Chương 1: Ngồi không cũng bị người đâm?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Nam Ninh quốc thừa thiên năm năm.

Kinh thành huyên náo...... Cổng thành, một đám người chen chúc ở một chỗ , nhìn tấm bảng lệnh truy nã vàng chói:
Ác tặc Mạch Trục Vân, lẻn vào phủ Phong vương , đánh cắp bảo vật phỉ thúy hoa sen ngọc ngũ sắc do hoàng thượng ngự ban, thưởng năm vạn lượng hoàng kim đã bất kỳ ai bắt được tên ác tặc này, nếu có chút quen biết với tên hỗn đản này, đến báo quan sẽ được trọng thưởng! Nếu kẻ nào dám bao che, phạt nặng không tha!"
Bên cạnh bản lệnh truy nã còn để một dòng chữ đề là chân dung, nhưng bên dưới thì trống rỗng, bởi vì, thậm chí cả quan phủ còn không biết mặt mũi bộ dạng của hắn tròn ốm ra sao.
Mọi người vây quanh nhìn bản cáo thị, bắt đầu nghị luận , chỉ trỏ.
Nhưng mà, cách đó không xa, có một tên nam tử áo trắng tuyệt thế nam tử, trên mặt lộ vẻ cười yếu ớt, nhìn giấy vàng mực đen dán to đùng trên bảng cáo thị, rồi sau đó, thản nhiên xoay người đi, tay cầm mấy bao dược liệu, tâm trạng rất tốt đi ra ngoài thành .
Cách ngoài cổng thành không xa có một ngọn núi nhỏ, mặt cỏ xanh mướt bằng phẳng, trên cỏ còn điểm thêm vài đóa hoa dại trắng nho nhỏ, thư thái nhưng không đơn điệu.
Một tên nam tử mặc áo khoác ngoài màu xanh, lười biếng bắt chéo chân, nằm thoải mái trên mặt cỏ, trong miệng còn lơ đễnh ngậm một cành cỏ dại, đôi mắt khẽ nheo lại, nhìn bộ dạng của hắn giống như là đang ngủ. Ánh chiều tà khẽ đậu lên khuôn mặt tinh xảo của hắn, không gian xung quanh trở nên yên tĩnh đẹp mắt.
Nhưng mà, không bao lâu, người này bỗng nhiên mở mắt ra, nghiêng mặt nhìn về phía đối diện , thấy rõ ràng có người tới , khóe miệng khẽ cong lên tươi cười, lại nằm thẳng ra ,tiếp tục chợp mắt.
Tên nam tử cầm lấy bao dược liệu kia, mặt mày như ngọc như họa, nụ cười mỏng nhẹ như cánh hoa anh đào, so với dung mạo của yêu nghiệt thì đại khái giống mấy phần, cả người khí chất đều vô cùng tao nhã, lập tức đi đến giữa bãi cỏ, ngồi xuống bên cạnh tên nam tử áo xanh kia, âm thanh có chút cao hứng lên tiếng : :"Mạch Trục Vân, báo cho ngươi một tin nóng hổi!"
"Gì?" Mạch Trục Vân hé mắt liếc hắn một cái, cười nói:"Ngươi lại mới nghiên cứu chế ra thêm loại độc dược mới hại người nữa sao ?"
Tên nam tử áo trắng cười yếu ớt lắc đầu, nói:"So với tin này thì tin mà ta sắp nói cho ngươi còn thú vị hơn nhiều!"
"Vậy sao? Nói nghe thử chút đi!"
"Giá trị của ngươi lại tăng rồi!" Nói xong hắn còn bày thêm vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa vô cùng rõ ràng.
Mạch Trục Vân ý cười nơi khóe miệng cứng lại, rồi sau đó, vẫn tiếp tục cười nói:"Ồ, chuyện tốt! Bao nhiêu ?"
"Năm vạn lượng hoàng kim!" Tên nam tử áo trắng không chút kiêng kị nói.
"Vậy à!" Mạch Trục Vân than dài một hơi, rồi sau đó, không có chút phản ứng, nhắm mắt lơ đãng lên tiếng "Đừng nói với ta là ngươi cũng bị số tiền đó quyến rũ?"
Nam tử áo trắng cười nói:"Ờ ! Có lẽ vậy, thêm năm vạn lượng nữa có lẽ ngươi nên chuẩn bị tinh thần lo lắng đi thì hơn!" Trên mặt hắn không một chút thay đổi.
Mạch Trục Vân từ từ cười, nói:" Khi đó không cần ngươi ra tay, ta thà tự thú còn hơn!"
Nam tử áo trắng cũng thu lại ý cười, đưa tay buông bao dược liệu kia xuống, nói:"Có muốn ta giúp ngươi không? Bây giờ hẳn có không ít người mơ ước có được ngươi trong tay !"
Mạch Trục Vân quay lại ngạc nhiên trợn mắt nhìn hắn, hỏi:"Tâm ngươi cũng có lúc tốt như vậy sao?"
"Đương nhiên!" Tên nam tử áo trắng chân thành lên tiếng.
"Thôi đi, chuyện như vậy cũng không có gì là không tốt , dù sao ta cũng đã bị truy nã hơn một năm , không phải ta vẫn còn sống tốt mà nằm lăn ở đây sao?" Nhớ đến số tiền thưởng năm vạn hoàng kim kia, các người có giỏi thì bắt người trước đi!
Tên nam tử áo trắng bày ra bộ mặt vui sướng khi thấy người gặp họa nói:"Ô, nhưng lần này lại không giống với những lần trước, năm vạn lượng hoàng kim, cũng đủ cho ngươi trở thành tấm bia hoàn hảo để mọi người nhắm vào chỉ trích. Hơn nữa, năm nay chính Phong vương tự mình ra tay, muốn bắt ngươi trở về tuyên án!"
Nửa câu đầu, Mạch Trục Vân vẫn là không thèm có phản ứng, nhưng nghe đến hai chữ "Phong vương" sau đó, khuôn mặt thản nhiên kia lập tức biến sắc, hỏi:"Là Phong vương chiến thần mới từ chiến trường trở về?"
Phong vương Sở Tùy Phong, chiến thần Nam Ninh khi còn trẻ đã có thể tòng quân chinh chiến, mấy năm qua đều thắng trận trở về, chẳng qua hắn luôn đóng quân ở biên cảnh, mấy ngày trước đây mới có hứng thú trở về kinh thành, Mạch Trục Vân hầu như không biết nhiều tin tức về hắn.
Chỉ nghe nói hắn là một nhân tài tuổi trẻ tài cao, trị quân nghiêm cẩn, mưu lược thần tốc, võ công cao cường, không có đối thủ.
Nhìn thấy biểu hiện kinh ngạc của Mạch Trục Vân tên nam tử áo trắng lại cười nói:"Thân phận hắn không chỉ đơn giản là 'Chiến thần' , là đại công tử Nam Ninh đứng đầu trong tứ đại công tử, ngoài ra hắn còn khiến cho mọi người phải nể phục, kiêng dè dưới cái tên 'Lãnh công tử'!"
"Thật sao?!" Mạch Trục Vân kéo dài âm cuối, bắt đầu nhắm mắt ,khó khăn nuốt nhánh cỏ trong miệng, khẽ nhăn mặt nuốt hết xuống miệng mùi thơm chua đắng của nó. Đột ngột mở mắt ra, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc "Cái gì? không phải là chỉ có Tam đại công tử thôi sao? Khi nào tên thứ tư lại lọt vào rồi?"
Dường như nằm đã đủ liền ngồi dậy, tò mò hỏi tên nam tử áo trắng trước mắt .
"Ta cũng vừa mới nghe nói : Nhạn quá bất lưu thanh, vân nhẹ nhàng vô ngân; Thần trộm Mạch Trục Vân, chuyên đi ăn trộm của giàu; Tướng mạo cũng không tệ, võ công cao cường; Không biết tài năng thế nào lại được sắp xếp vào trong bảng danh sách các vị công tử nổi tiếng nhất kinh thành!"
Trên giang hồ đồn như thế nào, hắn lanh lảnh truyền đạt mọi ý lại cho Mạch Trục Vân nghe.
Lúc đầu, Mạch Trục Vân còn sửng sốt, rồi sau đó nghe hắn mấy câu sau, trên mặt phát ra ý cười càng đậm, khóe miệng cong lên, cuối cùng là bật cười sang sảng:"Ha ha ha, không thể tưởng được Mạch Trục Vân ta còn có thể đứng ngang hàng với Tam đại công tử nổi tiếng khắp kinh thành! Chuyện tốt !"
Thấy bộ dạng đắc ý vênh váo của Mạch Trục Vân, nam tử áo trắng kia nhịn không được trêu ghẹo nói:"Giang hồ đồn đại cũng không thể tin được, thật ra ta cảm thấy, ngươi có thể được sắp xếp vào danh sách những vị công tử nổi tiếng nhất kinh thành vì tên của ngươi rất phù hợp ! Này nhé, Tùy Phong Lộng Ảnh, Truy Nguyệt Trục Vân, đây mới là mục đích chính!"
"Hừ!" Mạch Trục Vân hừ lạnh một tiếng, đối với những lời trêu chọc của hắn không thèm để tâm liền ngoảnh mặt làm ngơ, trong lòng đột nhiên nhớ đến sự kiện không thể ngờ được kia, trên mặt liền không khỏi đắc ý nhanh nhau hỏi ."Nói mau nói mau, bản công tử được xưng là gì?"
Tên nam tử áo trắng này ra bộ mặt bất đắc dĩ thở dài, còn hỏi hắn xưng là gì ? Trình độ tự kỷ của tên này đạt đến cấp độ không ai với tới nổi nữa rồi. Nhưng cũng bất đắc dĩ nói:"Tà!"
"Tà công tử? Được, bản công tử thích! Hắc hắc!" Mạch Trục Vân đột nhiên đứng lên, vẻ mặt sảng khoái, hôm nay cuối cùng cũng nghe được một tin tức tốt ."Đúng rồi, lần này nạn nhân bị trộm là nhà ai? Mất thứ gì? Hắn giá trị của nó không nhỏ!" Trong mắt hiện lên một tia không đồng tình.
"Phủ Phong vương, mất trộm bảo vật là phỉ thúy ngọc hoa sen,do đích thân hoàng thượng ban cho!"
Lại là Phong vương! Mạch Trục Vân híp mắt lại, trong mắt ý cười càng phát ra rõ ràng, nhẹ nhàng phủi đi nếp nhăn trên chiếc áo choàng, nhấc chân hướng về phía cổng thành mà đi.
Giỏi lắm, cư nhiên dám làm chuyện trộm cắp chết tiệt sau đó đổ hết lên đầu bản công tử này!
Tên nam tử áo trắng đứng dậy, hai người sóng vai mà đi, hắn hỏi:"Không phải còn chưa tới giờ sao"
Mạch Trục Vân vẫn không ngừng bước chân, tà cười nói:"Ờ, đi trước thăm dò tình hình!"
Nam tử áo trắng lắc đầu nói:"Phong vương phủ so với mấy cái vương phủ cỏn con khác thực sự không đơn giản đâu !"
Mạch Trục Vân khinh thường nói:"Cho dù là hoàng cung, không có thứ gì có thể ngăn bước chân của bản công tử!"
Chẳng lẽ, một cái vương phủ nho nhỏ này so với hoàng cung uy nghiêm rộng lớn kia thủ vệ còn canh phòng nghiêm ngặt hơn sao?
"Đừng có trách ta không nhắc nhở ngươi, nếu như ngươi bị Phong vương giết, ta sẽ coi như không quen biết ngươi cho nên người đừng hy vọng Ta đến đó mà nhặt xác ngươi về đâu!"
Mạch Trục Vân nhíu mày nghiêm túc nói:" Ha, nếu ta bị Phong vương bắt được, ta sẽ nói cho hắn biết, ngọc lưu ly kia đã bị ta giấu ở ngoài thành tại hiệu thuốc của nhà Bạch Lộng Ảnh , sau đó hắn sẽ phái người đến lục soát , đập nát hiệu thuốc của ngươi!"
Thế nhưng người đàn ông áo trắng này một chút cũng không nao lòng:"Tốt, nếu như Phong vương có thể bắt được ngươi, cho dù có tự tay hủy đi hiệu thuốc của mình , ta cũng cam lòng!"
Mạch Trục Vân sớm đã quen với cách ăn nói hào sảng của hắn liền cười xấu xa nói:"Yên tâm, không cần ngươi ra tay, đợi cho đến khi ta an toàn từ Phong vương phủ trở về, ta nhất định sẽ tự tay phá hủy hết tất cả mớ thuốc độc hại người kia của ngươi!"
"Ồ, được! Có điều, nói trước cho ngươi biết, thiếu mất cánh tay hay ngón chân thậm chí là có trúng độc hay bị thương thì tuyệt đối không được tới tìm ta, ta nhất định sẽ không chữa trị cho ngươi đâu!"
Mạch Trục Vân xoay người đi xuống núi, đầu cũng không thèm quay lại, cất cao giọng nói:"Mạch Trục Vân ta đã bao giờ cầu xin ngươi thứ gì chưa!"   

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro