Chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

{...cậu sẽ không để cho Yixing giết người. Sẽ không để cho hai tay của anh dính máu.}

PART 14

"Chào buổi sáng, Hwang Zitao."

Đối mặt với khuôn mặt tươi cười của Zhang Yixing, Hwang Zitao có chút xấu hổ, hắn không thể tượng tượng được Zhang Yixing lại gọi mình vào phòng, hơn nữa chủ nhân của căn phòng này lại đang ngồi trên giường chào hỏi mình.

Zhang Yixing nhìn Hwang Zitao ngơ ngẩn, mở di động ra khua khua tay trước mặt hắn, âm thanh chói tai từ di động phát ra, lặp đi lặp lại ba bốn lần, mãi tới lúc Hwang Zitao sực tỉnh, Zhang Yixing mới ngẩng đầu, khóe miệng nhếch lên tạo thành đường cong gợi cảm, tựa tiếu phi tiếu hỏi, (cười như không cười) "Cậu sợ tôi."

"Làm gì có chuyện đấy ! ! !"

"Thế tại sao lại đứng bất động ở đó, lại đây." Chớp chớp mắt cười.

Hwang Zitao ngửi được mùi khiêu khích trong câu nói của Zhang Yixing, hắn cũng không phải kẻ dễ dàng bị người ta dắt mũi. Trong tiềm thức hắn luôn nhắc nhở, Zhang Yixing – người này giống như một con báo, biếng nhác, xinh đẹp, nhìn qua thì tưởng không gây hại gì, nhưng một khi phát hiện kẻ địch lơi lỏng, nó sẽ ngay lập tức cho một kích.

Zhang Yixing nhẹ nhàng 'aish' một tiếng, tràn đầy ý tứ châm chọc, "Chẳng lẽ vì suốt ngày bò lên giường Oh Sehun, ngay cả cái thói 'im lặng là vàng' của cậu ta cũng học được rồi sao?"

"Zhang Yixing! ! Anh! ! !"

"Hwang Zitao, một nửa căn nhà này đích thực là của cậu, nếu thấy ghét tôi, việc gì phải sửa chữa căn phòng này, giữ lại không thấy con mẹ nó chướng mắt sao?"

Hwang Zitao trăm triệu lần không thể ngờ kẻ luôn mang bộ mặt lạnh lùng Zhang Yixing kia lại có thể nói ra những lời thế này, tức đến phọt máu không phun nổi một chữ.

Cố ý lơ đi vẻ mặt giận dữ của hắn, Zhang Yixing đưa ngón tay mảnh khảnh lướt qua phần chân bị thương được băng bó cẩn thận, "Cậu biết không? Vết thương này là do kế hoạch của Sehun sơ sẩy gây ra, nói đi nói lại, mẹ nó chẳng lẽ cậu không hoài nghi là tôi cố ý bị thương?" Trừng mắt đón nhận ánh mắt sửng sốt của đối phương, tiếp tục chậm rãi nhả ra từng chữ, "Dựa vào thân thủ của tôi lại dễ dàng bị người ta trói lại sao? Tuy rằng bị trói cũng là một phần của kế hoạch. Có điều, dưới loại tình huống kia, muốn bỏ trốn cũng không khó."

"Anh muốn nói cái gì? ! ! ! Rốt cuộc anh muốn nói cái gì! ! !"

"Kỳ thật, dù có cố ý bị thương, hay là không cố ý bị thương, cũng chẳng mang ý nghĩa gì cả." Hwang Zitao càng thêm điên cuồng giận dữ, Zhang Yixing lại càng thờ ơ, mang theo nụ cười, gằn từng tiếng rõ ràng, "Quan trọng là..., vì cái vết thương này, Oh Sehun của cậu không thể không quan tâm đến tôi. Tôi cực kì hưng phấn nha." Giọng nói châm chọc, nụ cười giảo hoạt, đáy mắt tràn ngập hưng phấn muốn cắn chết con mồi.

"Zhang Yixing! ! ! Anh câm miệng cho tôi!! !" Hwang Zitao cả người phát run, mặt mũi đỏ bừng, "Thế thì sao! ! ! ! Người ở bên cạnh chăm sóc Sehun là tôi! Chủ nhân căn nhà này cũng là tôi! Người được anh ấy coi như vợ cũng là tôi! Ở trên giường cùng anh ấy cũng là tôi! Ngay cả hoa Tulip trong nhà kính kia cũng là cho tôi! Anh là cái thá gì! ! ?"

Giọng người lớn tiếng phá tan tĩnh lặng khiến người ta khiếp sợ, ánh mặt trời chiếu vào trong phòng, một hạt bụi nhỏ cũng không nhìn thấy.

Zhang Yixing ôm gối ngồi nghiền ngẫm, thấp giọng nói, "Hwang Zitao, cậu rất yêu anh ta." Quay đầu xuyên qua cửa sổ liếc đến nhà kính trồng hoa cách đó không xa, "Vì thế đến một kích cậu cũng không chịu nổi."

Hwang Zitao vẫn chưa lý giải hết toàn bộ câu nói của Zhang Yixing đã bị anh mời ra khỏi phòng.

Nằm trên giường, nhìn hoa văn trang trí trên trần nhà, Zhang Yixing thì thào tự vấn, "Zhang Yixing. Mày tính làm gì? Phải, mày tính làm cái gì?" Nói xong ngay cả bản thân cũng thấy buồn cười, buồn cười ở chỗ là ngay cả giả vờ cười một cái cũng không thể.

An phận ở trong phòng làm bệnh nhân được vài ngày, Zhang Yixing cảm thấy có chút buồn chán, đến một hôm, Key đến, bộ dáng khép na khép nép đi vào, làm Zhang Yixing hết sức nhớ nhung thằng nhóc mở mồm chửi mình ở bữa tiệc tối hôm nao, cái đó gọi là nhiệt huyết, những thứ đã sớm mai một theo năm tháng, nhất là ở những kẻ như bọn họ."

"Dark Lord." Key đối mặt với Zhang Yixing không khỏi có chút ngượng ngùng, "Lão Đại bảo tôi đến chăm sóc anh."

Nghe được hai chữ 'chăm sóc', Zhang Yixing không tài nào nhịn được bật cười, nghĩ đi nghĩ lại, cậu cũng không cần một thằng nhóc thế này đến chăm sóc đi. Cảm giác sắc mặt Key không tự nhiên, Zhang Yixing cũng ngừng cười, thản nhiên nói, "Nghe nói cậu theo HanKyung hyung sang Thái Lan."

"Vâng." Key gật gật đầu. Có chút cứng ngắc.

"Cảm thấy HanKyung hyung thế nào?"

Ấp úng nửa ngày mới nói, "Siêu lợi hại."

"Cũng vô cùng khủng khiếp, phải không?"

Key lộ ra vẻ mặt bị người ta chọc đúng chỗ đau.

"Kyung hyung nhìn qua thì giống một sinh viên nho nhã luôn mang một bộ mặt điềm đạm, không có chút nào giống sát thủ, có điều, trên mặt hyung ấy càng tỏ vẻ dịu dàng bao nhiêu, thủ đoạn lại càng tàn nhẫn bấy nhiêu."

"Các người đều như vậy sao?" Key nhắn mặt nhíu mày, "Đều mang 'tâm ngoan thủ lạt' (bụng dạ nham hiểm độc ác) như vậy sao?"

Zhang Yixing chằm chằm nhìn Key, bỗng nhiên hiểu ra, đứa nhóc này vẫn còn ngây thơ như vậy, cười cười lắc đầu, "Key, không phải là 'các người', mà là chúng ta. Đến một ngày, cậu cũng sẽ như vậy. Bởi cậu phải tồn tại."

"Vì sao nhất định phải giết người?"

Câu hỏi thật quen thuộc, chính mình hình như cũng từng thắc mắc như vậy, vào buổi tối thầy chết, anh co mình trốn trong lòng ngực Oh Sehun, cả người run rẩy, vừa khóc vừa nức nở hỏi, vì sao nhất định phải giết người, vì sao phải giết thầy, cái đêm mưa gió đó, từng giọt mưa dính ướt đầu của anh, Oh Sehun ôm chặt lấy anh, Zhang Yixing biết, Oh Sehun sợ hãi, anh cảm giác được thân thể cậu đang run rẩy, Zhang Yixing đang khóc, khóc như sắp ngất đi, nhưng khi thanh âm run run của Oh Sehun vang lên, Zhang Yixing  nghe rõ, cậu nói, là cậu giết thầy, không liên quan đến Yixing, cậu sẽ không để cho Yixing giết người. Sẽ không để cho hai tay của anh dính máu.

Hồi ức tốt đẹp như thế, lại càng làm bật lên hiện thực tàn khốc.

Zhang Yixing không muốn nghĩ nữa.

Key trầm mặc nhìn Zhang Yixing, không ngăn được cảm giác giác lo lắng, cắn môi dưới, không biết nói gì cho phải.

"Key, chúng ta không nói chuyện này nữa, đến đánh ván cờ đi."

Ngay lúc này lão Đại Ancient Serpent cùng Leo mang theo vài tên thủ hạ đã xuất hiện ở tổng bộ Anh Lạc. Thuộc hạ Anh Lạc dàn hai hàng thẳng đứng hai bên, Oh Sehun ngồi trên ghế chính giữa đại sảnh, hai là bên LeeTeuk và J.

Nhìn biểu hiện không cố ý muốn gây khó xử của Oh Sehun, lão Đại Ancient trong lòng vui mừng, Ancient và Anh Lạc đôi bên vui vẻ cùng nhau kí kết vài hợp đồng, chuyện này không chỉ giúp Anh Lạc mở rộng thế lực ở phương diện cảng biển, mà còn nâng cao địa vị của Anh Lạc ở Nhật Bản.

Hai bên hòa hợp bàn bạc với nhau xong, đến khi lão Đại Ancient Serpent chuẩn bị chào hỏi ra về, Oh Sehun lại mỉm cười ngăn cản, "Hình như chúng ta còn một số việc chưa nói đến."

Lão Đại Ancient nhíu mày, "Không biết còn chuyện gì?"

Ngón tay anh chĩa vào Leo đang im lặng đứng một bên, thu hồi nụ cười, đôi môi quyến rũ lạnh lùng phun ra, "Tôi muốn một cái chân của hắn."

Leo giật thột ngẩng đầu, trừng trừng nhìn Oh Sehun, muốn nói gì đó những lại bị lão Đại Ancient đưa tay ý ngăn lại, lão Đại Ancient không hổ là kẻ từng trải, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh, "Oh tổng, việc này tôi không thể đồng ý."

"Xin lỗi, việc này không cần sự đồng ý của ông."

"Oh tổng, chẳng lẽ cậu không cân nhắc rằng chúng ta vừa mới thỏa thuận hợp đồng sao?"

Giơ lên hợp đồng vưa mới kí, Oh Sehun nở nụ cười quỷ quái, "Hợp tác, đối với chúng ta đôi bên đều có lợi, lần này Ancient Serpent đến Hàn Quốc, không phải đã sớm ôm mộng hợp tác với Anh Lạc chúng tôi sao?"

Bị người ta nói trúng tim đen, lão Đại Ancient lộ vẻ mặt khó xử, "Oh tổng, Leo là con nuôi của tôi, coi như nể tình tôi, hắn còn trẻ không hiểu chuyện."

"Tôi mặc kệ." Vứt xuống một khẩu súng, liếc Leo nói, "Nếu mày không thể tự động thủ, thì để tao."

Leo nhìn chằm chằm khẩu súng trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn một phòng đầy người, cảm giác ớn lạnh xông vào tận tủy, lão Đại Ancient cũng không có biện pháp, ý tứ Oh Sehun rất rõ ràng, đó là nhất định phải lấy một cái chân của hắn.

Nhìn Oh Sehun, khuôn mặt tuấn lãng là vậy, mà một chút ấm áp cũng không tìm thấy, cả người tỏa ra khí phách đế vương, Leo cảm giác chính mình đang đối mặt với ác quỷ Tula.

Bầu không khí trong phòng đang vô cùng căng thẳng, nhưng đúng lúc này, một thanh âm lành lạnh cắt ngang, "Dừng lại đi."

Mọi người kinh ngạc nhìn người đang từ bóng tối đi ra, kinh hãi đứng phắt dậy.

Là Zhang Yixing, người Key đang dìu từng bước đi ra chính là Zhang Yixing.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro