Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm khuya, tại một tiểu khu nào đó.

“Rầm!"

Tiếng va chạm, tiếng người, tiếng còi cảnh sát vang lên, cả một đoạn đường lẽ ra yên tĩnh bỗng trở nên náo nhiệt.

Là tai nạn xe.

Giữa tiếng ồn ào, người bị thương được đưa lên xe cấp cứu.

Không lâu sau, đoạn đường lại trở về vẻ yên tĩnh lúc ban đầu.

Nếu không có những vết xước lờ mờ trên đường hiện ra dưới ánh đèn đường và mùi máu tanh nhẹ trong không khí, có lẽ không ai có thể biết rằng cách đây không lâu đã xảy ra một vụ tai nạn xe.

Hai ngày sau đó.........

"Bác sĩ Lăng, bên ngoài có một người tên Vương Việt muốn gặp cậu."

Đây là ngày thứ hai sau vụ tai nạn xe, ngoại trừ bàn chân phải bó bột nặng, thì thân thể của Lăng Duệ đã chuyển biến tốt một chút, ít nhất cũng không còn đau đớn khó chịu như ngày đầu.

"Không phải đã chấp nhận hòa giải rồi sao, không cần gặp đâu."

Hắn xoa xoa đôi mắt buồn ngủ của mình, thờ ơ mà nói.

Ngày đó Lăng Duệ làm ca đêm xong thì về nhà, vì tiểu khu rất gần với bệnh viện, nói chung là Lăng Duệ ngày ngày đều sẽ đi bộ về nhà.

Hắn chuyển nhà đến thành phố này đã được 1 tháng rồi, cả tháng này đều đi như vậy, chẳng xảy ra chuyện gì cả.

Ai mà ngờ được hai ngày trước, trời giáng xuống tai họa bất ngờ. Đang đi trên vỉa hè thì bị một chiếc xe điện từ đâu lao ra, đâm vào hắn.

Chân hắn khuỵu xuống thân cây bên cạnh, một cơn đau dồn dập truyền từ thần kinh ra xung quanh khiến hắn ngất đi.

Lúc tỉnh lại lần nữa, bản thân hắn đã được băng bó, và nằm trên giường bệnh đầy mùi thuốc khử trùng.

Sau khi tỉnh dậy, đồn cảnh sát đã cử người đến.Thấy tình trạng của hắn đã ổn, liền dựa theo quy trình hỏi hắn có có thể chấp nhận giải hòa hay không.

Hắn đi bộ trên vỉa hè và bị tông, chủ xe điện phải chịu trách nhiệm hoàn toàn về vụ tai nạn này.

Cơn đau trên người Lăng Duệ còn chưa hoàn toàn tan hết, nhìn chân phải băng bó nặng nề, nghĩ đến mình sắp phải đối mặt với mấy chục ngày thống khổ mà không phải người khác, một cơn tức giận chợt nổi lên trong lòng hắn.

Hắn rất muốn trả lời cảnh sát rằng sẽ không chấp nhận hòa giải.

Nhưng khi nghĩ đến những gì cảnh sát nói về người gây ra tai nạn kia, thì hắn không nói nổi ba chứ "Không chấp nhận" này nữa rồi.

Cảnh sát nói rằng, người này là người giao đồ ăn. Đêm đó sau khi giao đồ ăn cho hộ gia đình trong tiểu khu của hắn xong, thì người này nhận được một cuộc gọi điện thoại, nghe tin chủ nhà nói rằng anh trai của người này đã chạy ra ngoài.

Người này mệt mỏi quá mức, cộng thêm lo lắng, nên mới tông phải hắn.

Lăng Duệ là bác sĩ, nên rất nhạy bén. Từ lời của cảnh sát nói cũng biết được anh trai của người gây ra tai nạn là một người không bình thường.

Một người cực khổ bị cuộc sống đè nặng mà thôi. Lăng Duệ cảm thấy mình không cần phải gây khó dễ với người ta như vậy.

Thế là, hắn đè lại sự tức giận trong lòng và quay sang nói với cảnh sát với một câu “Chấp nhận”.

Cảnh sát có lẽ đã nhận ra "sự rộng lượng" của hắn nên trước khi rời đi đã vỗ nhẹ vào vai hắn, bảo hắn dưỡng thương thật tốt.

Vốn dĩ mọi chuyện nên kết thúc ở đây, hắn đã chấp nhận hòa giải, bên kia chỉ cần ngay lập tức thanh toán tiền thuốc men cho hắn, hoàn toàn không cần phải đến bệnh viện tìm hắn.

Suy cho cùng “chấp nhận hòa giải”, chính là hắn đã tỏ ra tốt hết sức rồi. Không còn biện pháp nào để đối phó với người đã khiến hắn chỉ có thể nằm trên giường nữa.

"Anh ấy đợi từ 6 giờ đến giờ rồi, là đợi cậu dậy đó."

Mà bây giờ là 8 giờ.

Ý của y tá rất rõ, người kia vì muốn gặp hắn mà đã đợi rất lâu, nếu hắn không gặp, há chẳng phải hắn lòng dạ quá sắt đá sao.

Nhưng mà...người nằm trên giường bệnh không thể động đậy rõ ràng là hắn, lại là người chịu nhiều tổn thương nhất. Sao bây giờ, hắn lại thấy mình có chiều hướng trở thành người ác vậy?

Phim điện ảnh máu chóa cũng không dám viết ra cái kịch bản như vậy đâu á.

Lăng Duệ hít một hơi, nhắm mắt rồi lại mở ra.

"Oke, để anh ta vào đi."

Một lúc sau, cuối cùng hắn cũng bình thường lại.

Hắn không muốn thành "người ác".

Chí ít, không thể thành người ác rõ như vậy được.

Y tá ân cần đáp lại, rồi đi ra ngoài gọi người.

Không lâu sau, một người đàn ông cúi thấp lưng cùng y tá đi vào.

Anh mặc một chiếc áo phông trắng và một chiếc quần jean xanh bị giặc đến nhạt màu, chân mang một đôi giày trắng.

Nếu da trắng hơn và lưng thẳng hơn, thì ăn mặc như thế này, có nói là sinh viên đại học Lăng Duệ cũng tin.

Chỉ là nhìn bộ dạng của anh bây giờ, làn da ngăm đen, gần như chôn đầu vào ngực........Lăng Duệ làm sao cũng khó có thể liên hệ người trước mặt với sinh viên đại học.

"Hai người nói chuyện, tôi còn công chuyện, tôi đi trước."

Sau khi đưa người vào, y tá bỏ lại một câu như vậy rồi bỏ đi, rất có dáng điệu "công thành lui thân".

"Anh chính là người đã đụng tôi?"

Người nọ cả người run lên, dường như bị sự thẳng thắn của Lăng Duệ dọa cho sợ.

Dù chậm rãi nâng đầu lên nhưng vẫn cúi thấp, thế cho nên từ lúc vào phòng bệnh đã khiến Lăng Duệ không thấy mặt. Nhưng trong khoảnh khắc đối diện với Lăng Duệ, lại giống như bị điện giật liền cúi thấp trở lại.

"Phải...phải!"

Giọng nói của người nọ rất run rẩy, đến mức Lăng Duệ không nghe ra được âm sắc vốn có của anh.

Lúc này, Lăng Duệ mới phát hiện trên tay anh mang theo một cái cà mèn giữ ấm.

Khi đó, hộp cơm đang bị rung lắc theo sự run rẩy của ngui cầm nó.

Nhìn sự run rẩy của người trước mắt, Lăng Duệ thật sự lo lắng những thứ bên trong sẽ đỗ ra vì sự run rẩy của anh.

"Xin...xin lỗi! Tôi...tôi không phải cố ý đụng trúng anh!"

Lăng Duệ vừa định mở miệng hỏi anh đến tìm mình để làm gì, thì người đó lại run run mà nói.

Từ đầu đến cuối, anh đều cúi đầu, không có nhìn Lăng Duệ đến một cái.

Nói đúng ra, chắc là không dám nhìn.

"Anh là người nói lắp sao?"

Lăng Duệ biết hỏi một người lần đầu tiên gặp như vậy là hành vi cực kỳ bất lịch sự. Nhưng vì người này làm hại mình thành bộ dáng như bây giờ, hắn lại cảm thấy hành vi hiện tại này không có gì không ổn.

"Hả?"

Người kia đột nhiên ngẩng đầu, sự kinh ngạc được thể hiện đầy đủ qua khuôn miệng hơi mở và đôi mắt mở to của anh.

"Không không...tôi...tôi không phải người nói lắp." Anh vội vàng đưa tay lên lắc lắc, tỏ ý không phải.

Nhìn nét mặt cứng đờ và động tác của anh, Lăng Duệ có thể cảm nhận được anh đã cố gắng giải thích với hắn rằng anh "không nói lắp" như thế nào.

Chỉ là lời giải thích của anh rõ ràng . . . .có một chút cứng nhắc. Căng thẳng quá mức, dẫn đến những gì anh nói ra không lưu loát cho lắm.

Khuôn mặt của người kia "đỏ" một chút, liền đỏ rồi. Có thể anh cũng ý thức được bản thân giải thích có bao nhiêu lực thuyết phục.

"Bác sĩ Lăng, đây là cháo mà sáng nay tôi đã nấu. Anh....chắc là chưa có ăn gì nhỉ."

Người kia chăm chăm nhìn Lăng Duệ trên giường bệnh, giống như đang im lặng hỏi hắn có muốn ăn hộp cháo nóng trong tay mình hay không?

Đôi mắt đen giống như sắc đêm ngày hôm ấy anh đụng phải hắn, chỉ là đen hơn một chút. Ánh mắt của người kia lại có thêm nỗi buồn.

Đúng vậy, nỗi buồn, nỗi buồn của một người đang sống.

Nghe lòng mình hình dung người đối diện như vậy, Lăng Duệ tự giễu mà cười.

Người sống đương nhiên phải có nỗi buồn, không có nỗi buồn, chẳng phải sẽ thành người chết sao.

"Bác...bác sĩ Lăng?"

Người lại bị Lăng Duệ đột nhiên bật cười dọa cho sợ.

Anh không biết nụ cười này của Lăng Duệ, là vui hay là không vui. Nhưng nghĩ đến Lăng Duệ bị mình biến thành bộ dáng như bây giờ, trong lòng liền tự nhiên đem nụ cười trên mặt Lăng Duệ hiểu thành rằng hắn đang không vui.

"Anh quả nhiên không nói lắp."

Lăng Duệ tự biết bản thân thất thố, lại theo bản năng cảm thấy mình mất mặt.

Cách tốt nhất để che giấu sự mất mặt của chính mình, đó là để cho người khác xấu hổ.

Lăng Duệ trước kia rất ít khi làm chuyện như vậy, bởi vì hắn cảm thấy thời gian rất quý báu, không cần phải dây dưa nhiều với người khác trong chuyện như vậy.

Nhưng đối mặt với người trước mặt, sự kiềm chế và phong độ mà hắn xây dựng trong nhiều năm liền bay biến hết.

Có lẽ, trong lòng hắn là ghi hận hắn biến mình thành cái dạng như bây giờ. Chỉ là vì đủ loại nguyên nhân, hắn không thể không kiêng nể mà làm một người ác, sau đó từ trên người anh đòi lại những thứ thuộc về hắn. Vì thế, hắn liền "đường cong cứu quốc", thay thế một loại khác, Nhưng cùng một thủ đoạn để đạt được mục đích cuối cùng.

Lăng Duệ cảm thấy xấu hổ vì mình sinh ra ý nghĩ như vậy, nhưng đồng thời, trong lòng lại có vài phần vui vẻ khó hiểu.

Cảm giác không cần phải "đi ngược lại trái tim của mình để trở thành một người tốt", thật là tốt.

Hắn cảm thán từ tận đáy lòng mà nói.

"Hả?"

Người kia đầu tiên có chút sửng sốt, sau đó phản ứng lại Lăng Duệ đang "mỉa mai" mình, mặt "đỏ" một chút, chính là lại đỏ rồi.

Nhưng mà, Vương Việt đã không đưa ra bất kỳ tranh cãi về điều này. Chỉ tiếp tục lặng lẽ cúi đầu, cũng không làm bất kỳ hành động nào.

Sau đó, một khoảng lặng kéo dài trong phòng.

"Lăng tiên sinh, hôm nay tôi tới, là có chút chuyện muốn nói với anh."

Không biết đã qua bao lâu, người kia mới xé bỏ giọng nói căng thẳng có hơi khô khan, thẳng thừng nói.

Cũng vào giờ khắc này, Lăng Duệ càng thêm xác định anh đến bệnh viện tìm hắn, cũng không phải đơn giản chỉ là đưa cháo.

"Anh không bồi thường được tiền?"

Một nhân viên giao đồ ăn cùng một người anh trai có vấn đề về đầu óc. Đầu tiên sẽ không giàu có, thậm chí có thể nói là túng quẫn, lấy đâu ra tiền để trang trải chi phí chữa bệnh, thậm chí bỏ lỡ công việc?

Lăng Duệ là một bác sĩ, sẽ biết bệnh viện là nơi đốt tiền thế nào nhất.

Nhìn vào phòng bệnh đơn mà hắn hiện đang ở, một ngày thế nào tốn 100 nhân dân tệ. Mà hắn lại là gãy xương, ít nhất phải dưỡng 2-3 tháng. Cộng với các chi phí khác, còn chưa tính chi phí hắn bỏ việc nằm đây, chắc chắn cho đến khi hắn hoàn toàn hồi phục, cũng sẽ không ít hơn 40 hoặc 50 ngàn tệ.

Đới với Lăng Duệ mà nói, kiếm 4-50 ngàn tệ tương đối dễ dàng, thêm vài ca phẫu thuật có lẽ có thể kiếm được.

Nhưng đối với anh trai nhỏ này, ngay cả đại đa số người lao động bình thường, 4-50 ngàn tệ, là một người một năm, hoặc hai hoặc ba năm thu nhập của một người.

Lăng Duệ thấy rất nhiều gia đình nghèo đến từ những nơi hẻo lánh để chữa bệnh, bán các loại gia tài cũng chỉ đến bốn hoặc năm ngàn, mà nhu cầu chữa bệnh còn hơn con số đó, thậm chí mấy trăm ngàn tệ.

Nhiều người phải từ bỏ mạng sống vì không có tiền chữa trị.

Đất nước và xã hội tuy có mức độ giúp đỡ nhất định về vấn đề này, nhưng cũng không ít người trong hoàn cảnh đó, giúp được cái này nhưng lại không giúp được cái kia. Những người không được giúp thì chỉ biết chấp nhận số phận của mình và từ bỏ cuộc sống của họ.......

Dù không ở trong những hoàn cảnh đau khổ này, nhưng Lăng Duệ hiểu rõ về những nỗi đau này.

Người trước mặt thuộc về một trong những người phải chịu nỗi đau đó, Lăng Duệ đương nhiên biết nỗi khổ của anh là gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro