Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai ngày nay tính tình của Tiểu Tam có chút thái quá, không chỉ Tiểu Ngũ, Tiểu Lục, ngay cả Triệu Tiểu Xuân cũng biết được vào lúc này không nên đi gây chuyện với hắn.

Sáng nay hắn một mình xuất cốc đến thị trấn lân cận khiêng một túi gạo trở về, gạo kia là do hắn mua ở bên ngoài, chọn loại hảo hạng, dùng đất và nước của Giang Nam để trồng ra.

Những hạt gạo trắng dưới ánh mặt trời lóng lánh trong suốt, giống như bạch ngọc nhìn rất đẹp mắt. Còn chưa nấu, mà khi mở túi gạo ra đã có thể ngửi được mùi thơm, chuyện này cũng khiến tâm tình đã nhiều ngày mây đen che phủ của Tiểu Tam sảng khoái một chút.

"Tiểu Tam a !"

Tiểu Tam đang lựa gạo, lại rất hiếm lạ nghe thấy được âm thanh của Bách Lý Huyền Hồ.

Bách Lý Huyền Hồ đáng lẽ ra lúc này còn đang ngủ lại đột nhiên đi vào trong phòng bếp, cúi đầu đem trấn hồn châu được cài nút thắt màu đỏ từ trong quần áo của mình lôi ra, nói: " Ngươi đến xem giúp ta, hạt châu này bị làm sao vậy!"

Tiểu Tam ngẩng đầu lên thấy bộ dáng của Bách Lý Huyền Hồ, sửng sốt một chút mới trả lời: " Hẳn ta mới là người phải hỏi ngài bị làm sao thế này, con chim trên đầu của ngài là ở đâu ra?"

Phía trên mái tóc trắng của Bách Lý Huyền Hồ có một con Hồng Li điểu*, ngồi an an ổn ổn, phảng phất đem đầu hắn làm ổ mất rồi.

(Hồng li điểu: Chim hoàng oanh màu đỏ)

"A?" Bách Lý Huyền Hồ ngốc một chút, sờ sờ con chim nhỏ trên đầu, cười cười: "Tiểu Thất gởi thư cho ta, ta không tìm thấy thứ gì để cho nó ăn, nó không chịu bay xuống."

Hồng li điểu là chim đưa tin của Tiểu Thất, rất thích lấy đầu của người khác làm tổ. Này cũng vì Bách Lý Huyền Hồ yêu thương đồ đệ thuận đường yêu thương luôn tiểu sủng vật của đồ đệ, con chim này mà dám đứng trên đỉnh đầu của Tam gia, lông của nó liền chờ bị nhổ sạch đi, xong rồi bản thân nó sẽ trở thành món chim nướng.

Tiểu Tam cầm hạt gạo bắn về phía chim nhỏ, hồng li điểu "chiếp" một tiếng, bay đến cửa sổ sau đó vỗ vỗ cánh, ngồi xuống, ánh mắt lim dim, giống như chưa tỉnh ngủ.

Bách Lý Huyền Hồ cầm trấn hồn châu tiếp tục nói: "Đừng khi dễ chim Tiểu Thất nuôi nữa, ngươi đến xem, hạt châu của ta bắt đầu tối dần, có gì đó kỳ quái."

Tiểu Tam liếc mắt nhìn hạt châu của sư phụ nhà hắn, cũng lấy hạt châu của mình ra nhìn một chút.

Trấn hồn châu này là một đôi, dùng để trấn hồn phách của Tiểu Tam. Một viên treo trên người Bách Lý Huyền Hồ, một viên treo ở trên người Tiểu Tam, là bảo vật gia truyền của A Nhị.

Nhưng lúc trước khi mang nó, hạt châu có màu xanh lam, lúc này hai người đều lấy ra xem, thật đúng là kì lạ, hai hạt châu giống nhau như đúc thế nhưng đều hiện lên một tầng sương mù nhàn nhạt.

Tiểu Tam nình thường cũng không chú ý đến tình trạng hạt châu, lúc này lấy móng tay ngoáy ngoáy, nghi hoặc nói: "Cũng không giống như có thứ gì dính lên. Thứ này không phải là đồ của Nhị sư huynh sao? Nhị sư huynh đâu? Đi tìm hắn hỏi thử xem?"

"A!" Bách Lý Huyền Hồ đột nhiên hô to một tiếng.

"Ta thao!" Tiểu Tam đang chuyên tâm nhìn trấn hồn châu, bị Bách Lý Huyền hồ đột nhiên kêu lên không hề báo trước, cả kinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

"......" Bách Lý Huyền Hồ nhìn nhìn đồ đệ, nói: "...... Tiểu Tam...... Môn quy của Nhị sư huynh ngươi viết...... Không thể mắng sư phụ......"

(Sư phụ moe quá ◤(¬‿¬)◥ )

Tiểu Tam cả giận nói: "Tự dưng ngài đột nhiên kêu to, đồ đệ ta cũng là người, là người thì đương nhiên có tâm, có tâm thì nhất định sẽ bị dọa sợ!"

Nhìn bộ dáng của Tiểu Tam, Bách Lý Huyền Hồ đột nhiên lại cười. Người sờ sờ đều Tiểu Tam, hai mắt cong cong nói: "Đó là sư phụ không tốt, sư phụ làm sợ ngươi !"

Tiểu Tam trợn trắng mắt.

Quan hệ của Tiểu Tam cùng Bách Lý Huyền Hồ cho tới nay đều bất đồng so với các sư huynh đệ khác trong Thần Tiên Cốc, Tiểu Tam từ trước đến nay không phải là người câu nệ tiểu tiết, tuy rằng sau khi bái nhập sư môn liền lấy bối phận sư đồ mà cư xử với Bách Lý Huyền Hồ, nhưng cuối cùng thì quan hệ của họ vẫn vừa là thầy vừa là bạn, cho nên có khi nói chuyện Tiểu Tam cũng thẳng thắn không che giấu.

Bách Lý Huyền Hồ từ trước đến nay không để ý lời nói của Tiểu Tam, đây là do Tiểu Tam thật lòng. Đồ đệ mở rộng lòng mình với người, đây chính là chuyện vui vẻ, người cao hứng còn không kịp, làm sao so đo cho được.

Tiểu Tam đem tay của Bách Lý Huyền Hồ từ trên đầu mình lấy xuống, lại quay về đề tài ban đầu. "Nhị sư huynh đâu? Hắn đã chạy đi đâu? Hôm nay vì sao không đi cùng ngài?"

Bách Lý Huyền Hồ nói: " A Nhị xung quan rồi." *

(Xung quan: Bế quan tu luyện để vượt qua cảnh giới nào đó)

"Xung quan?" đó là thứ gì? Tiểu Tam quay đầu mang gạo mới mua đi vo, sau khi cẩn thận tỉ mị lựa cát ra, hắn đổ nước, lấy củi đốt lửa chuẩn bị nấu cơm.

Bách Lý Huyền Hồ đi theo bên cạnh đồ đệ nhìn đông nhìn tây, thật tò mò nhìn đồ đệ nấu cơm. "Ân, A Nhị trong lòng có tâm ma, cho nên ta bảo hắn ở trong phòng bế quan tịnh tu, sau khi suy nghĩ rõ ràng hãy trở ra."

"Ta đã biết." Tiểu Tam tay cầm quạt hương bồ, đây là cây quạt Tiểu Xuân để quên trong phòng bếp, bây giờ dùng để quạt lửa rất thích hợp. "Hắn lúc nào cũng là một bộ dáng mang tầng tầng tâm sự, lúc bé đã hay cằn nhằn cái này cái kia, không có một ngày thanh nhàn."

Tiểu Tam nói đến chỗ này, "Chậc" một tiếng lại nói: " Cũng giống như lão tử, không lúc nào được yên ổn."

Bách Lý Huyền Hồ phi thường đồng ý lời nói của Tam đồ đệ, hắn gật đầu nói: "Ta cũng có cảm giác như vậy! Nhưng mỗi lần ta khuyên hai người các ngươi, các ngươi vẫn cứ bận rộn từ sáng đến tối muộn, một chút cũng không nghe lời sư phụ !"

Tiểu Tam cầm quạt hương bồ hai tay khoanh trước ngực nhìn Bách Lý Huyền Hồ, nghĩ rằng: "Còn không phải bởi vì sư phụ không lo đúng bổn phận, chúng ta phải quản mấy cái chuyện đó sao?" Nhưng khi nhìn thấy Bách Lý Huyền Hồ dùng ánh mắt đơn thuần kia nhìn nhìn mình, Tiểu Tam lại quay đầu đi tiếp tục nấu cơm.

Quên đi, vì bản thân là đệ tử của ngài, hắn xứng đáng trở thành mẹ già......

Tiểu Tam hỏi: " Nhị sư huynh xung quan, buổi tối có đi ra ăn cơm không?"

"Không biết." Bách Lý Huyền Hồ lắc đầu. "Có khả năng nghĩ đến một nửa không nghĩ ra bụng đói liền đi ra ăn cơm, cũng có khả năng không nghĩ ra tiếp tục chịu đói bụng đến khi nghĩ thông suốt."

"Vậy buổi chiều nghĩ thông suốt, có thể buổi tối sẽ chạy đến ăn cơm?" Tiểu Tam trêu ghẹo hỏi.

"Đương nhiên là không có khả năng." Bách Lý Huyền Hồ tiếp tục lắc đầu. "Tâm ma kia từ khi A Nhị hiểu chuyện đã quấn lấy hắn, nhiều năm như vậy cũng không buông tha, ta phỏng chừng mười ngày nửa tháng cũng chưa thuông suốt được."

Tiểu Tam lúc này nhìn sư phụ nhà hắn một chút, trong lòng suy nghĩ ngược lại hôm nay sư phụ lại mang phong phạm của một vị trưởng bối, nói chuyện còn rất có trật tự.

Nhưng ngay sau đó hắn liền nghĩ đến một vấn đề khác: "Ta nói sư phụ, chẳng lẽ nếu Nhị sư huynh mười ngày nửa tháng không nghĩ ra kiên trì không ra khỏi cửa phòng, người vẫn sẽ để hắn đói bụng?"

"A?" Bách Lý Huyền Hồ trừng mắt nhìn.

Tiểu Tam cầm cây quạt quạt tới quạt lui trước mặt Bách Lý Huyền Hồ. "Đi đi đi, người đi ra ngoài phơi nắng đi. Bảo Tiểu Ngũ, Tiểu Lục một đứa chiếu cố người, một đứa canh trước cửa Nhị sư huynh, có chuyện gì liền lập tức bảo bọn họ tới tìm ta. Nhị sư huynh nếu suy nghĩ ba ngày cũng chưa ra khỏi cửa phòng cũng tới tìm ta, người sống vì ăn cơm, hắn không ăn cơm còn có thể sống sao !?"

Tiểu Tam sau khi đem sư phụ đuổi đi, liền chuyên chú vào nồi gạo mới nấu.

Trong lúc nấu Tiểu Tam lỡ canh lượng nước không chuẩn, cơm có hơi mềm, nhưng lúc cơm vừa chín đã thấy Bách Lý Huyền Hồ cầm sẵn bát đũa đứng canh ở cửa phòng bếp, cười đầy xán lạn nhìn hắn.

Tiểu Tam cầm lấy cái bát, sau khi bới đầy cơm liền đưa lại cho sư phụ mình, hắn cũng bới một bát, sau đó rót một chút tương du, cả hai cứ như vậy mà ăn.

Hương thơm thuần khiết của cơm hòa cùng hơi nước lượn lờ quanh phòng bếp.

Mỹ thực ngon nhất thế gian không phải do nguyên liệu có trân quý hay không, mà ở chỗ tâm ý của người nấu ăn, từng miếng từng miếng thức ăn bỏ vào miệng, mang theo của sự thích thú và thỏa mãn.

☆☆☆

Mấy ngày nay tâm tư của Tiểu Tam đều đặt trên việc nấu cơm, nếu ngẫu nhiên buồn chán, hắn liền chạy vào rừng trúc tìm con Dược Vật vương đánh nhau một trận.

Hắn vốn không muốn để ý đến người khác, muốn làm cái gì đều tự do mình quyết định, hắn cũng không cho rằng mình phải phụ trách chăm sóc ai cả một đời.

Lời thề sẽ sinh tử có nhau, sông cạn đá mòn của Tiểu Xuân cùng Vân Khuynh, Tiểu Tam mỗi lần nghe thấy đều có cảm giác ê răng, ngược lại không phải hắn cho rằng nam nhân yêu nam nhân là không đúng, mà là do chính hắn tính tình lạnh nhạt, cái gì tình a yêu a, tâm này chỉ dành cho một người, trừ người kia ra thì ai cũng không đặt vào mắt.

Sau khi hắn sống lại đã từng hứa với mình, đời này hắn chỉ làm chuyện bản thân muốn, chẳng những muốn chơi thật vui vẻ, mà còn muốn chơi đến thống khoái.

Vì thế sau khi hắn vùi đầu vào phòng bếp ba ngày, Tiểu Ngũ yên lặng đứng ở ngoài cửa nhìn hắn, Tam gia thoáng nhìn thấy thân ảnh của hài tử kia, quả thực liền ê răng đến đau.

Tiểu Tam đem nồi cơm vừa nấu đặt lên bàn, mở nắp ra khiến hơi nước bay lên.

Thử lâu như vậy cuối cùng cũng tìm được phương pháp nấu loại gạo mới này.

Phân lượng của gạo cùng nước một chút cũng không thể sai lệch, phải đong đếm cho chuẩn xác nhất. Nước phải là nước lấy từ suối nguồn trên núi; Lúc nấu phải đặt một tấm vải thưa lên nồi gỗ cũ, không được dùng nồi mới, mùi gỗ sẽ che lấp mất mùi của cơm.

Cúi đầu ngửi ngửi mùi hương, mấy ngày nay cuối cùng Tam gia cũng nở ra nụ cười.

Tiểu Ngũ lẳng lặng đứng ở ngoài cửa nhìn Tiểu Tam làm việc cũng không dám làm phiền hắn, Tam sư huynh của hắn chỉ có lúc nấu cơm, nấu ăn, lựa chọn nguyên liệu nấu ăn mới lộ ra biểu tình khoái trá tươi sáng đến như thế. Những món ăn được Tam sư huynh dốc lòng làm ra đều như bảo vật vô giá, chiếm vị trí trọng yếu nhất ở trong lòng hắn, không ai so được. Ngay cả chính mình và Tiểu Lục cũng không thể so được.

"Không phải bảo ngươi đi chiếu cố sư phụ hay sao, chạy tới phòng bếp làm gì?" Tiểu Tam dùng một ngón tay bóc một miếng cơm, mùi hương của cơm liền bay lên, bên trong cơm trắng nóng hầm hập còn lượn lờ hơi nước, thoạt nhìn thập phần mỹ vị.

Tiểu Tam đem cơm bỏ vào trong miệng, nhai nhai sau đó nuốt vào, rồi vừa lòng gật gật đầu. Loại nguyên liệu nấu ăn đơn giản mà cũng có thể đạt tới cảnh giới như vậy, hắn hai năm nay ra sức lựa chọn gạo cũng không hề uổng công.

Chỉ là khi hắn nuốt cơm xuống, ngoài cửa không thích hợp đồng thời vang lên tiếng nuốt nước bọt cái "ực", Tiểu Tam nhìn ra ngoài cửa, chỉ thấy Tiểu Ngũ đang đỏ mặt theo dõi hắn.

Tiểu Tam nghi hoặc một chút, nhưng không nghĩ nhiều, lại nói: "Ta đang hỏi ngươi đó! Bảo ngươi đi chăm sóc sư phụ, ngươi chạy tới đây làm gì?"

Tiểu Ngũ lúc này mới phục hồi tinh thần, ho khan một tiếng sau đó nói: "Là sư phụ bảo ta tới tìm sư huynh, hắn nói Nhị sư huynh ba ngày nay không ra khỏi cửa phòng, Tiểu Lục đang ở đó trông coi, người bảo ta trước tiên đến báo cho ngươi một tiếng."

Tiểu Tam nhìn nhìn nồi cơm của mình, lại cúi đầu suy nghĩ một chút, liền nói: "Ngươi đi đến vườn thuốc hái vài loại dược có thể ăn về đây. Mấy loại có màu xanh đậm ấy, những vị đó có thể bổ khí."

"Ta biết rồi!" Tiểu Ngũ lập tức tay chân lanh lẹ đi nhổ vài loại thảo dược xanh xanh trở về. Chuyện do Tiểu Tam phân phó, hắn rất để tâm.

Tiểu Tam cũng không biết dược thảo mà Tiểu Ngũ hái được tên gì, hắn chỉ biết là loại thảo dược đó tốt hơn cải thảo, vị ngọt, rất có ích cho người khí hư.

Dù sao trong Thần Tiên cốc này ngoại trừ hắn ra, mấy huynh đệ khác đối với dược thảo của Tiểu Xuân đều hiểu biết khá rõ. Đôi khi có thể tùy tiện chọn một ai đó thay hắn hái thuốc, vẫn rất là tiện.

Loại dược thảo phía dưới màu trắng phía trên xanh biếc được rửa sạch sau đó băm nhuyễn, sau đó để chung với nấm hương vừa được cắt, lấy hỗn hợp vừa trộn bỏ vào nồi cơm khi nãy tiếp tục nấu, cho đến khi nấu thành cháo, sau đó hắn bắt một con cá được nuôi trong chậu lên, đánh vảy rồi cắt lát, thêm chút gừng rồi bỏ tất cả vào nồi đất Tử Sa*.

(Tử Sa: một loại đất sét, có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô. Đất rất mịn, hàm lượng sắt cao, sau khi nung có màu nâu đỏ, tím đen.)

Hắn dùng cái muỗng to khuấy một chút, lại đặt nồi lên bếp lò, lúc này nồi cháo cá đã lan tỏa hương thơm khắp phòng bếp.

Tiếp đó Tiểu Tam lại nhìn nhìn chung quanh phòng bếp, trong một đống bình tìm ra được bình trà ngưng thần do Tiểu Xuân điều phối, đặt lên cùng với cháo trên khay gỗ dự định mang đi.

"Sư huynh để ta mang đi cho!" Tiểu Ngũ giành trước một bước đem khay cầm lấy.

Tiểu Tam liếc mắt nhìn Tiểu Ngũ, không biết nói gì, đành nói: "Mang đến chỗ Nhị sư huynh."

"Ân." Tiểu Ngũ lên tiếng.

Tiểu Ngũ đi theo như cái đuôi phía sau Tiểu Tam, hắn thấy Tiểu Tam hai tay chắp sau lưng, vững vàng đi đằng trước mình.

Hành vi cử chỉ quái dị của Tiểu Tam mấy ngày nay không phải Tiểu Ngũ không nhận thấy được, chỉ là hắn không dám suy nghĩ sâu hơn, lại càng không nguyện ý để Tiểu Tam biết được tâm tư của mình.

Có đôi khi sự tình cũng chỉ cách nhau một màng giấy mỏng, bị che lại, tuy đau, nhưng vẫn còn có thể tiếp tục sống bên cạnh nhau, nhưng nếu vô ý chọc thủng, ai cũng minh bạch tất cả, có lẽ sự bình tĩnh ngày thường sẽ chẳng còn cách nào duy trì được nữa.

Tiểu Ngũ không phải không muốn cùng Tiểu Tam trở nên giống như Tiểu Xuân cùng ái nhân của hắn. Nhưng hắn vẫn còn một đệ đệ, hơn nữa Tiểu Tam quan tâm đến Tiểu Lục còn nhiều hơn mình một chút, hắn không dám suy nghĩ đến chuyện nếu mình đâm thủng tầng giấy kia, có khi nào người mà Tiểu Tam thực sự quan tâm, không phải hắn mà chính là Tiểu Lục.

Một người là cốt nhục tình thân không thể chia lìa, một người là người hắn ngưỡng mộ cùng yêu thương, Tiểu Ngũ giãy dụa rối rắm, nhưng lại không cách nào nói ra đoạn tình cảm này.

Khi đi đến cửa phoàng A Nhị, Tiểu Lục, Tiểu Xuân cùng sư phụ đều đang ở đó. Mọi người đều mang khuôn mặt lo lắng, chỉ có sư phụ bình tâm tĩnh khí phảng phất giống như không có chuyện gì.

Bách Lý Huyền Hồ kỳ thật cũng là người có năng lực, không nói đến chuyện người đã dạy ra tám huynh đệ trong Thần Tiên cốc, dù chỉ tùy tiện bước ra giang hồ nhưng vẫn có chỗ đứng, trở tay cũng có thể khuấy đảo giang hồ, người năm đó một mình chạy tới chạy lui hai đầu chiến trường mà vẫn có thể sống sót đến bây giờ, Tiểu Tam trong lòng vẫn rõ người sư phụ này có bao nhiêu cân lượng.

Nếu Bách Lý Huyền Hồ không lo lắng A Nhị sẽ xảy ra chuyện, Tiểu Tam tự nhiên cũng không có gì phải bận tâm.

Chỉ là chuyện ăn cơm, vẫn rất trọng yếu.

Tiểu Tam nhìn một đống người đứng trước cửa phòng A Nhị, bảo Tiểu Ngũ đem khay gỗ để xuống sau đó nhân tiện nói: "Tất cả đều đi xuống cho ta, nên làm cái gì thì làm cái đó đi, vây quanh ở nơi này làm gì!"

Tiếng của Tiểu Tam lúc này khá nhỏ, Tiểu Lục cũng hạ giọng lo lắng nói: "Đã nhiều ngày trong phòng Nhị sư huynh cũng chưa có động tĩnh, tiếng bước chân cũng không có, cũng không biết có phải xảy ra chuyện hay không?"

"Có sư phụ ở đây thì có thể xảy ra chuyện gì?" Tiểu Tam nhãn thần đảo qua, ánh mắt lợi hại kia làm cho mọi người có chút yên tĩnh lại. "Mấy người các ngươi đừng ồn ào, cách nơi này xa chút, sư phụ tự có chủ ý, Nhị sư huynh sẽ không gặp chuyện không may."

Tiểu Ngũ nhìn nhìn Tiểu Tam, lôi kéo Tiểu Lục quay đi, sau khi trước cửa phòng A Nhị yên tĩnh lại, Tiểu Tam liền hỏi: "Sư phụ, người có thể gọi Nhị sư huynh ra ăn cơm không? Ta có nấu cháo cho hắn. Muốn xông quan, suy nghĩ, phá tâm ma thì vẫn cần phải ăn lấy sức mới được chứ."

Bách Lý Huyền Hồ nghĩ nghĩ: "Ta sợ làm phiền hắn!" Bách Lý Huyền Hồ nói chuyện rất nhỏ. "Lúc này A Nhị đang lạc trong mê võng không thoát ra được, nếu như bị ngoại lực kinh động, cũng không biết có thể gây ra mối họa nào hay không."

Tiểu Tam hỏi: "Nếu cứ mặc hắn như vậy, hắn sẽ ngủ bao lâu?"

"Không phải ngủ !" Bách Lý Huyền Hồ nhỏ giọng nói: "Là xung quan !"

"Được rồi, được rồi!" Tiểu Tam hai tay khoanh trước ngực nhìn sư phụ nhà hắn. "Vậy hắn sẽ xung quan bao lâu?"

Bách Lý Huyền Hồ nghĩ nghĩ, nói: "Không chuẩn lắm. A Nhị là huyết mạch duy nhất của Thiên Cơ môn, huyết mạch kia nguyên bản bất đồng so với người thường, cho nên ta cũng không biết hắn bao lâu mới trở ra. Hơn nữa lúc hắn còn bé ta đã từng xem quẻ cho hắn, hắn đời này không có đại kiếp đại nạn gì, thuận lợi cho đến khi chết đi, nên không có việc gì đâu."

Tiểu Tam nói: "Bản thân hắn vùi đầu xung quan trong phòng, cho tới khi mất mạng luôn trong đó, có tính là thuận lợi chết đi không?"

"Ách......" Bách Lý Huyền Hồ ngẩn người.

Tiểu Tam lúc này đột nhiên nghĩ đến một chuyện, hắn đem Trấn hồn châu lấy ra nhìn nhìn, nói: "Người nói dấu vết màu xám trên hạt châu này có thể nào liên quan đến tâm ma của Nhị sư huynh hay không?"

"Cái gì?" Bách Lý Huyền Hồ cũng vội vàng đem hạt châu của mình ra cẩn thận quan sát. "Sau khi cha hắn đem hạt châu này cho ta liền rời đi, chuyện này ta cũng không hiểu được."

Tiểu Tam chỉ thoáng suy xét một chút, liền hạ quyết tâm nói: "Xem quẻ dự đoán tương lai cũng không phải chuyện tốt, nhưng dù sao người cũng nói Nhị sư huynh đời này không có kiếp nạn gì lớn, vậy sư phụ gọi hắn đi ra đi! Để cho Nhị sư huynh chết đói trong phòng, quá ủy khuất hắn!"

Bách Lý Huyền Hồ nghĩ nghĩ, cũng cảm thấy chủ ý của Tiểu Tam tương đối tốt.

Bách Lý Huyền Hồ hỏi: "Ta gọi sao?"

Tiểu Tam nói: "Hắn từ khi sinh ra đã do người nuôi lớn, không sản sinh khó chịu đối với thanh âm của người, người không gọi chẳng lẽ ta gọi sao?"

Bách Lý Huyền Hồ gật gật đầu, cảm giác Tiểu Tam nói có đạo lý.

A Nhị có đôi khi ngẩn người thì đến Tiểu Tam cũng không thèm để ý, nhưng chỉ cần mình vừa mở miệng, A Nhị liền lập tức chạy đến.

Tiểu Tam thật thông minh, cái gì cũng suy tính cẩn thận.

Nhưng khi bọn họ đang thảo luận xem ai phụ trách đi gọi A Nhị ra ăn cơm, hai người đột nhiên đồng thời cảm giác dưới lòng bàn chân quét qua từng trận gió lạnh.

Tiểu Tam cúi đầu, gặp một thân ảnh đang vểnh mông ngồi phía dưới, tay cầm cây quạt hương bồ mình dùng để quạt lửa trong nhà bếp, phe phẩy quạt tạo ra gió. Hương thơm của cá từ trong nồi Tử Sa bay lên, hơn nữa còn mang theo vị ngọt.

"Triệu Tiểu Xuân!" Tiểu Tam quả thực bị chọc cười. "Không phải ta bảo các ngươi rời đi hết hay sao, ngươi lủi vô đây từ khi nào?"

Tiểu Xuân mở to đôi mắt hoa đào đẹp đến vô tội, trước nhìn nhìn sư phụ nhà hắn, sau đó khiêm tốn mà ngửa đầu nhìn về phía Tam sư huynh thần thông quảng đại: "Sư huynh, Trấn hồn châu là cái gì? Thiên Cơ môn lại là cái gì? Ngươi cùng sư phụ nói mấy câu làm ta rối quá, ta đột nhiên phát hiện bên trong cốc còn rất nhiều sự tình mà ta chưa biết? Các ngươi có đại bí mật gì gạt chúng ta sao?"

Tiểu Tam lấy ngón trỏ chọt chọt trán Tiểu Xuân, nói: "Đi, đi tìm Vân Khuynh nhà ngươi đi chơi đi! Chuyện của người lớn, tiểu hài tử không cần biết!"

"Ai!" Tiểu Xuân thở dài, vẻ mặt kia quả thực giống Bách Lý Huyền Hồ như đúc.

Nhưng Tiểu Tam chỉ liếc mắt nhìn hắn, lộ ra thần tình sắp tức giận, Tiểu Xuân liền cầm quạt hương bồ xám xịt chạy đi, đi tìm tâm can nhi nhà hắn cầu an ủi.

"Một chút cũng không để người khác bớt lo được." Tiểu Tam nhìn Tiểu Xuân đi xa, lúc này mới quay đầu.

Bách Lý Huyền Hồ tiếp đó đã mở miệng, bên ngoài cửa phòng của Nhị đồ đệ nhẹ nhàng hô vài tiếng: "A Nhị, A Nhị, ngươi tỉnh chưa? Sư phụ tới tìm ngươi!"

Kêu vài tiếng cũng không thấy trả lời, Tiểu Tam lúc này mới nói: "Gọi hắn ăn cơm. Nói người bụng đói, chờ hắn cùng ăn."

Bách Lý Huyền Hồ lúc này nói lớn tiếng một chút: "A Nhị, Tiểu Tam nấu cháo cá bảo ta chờ ngươi cùng nhau ăn cơm, ngươi nếu đã tỉnh thì ra mở cửa, chúng ta cơm nước xong lại tiếp tục xung quan có được không?"

Bách Lý Huyền Hồ suy nghĩ một lát còn nói:

"Phá giải khúc mắt cũng không phải chuyện một sớm một chiều, phải chậm rãi từ từ mới thành công được. Ngươi suy nghĩ không ra cũng đừng cố sức, đi ra cùng sư phụ ăn cơm để sư phụ nói chuyện với ngươi một lát, ngươi ở trong đó chịu đói sẽ khiến sư phụ đau lòng đó!

Còn có, sư phụ mấy ngày nay ăn cơm không ngon miệng, Tiểu Ngũ nói sư phụ hình như gầy đi một chút, A Nhị ngươi có biết Trấn hồn châu của sư phụ và Tiểu Tam bị biến thành màu xám không? Cũng không hiểu được tại sao lại bị thế này? Hình như sau khi ngươi bế quan thì liền biến xám, nhưng hình như cũng là do ngươi không ăn cơm nên mới xám ......"

Tiểu Tam tỉ mỉ khuấy nồi cháo mới vừa rồi bị Tiểu Xuân quạt cho bay hơi, Bách Lý Huyền Hồ khẩu vị lúc này không được tốt ngửi thấy mùi hương cũng chép chép miệng, nước bọt muốn chảy ra.

Đang lúc người nhẫn nại nhìn nồi cháo của Nhị đồ đệ, bụng không thích hợp vang lên tiếng ọt ọt, cửa phòng nguyên bản đang đóng chặt của A Nhị lúc này chậm rãi mở ra .

Tiểu Tam cùng Bách Lý Huyền Hồ đồng thời nhìn thấy người trong phòng, Bách Lý Huyền Hồ kinh ngạc một chút, lập tức vì đau lòng mà không thèm chú ý đến nồi cháo nữa, sờ sờ Nhị hai má đồ đệ, hô: " Vì sao sắc mặt lại tái nhọt đến như vậy?"

Tiểu Tam đứng đó nhìn thấy sư phụ một cước phóng qua nồi cháo bay đến chỗ A Nhị, khóe miệng giật giật.

Hắn bưng khay gỗ lên, nói: "Trước tiên vào phòng đi."

Sau đó ba người cùng nhau vào phòng, đóng cửa, đem mấy người kia ngăn cách bên ngoài.

☆☆☆

Sau khi vào phòng Bách Lý Huyền Hồ muốn bảo A Nhị nằm xuống giường, sắc mặt của Nhị đồ đệ lúc này nhìn rất dọa người, nguyên bản còn tưởng rằng không có việc gì, ai biết lúc này lại khiến Bách Lý Huyền Hồ sợ run cả người.

A Nhị tuy rằng không được ổn, nhưng lại lắc đầu, ngồi xuống trên ghế.

Cái bàn bốn chỗ, vây quanh ba người, Bách Lý Huyền Hồ vội vàng bắt mạch cho A Nhị, sau đó lập tức từ trong ngực lấy ra một viên thuốc đưa cho đồ đệ ăn, nói: "Tâm tự hỗn loạn, có dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma, có phải mới vừa rồi sư phụ kêu quá lớn tiếng làm kinh động ngươi hay không, khiến ngươi bị loạn chân khí?"

Bách Lý Huyền Hồ giọng điệu thập phần áy náy.

"Không phải do sư phụ." A Nhị lắc lắc đầu.

Tiểu Tam múc cháo ra, trước đặt một chén trước mặt Bách Lý Huyền Hồ, tiếp đó lại rót chén trà cho A Nhị, sau đó cũng múc cho hắn một bát cháo.

"Ăn thôi." Tiểu Tam nói.

A Nhị bưng tách lên lẳng lặng uống trà, Bách Lý Huyền Hồ thấy sắc mặt Nhị đồ đệ chậm rãi khôi phục, lúc này mới ăn cháo. Bất quá người một bên ăn cháo một bên vẫn quan sát bộ dáng của Nhị đồ đệ, thủy chung không yên lòng.

Tiểu Tam ngược lại vẫn không có động tác, chỉ là đơn thuần ngồi đó mà thôi.

Đợi sau khi A Nhị ăn gần nửa bát cháo, Bách Lý Huyền Hồ mới mở miệng: "Suy nghĩ ba ngày, cũng chưa thông suốt chút nào hay sao? Sư phụ vì sao lại thấy tâm tình ngươi so với trước khi xung quan còn loạn hơn?"

"......" A Nhị im lặng ăn cháo, một hồi lâu cũng không nói chuyện, đợi khi ăn hơn phân nửa bát, mới chậm rãi phun ra vài chữ: "Cháo này Tiểu Tam nấu rất thơm."

"Ông nói gà bà nói vịt." Tiểu Tam nói.

Bách Lý Huyền Hồ cau mày: "Sư phụ vốn cho rằng cứ để ngươi chậm rãi suy nghĩ thì sẽ thông suốt, nhưng mới ba ngày ngươi liền trở thành cái dạng này, may mắn là Tiểu Tam nhắc nhở ta đem ngươi ra, bằng không ngươi vẫn hướng đâm đầu vào ngõ cụt, biết tới khi nào mới thông suốt được."

A Nhị ăn xong cháo, Tiểu Tam lại rót cho hắn chén trà ngưng thần. Trà này có thể định thần tĩnh khí, do Tiểu Xuân điều chế, Tiểu Tam từ trước đến nay không hề hoài nghi công hiệu của loại trà do chính tay người tự xưng là Thần Y điều chế.

Trong phòng lặng im một hồi lâu, bàn tay của A Nhị cầm chén trà đến nóng hổi, hắn mới thản nhiên nói: "Ta không cho rằng mình sống đến bây giờ là đúng, chung quy hết thảy đều là do mạng của ta gây nên."

Bách Lý Huyền Hồ nghe, thản nhiên thở dài.

Tiểu Tam suy nghĩ một chút, đột nhiên cảm giác răng có hơi ngứa, vì thế từ trong lòng lấy ra một quả đào ướp lạnh cắn một ngụm.

Thanh âm A Nhị vẫn bình thản lãnh đạm như trước, nhưng so với những gì hắn biểu lộ ra bên ngoài, lời nói của hắn hoàn toàn không hề lãnh đạm được như vậy.

"Lúc trước, nếu không phải sư phụ vì cứu ta mà rời khỏi sa trường, Tiểu Tam khi đó sẽ không chết trận; Sau này, nếu không phải ta nghịch thiên mệnh bảo Đại sư huynh sửa tuổi, Đại sư huynh năm ấy đã chết cùng với người nhà của hắn, về sau cũng không phải chịu khổ như vậy, cũng sẽ không quật khởi Ma Giáo; Kế tiếp cũng sẽ không khiến Tiểu Xuân gần như chết đi sống lại, làm sư phụ mệt mỏi, cũng làm mệt mỏi những sư huynh đệ trong cốc."

Tiểu Tam nghe A Nhị thong thả nói, thế mới biết A Nhị để những sự tình này ở trong lòng lâu như vậy.

Hắn lại cắn quả đào mấy cái, tiếng đào giòn "rốp rốp" không ngừng vang lên.

Bách Lý Huyền Hồ cẩn thận suy nghĩ thật lâu, nhăn mày lại. Việc này đối với người mà nói là cực kỳ đơn giản, tâm tư của người vốn rất nhẹ nhàng, người nghĩ tất cả mọi chuyện đều là đương nhiên, nhưng trong lúc nhất thời cũng không biết phải giải thích với đồ đệ như thế nào.

Tiểu Tam cắn hết một trái đào, lại cầm ra trái thứ hai cắn, có lẽ là thanh âm quá lớn, khiến cho ánh mắt A Nhị nhìn về phía hắn.

Tiểu Tam nói: "Làm gì? Ta chết đi sống lại không phải ngươi rất vui sao, nhìn ta làm gì? Ta cũng giống như ngươi đáng lẽ ra không được sống nhưng vẫn cứ sống, lúc trước ngươi mới chỉ là đứa bé nằm trong tã lót, ngươi có thể tự mình lựa chọn hay sao?"

Bách Lý Huyền Hồ bị lời này của Tiểu Tam làm xúc động, đột nhiên "A" một tiếng, một tay nắm chặt thành quyền, thực nghiêm túc nhìn về phía A Nhị, nói với hắn: "Sư phụ biết nói như thế nào với ngươi rồi!"

A Nhị cùng Tiểu Tam đều nhìn về phía Bách Lý Huyền Hồ, lúc này chỉ thấy Bách Lý Huyền Hồ biểu tình nghiêm túc, nói: "Nếu, có lẽ, nếu không phải, toàn bộ không có thứ này!"

Đây là kết luận của Bách Lý Huyền Hồ.

Sau đó người cũng rất chuyên chú nhìn nhìn A Nhị, lại nhìn nhìn Tiểu Tam, sau đó gật gật đầu.

"......" Tiểu Tam thản nhiên nói: "Vị Đại Sư này, ngài cũng không cần nói đơn giản như vậy, đơn giản đến mức khiến người nghe căn bản không hiểu gì cả!"

"Ách? Nghe không hiểu?" Bách Lý Huyền Hồ gãi gãi đầu, lại cố gắng suy nghĩ một hồi lâu, sau đó mới nói: "Ý tứ của ta......., chính là...... chữ "Nếu" đó, kỳ thật là không tồn tại."

"Ân?" Có chút ý tứ. Tiểu Tam cũng bị khơi dậy hứng trí, A Nhị cũng kinh ngạc nhìn sư phụ nhà hắn.

Bách Lý Huyền Hồ tiếp tục nói:

"Thế gian này không tồn tại từ "Nếu", chỉ tồn tại "tất nhiên". Ý trời vừa bắt đầu đã giống như dòng nước, vận mệnh mới bắt đầu, liền xuôi theo dòng nước đó mà chảy xuống. Lúc trước ta vì sao lại đi Thiên Cơ môn, đó là bởi vì mệnh trời đã định, chú định ta sẽ bị đôi uyên ương đó tìm đến, chú định ta sẽ dẫn A Nhị trở về, chú định Tiểu Tam phải trọng sinh một lần, chú định Thạch Đầu......"

Khi nhắc tới đại đồ đệ, Bách Lý Huyền Hồ thần sắc có chút thương tâm, nhưng vẫn miễn cưỡng lộ ra tươi cười nói tiếp: "Chú định Thạch Đầu sẽ phải chịu đau khổ như vậy, cũng chú định những chuyện sau này......

Cái gọi là Phá Thiên cơ của Thiên Cơ môn, kỳ thật cũng chỉ thay đổi một ít vận mệnh, cũng giống như xuân phong, hạ đào, thu diệp, đông tuyết, ngươi cho rằng nó có thể biến hóa, cho rằng nó thay đổi, song những thứ này cũng chỉ là do ngươi lầm tưởng mình có thể cải biến nó, kỳ thật nguyên bản nó đã như vậy rồi, chắc chắn sẽ xảy ra kết quả như vậy, cho nên hết thảy đều là tất nhiên."

Bách Lý Huyền Hồ nói gần nửa ngày, mặc dù nói có vẻ rõ ràng, nhưng cuối cùng Tiểu Tam chỉ nghe hiểu câu đầu tiên. Không có giá như, chỉ có tất nhiên.

Tiểu Tam khóe miệng giật giật.

Người đã sớm chấp nhận những chuyện xảy ra đối với mình, chỉ là không nghĩ tới A Nhị lại coi những chuyện này thành gánh nặng. Không hổ là người suy nghĩ nhiều nhất Thần Tiên cốc, nghĩ đến thiếu chút nữa cũng đem chính mình kéo vào.

Sư phụ lần này hao hết tâm tư tưởng để giải thích cho A Nhị thông suốt, thần sắc A Nhị trong chốc lát tĩnh lặng rồi lại hoảng hốt, Tiểu Tam ngồi đó nhìn, có cảm giác Nhị sư huynh của mình hình như không được bình thường cho lắm.

Bách Lý Huyền Hồ khẩn trương nhìn A Nhị, sau đó sốt ruột nhìn Tiểu Tam.

"Nhìn ta làm gì?" Tiểu Tam cảm giác mạc danh kỳ diệu. "Thứ này cũng chỉ có những người biết thuật bói toán như người và A Nhị hiểu? Bởi vì ta hoàn toàn không biết các ngươi đang làm gì a!"

Bách Lý Huyền Hồ nói: "Tam nhi ngươi cũng trò chuyện đi, ngươi nói chuyện gì mà Nhị sư huynh của ngươi có thể nghe được ấy."

"Người muốn ta nói cái gì?" Tiểu Tam nói.

"Tùy tiện!" Bách Lý Huyền Hồ lập tức nói: "Tùy tiện, tùy tiện đi!"

Tiểu Tam mắt trợn trắng. Sau khi ăn xong trái đào thứ hai, hắn nói: "Muốn ta nói cũng được, chuyện trong lòng Nhị sư huynh để ý nhất chính là chuyện của người, tiếp theo là chuyện của các sư huynh đệ bên trong cốc. Sư phụ người nói, trong lòng người hiện tại đang lo lắng cho ai?"

"Thì, thì chính là Nhị sư huynh của ngươi a!" Bách Lý Huyền Hồ trách móc xong lại hướng tới phía Nhị đồ đệ nói: "A Nhị ngươi đừng dọa sư phụ, sư phụ trước đây xem quẻ cho ngươi rõ ràng là không có đại kiếp nạn, lúc này vì sao lại không chuẩn a!"

Tiểu Tam nói thầm, không có đại kiếp nạn, nhưng không hẳn là không có tiểu kiếp nạn a!

Tiểu Tam nói tiếp: "Vậy ngoài Nhị sư huynh ra? Ngoài Nhị sư huynh, còn có chuyện gì khiến người nhớ thương?"

"......" Bách Lý Huyền Hồ sửng sốt một chút, quay đầu nhìn Tiểu Tam, chậm rãi chớp mắt. "Ngươi là nói......"

Tiểu Tam nói: "Ta liền tùy tiện đoán một chút, trong tám đệ tử, ai là người khiến sư phụ nhớ mong lâu nhất? Ai vẫn chưa trở về? Ai vẫn khiến người ban ngày cũng nhớ, trong mộng cũng nhớ?

Ta cảm thấy cái thứ linh huyết trong người Dược nhân rất tà môn, Trấn hồn châu tách ra treo nhưng vẫn cùng lúc bị biến xám, tâm của sư phụ đặt trên người Nhị sư huynh, người nhớ thương Đại sư huynh thì hắn cũng sẽ nhớ thương. Huống hồ hai người bọn họ cùng nhau lớn lên, từ nhỏ tình cảm đã tốt, Nhị sư huynh cảm thấy chuyện của Đại sư huynh là do sai lầm của hắn hây ra, nên hắn không có cách nào để thông suốt.

Ta nghĩ người nên nói với hắn chuyện này, giải thích cho hắn rõ, có lẽ mọi chuyện sẽ ổn."

Bách Lý Huyền Hồ quay đầu nhìn A Nhị, đột nhiên cảm giác có chút sầu não. Hắn nhẹ giọng nói với A Nhị: "A Nhị, A Nhị, sư phụ thay ngươi đem Thạch Đầu trở về có được hay không? Chờ Thạch Đầu Đại sư huynh của ngươi trở lại, chúng ta đều yên tâm, ngươi và sư phụ cũng sẽ không tiếp tục vướng bận việc này ...... Được không, được không?"

Tiểu Tam lại đợi trong chốc lát, thấy A Nhị không có gì trở ngại, liền rời đi khỏi phỏng.

Ngược lại Bách Lý Huyền Hồ vẫn lưu lại trong phòng A Nhị không có đi ra.

Mới ở trong phòng một lúc lâu, lúc đi ra mặt trời đã lên cao rồi.

Tiểu Tam giơ tay che trước mắt, che đậy dương quang chói mắt.

Hắn nghĩ rằng, điều A Nhị vướng bận chẳng phải là điều sư phụ vướng bận hay sao.

Người kia sau khi rời đi liền không trở về, cũng khiến cho những huynh đệ khác nhớ mong.

Cách đó không xa đang đứng mấy người, vừa thấy Tiểu Tam đi ra, liền vội vàng theo kịp.

"Nhị sư huynh không có việc gì chứ?" Tiểu Xuân mở miệng hỏi.

"Có thể có chuyện gì?" Tiểu Tam nói: "Bất quá nhất thời hắn không được bình thường , để sư phụ bên cạnh hắn là được rồi."

"Ai!" Tiểu Xuân nói: Có muốn ta đi bắt mạch bốc thuốc cho hắn hay không?"

"Đã nói với ngươi là có sư phụ chăm sóc hắn rồi, ít đi vô giúp vui đi, bằng không coi chừng ta đánh mông ngươi!" Tiểu Tam nói.

"Chúng ta thì sao?" Tiểu Ngũ, Tiểu Lục đồng thời mở miệng.

"Một đi giặt quần áo một đi nấu nước." Tiểu Tam đi trên hành lang trúc,ung dung hiển hách, một đám người đứng phía sau, nửa bước cũng không dám đi theo.

Bên trong Thần Tiên cốc lúc này, A Nhị xem như đang bệnh, hiện nay hắn là chủ nhân duy nhất, vì thế hắn vén tay áo, nói: "Tiểu Xuân ngươi cùng ta đi làm cơm chiều!"

Tam gia cảm giác thời khắc này hắn thật sự rất bình tĩnh, thật sự là không bội phục chính mình cũng khó.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro