Chương 3: Tết Trung Nguyên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  16 năm sau.

Xuân thiên xanh mướt, hoa đào lại nở, tết trung nguyên của hoàng tộc nào dám qua loa, nào dám yên tĩnh hơn thiên hạ. Ấy vậy mà lại có cảm giác khách sáo, cô đơn hơn bất kì ai. Gia đình tụ họp, những người con xa xứ trở về quê hương, những khu chợ trong kinh thành đầy rẫy những câu đối đỏ. Đối với mỗi đứa trẻ, mỗi một mùa xuân là một lần vui vẻ. Nhưng với những hài nhi mang sứ mệnh của hoàng tộc, lại à một lần quy tắc phức tạp, không thể không tuân theo.

Yến hội mừng tết Trung Nguyên diễn ra trong Thịnh Đường viên. Đông vui, nhộn nhịp, rực rỡ những giấy đỏ, vang mãi những tiếng cười nói của trẻ con hoàng tộc. Mạc Lăng Khê nhiều năm sau nhớ lại mới cảm thấy, nàng của 16 tuổi vẫn vui chơi nô đùa, hạnh phúc hơn bất kì huynh đệ tỷ muội nào của nàng.

"Lăng Khê, ngươi mau đến đây xem này!"

Mạc Tư Nguyên, thế tử của Đông Lăng quốc, cục vàng của tam vương gia, hay cũng chính là đệ đệ cùng cha khác mẹ này của Lăng Khê, nhỏ hơn nàng hai tuổi, vậy mà tính cách kiêu ngạo, không cho ai vào mắt. Vốn dĩ nàng vẫn thật may mắn, Mạc Tư Nguyên tuy vậy nhưng chưa bao giờ làm khó nàng, cũng không đối xử tệ bạc giống hạ nhân. Có thể nói, hắn thực sự coi nàng là tỷ tỷ, nhưng lại khẩu xà tâm phật, chưa bao giờ gọi Lăng Khê hai tiếng tỷ tỷ. Cả Mạc Tư Nguyên và Mạc Lăng Khê đều được di truyền từ tam vương gia dáng vẻ thản nhiên, nhẹ nhàng, thư sinh, chưa bàn đến tính cách, tuy nhiên người ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy là một thùy mị nhu mì lại có chút yếu ớt Mạc tiểu thư cùng ôn nhu dịu dàng thế tử. Cũng nhờ như vậy, tam vương gia luôn là hình tượng thanh thoát, lãnh đạm, có chút khó gần; chưa từng có ai liên tưởng đến hình tượng thiếu gia ăn chơi đua đòi.

"Ngươi đi chậm một chút có được không?"

Hồng y nữ tử chạy ở phía sau, dáng vẻ nhỏ nhắn, đôi mày thanh thoát khẽ nhíu lại, tuy vậy nhưng không làm giảm đi khí chất phàm tiên thoát tục của nàng. Mạc Tư Nguyên tuy mới 14 tuổi nhưng lại cao lớn hơn những đứa trẻ khác, cao hơn Mạc Lăng Khê cả một cái đầu. Quá đáng hơn là, hắn ham chơi không để tâm đến người tỷ tỷ bị bỏ lại phía sau, chỉ cắm mặt mà đi thẳng. Tức chết nàng rồi!

Nghe tiếng quở trách phía sau, Mạc Tư Nguyên mới ngừng lại, cũng không khó chịu với cách xưng hô của vị tỷ tỷ cùng cha khác mẹ này, vốn dĩ hắn cũng gọi như vậy, hai người bọn nó cũng chỉ là "ông ăn chả bà ăn nem". Khóe miệng câu lên nụ cười, miệng tuy làu bàu nhưng vẫn chờ đợi nữ tử nhỏ bé phía sau:

"Tiểu Lăng Khê này, ngươi với bản thế tử cùng sinh ra một nơi, cùng ăn một loại, uống một loại nước, vì cớ gì mà bây giờ ngươi vẫn nhỏ bé như này? Không những thấp, lại còn ngốc nghếch, không có não, rốt cục lại tại sao bản thế tử lại có tỷ tỷ như ngươi vậy?"

"Ngươi...!"

Chạy một mạch vẫn còn đang mệt mỏi đến nỗi thở hồng hộc, nghe giọng điệu khinh khỉnh của Mạc Tư Nguyên đến tức đau lồng ngực, lại không có biện pháp đánh lại, nàng chỉ có thể thốt ra một tiếng rồi tịt hẳn.

"Thôi được rồi, chốc nữa bản thiếu gia sẽ dẫn ngươi ra ngoài cung chơi tết. Bị nhốt tại chỗ này, ta cũng sắp uất ức chết rồi."

Mạc Tư Nguyên cuối cùng vẫn là có lòng tốt, biết vuốt lông mèo xoa dịu tâm trạng Lăng Khê, nàng vốn dĩ không tin, đưa ánh mắt đầy nghi ngờ ra nhìn hắn, tuy nhiên nhìn thấy ba ngón tay giơ ra cùng khuôn mặt cực kì nghiêm túc, Mạc Lăng Khê vẫn quyết định tin tưởng đại thiếu gia này.

P/s: Mạc Tư Nguyên sau này sẽ là tiểu đệ đệ cực kì đáng yêu cute phô mai que nha ^^. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!!! Bái bai!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro