Chương 3: Màu đỏ lá rụng - Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta lại thua trong tay hắn. Lần nào cũng đều như vậy, thoạt nhìn giống như là ta đã thắng rồi, nhưng đến cuối cùng thì Tiểu Hạ lại bị trúng độc. Ta đành cười khổ. Vỗ về khuôn mặt tái nhợt của nàng, ta bỗng nhớ lại lúc mẫu thân vì khó sinh mà qua đời. Ta cũng bất lực như lúc này vậy. Đôi mắt xinh đẹp của mẫu thân ta vì không cam lòng mà mở to.

Mẫu thân ta, nàng mất vì băng huyết.

Mùi máu tanh tràn ngập khắp không gian chật hẹp, tiếng khóc của bọn muội muội làm cho người ta không khỏi đau lòng. A! Thê tử của thần y. 11 tuổi đã thành hậu thế nữ nhi. Dĩ nhiên, vẫn là không thể nào tránh khỏi. Nếu như không phải. Nếu như không phải. Ta cắn răng, đến khi nếm thấy mùi máu tanh trong miệng, ta mới biết được, hóa ra bản thân mình đã cắn vào đầu lưỡi tự lúc lòng. Máu tanh ngập tràn trong khoang miệng, hòa lẫn cùng máu trong không khí, làm cho người ta mê hoặc. Thân thể của mẫu thân vẫn chảy máu không ngừng.

"Đại tỷ, mẫu thân nàng bị làm sao vậy?" Tiểu muội nhỏ trong lòng ta sợ hãi hỏi.

Nàng vừa hỏi, các muội muội khác cũng tranh nhau hỏi: "Đại tỷ, mẫu thân, sao nàng lại mở to mắt? Tại sao tròng mắt của nàng bất động rồi? Có phải nàng đã không nhìn thấy Tiểu Hạ nữa rồi phải không?" Tiểu Hạ vẫn khóc nức nở không ngừng.

"Đại tỷ, phụ thân đang ở đâu vậy? Tại sao người lại không quay về? Mẫu thân đã đợi cha lâu như vậy, rốt cuộc là phụ thân đang ở đâu chứ?" Dược nhi lớn tiếng gào thét. Nói xong, nàng bỗng đánh hai tiểu hài tử vẫn còn đang dính máu mà mẫu thân đã liều mạng hạ sinh: "Cũng tại hai đứa yêu tinh hại người các ngươi, để xem ta đối phó với các ngươi như thế nào."

2 đứa trẻ bị đau, òa khóc lớn.

Ta nói nhỏ, "Dược Nhi. Không được hồ đồ. Đi, muội mau đem hai bộ xiêm y đến đây mặc cho chúng, rồi đi tìm vú nuôi, giao bọn chúng cho vú nuôi để bú sữa. Một người không đủ thì tìm hai người. Phù Dung, ngươi mau đi nấu cơm, cẩn thận đừng làm cho muội muội trốn đi mất. Ta đi tìm phụ thân. Tìm được phụ thân rồi, tỷ sẽ bảo cha trở về. Di thể của mẫu thân người nào cũng không được chuyển đi." Dứt lời, ta bèn lấy tay vuốt hai tròng mắt không cam lòng mà mở to của mẫu thân. Lúc tấm khăn phủ lên mắt mẫu thân, nước mắt không kiềm được cứ trào ra như vỡ đê. Ta lấy tay lau nước mắt, tự nhủ trong lòng rằng không thể khóc vào lúc này. Nếu như vậy thì bọn muội muội sẽ càng thương tâm hơn.

Bọn muội muội cũng đều gật đầu, ôm lấy Tiểu Hạ, nhẹ giọng mà an ủi. Lòng ta cũng đã bình tĩnh trở lại. Cầm hòm thuốc lên, ta rời đi.

Dược Nhi đi theo phía sau, mặc dù nàng không lên tiếng nhưng ta biết, trong lòng nàng cũng không hề dễ chịu. Vỗ nhẹ lên vai của nàng, ta nói: "Đại tỷ đi đây. Muội mau trở về đi. Nhớ kỹ, Dược Nhi, muội không được khóc."

Dược Nhi nhẹ gật đầu xoay người đi. Thân thể nàng run rẩy làm cho người ta nhìn mà bỗng thấy đau lòng. Dược Nhi, bây giờ muội có thể khóc, nhưng mà sau khi trở về, muội sẽ không thể khóc được.

Ta chậm rãi đi trên đường, nhân tiện có thể tìm thêm thảo dược. Ta tìm được vài vị thuốc nhưng không nhiều lắm, tuy vậy, ta thế mà lại phát hiện ra một vài vị thuốc khi kết hợp với nhau, chúng sẽ trở thành vị thuốc quan trọng. Thật là tốt!

Khi đi tời bờ sông, thấy nước sông bị nhiễm đầy máu đỏ, ta liền biết rằng trong cốc Lá Rụng, máu đã chảy thành sông.

Lúc phụ thân đi theo bọn họ, người đã nói rất rõ ràng. Bọn họ so kiếm. Ai có thể giành được vị trí thứ nhất thì sẽ có được bí kiếp võ công trong thiên hạ. Tâm tình của phụ thân rất tốt, biết lần này so kiếm, tất nhiên sẽ có thương vong, người biết rõ mẫu thân lần này thai vị bất ổn, lại bị khó sinh, vậy mà phụ thân còn đi theo bọn họ đến cốc Lá Rụng.

Năm ngày! Mẫu thân nhìn bóng lưng của phụ thân, đợi người ròng rã suốt năm ngày trời! Sau đó, nàng bị vỡ nước ối!

Mẫu thân vẫn tưởng rằng cuối cùng phụ thân sẽ gấp rút trở về, chờ nàng sinh đẻ. Nhưng phụ thân vẫn không trở về. Mẫu thân và hài tử, chỉ có thể giữ lại một, mẫu thân không một chút do dự đã chọn giữ lại hài tử. Ta nhìn người khó nhọc thở từng hơi, nhưng vẫn kiên trì, không chịu nuốt xuống một hơi cuối cùng, quả thật người muốn chờ phụ thân về nhà để được nhìn phụ thân lần cuối.

Phụ thân biết rằng đánh nhau với người giang hồ sẽ phải cần dùng tới một lượng thuốc lớn, vì vậy liền đem theo tất cả các loại thuốc đến nơi này. Ngân châm, người cũng cầm đi hết. Máu của mẫu thân vẫn không ngừng chảy. Ta, bất lực. Nếu như bên người ta có dược thì sẽ tốt biết bao nhiêu. Nếu như bên người ta có ngân châm thì mẫu thân đã không phải chịu đau đớn đến như vậy.

Ta nói với mẫu thân: "Mẫu thân, người đừng chờ nữa. Phụ thân sẽ không trở về đâu. Người sẽ không trở lại đâu. Mẫu thân, người đi đi." Là một người nữ nhi, vậy mà ta lại khuyên mẫu thân mình đi tìm cái chết. Nhưng mẫu thân vẫn không nghe ta nói, nàng vẫn kiên trì chờ phụ thân suốt một ngày, cho tới khi máu trên người nàng đã chảy hết, nàng mới thật sự ngừng thở.

Ta đi dọc theo bờ sông, rất nhanh ta liền thấy được cốc Lá Rụng. Bên trong cốc Lá Rụng, toàn là cây phong cổ thụ, lúc này đã là cuối mùa thu, lá phong hồng giống như ánh nắng trên bầu trời chiều. Cả bầu rời đều nhuộm ánh đỏ.

Người giang hồ, vậy mà họ vẫn còn đang đánh nhau. Ta đưa mắt nhìn những người bị thương còn sống, hiển nhiên, thuốc của phụ thân ta quả là có tác dụng, người đã cứu sống bọn họ.

Ha ha, thật buồn cười, không phải sao? Người phụ thân mang danh là thần y của ta, đã bỏ mặc thê tử của mình bị khó sinh, để đem theo tất cả dược liệu đi cứu những người này. Những người này sống hay chết thì liên quan thì đến chúng ta? Nếu như họ thật lòng muốn tạ ơn, tại sao lại không để lại trong nhà 1 ít thuốc.

Thần y, trái tim như phụ mẫu sao? Hắn có thể cứu sống được nhiều người như vậy, tại sao, đến ngay cả thê tử của mình cũng không cứu được?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro