Phần 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Chương 32: ly hôn
Sáng hôm sau Lạc Hạ cùng với 2 nha đầu họ Lăng đến bệnh viện đã thấy mẹ mình rửa mặt bằng nước mắt
" Mẹ, mẹ làm sao vậy ...... đừng doạ con mà!" Cậu chạy đến bên cạnh bà
Lạc Xương gương mặt đau khổ nắm lấy tay Lạc Hạ " con nói cho mẹ biết đi, tiền viện phí ..... từ đâu mà có?"
" Mẹ ...... con ...... là .... là lão gia cho con mượn .... con .... con đã nói với mẹ ....."
Chưa kịp nói xong cậu đã bị Lạc Xương quát mắng " con còn định nói dối mẹ đến khi nào? chẳng lẽ đến khi ta nhắm mắt xuôi tay con cũng không định nói cho ta biết sao?!!!"
Lạc Hạ hoảng hốt nhìn bà_ chẳng lẽ mẹ .... mẹ đã biết ..... _ " mẹ .... con ..... con không hiểu mẹ đang nói gì" cậu cố gắng che giấu
" Con còn định dối gạt ta? chuyện con dùng hạnh phúc cả đời để đổi lấy số tiền 600 vạn ..... tiểu Lạc, sao con lại khờ như vậy a" Lạc Xương đau khổ nhìn cậu
" Tại sao ..... mẹ .... là ai đã nói cho mẹ biết ......" Sau đó cậu không dám tin xoay người nhìn Lăng Huệ và Lăng Vô Song, cả 2 người không hẹn mà gặp đều cùng nhau lắc đầu xua tay _ không phải ta!!!
" Mẹ à .... thật ra con ........." Chưa kịp nói xong tiểu Lạc đã cảm thấy nóng rát bên má. Đúng! Lạc Xương đã tát cậu một bạt tai
" Sao con lại làm vậy chứ ...... tiểu Lạc đáng thương của ta ..... tất cả là tại người mẹ chẳng ra gì này ..... hại con phải vì ta mà bị liên lụy ...." Bà đau khổ tự đánh vào người chính mình
" Mẹ!!! mẹ đừng như vậy mà .... là .... là do con tự nguyện vả lại thiếu gia đối với con rất tốt ..... nên .... nên mẹ đừng làm vậy huhu..." Lạc Hạ ôm chặt Lạc Xương không muốn bà phải tự làm khổ mình
" Con tự nguyện? bị hành hạ như vậy con còn nói tốt cho hắn ta?"
" Con ..... con ....." Cậu không còn gì để nói chỉ biết lắp bắp
Phòng bệnh đột nhiên yên tĩnh lạ thường
Một lúc sau Lạc Xương mới lên tiếng " đưa ta đi gặp lão gia của con ....."
Lạc Hạ vừa nghi hoặc vừa lo lắng nhìn bà " mẹ .... mẹ định làm gì?"
" Con không cần lo lắng, mau đưa ta đến Vương trạch"
" Nhưng mà ....." Lời nói lại bị Lạc Xương chặn lại
" Không nhưng nhị gì nữa ... hay là con không còn xem ta là mẹ nên ngay cả lời ta nói con cũng không nghe?"
" Con không có ý này, con ..... con ......" tiểu Lạc không dám làm trái ý Lạc Xương, vừa đúng lúc Âu Dương Nhất Minh vào làm xét nghiệm nên cậu đã xin anh cho mẹ mình có thể ra ngoài một chút
Tại Vương trạch, Vương lão gia đang đánh cờ với quản gia thì thấy Lạc Hạ đang dìu ai đó bước vào
" Tiểu Lạc, vị này là ........"
Bà dứt khoát trả lời ông " tôi là mẹ của tiểu Lạc, Vương lão gia lần đầu gặp mặt"
" Thì ra là bà thông gia, mời ngồi mời ngồi ...." Vương lão gia niềm nở đón tiếp
Lạc Xương ngay lập tức từ chối " không cần, Vương lão gia 2 tiếng 'thông gia' này tôi nhận không nỗi xin ông rút lại cho"
" Chuyện này ...... là sao ....?" Vương lão gia khó hiểu nhìn bà rồi nhìn Lạc Hạ
" Hôm nay tôi đến để xin ngài làm ơn buông tha tiểu Lạc nhà tôi, người mẹ vô dụng tôi đây cầu xin ngài, làm ơn ......" Mặc kệ sức khoẻ không tốt, bà đột nhiên quỳ xuống trước mặt ông làm cho mọi người hốt hoảng
" Bà thông gia có gì từ từ nói, sao lại ...... mau đứng lên ..." Vương lão gia vội vàng đỡ lấy cánh tay bà
Nước mắt giàn giụa trên gương mặt, bà lắc đầu " nếu như ngài không đồng ý tôi sẽ không bao giờ đứng dậy!"
Bà chậm rãi nói thêm " tôi biết 600 vạn kia dù có làm cả đời cũng không thể trả đủ cho ngài nhưng dùng hạnh phúc của con trai tôi đổi lấy, người mẹ như tôi sao có thể nhìn mặt nó đây?"
" Đứa trẻ này từ nhỏ không cha không mẹ đã đủ bất hạnh rồi, bây giờ lại còn vì kẻ không ra gì như tôi ..... mà phải hi sinh cả hạnh phúc một đời" bà nói trong nước mắt
" Hay là cứ lấy mạng của tôi đổi lấy tự do cho tiểu Lạc, dù sao số tiền đó cũng do tôi mà ra ...."
Vương lão gia thổ thẹn nhìn bà, chẳng lẽ ông đã sai rồi sao, vì sự ích kỷ của mình ông đã ......
" Vậy ý của bà thông .... phu nhân đây là muốn ....." Vương lão gia giọng nói có chút run run hỏi
" Tôi muốn ngài đồng ý cho tiểu Lạc ly hôn với cháu của ngài, số tiền nợ kia chúng tôi sẽ cố gắng hoàn trả trong thời gian sớm nhất" bà nghẹn ngào
Vương lão gia thở dài " nếu mọi chuyện đã như vậy thì ..... "
Lạc Xương đưa cho ông tờ giấy ly hôn và đơn xin nghỉ việc " mong ngài hãy hiểu cho tôi"
Ông vẫn im lặng không nói gì
Bà vào phòng Lạc Hạ bắt đầu thu xếp hành lý " mẹ không muốn con có bất kỳ mối quan hệ nào với nhà họ Vương, tối nay tạm thời cứ đến bệnh viện ngủ cùng mẹ .... ngày mai con hãy đi tìm việc làm và chỗ ở khác đi"
Lạc Hạ cúi đầu " con .... con biết rồi"
Bà nhìn con mình, rưng rưng nước mắt " mẹ làm vậy con có hận mẹ không, tiểu Lạc"
Cậu lắc đầu " mẹ là vì muốn tốt cho con sao con có thể ....."
Bà không nói gì nữa chỉ ôm con trai vào lòng
Một lúc sau mọi người trong Vương trạch đều thấy tiểu Lạc cùng mẹ của mình bước ra khỏi Vương trạch  

Chương 33: biết tin

Hôm nay là ngày Vương Thiên Ưng về nước mọi người trong Vương trạch đều đến đại sảnh nghênh đón hắn nhưng người hắn trông chờ lại chẳng thấy đâu

Hắn tìm kiếm rồi lại tìm kiếm Vương Thiên Ưng nghĩ rằng tiểu Lạc đang ở trong phòng đọc sách nhưng kết quả vẫn như vậy

" Thiếu gia, lão gia có việc tìm ngài" má Trình nhỏ nhẹ nói

Hắn bước vào phòng chỉ thấy Vương lão gia buồn bã thở dài sau đó lấy ra một tờ giấy để lên bàn " cháu mau xem đi"

Vương Thiên Ưng cầm lên, đơn ly hôn? còn có chữ ký của tiểu Lạc hắn không tin nhìn Vương lão gia " gia gia chuyện này ..... đây là ý gì? tiểu Lạc ... tiểu Lạc của cháu đâu rồi?"

Vương lão gia vẫn cúi đầu thở dài

" Gia gia ông nói gì đi chứ, rốt cuộc chuyện này là sao!!!" Hắn vẫn chưa hết bàng hoàng

" Tiểu Lạc ..... nó rời khỏi đây từ 3 hôm trước rồi" sau đó ông kể toàn bộ câu chuyện cho hắn nghe

Vương Thiên Ưng lùi về phía sau vài bước, lúc này đây thời gian như ngừng lại. Hắn cười khổ _ tôi làm việc cật lực ngày đêm hao tâm tổn trí không dám ngủ dù chỉ một giây chỉ mong nhanh chóng trở về nhà với em .... thật không ngờ em lại tặng tôi món quà lớn như vậy

Hắn như con thú hoang xé tờ đơn ly hôn ra thành từng mảnh rồi bước ra ngoài

Hắn cầm điện thoại lên bấm một dãy số

" Alô gì nữa đây? vừa về đến nhà không âu yếm bảo bối nhà mình lại gọi cho ta? ngươi ..... ngươi không phải là thích ta đó chứ?" Tôn Du đùa giỡn

Vương Thiên Ưng nghiến răng " bớt phí lời đi, mau gọi đàn em giới hắc đạo của cậu giúp tôi tìm người"

Tôn Du sững sốt " tìm người? cậu định nạp thiếp ... ai nha, không nên ...."

Hắn mất kiên nhẫn gào lên " con mẹ nó TÌM VỢ TÔI!!!"

Tôn Du thấy người khác gặp khó khăn liền cười khoái trá " nhưng mà ta cho bọn chúng đi nghỉ mát rồi a, có lẽ năm sau mới về tới ....."

" Vậy thì ngươi tự xách mông mà tìm cho ta, nếu 10 phút nữa không tìm thấy thì bảo cha ngươi lo hậu sự giúp ngươi đi" nói xong hắn dứt khoát ném điện thoại vào tường khiến nó vỡ vụn thành từng mảnh

" Không ngờ Vương Thiên Ưng máu lạnh vô tình lại có ngày bại dưới tay vợ mình" Tôn Du lắc đầu cười cợt

Đã 3 ngày từ khi dọn ra khỏi Vương trạch, Lạc Hạ đã tìm được phòng trọ, tuy không tiện nghi như Vương trạch nhưng khá là thoải mái

Vấn đề bây giờ là tiểu Lạc nhà ta vẫn chưa tìm được việc làm nên mấy ngày nay cậu chỉ đơn giản là dọn dẹp nhà cửa rồi chào hỏi những người xung quanh sau đó sẽ đến thăm mẹ nuôi

Căn phòng tiểu Lạc rất nhỏ nhưng có một căn gác mái, mỗi đêm cậu thường ngắm sao trời rồi mới đi ngủ. Phía trên còn có một cái ban công nên Lạc ngốc nhà ta đã trồng một vườn rau cải xinh xắn 🌱

Tối đó khi đang chuẩn bị bữa khuya thì cậu nghe tiếng gõ cửa, vừa may thức ăn đã được bày lên cái bàn

Lạc Hạ nhanh chóng bước ra mở cửa " tôi tới đây"

Cậu vui vẻ nghĩ_ chẳng lẽ là Âu Dương tiên sinh? mấy hôm trước có nói với anh đã tìm được nhà nên anh ta đến đây chúc mừng sao? 😊

" Đã để anh đợi lâu rồi, Âu Dương tiên ..... sao ...... sao lại là anh?" Gương mặt phía sau cánh cửa không phải là Âu Dương Nhất Minh mà là người cậu không muốn gặp nhất ác ma Vương Thiên Ưng

" Sao vậy? không phải người em đang chờ nên không vui sao?" Hắn cắn răng nghiến lợi nói

Tiểu Lạc vẫn đứng yên dường như cậu vẫn chưa kịp hoàn hồn

Hắn lại nói tiếp " em không định mời tôi vào nhà sao"

Để tránh làm phiền đến mọi người xung quanh cậu đành phải cho hắn vào trong

Vương Thiên Ưng bước vào không kiên kỵ nhìn khắp nơi rồi tự nhiên ngồi xuống cái giường của cậu châm chọc " khách đến nhà không trà thì rượu chẳng lẽ ngay cả điều này em cũng không biết sao?"

Cậu chau mày sau đó bước vào bếp lấy cho hắn một tách trà, tuy đã ký vào đơn ly hôn nhưng nếu cậu chọc điên hắn thì người chịu thiệt thòi vẫn là cậu a

Hắn nhâm nhi ly trà không nhanh không chậm phun ra mấy chữ" mau thu dọn hành lý trở về nhà với anh"

" Tôi không ..... tôi đã ký vào đơn ly hôn rồi ... bây giờ chúng ta nước sông không phạm nước giếng" cậu đứng nép vào góc tường đề phòng nói

Hắn nhẫn nhịn " ngoan, đừng chọc giận anh nghe lời đi, bà xã"

" Tôi .... tôi nói rồi ..... chẳng lẽ lão gia không đưa đơn ly dị cho anh xem sao?"

Hắn lấy trong túi những mảnh giấy nhỏ hướng về phía cậu " em nói xem chúng có hiệu lực pháp lý không, cục cưng?"

" Anh ..... đơn ly dị ..... anh ..... xé ...." tiểu Lạc lắp bắp

" Đúng, anh xé rồi nên chúng ta vẫn còn là vợ chồng, nước sông và nước giếng chắc chắn vẫn còn phạm nhau, mau theo anh về" hắn bá đạo ra lệnh

Tiểu Lạc tức giận thở hổn hển chạy đến đẩy vào ngực hắn " anh .... anh ra ngoài cho tôi, tôi không về tuyệt đối không về!!!"

Hắn thừa cơ hội chuẩn xác ôm lấy cái eo thon gọn của cậu " về hay không, không phải do em quyết định"

" Đừng!!!" tiểu Lạc run rẩy

" Thiếu gia, chúng ta rõ ràng không có chút tình cảm nào với đối phương vậy thì hà tất anh phải ....." Cậu cố giải thích mong rằng hắn sẽ hiểu

Nhưng Vương Thiên Ưng chẳng những không nghe mà còn tức giận " em đã quên ta từng nói gì với em rồi sao? em đừng mơ tưởng có thể thoát khỏi ta trừ khi em chết!"

Lạc Hạ lắc đầu " không! anh thả tôi ra, mau buông tay!!!" cố gắng duy trì khoảng cách với hắn

Nhưng tay hắn cứ như gọng kìm siết chặt cậu không buông " em vẫn chưa hiểu tình hình sao? hôm nay anh đến không phải để hỏi ý kiến của em, mà là để đưa em về nhà ..... bằng bất cứ giá nào"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nữ