Tiểu Tam lý trí chỉ kém chút nữa là đứt phựt, hắn hai mắt nhìn chằm chằm Tiểu Ngũ Tiểu Lục, thanh âm có chút khàn khàn phát ra, nói với Tố Hành: "Cửa sổ hoặc thang lầu, chính mình chọn một, lập tức biến mất ở trước mặt ta. Bằng không ta động thủ, ngươi sẽ chết rất khó coi."

Tố Hành le lưỡi nghịch ngợm cười, nhìn nhìn thang lầu ở ngoài cửa, cửa sổ còn cách mình tương đối gần, vì thế nũng nịu lên tiếng: "Cửa sổ." Sau đó liền phi thân nhảy xuống cửa sổ.

Tiểu Tam xoa xoa thái dương, tùy tiện tìm một cái ghế có thể ngồi được, nhắm mắt.

Tiểu Thất nâng tay, ba nha hoàn còn lại lập tức rời cửa, trong phòng cũng chỉ còn mấy sư huynh đệ bọn họ.

Tiểu Thất nhếch miệng cười, lộ ra hai khỏa răng nanh, chào Tiểu Ngũ Tiểu Lục, nói: "Sư đệ kiến quá Ngũ sư huynh, Lục sư huynh."

"?" Tiểu Ngũ Tiểu Lục sửng sốt một chút.

"Hắn là Thất sư đệ của các ngươi, Bách Lý Thất." Tiểu Tam nói: "Nơi này là địa phương của Tứ sư tỷ các ngươi, hẹn ta đến đàm sự ." Hắn khụ một tiếng, chân khí trong người vận chuyển không quá thông thuận, võ công của Thần Tiên cốc đích xác kị thất tình lục thương, lúc này bất quá là phát giận lại còn dùng đến nội lực, liền khiến hắn có chút ăn không tiêu .

Tiểu Ngũ Tiểu Lục lập tức biết là do mình hiểu lầm. Cũng phải a, thứ duy nhất Tiểu Tam quan tâm cũng chỉ có trù kỹ, đến thanh lâu tầm hoan thật đúng là không phải cử chỉ hắn sẽ làm.

Hai người Ngũ Lục liếc mắt nhìn nhau, miệng nhắm chặt, đầu liền cúi thấp.

Tiểu Tam sau khi ổn định hơi thở thì mở mắt ra, xa xăm nói: " Quả thật đàm sự có thể đi đến những nơi khác. Nhưng nếu hôm nay lão tử không ở đây, các ngươi có phải sẽ tầm hoan uống rượu, thuận đường liền ôm hoa khôi đi ngủ?"

Tiểu Tam lời này vừa ra, Tiểu Ngũ Tiểu Lục lập tức đỏ mặt.

"Không cứu được nữa rồi." Tiểu Tam nghỉ ngơi đủ, đứng dậy liền đi ra ngoài. "Các cô nương bán mình ai cũng có chuyện khó xử của bản thân. Ta cũng không dạy các ngươi cầm tiền đi ném vào nỗi khổ của người khác."

Tiểu Thất lập tức nói: "Cung tiễn Tam sư huynh, Tam sư huynh lên đường bình an, thuận buồm xuôi gió !"

"Đi chết đi Bách Lý Thất, ngươi nói hệt như đi đưa tang người ta." Tiểu Tam vòng qua mấy nha hoàn ngoài cửa, đi xuống lầu.

Tiểu Ngũ Tiểu Lục nhìn lẫn nhau, trao đổi vài ánh mắt.

Cuối cùng bọn họ vẫn là khẽ cắn môi, đuổi theo hướng Tiểu Tam vừa đi.

"Cung tiễn Ngũ sư huynh Lục sư huynh, hai vị sư huynh lên đường bình an, đồng dạng thuận buồm xuôi gió." Tiểu Thất nói.

Song sinh tử tướng mạo giống nhau khoát tay, ngay cả nói cũng không kịp nói, kẹp chặt mông chịu đựng thương tích, quyết định lập tức tìm Tiểu Tam nhận sai.

Không muốn bị cho là không cứu được nữa, Tiểu Tam từ nay về sau không bao giờ để ý tới bọn họ, bọn họ đành phải thật sự đem đầu mình chém rớt rồi đầu thai lần nữa, mới có thể khiến Tiểu tam hết giận.

"Ca, chúng ta như vậy có tính là không được cốt khí không?" Tiểu Lục vừa chạy vừa nói.

"Ta hỏi ngươi, ngươi cảm giác là cốt khí tương đối trọng yếu, hay là Tam sư huynh tương đối trọng yếu?" Tiểu Ngũ hỏi.

Tiểu Lục đến rối rắm cũng không thèm rối rắm, há mồm tự nhiên mà nói: "...... Tam sư huynh."

Đã quá muộn.

Khi chim non mở mắt ra, cam tâm tình nguyện lần đầu tiên đem một người khắc vào trong đáy mắt, người kia quyến luyến chôn sâu vào trong linh hồn, ngay cả khi chết cũng không thể phai nhạt.

Dù cho có phản kháng, kết quả, bất quá cũng chỉ là uổng công vô ích mà thôi.

Tiểu Tam hồi cốc khi mặt trời vừa xuống núi, hắn trên hành lang trúc đụng phải Tiểu Xuân đầy người đều là vị thuốc, Tiểu Xuân líu ríu nói một lát, mới nghiêng người để Tiểu Tam đi vào phòng bếp.

Một lát sau, Tiểu Ngũ Tiểu Lục cũng trở về. Hai người gương mặt xám xịt không dám nâng đầu, liền đứng ở bên ngoài phòng bếp chờ Tiểu Tam.

Tiểu Tam đến nơi nào, bọn họ liền theo tới đó, chỉ là không dám tiếp xúc quá gần.

Bởi vì vết thương ở mông đã mấy ngày vẫn chưa có lành. Nếu lại không cẩn thận chọc tức Tiểu Tam, bọn họ thật sự sẽ chết chắc.

Tiểu Tam chỉ nấu phần thức ăn cho bốn người, hai món mặn hai món chay, còn có canh cá, thoạt nhìn bất quá chỉ là đồ ăn gia đình thanh đạm, nhưng dùng nguyên liệu và cách phối màu đều là nhất tuyệt, thức ăn chay tươi xanh ngon mặt, thức ăn mặn hương bay bốn phía, còn có món canh cá phi thường bổ dưỡng.

Sắc hương vị không toàn vẹn trước kia bị Đại sư huynh ghét bỏ nay đã thật sự trở nên hoàn hảo, một bữa tối bình thường cho cả nhà cũng trở nên hoàn hảo vô khuyết. Tiểu Tam sau khi trù nghệ đại thành cũng chậm rãi rèn luyện năng lực của bản thân, cuối cùng cũng hiểu được toàn bộ tinh hoa của Thập toàn thực đơn, cũng chính là mười trang cuối cùng của quyển sách, "Phản phác quy chân".

Sau khi mọi người ngồi xuống, Tiểu Ngũ Tiểu Lục tại đại sảnh ngửi được mùi thức ăn mà chảy nước miếng, nhưng cũng không dám bước vào bên trong phòng một bước.

Sư phụ nghi hoặc hỏi: "Tiểu Ngũ Tiểu Lục vì sao không vào ăn cơm?"

Tiểu Tam lạnh lạnh nói: "Ta nếu thấy mặt bọn họ liền ăn không ngon, ăn không ngon tính tình sẽ không tốt, tính tình không tốt liền muốn đánh người."

A Nhị lấy cho sư phụ bát canh cá, nói với Tiểu Tam: "Cả hai đều đã lớn như vậy, chúng có suy nghĩ của chính mình, ngươi cũng đừng quản quá rộng ."

Tiểu Tam xuy một tiếng: "Ta quản quá rộng? Hai hỗn tiểu tử kia chính là đến thanh lâu để ngoạn cô nương!"

A Nhị thìa đụng vào bát, phát ra một tiếng vang thanh thúy, sư phụ sững người nhìn thoáng qua bên ngoài, lại nhìn A Nhị, miệng mở lớn một lúc lâu, mới thì thào phun ra vài chữ: "...... Hài tử cũng lớn......"

Tiểu Lục ở bên ngoài vội vàng hô: "Chúng ta đã nói qua vài lần, là Ngọc Hà sơn trang trang chủ mở tiệc chiêu đãi ta cùng ca ca, đó là tạ yến của Ngọc Hà sơn trang dành cho chúng ta, hơn nữa chúng ta căn bản cái gì cũng chưa làm, là Tam sư huynh hiểu lầm chúng ta !"

Mọi người nhìn về Tiểu Tam.

Chỉ thấy Tiểu Tam vừa bới cơm, vừa nhàn đạm nói: "Là do ta đến đúng lúc nên bọn họ mới không kịp làm, nếu ta không ở đó, khẳng định liền cái gì cũng làm xong hết rồi."

Tiểu Xuân tò mò nhìn Tiểu Tam hỏi: "Cô nương xinh đẹp không?"

Tiểu Tam nói: " Là hoa khôi."

"Oa," Tiểu Xuân kinh hô: "Có thể đi được vào phòng của hoa khôi cũng không phải dễ nha. Không chỉ bọn hắn coi trọng người ta, mà người ta cũng phải coi trọng bọn hắn thì mới được."

Sư phụ muốn dạy dỗ đồ đệ vài câu, vì thế nói: " Tiểu Ngũ Tiểu Lục hẳn là do hiếu kì thôi, hài tử tuổi này nếu ở bên ngoài rất nhiều đứa đã thành thân rồi, bọn họ chỉ là đi ngắm cô nương xinhy đẹp mà thôi, Tiểu Tam đừng giận dữ như vậy a! Coi chừng thân thể mình."

Tiểu Tam vừa ăn cơm vừa nói: "Sư phụ người đời này đã từng vì tò mò mà đến thanh lâu rồi sao?"

Bách Lý Huyền Hồ vừa nghe chính là sửng sốt, hắn ngẩng đầu nhìn nóc nhà, cẩn thận nhớ lại cuộc đời mình, cuối cùng thành thật nói với Tiểu Tam: "Không có!"

"Nhị sư huynh thì sao?" Tiểu Tam hỏi lại.

A Nhị nói: "Ta vừa xuất thế liền đi theo bên người sư phụ chưa bao giờ rời đi, ngươi nói có hay không?"

Tiểu Tam không có hỏi Tiểu Xuân, bởi vì mẹ của gia hỏa này chính là hồng bài hoa khôi trong kinh thành, hắn là uống sữa của hoa khôi mà lớn lên.

Tiểu Tam nói: "Ta đời này lần đầu tiên đi đến thanh lâu, cũng là do được mời tới, nói xong lời liền muốn rời đi, song lại không giống như hai tên không ra gì này. Thời điểm ta phát hiện ra bọn họ, một đứa đang ôm cô nương đánh đàn, một đứa uống rượu đến mức trên người toàn mùi rượu, trong phòng còn có mùi hương thất loạn bát tao, chuyện này có thể đánh đồng sao?"

"......" A Nhị trầm ngâm một chút. "Ngươi tự xử lí đi." Trừ phi tất yếu, A Nhị cũng không nhúng tay vào chuyện của Tiểu Tam. Lúc này Tiểu Tam thật sự tức giận, A Nhị không tính toán khuyên hắn.

Có một loại người, là tất yếu phải bị quản.

Tiểu Ngũ Tiểu Lục tính tình bất định, từ chuyện lúc trước đã có thể minh bạch, không quản bọn họ là chuyện không thể.

Ngươi không để ý tới bọn họ, bọn họ sẽ nghĩ vì ngươi không cần bọn họ; Khi bọn họ làm sai ngươi không hung hăng dạy dỗ, bọn họ sẽ càng thấy ngươi không cần bọn họ!

Tiểu Tam là người cho bọn họ hy vọng cùng phương hướng, bọn họ thâm thâm ỷ lại Tiểu Tam, chỉ cần Tiểu Tam nói, tất sẽ không có sai lầm. Cho nên Tiểu Tam việc nhỏ muốn xen vào, việc lớn càng thêm muốn xen vào, chỉ có như vậy, bọn họ mới có thể an tâm, không cần lo lắng không ai để ý tới mà lại lần nữa rơi vào tuyệt cảnh không chỗ nương tựa.

Chỉ là Tiểu Tam càng thêm hy vọng hai người họ sẽ có thể tự đi trên con đường của mình, vì thế dùng thái độ chăn dê ăn cỏ để quản Tiểu Ngũ Tiểu Lục. Loại quản pháp này tuy rằng mục tiêu phóng được ngày càng xa, ngày sau chắc chắn càng tốt, nhưng có đôi khi khó tránh khỏi sẽ xảy ra chút vấn đề, giống như hiện tại vậy.

Mà Triệu Tiểu Xuân, tiểu sư đệ nhập môn cuối cùng này cũng là do Tiểu Tam mang theo, nhưng Tiểu Tam nói hài tử này từ nhỏ đến lớn dù bị hắn đánh nhưng vẫn luôn làm theo ý mình, tính tình kia từ trong bụng mẹ sinh ra đã như thế, dù có đánh cũng không thay đổi được gì, cuối cùng hắn vẫn làm theo ý bản thân! Dù sao Tiểu Xuân là có chủ ý, mệnh hắn so với cỏ dại còn dai hơn, gia hỏa này bị chém ngang eo rồi bị bỏ lại trên đường vẫn có thể sống sót, còn hơn mấy vị sư huynh của hắn nhiều.

Người trong đại sảnh sau khi nói vài câu liền không để ý tới Tiểu Ngũ Tiểu Lục, cả nhà yên lặng ăn cơm, thẳng đến khi sư phụ đột nhiên toát ra một câu: "Kia...... Có cần tính đến chuyện hôn nhân của Tiểu Ngũ Tiểu Lục không......"

Sư phụ uống nửa bát canh cá, nghiêm túc nhìn Tiểu Tam nói: "Có lão bà liền sẽ bắt đầu tu thân dưỡng tính, cha của Thạch Đầu chính là như thế. Ngươi quan tâm hai đứa nó nhiều như vậy, trên vai đè nặng quá nhiều chuyện, xem ngươi đều bị ép tới không lớn nổi. Đem Tiểu Ngũ Tiểu Lục gả đi, ngày sau có người giúp ngươi quản chúng, ngươi mới có thể được thoải mái chút. Ngươi từng nói ngươi đời này là đến để du ngoạn a, sư phụ luôn luôn không quên!"

Bách Lý Huyền Hồ lời này vừa nói ra, liền nghe thấy Tiểu Ngũ Tiểu Lục ngoài cửa phát ra tiếng kêu thảm thiết. "Sư phụ chúng ta mới hai mươi tuổi, còn chưa có kiến công lập nghiệp, hơn nữa các sư huynh một đám đều không có gả, vì cái gì chúng ta lại bị gả!"

Tiểu Ngũ Tiểu Lục hoảng hốt, không phát giác sai sót trong lời nói của Bách Lý Huyền Hồ.

A Nhị thản nhiên nói: "Sư phụ, từ『 gả 』 không phải dùng như vậy."

"Di, không thì phải nói như thế nào?" Bách Lý Huyền Hồ nhìn về phía Nhị đồ đệ.

"Nam tử nữ tử thành thân, bên nam phải nói 『 cưới 』, nữ tử mới dùng 『 gả 』." A Nhị nói.

"Úc......" Bách Lý Huyền Hồ gật đầu.

"Nữ tử kén rể nam tử hẳn là cũng có thể dùng 『 gả 』 chứ?" Tiểu Tam nhớ lại. "Ta đã từng thấy qua một mưu sĩ bị phó nữ tướng kén rễ. Đêm xuất giá, người nam tử đó quần áo trống trơn bị ném bên ngoài doanh trướng, nghe nói là người đọc sách tính tình rất kiêu ngạo, nữ phó tướng kia muốn tiêu diệt nhuệ khí của hắn."

Tiểu Ngũ Tiểu Lục nghe Tiểu Tam phụ họa, lại là một trận kêu thảm thiết.

"Hai ngày nữa ta sẽ kêu Tứ Nhi đưa danh sách thích hợp qua đây, ngươi chọn lựa đi." A Nhị nói.

Bên ngoài cả hai tiếp tục la hét không ngừng, nhưng lần này Tiểu Tam cũng không phát hỏa, mà chỉ bình bình thản nhiên nói: "Tam sư huynh ta hiện nay không muốn nghe bất cứ thanh âm ầm ĩ nào, ai lại gọi, ta trước tiên đem hắn gả đi ra ngoài; Tam sư huynh ta cũng không muốn nhìn thấy người đã làm ta mất hết mặt mũi, nếu để ta nhìn thấy, ta cũng trực tiếp gả hắn ra ngoài."

Sau đó, bên ngoài liền im lặng .

Lại tiếp, đợi khi mọi người cơm nước xong xuôi bước ra đại sảnh, Tiểu Tam liền gặp hai cái tên đang rất nghiêm túc đội thùng gỗ trên đầu, rất giống thần giữ cửa tự đứng hai bên trái phải, thẳng tắp, một tiếng cũng không dám nói.

Yến Tứ nhi động tác rất nhanh, A Nhị vừa mới gởi tin đi, không bao lâu liền có một quyển danh sách được gửi đến Thần Tiên cốc.

Trong danh sách ghi lại tính danh bối cảnh cùng ngày sinh tháng đẻ của những nữ tử từ hai mươi đến hai mươi lăm tuổi chưa kết hôn cả trong giang hồ lẫn triều đình, bên cạnh còn có những bức họa miêu tả bộ dáng.

Tiểu Tam cảm thấy ngạc nhiên, mỗi ngày đều ôm danh sách lật xem, hơn nữa đều nhìn xem thực cẩn thận.

Bởi vì danh sách này của Yến Tứ nhi quả thật ghi rất tỉ mỉ, chẳng những tổ tiên ba đời của các cô nương được tra rõ ràng thấu đáo, thậm chí ngay cả những ân oán, hào môn bí tân cũng có ghi lại, khiến quyển sách nhìn hệt như một cuốn tiểu thuyết, vừa đọc liền ngừng không được.

Hôm nay Tiểu Tam ngồi trên ghế đá dưới tàng cây, bên cạnh để một hộp trái cây lạnh, một bên ngồi đọc sách. Đôi khi đọc đến phấn khích còn có thể phát ra tiếng chậc chậc, so sánh khuôn mặt, tuổi thanh xuân của các cô nương cùng các tâm cơ thủ đoạn, cảm thán đầu năm nay thật sự là nữ so với nam cường hãn hơn nhiều, vô luận người nào, đều tốt hơn nhiều so với hai mao đầu tiểu tử đang ôm hai cái thùng gỗ đứng ở xa xa nửa ngày cũng không dám động một chút kia.

Sư phụ hôm nay tinh thần không tồi, thăm dò lại đây tò mò hỏi: "Có thích ai sao?"

Tiểu Tam nói: " Nhạc gia cùng Dương gia trong kinh thành đều rất được, ta đã gặp qua cha cùng trưởng lão trong họ của các nàng, thuận mắt."

Sư phụ gật gật đầu.

Sau đó hai tên ở xa xa kia dù cho nghe thấy Tiểu Tam trả lời, vẫn như cũ không nhúc nhích, ngay cả ho một tiếng cũng không dám.

☆☆☆

Ban đêm, Tiểu Tam ngủ có chút không an ổn.

Có lẽ là nhớ tới một ít chuyện trước kia, nằm mộng thất loạn bát tao.

Trong mộng ngũ quang thập sắc cái gì cũng có, cuối cùng là một màn hắn đứng ở nơi mưa to ngày ấy, máu chảy thành sông trên chiến trường, hắn nhìn chính mình chết đi, bỗng dưng trong ngực khó chịu, hắn liền mở ra mắt, từ trên giường ngồi dậy.

Trong mông lung, Tiểu Tam thấy ở bên giường có hai hắc ảnh, đầu còn không kịp suy nghĩ, "vụt" một tiếng, tay phải đã chụp lấy Thí Long tác ở đầu giường quất vào đối phương.

"Sư huynh là chúng ta !" Tiểu Ngũ cả kinh, vội vàng dùng tay không bắt lấy Thí long tác, bàn tay cảm giác một trận xé rách đau đớn, máu tươi uốn lượn theo vết thương chảy xuống.

Phiền muộn trong lòng Tiểu Tam thật vất vả được phun ra, nhưng tiếp theo hắn liền cảm giác choáng váng đầu hoa mắt, thoát lực ngã xuống trên giường.

Tiểu Ngũ không nhìn tới vết thương của mình, vội vàng nhảy đến bên giường, ôm lấy Tiểu Tam để hắn chậm rãi nằm xuống.

Tiểu Lục lập tức cũng nhích lại gần.

Khi Tiểu Tam thấy hai huynh đệ rõ ràng đã nhiều ngày qua mỗi khi hắn dùng bữa đều đứng ở bên ngoài làm thần giữ cửa ôm thùng gỗ, lại chuyển qua đứng ở trong phòng hắn, tức giận nói: "Nửa đêm không trở về phòng mình, đứng ở bên giường ta là muốn hù dọa ai hả ?!"

Tiểu Tam thanh âm có chút suy yếu, nhưng hắn còn chưa ý thức được vì sao lại như vậy, Tiểu Lục trên đầu còn đang đội thùng gỗ liền ồm ồm nói: "Sư huynh, ngươi không biết chính mình đã hôn mê hai ngày sao?"

"Cái gì?" Tiểu Tam hơi mơ màng.

"Sư phụ cùng Tiểu Xuân nói ngươi động khí bị thương phế phủ lại không thèm nói ra, để lâu ngày nên vết thương càng thêm nghiêm trọng, vì thế mới có thể đột nhiên ngất đi." Tiểu Ngũ đội thùng gỗ thanh âm nói chuyện tương đối ôn nhu, nhưng âm điệu mềm mại khi truyền qua thùng gỗ đã bị biến đổi, rất khó nghe.

"Ngươi cắn chặt răng không chịu há miệng uống thuốc, ta cùng ca ca mới thay phiên ở trong phòng truyền chân khí cho ngươi. Ngươi ngất đi chúng ta đều rất lo lắng, nên ta cùng ca mới mở miệng nói chuyện, nhưng thùng gỗ chúng ta cũng chưa lấy xuống, cho nên ngươi nhưng đừng sinh khí a! Tiểu Xuân nói ngươi không thể sinh khí, ngươi bệnh, nếu lại sinh khí thân thể sẽ chịu không nổi." Tiểu Lục vội vàng nói.

Tiểu Tam cả người căng cứng chậm rãi thả lỏng, tức giận cũng giảm bớt, Tiểu Ngũ rút lại đôi tay đang ẩm ướt, Tiểu Lục khi nói chuyện cũng hiện ra vẻ mệt mỏi, hắn không phải không biết sau khi hắn ngã xuống hai tiểu tử này có bao nhiêu lo lắng, hai người này thay phiên ngày đêm truyền chân khí cho hắn khẳng định mệt muốn chết rồi. Còn có Tiểu Ngũ, bị thương cũng không nói ra một tiếng, cho rằng ban đêm trời tối, bàn tay tùy tiện chà vào quần áo, hắn sẽ không ngửi ra mùi huyết tinh sao?

Tiểu Tam thở dài một hơi.

Tiểu Ngũ dùng tay trái nắm lấy bàn tay Tiểu Tam, nội lực chậm rãi truyền qua, thay Tiểu Tam ổn định chân khí hỗn loạn trong cơ thể.

Tiểu Ngũ nói: "Sư huynh ngươi ngủ tiếp một lát đi, trời còn chưa sáng."

Tiểu Tam nhìn hai huynh đệ thùng gỗ, kỳ thật giận cũng chưa từng giận qua, hắn chỉ là muốn cho hai người kia biết chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm mà thôi, không nghĩ tới chỉ một chút không chú ý, liền đem thân thể mình cũng hại thành như vậy.

Té xỉu?

Ta thao!

Tam gia đã bao lâu không có ngất qua, lúc trước còn rất đắc ý, không nghĩ tới liền lại tái phát.

"Lấy thùng gỗ xuống, rồi về phòng mình ngủ đi." Tiểu Tam nhắm mắt nói: "Ta không sao, đừng lo."

Thùng gỗ ngăn thùng gỗ, lại không ngăn được hai song sinh tử tâm tính tương thông. Bọn họ đồng loạt tháo xuống hai cái thùng gỗ đã đeo rất nhiều ngày, nhưng lại không ai có ý định rời đi.

Tiểu Lục nhích lại gần, ngồi ở bên giường. "Sư huynh, ngươi có muốn đêm nay chúng ta ngủ cùng ngươi không, ngươi kêu chúng ta trở về, chúng ta cũng sẽ ngủ không được."

"Gia không cần ai bồi ngủ." Tiểu Tam nói.

Tiểu Ngũ nói: "Nhưng chúng ta lo lắng cho thân thể ngươi."

"Các ngươi còn sống một ngày, lão tử sẽ giáo huấn các ngươi một ngày, không chết được." Tiểu Tam nói.

"Sư huynh, để cho chúng ta lưu lại nha! Chúng ta cũng thật lâu không cùng ngươi ngủ! Trước kia cùng nhau ngủ rất ấm áp a, có người tựa vào bên cạnh cũng sẽ không thấy tịch mịch, để cho chúng ta cùng nhau ngủ nha!"

"Sư huynh, sư huynh !"

"Được không?"

"Được không?"

"Cùng nhau ngủ nha ~"

Không biết từ khi nào bắt đầu chơi xấu, hai người ở bên tai Tiểu Tam luân phiên ôn nhu oanh tạc, cuối cùng còn học ngữ điệu của Tiểu Xuân khi làm nũng với sư phụ, thanh âm kia ôn nhu mềm mềm lại có chút đáng thương, Tiểu Tam nghe được lại một phen bốc hỏa, hét lớn: "Câm miệng cho ta, đều đã hai mươi tuổi, còn tưởng mình là đứa bé năm tuổi sao! Toàn thân lão tử đều bị các ngươi làm cho nổi da gà hết rồi!"

Nhưng Tiểu Ngũ Tiểu Lục chính là không chịu lơi lỏng, hai đôi mắt ngầm mang u oán nhìn chằm chằm Tiểu Tam.

Cuối cùng vẫn là cứng rắn cùng không biết xấu hổ chen lên giường Tiểu Tam, Tiểu Tam không có biện pháp với bọn họ, đạp cũng đạp không xuống, cho đến khi không còn khí lực, đành phải mở ra hai tay, theo ý bọn họ.

Mỗi lòng bàn tay đều có một cỗ chân khí ấm áp truyền đến, Tiểu Tam mở to mắt nhìn đỉnh giường, suy nghĩ vì sao hai tiểu tử đột nhiên lại thế này, trước kia còn rất kiên cường, là gần đây ở bên ngoài ăn mấy thứ gì xấu xa này nọ sao? Thế nhưng lại trở nên mềm nhuyễn...... giống như kẹo mạch nha đang nấu...... Dính chết người......

Qua một hồi lâu, khi Tiểu Tam đang muốn ngủ, bỗng nhiên nghe được giọng Tiểu Ngũ bên tai hỏi: "Sư huynh, ngươi về sau cũng sẽ cưới lão bà sao?"

Tiểu Tam miễn cưỡng mở miệng. "Yên tâm, trước khi ta cưới lão bà, ta sẽ đem hai đứa ngươi xử lí xong."

"......" Tiểu Ngũ nói: "Ta nhớ rõ trước kia ngươi từng đề cập qua, ngươi có lão bà, là kết thân từ bé sao?"

"Ân?" Tiểu Tam cảm giác mạc danh kỳ diệu. " Ta khi nào đề cập qua?"

"Thật lâu trước kia, lúc trước khi chúng ta nhập môn." Tiểu Ngũ nói.

Tiểu Lục lỗ tai lập tức dựng lên.

"Úc...... Cái kia a......" Tiểu Tam suy nghĩ thật lâu mới nhớ quả thật từng có một người như vậy. "Đại khái đã gả cho người khác rồi, chờ ta cũng không có ý tứ."

"Cho nên sư huynh ngày sau nếu có vừa ý ai, vẫn là sẽ cưới người ta sao?" Tiểu Ngũ hỏi.

"Ngươi quản nhiều như vậy làm gì?" Tiểu Tam nói.

"Sư huynh thích dạng gì ?"

"Phiền chết !" Tiểu Tam nói.

"Ta cũng muốn biết, sư huynh nói ra đi a!" Tiểu Lục cùng hỏi.

Bị làm cho không được yên tĩnh, Tiểu Tam đành phải nghĩ nghĩ về lão bà vô duyên kia của hắn, sau đó thuận miệng nói: "Ôn nhu."

"Diện mạo thì sao? Phải đẹp sao? Nếu xấu sư huynh sẽ không thèm để ý sao?"

"Xuân qua hoa tàn, là người thì sẽ già đi, ta chỉ cần xem hợp mắt, thì cả đời sẽ ở cùng nhau." Tiểu Tam nói.

"Sư huynh ngươi cũng quá nhanh nhẹn dũng mãnh !" Tiểu Lục giật mình.

"Ồn chết, cứ nói mãi. Lại ồn ào ta liền đi qua phòng sư phụ, nơi này lưu cho hai người các ngươi tự mình ngủ."

Vì thế Tiểu Ngũ Tiểu Lục lập tức im lặng.

Cũng không bao lâu lại nghe thấy Tiểu Lục nhẹ giọng hỏi: "Ca, vậy ngươi thích dạng gì ?"

Tiểu Ngũ không đáp lại.

Hắn chỉ đang đợi, đợi đến Tiểu Tam ngủ rồi, nhẹ giọng cười nói: "Ta thích dạng giống Tam sư huynh."

Lúc này Tiểu Lục cũng còn chưa ngủ, nhất thời kinh sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro