Buông bỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


17.

Lăng Duệ gần đây bận gần chết. Vì đột xuất hủy lịch đi nghiên cứu ở Đức, nên đã khiến cho bác sĩ Trưởng khoa cực kỳ tức giận, phải mau chóng đi tìm người đến thay. Kết quả là hắn phải làm thay việc của vị bác sĩ kia, còn bị bắt trực đêm. Mỗi ngày đều mệt mỏi muốn chết, có ngày không phải trực cũng quá mệt nên chọn ở lại phòng nghỉ của bệnh viện.

Mấy ngày đầu hắn còn có thời gian để gọi điện cho Vương Việt, sau đó chỉ có thể nhắn vài tin hỏi thăm, dần dà bận đến nổi cái gì cũng không có.

"Aaaa, anh đang làm gì vậy? Anh đang hại người chứ không phải cứu người. Nhìn trẻ như vậy không phải là bác sĩ thực tập chứ? Đừng đụng vào tôi. Mau, mau kêu Trưởng khoa của mấy người đến đây. Biết tôi là ai không hả? Mau lên, mau lên"

Tiếng la hét từ phòng khám bên cạnh kéo hắn về thực tại. Lăng Duệ nhíu mày, khó chịu đi về phía tiếng ồn kia. Bác sĩ Lưu đang khám cho một cô gái trẻ, vết thương ngoài da thôi. Nhưng có vẻ vị kia là tiểu thư con nhà giàu, chưa gì đã bắt đầu lên giọng hạch sách rồi

"Tiểu thư, đây là bệnh viện, nếu cô muốn khám thì im lặng để bác sĩ của chúng tôi khám. Nếu còn lên tiếng lăng mạ bác sĩ, tôi sẽ nhờ bảo về mời cô ra về đấy" Lăng Duệ nghiêm giọng nói, cho đến khi cô gái kia im lặng cho khám, hắn mới gật đầu với bác sĩ Lưu một cái rồi quay đầu đi về phòng nghỉ.

Hôm nay Lăng Duệ muốn về nhà một chuyến, hắn muốn cùng Vương Việt ăn bữa tối, mấy ngày sắp tới hắn càng bận, sợ sẽ không có thời gian gặp cậu.

Cạch. Lăng Duệ nghe tiếng mở cửa, đây là phòng nghỉ của riêng hắn, đồng nghiệp vào cơ bản đều phải gõ cửa. Lăng Duệ kéo rèm ngoảnh đầu ra xem, hắn thấy 1 người phụ nữ trẻ ăn mặc sang trọng, đang cầm điện thoại nói chuyện với ai đó. Hắn khó chịu gõ nhẹ vào tường, người kia quay sang, hình là người nhà của bệnh nhân gây rối ban nãy, hắn nhỏ giọng nói: "Đây là khu vực riêng, không tiếp bệnh nhân, phiền cô..." nói rồi đưa tay hướng ra cửa.

Cô gái nói mấy câu với người bên kia điện thoại rồi tắt máy, quay qua nhìn nhìn hắn. Lăng Duệ bị nhìn đến nỗi khó chịu, đưa tay tiếp tục cài lại mấy nút áo đang cài dở. Lạnh mặt thể hiện rõ vẻ chán ghét

"Ah, tôi là Lộc Phương Ninh, tổng giám đốc của tập đoàn Lộc thị" cô ta vừa nói vừa đưa ra 1 tấm danh thiếp.

Lăng Duệ đưa mắt nhìn tấm danh thiếp trên tay, rồi lại nhìn Lộc Phương Ninh, hai tay khoanh lại trước ngực

"Lộc tiểu thư, ra ngoài cửa rẽ trái đi đến cuối hành lang lại rẽ trái, phòng số 3"

Lộc Phương Ninh mở to mắt tỏ vẻ khó hiểu

Lăng Duệ lấy tay chỉ chỉ lên cổ mình, Lộc Phương Ninh đưa tay lên sờ thì phát hiện hóa ra mình cũng bị thương.

"Anh không phải bác sĩ sao? Hay là anh khám cho tôi đi, đã đến đây rồi còn chuyển đi đâu nữa, phiền quá hà"

Lộc Phương Ninh cười xòa, với tay tính kéo ghế lại ngồi. Nhưng sau đó cô thấy Lăng Duệ quay người, lấy túi xách rồi mở cửa bước ra ngoài. Sau đó đứng trước cửa nhìn cô chằm chằm. Lộc Phương Ninh buông lỏng cánh tay đang dang ra, cười lấy lệ rồi tự mình đi ra.

"Bác sĩ Lăng" khi nghe Lộc Phương Ninh gọi, Lăng Duệ nhíu mày tỏ ý, hắn chưa nói với cô tên họ của mình mà nhỉ

Như hiểu được, Lộc Phương Ninh lại nói: "Lúc nãy có thấy bảng tên của anh, thói quen ấy mà, tôi hay để ý tiểu tiết. À, không biết bác sĩ Lăng có rảnh không, lát nữa..."

"Không rảnh. Tạm biệt" Lăng Duệ lạnh lùng cắt ngang, nhanh chóng quay lưng bỏ đi mất. Bỏ lại một mình Lộc Phương Ninh đứng đó

18.

Lăng Duệ trước tiên về nhà mình tắm rửa, đi siêu thị để chuẩn bị nấu ăn. Hắn hí hửng chọn mấy món mà Vương Việt thích ăn, nhớ đến chưa báo cho cậu ấy, muốn lấy điện thoại nhắn tin sợ cậu không biết mà đã ăn trước mất. Lục tìm 1 hồi thì phát hiện bản thân quên đem theo điện thoại. Thôi thì mua nhanh rồi về nhắn cậu cũng được.

Lăng Duệ vui vẻ xách túi to túi nhỏ về, vừa về đến cửa, vẻ mặt hắn chợt cứng đờ, nét cười cũng vơi đi bớt. Hắn nhíu mày nhìn vào thân ảnh đang ngồi xổm trước nhà mình. Lăng Duệ từ từ đi đến, người kia cũng cảm nhận được có người, nên nghiêng đầu qua nhìn.

Khi thấy đôi mắt thoáng buồn chứa đầy nước cùng vẻ mặt mệt mỏi kia, Lăng Duệ khẽ xuýt xoa, mới có mấy tháng, sao mà người kia lại ốm đi rõ ràng như vậy

"Anh sao vậy?" Lăng Duệ dịu dàng hỏi

Trương Mẫn chun mũi, mệt mỏi đứng lên, sau đó giang tay ôm chầm lấy Lăng Duệ

Hmm, kế hoạch có chút thay đổi. Hiện tại Lăng Duệ vẫn đang nấu ăn, nhưng không phải cho Vương Việt, mà là cho Trương Mẫn. Hắn tự nhiên cảm thấy may mắn vì mình để quên điện thoại, Vương Việt mà đến đây giờ này, thì hình như không hay lắm.

Hắn quay sang, nhìn dáng vẻ lười biếng nằm dài chờ cơm của Trương Mẫn, bất giác lại nhớ về khoảng thời gian trước đây. Hắn đã từng nói muốn mỗi ngày đều được nấu cơm cho anh ấy.

Lúc hắn đang dọn cơm lên bàn, Trương Mẫn đến gần đoạt lấy chén cơm trong tay hắn, tỏ ý muốn giúp hắn xới cơm. Lăng Duệ hơi khó hiểu, trước đây nấu xong, còn phải năn nỉ rất lâu anh mới chịu lại ăn cơ mà.

"Em đổi khẩu vị rồi à?"

Lăng Duệ hơi ngạc nhiên trước câu hỏi của Trương Mẫn. Hắn quay đầu nhìn bàn thức ăn trước mặt, hmm, hắn nấu dựa theo sở thích của Vương Việt nên nêm nếm cũng đậm đà hơn, ớt cũng bỏ nhiều hơn một chút.

"Em quên mất, anh không ăn được cay. Aizz, để em đi làm lại món khác"

Trương Mẫn giữ lấy tay hắn, lắc đầu ra vẻ không cần. Sau đó ngồi xuống, bắt đầu ăn.

"Anh mới về nước hả?" Lăng Duệ bắt chuyện

"Ừ, mới vừa đáp máy bay hồi chiều, liền đến gặp em đó"

" Cái đó..." Lăng Duệ muốn nói, về chuyện của hai người họ, cũng như về Vương Việt, trước đây bản thân đã không rõ ràng, hiện tại hắn không muốn dây dưa mãi như vậy nữa

"Cay quá" Trương Mẫn lè lưỡi than cay, cả mặt đỏ bừng lên. Hắn nhanh chóng đi rót cho anh một cốc sữa.

"A, em bỏ bao nhiêu ớt vậy, cay chết anh rồi" Trương Mẫn đứng lên, tiến lại gần hắn, kéo hắn vào một nụ hôn.

Lăng Duệ muốn trốn tránh, nhưng tay Trương Mẫn ghì chặt mặt hắn, trọng lượng cả người đổ lên người hắn, gần như trực tiếp ngồi lên đùi hắn. Anh ấy vươn lưỡi, kéo cả hai vào một nụ hôn sâu hơn. Lăng Duệ vô thức đưa tay ôm lấy người trước mặt, thân thể căng tràn sức sống, hắn lại nhớ đến cơ thể ốm nhưng đầy cơ bắp của Vương Việt. Lý trí cuối cùng cũng kéo hắn tỉnh, hắn dứt khoát tách Trương Mẫn ra.

"Sao vậy?" Trương Mẫn ngơ ngác hỏi

Tự ép mình nhìn thẳng vào mặt Trương Mẫn, rồi lùi lại 2 bước. Lăng Duệ cố gắng bình tĩnh cất tiếng:

"Trương Mẫn, chúng ta chia tay rồi"

Trương Mẫn như nghe câu gì khó hiểu lắm, nghi hoặc hỏi lại: "Thì sao chứ?"

"Ý em là, chúng ta chấm dứt rồi. Anh cũng đã kết hôn, em cũng...em cũng nên có cuộc sống của riêng mình."

Lăng Duệ nói, rồi chân thành nhìn về phía Trương Mẫn, hy vọng anh hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn.

"Gì vậy chứ? Lăng Duệ, chúng ta đã chia tay 4 năm rồi. Trước đây em cũng biết anh đã kết hôn. Nhưng không phải mọi chuyện vẫn ổn sao?"

"Anh Mẫn...em không muốn như vậy nữa. Em không muốn duy trì một mối quan hệ không tên như vậy"

"Duệ, anh không hiểu. Không phải trước đây khi anh nói lời chia tay, bảo em quên anh đi, mỗi lần nói như vậy em đều không nghe, em nói không quan trọng, không phải sao? Không phải sau đó cũng đều quấn lấy anh như không có chuyện gì hả. Sao bây giờ lại thay đổi rồi?"

Lăng Duệ im lặng. Đúng vậy, trước đây dù có bị bỏ rơi, có bị anh lạnh lùng nói chia tay bao nhiêu lần, hắn đều cố chấp mà níu lấy. Hắn cũng nhớ rõ, mỗi lần như vậy, hắn đều đến tìm Vương Việt, gắt gao ôm lấy cậu để bù đắp cho những tổn thương mà anh mang lại. Dần dà, hắn nhận ra, chỉ là bản thân chấp niệm quá lớn, hắn không nỡ buông tay anh, mối tình đầu mà hắn dành cả nửa đời trước để yêu thương. Đến khi mất đi Vương Việt, bản thân mới ý thức được, mình có thể trải qua mấy năm kia, cơ bản đều do có Vương Việt bên cạnh.

"Anh à, em mệt rồi. Em buông bỏ chấp niệm này rồi. Giữa chúng ta, từ lâu đã không còn là tình yêu. Chỉ là em tiếc nuối tình cảm trước đây, cố chấp mà níu lấy. Giờ đây....bây giờ em đã tìm được người mà mình muốn ở bên cạnh, cậu ấy cũng vậy, rất yêu thương em. Nên là, chúng ta dừng lại đi"

"Là cậu ta sao?" Trương Mẫn vô thức hỏi

Lăng Duệ khó hiểu ngẩng đầu nhìn anh

"Cái người trông giống anh ấy. Tên gì nhỉ? Vương...Vương Việt nhỉ?"

Hai mắt chạm nhau, Lăng Duệ siết chặt hai tay, gật đầu xác nhận thông tin vừa nghe

"Ha, Lăng Duệ, em yêu ai cũng được, nhưng lại chọn người có gương mặt giống anh như vậy là có ý gì? Em muốn anh phải nghĩ gì đây?"

"Anh Mẫn, không phải. Em không có xem cậu ấy là thế thân của anh....uhm..trước đây thì có. Nhưng bây giờ thì không còn nữa rồi. Em đã hiểu rõ cảm xúc của mình. Em..."

"Anh sẽ ly hôn." Trương Mẫn cắt ngang

"Nếu anh ly hôn thì sao? Anh sẽ trở về bên em, chỉ có mình em thôi" anh nói, rồi nhìn chằm chằm Lăng Duệ, hai mắt đỏ ửng tràn ngập nước.

"Anh ơi. Đừng như vậy mà. Em xin lỗi" Lăng Duệ bật khóc, hắn cúi đầu lí nhí nói giữa những tiếng nức nở.

Trương Mẫn bước đến, anh muốn ôm lấy hắn, như trước đây. Nhưng vừa nhích lên một xíu, Lăng Duệ đã vội thoái lui, kéo dài khoảng cách giữa hai người họ.

Trương Mẫn thu hai cánh tay lại, nghiêm túc nhìn người trước mặt rồi hỏi: "Em thật sự yêu cậu ta?"

Nhìn thấy cái gật đầu chắc nịch của Lăng Duệ. Trái tim Trương Mẫn như muốn vỡ tan, anh gật gật đầu, lùi về sau: "Được, rất tốt" . Vươn tay nhặt lấy chiếc áo khoác trên ghế, rồi quay lưng rời đi.

----

Noel: đây là vẻ mặt khi Trương Mẫn quay lại nhìn Lăng Duệ nè :( soari Mẫn Mẫn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro