Q. I: Vó ngựa trên cánh hoa rơi - Chương 1: Phá Kỳ Môn Trận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Ta tên là Diệp Dược Nô. Ta là trưởng nữ của thần y thế gia. Bởi vì Diệp gia chúng ta không có con trai nối dõi cho nên theo lẽ đương nhiên, trưởng nữ là ta -  trở thành người được phép nối dõi tông đường.

   Gió thu hiu hiu thổi, lúc này, ta đang ngồi dưới tán cây suy nghĩ một chút.  Lần trước, mặc dù ta đã thắng được Đường Vấn Thiên nhưng lại làm cho muội muội của ta bị mất đi vị giác. Trong tất cả các loại y thư của phụ thân, ta không tài nào tìm thấy được phương thuốc chữa bệnh mất vị giác! Ta cũng đã tìm đủ mọi cách, cuối cùng, ta đành phải tự mình suy nghĩ xem nào thế nào để có thể chữa được bệnh cho muội muội của ta.

   "Đại tỷ! Đại tỷ! Hắn, hắn, hắn! Hắn lại tới nữa rồi. " -  Âm thanh sợ hãi của Tiểu Hạ vang đến. 

   Ta ngẩng đầu. Chẳng lẽ lần trước hắn thua không tâm phục khẩu phục sao? Nhanh như vậy mà lại mò tới nữa? Buông cây bút đang cầm xuống, nghĩ đi nghĩ lại ta lại thấy buồn cười. Cũng nhờ có hắn, nếu như không phải hắn nhiều lần khiêu khích, thì sợ rằng y thuật của ta cũng sẽ không thể nào có tiến bộ đến như vậy.

   Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đến tái nhợt của Tiểu Hạ, ta không đành lòng, liền vỗ đầu nàng nói: "Yên tâm đi, đại tỷ dùng Kỳ Môn trận, chút nữa hắn sẽ không thể nào tiến vào đây được. Mà đã  không vào được thì cho dù hắn có một ngàn loại độc dược cũng không có cách nào dùng. Không phải sợ! Tiểu Hạ".

   Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Hạ lộ vẻ sợ hãi. "Đại tỷ! Hắn, hắn, hắn, thật đáng sợ!" Cả người nàng run lên.

   Ta ôm lấy nàng, nói: "Không phải sợ! Lần này tỉ dùng Kỳ Môn trận. cho dù bản lãnh của hắn cao tới đâu cũng không thể trốn ra được! Nếu như bị vây ở bên trong trận quá lâu, sẽ bị phục nhuyễn*!"

   Tiểu Hạ lại không nói lời nào, chỉ là giọng nàng nhỏ như muốn khóc. Thấy nàng đã bình tĩnh được đôi chút, ta liền buông nàng ra, nói: "Về phòng đi! Gọi nhị tỷ ra. Muội yên tâm đi! Có đại tỷ ở đây".

   Tiểu Hạ gật nhẹ đầu xong liền phi thân nhảy lên. Mặc dù tư chất của nàng không được coi là cao nhưng khinh công thì rất tốt. Nghĩ đến việc mỗi ngày mà phải đuổi theo nàng thì đúng là phải tốn không ít công sức. 

   Ta đem mặt nạ da người giấu trong áo ra đeo lên. Mặc dù như vậy thì không thể không thừa nhận rằng Đường Vấn Thiên là đối thủ tốt !

   Ầm ầm ! Ầm ầm ! Ta cảm giác được mặt đất ở dưới chân đột nhiên rung chuyển !

   Lòng ta chấn động! Nhẹ nhảy lên nóc nhà. Ta thấy một thiếu niên tuấn mị cưỡi ngựa hồng đứng ở ngoài trận đấu. Thấy ta đứng ở trên nóc nhà, hắn liền hướng về ta mà nở một nụ cười. Nụ cười tươi như vậy không giấu được vẻ đắc ý trong đó! Hắn lại vừa ra chiêu rồi. Ta bố trí địa trận, chỉ thấy bụi đất bay lên, một đám trâu non đang đấu đá lung tung!

   Ta cắn răng! Đường Vấn Thiên! Ngươi tốt lắm! Lại dùng đàn trâu phá trận của ta! Đối với người mà nói thì quả thật Kỳ Môn bát quái  là một trận địa hữu dụng, bởi vì người sẽ bị lạc đường. Còn nếu đối với đàn trâu kia, thì nó là một trận địa  vô dụng.

   Chỉ thấy đàn trâu đấu đá nhau lung tung, đem địa trận của ta nghiêng nghiêng ngả ngả. Ta thản nhiên nhếch môi cười. Nam nhân này, dùng đủ mọi cách để đấu với ta! Dĩ nhiên hắn phải nghĩ đến chiêu này.

   Hắn bình tĩnh nhìn ta là nam nhân lớn nhất trong phủ (lúc này chị nữ 9 đang đeo mặt nạ da người, mình mạnh dạn đoán rằng đó là mặt nạ cải trang nam hihi), sau đó lại nhìn theo hướng ánh sáng của mặt trời mới mọc, đó đều là phòng của các tiểu cô nương. Đàn trâu điên cuồng chạy lại phía này, hắn là muốn đưa chúng ta vào chỗ chết đây mà. Nhìn đàn trâu điên cuồng như vậy, chắc chắn là trước đó hắn đã cho chúng uống thuốc gì rồi!

   Ta cười, nói với những muội muội đang nhìn ta ở phía dưới: "Hôm nay gió nam, bọn muội muội, hãy đem Thạch bụi phấn ra đây vẩy vào đàn trâu này!"

   Mấy muội muội lớn hơn một chút sau khi nghe được ta nói thì đứng lên rất nhanh. Đem Thạch bụi phấn phi thân lên các nhành đại thụ xung quanh trận, tại đây các nàng đồng loạt tung Thạch bụi phấn về phía đàn trâu. Đàn ngưu gặp Thạch bụi phấn, lại càng thêm điên cuồng, chúng thẳng hướng vào phủ của các muội muội mà chạy tới. 

   Đường Vấn Thiên nói: "Diệp Dược Nô! Ngươi chỉ biết dùng Thạch bụi phấn thôi sao? Ngươi không biết rằng nếu như dùng Thạch bụi phấn thì đàn trâu lại càng thêm phát điên hơn sao? Lần này, xem ra là ta thắng rồi!" Dứt lời, cười ha ha đứng lên.

   Ta không ngốc. Bên trong thạch bụi phấn có trộn lẫn thuốc tê ta đã hoà vào. Chắc chắn đàn trâu đã hít phải thuốc tê có bên trong Thạch bụi phấn đã vẩy ra. Nếu như chúng không có hít vào vậy thì hôm nay ta sẽ thất bại. Bây giờ, ta chỉ còn chờ thuốc tê phát tác. Lần này, hắn muốn đem đàn trâu đến đây đấu với ta sao? Thật sự là không có chỗ nào để nói.

   Lượng thuốc đó cũng không giống như dự đoán ban đầu của ta, đàn trâu rất nhanh đã chạy vào nhà của chúng ta. Nhìn chúng nó ở trong phòng đụng đông đụng tây, ta hận đến nghiến răng nghiến lợi.  Đến khi trong miệng mình đầy mùi máu tanh, ta cười lạnh, đem một lượng lớn Thạch bụi phấn vẩy xuống.

   Tiểu Hạ nhìn theo hướng mặt trời mọc, rõ ràng đã bị đàn trâu hù doạ rồi. Các nàng hu hu khóc lớn. Tuy vậy, Nhận Hỉ cũng rất trấn định, chỉ huy các muội muội khác tập hợp lại ở nơi ánh sáng mặt trời mới mọc. 

   Khóe môi nở một nụ cười, người này dựa vào cái gì mà tưởng rằng hắn đã thắng?

   Đàn trâu còn đang đâm đầu chạy như điên ở trong phòng. Chúng đã đụng ngã cái bàn gỗ, đánh vỡ bình hoa cổ của chúng ta. Bây giờ, đàn trâu lại sắp làm gãy đôi cột trụ dưới chân ta.

   Dùng đàn trâu để phá Kỳ Môn trận của ta, chính là muốn đem tỉ muội ta dồn đến đường cùng. Hắn thật sự là thông minh tuyệt đỉnh. Trong lòng thầm bội phục, kẻ đang đứng dưới đây quả thật là không lưu tình chút nào.

   Ta lại tiếp tục vẩy một lượng lớn Thạch bụi phấn xuống. Ta cũng không tin với lượng thuốc tê gấp 3 lần kia lại không thể nào đánh bại chúng nó.

*Phục nhuyễn: mình tra không có, mọi người giúp mình với ạ. Mình cảm ơn mọi người nhiuuuu <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro