Ngày Mưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chết tiệt! Thật xui xẻo!" Vương Việt mắng một tiếng.

Không lâu trước đó, anh vừa nhận một đơn hàng, thấy trời còn nắng cứ nghĩ là sẽ không mưa, liền dứt khoác mặc kệ lời khuyên của một đồng nghiệp cũng đang đợi lấy đồ mà đi nhanh.

Giao nhanh một chút không chừng có thể được đánh giá tốt, còn có thể tranh thủ nhận thêm mấy đơn hàng, tiền lương cũng có thể cao hơn một chút.

Nào ngờ ông trời thật sự bất công với anh, đi được nửa đường thì một cơn mưa bất chợt kéo đến làm Vương Việt ướt mem.

Anh liền nhanh chóng tìm chỗ trú mưa, vừa hay gặp một trạm xe buýt không có người, liền dứt khoác lũi vào.

Kiểm tra đóng đơn hàng, thấy chúng không hư hỏng liền thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Chuyện này chưa xong chuyện khác liền kéo tới, chuông điện thoại của anh vang lên "Xin chào."

"Alo? Xin chào tôi là Tiểu Dưa, sao đơn hàng của tôi vẫn chưa đến vậy?"

"Tiểu Dưa? Xin đợi lát..."

Anh mở hộp đựng hàng, Tiểu Dưa, là người vừa đặc hai phần pizza hải sản size lớn, anh vội nói "A! Thật xin lỗi hiện tại trời đang mưa lớn quá, tôi chưa thể ship ngay bây giờ, có thể đợi-"

"Đợi?! Tôi trước khi đặc đã bảo là mang đến trước một giờ kia mà! Anh xem bây giờ đã một giờ mười lăm phút rồi! Nếu anh còn không giao thì tự giữ mà ăn luôn đi!"

"Xin lỗi, thật xin lỗi, tôi sẽ giao ngay! Đợi lát!"

"Nhanh cái chân lên! Làm ăn lề mề! Nếu cảm thấy ship không được thì nghỉ con mẹ nó đi!"

"Tôi lập tức đến!"

'Tút tút.'

Cuộc điện thoại kết thúc, lòng anh cũng theo dó trĩu nặng, không biết đây là lần thứ bao nhiêu bị nói như vậy.

Anh mệt mỏi cởi chiếc áo khoác của mình ra, cẩn thận trùm lấy chiếc hộp đựng hàng, sau đó liền phi như bay mà đi ship.

Cơn gió lạnh thổi qua mang theo từng hạt mưa va vào mặt anh, cứ như từng con dao đang khứa qua khiến nó rỉ máu, gió lạnh thật.

...

Đến nơi, anh thậm chí còn bị mắng cho một trận tơi bời, anh chỉ có thể cúi đầu lắng nghe.

Sau khi nghe mắng anh liên tục cúi đầu xin lỗi, nhưng chỉ nhận lại cái liếc mắt khinh thường của người trước mặt, lần nào cũng vậy.

Anh leo lên chiếc xe điện tồi tàn, tiếp tục giao hết các đơn hàng hôm nay.

Mưa hôm nay cũng thật lớn, lại giống như đang cố vùi dập anh.

...

Tối đến anh mới hoàn thành công việc của mình, cơn nhói nơi dạ dày làm anh sực nhớ dường như bản thân vẫn chưa ăn gì, lại nhìn đến những quán ăn ven đường tỏa ra hương thơm, anh chỉ nhìn lấy một cái thở dài "Bỏ đi, cũng sắp về nhà rồi."

Sau đó liền nhanh chóng trở về, dù sao thì cũng không thể lãng phí thời gian, tiền lại càng không thể, Vương Việt còn một người anh trai thiểu năng đang đợi ở nhà.

Tiện đường còn ghé mua bánh mà anh trai thích.

....

Về đến tiểu khu, anh đi đến căn nhà nhỏ xập xệ trước mặt, nhìn một lát, lại nặng nhọc thở ra một hơi, điều chỉnh lại tâm trạng.

Cánh cửa mở ra, một giọng nói phấn khích vang lên "E-m trai, em...về-về rồi!"

Người đàn ông trước mặt nhìn anh cười ngốc, anh mỉm cười "Em về rồi, còn có quà cho anh!"

Anh giơ chiếc bánh lên, người kia đôi mắt liền sáng rực "Bánh-bánh! E-em trai...thật-thật tốt!"

Sau đó vui vẻ đi vào nhà, người kia ngay cả nói chuyện cũng lấp bấp không rõ, là anh trai của anh, tên là Vương Siêu.

Một người có vẻ ngoài to lớn, nhưng trí óc chỉ bằng một đứa trẻ.

Anh cẩn thận đặc bánh xuống, đưa muỗng cho anh trai, lại cẩn thận dặn anh ăn coi chừng đổ, sau đó lật đật đi vào bếp.

Vương Việt không quá giỏi nấu ăn, nhưng ít nhất vẫn có thể nấu vài món ăn được.

...

Một lát sau liền dọn ra một bàn thức ăn, nói là một bàn, thực chất chỉ có một ít rau luộc, và cá chiên lúc sáng còn lại, cùng cơm.

Vương Siêu rất ngoan, cũng không đòi hỏi quá nhiều, em trai nấu gì ăn đó, bánh kẹo hay đồ chơi em trai mua hay không mua cũng không có quậy phá.

Thật sự rất ngoan, cũng nhờ vậy, cuộc sống của Vương Việt ít ra cũng dễ thở hơn một chút.

Sau khi ăn xong, Vương Siêu ngoan ngoãn ra trước ngồi chơi, chỉ là vài mảnh gỗ xếp cũ kỷ, vài chiếc xe đồ chơi bạc màu, một chú khủng long được em trai mua cho gần đây, chỉ như vậy đã có thể khiến anh vui vẻ.

Anh đang rửa bát, nhìn hình ảnh anh trai chơi cùng đóng đồ chơi bỗng chút cảm thấy hơi chán nản.

Ba mẹ mất rồi, anh trai thiểu năng, anh chính là người bương chảy để xoay sở trong căn nhà này.

Xếp ngay ngắn chén dĩa lại, anh dẫn Vương Siêu về lại căn phòng nhỏ của mình dỗ ngủ, anh trai rất thích nghe chuyện cổ tích, mỗi lần trước khi ngủ đều bắt em trai kể mình nghe, đêm nay cũng không ngoại lệ.

Không bao lâu sau Vương Siêu cũng thiếp đi, anh cất đi cuốn truyện cũ, tắm rửa một chút, mới quay về căn phòng của bản thân, thở dài một hơi.

Trời bên ngoài vẫn đang mưa, giống như ông trời đang xót thương cho ai đó, một sinh mệnh nhỏ bất hạnh nào đó trên thế gian, không kìm được rơi lệ.

Hạt mưa tí tách rơi xuống con đường, như pha lê mà vỡ nát, anh đột nhiên cảm thấy rồi một ngày bản thân sẽ giống hạt mưa kia, trước khắc nghiệt của xã hội mà vỡ vụn.

À...thật ra cũng không hoàn toàn, mưa giống pha lê mà vỡ nát sao? Vậy bản thân anh không phải hạt mưa ấy, vì hạt mưa ấy rất thuần khiết, còn pha lê thì rất xinh đẹp...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro