Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi trở về nhà với bộ dạng thất thần, khác hẳn ban sáng khi lao ra khỏi nhà chạy như ma đuổi theo bóng Phong. Cô gái của tôi vẫn ngồi ở mái hiên đợi. Lúc này mặt trời đã đứng bóng nhưng hơi lạnh rờn rợn vẫn vương vất đâu đây quanh tôi. Vẫn tránh nhìn vào mắt cô, tôi để ánh mắt rơi trên vai cô, khẽ hỏi bằng một giọng khàn mệt mỏi:

- Em ăn gì chưa?

- Chưa. Em chờ anh về mới ăn.

Cô đáp bằng một giọng trong trẻo thật hồn nhiên như thể chuyện chúng tôi sống chung, ăn chung là một điều hiển nhiên từ lâu lắm rồi. Bất chợt tim tôi thoáng nhói đâu, cảm thấy một chút có lỗi với cô. Cô gái bé bỏng này đã ngồi đây đợi tôi trong se lạnh ban sáng nơi phố núi không biết bao lâu rồi, trong khi khái niệm về thời gian vẫn mờ nhạt và chưa quay về tâm trí còn hoang mang lạc lối trong màn sương chằng chịt của tôi. Cô vẫn mặc phong phanh chiếc áo sơ mi rộng thùng thình của tôi. Không biết cô thấy lạnh không nhưng làn da trắng như cẩm thạch, cảm giác mong manh như pha lê của cô hơi ửng hồng trong nắng. Lần đầu tiên tôi thấy cô sống động như một người bằng xương bằng thịt trong ánh nắng ban ngày, chứ không mờ ảo như bóng ma phảng phất trong chiều chập choạng.

Tôi bước vào nhà. Cô đứng lên, đi theo sau tôi. Vừa bước chân qua ngưỡng cửa, bỗng hai cánh tay thanh mảnh vùng đến ôm ngang eo tôi từ phía sau. Đôi tay siết chặt, run rẩy nhưng chẳng hề làm tôi đau. Hơi bất ngờ nên nhất thời tôi chẳng biết nói gì, tay chân cũng lóng ngóng, không biết để vào đâu, chả dám chạm cả vào vòng tay đang ôm tôi. Cô chợt thì thầm:

- Anh đừng bỏ em một mình như vầy nữa nhé!

- Xin lỗi...

- Em không muốn phải gặp anh ta...

- Ai?

- Một người hay đứng nhìn em trong bóng tối...

- Có... có... người lạ đột nhập lúc anh đi vắng hả? Hắn có làm gì em không?!

Tôi hơi hốt hoảng, vội xoay người lại, nắm lấy vai cô hỏi dồn, ánh mắt chỉ dừng lại trên khuôn miệng nhỏ xinh của cô. Đôi môi đỏ hồng hơi nhoẻn cười rồi cả người cô dựa sát vào tôi. Cô dụi đầu vào ngực tôi, khúc khích:

- Anh ta chả làm gì em hết. Anh không cần hoảng thế đâu!

Tôi vẫn chưa hết nghi ngại, khẽ nắm vai cô đẩy nhẹ ra:

- Hắn vào đây khi nào, em biết không?

- Em không biết. Em cứ tưởng anh ta vốn ở đây chứ?

- Là sao?

- Khi lần đầu đến đây, em đã thấy anh ta trong nhà, rồi từ đó ở suốt nhưng lúc nào cũng đứng trong bóng tối góc nhà...

- !!?

Tôi cảm thấy hơi rợn sau gáy, chợt muốn quay lại sau lưng nhìn thử vào góc nhà nhưng cố kiềm chế. Tôi không muốn cô thấy vẻ bồn chồn của tôi hay tệ hơn nhận ra lá gan tôi không to lắm trước những chuyện dị thường mơ mơ hồ hồ thế này. Chợt nghĩ đến một chuyện, tôi gắng giữ giọng thật tự nhiên, nhưng vẫn có chút run run, hỏi cô:

- Em thấy mặt hắn không? Trông hắn thế nào?

- Ừm... Cao to, tóc hơi vàng.... Mặt hao hao... giống anh...

- ....Hắn... có... râu không?

- Hình như không có.

Tôi trầm ngâm một lúc rồi đi thẳng về phòng, bỏ mặc cô ngơ ngác đứng bên cánh cửa đang mở toang. Một lát sau tôi quay lại, trên tay cầm chiếc máy ảnh. Đó là "người bạn đường" rong ruổi cùng tôi trên những cung đường hoang sơ, cùng tôi ăn bờ ngủ bụi và ghi dấu những nơi tôi từng qua trong những bức ảnh chứa đựng nắng gió lẫn mưa mù. Chiếc máy ảnh hiệu Nikon DSLR khá cũ nhưng bắt hình rất nhạy, hơn nữa không quá nặng và cầm vừa tay. Cô gái của tôi nhìn chằm chằm vào vật trên tay tôi, tỏ vẻ lạ lẫm như thấy một vật kỳ dị chưa từng tồn tại trong đời cô. Tôi tiến lại gần cô, chìa ra chiếc máy ảnh:

- Em giúp anh một việc nhé! Nhìn nè, đừng sợ. Cái này gọi là máy ảnh...

- Máy ảnh?

- Ừa, để chụp hình đấy. Em cầm thế này...

Tôi vòng ra sau lưng cô, hai tay áp vào mu bàn tay cô, khẽ nâng tay cô, chỉ cô cách cầm máy ảnh, hướng ống kính ra phía trước. Tôi khẽ kéo tay cô lại gần, kê máy ảnh vào sát mặt cô. Khuôn mặt tôi cũng gần kề mặt cô hơn bao giờ hết. Tôi nghe cả hơi thở nhè nhẹ hơi gấp của cô. Vành tai cô nhỏ xinh, làn da trên đôi má trắng mịn, vài sợi tóc ánh bạc chạm nhẹ vào má tôi. Mùi tóc làm tôi ngây ngây dù rằng chúng tôi dùng chung loại dầu gội, không hiểu sao tóc cô tỏa ra một mùi hương kỳ lạ, không nồng nàn nhưng vương vấn, như mùi hoa rừng ướp trong sương khuya. Tôi vẫn tránh nhìn vào mắt cô, chỉ áp má vào tóc cô, từ tốn nói:

- Em nhìn qua cái lỗ này...Rồi ngắm và bấm cái nút này. Em thấy gì không?

- Thấy căn phòng...

- Bấm thử đi!

"Tạch". Một phần căn phòng chan hòa trong nắng phút chốc bị đóng băng trong khung thời gian ngay khoảnh khắc màn trập sập xuống. Tôi nghe một tiếng la nhỏ: Cô có vẻ phấn khích trước "món đồ" lạ lẫm này. Đôi môi hồng hơi hé, vẽ thành nụ cười khẽ ngạc nhiên pha lẫn thích thú. Tôi buông tay cô ra, đi vòng ra phía trước mặt cô, đứng ngay ngắn giữa phòng, bảo cô:

- Giờ em thử chụp anh đi.

- Em không biết có làm được không...

- Không sao đâu. Cứ giữ máy ngang mắt, ngắm rồi bấm nút như nãy đó. Em làm được mà!

- Ừm...

Cô hơi lùi ra sau chút, hai tay giữ chặt máy ảnh, thận trọng đưa lên mắt ngắm...Sau một lúc mới nghe âm thanh "Tạch" khô khốc vang lên. Cô tần ngần một lúc mới bỏ máy ảnh xuống, đưa cho tôi. Tôi nhìn nhanh qua màn hình tinh thể lỏng, mở lại tấm ảnh vừa chụp. Người trong ảnh không khiến tôi ngạc nhiên nữa. Người ấy chẳng có nét gì gợi nhớ đến cái người tên Sơn là tôi. Người đó mặt nhẵn thín, miệng rộng, dáng cao to rắn chắc, tóc nâu vàng hơi xoăn cắt ngắn gọn gàng kiểu undercut thời thượng, đôi mắt hơi ướt long lanh ra chiều đa tình. Người đó chẳng mang dáng dấp một họa sỹ cao ngạo, sống khép kín mà giống một tay chơi đào hoa bất cần đời. Người đó chỉ khiến người khác nghĩ đến một người duy nhất khi nhìn vào khuôn mặt: Phong! Tại sao tôi lại mang khuôn mặt của Phong? Thân thể của tôi đâu? Phong và tôi, thật ra ai mới là người đã chết? Hoặc giả cả hai chúng tôi đều chẳng còn thuộc thế giới này cũng nên. Tôi bỗng chú ý đến một bóng mờ phía sau hình người trong ảnh. Phóng to ảnh lên, chiếc bóng mờ trắng kia cũng hiện rõ hơn chút. Thấy tôi nhìn chăm chú vào màn hình máy ảnh, cô cũng tò mò lại gần, ghé mắt nhìn vào. Chợt nghe một tiếng la khẽ của cô. Tôi quay sang hỏi:

- Gì vậy em?

- Cái bóng... người đó...

- Sao? Giống người em nói lúc nãy hả?

- Không... Em không chắc nữa...

Có vẻ cô đang căng mắt nhìn cái bóng mờ đó trên màn hình tinh thể lỏng quá nhỏ của máy ảnh. Tôi liền nghĩ đến chiếc laptop trong phòng. Tôi vừa đi về phía phòng mình vừa quay ra sau nói với cô:

- Theo anh!

Cô ngoan ngoãn theo sau tôi, không nói gì. Tôi cầm máy ảnh vào phòng, nhanh nhẹn rút thẻ nhớ cắm vào khe đọc thẻ của laptop. Màn hình laptop của tôi chỉ cỡ 15'' hay nhỏ hơn, nhưng như thế vẫn to hơn nhiều so với màn hình tinh thể lỏng của máy ảnh. Phòng tôi chỉ có một chiếc bàn nhỏ, kê gần cửa sổ nhìn ra khu vườn. Chiếc giường kê sát tường, đối diện với lưng ghế đặt cạnh bàn. Cô đang ngồi trên giường tôi, buông thõng chân xuống đất, nhìn chăm chú qua vai tôi từ phía sau.

Trên màn hình hiện lên tấm ảnh cô vừa chụp tôi lúc nãy. Chiếc bóng mờ sau lưng người trong ảnh trông to hơn chút dù vẫn nhạt nhòa không nhìn rõ chi tiết. Nhưng tôi dám chắc đó là dáng hình của một người đàn ông với những nét đậm hơi thô, đặc biệt cánh tay khá to. Tôi bỗng chú ý đến bàn tay người đó. Dường như ông ta đang cầm thứ gì đó...

- Con dao!

Âm thanh ấy phát ra từ sau lưng tôi. Có lẽ ở khoảng cách xa hơn, cô dễ đoán ra hình thù vật thể hơn tôi. Tôi hơi rùng mình, nghĩ thầm: Nếu đúng là một con dao, không lẽ ông ta định đâm mình? Mà bóng mờ đó là gì? Linh hồn? Ảo giác do ánh sáng? Hay chỉ là...vết bẩn trên kính ảnh?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro