Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiểu Tam bị mất sức, cả người ngã ra sau ngủ như chết, Tiểu Ngũ ổn định tâm tình của mình một chút, mới lung tung thay Tiểu Tam sửa sang lại quần áo cho đàng hoàng, đem hắn ôm trở về phòng.

Trong phòng Tiểu Lục đang nhàm chán ngồi chờ, thấy bọn họ trở về, lập tức từ trên ghế nhảy dựng lên nói: "Các ngươi sao lại đi lâu như vậy!"

Tiểu Ngũ ánh mắt không dám trực tiếp cùng Tiểu Lục đối diện, bởi vì hắn vừa rồi đã làm một chuyện vô cùng không trong sáng.

Tiểu Ngũ nói: "Đi nấu nước nóng đi, để sư huynh tắm rửa rồi mới lên giường ngủ thì tốt hơn."

Tiểu Lục vốn đã nấu nước, nhưng hắn chỉ chuẩn bị có một cái khăn sạch định giúp Tiểu Tam chà lau qua mà thôi, hiện nay Tiểu Ngũ nói như vậy, hắn lập tức liền chạy đi lấy bồn tắm đựng nước ấm, tiếp lại lấy nước đổ vào, động tác thật sự lưu loát.

Nhưng sau khi làm xong Tiểu Lục mới nghĩ đến một vấn đề: "Sư huynh ngủ, như vậy hắn làm sao tắm rửa?"

Tiểu Ngũ khụ một tiếng, nói: "Đem người thả vào trong thùng, tùy tiện tắm giúp hắn là được rồi."

"Ai, ca!" Tiểu Lục trên mặt hồng hồng. " Chúng ta tắm cho sư huynh?"

Tiểu Ngũ thần sắc không đổi, nói: "Sư huynh có nói qua, quân tử phải có đầu óc ngay thẳng, chỉ có tiểu nhân mới suy nghĩ vòng vo. Chúng ta chỉ là muốn cho hắn ngủ ngon một chút, ngươi lại có thể suy nghĩ lệch lạc cái gì hay sao?"

"Chậc!" Tiểu Lục gãi gãi đầu. "Là ta không đúng !"

Tiểu Ngũ mặt ngoài trấn định, nhưng kỳ thật trong lòng sớm đã không bằng phẳng từ lâu.

"Vậy ai cởi quần áo cho sư huynh đây?" Tiểu Lục nói: "Chúng ta tuy rằng có lòng tốt muốn giúp sư huynh tắm rửa, nhưng vì sao ta lại cảm giác nếu sư huynh biết chúng ta làm như vậy, hắn nhất định sẽ lấy roi quất chúng ta đó!"

Tiểu Ngũ nói: "Cùng nhau cởi." Hắn cảm thấy mình đang dạy hư đệ đệ.

Vì thế, Bách Lý Ngũ, Lục hai huynh đệ cuối cùng vẫn là đem quần áo của Tiểu Tam cởi sạch trơn ném tới một bên, sau đó cùng nhau đem Tiểu Tam bỏ vào bồn tắm, còn chú ý đem đầu của hắn dựa vào thành bồn, miễn cho cả người đều bị ngâm vào trong nước.

Tiểu Ngũ lấy khăn che khuất phần thân Tiểu Tam từ rốn đến đùi, hơi nước từ nước ấm làm Tiểu Tam đang mơ ngủ cũng cảm thấy vô cùng thoải mái, vì thế hắn khe khẽ chau mày, cả người sảng khoái muốn ngâm hẳn vào trong nước.

Tiểu Lục cầm khăn bắt đầu chà lau, chuyên chú lau từ ngón chân Tiểu Tam lau lên, Tiểu Ngũ cũng đang cầm khăn giúp Tiểu Tam lau mặt.

Hai huynh đệ sau khi chạm vào da thịt Tiểu Tam, trong lòng ngược lại dần bình tĩnh, bọn họ toàn tâm toàn ý tập trung vào chuyện tắm rửa cho Tiểu Tam, hai đại nam nhân từng luyện võ, lúc này ánh mắt lại rất chuyên chú, dùng lực đạo nhẹ nhàng chà lau qua lại, dùng lực mạnh một chút cũng không dám.

Tắm tới tắm lui, Tiểu Tam vẫn không có dấu hiệu muốn tỉnh lại, bọn họ không dám động vào phần mông cùng vị trí giữa bắp đùi của hắn, sau đó Tiểu Ngũ liền đỡ Tiểu Tam, Tiểu Lục tinh tế giúp Tiểu Tam gội đầu.

Càng tắm, Tiểu Lục biểu tình càng cao hứng, khóe miệng khẽ nhếch lên, thiếu chút nữa là ngâm nga luôn một câu hát.

"Ca, ngươi không biết đâu, vừa rồi ta rất buồn bực, sư huynh có thật nhiều chuyện lừa gạt chúng ta, không cho chúng ta biết. Chúng ta rõ ràng là cùng nhau lớn lên, nhưng chúng ta lại hoàn toàn không biết những chuyện mà hắn đã từng trải." Tiểu Lục nói.

Tiểu Ngũ không lưu tâm. "Ngươi cũng đừng muộn phiền nữa, sư huynh hôm nay là do uống quá chén, mới có thể nói ra một đống sự tình mà chúng ta không rõ. Hắn nếu không muốn nói cho chúng ta biết, đương nhiên là vì những chuyện đó không hề quan trọng. Hơn nữa ngươi cũng nói, chúng ta cho tới nay đều là cùng sư huynh lớn lên, người chúng ta thích là Tam sư huynh, chứ không phải là những chuyện mà hắn từng trải, suy nghĩ đến chúng làm cái gì."

Tay Tiểu Lục đang xoa xoa tóc trên đầu Tiểu Tam thủ đột nhiên ngừng lại, ngẩng đầu, ánh mắt sáng ngời trong suốt nhìn ca ca hắn. "Đúng vậy đúng vậy, người chúng ta thích là Tam sư huynh! Ca, ngươi cũng giống ta, cũng thích Tam sư huynh đúng không ! Hai người chúng ta quả thật là sở thích giống nhau như đúc!"

Lúc này, nội tâm Tiểu Ngũ đột nhiên có chút chua xót, hắn nhìn bộ dáng hoan hỉ của Tiểu Lục, nghĩ đến chuyện đây chính là đệ đệ huyết mạch tương liên cùng hắn sinh ra.

Hắn thật sự thích Tiểu Tam, thậm chí thích đến mức hắn sẽ ghen tỵ khi nhìn thấy Tiểu Tam nói chuyện với người khác.

Tiểu Lục cùng hắn không giống nhau, Tiểu Lục rất thẳng thắn, tâm tư cũng không cong cong vẹo vẹo như hắn.

Có khi thậm chí hắn còn so sánh số lần Tiểu Tam nói chuyện với Tiểu Lục nhiều hơn khi nói chuyện với mình.

Có lẽ nếu có một ngày tờ giấy này bị đâm thủng, có lẽ nếu như một ngày nào đó Tiểu Tam thích nam nhân, lúc Tam sư huynh lựa chọn người yêu cho mình, Tiểu Lục cũng sẽ có cơ hội nhiều hơn hắn.

Cái loại cảm giác này, hệt như tự bản thân ghen tỵ với chính mình.

Mâu thuẫn hi vọng nửa kia sẽ có một ngày như vậy, lại không hi vọng nửa kia được độc chiếm người này.

Sau khi tắm rửa cho Tiểu Tam xong, hai người cẩn thận giúp Tiểu Tam mặc áo, lại dùng vải khô chậm rãi lau khô tóc Tiểu Tam.

Sau đó bọn họ cũng nhanh chóng tắm rửa, tiếp lại dùng cơ thể còn mang theo hơi ẩm của nước tiến vào chăn bông, một người chiếm cứ một bên của Tiểu Tam, ngủ cùng nhau tựa như trước kia mỗi khi trời trở lạnh.

Dù cho bên ngoài phòng tuyết càng rơi càng lớn, trên giường lớn trong phòng vẫn là vạn phần ấm áp.

Tiểu Tam ngủ khá sâu, từ tối qua đến giờ vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Khuôn mặt im lặng mà thoải mái, thuần khiết thanh tú đến mức nhìn hắn cứ tưởng tuổi tác còn nhỏ hơn so với Tiểu Ngũ, Tiểu Lục một chút.

Ngọn đèn trong phòng vẫn cháy, hai huynh đệ không biết vì sao lại không hề buồn ngủ.

Bọn họ một tay chống đầu, động tác giống nhau như đúc, đem ánh mắt dừng trên khuôn mặt người đang lẳng lặng ngủ, hắn lúc này sẽ không lấy roi đánh người, cũng sẽ không mắng chửi người khác.

Tiểu Tam như vậy thật sự là rất tốt đẹp, rất tốt đẹp.

Hai huynh đệ trong lòng đều suy nghĩ giống nhau.

☆☆☆

"A Hoành."

"Ta thao!"

Tiểu Tam từ trong mộng bừng tỉnh, trên trán tất cả đều là mồ hôi.

Trong mộng, hắn nhìn thấy Tô Cẩn Hoa một thân bạch y, từ từ nhắm hai mắt đứng ở trước mặt hắn, sau đó y mở to hai mắt, đôi mắt kia đỏ như máu.

Tiểu Tam thở hổn hển hai cái, đột nhiên cảm thấy vì sao lại nóng như vậy, nhìn sang hai bên trái phải, Tiểu Ngũ, Tiểu Lục mỗi người chiếm cứ một bên, một người đem tay khoát lên trên thắt lưng hắn, một người dùng chân kẹp lên đùi hắn, nặng muốn đòi mạng.

Hai gia hỏa thân thể nóng như hỏa lò, bị ôm như vậy cả một đêm, khó trách lại gặp ác mộng.

Tiểu Tam tránh một chút, thân thể muốn bò lên, nhưng hai người này cơ hồ đã vây khốn hắn, khiến hắn khó có thể nhúc nhích.

Tam gia hôm nay tính tình cũng rất không tốt, lập tức liền dùng lực đạp trái đạp phải một chút, Tiểu Ngũ, Tiểu Lục hừ hừ hai tiếng, buông lỏng tay chân ra, trở mình tiếp tục ngủ.

Tiểu Tam sau khi rời ổ chăn liền nhảy xuống giường, nhất thời cảm giác lạnh lẽo ập đến.

Hắn cúi đầu nhìn xuống, "Thao, áo lót của lão tử đâu?"

Tiểu Tam lõa thể nửa người trên, còn nửa người dưới chỉ mặc mỗi cái tiết khố.

Xoay người sang chỗ khác nhìn nhìn Tiểu Ngũ, Tiểu Lục, hai gia hỏa kia cũng không mặc áo lót, ba kiện áo lót trắng quấn thành một khối bị đặt ở chân giường, mỗi người đều đang trần trụi thân trên, thấy tình hình như vậy, sắc mặt của Tam gia hết đen lại trắng, cuối cùng biến thành màu xanh, biểu tình kia...... Quả thực khiến người xem phấn khích đến cực điểm.

Đầu Tiểu Tam bắt đầu nhức, Tiểu Ngũ cùng Tiểu Lục không phải đang giận nhau sao, cũng lâu rồi không cùng hắn ngủ. Như thế nào hôm nay lại cùng nhau đến phòng hắn, ba người còn chen cùng một chỗ?

Tiểu Tam ôm đầu, cố gắng nghĩ lại xem hôm qua đã phát sinh chuyện gì. Hắn chỉ nhớ rõ đêm qua hình như mình đã uống chút rượu, kế tiếp mình vẫn dong dong dài dài nói chuyện, sau đó thì cái gì cũng đều không nhớ rõ.

Hắn rốt cuộc minh bạch vì sao Tiểu Lục vẫn kiên trì muốn biết rõ sự tình đêm hôm đó.

Bởi vì hắn cũng muốn biết sau khi mình uống say đến tột cùng đã làm cái gì, vì sao lại bị cởi đến chỉ còn lại có một cái quần, còn cùng Tiểu Ngũ, Tiểu Lục ôm nhau ngủ, khốn kiếp!

Bên ngoài trời còn tờ mờ, Tiểu Tam sau khi mặc quần áo thì quay đầu nhìn lên giường, Tiểu Ngũ, Tiểu Lục hai người còn đang ngủ thật sâu, Tiểu Lục hơi hơi ngáy, Tiểu Ngũ không biết gặp mộng đẹp gì, khóe miệng cong cong tựa hồ đang cười.

Vừa nãy mới bị hắn đạp, vậy mà hai gia hỏa này vẫn ngủ được như vậy, này nếu như ở bên ngoài gặp phải kẻ thù, chẳng phải là giao mạng vào tay người ta hay sao, ngu ngốc !

Vốn muốn đi tới đạp cho hai tên không nên thân này thêm vài cái, nhưng đang định động thủ, ánh mắt hắn chợt ngừng lại trên gương mặt đang say ngủ của Tiểu Ngũ cùng Tiểu Lục.

"...... Trừ Thần Tiên cốc, cũng không còn nơi nào có thể cho các ngươi ngủ thoải mái được như vậy ......" Tiểu Tam thì thào vài tiếng, liền rời khỏi phòng mình.

Trên hành lang tích một tầng tuyết, đạp lên đi mềm mềm. Đi đến trước đại sảnh, Tiểu Tam đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đang ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, hắn đi qua, cùng ngồi xổm xuống, mở miệng hỏi: "Sư phụ nhà chúng ta, sớm như vậy người già như ngài không ngủ nhiều thêm một lát, ở trong này làm cái gì?"

"......" Bách Lý Huyền Hồ nghẹn trong chốc lát, sau mới nói: "...... Đầu đau."

"......" Tiểu Tam không nói gì. "Đêm qua uống rượu nhiều lắm sao? Đầu đau sao không đi dược lư lấy dược uống?"

"......" Bách Lý Huyền Hồ lại nghẹn trong chốc lát. "...... Đau đến nhớ không nổi dược đặt ở nơi nào."

Tiểu Tam mắt trợn trắng. Không nói gì ngẩng đầu nhìn trời.

Hắn trước tiên cứ để Bách Lý Huyền Hồ ở tại chỗ, sau lại chạy vào trong dược lư tìm dược giảm đau, tìm nửa ngày mới nhìn thấy một lọ viết "Ăn vào liền không đau", là một bình sứ nhỏ màu lam.

Nét chữ tiêu hồn kia khẳng định là do Triệu Tiểu Xuân viết, trừ tiểu tử kia ra, không ai có thể đặt được một cái tên thuốc như vậy.

Sau khi trở về, hắn lấy nước cùng dược cho Bách Lý Huyền Hồ uống, không bao lâu Bách Lý Huyền Hồ liền đứng dậy, rồi sau đó lại thở hắt ra, rốt cuộc lộ ra mỉm cười. "Một chút cũng không còn đau."

Tiểu Tam suy nghĩ trong lòng, mấy cái tên thất loạn bát tao mà Triệu Tiểu Bát kia đặt, có lẽ chính là tham khảo từ người này. Xem cách dùng từ dùng câu, hai người đều có tám phần giống.

"Nhị sư huynh đâu?" Tiểu Tam hỏi.

"Đang bế quan." Sư phụ nói.

Tiểu Tam gật gật đầu, nói: "Người bảo hắn không cần nóng vội, từ từ mà tiến hành, ta đã bảo Tiểu Thất đi tìm Đại sư huynh, nhân mạch của tiểu tử Tiểu Thất kia so với Tứ nhi còn rộng hơn, tính hắn lại cẩn thận, khẳng định sẽ có tin tức.

Qua mấy ngày nữa người cũng kêu Tiểu Ngũ cùng Tiểu Lục đi ra ngoài tìm, thuận đường học hỏi kinh nghiệm, cả ngày ngồi mãi ở bên trong cốc cũng không thể được, người nói cho bọn họ biết, dám lười biếng liền rửa sạch mông chờ ta đá đi!

Về phần Tiểu Xuân cùng Vân Khuynh thì không cần dùng đến, hai người này mới ở bên ngoài nháo xong trở về, bảo bọn hắn an phận ở trong cốc đi."

Bách Lý Huyền Hồ nghe Tiểu Tam nói những lời này có chút kỳ quái, hỏi: "Ngươi muốn rời cốc sao?"

Tiểu Tam gật đầu. "Ta nghĩ ta nên trở về nhìn xem. Nơi này cách kinh thành cũng không xa, xem xong ta liền trở lại."

Bách Lý Huyền Hồ biết ý tứ những lời này của Tiểu Tam, vì thế mỉm cười gật gật đầu, hai người trò chuyện trong chốc lát, mặt trời dần lộ ra, Tiểu Tam đi vào phòng bếp làm xong mấy cái màn thầu rồi mới rời khỏi Thần Tiên cốc.

Hắn rời đi cũng giống như khi hắn đến, không mang hành lý, cũng không có trói buộc.

Không, hắn có đem Thí long tác, Ngư Trường kiếm cùng ô mộc lệnh bài, tín vật của sư môn.

A, đương nhiên, cũng có một xấp ngân phiếu cùng bạc vụn Yến Tứ nhi đưa cho.

☆☆☆

Sau khi ăn xong đồ ăn sáng Tiểu Tam chuẩn bị, Bách Lý Huyền Hồ đem ghế nằm chuyên dụng của mình từ trong phòng kéo ra đặt ở dưới ánh mặt trời, sau đó thanh thản nằm trên đó, bắt đầu thông lệ vừa phơi nắng vừa ngủ mỗi ngày.

Mới ngủ trong chốc lát, A Nhị cũng đi đến đình viện, Bách Lý Huyền Hồ tỉnh một chút, lúc này lại nghe thấy A Nhị hỏi: "Tiểu Tam đâu?"

"Xuất cốc, có gì sao?" Bách Lý Huyền Hồ ngáp một cái.

"...... Chỉ là đột nhiên cảm thấy tâm thần không yên, giật mình tỉnh lại." A Nhị sắc mặt vẫn không tốt lắm, hệt như mấy ngày gần đây.

Bách Lý Huyền Hồ hỏi: "Ngươi chợt thấy tâm thần không yên, hay là tâm thần vốn đã không yên, sau đó đầu lại đột nhiên giống như bị gõ mà tỉnh lại."

"Vế sau." A Nhị đè thái dương.

"Nghe vào tai không tốt lắm......" Bách Lý Huyền Hồ đem dây đeo màu đỏ trên cổ kéo ra, để Trấn hồn châu lộ ra ngoài, nói: "Vốn nên sớm nói với ngươi, nhưng không biết vì sao lại quên mất. Ngươi nhìn cái này,"

Bách Lý Huyền Hồ chỉ vào hạt châu màu xanh lam, nói: "Hạt châu của Tiểu Tam và ta đều xuất hiện vài điểm kì quái, mấy ngày trước đã phát hiện. Hạt châu này lúc cha ngươi giao cho ta cũng chưa nói dùng như thế nào, ta cho rằng đưa cho Tiểu Tam đeo sẽ giúp hắn tốt hơn, nhưng lần này mạc danh kỳ diệu nó lại có biến hóa, ta cũng là cảm giác là lạ, ngươi xem xem như thế nào?"

A Nhị cúi đầu nhìn kỹ Trấn hồn châu của Bách Lý Huyền Hồ một chút, vươn tay đụng vào, rồi sau đó lắc đầu. "Lúc bọn họ mất, ta bất quá cũng chỉ là một đứa bé không hiểu chuyện, bản lĩnh bây giờ của ta đều là do sư phụ ngài dạy dỗ, ta có lưu lại một chút huyết mạch của Thiên Cơ môn, bất quá cũng chỉ là vài cảm giác báo động trước tiên cơ mà thôi."

"......" Bách Lý Huyền Hồ giống như đột nhiên nghĩ thông suốt, "A" một tiếng, nói: "Cho nên ngươi tâm thần không yên, nói không chừng chính là có liên quan đến chuyện hạt châu này biến sắc!"

A Nhị nhìn về phía phương xa, rừng trúc thật dài kia đã không còn thân ảnh Tiểu Tam nữa. Hắn cau mày muốn đuổi theo thật nhanh, nhưng trong lòng mới vừa động, liền lập tức bị Bách Lý Huyền Hồ bắt lấy cổ tay.

A Nhị cúi đầu nhìn sư phụ nhà hắn, chỉ thấy Bách Lý Huyền Hồ lắc lắc đầu.

A Nhị sắc mặt có vẻ nôn nóng: "Sư phụ, tình huống giống như vậy của ta lần trước đã phát sinh lúc Đại sư huynh rời cốc về nhà đọc sách năm ấy. Ta khi đó trong lòng cũng có ý niệm muốn ngăn cản hắn, nhưng lại làm ra chuyện sai lầm."

Bách Lý Huyền Hồ vẫn lắc đầu như trước, nghiêm túc nói: "Lúc trước ngươi có ý niệm là trước khi Thạch Đầu rời cốc, nhưng lần này lại là sau khi Tiểu Tam đi, ngươi biết rõ chuyện này đại biểu cái gì không?"

A Nhị không biết.

Bách Lý Huyền Hồ nói: "Ngươi tính không ra mệnh số của Tiểu Tam không phải không có nguyên nhân. Hắn là một dị số, cũng là một định số. Ngươi thay đổi không được, cũng vô pháp thay đổi. Hắn chỉ là đi làm chuyện hắn phải làm mà thôi. Huống hồ ngươi đừng thấy Tiểu Tam tính tình xấu, nhưng tâm địa hắn rất tốt. Hắn đời này không muốn làm ra bất cứ sai lầm nào, hắn cho rằng không ai biết, nhưng sư phụ đều nhìn ra được. Tướng mạo do tâm sinh, hình dáng đơn thuần của Tiểu Tam nhất định có phúc báo, ngươi không cần lo lắng."

Bách Lý Huyền Hồ xoa xoa hạt châu, thần sắc thong dong trấn định, đáy lòng A Nhị nguyên bản đang nôn nóng, nhìn thấy bộ dáng này của sư phụ, cũng chậm chậm bình tĩnh lại.

"Ý sư phụ nói là..." A Nhị thấp giọng nói: "Bản sự của đồ nhi còn chưa học tốt, vào lúc này không nên can thiệp vào chuyện của Tiểu Tam. Nhưng lỡ sự tình của Đại sư huynh lại tái diễn......"

"Chuyện kia không phải lỗi của ngươi." Bách Lý Huyền Hồ ôn nhu nói: "Sư phụ biết Thạch Đầu nhất định sẽ trở về. Chúng ta chỉ là tạm thời đợi không được hắn, nhưng không phải cả đời đều đợi không được."

A Nhị sau khi yên tĩnh một lúc lâu, mới nhẹ nhàng "Ân" một tiếng.

☆☆☆

Giữa trưa,Tiểu Ngũ cùng Tiểu Lục bị đói đến tỉnh.

Bọn họ cơm cũng chưa ăn, quần áo loạn thất bát tao mặc bừa lên người, liền đi xung quanh tìm kiếm Tiểu Tam.

Chạy đến sân cỏ trước đại sảnh, sư phụ nhà bọn họ đang ở đó thanh thản phơi nắng xem sách cổ, còn A Nhị đang đùa nghịch một cái vòng tay màu vàng đen kỳ quái, trong vòng tay không ngừng phát ra âm thanh "lách cách" tinh tế, bất quá động tĩnh cực nhỏ, nếu không cẩn thận nghe căn bản sẽ không biết được cơ quan bên trong đang thay đổi.

"Sư phụ, Tam sư huynh đi đâu vậy, tại sao lại tìm không thấy người?" Tiểu Lục nói. Rõ ràng tối hôm qua còn ngủ cùng nhau mà!

"Úc, Tiểu Tam hắn trở về......" Bách Lý Huyền Hồ nói còn chưa xong, liền bị A Nhị chặn ngang.

A Nhị vẫn chuyên chú với vòng tay, hắn nói: "Tiểu Tam xuất cốc đi tìm Đại sư huynh."

"Gì? Hắn tự đi một mình? Vì sao không mang theo chúng ta cùng đi?" Tiểu Ngũ Tiểu Lục có vẻ có chút kích động.

Bọn họ giờ vẫn còn nhớ cảm giác ba người cùng nhau tắm rửa, rồi còn cùng ôm nhau ngủ, tại sao mới cách một ngày mà Tam sư huynh có thể đem bọn họ ném đi! Làm bọn họ thương tâm như vậy!

"Bởi vì Ngũ sư huynh cùng Lục sư huynh hai người các ngươi ngủ như chết." Thanh âm Tiểu Xuân từ phía sau truyền tới.

Hai huynh đệ quay đầu nhìn, chỉ thấy Tiểu Xuân tay cầm màn thầu, tay kia còn mang theo dưa muối cùng thịt kho vui vẻ ngồi ở trên bậc thang ăn. Hai chân dang rộng, bộ dáng rất là dũng cảm.

Sau khi cắn một ngụm màn thầu và dưa muối, khuôn mặt kia của hắn đột nhiên toàn bộ nhíu lại, rồi ngũ quan mạnh mẽ dãn ra, hô to một tiếng: "Ăn ngon, ăn ngon nha──"

"Tam sư huynh làm món gì cũng đều ăn ngon như vậy." Tiếp lại vạn phần cảm khái nói: "Ô ô ô, Tam sư huynh không ở đây, ta muốn ăn đồ ăn ngon như vậy thì làm sao mà ăn được, cái bụng nhỏ gần đây tiểu gia ta mới dưỡng được bây giờ lại phải xẹp xuống. Vân Khuynh tối hôm qua mới nói ta béo lên làm hắn thật cao hứng, ô ô ô......"

Tiểu Ngũ, Tiểu Lục song song mắt trợn trắng.

Tiểu Xuân tiếp cười nói: "Lúc nãy ta đứng trước cửa phòng gọi các ngươi, các ngươi ngủ say đến nỗi không nghe thấy, khó trách Tam sư huynh một mình rời đi, hắn nếu đã quyết định chuyện gì liền sẽ không dây dưa lằng nhằng lập tức đi làm, ai bảo hai người các ngươi ngủ say như vậy, bây giờ có chạy theo cũng không kịp đâu!"

Tiểu Lục nói: "Chúng ta trời sắp sáng mới ngủ, cho nên mới dậy trễ!"

"Trời sắp sáng mới ngủ?" Tiểu Xuân ánh mắt đảo qua đảo lại. "Tối hôm qua làm cái gì, vì sao trời sắp sáng mới ngủ?"

Tiểu Lục có ý muốn nói, Tiểu Ngũ lập tức dùng cánh tay đụng hắn một chút, ra hiệu bảo hắn ngừng này đề tài, miễn cho Tiểu Lục bị Tiểu Xuân chọc cho khai ra hết.

Tiểu Lục có chút nghi hoặc nhìn về phía ca ca của mình, Tiểu Ngũ liếc mắt nhìn hắn, trong lòng nghĩ: Đương nhiên không thể nói là bọn họ vì nhìn ngắm gương mặt của Tam sư huynh mà luyến tiếc không muốn ngủ!

Sư phụ cùng Nhị sư huynh còn ở nơi này, không muốn sống cũng không nên nói ra như vậy!

"Đúng rồi !" Bách Lý Huyền Hồ đột nhiên nhớ tới lời dặn của Tiểu Tam. "Tiểu Ngũ, Tiểu Lục các ngươi cũng đi chuẩn bị đi, rời cốc đi tìm Thạch Đầu. Tiểu Tam nói muốn các ngươi đi tìm Thạch Đầu thuận đường đi học hỏi, nếu không nghe lời, hắn sẽ phạt các ngươi!"

"Gì?" Song sinh tử run lên một chút. "Chúng ta cũng phải đi tìm đại sư huynh?"

Nhớ tới những kí ức tinh phong huyết vũ trước kia, lưng của Tiểu Ngũ, Tiểu Lục liền phát lạnh.

Đại sư huynh thực đáng sợ a!

Thủ hạ của Đại sư huynh ở Ô Y Ma Giáo càng đáng sợ!

Vì cái gì không để Tứ sư tỷ cùng Tiểu Thất đi tìm?

Bọn họ võ công thấp kém nhất định không chống lại được uy áp của đại sư huynh a!

Nhưng mà...... Tam sư huynh cố tình cũng chạy đi tìm Đại sư huynh ...... Tam sư huynh cùng Đại sư huynh trước đây không vừa mắt nhau, nếu thật sự đụng phải, Tam sư huynh rất nguy hiểm a......

Hai huynh đệ thực rối rắm, chung quy Tam sư huynh ở trong lòng bọn họ vạn phần trọng yếu.

Lúc này khác với Tiểu Ngũ, Tiểu Lục đang bất an, Tiểu Xuân ngược lại vô cùng cao hứng nhảy dựng lên, lớn tiếng nói: "Ta đây cùng Vân Khuynh cũng chuẩn bị một chút, đi ra cốc đi tìm Đại sư huynh! Sư phụ ngài biết rõ lúc trước là vì Vân Khuynh bị trọng thương cơ hồ mất mạng, đại sư huynh mất tích, bất đắc dĩ ta đành phải đem Vân Khuynh mang về cốc trước. Hiện nay mọi người đều phải đi ra ngoài tìm, cho nên ta cũng......"

Bách Lý Huyền Hồ mỉm cười trực tiếp đánh gãy ý đồ của Tiểu Xuân mà nói: "Ngươi cùng Vân Khuynh không được đi, Tiểu Tam nói, hắn muốn các ngươi ngoan ngoãn chờ ở bên trong cốc, không thể đi ra."

"Vì cái gì !" Tiểu Xuân không phục.

Tiểu Ngũ trong lòng yên lặng nghĩ: "Bởi vì ngươi là tai tinh a...... Mấy năm nay bên ngoài giang hồ muốn lật tung, chính là do Vân Khuynh của ngươi cùng Đại sư huynh bốn phía đấu nhau, thêm ngươi ở bên trong góp phần ......"

Tiểu Lục cũng giật giật quai hàm: "Nghe nói Đại sư huynh còn từng thích Vân Khuynh...... Tốt nhất hai người đừng đi ra ngoài làm rối loạn nữa......"

"Vân Khuynh đến." A Nhị nói một tiếng.

"A, tâm can nhi ngươi tỉnh rồi sao ~" Triệu Tiểu Xuân vừa nhìn thấy tiểu mỹ nhân nhà hắn, liền vui vui vẻ vẻ chạy vội đi, mấy lời nói vừa rồi đều bị hắn ném ra sau đầu.

Toàn bộ tươi cười đều hiện hết lên mặt rồi a!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro