Chapter 3: Lá thuốc thần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi điểm huyệt Helen, Yun mang cô về bệnh xá của mình. Đồng tử của cô dãn ra, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm vào một điểm vô định. Trông Helen thật đáng sợ vào lúc này. Nhưng vết thương của Helen trông có vẻ tệ quá!

Helen có một vết thương lớn ở bụng, nó đang chảy nhiều máu và chắc chắn rằng trong đó có rất nhiều độc tố. Trên người thì vô vàn vết cào. Yun không hiểu ai đã thôi miên Helen, bởi vì người đó thật ác độc khi muốn hại chết Bill và Helen như vậy. Ma cà rồng là sinh vật sống ngàn năm tuổi, nhưng không phải là không chết. Cơ thể họ như tảng băng vậy, đã miễn nhiễm với mọi thương tổn từ bên ngoài. Nhưng chính họ là mối đe dọa, bởi vì móng vuốt sắc nhọn cùng với nọc độc của họ. Đó chính là liều chí tử cho những sinh vật đóng băng này.

Vết thương này rất nặng, bình thường, nếu không được cứu chữa thì sẽ chết. Nhưng may thay, bên cạnh Helen là Yun, và cái bệnh xá duy nhất ở đây. Một bác sĩ giỏi như Yun, bình thường, sẽ tìm ra được liều thuốc. Nhưng giờ Yun đang lục tung cả cái thư viện của mình lên để tìm một cái gì đó hữu ích, tâm trạng thì rối bời. Yun thật sư rất lo cho Helen, cô em gái bé bỏng của anh. Trước hết thì Yun là một bác sĩ, và việc cứu người là mối quan tâm số một của anh. Nhưng còn vì đó là Helen, là hình ảnh hạnh phúc, là cô em gái mà anh cưng chiều, là người mà gợi cho anh lại những tháng ngày hạnh phúc. Một cô bé đẹp đẽ như vậy, làm sao có thể chết?

Đúng lúc đó, Jack ngó đầu vào phòng bệnh:

- Anh, em đến lấy thuốc nè! Mà em thấy hình như anh vừa mang ai vào ạ?

- Thuốc đây, cậu mau đi chữa đi, đừng làm tôi rối nữa

- Ủa, phó thủ lĩnh bị làm sao vậy?

- Bị đâm, nhiều nọc độc lắm. Cậu có nghĩ ra thuốc gì chữa thì nói cho tôi, không thì ra ngoài. Tôi đang bận lắm.

Lần hiếm hoi Jack thấy Yun gắt gỏng vậy. Anh Yun điềm đạm của cậu bỗng dung nổi cáu làm cậu thấy thật kì lạ, chắc hẳn có gì tồi tệ đã xảy ra. Jack đến xem xét kĩ lưỡng, rồi bỗng reo lên:

- Anh, cây thuốc thần của anh thì sao?

Ừ nhỉ! Yun lao vội ra cánh đồng với tốc độ nhanh nhất có thể, bỏ lại Jack đứng đó ngơ ngác. Cậu biết làm gì với hai bệnh nhân đang nguy kịch bây giờ?

Trong lúc đó, Yun đã đến vùng thung lũng của mình, đến đồi thảo dược quý. Nhưng lần này Yun còn đi xuyên qua đồi, vào trong một cái động nhỏ, đen thui. Trong cái động đó có một cây đuốc, soi lên tường. Trên đó có một tảng đá vuông, hơi phẳng, che lên một cái cửa lớn. Yun nạy tảng đá ra rồi đi qua cánh cửa, đến một vùng đồi mới.

Một nơi khô cằn nhất trên thế giới này.

Nơi đó là một vùng đất nhỏ, lạnh và trống trải, lọt thỏm giữa những dãy núi khổng lồ. Ở đây không có đất, không có nước, mà chỉ toàn là sỏi đá. Vậy mà có một cái cây kì dị đã mọc được chính giữa nơi này. Nó rất thấp, rất nhỏ bé đến độ người ta có thể dẫm vào nó nếu sơ suất. Thân mình của nó mọc ra hai chiếc lá to vô cùng, vậy mà nó vẫn vươn cao mạnh mẽ. Tuy vậy, chiếc lá ấy có màu xanh mướt, đẹp vô cùng, và còn tỏa ánh hào quang nho nhỏ xung quanh. Từ nó toả ra một mùi thơm thoảng thoảng, dễ chịu nữa.

Chiếc cây kì lạ ấy thực chất là liều thuốc hữu hiệu cho những trường hợp thập tử nhất sinh. Phát hiện ra chiếc cây này chính là phát hiện lớn nhất cuộc đời Yun.

"Đó là từ khi Yun còn bé. Sau ngày mẹ cậu mất, cha đã bỏ đi từ lâu, Yun luôn buồn bã, ủ dột và đến đây ngồi một mình. Thầy là người duy nhất ở bên anh lúc đó, nhưng anh đã không tâm sự với ông. Còn cả bộ tộc, trước khi mẹ mất, mẹ đã dẫn Yun đi ra xa khỏi họ, xa khỏi ngôi nhà của họ, xa bạn bè, nhưng cuối cùng mẹ cũng bỏ anh đi. Từ đó, Yun luôn luôn giấu kín tâm sự của mình và thu mình lại trong cái thế giới chỉ có một mình anh.

Cậu bé Yun khi đó được thầy chỉ dẫn ra chỗ này chơi, rồi anh tìm ra cái hang đá. Khi bước chân vào vùng đất nhỏ đó, Yun đã suýt dẫm một cái cây bé nhỏ đến kì dị, có hai chiếc lá to đùng có những gân lá tạo thành hoạ tiết cổ xưa, đầy uy lực, ... uhm ... hoạ tiết của một vị thần chăng? Nhìn quanh, Yun có cảm giác cái cây thật giống mình, một mình đơn côi giữa xung quanh hiu quạnh, khô cằn. Sự buồn chán đã làm Yun nghĩ như vậy. Nhưng ánh hào quang và mùi hương của cái cây đã khiến Yun không kiềm chế nổi sự tò mò của mình. Cậu đã ngắt một chiếc lá và mang về cho thầy của mình xem.

Khi nhìn thấy chiếc lá, thầy đã vô cùng ngạc nhiên, rồi ông lôi ra một quyển sách dày cộp, có hoa văn trang trí cổ xưa. Thầy đã nói với Yun rằng, đây chính là báu vật của ngành y dược, chữa được những vết thương nguy hiểm nhất, là một trong bảy cái cây độc nhất trên thế giới. Và dặn Yun phải biết quý trọng nó.

Khi ấy trong tâm hồn cậu bé Yun, lí tưởng và ước mơ đã ập đến. Yun đã hiểu được rằng mình đã phát hiện ra một thứ vô cùng giá trị, và nó có thể cứu được người. Giá như cậu tìm ra trước khi mẹ mất thì có lẽ giờ này mẹ vẫn còn sống. Đúng vậy, mình sẽ dùng chiếc lá này để cứu người khác. Cậu không muốn nhìn thấy sự bất hạnh và đau khổ giống như cậu bây giờ. Thế nhưng, vẫn còn những lí do khác cho lí tưởng mới chớm này. Đó là sự vui thích, hãnh diện của tuổi trẻ khi cảm nhận được chiến công của mình. Thế là, Yun đã quyết tâm trở thành thầy thuốc từ đấy.

Hàng ngày cậu xem sách cùng thầy, thi thoảng nhìn thầy pha chế dược liệu rồi chữa cho những người khác. Khi khác lại cùng thầy lên đồi thảo dược trồng cây, bón cây. Thế nhưng cái lá thuốc thần - cậu gọi nó như vậy - lại chẳng bao giờ cần tưới cả. Mỗi lần cậu tưới y như rằng nó héo đi một chút.

Cứ thế, Yun tích lũy hàng ngày để được như bây giờ..."

Ngắt được hai lá thuốc quý, Yun vội vã quay trở lại. Lúc này Jack cũng vừa chữa xong cho cậu bé, cậu đang ngồi vừa trông Helen vừa chờ Yun. Đúng lúc ấy thì Yun về, mang theo lá thuốc thần, anh còn gọi cậu vào cho cậu pha chế cùng. Thật là thú vị mà! Pha chế loại thuốc này vừa tinh vi lại còn rắc rối, tỉ lệ phải chính xác từng giọt một, cách khuấy, cách băm cũng phải tỉ mỉ, nên thường cậu chỉ được nhìn thôi mà đã thấy hay rồi. Nói thật chứ Jack mang ơn Yun, được Yun cho sống ở đây rồi cũng yêu cái nghề thuốc theo. Này thì băm nhỏ lá, trộn với các lá gia vị khác, Yun còn đun thuốc trong một cái vạc lớn bằng đồng nữa, rồi cuối cùng thu được một dung dịch màu xanh lóng lánh với một đống bã lớn. Yun lại hong khô một phần cái đống bã đó, rồi ngâm lại vào trong nước nóng, ép thành những miếng dài. Phần còn lại Jack vắt kiệt nước, dầm thành bột mịn để xoa. Mất gần cả ngày trời mới ra được một món thuốc thành công.

Yun đắp những miếng thuốc đó lên người Helen, nhưng vết thương nhiều tới nỗi Yun phải dùng hết gần hai lá thuốc. Ngày nào anh cũng xoa thuốc cho những vết cào, tìm đủ mọi cách để cho cô uống thuốc. Qua năm ngày mà Helen vẫn chưa tỉnh lại.

Nhưng Yun hiểu, nên Yun rất kiên nhẫn. Tuy vậy, đó là về tinh thần, còn thể xác Yun thì không được vững chắc như vậy. Anh thức đêm để trông cô, ở đó suốt vài ngày không đi săn, ma cà rồng lúc đó vừa mệt, vừa đáng sợ, e rằng có con vật nào ở trước mắt thì Yun sẽ không thể kiềm chế được. Nhưng vì sự lo lắng mà một sức mạnh vô hình nào đó, Yun đã kiên nhẫn được đến năm ngày năm đêm. Còn Jack, cậu nhìn thấy cảnh này thì thấy thật vừa thương vừa ngộ. Thật tội nghiệp cho phó thủ lĩnh, tại sao lại bị thương nặng như vậy chứ!

Điều mà khiến Jack thấy kì lạ nhất là việc Yun sai Jack đi lấy máu người. Hàng chục năm nay anh ấy quyết không giết người, vậy mà giờ anh ấy lại nói rằng phải đi lấy vì cô gái kia! Trong khi Jack còn đang phân vân thì Yun đã kịp nói:

- Cậu đi tìm vậy, xin lỗi cậu, anh biết cậu cũng đang tập uống máu động vật. Hoặc cậu có thể vào bệnh viện của họ để lấy máu hiến.

- Làm sao mà em tìm được chứ?

- Anh tin ở cậu mà, đi nhanh đi!

Thế là bất đắc dĩ Jack phải đi lấy máu người. Cuối cùng thì cậu cũng đành lấy máu người sống, ai mà biết được cái gọi là máu hiến là cái gì chứ! Còn Yun thì trong lúc đó vẫn không ngừng cầu nguyện.

Music suggestion: 🎻 Auditory Halliciation (Kill me Heal me OST)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro