Chương 2: Lại trúng độc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Quả nhiên là đàn trâu kia đã hít vào kha khá lượng thuốc tê, sau khi chúng chạy loạn được một lúc, đem gần như  toàn bộ gia sản của nhà ta hủy đi mất  thì cuối cùng đàn trâu cũng đã dần dần ngã xuống.  Đầu tiên là một con, sau đó đến hai con rồi dần dần là cả đàn ngã xuống hết. Kể ra, có đến những ba mươi hai con. Sắc mặt của bọn tỷ muội trắng không còn một giọt máu. Người này quả nhiên đủ ác độc. Mặc dù hôm nay ta thắng được hắn nhưng hắn lại phá huỷ toàn bộ nhà của ta.

   Xem ra phỏng chừng hắn còn không biết tình hình nơi này, ta bèn nói với các tỉ muội: "Dược Nhi, đi đốt lửa lên. Phù Dung, đi cắt thịt trâu đi. Ta muốn mời Đường Vấn Thiên uống rượu ăn thịt trâu." Tuy rằng đàn trâu chỉ bị hít thuốc tê, nhưng không sao hết. Ba mươi hai đầu con trâu, dư sức để tu sửa lại nhà của bọn ta rồi. 

   Dược Nhi phi thân đi. Phù Dung hai mắt sáng lên. Ta đi theo bọn muội muội. Nhìn trong nhà bừa bãi, ta cười lạnh trong lòng. Nam nhân này, chỉ đến một lần mà đã làm cho mọi thứ bừa bộn hết cả lên.

   Ta đến bên án thư ở bên dưới cây phong cổ thụ. Lúc này lượng Thạch bụi phấn đã hoàn toàn bay đi. Dọn sạch sẽ nghiên, bút và mực, ta bèn bỏ vào nghiên mực thêm ít nước, chậm rãi mài. Bọn muội muội biết tình hình của ta nên không đến hỏi. Chỉ nhanh nhẹn thu dọn phòng.

   Ta nói với các nàng: "Đi. Đem kiếm của các muội ra đâm vào sống lưng của mấy con trâu." Dứt lời, bọn tỷ muội nghe theo liền lấy kiếm đâm xuống sống lưng trâu. Máu trâu chảy lênh láng khắp sân nhà. 

   Khi Đường Vấn Thiên cưỡi ngựa hồng tiến vào, hắn đã chứng kiến cảnh tượng này.

   Hắn nhìn, bên môi mang theo ý cười: "Ta còn tưởng rằng ở Diệp gia chỉ  có mình Diệp Dược Nô ngươi là người hữu dụng, hóa ra kiếm pháp của muội muội ngươi cũng thật hữu dụng. Thật đúng là một trò chơi kịch tính".  Mắt hắn sâu không lường được, thấy ta đang đứng bên án thư. Hắn liền xoay người xuống ngựa, chậm rãi tiêu sái bước đến. Xem ta mài mực, cười mà nói rằng:

 "Đại tiểu thư quả nhiên đa tài nhiều nghệ. Lúc này mà ngươi vẫn còn có tâm trạng vẽ tranh." Trong mắt hiện lên vài tia hứng thú mang theo nét cười. Ta vẫn tươi cười nhưng lại không ngừng lại hành động đang làm: "Có ai quy định rằng lúc này không thể vẽ tranh ư ?. Nếu Đường thế tử đã nhàn hạ như thế, chi bằng ở lại, dùng với chúng ta một bữa cơm đi." Đang nói chuyện, Dược nhi đã đem một cái đầu trâu mới nấu chín một nửa vẫn còn đầy máu lên. Đúng là muội muội tốt.

Hắn nhìn đĩa thịt, mặt biến sắc: "Diệp Dược Nô! Ngươi cho rằng ta là kẻ ngu sao? Ăn thịt trâu của ngươi?" Thà cứ nói rằng cho hắn ăn thuốc diệt chuột cho rồi. 

Ta cười cười, "Ngươi không ăn à? Không ăn thì ta ăn." Dứt lời, ta liền lấy đĩa đầu thịt trâu từ tay Dược nhi. 

Phù Dung cười ha ha nói, "Bọn muội muội mau đến xem kìa. Đường Vấn Thiên sợ hãi rồi." Nghe vậy, chúng tỷ muội liền xúm lại đây. Tiểu Hạ đoạt lấy đĩa đầu thịt trầu trong tay ta, nhìn ta cười, nói rằng: "Đại tỷ, hay là để ta ăn là được rồi." Dứt lời, liền mang cái đầu đi ăn.

Ta nhìn khuôn mặt co quắp của hắn, trong lòng thấy thật sảng khoái làm sao. Bên trong thịt trâu này, ta có bỏ độc dược. Bởi vì ta vốn là thần y. Thần y vốn dĩ là không thể dùng độc. Nếu như có thể sử dụng độc, thì dứt khoát đừng gọi thần y, nên gọi là độc thánh thì tốt hơn. 

Hắn nghiêm mặt, nói: "Diệp Dược Nô, tỷ muội Diệp gia các ngươi đang làm cái gì vậy ? Cư nhiên đem đàn trâu của ta giết chết sạch không còn một mống. Ngươi cũng biết rằng trâu này là trâu tốt của Hoàng quốc. Trong đó, trâu mẹ có hai mươi con, trâu con có mười hai con, tổng cộng có ba mươi hai con. Ngươi cũng nên biết rằng, đám trâu này, là trâu mẹ đẻ trâu con, trâu con lại đẻ trâu con con, bán hết đám trâu đó, ta cũng dư dả tiền để mở một tiệm vàng rồi đó. Tiền chứa hết một nhà, chứa hết hai nhà, chứa hết ba nhà, ba năm sau, ta sẽ trở thành người giàu có nhất Hoàng quốc. Vậy mà ngươi thế mà lại giết hết trâu của ta. Ngươi nói đi, ngươi muốn đền bù cho ta như thế nào.

Trong lòng ta cảm thấy thật buồn cười. Hắn vốn không phải là người vô lại, dĩ nhiên sẽ là sẽ không nói ra điều vô lý này, chắc chắn là có người chỉ điểm cho hắn. Dù sao đi nữa, hắn cũng là đến để gây rối, mà nói những điều vô lý cũng được coi như là gây rối rồi.

Ta cười gật đầu: "Nên như vậy. Đúng là nên như vậy. Ta thật sự muốn bồi thường cho ngươi đây Ngươi tính toán thử xem rốt cuộc là muốn bồi thường bao nhiêu?"

Đường Vấn Thiên vậy mà lại vùi đầu tính toán thật!

Ta thì thầm với bọn muội muội vài câu. Phục Linh ha hả cười. Sau đó nàng bèn xoay người đi.

Khi Đường Vấn Thiên đang tính đến 300 vạn lượng, Phục Linh đã đứng ở nóc nhà, hướng tới Đường Vấn Thiên kêu lên: "Đường Vấn Thiên. Tiếp theo là trứng gà của nhà ta." Dứt lời, nàng bèn đem trứng gà trong rổ ném từng quả, từng quả một lên người Đường Vấn Thiên. Đường Vấn Thiên nghiêng đầu né trừng, hắn thân thủ nhanh nhẹn nên đã bắt được một cái vỏ trứng. Trên tay hắn bắt một quả trứng, tức giận đến phát run.

Ta bèn quát: "Đường Vấn Thiên, tiền của ngươi, tính tốt lắm đúng không? Tính tốt như vậy thì ngươi thuận tiện tính luôn tiền mà ngươi nợ của nhà chúng ta đi. Ngươi vừa mới làm hư một quả trứng gà của ta. Một quả trứng gà, chẳng khác nào một con gà, con gà lại đẻ trứng, trứng lại nở ra gà, đổi tới đổi lui cũng xem như là rất rất nhiều đàn gà rồi. Đường Vấn Thiên. Ta không cần tới ba năm như ngươi đâu, chỉ cần sau một năm, ta đã có thể trở thành người giàu nhất trong mười bốn nước rồi."

"Hơn nữa, trâu của ngươi cũng đã phá tan nhà của chúng ta, ngươi đúng là đồ không biết xấu hổ." Lúc này, tay của Dược nhi đã đặt lên chuôi kiếm bên hông nàng.

Ta cản nàng lại, đối mặt Đường Vấn Thiên.

"Hiệp này, người thua chính là ngươi. Sau này, nếu như ngươi còn nhắc đến chuyện này nữa thì ta sẽ loan truyền sự tích của ngươi. Trở về ngẫm lại kỹ càng vào. Nếu như nghĩ ra được chiêu nào tốt thì hẵng đến tìm ta."

Đường Vấn Thiên cắn răng nói, "Lần này, coi như là ngươi thắng. Ngươi yêu cầu ta phải làm chuyện gì?".

Việc này là ta đánh cuộc với hắn, người nào thắng thì có quyền yêu cầu đối phương phải thực hiện một công việc. Tuyệt đối không được đổi ý. 

Ta cười tủm tỉm, vung tay lên, mang hắn tới đỉnh cao nhất của núi Xích Hoàng.

Xích hoàng là ngọn núi cao nhất, bởi vì cao, cho nên cực kỳ lạnh. Hắn không kiềm được mà run rẩy nói: "Ngươi không phải muốn ta làm một việc sao? Ngươi đem ta đến nơi này để làm gì?"

Ta cười nhìn hắn, một hồi lâu sau bèn nói: "Việc ta yêu cầu rất đơn giản, ngươi nhảy từ nơi này xuống đi." Tay của ta chỉ vào dưới vách núi.

Hắn cúi đầu nhìn. Bên môi lộ ra ý cười, nói: "Được!" Dứt lời, bèn nhảy xuống không chút do dự.

Tại sao hắn lại nghe lời ta mà nhảy xuống dứt khoát như vậy? Ta cúi đầu, nhìn thấy trên vách núi có gốc đại thụ. Quả nhiên là ta đã không lường tới còn có chuyện này. 

Hắn  ha ha cười: "Diệp Dược Nô. Muốn ta chết ư ? Không dễ dàng như vậy đâu. Theo như ngươi nói đi. Trong thịt trâu, ta đã hạ độc rồi. Vậy nên Diệp Tiểu Hạ đã trúng độc. Mà ngươi đem tađến nơi đây cũng đã khá lâu rồi, ngươi đã quên rồi sao? Trở về mà chờ nhặt xác nàng đi. Ha ha ha!" Bên trong tiếng cười mang theo sự đắc ý đến vô tận.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro