Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

A Nhị ở trong phòng "rối rắm" rất nhiều ngày mới đi ra.

Trong thời gian này sư phụ không dám khinh thường, ngày ngày ở cùng hắn.

Tiểu Tam lo xử lý các chuyện lớn nhỏ trong Thần Tiên cốc, trừ phi tất yếu, nếu không hắn sẽ không cùng Tiểu Ngũ, Tiểu Lục ở chung quá lâu.

Chuyện cảm tình này Tam gia quả thật không rõ lắm, đời trước sớm chết, đời này chưa từng chạm qua, cho nên ngày ấy cử chỉ thâm tình chân thành sờ hai má của Vân Khuynh cùng Tiểu Xuân khiến hắn minh bạch Tiểu Ngũ thế nhưng cũng dùng tâm tình như vậy đối đãi hắn, Tam gia cả người đều dựng hết lông lên.

A, hắn còn cố gắng bận rộn tay chân để không nhớ tới cái chuyện của Tiểu Lục nữa.

Tam gia cả đời anh danh, sao có thể bại bởi hài tử mà mình tự tay nuôi lớn.

Thật ra có một số chuyện trước kia hắn vẫn không để ý đến, tỷ như chuyện dược thiện, tỷ như trước kia vì không hiểu rõ nên cứ nghĩ hai tiểu tử kia dính người, nhưng sau khi mở Thiên Nhãn lại phát giác ánh mắt cử chỉ kia của Tiểu Ngũ thật sự là khắp nơi có huyền cơ, chuyện Tiểu Lục trong chốc lát dính lấy ca ca hắn trong chốc lát lại dính lấy Tiểu Tam cũng đầy quỷ dị. Quả thật bốn bề đều là mạch nước ngầm cuồn cuộn.

"Chậc!"

Là ngại hắn không đủ bận rộn sao? Muốn an nhàn một chút cũng không được!

Hắn muốn đi chơi, hắn muốn đi chơi, hắn muốn đi chơi!

Đem chúng quăng cho Dược vật nuốt hết là được!

Tiểu Tam đem một con gà, một con cá cùng mấy cục xương heo ném vào trong nồi nấu canh. Tiếp lại lấy cải chua đã ủ từ nửa tháng trước đào ra, đem băm nhỏ.

Thịt heo và thịt dê được hắn dùng kĩ xảo xắt mỏng đến độ có thể nhìn thấu qua. Nấu chín cơm Bạch Ngọc. Rửa rau xanh. Chuẩn bị đầy đủ tương du, rượu, tiêu. Lại lấy ra một cái nồi, cái bếp lò cũng đã được nhóm lửa.

Trời tháng hai, bên ngoài gió lạnh thổi từng trận, mặt trời chạng vạng sắp xuống núi, có lẽ trời sắp có tuyết rơi.

Bên ngoài phòng bếp truyền đến tiếng bước chân, vững vàng mà quen thuộc, đó là thanh âm Tiểu Tam đã nghe mười mấy năm rồi.

Căp song sinh đứng ở cửa phòng bếp, Tiểu Tam đang chuẩn bị bát đũa cũng không quay đầu lại, trực tiếp nhân tiện nói: "Đem thức ăn bưng đến đại sảnh đi."

"Vâng sư huynh."

Một trận tiếng bước chân báo hiệu cặp song sinh lại rời đi, Tiểu Tam lúc này mới quay đầu nhìn cánh cửa không còn ai đứng đó, đôi mắt không chớp nhìn vào khoảng không hồi lâu, một lát sau hắn mới lau tay đi về phía đại sảnh.

Bách Lý Huyền Hồ ngồi ở chủ vị trên bàn tròn, Bách Lý Huyền Hồ ngồi bên trái A Nhị, bên phải là vị trí của Tiểu Tam, Tiểu Ngũ, Tiểu Lục ngồi cạnh Tiểu Tam, tiếp đến là Tiểu Xuân cùng Vân Khuynh.

Tiểu Tam nhìn thoáng qua sắc mặt A Nhị, thấy hắn đã tốt hơn lúc trước liền không quan tâm nữa. Người trong Thần Tiên cốc có tiếng không chết được, có hai thần y ở đây, còn không tới phiên hắn lo lắng cho thân thể A Nhị.

Bếp lò chầm chậm đun nóng nồi đồng, nước canh đã được nấu từ trước chậm rãi rót vào, không bao lâu liền sôi lăn tăn.

Bách Lý Huyền Hồ chưa từng thấy qua cách ăn như vậy, tò mò hỏi: " Tam nhi a, hôm nay ăn cái gì đây?"

Tiếng "Tam nhi" kia khiến Tiểu Tam run lên một chút, thiếu chút nữa làm đổ canh ra ngoài.

Tiểu Tam liếc mắt nhìn sư phụ, nhưng Bách Lý Huyền Hồ nhận được ánh mắt ngầm u oán của hắn trong lúc nhất thời không hiểu tại sao, vì thế sau khi hai người nhìn nhau, Tiểu Tam thật rõ ràng đem ánh mắt dời đến nồi canh, sư phụ nhà hắn có khi ngốc đến mức khiến người ta giận sôi, cân lượng mười phần không hề giảm bớt.

Tiểu Tam nói: "Trời lạnh, ta làm nóng nồi, đợi lát nữa mọi người muốn ăn thứ gì thì tự mình bỏ vào nồi, chín thì có thể vớt lên ăn."

Tiểu Lục tò mò hỏi: "Có thể vừa nấu vừa ăn được sao? Tất cả đều nấu chín rồi đem lên không phải tiện hơn à?"

Tiểu Tam đem dưa chua bỏ vào trong nồi sau đó an vị xuống, hắn nói: "Không phải đã nói là để giữ nóng sao? Như vậy nguyên liệu nấu ăn không dễ dàng lạnh, nóng lâu hơn."

Trong khi Tiểu Ngũ bới cơm cho mọi người, Tiểu Xuân đã bắt đầu ném vào trong nồi món này món nọ, Vân Khuynh biểu tình có chút cứng ngắc, bởi vì khi mọi người bắt đầu vớt đồ ăn bên trong nồi, hắn đã nhìn thấy đũa của mọi người trộn cùng một chỗ.

Tiểu Tam gắp một miếng thịt heo mỏng, nhìn Vân Khuynh nói: "Phần của ngươi được ngăn ra riêng với của chúng ta, yên tâm, ăn không dính nước bọt người khác."

Đoan vương Đông Phương Vân Khuynh, tâm can nhi của Tiểu Xuân trời sinh tính tình thích sạch sẽ, quần áo mặc đều là màu trắng, binh khí tên là "Ngân sương kiếm". Hắn đời này chỉ ăn qua nước bọt của Tiểu Xuân, muốn hắn ăn thứ dính nước bọt người khác, người này khẳng định sẽ điên lên giết người cũng không chừng.

Vào cửa nhà mình, chính là người trong nhà, Tiểu Tam thô trung hữu tế*, điều nên chú ý hắn vẫn sẽ chú ý.

(Thô trung hữu tế: Trong sự lỗ mãng vẫn có sự tinh tế)

Chỉ là...... Đũa kẹp thịt của hai gã bên cạnh cứ liên tục khuấy tới khuấy lui chỗ hắn vừa gắp, còn mang theo nụ cười kỳ quái là sao thế này?

"Hảo hảo ăn cơm đi!" tiểu Tam giận dữ mắng một tiếng: "Thịt heo cùng thịt dê là cho các ngươi chơi như vậy sao?"

"Thực xin lỗi, Tam sư huynh !" hai huynh đệ rụt rụt cổ.

"Cần nói xin lỗi với ta sao?" tiểu Tam mắng.

Tiểu Ngũ cùng Tiểu Lục đành phải gắp hai miếng thịt kia ra khỏi nồi, thoáng rối rắm cúi đầu nói một tiếng: "Thực xin lỗi!" với chúng, sau đó chấm một chút tương, mở to miệng một ngụm đem thịt ăn luôn.

Không nghĩ tới nồi nước thoạt nhìn kì quái nhưng khi bỏ nguyên liệu nấu ăn vào lại thơm ngon vô cùng. Trong đó mang theo một ít vị của dưa chua, còn có tương được đặc chế rất mỹ vị, Tiểu Ngũ, Tiểu Lục ánh mắt chợt sáng lên, ăn một miếng thịt nhai một ngụm cơm, sau đó gió cuốn mây tan lang thôn hổ yết ăn ngấu nghiến.

Ngồi đối diện với cặp song sinh là A Nhị cùng sư phụ.

Sư phụ không ăn giống như vậy, mỗi một miếng thịt gắp lên đều không biết rõ có thể ăn hay chưa, vì thế người liền đem thịt đưa cho A Nhị xem, hỏi: "Chín chưa?"

A Nhị nói: "Chưa chín." Sư phụ sẽ đem thịt bỏ lại vào nước sôi để nó trôi qua trôi lại một chút, sau đó lại đưa cho A Nhị xem, đợi A Nhị nói: "Chín." Sư phụ mới có thể đem thịt bỏ vào trong miệng.

Lần đầu tiên nhìn thấy dưa chua, mọi người nghe được mùi chua ấy đều cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng khi đã ăn dưa vào, cảm giác giòn giòn trước nay chưa từng có đều khiến mọi người cả kinh.

Hơn nữa uống một chút nước canh sẽ cảm thấy ấm dạ dày, vô luận bên ngoài có lạnh bao nhiêu, mọi người vây quanh trong đạnh sảnh đều cảm thấy ấp áp dễ chịu.

Ăn cùng với cơm thơm ngọt, lại mang đến một loại cảm giác lâng lâng.

Bên ngoài gió thổi vào vài hạt tuyết, rơi vào trong nồi đồng đỏ, lập tức liền tan biến mất.

Tiểu Tam ngẩng đầu ra bên ngoài xem, nói: "Tuyết rơi."

Mọi người cũng nhìn ra, chỉ trong một thoáng chốc, tuyết liền nhiễm trắng một mảnh sân.

Tiểu Xuân nói: "Ai, Tam sư huynh, chúng ta lúc chuyển đến đây có chôn ở hậu viện vài bình đào hoa nhưỡng, có thể đào ra uống được không? Thời tiết này nếu được uống chút rượu cho ấm người thì thật tốt." Đôi mắt hoa đào của hắn cười càng thêm sáng sủa.

Nhưng cũng bởi vì nhìn rất thuận mắt, chọc cho Vân Khuynh buông đôi đũa xuống, nhẹ nhàng chạm vào khóe mắt Tiểu Xuân trong chốc lát.

Tiểu Xuân cười với Vân Khuynh, Vân Khuynh cũng biểu hiện ra một tia cười nhợt nhạt.

Đoan vương là ai? Đoan vương chính là một mỹ nhân trên trời dưới đất tuyệt đối có một không hai, tuyệt đại mỹ nhân khiến hoa nhường nguyệt thẹn chim sa cá lặn đó có biết hay không hả !?

Khi hắn cười, tinh bế nguyệt lạc châu ngọc thất sắc* không người nào có thể cùng hắn tranh phong a khốn kiếp!

(tinh bế nguyệt lạc châu ngọc thất sắc: sao mờ trăng rơi, châu ngọc mất đi vẻ đẹp)

Vì thế khi mọi người phục hồi tinh thần, trên mặt ai cũng mang theo một mạt đỏ ửng khả nghi.

Tiểu Tam cảm giác hai má nóng nóng, vì thế hắn dùng lực khụ một chút, đứng dậy đi về hướng phòng bếp, vừa đi vừa nói chuyện: "Đào hoa nhưỡng để ở trong phòng bếp, ta đi lấy, các ngươi cứ ăn trước đi!"

Tiểu Tam trong lòng thầm nghĩ, sư phụ còn không biết tiểu đồ đệ của người cùng Đoan vương đang yêu nhau, hai người kia có thể chú ý một chút hay không a, Triệu Tiểu Xuân cái tên gia hỏa đáng giận này!

Tiểu Tam ôm đào hoa nhưỡng trở về, lúc rót rượu nhìn thấy tiểu Ngũ đang nhìn chằm chằm vào bát cơm trắng.

Khi Tiểu Tam đang rót, Tiểu Ngũ đột nhiên hỏi: "Tam sư huynh, ta lúc trước đã muốn hỏi, ngươi nấu như thế nào mới làm cho cơm có mùi hương được như vậy, lúc vừa nhai mùi hương liền bật ra, nuốt vào lại cảm thấy ngọt, so sánh với lúc trước, cơm chúng ta ăn thật là khó nuốt muốn chết."

Tiểu Tam "Hừ" một tiếng, nói: "Trước kia là mua gạo có bán sẵn bên ngoài, sao có thể sao sánh cùng loại này. Gạo này là do ta tự mình lựa chọn loại tốt nhất đem đi trồng, ròng rã hơn hai năm tâm huyết, tưới bằng nước suối, lại trồng ở nơi có thổ nhưỡng phì nhiêu, ngày đêm có người chăm sóc, ăn không ngon mới là lạ."

"Ngày đêm có người chăm sóc?" Tiểu Ngũ đột nhiên biểu tình trầm xuống, cả khuôn mặt đều biến sắc hệt như mới ăn phân .

"Ca ngươi làm sao vậy?" Tiểu Lục vội vàng hỏi.

Tiểu Ngũ ở bên tai Tiểu Lục nhẹ giọng nói vài câu, kết quả Tiểu Lục không chỉ bộ dáng cũng giống hệt như ăn phân, còn cộng thêm thần tình buồn nôn nữa.

Tiểu Tam vừa thấy liền biết hai người này hiểu sai, hắn sau khi rót rượu xong liền dùng lực đặt mạnh bình rượu lên bàn, mắng: "Còn đang ăn cơm, hai người các ngươi mang cái bộ dáng này là sao hả?"

"Thế nhưng sư huynh......"

Tiểu Tam liếc mắt nhìn hai người, nói: "Ta không chỉ có duy nhất một mảnh ruộng, thứ này nam bắc không biết bao nhiêu chỗ, địa phương tốt nhất đương nhiên phải dùng đến nhân thủ tốt nhất, nếu muốn trồng ra loại gạo tốt nhất, các ngươi cho rằng ai cũng có thể tùy tiện đụng đến hạt lúa của ta sao? Những người đó không biết đang ở nơi hẻo lánh nào đó của Tây Bắc chịu bão cát, gạo này được trồng ở vùng sông nước Giang Nam!"

Tiểu Ngũ, Tiểu Lục nghe xong mới yên lòng.

Nếu gạo này quả thật là do bọn người Từ gia lương tâm chó cắn trồng ra, bao nhiêu dễ ăn bọn họ cũng vô pháp nuốt xuống !

Ba người nói xong, những người khác đã vô cùng tò mò nhìn bọn họ.

Tiểu Tam chỉ đành phất phất tay nói: "Không có gì, những người trước kia khi dễ Tiểu Ngũ, Tiểu Lục, lần trước sau khi thu thập họ, ta đã để cho họ đi làm ruộng tự cấp tự túc."

"Ai khi dễ Tiểu Ngũ, Tiểu Lục?" Bách Lý Huyền Hồ hiển nhiên đã quên đoạn chuyện cũ kia, tò mò hỏi.

Tiểu Ngũ, Tiểu Lục cũng không muốn phá vỡ bầu không khí đang tốt đẹp, vội vàng giơ rượu lên hướng phía Bách Lý Huyền Hồ: "Không có việc gì không có việc gì, sư phụ, chúng ta kính người một ly, cám ơn người mấy năm nay đã vất vả đem chúng con nuôi lớn."

Bách Lý Huyền Hồ cười cười uống rượu, sau đó nói: "Sư phụ không có làm gì cả, các ngươi muốn kính liền kính A Nhị cùng Tiểu Tam đi, mấy năm nay là bọn họ vất vả nhất, nuôi các ngươi lớn lên phải là bọn họ mới đúng!"

Ngũ, Lục uống xong một ly, lại châm một ly kính A Nhị. "Tiểu Ngũ, Tiểu Lục tạ ơn Nhị sư huynh."

"Ta cũng muốn, ta cũng muốn !" Tiểu Xuân đưa chén đến, cũng cùng hai sư huynh chạm mấy chén.

Chỗ cũ của Thần Tiên cốc ở phía nam, có một mảnh rừng hoa đào ẩn phía sau núi.

Mỗi năm bên trong rừng hoa đều nở rất đẹp, từ khi có Thần Tiên cốc tới nay, mọi người đều có lệ mỗi năm đi hái hoa và trái cây về làm Đào hoa nhưỡng.

Đào hoa nhưỡng mùi rượu không nồng, nhưng tác dụng chậm của nó rất kinh người. Mang theo một chút mùi hương của hoa hòa cùng với vị rượu ngọt nguyên chất, chỉ cần hương rượu bay ra thôi cũng đủ để làm người ta say mê.

Tiểu Tam thản nhiên uống trà, gắp dưa chua ăn.

Hai tên tiểu tử Tiểu Ngũ, Tiểu Lục sau khi uống qua mấy bận rượu sắc mặt đã có chút hồng hồng, lại nhìn đến tiểu Tam thần sắc tự nhiên ăn cơm, lúc này mới hỏi: "Tam sư huynh ngươi vì sao không cùng chúng ta chạm cốc?"

Người mở miệng là Tiểu Lục, hắn gần đây bị tiểu Tam lãnh đạm, lời vừa ra khỏi miệng, âm điệu kia chính là ai ai oán oán.

"Ta không uống rượu." tiểu Tam nói.

"Vì cái gì không uống rượu?" Tiểu Ngũ hỏi. "Mọi người đều uống, chúng ta cũng muốn kính Tam sư huynh a!"

Tiểu Ngũ rót đầy rượu cho mình và đệ đệ, sau đó lấy ly nước trà của Tiểu Tam đến, rót đầy đào hoa nhưỡng say lòng người, thanh âm mang theo một loại hoài niệm mà cảm khái nói: "Kỳ thật chúng ta đều hiểu được, trong Thần Tiên cốc người vất vả nhất chính là Tam sư huynh! Mới trước đây sư phụ thân thể không tốt, Nhị sư huynh chiếu cố sư phụ, cũng chỉ có thể đem chúng ta giao cho Tam sư huynh chăm sóc, cố tình ta cùng Tiểu Lục khi còn bé lại hư hỏng không chịu nổi, luôn không nghe lời, luôn luôn gây họa.

Mấy năm nay nếu không phải Tam sư huynh quan tâm, Tiểu Lục cùng ta có thể đã giống như Đại sư huynh đi ra ngoài rồi không biết đường quay đầu lại, Tam sư huynh vì chúng ta trả giá bao nhiêu tâm huyết, một lòng dạy dỗ chúng ta thành tài, ta cùng Tiểu Lục đều biết."

Dứt lời, Ngũ, Lục hai người thái độ vô cùng nghiêm túc, hướng Tiểu Tam lạy một cái, lưng cong xuống cơ hồ muốn gãy, không nhúc nhích chờ tiểu Tam phản ứng.

Tiểu Tam trầm mặc trong chốc lát, rồi sau đó thản nhiên mở miệng nói:

"Muốn thật sự hiểu được khổ tâm của ta, về sau đừng bao giờ làm ra chuyện sai quấy nữa. Phía Đại sư huynh ta đã phân phó Tiểu Thất đi tìm, chỉ cần Thần Tiên cốc còn tồn tại, liền có chúng ta chờ hắn về nhà.

Còn lại ta cũng nói một lần nữa, các ngươi về sau làm việc theo khuôn phép một chút, ở bên ngoài có thể khi dễ người khác nhưng không thể bị người khi dễ, những cái gì nên làm cái gì không nên làm ta cũng đã dạy qua cho các ngươi, cho nên khi ta để các ngươi ra ngoài, đừng để ta biết các ngươi làm bừa, lão tử tuyệt đối dùng roi đánh tới lúc mông các ngươi nở hoa, một đời chỉ có thể nằm sấp ngủ, vĩnh viễn cũng không ngồi được ghế dựa ."

Nghe vào tai giống uy hiếp, kỳ thật là bao hàm nhắc nhở. Đây là Tiểu Tam chân tâm nói, hắn muốn hai hài tử này sống cho thật ngay thẳng.

Tiểu Ngũ, Tiểu Lục minh bạch, chỉ là bọn hắn cũng không nhúc nhích, chờ tiểu Tam uống rượu.

Tiểu tam nâng tay đem cái chén giơ lên bên miệng, một ngụm uống cạn, tư thái dũng cảm.

Tiểu Ngũ liên tục uống ba lần, tiểu Tam nhãn tình không thèm chớp một cái, uống ba ly lớn.

"Tam sư huynh hảo tửu lượng, hảo tửu lượng!" Tiểu Xuân bên kia cũng ồn ào đòi kính rượu Tiểu Tam, kết quả một đám người liền ồn ào náo nhiệt hẳn lên.

☆☆☆

Trời ngày càng tối, bên ngoài đình viện tuyết đọng cũng càng lúc càng nhiều.

Nguyệt quang mông lung, không thấy sao trời, bên ngoài gió thổi qua rừng trúc xào xạt rung động, trong đại sảnh mọi người thích thú đùa giỡn.

Tiểu Tam sau khi uống rượu bỗng nhiên ngưng đũa, mọi người đang vui vẻ, Tiểu Lục miệng nhét đầy thịt lời nói không rõ nói: "Sư huynh sao lại không ăn, ăn no rồi à?"

Tiểu Ngũ nhìn về phía Tiểu Tam, chỉ cảm thấy Tiểu Tam thần sắc tự nhiên, uống nhiều rượu như vậy mà trên mặt cũng không thấy đỏ ửng, chỉ là ánh mắt Tiểu Tam có chút thẳng, lăng lăng nhìn đằng trước, nhìn phía vách tường đằng sau Tiểu Xuân cùng Vân Khuynh.

"Sư huynh......" Tiểu Ngũ kêu: "Sư huynh?"

Tiểu Ngũ bỗng nhiên cảm giác Tiểu Tam hình như có chút không thích hợp.

Tiểu Tam lúc này đột nhiên mở miệng, hỏi Tiểu Xuân: "Bách Lý, tóc của ngươi sao lại thành màu trắng hết rồi?"

"Hả?" Tiểu Xuân đang nhét thịt vào miệng liền trừng mắt nhìn, chỉ chỉ chính mình?

"Ây." sư phụ cười.

"Say." A Nhị nói.

"Tiểu Tam tửu lượng thật ra không tốt, bình thường hắn đều không uống rượu. Hôm nay nếu không phải hai người Tiểu Ngũ, Tiểu Lục các ngươi đổ rượu, sư phụ nghĩ chắc Tam sư huynh của các ngươi cũng sẽ không uống." Bách Lý Huyền Hồ vẫn cười.

"...... Ân?" nghe thấy thanh âm quen thuộc, Tiểu Tam đem đầu chuyển hướng nhìn sư phụ. Trên mặt hắn không có quá nhiều biểu tình, chỉ có thanh âm để lộ ra hoang mang. "Tại sao nơi này lại có thêm một người tóc cũng trắng?"

" Tam nhi a......" Bách Lý Huyền Hồ cười đến cơ hồ muốn nằm sấp lên người Tiểu Tam. "Ngươi mỗi lần say rượu đều ngốc ngốc, như thế nào ngay cả Tiểu Xuân và ta cũng phân không rõ ?"

"Tiểu Xuân?" Tiểu Tam nghi hoặc. "Phía sau ta còn có người gọi là Tiểu Xuân sao? Ta vì sao không nhớ rõ."

"Sư phụ cũng say." A Nhị bất đắc dĩ.

Hai sư đồ này dựa đầu vào nhau, Tiểu Tam muốn nhìn rõ người bên cạnh mình là ai, Bách Lý Huyền Hồ lại vừa uống rượu vừa cười, cười đến thân mình lệch sang một bên.

Ngay lúc trán hai người sắp chạm vào nhau, chuẩn bị so đấu vài ván xem đầu ai cứng hơn, A Nhị vội vàng bắt lấy Bách Lý Huyền Hồ để người ngồi thẳng dậy, Tiểu Ngũ cũng đem Tiểu Tam kéo lại.

Không nghĩ tới Tiểu Tam bình thường vẻ mặt nghiêm túc, nói chuyện cũng trầm trầm hữu lực, thoạt nhìn cũng không giống như một thiếu niên yếu đuối, nhưng lúc Tiểu Ngũ lôi kéo như vậy, người Tiểu Tam giống như không có xương tự đổ vào trong lòng Tiểu Ngũ, thân mình mềm oặt, nửa điểm khí lực cũng không có.

Tiểu Tam ngửa đầu nhìn về phía Tiểu Ngũ, một đôi mắt trong suốt hắc bạch phân minh đang cố gắng trừng lớn, khiến khuôn mặt hắn hoàn toàn không thấy nhuệ khí, bộ dáng thanh thanh tú tú thoạt nhìn thập phần vô tội, hoàn toàn không nhận ra chính mình đang bị kéo vào lòng người khác.

Nếu so sánh với những người khác, bộ dạng Tiểu Tam có lẽ không phải đứng đầu, nhưng trong lòng mỗi người đều có một tồn tại đặc biệt về hắn, cái tồn tại đặc biệt kia vô cùng thuần túy mà vạn phần tốt đẹp, ở trong đầu Tiểu Ngũ, Tiểu Tam luôn luôn được đặt ở vị trí tốt đẹp nhất.

Vì thế khi Tiểu Tam không chút đề phòng nào nằm ở trong lòng Tiểu Ngũ, như chim nhỏ nép vào người dùng đôi mắt to ngập nước nhìn hắn, Tiểu Ngũ tim đập như trống, kích động đến nỗi đầu ngón tay cũng run rẩy.

"Tam...... Tam sư huynh uống say ...... Huynh có muốn ta đưa về phòng nghỉ ngơi hay không?" Tiểu Ngũ cổ họng khô khốc, đó là do quá mức khẩn trương mà ra.

"Ngươi bảo ta cái gì?" Tiểu Tam hơi hơi nhíu mi.

Tiểu Ngũ nhìn lông mi chớp chớp của Tiểu Tam, cổ họng liền không tự giác cảm thấy chấn động.

Tiểu Ngũ chưa bao giờ cảm thấy từ "Tú sắc khả xan" có thể dùng để đánh giá một người, bởi vì Tiểu Tam từ nhỏ đã dạy cho bọn họ, phải biết có lòng cung kính đối với thực vật, phải biết dùng tâm hồn cảm kích mỗi khi ăn một bữa cơm, chúng ta không bị đói chết là nhờ vào những loài cây trồng ấy.

("Tú sắc khả xan": nghĩa gốc là hoa đẹp đến muốn hái, cơm ngon nên muốn ăn, chỉ sự yêu thích một cái gì đó nên muốn lấy về làm của riêng, cái này tui chém đó)

Nhưng hôm nay nhìn Tiểu Tam như vậy, Tiểu Ngũ cảm giác từ "tú sắc khả xan" chính là miêu tả sư huynh của mình.

Tiểu Tam khiến cho đan điền của hắn sinh ra một loại cảm xúc kỳ lạ, thật rất muốn cắn lên người Tiểu Tam một cái.

Nếu như có thể ăn Tiểu Tam vào bụng, hắn tuyệt đối sẽ dùng tâm hồn vạn phần cung kính, cảm kích thành kính mà ăn.

Tiểu mỹ nhân nằm trong lòng như vậy thật khiến cho người ta cầm lòng không được, bất cứ món ngon nào trên đời cũng không thể sánh bằng.

Tiểu Tam, Tiểu Ngũ hai người nhìn nhau trong chốc lát, Tiểu Lục bỗng phục hồi tinh thần đem chén đũa đặt mạnh lên bàn, kích động giang hai tay la lớn: "Ta cũng muốn ôm! Ca ca, ta chưa từng được ôm Tam sư huynh, ta cũng muốn ôm!"

Có lẽ là thanh âm của Tiểu Lục quá lớn, khiến Tiểu Tam phục hồi tinh thần, Tiểu Tam đẩy Tiểu Ngũ ra muốn bò dậy, nhưng thử vài lần vẫn không thoát ra được.

"Tại sao lại không có khí lực?" Tiểu Tam bĩu môi.

Tiểu Ngũ cùng Tiểu Lục nhìn bộ dáng Tiểu Tam nói chuyện, đáy lòng đồng loạt mềm nhũn.

Tam sư huynh như thế này thật tốt, chẳng những không có một chút hung dữ, có thể ôm ôm, nói chuyện còn mềm mềm ngốc ngốc, so với bình thường ôn nhu hơn mười vạn lần a mười vạn lần!

Mới vừa rồi bọn họ thấy Vân Khuynh cười, thiên địa liền thất sắc, đầu cũng muốn hôn mê. Nhưng lúc này lấy Tam sư huynh so sánh với Vân Khuynh, đương nhiên là Tam sư huynh toàn thắng!

Rất tốt a, rất tốt a!

Phi thường tốt a!

"Nếu sư phụ cùng tam sư huynh đều say...... Ta thấy hay là nên tan tiệc, dẫn bọn hắn trở về phòng nghỉ ngơi đi......" Tiểu Ngũ nuốt nuốt nước miếng nói.

"Tam nhi, Tam nhi say sao?" Bách Lý Huyền Hồ vẫn cười từ nãy đến giờ chưa hề ngừng lại, cười đến ngốc ngốc.

Tiểu Tam nghiêng đầu nhìn nhìn Bách Lý Huyền Hồ, hai đôi mắt nhìn nhau một hồi lâu, Tiểu Tam nói: "Ngươi gọi ta là gì?"

" Tam nhi a!" Bách Lý Huyền Hồ cười nói.

"Không đúng, lão tử không phải tên Tam nhi!" Tiểu Tam vẫn nói chuyện bằng ngữ điệu mềm mềm. "Lão tử đi không đổi danh ngồi không đổi họ, Tô tướng quân Tô Tam Hoành! Ngươi có thể gọi ta là Tam gia, gọi ta tướng quân, gọi ta A Hoành, nhưng không thể gọi ta là Tam nhi! Lão tử cũng không phải nữ nhân, đó là cái tên quỷ quái gì!"

"Hảo, tướng quân!" Bách Lý Huyền Hồ đối đáp trôi chảy. "Hôm nay ngươi có muốn chơi cờ không? Đêm nay tuyết rơi, lại chẳng bận bịu gì, chúng ta đã lâu không chơi cờ, đến chơi vài ván cờ thế nào!"

Bách Lý Huyền Hồ hỏi, Tiểu Tam liền ngước đầu lên.

Hắn nhìn ra bên ngoài, thấy tuyết bay từng hạt trắng mịn, sau đó lại nhìn phía Bách Lý Huyền Hồ nghiêm túc nói: "Không được, bản tướng quân đoán quân địch tối nay sẽ tập kích, đêm nay không đánh cờ!"

"Úc!" Bách Lý Huyền Hồ lộ ra một biểu tình đáng tiếc!

"Sư phụ cùng Tam sư huynh đang nói cái gì vậy?" Tiểu Lục nghe thấy không hiểu ra sao.

Không đợi mọi người phản ứng lại, A Nhị Nhị sư huynh lập tức lên tiếng. "Tiểu Ngũ, Tiểu Lục các ngươi trước đem Tiểu Tam về phòng nghỉ ngơi, sắc trời đã tối, sư phụ cũng nên đi ngủ rồi."

"Nghỉ ngơi? Vì cái gì cần nghỉ ngơi? Bản tướng quân không rãnh để nghỉ ngơi!" Tiểu Tam nói chuyện bừa bãi, hắn chỉ là bề ngoài tự nhiên, nhưng trong lòng đã sớm mờ mịt. "Lão tử mười bốn tuổi đã nhận lấy chức Tướng quân, chạy tới chạy lui giữa chốn kinh thành và sa trường, ngươi cho rằng việc này thực dễ dàng sao? Ta mẹ nó không cần nghỉ ngơi, lão tử từ lúc sáu tuổi bị xú lão đầu đem ra sa trường đã chưa hề nghỉ ngơi qua, hơn nữa mỗi ngày cũng không ngủ đủ!"

A Nhị thực đau đầu, hắn không biết tửu lượng của Tiểu Tam tệ đến vậy. Tiểu Tam ứng xử với người khác khôn khéo, không có khả năng lộ ra nhược điểm của mình cho người khác biết, hôm nay nếu không phải Tiểu Ngũ, Tiểu Lục hai người thay nhau kính rượu hắn, hắn cũng sẽ không uống say.

Người không uống say một khi say rồi sẽ trở nên rất đáng sợ, bởi vì ngươi không biết hắn sẽ nháo ra loại sự tình không thể thu dọn như thế nào.

Tiểu Tam mấy năm nay hoàn toàn không đề cập đến những chuyện mà đời trước hắn đã trải qua, lúc này nói nhiều như vậy, A Nhị mơ hồ cảm thấy không ổn.

"Nhanh chóng mang về trong phòng đi!" A Nhị một tay đè lại Bách Lý Huyền Hồ đang cố bò lên người Tiểu Tam, một tay đè lên cái trán sắp nổi gân xanh của mình.

Tiểu Xuân nguyên bản cũng muốn bò đến giúp vui, kết quả bị Vân Khuynh giật lại, được mỹ nhân ôm vào lòng kéo đi.

"Ai ai Vân Khuynh, ta còn chưa nghe xong......" Thanh âm Tiểu Xuân biến mất ở đại sảnh.

"Ta cũng biết chuyện của Tô Tam Hoành, năm đó được người xưng là Bá Vương Giải*, đi ngang giữa chiến trường và kinh thành, nhưng lại binh bại trên núi, sớm đã chết, ngươi quản người nọ nhiều như vậy làm gì......" Vân Khuynh thanh âm xa xăm truyền đến, ý nghĩa lời nói hơi có vị chua chua.

(Bá vương giauỉ: Bá vương cua)

"Ai nói ta chết, là gia hỏa nào không muốn sống nữa!" Tiểu Tam còn nằm trong lòng Tiểu Ngũ vô lực giãy dụa, hắn muốn nhảy dựng lên, đáng tiếc vẫn gục trở về.

Đột nhiên, động tác của Tiểu Tam yên tĩnh trong chốc lát, Tiểu Ngũ còn tưởng rằng hắn an phận rồi, đang muốn thả lỏng thì cảm giác được ngón tay Tiểu Tam đang chọt chọt chân mình, há mồm liền nói: "Uy, tiểu binh! Ttướng quân ta mót tiểu, đi, đưa ta đi tiểu!" Tiểu Tam ồn ào.

"Tiểu, đi tiểu?" Tiểu Ngũ mặt đột nhiên đỏ lên.

"Ngươi không nghe lời ta nói sao?" Tiểu Tam cả giận nói: "Nhanh, nhanh lên, lão tử không đứng dậy được, nhưng lão tử muốn đi vệ sinh."

Tiểu Ngũ nhìn A Nhị, thấy A Nhị phảng phất giống như không nghe thấy lời Tiểu Tam nói, hắn lại nhìn đệ đệ mình, mà mặt Tiểu Lục cũng hồng lên hệt như hắn.

Có lẽ là đêm nay mỗi người đều uống đến điên rồi, A Nhị mang theo sư phụ trở về phòng, Tiểu Ngũ không nghĩ nhiều, cắn răng nói với Tiểu Lục: "Ngươi về trước đi chuẩn bị dụng cụ tắm rửa cho sư huynh đi, ta đỡ Tam sư huynh đi nhà vệ sinh, một lát liền trở về. Thức ăn trên bàn khỏi cần thu dọn, để mai sáng dọn dẹp cũng được."

"Gì!" Tiểu Lục không chịu. "Vì cái gì là ngươi đưa Tam sư huynh đi, ta đưa đi không được sao?"

Tiểu Ngũ đỏ mặt nói: "Nhà vệ sinh nhỏ như vậy, ba người đi vào vừa sao? Huống chi chỉ là đi giải quyết mà thôi, ngươi cũng giành làm gì?"

"...... Ta...... Ta......" Tiểu Lục nói không lại ca ca của hắn, nhưng hắn cũng muốn đi cùng mà!

Cuối cùng bởi vì nhiều năm đều nghe lời ca ca nói, Tiểu Lục thực chán nản về phòng Tiểu Tam trước, còn Tiểu Ngũ gần như ôm toàn thân mềm mềm đang nằm úp sấp của Tiểu Tam lên, đi đến bên ngoài nhà vệ sinh.

Tiểu Tam lúc này bỗng nhiên im lặng, một lời cũng không nói.

☆☆☆

Nhà vệ sinh của Thần Tiên cốc nằm ở một nơi khá xa trong rừng trúc, được dùng gậy trúc cẩn thận dựng thành, bên cạnh còn mọc rất nhiều hoa dại, sạch sẽ lịch sự tao nhã căn bản không giống vài nhà vệ sinh đơn sơ bên ngoài kia.

Bên ngoài cửa còn treo hai đèn lồng đỏ, trên đèn lồng viết ba chữ "lưu xuân đình". Đó là bút tích của Triệu Tiểu Xuân, tự thể rồng bay phượng múa.

Tiểu Ngũ đem cửa mở ra, hắn ôm Tiểu Tam đi vào, sau đó lưu lại bên ngoài chờ.

Kỳ thật cảnh tượng như vậy rất là tra tấn người.

Người mình thầm thương trộm nhớ đang ở trong đó, đối phương chỉ cần phát ra một chút tiếng vang, Tiểu Ngũ cảm giác cả người mình hệt như bị sét đánh từ ngực, đánh thẳng đến đan điền phía dưới.

Đáng tiếc lão thiên gia từ trước đến nay đều không cho hắn cơ hội, nhưng mà một khi cho hắn, lại đưa một phần đại lễ lớn đến kinh người!

Sau khi Tiểu Ngũ đưa Tiểu Tam vào nhà vệ sinh, tay mới dần thả lỏng ra, còn Tiểu Tam cả người mềm nhũn đứng cũng không vững, xém chút cả người rớt vào hầm cầu.

"Sư huynh!" Tiểu Ngũ sợ tới mức lập tức ôm chặt eo Tiểu Tam. Cơ hồ chỉ cần chậm thêm chút nữa, Tam sư huynh nhà hắn sẽ cùng hầm cầu mặt đối mặt.

"Muốn chết sao!" Tiểu Tam thanh âm mềm mềm gào thét: "Muốn chết thì cứ tiếp tục ngẫn ra ở đó đi! Ngay cả đỡ ta mà cũng không biết đỡ, muốn bản tướng quân một kích đâm chết ngươi hay không? Đem mông ngươi đâm thành tổ ong vò vẽ, treo ở trên tường thành để cho binh lính xem!"

"Sư...... Sư huynh......" Tiểu Ngũ thanh âm run run nói: "Ngươi muốn đi tiểu...... Sư đệ không tiện giúp......"

"Vẽ vời nhiều chuyện, nam nhân cùng nam nhân thì có cái gì không tiện!" Tiểu Tam nói: "Mau đem thắt lưng của bản tướng quân cởi ra, nhanh lên nhanh lên nhanh lên! Nếu khiến bản tướng quân tiểu trong quần, anh danh một đời mất hết, ngươi đời này liền vĩnh viễn đừng mong được hồi hương, ngày ngày đi dọn nhà vệ sinh cho ta!"

"Sư......" Tiểu Ngũ nuốt nuốt nước miếng.

"Sư cái gì mà sư!" cổ tay Tiểu Tam đưa về phía sau, bắt lấy tay Tiểu Ngũ đặt lên thắt lưng mình. "Vội chết ta, mau!"

Tiểu Ngũ cảm giác chính mình muốn điên rồi, hắn cảm thấy cánh tay này hình như là của hắn, nhưng lại không giống như của hắn. Sau khi được Tiểu Tam cho phép, hắn tay trái ôm eo Tiểu Tam, tay phải run lập cập cởi đai lưng Tiểu Tam.

Thanh âm quần áo ma sát soạt soạt vang lên trong đêm tối, quần bị tháo xuống một chút, sau đó bàn tay Tiểu Ngũ tiến vào trong quần Tiểu Tam, đem thứ đang trướng lên nắm ra.

Tiểu Ngũ không biết nên hình dung tâm tình của mình hiện nay như thế nào, có lẽ, đời này vĩnh viễn cũng tìm không thấy từ ngữ để hình dung.

Hắn cảm giác cái đó của Tiểu Tam có chút nóng, có chút cứng rắn, quả thật Tiểu Tam đang rất gấp, cái đó vừa bị lấy ra, liền nghe thấy tiếng nước rào rào.

Có lẽ tình cảnh như vậy đổi thành người khác sẽ thấy ghê tởm dơ bẩn, nhưng hiện nay người hắn đang đỡ lấy là Tiểu Tam, Tiểu Tam dùng tay khoát lên trên tay hắn, tay Tiểu Tam vừa chạm đến, hắn cảm giác tim mình đập mạnh, Tiểu Ngũ đầu trống rỗng, chỉ cảm thấy có thể được đụng đến địa phương tối tư mật như thế này của Tiểu Tam, dù cho tay hắn có bị chặt đứt đi nữa, hắn đều cam nguyện.

Bởi vì đây là người hắn thích nhất!

Bởi vì đây là người đêm nào hắn cũng nằm mơ thấy!

Bởi vì cả đời này hắn cũng không có cơ hội nói ra tâm ý của mình, chỉ có thể đem tình cảm càng ngày càng sâu đậm giấu ở đáy lòng, phủ lên một lớp đất thật dày, vĩnh viễn không thể cho nó nảy mầm được!

Hàng vạn ý niệm đang trôi qua trong tâm trí, Tiểu Tam giải quyết xong cũng thoải mái thở dài, nói: "Ta thao, cuối cùng cũng sống lại. Tại sao vẫn cứ là lạ, ngay cả đứng cũng đứng không vững."

Tiểu Ngũ lập tức phục hồi tinh thần, không được tự nhiên ho khan một tiếng, liền muốn thay Tiểu Tam sửa sang lại quần áo.

Chỉ là, khi Tiểu Ngũ giơ tay ra, Tiểu Tam liền không tự giác mở miệng thở hổn hển.

Tay Tiểu Tam vẫn còn đang chụp trên mu bàn tay Tiểu Ngũ, mang theo một chút cảm giác ướt át của mồ hôi, điều này làm cho Tiểu Ngũ hệt như bị điện giật, giật từ chân giật lên đỉnh đầu.

"Sư, sư huynh!" Tiểu Ngũ lúc nói chuyện mém cắn đứt đầu lưỡi. "Ngươi vẫn còn, vẫn còn không thoải mái sao?"

Tiểu Tam lẩm bẩm nói. "Khó chịu."

Phân thân Tiểu Tam vẫn có chút trướng, tuy không giống mới vừa rồi, nhưng vẫn là nửa mềm nửa cứng như cũ, không có dấu hiệu hạ nhiệt.

Tiểu Ngũ biết Tiểu Tam vì sao lại khó chịu, hệt như tình hình lúc trước của hắn cùng Tiểu Lục, nam nhân đều sẽ có thời điểm như vậy, ngay cả Tiểu Tam là một người nghiêm khắc với bản thân vẫn không tránh được.

Tiểu Ngũ không hiểu được mình vì sao lại có lá gan lớn đến vậy, có lẽ thật sự là do uống rượu hơi nhiều, cũng có lẽ do Tiểu Tam xưa nay giống như tường đồng vách sắt, lại gần nhất định sẽ chết lúc này lại có chút bất đồng, vì thế khi Tiểu Ngũ phát giác ra, bàn tay hắn đã bao lấy phân thân Tiểu Tam nhẹ nhàng trượt xuống, sau đó lại kéo trở về.

Cũng chỉ một động tác đơn giản như vậy, Tiểu Tam đã nhẹ nhàng hít một hơi.

Nhưng Tiểu Tam lại không có bất cứ phản ứng kháng cự nào.

Tiểu Ngũ tim đập như trống, sau khi Tiểu Tam hoàn toàn ỷ lại tiến vào trong lòng hắn, hắn không suy nghĩ được gì nữa, chỉ liên tục vuốt lên phân thân Tiểu Tam.

Một trên một dưới, đơn giản lại dễ dàng để người hãm sâu vào.

Tiểu Tam đầu óc mơ hồ, chỉ cảm thấy tựa vào trong ngực người này làm hắn cảm thấy an tâm, sau đó từ phía dưới truyền đến cảm giác sung sướng, ngẩng đầu, linh khẩu ngẫu nhiên bị xoa nắn khiến thân thể nhẹ nhàng run vài cái, tiếng thở dốc nhẹ nhàng thoát ra.

Tiểu Tam cổ ngả ra sau, vừa lúc dừng ở trên đầu vai Tiểu Ngũ.

Tiểu Ngũ mặt hơi cúi thấp, lúc này lại mang theo tình ý, hai má nhẹ nhàng ma sát khuôn mặt Tiểu Tam.

Mẹ ơi, Tiểu Ngũ có thể nhìn thấy rõ ràng bộ dáng của Tiểu Tam khi được hắn hầu hạ.

Tiểu Ngũ cảm giác miệng khô lưỡi khô, thứ đặt ở trên mông Tiểu Tam cũng ngày càng cứng rắn.

Nhưng hắn chỉ chuyên tâm nắm phân thân Tiểu Tam, ngẫu nhiên ma sát vật hình trụ, ngẫu nhiên xoa hai viên cầu, có khi xoa dọc theo tĩnh mạch, rồi xoay tròn tại linh khẩu.

Phần đỉnh của Tiểu Tam cơ hồ là địa phương mẫn cảm nhất, mỗi khi ngón cái của Tiểu Ngũ xoa qua, Tiểu Tam sẽ thở dốc đến lợi hại, Tiểu Ngũ cũng bởi vì bộ dáng của Tiểu Tam mà kích động không thôi.

Hắn tà niệm bay đầy trời, nghĩ nếu đem cái địa phương kia ngậm vào miệng, trước dùng đầu lưỡi liếm láp, chui vào trong lỗ nhỏ, sau đó lại dùng sức hút, Tiểu Tam có thể chống đỡ được hay không, có thể không chịu nổi mà bắn ra, một giọt cũng không lọt khỏi miệng của hắn.

Nếu thật có thể làm vậy với Tiểu Tam thì tốt rồi.

Hết thảy mọi thứ của người này hắn đều muốn chiếm hết.

Đang lúc Tiểu Ngũ có ý nghĩ dâm loạn, trong đầu vọng niệm không ngừng, trên tay lại đang xoay tròn kích thích phân thân Tiểu Tam, Tiểu Tam đột nhiên nhẹ nhàng mà hừ một tiếng, từng đợt bạch sắc cứ như vậy bắn ra.

Từng lần từng lần bắn ra, thoải mái mà nheo mắt, thân hình hơi hơi rung động.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro