Chapter 4: Kẻ phản bội

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lúc Helen vẫn còn mê man trong bệnh xá, ngoài kia bộ tộc của cô đang rơi vào cảnh hoạn nạn. Trên chiếc ghế thủ lĩnh không còn là Bill, mà là kẻ đã bị cả bộ tộc cho là kẻ phản bội - Jeremy. Trên gương mặt hắn là nụ cười đắc thắng, đôi mắt ánh lên sự khinh khỉnh và tàn ác.

"Haha, các người đã thấy sai lầm của mình chưa. Các người đã lăng mạ, chà đạp ta, để rồi bây giờ phải là nô lệ của ta như vậy. Thật là lũ người ngu ngốc!" - Tâm trí hắn đã lên tiếng như vậy làm hắn nhớ lại những ngày tháng trước kia, khi hắn bị đổ mọi tội lỗi lên đầu. Hắn từng là một ma cà rồng trung thành với bộ tộc, là một trong những kẻ đứng đầu ở đây. Một ma cà rồng trung thực và thẳng thắn. Thế nhưng, trong một tai nạn, toàn bộ con người và cuộc đời hắn đã thay đổi.

"Lúc đó là một buổi hoàng hôn, trên một cách rừng thưa giữa mùa đông, tuyết rơi lất phất, gió tạt mạnh vào khuôn mặt của những người trên cánh rừng đó. Bộ tộc đang giao tranh với một đoàn quân ma cà rồng khác, khoảng hai mươi kẻ địch. Jeremy và thủ lĩnh, lúc đó là cha của Bill, đang chiến đấu bên cạnh nhau. Nhiệm vụ của hắn là yểm trợ cho thủ lĩnh. Nhưng lúc đó, hắn đã phạm một sai lầm.

Một tên ma cà rồng với bộ tóc đen rối bù tấn công khiến hắn giật mình chạy lùi ra sau mà không quan sát. Và thủ lĩnh đáng kính thì đang bị kẻ đứng đầu của đoàn quân dồn vào vách núi. Móng vuốt hắn giương cao, sắc nhọn. Đáng lẽ ra ngay lúc ấy, Jeremy phải lùi về và áp lưng yểm trợ cho thủ lĩnh. Nhưng sự hung hăng, hiếu thắng của hắn lại là nguồn cơn gây ra chuyện sau này. Chân phải làm trụ, chân trái đá mạnh vào người tên ma cà rồng bẩn thủi. Hai cánh tay hắn vung mạnh, móng vuốt sắc nhọn chực đâm vào kẻ địch.

Nhưng ngay lúc đó, hắn nhận ra rằng móng vuốt của hắn đã ghim vào người thủ lĩnh. Ngài gầm lên. Cả người hắn chết sững. Ngay lúc ấy, kẻ địch đã tinh ý nhận ra. Mười kẻ địch xông vào và đẩy thủ lĩnh xuống vực một cách hèn hạ. Còn hắn, thay vì lao vào cứu thủ lĩnh thì chỉ đứng yên, đôi mắt đỏ mở trừng trừng. Tiếng hét của ngài làm thức tỉnh Jeremy, và gây sự chú ý của toàn bộ những chiến binh đang dũng cảm chiến đấu ở đó. Tất cả mọi người đóng băng ngay tại chỗ. Cái cảnh tượng kinh hoàng, rằng thủ lĩnh của họ bị sát hại ngay trước mắt đã hoá đá họ.

Còn bọn ma cà rồng lang bạt giang hồ kia thì vô cùng hoan hỉ, chúng đã cười trên nỗi đau của bộ tộc. Vết đâm của tên ma cà rồng cơ bắp kia như một quả bóng phản lưới nhà, giúp cho tỉ số của chúng tăng lên là 1-0. Thậm chí chúng còn nói rằng, cảm ơn người anh em vì đã khiến cho bọn ta thắng trận. Chúng chủ quan nghĩ rằng, những chiến binh sẽ không còn ý chí mà tấn công chúng, chỉ là một con rồng mất đầu thì làm được gì. Nhưng chính những lời nói hồ đồ đã làm lửa hận của những con sư tử dâng lên ngùn ngụt. Lòng kiêu hãnh, sự tổn thương và nữ thần chiến tranh không cho phép họ thua cuộc. Và họ cần phải trả thù cho Ngài, thủ lĩnh đáng kính.

Ngày hôm đó, một cuộc thảm sát dã man nhất trong lịch sự loài sinh vật khát máu này, đã xảy ra. Hai mươi tên đi thì hai mươi tên chết không toàn thây. Mười tên cứu viện chưa kịp đến nơi thì đã không còn thấy xác. Thây xác của những kẻ lang thang vung vãi, máu hòa cùng tuyết, nhuộm đỏ cả một khoảng rừng thưa.

Sau ngày ấy, toàn bộ bộ tộc có đại tang. Thủ lĩnh là người được yêu quý và kính trọng, sự mất mát này quá lớn với họ. Còn Jeremy, hắn không dám ló mặt ra ngoài, thậm chí còn không thể nhìn mặt cha mình. Hắn xấu hổ vì sự kém cỏi của mình. Hắn hối hận. Hắn đau khổ. Nhưng lý trí vẫn nói cho hắn biết, hắn bị lợi dụng, đó không phải là do hắn cố ý. Nhưng sẽ không ai tin hắn, chính hắn còn cảm thấy khó thuyết phục.

Nhưng những ngày tháng ẩn dật không kéo dài lâu. Kẻ có lỗi bao giờ cũng phải đối mặt và chuộc lỗi. Bill đã không để hắn chốn chui chốn lui lâu mãi được. Lòng hận thù trong cậu bắt cậu phải lôi hắn ra và trừng phạt hắn. Việc hắn giết chết người bố của cậu, khiến cậu và mẹ cô đơn, hắn phải chịu trách nhiệm."

Ngày đó chính là ngày nhục nhã nhất đời Jeremy. Hắn đã bị lôi ra khỏi nhà bởi chính những đồng đội của mình, như một tên tội đồ, và đối mặt với Bill. Đúng như theo tục lệ, con trai của thủ lĩnh sẽ lại làm thủ lĩnh. Nhưng chưa một thủ lĩnh nào có tuổi đời trẻ như vậy, mà sao cậu ta có thể mang bộ mặt lạnh lùng và kiêu ngạo đến như vậy chứ?

"Hắn - một chiến binh danh giá và dũng cảm, lại phải quỳ và bị thẩm vấn như một tên gián điệp hèn hạ. Thực tâm họ - những con sư tử của bộ tộc, cũng cảm thấy khó xử. Họ không tin rằng Jeremy có thể phản bội tập đoàn. Thế nhưng hành động của Jeremy không thể tha thứ được, và người thủ lĩnh mới của họ đây có quyền quyết định tất cả. Hơn nữa, không phải là họ không nghi ngờ hắn. Họ biết hắn đã từng tranh cãi kịch liệt với thủ lĩnh về việc mở rộng lãnh thổ. Thủ lĩnh đã bác bỏ hắn. Cuộc tranh cãi nảy lửa đến mức, sau khi đi ra, hắn đã hằm hằm nói một câu: Có lẽ ngài chưa bằng tôi đâu!

Bill không muốn tha thứ cho hắn. Trái tim cậu nói, hắn là kẻ phản bội. Nhưng lí trí vẫn còn, và nói cho cậu biết, chưa thể kết luận vội vàng. Cậu đã gọi hắn đến để tra hỏi, và một phần nào đó trong tâm trí cậu nói rằng, đó có thể chỉ là tai nạn. Ánh mắt hắn thành thật, hối hận, nhưng không run sợ. Không phải ánh mắt của kẻ phản bội. Nhưng chung quy vẫn là do hắn, do hắn sai khiến cha phải chết. Những chiến binh thì cố thuyết phục cậu để cho Jeremy có cơ hội giải thích, nhưng Bill đã gạt đi. Trong cả tuần dài, Bill phải đắn đo biết bao nhiêu để quyết định sẽ trừng phạt hắn như thế nào.

Trong lúc đó, Jeremy bị giam vào ngục. Đó là một địa ngục. Nó không chỉ giam giữ sự tự do của một con người, mà còn là sợi dây trói chặt những ham muốn sinh lý của một ma cà rồng. Khát - đó là sự dày vò ghê gớm với Jeremy. Hắn đã bao lần phát điên, muốn cắn xé và xổ lồng như một kẻ điên. Có những lúc, hắn không còn lý trí. Lúc hắn được thả ra cũng là lúc hắn nghĩ mình đã hóa điên rồi."

Lúc đó, Bill đã không xử tử hắn. Cậu biết tội của hắn không đáng bị chết. Nhưng những gì cậu đưa ra để trừng phạt hắn mới là điều hắn căm hận đến cuối đời.

"Một lần nữa, hắn bị lôi đến trước mặt Bill. Và cậu ta đã nói với hắn bằng cái giọng kiêu ngạo và hỗn xược mà hắn ghét nhất:

- Ông, vì những tội lỗi mà ông gây ra, dù không chết ông vẫn phải bị trừng phạt. Trước hết, ông phải ra khỏi đội ngũ chiến binh ngay lập tức. Không thể để ông hại thêm ai được nữa! Không làm chiến binh nữa, ông hãy lau dọn và giặt giũ, phục vụ cho cái tổng hành dinh này đi. - Bill nói trong sự miệt thị, căm ghét.

Hắn bất ngờ tới nỗi không thể nói một lời nào. Một người đàn ông như hắn lại phải đi làm cái công việc chỉ cho phụ nữ như vậy. Lời nói và hành động của cậu ta đã đánh vào lòng tự trọng và phá nát sự kiêu hãnh của hắn.

Từ đó, hắn phải phục vụ cho tổng hành dinh. Hắn buồn bã vì bị coi thường, miệt thị. Những người xung quanh cũng dèm pha về hắn, rằng hắn sát hại thủ lĩnh, thông đồng với địch, hay việc hắn bị bác bỏ nên căm phẫn. Đúng là hắn có tức giận, nhưng hắn vẫn có tư cách, hắn vẫn trung thành.

Mỗi lần nhìn thấy ánh mắt ghẻ lạnh của Bill, hắn càng thêm oan ức. Đã quá mười lần hắn mở miệng ra để giải thích, và cũng hơn mười lần Bill lườm hắn và bỏ đi. Đồng đội của hắn cũng lạnh lùng, đôi lúc ném cho hắn những ánh nhìn ái ngại. Hắn không cần! Những lúc như vậy, hắn chỉ muốn hét lên rằng, thà cứ giết tôi đi còn hơn!

Dần dà, sự buồn bã chuyển thành sự tức giận. Hắn đã hi sinh cuộc sống và tính mạng cho tập đoàn, đổi lại là sự coi thường và xa lánh như vậy. Hắn căm ghét tất cả. Hắn chán nản. Sự trung thành biến mất theo thời gian, và thay vào đó, hắn muốn trả thù."

Mỗi lần nghĩ về chuyện quá khứ, Jeremy không khỏi tức giận. Gân xanh nổi rõ trên vầng trán của hắn. Từng là một chàng trai tóc vàng cường tráng, mà bây giờ nhìn hắn gầy gò, hốc mắt sâu hoắm khiến cho người ta phải run sợ. Nhưng không sao, giờ đây hắn đã thông minh mà tìm ra được kế sách trả thù, một cách hoàn hảo.

"Cuộc sống như nô lệ khiến hắn muốn trốn đi. Trốn thì cũng dễ lắm, hắn chỉ cần nói là đi săn thôi. Nhưng bị bắt được thì coi như là hết một đời. May mắn thay, lang bạt vài tháng, đi vòng vèo quanh co để đánh lạc hướng bọn vệ binh, hắn tìm thấy một sào huyệt của bọn giang hồ. À, hắn biết chúng, hắn đã nhìn thấy dấu hiệu của chúng khi một tên đến rình rập ở gần doanh trại. Chắc hẳn chúng cũng muốn chiếm hữu tập đoàn.

Hừm, chỗ này cũng không tệ, rừng rậm rạp, xung quanh toàn cây gai. Một chỗ khuất trong bóng tối. Rất tốt để ẩn náu. Chỉ có điều, mùi máu thật nồng nặc, đúng là bọn giang hồ. Nhưng không sao, đây có thể là nơi mà hắn có thể được bảo vệ và trọng dụng. Lũ người sạch sẽ như bộ tộc chỉ được cái mác, tâm hồn bên trong thì bẩn thỉu, chẳng khác gì giang hồ.

Nghĩ rồi Jeremy tiến vào. Hắn bị chặn bởi bọn lính canh. Chúng cho rằng hắn có ý đồ nên kèm chặt hắn, vác tới mặt tên cầm đầu.

- Ai vậy? - Scott, tên cầm đầu, hất hàm hỏi.

- Tụi em thấy hắn định tiến vào ạ.

Tên cầm đầu có vẻ khó chịu. Dám vào lãnh địa của hắn mà không xin phép, hừ!

- Mi là ai, từ đâu tới? - Scott nhe nanh ra.

- Tôi là Jeremy. Tôi đến đây để thỏa thuận với các ngài.

Bên cạnh Scott có một tên cố vấn, hắn thì thầm vào tai Scott:

- Thưa đại ca, có dấu hiệu của tập đoàn.

- Ngươi từ tập đoàn đến? Ngươi có mục đích gì? - Mắt Scott xếch lên, chẳng lẽ âm mưu của chúng đã bị lộ?

- Như tôi đã nói, tôi đến để thương thảo. Một thỏa thuận giữa tôi và ngài. Còn về cái tập đoàn đó, tôi đã rời khỏi rồi.

- Nói đi.

- Trước tiên, hãy bảo vệ tôi khỏi bọn vệ binh. Và chắc ngài cũng biết tên thủ lĩnh của chúng tôi. Tôi muốn hắn chết.

Scott quá ngạc nhiên. Chưa ai nhờ hắn giết thủ lĩnh của mình bao giờ. Trong lòng Scott dấy lên nghi ngờ và nỗi tò mò.

- Tại sao ngươi lại tìm đến ta? Ta được lợi ích gì? - Scott hỏi một cách cảnh giác.

- Tôi đã bị lăng mạ trong suốt mười năm nay. Tôi muốn trả thù. Và tôi biết các ông muốn thống trị tập đoàn, vậy chúng ta có thể cùng thống trị?

Tất nhiên là Scott muốn, đó là mơ ước của mọi ma cà rồng trên thế giới này."

Bất cứ ai thống trị được tập đoàn đều là kẻ nắm giữ vô vàn quyền lực trong tay. Một tập đoàn có hàng tram người, gấp hàng chục lần cái ổ giang hồ của Scott. Điều quan trọng là trong tập đoàn ấy, có sự gắn kết, như một quần thể và hoạt động trong đó vô cùng quy củ. Những chiến binh của tập đoàn là những người mạnh nhất, và các nhân tài cũng ở trong đó. Kiểm soát được tập đoàn là nắm giữa một thế lực khủng khiếp.

"Nhưng Scott phải vô cùng cảnh giác. Đó là một thỏa thuận vô cùng lớn, hắn sợ là mình bị lừa. Scott có biệt tài thôi miên. Trong một phút, Jeremy đã nói ra hết sự thật của mình. Điều lo lắng của Scott tan biến khi biết Jeremy nói thật. Hắn đã đồng ý. Nhưng trong thâm tâm, hắn đang cười nhạo Jeremy quá đơn giản, và sau khi thành công, hắn có thể giết Jeremy để độc chiếm cái ngai vàng.

Hai tuần sau, vệ binh tìm đến sào huyệt của Scott. Đúng như giao hẹn, Jeremy được bảo vệ và hắn tuyên bố, hắn sẽ trở thành người của Scott. Vệ binh cũng coi Jeremy như là thứ có thể bỏ đi, nên đã bỏ đi sau khi đe dọa rằng hắn ta một đi không thể trở lại.

Jeremy và Scott bắt đầu lập mưu để hại Bill. Jeremy kể cho Scott về thói quen luyện tập của Bill, và sau đi khi đi rình rập, không ngờ may mắn thấy Helen đi cùng Bill liền nghĩ ra một kế hoạch hèn hạ, rằng thôi miên Helen để giết Bill rồi khiến Helen tự sát để diệt khẩu. Nhưng không ngờ, khi chúng chưa kịp thành công thì đã có một bóng đến mang Helen đi."

Music suggestion: 🎶 Melted (Akdong Musician)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro