Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Tam gia xuất cốc cũng không trực tiếp đi đến kinh thành, mà vẫn giống như trước đây một đường ăn ăn ăn, tìm những tiệm lâu đời, tìm những tiệm ngon, tìm những tiệm có thể ăn được, ăn sạch mấy tiệm của người ta.

Thói quen này cũng không biết được tạo thành từ lúc nào, Tam gia đã quên, dù sao chuyện này cũng không trọng yếu.

Sau khi gặp mặt vài thuộc hạ, Tam gia một đường đi về phía Bắc, nguyên lai người hắn rất muốn tìm đã từ lâu không còn ở kinh thành, hắn đành quay về nơi trước đây được Hoàng đế cấp cho Tô gia làm mộ địa ── "Mộ tướng quân".

Trời đông tuyết phủ, núi non lan tràn. Nơi này là nơi của công thần khai quốc Tô gia, cũng là nơi tạo ra nhiều Tướng quân nhất.

Người của Tô gia bước ra từ nơi băng tuyết quanh năm, đất đai khô cằn này, đã tạo nên rất nhiều truyền kỳ.

Chiếu theo lời nói của Bách Lý A Nhị, đó chính là nhận thiên mệnh.

Tam gia trước kia không tin mấy thứ này, bây giờ cũng không quá tin, hắn cảm thấy vận mệnh là do chính tay mình nắm giữ, điều hắn tin là "Liều mạng", chứ không phải "Thiên mệnh".

Chỉ là người của Tô gia trước khi đến mảnh đất này cũng đã chịu qua rất nhiều khổ cực, cho nên họ giữ binh quyền đều làm theo lời Tổ dạy, làm tướng vì vua, cả đời chiến đấu bảo vệ quốc gia; làm đầu bếp vì thương người, để thiên hạ không một ai phải chịu đói chịu rét.

Tam gia đời trước đã làm như thế, sau khi chết một lần vẫn nhớ kỹ việc này. Không muốn quên, cũng không thể quên. Dù sao hắn làm việc từ trước tới nay đều tùy tâm sở dục, hết thảy chỉ cần không vi phạm "nguyên tắc" của hắn là được.

Vậy "nguyên tắc" là như thế nào?

Chuyện Tam gia muốn làm, toàn bộ đều gọi là "nguyên tắc" .

Mặc áo bông rất dày màu xám tro, Tam gia ngồi xuống một gò đất đã đóng băng . Hắn bày ra phía trước một bầu rượu, một cái chén, cùng mấy món ăn mặn mà lão gia tử khi còn sống thích, hắn rót đầy rượu vào chén của mình và chén của đối phương, chậm rãi uống.

Xa xa phía trước là những dãy núi kéo dài không dứt, trắng phau phau một mảnh, thoạt nhìn thật đẹp, nhưng muốn đi lên cũng không hề dễ dàng.

Mộ Tướng quân nằm ở chỗ sâu trong một ngọn núi.

Tam gia nếu muốn thì có thể đi vào, nhưng chuyện này cũng không phải phiền toái bình thường. Đặc biệt khi hắn biết Mộ tướng quân thế nhưng đã bị niêm phong, trong đó có cơ quan, lại muốn xông vào bồi lão gia tử uống rượu, đây không phải là đầu bị hỏng sao?

Tam gia thần sắc đạm mạc, nhìn như đang lầm bầm lầu bầu, tự nói cho mình nghe.

"Ta nhớ rõ người năm nay bất quá cũng hơn tám mươi tuổi, Đại Nhị gia vẫn còn sống, vì sao người lại đi sớm như vậy?

Trước kia ta được người dạy dỗ, người làm sai chuyện ở kinh thành, bị cho ra chiến trường, Tô Cẩn Hoa nói rằng người không có phúc khí, nhưng người là ai a, đã rất nhanh liền trở thành đại tướng quân Tô Lăng, lúc còn sống chưa từng chiến bại, nhưng vì sao lại chết sớm như vậy......"

Ngữ khí nói chuyện của Tam gia không phải là sầu não, chỉ là trần thuật sự thật.

Nói thực ra Đại gia gia của Tô Tam Hoành – Tô Lăng tung hoành sa trường nhiều năm chưa hề chiến bại, nhưng bị thương cũng không thiếu, về phần Đại nhị gia Tô Loạn, người đó một đời sống ở trong kinh thành ăn sung mặc sướng, sống an nhàn sung sướng đương nhiên sẽ sống thọ.

Tam gia cũng không nói nhiều, nhiều lúc chỉ là ngẩng đầu nhìn ngắm Tuyết Sơn ở phương xa, rồi sau đó cúi đầu xoay xoay chén rượu trong tay, tuy rằng cảm thấy lạnh, nhưng cũng không rời đi.

Tam gia tửu lượng kém, không, phải nói là phi thường kém, cho nên lúc ở bên ngoài hắn ít uống rượu, bởi vì hắn từng có một lần ở trong tiệm cơm uống một bình lê hoa tửu, kết quả hôm sau tỉnh lại phát hiện mình đang ở bên bờ hồ cạnh tiệm cơm ngâm nước thiếu chút nữa chết đuối, hơn nữa ngay cả mình tới đó bằng cách nào cũng không biết.

Sau này hắn cũng rất ít uống. Mà lần uống được nhiều nhất gần đây, chính là lần uống đào hoa nhưỡng trong Thần Tiên cốc.

Chỉ là ngày ấy tỉnh lại hắn cũng quên mình đã trở về phòng như thế nào.

Bất quá trong Thần Tiên cốc còn có một người tửu lượng còn kém hơn cả hắn, chính là sự phụ của hắn Bách Lý Huyền Hồ.

Nghĩ đến Bách Lý Huyền Hồ, nghĩ đến mấy sư huynh đệ bên trong cốc, nghĩ đến sinh hoạt bừa bãi mà vô ưu vô lự vài năm nay, khóe miệng Tam gia chậm rãi gợi lên, nở rộ một nụ cười nhợt nhạt.

Sắc trời dần tối, trời bắt đầu có tuyết lớn.

Bông tuyết lọt vào trong chén, nhẹ nhàng lung lay vài cái rồi tan ra.

Tam gia thản nhiên nói:

"Mấy năm nay ta sống rất khá, bọn họ đều đối xử với ta rất tốt, từ khi ta bắt đầu hiểu chuyện, đã lâu không được tự do tự tại như vậy. Ta không biết sau khi người chết có chuyển thế đầu thai hay không, nếu có vậy thì mau đi đầu thai đi, cũng có thể đi đến một nơi thật yên tĩnh! Ta sẽ trông coi Tô gia, người yên tâm......"

Ngồi đến khi sắc trời tối hẳn, tuyết lớn như muốn chôn sống người khác, Tam gia lúc này mới đứng dậy phủi sạch tuyết rơi bám trên đầu vai, sau đó xoay người rời khỏi nơi vô cùng lạnh lẽo này.

Khi đó cũng không quay đầu lại, lúc rời đi hắn đã cho rằng vĩnh viễn sẽ xa nhau.

Lại không nghĩ rằng tương lai còn có một ngày trở về.

Hơn nữa, còn đi vào nơi đánh chết hắn cũng không muốn đi vào ...... Trong ngôi mộ của chính mình......

Không, phải nói là của Tô Tam Hoành ......

☆☆☆

Bách Lý Tam từ Cực Bắc lại một đường ăn ăn ăn, rốt cuộc ăn trở về kinh thành.

Kinh thành phồn hoa như trước, kiến trúc trên đường xa hoa lộng lẫy, người đi đường ăn mặc sang trọng, ngẫu nhiên xuất hiện vài người thắt lưng đeo ngọc bài, thái độ ung dung, sau lưng có người hầu đi theo, không cần nói cũng nhìn ra được đây là công tử nhà ai đang đi tản bộ.

Tiểu Tam trước tiên đi đến "Thiên Hương lâu" ăn một bữa, Thiên Hương lâu là nơi có "thiên hạ đệ nhất món ngon" nổi tiếng kinh thành, hương vị quả thật không tệ.

Sau khi ở một đêm, ngủ thẳng một giấc đến giữa trưa, tiếp đó hắn liền nhàn nhã đi dạo trên đường, cuối cùng dạo a dạo, dạo đến một nơi vàng kim lấp lóa, mỗi lần nhìn đều có cảm giác chói mắt "Tướng quân lâu".

Cái biển chữ vàng của "Tướng quân lâu" được tạo ra từ vàng thật, phía trên là chữ do Tiên Hoàng tự tay múa bút, tiệm có ba tầng, diện tích khá lớn, quả thật là xa hoa quý khí, kim bích huy hoàng.

Ngay cả cổng lớn cũng có hai cây cột to bằng thân người được chạm khắc hình rồng quấn quanh, rồng cũng được làm bằng vàng thật.

Bởi vì "Tướng quân lâu" được mang danh xưng Đệ nhất danh trù* do năm đó Tiên Hoàng ngự ban cho Tô gia, cho nên hết sức xa hoa. Chưa kể, mới vừa đi tới cửa, chỉ cần nhìn thấy sự phô trương của mặt tiền cửa hàng, ai cũng sẽ cảm thấy nội tâm bị chấn động vài lần.

(đệ nhất danh trù: đầu bếp giỏi nhất)

Này phải cần bao nhiêu vàng bạc tiền của mới có thể xây dựng được như thế ──

Tiên Hoàng đối xử với đầu bếp của Tô Gia cũng không khỏi quá tốt đi ──

Tiểu Tam một thân phong trần mệt mỏi từ đường lớn bước vào, cước bộ cũng không ngừng lại, trực tiếp đi vào trong "Tướng quân lâu".

Sau khi đi vào, tiểu nhị lập tức lại đây tiếp đón, Tiểu Tam chỉ chỉ trên lầu, tiểu nhị hiểu ý, nhanh nhẹn dẫn Tiểu Tam đi lên lầu hai.

Tiểu Tam ngồi ở vị trí dựa vào lan can, chỗ này phong cảnh đẹp, nhìn xuống là có thể thấy người đi lại tấp nập trên đường cái kinh thành.

"Tướng quân lâu" là tiệm cơm rất nổi tiếng ở kinh thành, tiểu nhị chạy bàn tất nhiên cũng được đặc biệt tuyển chọn, nhân phẩm tướng mạo đều không thể kém được, lại còn cần phải biết nhìn người.

Tiểu nhị tuy rằng thấy Tiểu Tam lạ mặt, hẳn là lần đầu tiên đến, nhưng nhìn thấy bộ dáng quen thuộc của Tiểu Tam, ngược lại có chút khó hiểu.

Trọng yếu nhất là Tiểu Tam ăn mặc tuy bình thường, nhưng khí chất thoải mái hào phóng, đi vào tiệm cơm cao cấp như vậy nhưng cũng không có dáng vẻ mất tự nhiên, lại lộ ra khí thế vi diệu.

Theo như kinh nghiệm của tiểu nhị, khách nhân như vậy thường không phải là người tầm thường.

Tiểu Tam ngồi xuống, thái độ rất thoải mái, tiểu nhị vội vàng hỏi: "Khách quan muốn dùng thức ăn gì, là lần đầu tiên tới sao? Có cần tiểu nhân giới thiệu cho ngài vài món đặc sắc ở "Tướng quân lâu" hay không?"

Tiếp đó lập tức có một tiểu nhị thứ hai chạy đến, bưng lên một bình trà nóng.

Tiểu Tam rót trà ra ngửi ngửi, lá trà không tệ, là loại trà Phổ Nhị lâu năm, rất giống tính cách của Tô Cẩn Hoa trước đây, nơi địa phương nhỏ bé này không kìm chế được tính cách rộng lớn của hắn.

Tiểu Tam sau khi uống một ngụm trà thì thở hắt ra, yên tĩnh trong chốc lát, sau đó trông về đường cái phía xa chậm rãi nói: "Gia cũng không kén chọn, cứ lấy Phượng Vũ Hà Đường, canh đầu cá Kim Long, vịt Hồ Đồ, thịt hầm Bảo Hồng, đậu hủ Tuyết Nhưỡng, cơm chiên Phỉ Thúy, cuối cùng là quả đào Bát Tiên. Còn nữa, đổi trà Phổ Nhị thành Bạch Hào Ngân Châm"

Tiểu Tam vừa mở miệng, liền gọi ra mấy món khiến hai tiểu nhị bên cạnh đều sửng sốt.

Tiểu Tam cũng không nói lại lần nữa, quay đầu sang phía này, liếc nhìn họ: "Như thế nào?"

Tiểu nhị lập tức phục hồi tinh thần, vội vàng cúi người cúi đầu nói: "Vị khách quan này, ngài gọi đều là mấy món ăn vô cùng công phu trong "Tướng quân lâu" của chúng tôi, chỉ là mấy món này lúc nấu cần khá nhiều thời gian, ngài xem có muốn thay đổi hay không......"

"Gia đến chính là để ăn những món này." Biểu tình trên mặt Tiểu Tam không thay đổi, nhưng khí thế trong lời nói của hắn thiếu chút nữa khiến hai tiểu nhị nhũn chân. Hắn nói: "Nếu đầu bếp làm không được thì liền nói là làm không được, nếu làm không được thật, hôm nay Gia sẽ trực tiếp tháo bảng hiệu của các ngươi xuống. Tướng quân là tướng sĩ đứng đầu, có bản lĩnh gọi là "Tướng quân lâu", đương nhiên cũng phải là tiệm cơm đứng đầu. Tướng quân lâu nếu không xứng làm Tướng quân lâu, vậy tấm biển kia lưu lại có lợi ích gì, bày ra để mất mặt xấu hổ sao?"

Tiểu nhị sắc mặt thay đổi. Trước không nói đến việc "Tướng quân lâu" là do Tiên Hoàng khâm phong, ngay cả quan to hay quý nhân trong kinh thành cũng chưa có lá gan đến đây quấy rối, lại nói nơi này là sản nghiệp của Tô gia, Tô gia là thế gia lớn cỡ nào chứ, từ khi khai quốc tới nay có cả hàng đống hàng đống Tướng quân, hàng đống hàng đống Ngự trù giàu có phú quý, người đến đây gây chuyện quả thật là không cần mạng nữa, nhưng bây giờ lại thật sự có một người không cần mạng đến đây náo loạn.

Vài khách nhân ăn mặc tinh xảo hoa mỹ đều quay đầu nhìn về phía Tiểu Tam, người người đều mang biểu tình xem kịch vui.

Tiểu Tam không chút để ý tới, chỉ là mở miệng nói: "Bạch hào ngân châm."

Tiểu nhị vội vàng đi đổi trà thành Bạch hào ngân châm rồi mang cho Tiểu Tam, sau đó hai người xoay người đi, thần sắc sầu lo.

"Làm sao đây, Nhiếp tổng quản đi ra ngoài, cũng không biết lúc nào trở về."

"Còn có thể làm sao, đi gọi món ăn cho vị gia gia kia a!"

"Nhưng vừa vào cửa liền gọi mấy món vô cùng tinh xảo, không phải là tới gây rối chứ? Lão sư phụ Lâu Tử Lý đã nghỉ việc mấy năm nay rồi, tên mấy món ăn này có món ta mới nghe qua, mấy món khác chỉ hiểu biết một chút, ngươi xem mấy sư phó làm sao làm được?"

"Chuyện này cũng không phải thân phận như chúng ta nên lo lắng...... Làm việc đi......"

Tiểu Tam thính lực tốt, tuy rằng nghe hai tiểu nhị vừa khe khẽ nói nhỏ vừa rời đi, nhưng cũng chưa nói gì.

Hắn nhìn đường cái trong kinh thành, uống một ngụm Bạch hào ngân châm, trong lòng thầm nghĩ ba chữ: "Kinh thành a......"

☆☆☆

"Tướng quân lâu" mang đồ ăn lên không được nhanh, tối trọng yếu là vì mấy món Tiểu Tam gọi đều cần sự tinh tế, độ lửa cẩn thận và cách làm phức tạp tinh xảo.

Sau nửa canh giờ, hắn mới nghênh đón món thứ nhất, Phượng Vũ Hà Đường*.

(Phượng Vũ Hà Đường: Phượng múa trong hồ sen)

Khi tiểu nhị mang Phượng Vũ Hà Đường lên, trên bàn là một đĩa thức ăn được trang trí tinh xảo hoa lệ, trên đĩa là lá sen được bọc tầng tầng lớp lớp, dùng dây nhỏ bao lấy thức ăn mềm mịn bên trong.

Tiểu nhị thật cẩn thận cởi bỏ sợ dây, rồi sau đó chậm rãi mở ra từng tầng từng tầng lá sen xanh biếc.

Mỗi lần vén mở một tầng lá sen, mùi hương sẽ càng thêm nồng nàn, cuối cùng lộ ra toàn bộ phần thịt gà bên trong.

Tiểu nhị nói một tiếng: "Khách quan chậm rãi dùng." Sau đó liền nhanh chóng rời đi, Tiểu Tam nhìn con gà kia thật kỹ, rồi mới nhíu nhíu mày cầm đũa đâm vào thân gà.

Loại gà để nấu Phượng Vũ Hà Đường là loại gà được lựa chọn tỉ mỉ từ loại gà nuôi trên núi, loại gà này chạy khắp núi, chất thịt sẽ ngon hơn rất nhiều so với loại gà phổ thông. Gà cũng không thể để lâu, sau khi giết phải nấu ngay, ướp hương liệu gia vị vào, sau khi hơ gà qua lửa lại nhét bạch quả và các hương liệu nấu ăn khác vào bụng, lại dùng kỹ xảo lấy lá sen từng tầng từng tầng bao lại, sau khi bao chín lớp lá, lại bỏ vào lồng hấp chín.

Trình tự chỉ đơn giản như thế thôi, nhưng đầu bếp có kinh nghiệm có thể ở trong quá trình chế biến làm cho chất thịt trở nên tươi mới mềm dai, mang theo hương vị của lá sen và bạch quả hòa quyện vào thịt gà.

Nhưng khi Tiểu Tam đem chiếc đũa cắm vào thân gà, hắn liền cảm thấy không đúng.

Thịt gà này hơi dai, thiếu mềm. Lấy gà ra khỏi lồng hấp bị chậm trễ.

Tiểu Tam dùng đũa rất lợi hại, việc này được hắn luyện thành từ nhỏ, bởi vì lúc ở bên ngoài hắn không thích chạm tay vào thức ăn, cho nên chỉ cần dùng hai chiếc đũa, hắn sẽ có thể làm được hết thảy những thứ mà người khác không làm được. Tỷ như, vừa xé vừa ăn con gà, ăn đến chỉ còn lại xương, toàn bộ thịt gà đều chui vào bụng hắn.

Khi khách nhân cách vách nhìn thấy thủ pháp lưu loát của Tiểu Tam liền chấn kinh. Người nọ chưa từng gặp ai có thể không cần dùng tay mà ăn sạch sẽ cả một con gà như vậy.

Sau khi ăn xong món thứ nhất, Tiểu Tam buông đũa, hai tay khoanh trước ngực tựa lưng vào ghế ngồi, thần sắc trên mặt không thay đổi, lẳng lặng chờ món thứ hai bưng lên bàn.

Canh đầu cá Kim Long nửa giờ sau mới được chậm rãi mang đến. Món này trước kia cơ hồ là bảo vật trấn lâu của "Tướng quân lâu". Có lẽ bởi vì món đầu cá Kim Long này nấu bằng loại cá được truyền thuyết xưng là vua của các loài cá – cá Tầm Long.

Mà nói là 'trước kia', bởi vì cá Tầm Long rất khó tìm, muốn ăn phải bỏ nhiều công sức đi đánh bắt thì mới được. Những năm gần đây cá Tầm long rất hiếm thấy, có thể qua vài năm nữa, món ăn nổi tiếng này chỉ còn là truyền thuyết.

Phương pháp chế biến cá Tầm long là bỏ đầu cá cùng với những phụ liệu đại bổ trân quý vào nồi đồng, sau đó chưng ước chừng nửa canh giờ, lại dùng lửa lớn nấu cạn bớt nước, bỏ lên đó dưa chuột được cắt gọt tỉ mỉ như trân châu, cuối cùng bỏ thêm hạt sen, rồi mang ra bàn.

Thịt của hai gò má cá vô cùng mềm mại, đó là cực phẩm vô giá, nhẹ nhàng gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, thịt sẽ tự động tan ra, hương vị cá tươi tràn ngập khó phai, cũng có người nói nếu đã ăn qua thịt cá Tầm Long tươi mới, thì từ đó về sau sẽ không còn cảm thấy loại thủy sản nào là tươi mới nữa.

Ai biết sau khi cá Tầm Long được mang lên, Tiểu Tam chỉ ăn một ngụm liền buông đũa.

Tiểu nhị còn chưa đi, thấy tình huống liền ngẩn ngơ.

Tam gia cau chân mày lại nói: "Đây không phải là cá Tầm Long!"

"Này...... kia......" tiểu nhị há mồm có chút lắp bắp: "Khách quan, đây là canh đầu cá Kim Long không sai a...... Sư phó vừa làm xong ta liền mang lên......"

"Ngươi nói lão tử chưa từng ăn qua cá Tầm Long à!" Tiểu Tam cả giận nói: "Trong Thực Trung Thái Phổ có ghi lại, cá Tầm Long vua tục xưng là cá Kim Long, mà loại cá này cùng lắm chỉ là cá tầm được nuôi bảy năm, dám lấy loại cá tầm thường ra lừa gạt lão tử, không muốn sống sao ──"

"Này...... Này......" Tiểu nhị vội lau lau mồ hôi lạnh toát ra trên trán, vội vàng cầm đĩa đầu cá lên, nói: "Xin khách quan đợi một lát, tiểu nhân lập tức đi hỏi lại!"

"Quả thực loạn thất bát tao !" Tiểu Tam hít sâu mấy hơi, thiếu chút nữa là lật bàn.

Kết quả, lát sau đầu cá Tầm Long không được mang lên, tiểu nhị lại mang ra một đĩa đào Bát Tiên.

Tiểu Tam vừa nhìn thấy quả thực muốn ngửa mặt lên trời thét dài! Đồ ngọt phải mang lên cuối, cuối cùng thì mấy người này đang làm cái trò quỷ gì, rốt cuộc lúc đem ra món này, hắn đã không thể chịu đựng được ── thịt hầm Bảo Hồng.

Thịt hầm Bảo Hồng cần thời gian nấu rất lâu, muốn làm ra hương vị của thịt hầm, phải dùng tương ngọt nấu lên lấy hơi nước để hầm thịt, cho đến khi màu sắc của thịt hồng như hổ phách, chất thịt mềm mại, mỡ tan ra thấm vào trong thịt.

Nhưng cái món thịt để cả đống ớt đỏ trên bàn này là thứ gì?

Chiếc đũa cắm vào, da không mềm, lớp mỡ ở giữa không tan, còn thịt lại cứng đến mức dùng đũa đâm không thủng.

Đem ớt gạt ra rồi gắp miếng thịt lên nếm thử, Tiểu Tam rốt cuộc nhịn không được lật bàn rống giận rít gào: "Cái này gọi là thịt hầm Bảo Hồng sao? Đây là thịt ma lạt* thì có? Thứ này có thể ăn sao? Khối thịt này có thù oán gì với "Tướng quân lâu" các ngươi không? Thế nhưng có thể nấu một khối thịt heo thượng đẳng trở thành như vậy !"

(Ma lạt: cay tê lưỡi)

Tiểu nhị bị dọa choáng váng, khách nhân lầu hai nhìn thấy cũng phát ngốc.

Có khách quen nhịn không được nói với Tiểu Tam: "Uy, ngươi a, món ăn của Tướng quân lâu là kinh thành nhất tuyệt, khách đến đều ăn uống rất tận hứng rồi ra về, chưa từng có ai chê bai như ngươi cả!"

"Vậy hôm nay lão tử ta liền chê! Như thế nào !" Tính tình của Tiểu Tam xưa nay không tốt, đối với ai cũng vậy. "Khó ăn chính là khó ăn, độ lửa không đủ, cách dùng dao không đúng, vàng thau lẫn lộn, tự cho mình là đúng mà không thèm dựa theo công thức. Nếu là quán ăn tầm thường, lão tử sẽ chấp nhận, nhưng này là nơi nào? Quán ăn đệ nhất dưới chân Thiên Tử! Muốn giữ lấy cái danh hiệu kia, ít nhất cũng phải có công phu nấu ăn hơn hẳn người khác! Bây giờ mấy món đó mà cũng dám xưng là kinh thành nhất tuyệt, lão tử phi !"

Một tiếng "phi" còn chưa đủ, Tiểu Tam vô cùng tức giận, lại liên tục "phi" hai tiếng, tổng cộng là ba tiếng.

Lúc này dưới lầu truyền đến động tĩnh, có thanh âm thanh thúy của nữ tử cùng với tiếng bước chân nhanh chóng chạy từ tầng dưới lên. Âm thanh của nàng nghe có vẻ không lớn tuổi, nhưng lại thật sự hung hăng, liên tục mắng: "Kẻ nào không biết sống chết dám đòi hủy thanh danh của Tướng quân lâu chúng ta, cô nãi nãi ta trên danh nghĩa là ngự trù của Ngự Thiện phòng, thức ăn tự tay ta nấu Hoàng Thượng đều khen không dứt miệng, ai dám nói Tướng quân lâu của cô nãi nãi không phải kinh thành nhất tuyệt ! Gia hỏa nào? Gia hỏa nào!"

Xuất hiện theo tiếng bước chân "bịch bịch bịch" là một cô nương mặc váy hồng, vòng eo nhỏ thắt đai ngọc xinh đẹp. Cô nương kia ước chừng chỉ có mười bảy, mười tám tuổi, chính là thời điểm xinh đẹp nhất, vì giận nên gương mặt nàng đỏ ửng, ngũ quan xinh xắn cùng một đôi mắt có thần, là một tiểu mỹ nhân.

Cô nương kia sau khi lên lầu, cái nhìn đầu tiên liền chống lại ánh mắt Tiểu Tam. Nàng nhìn nhìn cái bàn bị đập thành hai mảnh gỗ, còn nhìn thấy thịt hầm Bảo Hồng và đĩa Đào Bát Tiên bị đổ bên cạnh, tức giận đến mức trực tiếp rút loan đao được nạm bảo ngọc sáng lấp lánh đánh thẳng về phía Tiểu Tam.

"Ai u tiểu thư, có chuyện gì cũng từ từ, có chuyện gì cũng từ từ, ngài trăm ngàn lần xin đừng gây chuyện a!" Tiểu nhị liền hô lên.

Mấy khách nhân khác nhìn thấy thú vị liền nói: "Xuất hiện rồi, tiểu đầu bếp thủ đoạn độc ác của Tô gia, Tô Viễn Viễn."

"Xem kịch vui!" một khách nhân bàn khác nói.

Tiểu đầu bếp Tô Viễn Viễn tập võ từ nhỏ, sư phụ nàng là một danh sư, tất nhiên là có võ công thâm hậu. Cho nên nàng ở kinh thành cũng là bá chủ một phương, nhìn thấy người không vừa mắt liền trực tiếp chém, dù sao người cha tốt của nàng cũng sẽ thay nàng giải quyết hậu quả.

Nhưng cây loan đao giá trị kia vừa giơ tới trước mặt Tiểu Tam, liền "Xoạt" một tiếng không biết bị thứ gì đánh tới, sau đó lại vang lên tiếng "Rắc", loan đao gãy đôi, lưỡi dao rơi xuống mặt đất.

Lập tức Tô Viễn Viễn cảm thấy không ổn, thiếu chút nữa ngay cả chuôi đao cũng cầm không được. Đợi đến lúc nhìn thấy loan đao của mình bị cắt thành hai đoạn, nàng mới trợn mắt há hốc mồm mà nhìn nhìn đao, sau đó lại nhìn nhìn Tiểu Tam.

"Khốn kiếp, ngươi dám làm hư đao của ta!" Tô Viễn Viễn tức giận đến rống to.

"Ta không đánh gãy đao của ngươi, chẳng lẽ còn đợi ngươi lấy đao chém ta sao!" Tiểu Tam rống còn to hơn Tô Viễn Viễn.

"Ngươi là thứ gì, cư nhiên dám nói chuyện như thế với cô nãi nãi. Mau xưng tên ra, cô nãi nãi ta chém chết ngươi!"

Tô Viễn Viễn còn muốn nhào đến phía trước, nhưng vài tên tiểu nhị thấy tình huống không ổn, mà bọn họ ngay cả vị đại gia lật bàn này ra tay lúc nào cũng không nhìn thấy rõ, bảo đao như vậy mà nói gãy liền gãy, ai cao ai thấp lập tức nhìn thấy rõ ràng, đại gia lật bàn là người không dễ chọc, phải bảo hộ Tô tiểu thư an toàn mới là việc trọng yếu nhất.

Tô Viễn Viễn bị một đám tiểu nhị càng kéo càng xa, sau đó lại không cam lòng dùng lực muốn chạy về phía Tiểu Tam, kết quả chạy không được, không bao lâu liền mồ hôi đầy đầu.

Tiểu Tam nhìn thấy tiểu cô nương liều chết liều sống muốn chạy về phía mình, còn tràn đầy tinh thần như vậy, đột nhiên cảm thấy đánh nhau cùng một tiểu cô nương thật sự rất vớ vẩn, nghĩ nghĩ một lát rốt cục cũng bớt giận.

Tiểu Tam lần nữa ngồi trở lại trên ghế. Hắn khoanh hai tay trước ngực, vắt chân bắt chéo nhìn mấy tiểu nhị đang gắt gao ngăn tiểu cô nương lại, không để nàng chạy lại đây, tựa như một đám gà mái che chở gà con, sợ hắn chém chết con gà con này.

Nhìn thật thú vị, tâm tình tất nhiên cũng khá lên.

Tiểu Tam nói với tiểu cô nương: "Trước khi hỏi danh tính người khác, hẳn là nên báo tên của mình trước."

Tiểu cô nương lập tức nói: "Cô nãi nãi là người của Tô gia Tô Viễn Viễn, là chủ nhân tiếp theo của Tướng quân lâu!"

Tiểu Tam híp mắt, hỏi: "Chủ nhân tiếp theo của Tướng quân lâu? Là ai sinh ra ngươi?"

"Không lễ phép!" Tô Viễn Viễn cả giận nói: "Ta đương nhiên là do cha và mẹ ta sinh ra!"

Tiểu Tam sờ sờ cằm, trong lòng thầm nghĩ:『Chẳng lẽ là nữ nhi của Tô Cẩn Hoa? Cũng không đúng, Tô Cẩn Hoa bao nhiêu tuổi rồi mà còn sinh con, lão bạng sinh châu*? Cũng không đúng, câu này hình như là để hình dung về nữ nhân.』

(lão bạng sinh châu: Con ngọc trai già mà còn có ngọc, chỉ người già mà sinh con, cũng có thể dùng để nói đùa người đàn bà cao tuổi còn sinh con.)

Tiểu Tam ngừng một chút, nhớ lại cái tên giả đã lâu không dùng đến, nói: "Lão tử tên là Tô Tam."

"Ngươi cũng họ Tô?" Tô Viễn Viễn sửng sốt một chút. "Là người của Tô gia chúng ta? Không, Tô gia đã sớm không có chi thứ!"

Tiểu Tam cười nhạo một tiếng. "Chẳng lẽ trong thiên hạ cũng chỉ có một nhà được họ Tô, những người khác đều không thể mang họ Tô sao?"

"Ngươi! Ngươi dám nói với ta như vậy!" Tô Viễn Viễn lại nổi giận. Tiểu cô nương tính tình cũng thật kém.

Tiểu Tam lại cười một tiếng, nói: "Lão tử vì sao không dám? Lão tử còn dám lập tức hủy đi bảng hiệu Tướng quân lâu của các ngươi, có tin hay không!"

"Khốn kiếp!" Tô Viễn Viễn nói: "Ngươi nếu dám động đến bảng hiệu Tướng quân lâu, chính là cùng toàn bộ triều đình đối nghịch! Đến lúc đó Ngự Lâm quân sẽ không bỏ qua cho ngươi, Hoàng đế và Tô gia cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi! Ta nói như vậy ngươi biết sợ rồi chứ, chọc đến Tô gia, người chết sẽ chỉ là ngươi!"

Khóe miệng Tiểu Tam đột nhiên hơi cong lên, lộ ra một nụ cười nhợt nhạt.

Dung mạo hiện nay của Tiểu Tam cũng chỉ tính là thanh tú, lúc thẫn thờ không dùng vũ lực cũng không nổi giận thoạt nhìn rất yếu đuối, ngẫu nhiên còn mang theo chút hương vị khiến người thấy thương tiếc. Nhưng thực kỳ lạ, Tiểu Tam rất ít khi cười, nhưng khi hắn cười, khuôn mặt kia sẽ thay đổi, ngũ quan giống nhau, nhưng đột nhiên sẽ có năng lực hấp dẫn ánh mắt người khác.

Nụ cười của hắn sẽ khiến hắn thoạt nhìn hoàn toàn vô hại, hơn nữa thập phần mê người.

Cho nên khi Tiểu Tam cười như vậy, tiểu cô nương Tô Viễn Viễn liền nhìn đến ngây ngẩn.

Tiểu Tam cười, nhưng khí chất thản nhiên kia lại bất đồng với lời hắn nói. Hắn nói: "Tam gia ta cái gì cũng không có, chỉ có mỗi lá gan; Tam gia ta cái gì cũng không lo, nào có cái gì đáng để sợ."

Sau đó không đợi Tô Viễn Viễn mở miệng, Tiểu Tam hỏi: "Ba món ăn vừa nãy đều là do cô làm?"

Tô Viễn Viễn đột nhiên phục hồi tinh thần, hừ một tiếng che giấu chuyện mình vừa nhìn người ta đến phát ngốc, nói: "Thịt hầm Bảo Hồng và Đào bát tiên là do ta làm."

"Dùng cá Tầm thay cho cá Tầm Long là chủ ý của cô?" Tiểu Tam hỏi.

Tô Viễn Viễn cau mày. "Cá Tầm Long hiện tại căn bản không bắt được, ta bảo đổi thành món khác, nhưng mấy lão đầu bếp lại bị món ăn này kích thích, cứng rắn lên mặt muốn nấu cá Tầm."

Tiểu Tam gật gật đầu, nói tiếp: "Đĩa Đào này bưng lên không đúng thời điểm."

Tô Viễn Viễn lại nổi giận: "Cô nãi nãi làm xong mang lên thì ngươi phải ăn ngay! Đào này được ướp băng, lấy ra để hết lạnh sẽ ăn không ngon!"

"Cô không thể đợi đến cuối cùng rồi mới gọt sao?"

"Cô nãi nãi chính là thích gọt Đào trước!"

"Phương pháp làm thịt hầm Bảo Hồng cũng sai." Tiểu Tam nói.

"A?" Tô Viễn Viễn sững sờ.

"Thịt hầm Bảo Hồng là dùng tương ngọt, không phải dùng ớt. Độ lửa cũng không đủ, thịt không đủ mềm."

Tô Viễn Viễn đỏ mặt, cả giận nói: "Cô nãi nãi thích để ớt vào, thích thịt dai một chút. Ta làm món cay là ngon nhất, Hoàng Thượng ăn đều chảy nước mắt ròng ròng cảm động đến nói không ra lời."

Tiểu Tam trong lòng thầm nghĩ, Tiểu Thập Tứ đó hẳn là bị cay đến không nói ra lời!

A, Tiểu Thập Tứ là ai?

Úc, Tiểu Thập Tứ chính là Hoàng tử năm đó Tô Tam Hành tiếp nhận từ tay Hoàng Thái Hậu.

Năm đó Tô Tam Hoành vẫn đang trên chiến trận, còn Tiểu Thập Tứ nhờ sự bảo vệ của quân Tô gia mới tránh được một kiếp, sau này đánh bậy đánh bạ bị Đoan vương cùng Kính vương đẩy lên ngai vàng, hiện nay đang giữ vị trí hoàng đế trong kinh thành.

(Đoan vương là Đông Phương Vân Khuynh còn Kính vương là Đông Phương Tề Vũ đó, , còn Tiểu Thập Tứ là Đông Phương La Ỷ tức cha ruột của Triệu Tiểu Xuân, nhắc lại cho mọi người nhớ)

Tiểu Tam liếc mắt nhìn Tô Viễn Viễn, cảm thán nói: "Tô gia nhân tài tàn lụi rồi a ~"

"Nói bậy!" Tô Viễn Viễn rống: "Ta năm tuổi đã có thể nấu ăn, mười tuổi vô sự tự thông làm ra hàng trăm món ăn, trong kinh thành ai chẳng biết trù nghệ của ta tốt, nói đến nấu ăn, không ai thắng được ta, tàn lụi cái rắm!"

Tiểu Tam thở dài "Hầy ──" một tiếng, âm trầm nhìn Tô Viễn Viễn.

Tô Viễn Viễn cả giận nói: "Ánh mắt đó của ngươi là có ý gì!"

Ánh mắt khinh thường.

Những người ở đây bao gồm khánh nhân và tiểu nhị đều nhìn ra được.

Tiểu Tam nhàm chán búng tay, thản nhiên nói: "Trù nghệ của lão tử tốt hơn cô."

"Phóng thí!" Tô Viễn Viễn nói.

Tiểu Tam đột nhiên cảm thấy lời nói và lúc tức giận mắng chửi người của tiểu cô nương này đều rất giống hắn, nghĩ đến đây, đột nhiên hắn lại có cảm giác thân thiết quỷ dị dâng lên từ đáy lòng.

"Tam gia ta không phải loại người nói mà không làm." Tiểu Tam lại chậm rãi nở nụ cười. "Nếu cô dám, ba ngày sau, dùng phòng bếp của Tướng quân lâu, tỷ thí một trận. Nếu Tam gia ta thua, ta nghe lời cô sai bảo một năm; Nếu cô thua, Tam gia ta sai bảo cô một năm, không bao gồm việc tháo bảng hiệu của Tướng quân lâu."

Bởi vì nụ cười chết người kia của Tiểu Tam, Tô gia Tôn tiểu thư Tô Viễn Viễn không biết đầu bị cái gì, đáp ứng chuyện này.

Sau đó đợi nàng phục hồi tinh thần, nào còn thấy bóng dáng Tiểu Tam. Bên trong chỉ còn lại có một đống tiểu nhị đang lo lắng cùng đám khách nhân đang đợi xem kịch vui lần nữa.

☆☆☆

Tiểu Tam tâm tình rất tốt rời khỏi Tướng quân lâu, hắn tùy tay từ trong lòng lấy ra một quả trái cây để cắn, nghênh ngang đi dạo trên phố.

Hoàng hôn buông xuống, quang mang bao phủ khắp kinh thành. Cả một ngã tư đường thật dài bị nhuộm thành một mảnh vàng óng ánh, kỳ cảnh như vậy hàng năm ước chừng chỉ xuất hiện một, hai lần.

Một đám người đi đường vội vã bước thoáng qua Tiểu Tam, nhưng khi có một nam tử lúc đi lướt qua Tiểu Tam, Tiểu Tam không biết vì sao trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác khác thường.

Tiểu Tam dừng cước bộ lại, xoay người đưa lưng ngược hướng nắng nhìn về phía người nam nhân ấy.

Người nọ nguyên bản đang bước đi khá nhanh, nhưng trong một khắc kia cũng ngừng bước chân, quay đầu nhìn về phía Tiểu Tam.

Hai người nhìn nhau, nhưng bởi vì ánh mặt trời quá mạnh, quá mức chói mắt, khiến cả hai đều chỉ nhìn thấy hình dáng đối phương mà không thể thấy rõ ràng diện mạo.

Tiểu Tam chỉ dừng lại như vậy trong chốc lát, rồi liền xoay người đi.

Nam tử kia cũng không ngừng lại, ra lệnh cho nhân mã phía sau chạy về hướng Tướng quân lâu.

Tiểu Tam lững thững nhàn nhã, híp mắt đắm chìm trong ánh trời chiều, thần sắc đạm mạc mà vô cùng thoải mái, phảng phất trong thiên hạ rộng lớn, thế sự nhiều vô kể này, cũng không có chuyện gì có thể khiến hắn ưu phiền.

Bách Lý Tam trong Thần Tiên cốc, Tô Tam ngoài Thần Tiên cốc, đời này hắn muốn tùy tâm sở dục, dùng tính cách chân thật nhất của mình, nghĩ đến nhân sinh của chính hắn.

☆☆☆

Nhiếp Túc nhận được tin có người đến khiêu khích Tướng quân lâu, cảm giác đầu tiên là khó tin. Tướng quân lâu có bối cảnh gì, người nọ đầu óc bị hỏng sao?

Nhưng khi hắn cùng nhân mã trở lại Tướng quân lâu, thấy Tô Viễn Viễn ngồi ở trù phòng ăn ớt chấm tương ngọt, cùng cả đám đầu bếp đang cúi đầu bị nàng mắng đến á khẩu không trả lời được, mới xác định quả thật có người đến khiêu khích Tướng quân lâu, hơn nữa xem tình hình này, sự tình còn huyên náo không nhỏ.

Phòng bếp rất lớn, Tô Viễn Viễn đang mắng người ở bên kia, Nhiếp Túc trước tiên liền tìm tiểu nhị đến kể cho hắn nghe chân tướng rõ ràng.

Nghe xong Nhiếp túc nhướn mày, tức khắc đi đến chỗ Tô Viễn Viễn.

Khi thân ảnh Nhiếp Túc xuất hiện trong mắt Tô Viễn Viễn, bộ dáng nguyên bản mạnh mẽ của Tô Viễn Viễn lập tức chuyển biến trong nháy mắt, cái gì hung ác, cái gì mắng chửi người, tất cả đều được thu liễm lại, nàng đổi thành tư thái Tiểu nữ nhân, chạy bước nhỏ đến bên cạnh Nhiếp Túc, nhẹ nhàng ôm chặt cánh tay Nhiếp túc, ngẩng đầu nước mắt ròng ròng nhìn hắn, dùng một loại ngữ khí ôn nhu mà lại đáng thương nói: "Túc ca ngươi vì sao bây giờ mới trở về, ngươi không biết đâu, Viễn Viễn vừa bị người ta khi dễ. Đao ngươi đưa ta cũng bị hắn đánh gãy thành hai đoạn, Viễn Viễn rất đau lòng, sửa như thế nào cũng không sửa được!"

Thanh âm oán giận như vậy, nghe vào tai lại như tẩm trong đường mật. Tô Viễn Viễn vốn rất duyên dáng, thêm giọng nói này, ở bên ngoài có thể mê đảo một đống vương tôn công tử.

Nhưng nàng vừa gặp đã yêu người biểu ca họ hàng xa này, sáu tuổi lúc nhìn thấy hắn, từ nay về sau liền theo đuổi không buông tay.

Ngày thành hôn cũng đã được định, chờ nàng đến hai mươi tuổi đồng thời kế thừa vị trí Lâu chủ của Tướng quân lâu, hai người sẽ thành hôn, song hỷ lâm môn.

Nhiếp Túc thở dài, cầm quạt ngọc trong tay nhẹ nhàng gõ gõ đầu của vị hôn thê này, dùng một loại ngữ khí cưng chiều mà bất đắc dĩ nói: "Ta vừa ra khỏi cửa nàng liền gây chuyện, còn cùng người ta thách đấu. Nàng đường đường là Tô gia tiểu thư, thân phận tôn quý, lúc này ta không trông chừng nàng cho tốt, lúc cha nàng trở về sẽ trách ta!"

"Hắn dám!" Tô Viễn Viễn nhất thời mở to ánh mắt, đến mức muốn phun ra lửa.

"Cha nàng là lâu chủ, mà ta là tổng quản nơi đây, làm sai đương nhiên bị trách phạt." Nhiếp Túc nhìn Tô Viễn Viễn, ôn nhu nói.

Hai người tiếp đó lại hàn huyên chuyện nhi nữ tình trường một hồi lâu, lúc này mười sáu cái bếp lò trong phòng bếp chỉ có hai cái đang được đốt lửa nấu thức ăn, Tô Viễn Viễn ngồi cạnh Nhiếp túc trong một góc hẻo lánh, vừa nói chuyện vừa cười đùa thực ngọt ngào.

Nàng nói chuyện của Tiểu Tam với Nhiếp Túc, Nhiếp Túc ngoài việc an ủi nàng, còn đưa ra hai kết luận.

Cái người gọi Tô Tam kia thập phần tự phụ. Người tự phụ có hai loại, một loại là tự thổi phồng bản thân nhưng thật ra không đủ năng lực, một loại là kẻ thật sự biết được thực lực chân chính của mình là bao nhiêu.

Nghe nói Tô Tam này có thể ăn, cũng biết cách ăn, nhưng không biết có thực sự đủ tư cách để so tài với Tô Viễn Viễn hay không.

Nhưng Nhiếp Túc chắc chắn rằng võ công của Tô Tam không kém, Long Tuyền bảo đao mà Nhiếp Túc đưa cho Tô Viễn Viễn là đặc biệt nhờ riêng Thiết Kiếm môn môn chủ chế tạo, chém sắt như chém bùn, cứng rắn vô cùng, nếu muốn một chiêu có thể làm gãy đao, tuyệt nhiên không phải loại công phu tầm thường tùy tùy tiện tiện có thể làm ra được.

Một lát sau, trong lòng Nhiếp Túc có thật nhiều suy nghĩ, còn Tô Viễn Viễn ngồi đối diện lại đang xấu hổ châm trà đưa điểm tâm cho hắn, vừa đưa vừa nói: "Túc ca ngươi ăn món này đi, Dương Xuân Bạch Tuyết Phục Lăng Cao, là món ngọt mà ta cạy từ miệng của Ngự trù Tổng quản cả buổi mới cạy ra được cách làm, nghe nói ăn vào sẽ ích khí dưỡng sinh, định tâm an thần, rất tốt cho thân thể."

Nhiếp Túc há mồm, để Tô Viễn Viễn đỏ mặt tự mình đút Phục Lăng Cao vào trong miệng hắn, tinh tế nhấm nháp sau đó gật gật đầu, nói: "Hương vị không tệ, làm cho mẹ của nàng ăn sao?"

Tô Viễn Viễn nói: "Sao lại là cha nàng mẹ nàng, không phải nên gọi là nhạc phụ nhạc mẫu tương lai sao?" Khuôn mặt tiểu cô nương chợt đỏ hồng.

(Nhạc phụ nhạc mẫu: cha mẹ vợ)

Nhiếp Túc cười, khiến Tô Viễn Viễn mê đắm thiếu chút nữa ngất đi.

Nhiếp Túc chỉ nói: "Hiện nay gọi như thế không thích hợp. Đợi đến khi nàng bước vào cửa nhà ta, đến lúc đó trực tiếp gọi nhạc phụ, nhạc mẫu là được."

Nhiếp Túc người này mày kiếm mắt sáng, tính tình rộng rãi hào phóng, thân hình thon dài nhưng không lộ vẻ ốm yếu, bộ dáng này ở kinh thành chỉ cần tùy tiện đứng ở trên đường, cũng đã là bộ dáng nhất đẳng.

Hắn nguyên bản là người đọc sách, nhưng bởi vì Tô Viễn Viễn nên được Tô gia chiêu mộ, sau khi Tô Cẩn Hoa không quản chuyện ở đây nữa, hắn liền nhận chức tổng quản của Tướng Quân lâu.

Nhiếp Túc này trời sinh năng lực tiếp thu rất tốt, giỏi quan sát nhất cử nhất động của người khác, Tô Cẩn Hoa có thể để hắn lên làm tổng quản, đương nhiên cũng là do hiểu rõ năng lực của Nhiếp Túc.

Chỉ là Tô Viễn Viễn đối với Nhiếp Túc kia một mực chung tình.

Còn Nhiếp Túc đối với Tô Viễn Viễn lại là......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro