Chương 4: Động Phòng (Thượng)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thượng - Động phòng hoa trúc.

Lãnh Thiên Ngọc theo chân hỉ nương đưa vào hỉ phòng. Bước chân dường như cũng run rẩy hơn. Qua khăn hỷ đỏ thẫm, Thiên Ngọc thấy cửa phòng được mở ra, đầu dây hỷ bên kia bỗng vươn tay ra chạm nhẹ vào lắc tay của nàng. Tiếng kêu đinh đang thanh thúy vang lên làm tim nàng cũng rung theo từng nhịp.

Cảm giác như này, giống như hẹn hò giấu mặt ở hiện tại vậy. Lãnh Thiên Ngọc có thể không phải cô nương vừa gặp liền có thể yêu, nhưng có trách nhiệm tuyệt đối, sau này phải sống với người ta cả đời, nếu không yêu người ta thì còn yêu ai được nữa.

Tân nương được người dìu ngồi xuống giường. Lãnh Thiên Ngọc nghe thấy tiếng Trầm Chiêu Dương hơi hỏi nhỏ nàng:

"Tiểu Ngọc?"

Tầm mắt của Thiên Ngọc bị khăn hỷ ngăn trở, không thể nhìn thấy rõ bóng dáng của Chiêu Dương, chỉ có thể gật đầu trả lời. Trầm Chiêu Dương thấy nữ nhân trên giường gật đầu, trong lòng dường như cũng nở hoa, hắn còn sợ nữ nhân trên giường chưa chắc là Tiểu Ngọc, mà là tân nương xấu xí mà tam đệ nói. Cái gật đầu của Lãnh Thiên Ngọc càng khiến Trầm Chiêu Dương muốn gỡ khăn hỷ trên đầu nàng xuống, vốn ngay từ lúc gặp nàng hắn đã muốn làm vậy, vì khăn hỷ đỏ che mất khuôn mặt nữ nhân mà hắn mong đợi.

 "Các ngươi đi ra ngoài nhanh một chút, nhanh chút!" - Trầm Chiêu Dương chu miệng không vui đuổi hạ nhân ra ngoài.

Lúc hắn làm hành động này, người bên dưới khăn hỷ cũng tự giác mà đỏ bừng mặt, vừa xấu hổ tức giận lại vừa thấy có gì đó ngọt ngào tựa vị kẹo hồ lô tan trong miệng. Ngay cả bọn hạ nhân bị đuổi ra ngoài cũng vụng trộm che mặt cười, hẳn là thiếu gia của bọn họ đang sốt ruột muốn động phòng với thiếu phu nhân đi?

Sau khi đuổi hết hạ nhân đi, Trầm Chiêu Dương lại khóa cửa phòng lại, sợ nhóm người khác đến quấy rày mình, có như vậy mới cảm thấy hài lòng, sau đó liền chạy đến bên Lãnh Thiên Ngọc. Hắn giơ tay định vén khăn hỷ xuống, rồi lại như nhớ đến cái gì, loay hoay đứng ngây ngốc một chỗ, cuối cùng phát hiện gậy hỷ màu đỏ nằm ngay ngắn trên bàn cùng rượu giao bôi và chút điểm tâm.

Trầm Chiêu Dương một tay cầm gậy hỷ, run nhẹ, sợ chọc vào mặt Tiểu Ngọc nhỏ của hắn trong lúc run tay, lại dùng hai tay nắm chặt. Khăn hỷ đỏ cuối cùng cũng được nâng xuống, đôi mắt của Lãnh Thiên Ngọc hồi lâu không được tiếp xúc với ánh sáng, hoa lên, chớp chớp vài cái, nhìn về phía Trầm Chiêu Dương đang đứng ngây người ở đấy.

Lãnh Thiên Ngọc nhìn hồi lâu mà Trầm Chiêu Dương vẫn chưa có ý định hết ngơ ngác đứng đó. Miệng nhỏ còn chẳng thèm ngậm lại. Lãnh Thiên Ngọc chớp mắt, lại lấy hai tay xoa xoa má mình. Chẳng lẽ hôm nay bản thân không xinh đẹp nên hắn định không nhận người.

"Chiêu Dương ca ca..."

Lãnh Thiên Ngọc quyết định mở lời trước, giọng nói nhỏ nhẹ dễ nghe len lỏi vào tai Trầm Chiêu Dương khiến trái tim người kia dường như rung lên. Bất giác, Chiêu Dương lùi một bước. Thiên Ngọc thấy lạ, lại tiến một bước, người kia dường như cố ý làm khó nàng, lại lùi thêm bước.

"Chiêu Dương ca!"

"Tiểu Ngọc?" - Trầm Chiêu Dương dường như lúc này mới sực tỉnh, lắc lắc cái đầu định thần lại mọi việc xung quanh. - "Ngươi xác định là Tiểu Ngọc muội muội?"

"Ân, đúng vậy, ta là Tiểu Ngọc."

"Ngươi không lừa ta chứ?"

"Tại sao Chiêu Dương ca lại nói vậy?"

Lãnh Thiên Ngọc mỉm cười, chẳng lẽ hôm nay nàng thay đổi quá nhiều nên hắn không nhận ra? Tay nghề của hỉ nương quả nhiên rất tốt...

Trầm Chiêu Dương vân vê góc tay áo, thi thoảng vụng trộm liếc mắt lên nhìn nàng rồi lại đỏ mặt cúi xuống. Tựa như đứa trẻ phạm lỗi sợ bị phạt, sau đó nói nhỏ.

"Tại hôm nay nhìn ngươi khác quá! Xinh đẹp hơn lúc trước nhiều lắm!"

Lãnh Thiên Ngọc bỗng chốc đỏ bừng mặt, dù đã lường trước câu trả lời nhưng được nghe tận tai vẫn có chút, khụ, ngọt ngào chăng? Hóa ra cảm giác được người ta khen xinh đẹp là như vậy, còn là phu quân của mình. Lãnh Thiên Ngọc mơ hồ nhận ra chút cảm giác hạnh phúc nhẹ nhàng len lỏi vào trái tim nàng.

Nàng mủi lòng, hảo cảm tăng lên không ít, nhưng lại lắc đầu, cảm thấy thật không có tiền đồ, một chút dụ dỗ nhỏ vậy liền bị hạ gục. Nàng ngẫm nghĩ chút, cảm thấy có gì đó không đúng lắm ở câu hắn nói.

"Vậy ý Chiêu Dương ca..."

"Gọi Dương Dương. Ta rất thích Tiểu Ngọc, nên nàng hãy gọi ta là Dương Dương." - Trầm Chiêu Dương nãy giờ vẫn đứng ngoan ngoãn một góc nhìn lén nàng, nghe nàng gọi "Chiêu Dương ca" thật xa lạ, mẫu thân nói, phải yêu thương Tiểu Ngọc, vì hắn thật sự thích nàng nên muốn nàng gọi hắn "Dương Dương".

"Được. Dương Dương..." - Lãnh Thiên Ngọc hơi chững lại, âm thanh trong trẻo phát ra khỏi miệng có chút ngượng ngùng, gọi nhau bằng tên thân mật cũng tốt. - "Ý Dương Dương là trước đây Tiểu Ngọc không có xinh đẹp?"

Lãnh Thiên Ngọc nhướn mày, cuối cùng cũng nói ra mấu chốt. Trầm Chiêu Dương nghe xong lại ngây dại ra một lúc, não trao đổi thông tin xem nàng với nhắc đến cái gì. Sau đó bằng bộ dạng vô cùng nghiêm túc, gật đầu về phía nàng khẳng định.

"Ân, trước kia rất xấu! Bụi đất dính đầy mặt, thật xấu xí."

Lãnh Thiên Ngọc dường như tức muốn thổ huyết, nhưng lại nhìn khuôn mặt vô tội đầy khẳng định kia của Chiêu Dương, lại đành cắn răng nuốt xuống.

Lần gặp đó nàng ngã vào lòng hắn, cả hai lăn xuống đất, tất nhiên đầy cát đất.

---

Trầm Chiêu Dương nhấc hai chén rượu giao bôi, vòng qua tay nàng uống hết sạch. Lãnh Thiên Ngọc tròn mắt, hắn thực sự uống được rượu? Sau đó chính bản thân nhấp thử một chút, mùi hương hoa quả thơm ngào ngạt ập thẳng vào mũi, vừa sánh vừa ngọt nhưng không quá khé cổ, đây đơn thuần là nước hoa quả ngâm lên men ở thời hiện đại. Thảo nào hắn có thể uống ngon lành như vậy, Thiên Ngọc tự nhủ.

Tân nương còn chưa thưởng thức hết được vị rượu tan trong miệng, đã có một bàn tay thon dài mềm mại tóm lấy cánh tay nàng, kéo ngồi xuống giường.

"Tiểu Ngọc, chúng ta động phòng nào!"

Lãnh Thiên Ngọc giật mình. Trầm Chiêu Dương hắn vừa nói cái gì?



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro