Chapter 1: Những ngày thơ ấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Trên cánh đồng, một cô bé tóc nâu màu hạt dẻ, có đôi mắt to tròn đen láy, mặc chiếc váy hoa xinh xắn, miệng cười chúm chím léo nhéo gọi một cậu bé cao gầy đi đằng sau. Cậu bé đó có gương mặt thật sự rất hút hồn, một mái tóc bồng bềnh và một đôi mắt vô cùng đẹp.

- Anh Yun ơi, với cho em quả bóng đi, nó rơi xuống nước mất rồi!

- Trời đất ạ!

Trên cánh đồng ấy còn một bé trai nữa, bằng tuổi cô bé tóc nâu kia, mũm mĩm, đôi môi mọng nước với sống mũi cao dọc dừa. Xa xa còn có ba bà mẹ trẻ, vừa nhìn bọn nhỏ chơi đùa, vừa xâu vòng hoa, vừa cười tủm tỉm. Ba đứa trẻ con ấy thân nhau vô cùng, chúng chơi với nhau ngày ngày mà có vẻ chẳng bao giờ chán cả. Trong cái vùng đất của chúng, có bạn bè chơi thân thiết như vậy, thật tốt biết bao. Phong cảnh yên bình ấy cứ diễn ra hàng ngày ..."

Trên khuôn mặt Yun hiện lên một nụ cười thoáng qua. Mỗi lần nhìn thấy quả bóng này, anh lại nghĩ về cái thời thơ ấy. Thật là đẹp đẽ, bình dị mà luôn vui tươi. Anh nhớ lắm cái cô bé tóc nâu hồi đó, cô bé trong sáng và ngây ngô ngày nào. Đó là một thời hạnh phúc của Yun, là một thời êm ả thơ ngây mà lúc nào anh cũng muốn trở lại. Nhưng làm sao mà trở lại được cơ chứ. Cái hạnh phúc, về một ngày đoàn tụ gia đình, về bạn bè quây quần ấy, chắc trong một nghìn năm này Yun sẽ không thể có lần nữa. Một nét thoáng buồn hiện lên trên đôi mặt ấy. Vẫn là đôi mắt đẹp ngày đó, nhưng bao nhiêu năm nay nó đã vướng thêm một tấm rèm màu xám rồi.

Đúng lúc ấy, tiếng mở cửa và tiếng gọi vồn vã làm Yun giật mình, lọ thủy tinh trên tay Yun rơi xuống. Trong chiếc lọ ấy có một bông hoa được ướp. Bao nhiêu năm rồi mà nó vẫn còn tươi. Đó là món quà mà Yun nhận được trong một ngày sinh nhật của mình. Sinh nhật thì có rất nhiều, sinh nhật năm nào Yun cũng không nhớ nữa, nhưng người tặng thì Yun luôn luôn nhớ. Cũng may quá, Yun kịp thời đỡ được cái lọ ấy. Yun không muốn mất đi bất cứ thứ gì trong cái góc này cả. Đó là tất cả những gì anh giữa được từ ngôi nhà cũ thân thương, là những kỉ niệm duy nhất về thời thơ ấu.

Trợ lý của Yun, Jack, hét toáng lên:

- Anh Yun, một cậu bé bị sói cắn trong lúc đi săn

- Anh dạy cậu cách chữa rồi cơ mà! Phải nhanh lên chứ

- Nhưng mà hết thuốc rồi anh ạ.

- Vậy cậu cứ lau sạch vết thương trước đi, anh đi lấy thuốc.

- Vâng.

Jack nhìn theo Yun. Cứ mỗi lần anh vào cái góc đó, ánh mắt anh ấy lại buồn thêm. Jack cũng muốn chia sẻ với anh lắm, nhưng anh chẳng bao giờ kể cho cậu nghe cả.

Trong lúc đó, Yun đang lao nhanh về phía khu rừng. Đi qua hết một thung lung, nhảy qua một con suối thì sẽ hiện ra một cái hầm. Trong hầm đó rất tối, thật sự mắt người sẽ không nhìn lọt một tia sáng nào cả. Nhưng mắt Yun thì khác. Qua được cái hầm đó thì mới đến được "đại bản doanh" của Yun. Một cánh đồi màu tím.

Người nào đến đây hẳn sẽ choáng ngợp trước vẻ đẹp của cánh đồi này. Hoa oải hương trải dài khắp triền đồi, nhìn vào sẽ thấy mộng mơ và lãng mạn. Xen giữa cánh đồng đấy là vài dải hoa hồng, hoa tulip. Mùi thương lúc nồng, lúc nhẹ, thoang thoảng mà làm người ta ngây ngất. Nhưng hãy đi vào tiếp đã, vì phần bên trong mới khiến chúng ta phải trầm trồ. Đi dọc hết con đường đất ở giữa sẽ thấy được một cái cổng bằng đá rất lớn, nhưng lại vô cùng mảnh mai và tinh tế. Chiếc cổng đó được chính tay Yun trạm trổ. Thậm chí, Yun còn dát được cả bạc lên cánh cổng, cùng với những họa tiết hoa nhỏ nhắn khiến cho cánh cổng trở nên lộng lẫy.

Bước qua cánh cửa đó làm một vùng thung lũng giữa đồi hoa và một vùng đồi khác nữa. Đứng ở chỗ cánh cổng nhìn vào, trên là trời xanh nhạt, xung quanh là màu thẫm, còn ở dưới là một màu xanh tươi mát, trải dài vắt từ triền đồi này qua triền đồi nọ. Đó chính là toàn bộ gia tài của Yun. Một vườn thảo dược. Ở đây, nơi địa hình đặc biệt hiểm trở này, có rất nhiều thảo dược quý mà loài người có lẽ không bao giờ trồng được. Cái vườn đó chính là thứ mà người thầy quá cố đã truyền lại cho Yun, để phát triển thành như thế này không biết Yun đã mất mấy chục năm nữa. Nhưng chính nhờ nó mà nhiều người đã được cứu.

Thảo dược cũng có cây nhỏ, cây to, cây leo, cây bò. Có những cây chỉ nhỏ xíu thôi, có những cây có sắc đỏ, sắc xanh khác nhau, vô cùng sặc sỡ. Thế nhưng, thật kì lạ là cái vườn ấy vô cùng hòa hợp, còn thêm phần phong phú và vui mắt. Bên cạnh có một dòng suối mát chảy qua. Con suối này trong lành lắm, vì chẳng ai biết để mà làm bẩn nó. Khu vườn này vừa hoang dã, lại vừa nguyên sơ.

Ngồi trên đồi này, người ta sẽ có một cảm giác bình yên đến lạ, mà cũng làm lòng người trùng lại. Bao giờ cũng vậy, đôi khi thanh bình quá cũng khiến tâm hồn ta ảm đảm như buổi chiều mùa đông. Yun vẫn thường lui tới chốn này mỗi khi buồn, có khi thẫn thờ đến cả ngày. Vì Yun mang trong mình rất nhiều tấm rèm, những tấm rèm màu xám đã buông rủ và che lấp mất phần tính cách ban đầu của anh, khiến anh có phần thờ ơ và ủ dột, tâm trí như như một đám mây màu xám vậy.

Nhưng giờ phải đi lấy lá thuốc đã. Ừm, một vết sói cắn thì cần thiết nhất là làm lành vết thương. Cơ thể những người trong bộ tộc của Yun không như bình thường, một khi trên người bị rách thì phải mất hành tháng mới có thể lành được. Vì thế nên loại thuốc này cần thiết nhất. Kia rồi, cả một mảnh đất hình lục giác màu cam rực. Bốn chiếc lá thuốc được ngắt ra, cây hoa màu cam vì thế mà thụt lại, gục xuống đất. Loài cây này, với chúng, tất cả là một, chỉ cần một cánh hoa bị ngắt ra thì cả cây sẽ rụng xuống, kết thúc vòng đời của mình.

Yun cẩn thận đem những chiếc lá trong tay nhúng xuống dòng nước mát để rửa sạch. Đôi mắt anh ngước lên nhìn về bãi đất trống. Đó là nơi ngày bé anh thường chơi với hai đứa nhóc. Dưới đấy bây giờ là tộc trưởng và Helen. Là hai đứa bé ngày xưa anh chơi cùng, nhưng mà bây giờ họ đều trưởng thành rồi.

Và bây giờ họ cũng xa nhau rồi...

Helen và Bill rất hay đến đây tập luyện. Điều quan trọng nhất đối với bộ tộc của anh chính là chiến đấu. Họ chính là người dẫn đầu tộc, kĩ năng của họ vô cùng phong phú và chính xác. Động tác của Helen vô cùng dứt khoát và mạnh mẽ, cũng như Bill vậy. Yun nhìn được hết, thế nhưng mà chỉ ở khoảng cách xa thôi. Vì trong bộ tộc, có lẽ chỉ có anh nhìn thấy người khác, chứ không ai nhìn thấy anh cả. Anh như một người vô hình.

- Anh Yun ơi, bóng rơi xuống hồ rồi!

- Kệ Helen đấy, ai bảo cứ chơi gần hồ, chẳng nghe lời anh gì cả! - Yun lắc đầu

- Thôi mà anh Yun, vớt cho em đi mà, em biết rồi mà. - Đôi mắt đen láy Helen lại long lanh lên như có nước khiến Yun bật cười, bất đắc dĩ chạy ra dỗ dành.

Helen rất sợ nước, vậy mà cô bé luôn thích chơi gần hồ vì ở đó có rất nhiều hoa đẹp, sặc sỡ. Sự thu hút của màu sắc đối với một cô gái bé bỏng thì chẳng có gì là lạ cả."

Ấy là những ngày họ còn chơi với nhau. Còn bây giờ, Helen đã trở thành một cô gái mạnh mẽ rồi, không sợ gì nữa rồi. Yun đã bao lần nhìn thấy cô luyện tập, chiến đấu rồi, anh thấy thật an tâm với cô bé rồi. Nhưng trong sự an tâm ấy còn có chút buồn. Khoảng cách từ cái bệnh xá khuất xa của anh tới chiếc ghế thủ lĩnh là quá lớn, họ sẽ chẳng còn thân thiết được nữa. Và một khi đã xa nhau cả một thế kỉ như vậy rồi, ta còn có cơ hội gặp lại và thân thiết như xưa không?

Mải suy nghĩ vẩn vơ, Yun bỗng thấy sự thay đổi trong cách đánh của hai người. Mới hồi nãy Helen đang nhẹ nhàng vờn, tập trung vào kĩ thuật là chính. Vậy mà giờ Helen rất hung hăng, đánh không chú ý vào gì cả, tâm trí như đã bị lấn át. Còn Bill thì đang bị dồn sát vào mép vực, người lien tiếp nhận đòn hiểm. Không đúng, Helen không bao giờ đánh như vậy cả. Từ khi anh biết hai người, họ luôn tốt với nhau, là thanh mai trúc mã giúp đỡ nhau trong mọi việc. Đây là một sự bất thường.

Yun nhận ra được sư bất thường đó liền vội vàng lao đến bãi đất trống với tốc độ nhanh nhất có thể của mình. Nhưng mới chỉ mười giây trôi qua, Bill đã biến mất. Nhìn xung quanh chỉ thấy mỗi Helen. Nhìn xuống vực cũng không thấy bóng dáng ai. Yun đang vô cùng hoang mang thì anh nhìn sang bên cạnh.

Helen đang tự cào mình. Đôi vuốt sắc nhọn trước khi bị Yun tóm lấy đã khiến người cô đầy vết xước. Ở trên bụng là một vết thương sâu hoắm. Chiếc váy trắng trên người cô loang lổ màu đỏ.

Yun giữ chặt tay Helen, rồi nhìn vào mắt cô. Đúng là vậy rồi. Rất nhanh chóng, Yun điểm huyệt Helen rồi ôm cô, mang cô về bệnh xá của mình.

Một bóng đen vụt qua trước hai cặp mắt đằng sau bụi rậm...

Music suggestion: 🎸 Officially Missing You (Team A - Winner)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro