- đa nghi -.-

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sự lựa chọn mà tôi đưa ra cho người khác là thứ mà tôi muốn họ làm, nhưnq đó khônq hẳn là thứ họ monq muốn. Thế nên đôi khi dù tôi đã cố hết sức, cứ nghĩ rằnq điều tôi làm là tốt cho đối phươnq, nhưnq họ lại lãnq tránh tôi đi.
Thứ tình cảm anh dành đó, thật sự nó kh dành cho tôi. Tự nghĩ rồi tự buồn, thật đau đầu quá mà....
Nhiều lúc tôi muốn bảo vệ tình cảm đó dù anh kh yêu tôi nhưnq tôi vẫn muốn anh ở bên tôi tiếc thay... Tôi khônq dám dũnq cảm theo đuổi điều tôi khao khát đc anh yêu lại, khônq làm cho anh vui cho anh hạnh phúc đc, thì tôi khônq xứnq đánq được hưởnq hạnh phúc ( -.- ).
Tâm sự với My mà nó cứ bảo tôi nó gắt lên: "- Đã là của mày thì mày phải giữ dù phải dùnq bất cứ thử đoạn gì cũnq đừnq để ai khác cướp lấy! Đã là bạn của t thì mày đừnq nên yếu đuối đừnq nên bỏ cuộc một cách dễ dànq" no nói một hồi xonq đi lãnq qua chuyện khác...
Tôi may mắn lắm khi có được người bạn luôn bên tôi và cố vũ tiếp thêm độnq lực sốnq khi tôi gặp chuyện nào đó...,
Chúnq ta thườnq bị nhữnq thứ đẹp đẽ bên ngoài dụ dỗ, chẳnq hạn như tôi rất dễ runq độnq trc lời nói ngọt ngào của đám con trai, nhắm mắt lại, tôi nắm bắt được thứ con tim tôi monq muốn mới có thể tiếp tục tính về sau được. Còn về anh, tôi có thể chịu đựnq vì đã yêu tôi sẽ yêu tới cùnq, có thể suốt đời anh kh yêu tôi, nhưnq tôi kh thể bỏ anh.
Từ lúc yêu anh tôi buồn buồn kh thể nào tả được... Nhưnq tôi tin rằnq Vui hay buồn thì thời gian cũnq đanq lặnq lẽ trôi đi. Chuyện đã xảy ra rồi cũnq sẽ qua buồn bao nhiêu tôi cũnq sẽ vui lại bấy nhiêu.Tự nhủ hãy nhìn sự việc theo góc độ khác, tôi sẽ thấy mọi chuyện cũng khônq đến nỗi nào.
1 tuần trôi nhanh, tôi với anh vẫn vậy vẫn ib thườnq xuyên với nhữnq câu sến sủa. Đêm nay cũnq như thườnq lệ, vẫn ib....
Tối nay, anh post tus liên quan tới nyc cànq ngày cànq nhiều, tối nay tôi bỗnq thấy anh nhạt đi.. Kh thể chịu nổi, tôi nói: "- Anh này! Nếu anh còn thươnq nyc thì anh cứ nói với em đừnq giấu em làm gì! Có giúp được gì cho anh về với cô ấy đâu!"
Bên kia nhanh chónq rep lại ib tôi..
"- Họ có người yêu rồi anh thươnq họ làm gì nữa! Anh chỉ thươnq em thôi! "
Nhìn nhữnq câu nói đó, bỗnq nhiên tôi muốn khóc. " ủa mình dễ rời nước mắt vậy s??? " nhiều lúc tự hỏi mình như vậy đấy...
Tôi bình tĩnh rep lại anh: "- Thế anh xem lại anh đi! Có giốnq như anh đanq có em khônq? Suốt ngày anh chỉ biết than Ế rồi còn post tus liên quan nyc nữa!!! "
"- S em cứ hoài nghi anh vậy? Anh nói rồi họ có người yêu cả rồi và anh chỉ có em chỉ mình em!" Anh quát...
"- Thế tus đó là dành cho ai??? " tôi hỏi.
"- Dành cho em hết cho em hết cả thôi!" Anh nói như là tôi đanq bắt ép anh vậy????
"- Thôi đi! Em kh muốn nghe anh xàm lunq tunq nữa! Kh yêu thì thôi nói trc cho ngta biết mà còn tránh kẻo đau" tôi kh giữ đc bình tĩnh, tôi thật sự buồn rất rất buồn.
Cuối cùnq tôi nhận lại 2 chữ " Đã Xem" của anh!!!
Còn gì là đau hơn!!! Đã vậy, tôi cũnq kh ib nữa, đêm đó nick tôi sánq níck anh cũnq sánq nhưnq kh ai ib ai.
Buồn lắm nhưnq vẫn phải nhịn, thay vào đó tôi chỉ biết tìm mấy người bạn luôn cho tôi nở nụ cười.
Tôi khônq yêu ai đâu rất mất thì giờ nhưnq nếu là anh ấy thì khác .
Tôi muốn được lanq thanq một mình , khônq muốn bị ảnh hưởnq bởi ai đi bên cạnh cả .
Nhưnq nếu là anh ấy thì khác .
Ngoại lệ của tôi là anh ấy!
............
Từnq ngày từnq ngày trôi qua, tôi vẫn vậy, vẫn kh thể biến mình trở nên quan trọnq với anh. Ngày nào cũnq suy nghĩ, tình cảm chúnq tôi dần nhạt đi. Gặp nhau mấy lần nhưnq ngày nào chúnq tôi cũnq ít nói với nhau thậm chí ngay cả nhìn nhau cũnq kh có.
.......
Chiều hôm đó, anh hẹn tôi Đi coi anh đá banh. Chúnq tôi đi với nhau cười nói vui lắm, nhưnq chỉ một chuyện nhỏ anh đã khônq nói chuyện với tôi đến khi về. Chỉ vì tôi lỡ bôi son đi ra đườnq với anh, mà anh lạu ghét con gái bôi son này nọ. Tôi cố làm anh vui anh cười nhưnq đã kh quan trọnq thì làm gì họ cũnq kh để ý.
Tôi cứ im lặnq cứ thế nhìn anh đá xonq về cũnq chỉ nhìn nhau rồi lên xe về nhà... Hoàn cảnh đó thật sự tệ hơn cả chữ tệ...
Tôi mệt nhoài, nói với anh: "- Chở em về nhà!"
"- Khônq muốn đi mô chơi nữa à? " Anh quay qua nhìn tôi hỏi.
"- Thôi! Em mệt rồi"
Anh như kh thích đi với tôi nữa nên anh: "- Ừm!" cái.
Tôi muốn ở cạnh anh nhiều nhiều nhưnq kh đc rồi. Mình kh nên làm phiền họ nhiều quá cả họ ghét...
Về tới nhà, anh kh nói chuyện hay chúc tôi ngủ ngon gì cả. Anh lấy mũ bảo hiểm từ tay tôi xonq quay đầu lái xe về, nhìn anh lạnh lùnq tởm 😥
Tôi mệt mỏi, mặt ủ xuốnq, bước từnq bước chân mệt mỏi đi vào phònq. Cảm xúc dânq trào như thườnq lệ tôi ngồi sụp tronq góc tối mở bản nhạc buồn và khóc.
Có lẽ ai sinh ra cũng có một số phận an bài mà muốn thay đổi cũng còn phải phụ thuộc vào may mắn. Xunq quanh tôi, tôi cảm giác là mỗi một con người đều có một nỗi khổ riênq mà có thể họ khônq muốn nói ra họ chọn giải pháp im lặnq chấp nhận, cho qua, quên đi để cuộc sốnq bớt đau khổ.
Duyên đến thì mà duyên đi thì đi -.-
Tốn bao nhiêu nước mắt vì họ cũnq kh đc gì cả! Tự nhiên tôi có cảm nghĩ
" Mình nên buônq hay nên giữ?"
Người ta thườnq bảo, đêm về là lònq người dânq trào nhữnq bậc cảm xúc khác nhau.
Tiếnq chuônq báo tin nhắn tới, tôi cứ tưởnq anh vội vànq nở nụ cười nhưnq nó vội tắt đi. Vì đó kh phải là của anh mà là của hắn. Hắn nói: "- Này vk! Vk ăn cơm chưa? "
Vk vk ư??? Ủa s lại là vk? Tôi ngạc nhiên s hắn lại xưnq vk với tôi tronq khi tôi với hắn hết rồi!
"- Em ăn rồi! Mà anh bảo ai là vk vậy?" Tôi hỏi hắn.
"- À! Anh quên! Anh cứ tưởnq mình còn nên anh nhầm cho anh xinloi nha!". Hắn vội vànq xinloi tôi!
Tôi thở dài: "- À kh s đâu!"
"- Hihi! " hắn cười cái tôi cũnq kh rep nữa kẻo toii lại kh quên đc hắn.
Tôi lại im lặnq kh làm gì hết, cứ ngồi như thế rồi lại khóc. Khóc mãii mãi kh ngừnq. Tôi thật sự kh hiểu nổi tôi nữa, mệt mỏi. Tôi muốn buônq nhưnq kh tài nào buônq đc, tôi yêu anh tôi sẽ chờ anh! Sẽ chờ chờ đến khi anh yêu lại tôi mới thôi!
Cố gắnq thì tôi sẽ đc tất cả!


( Tối ni mị ct đánq ra là mị kh viết nữa nhưnq đã viết rồi thì thôi, kể lại chuyện gần 2 thánq cho mọi người nghe lại cũnq đc 😁)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro