Chapter 2: Thanh mai trúc mã

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Helen đang nằm trên chiếc giường trắng tinh, đôi mắt nhắm nghiền, gương mặt nhăn lại vì đau đớn, mồ hôi toát ra đầm đìa. Thế nhưng trên khuôn mặt ấy lại có một nụ cười. Chắc có lẽ trong giấc mơ cô ấy đã thấy một thứ gì đó thật đẹp, thật vui vẻ?

"Đúng vậy đấy, trong giấc mơ, Helen được trở lại những tháng ngày là trẻ con. Trên cánh đồng xanh mơn mởn có một cô bé và một cậu bé mũm mĩm đang nói chuyện với nhau.

- Bill này, lớn lên cậu sẽ được làm thủ lĩnh đúng không?

- Bố bảo là nếu Bill giỏi, bố sẽ cho Bill làm thủ lĩnh. Nhưng mà, Bill phải chăm tập luyện cơ! Hay là Helen tập với Bill đi?

- Thế cậu cho tớ làm thủ lĩnh với nhé?

- Bố bảo chỉ cho người giỏi làm thôi, Helen có giỏi không?

- Helen sẽ giỏi mà!

- Thật á?

Như một bằng chứng, cô bé mũm mĩm vật cậu bé trắng trẽo xuống nền cỏ rồi nói:

- Thấy chưa, Helen giỏi mà!

- Ừ, thế Bill cho Helen làm thủ lĩnh!

Hai đứa bé cứ bi bô mãi không biết chán..."

Helen và Bill là thanh mai trúc mã, sinh cùng vào một năm. Thật hiếm thấy khó tìm, chính xác hơn là ngàn năm có một. Nơi đây chính là bộ tộc của ma cà rồng. Khi họ có tuổi thọ đến một nghìn năm tuổi, thì mau sinh để làm gì. Hơn nữa, ở nơi đây có vài trăm người, chưa bằng một cái đô thị của con người, vậy thì việc để tìm ra một đôi thanh mai trúc mã là gần như không thể. Chưa kể đến, ma cà rồng không thích sinh con. Họ sinh được, tất nhiên! Nhưng các tế bào trên người họ có phát triển chậm hơn mười lần so với con người, việc mang thai con phải mất đến bảy, tám năm trời. Nghe thật là vô lý đúng không? Nhưng đó là sự thật đấy. Việc sinh con ra rất đau đớn, vì vậy, khi mà sinh con ra, đó chính là một lần để đời mà họ có lẽ không gặp lần thứ hai. Chính vì đó mà thường thì vài chục năm mới có một đứa trẻ ra đời.

Dù gì trẻ con ra đời cũng là chuyện tốt, nhất là khi trong đó có một thủ lĩnh con. Bộ tộc năm ấy đã liên hoan tiệc tùng đến hết năm, khiến cho số người thiệt mạng cũng không ít. Con người coi đó là năm đại họa, nhưng ma cà rồng trong tập đoàn lại coi năm đó là năm đại an.

Vốn từ bé, hai đứa trẻ này đã vô cùng thân thiết, là cặp đôi thanh mai trúc mã nên được nhiều người để ý. Hai bà mẹ thì thân nhau quá luôn, y như hai đứa trẻ vậy, thành ra, thời gian gặp nhau của chúng cũng chiếm mất nửa thời gian chúng sống. Mãi đến khi trưởng thành, chúng cũng vẫn thân thiết, nhưng dần dần cũng có những khép kín với nhau.

Bill luôn tìm đến Helen để luyện tập. Helen là con gái, thế nhưng kĩ thuật lại mạnh mẽ và khéo léo vô cùng, hơn nữa cô còn có khả năng thiên bẩm - đọc suy nghĩ của đối phương. Chính vậy mà Bill cũng thua không ít lần. Và Bill cũng thấy được sự tài giỏi của Helen, nên đã cho cô lên làm tộc phó. Và họ lại vẫn sát cánh bên nhau ngày ngày.

Còn Helen, từ nhỏ đã nghe những câu chuyện của người trong tộc về thanh mai trúc mã, cô luôn coi trọng mỗi quan hệ này. Cô có một niềm tin ngây thơ và non nớt rằng, đó chính là định mệnh của họ. Mỗi lần Bill rủ đi luyện tập, Helen đều đồng ý không do dự.

Càng lớn, Helen càng cảm thấy tình cảm của mình dành cho Bill thêm đặc biệt. Cô không biết đó là gì, nhưng cô muốn gắn bó không rời. Rồi nhiều khi cô lại tự thấy khó chịu với Bill. Vì Bill vô tình và khép kín quá. Từ khi bố cậu mất, cậu chẳng bao giờ trở lại là cậu bé vui vẻ ngày xưa nữa, và trở thành một người thủ lĩnh có trách nhiệm, nhưng cũng nghiêm túc và cứng rắn hơn. Nhiều lúc, Helen còn nghĩ, trong đầu Bill không biết còn có gì ngoài chiến đấu và luyện tập không. Nhưng cô cũng hiểu được một phần lí do, nhưng mà sao cậu không chia sẻ với cô chứ, họ là bạn thân mà?

Bill là người thừa kế chiếc ghế tộc trưởng từ cha cậu ấy. Bộ tộc ấy, cũng có thể gọi là tập đoàn ma cà rồng, vì đó là nơi tập trung nhiều ma cà rồng nhất trong thế giới này. Đó chính là một tập thể thống nhất và đầy sức mạnh, khác hẳn với các nhóm lẻ tẻ, lang bạt khác. Người thủ lĩnh bộ tộc này lại là một chàng trai trẻ. Nhưng cậu đã khiến tất cả mọi người phải khâm phục. Và niềm tin Helen dành cho Bill lại tăng lên. Helen đã rung động trước một chàng trai mạnh mẽ, can đảm và đầy uy lực.

Bỗng nhiên giấc mơ thay đổi

"Bill tới cạnh Helen, lên tiếng:

- Helen, đi tập với tớ không?

- Ừ - Helen đáp. Thực sự Helen không thích đi tập cho lắm. Dù gì cô cũng là con gái, đi với Bill cô thích làm cái gì đó khác cơ. Nhưng thôi, đi với Bill cũng vui rồi

Hai người đi ra bãi đất trống, họ bắt đầu bài luyện tập. Thi thoảng, Bill nghĩ ra vài chiêu mới sẽ cùng Helen xem xét, rồi mang ra bàn bạc với cả đội. Lần này, họ đang thử vờn nhau theo cách mới. Bỗng Helen cảm thấy một mùi hương rất lạ, hoang dại, rất khó chịu và nồng nặc. Thật không giống người ở trong bộ tộc chút nào. Mắt Helen liếc qua phía bụi rậm. Có một đôi mắt đang nhìn ngược lại cô. Đôi mắt đấy như những vòng xoáy, xoáy vào mắt cô, khiến cho đầu óc trống rỗng, quay cuồng. Một sự tức giận vô hình dấy lên trong lòng Helen.

Helen bất chợt tấn công Bill. Bill ngơ ngác, nhất thời không kịp phản ứng. Helen không bao giờ tấn công cậu như thế này cả. Nhưng giờ, các đòn của cô ấy đều rất mạnh, tấn công trực diện vào Bill. Cậu phải phản kháng thôi, nhưng làm sao có thể ra tay mạnh với người bạn của mình, nhất là khi cô ấy là con gái? Trong đầu Bill không ngừng suy tính. Còn Helen thì lợi dụng sơ hở đó mà tấn công liên tiếp. Tất cả những đòn phòng ngự mà Bill nghĩ ra đều bị nắm thóp. Bill biết là Helen có thể đọc suy nghĩ, nhưng nếu giờ này để thả đầu óc thì thực sự, Bill không biết phải đánh thế nào.

Trong đầu Bill đang rối như tơ vò thì móng vuốt của Helen đâm mạnh một cái, Bill bất giác lùi ra sau thì nhận ra, đây chính là mẻm vực. Ngã xuống từ đây, dù là ma cà rồng cũng có thể chết được. Bill dùng hết mọi thứ, từ lời nói đến hành động, đánh trả Helen theo bản năng, trong khi miệng thì lên tiếng thuyết phục. Nhưng như vậy không làm cô tỉnh táo lại mà còn đánh hăng hơn nữa. Nhưng giờ phút này, nếu không đánh tiếp, e rằng Bill sẽ rơi xuống đáy vực sâu hút kia. Bill phải dùng đến bản năng của mình mà đánh. Những đòn của Bill cũng ghi lại vết thương trên người Helen, Bill thấy xót lắm chứ. Thấy cô đi chiến đấu bị thương đã xót, giờ đây lại chính mình làm cô bị thương, cậu thấy còn đau lòng hơn.

Nhưng dù thế nào, Bill cũng không thắng được Helen, thắng được cái năng khiếu thiên bẩm và thế chủ động của cô, và thắng được cái ngọn lửa vô hình làm lấp của lý trí của cô,

Và trong một giây nhỏ nhoi, Bill bị đẩy xuống vực.

Như bị điều khuyển, Helen lại tự tức giận với chính mình. Và với bản chất của ma cà rồng, khắp người Helen đã bị cào. Những vệt máu dài ở khắp nơi. Thi thoảng có những vết đâm xuyên. Máu loang đỏ thẫm.

Bỗng một bàn tay chặn lại. Cả người cô đông cứng, rồi sau đó cô không còn biết gì nữa. Tiếng gió xé cứ vụt qua tai cô. Cô như bị gió mang đi vậy..."

Giấc mơ làm Helen khó chịu và bất an. Nó cứ ám ảnh cô suốt mấy ngày liền. Thật là một cơn ác mộng khủng khiếp.

- ÁAAAAAAAAAAAAAA.......................

Tiếng hét của cô vang vọng khắp khu bệnh xá.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro