Phần 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Chương 34: trừng phạt thích đáng (H)
Nói xong hắn bế cậu lên giường rồi bắt đầu cởi quần áo
Tiểu Lạc vùng vẫy nhưng hắn nhanh chóng bắt lấy tay cậu sau đó lấy cravat trói chặt chúng lại
" Anh .... anh mau thả tôi ra, giữa .... giữa chúng ta .... kết thúc rồi!"
" Anh đã nói rồi không phải do em quyết định" hắn cúi người cọ cọ cái mũi vào cổ cậu rồi vươn lưỡi ra liếm nhẹ vào yết hầu
Tiếng ' chụt chụt' từ miệng hắn phát ra làm cậu rùng mình, lưỡi hắn quét qua xương quai xanh khêu gợi mút nhẹ tạo ra dấu ửng hồng
" Ân ...... ahh ........ đừng ....."
" Thích không bảo bối?" Hắn vừa hôn khắp nơi trên cơ thể cậu vừa nói
Chống tay nhìn cậu từ trên cao, đầu gối lại cọ cọ vào giữa hai chân tiểu Lạc thành công khiến cậu rên nhẹ
" Em xem vật nhỏ này của em còn đáng yêu hơn cả em nha .... vật nhỏ của vật nhỏ thì nên gọi là gì đây? không được rồi, vật nhỏ của em đang lớn dần để anh giúp em giải phóng cho nó nhé!" Hắn không chút xấu hổ buông ra những lời biến thái
Nhanh chóng cởi quần Lạc Hạ xuống đã thấy tiểu Lạc tử đang yếu ớt run rẩy, hắn lấy tay vuốt ve làm nó phải đứng thẳng lên
Nhanh chóng cởi quần của chính mình cầm lấy cái vật biến thái kia cọ sát vào đứa em trai non nớt của Lạc Hạ tiếp đó Vương Thiên Ưng lại đưa tay nắm lấy cả hai rồi cùng vuốt ve lên xuống
Động tác không nhanh không chậm, Lạc Hạ bị kỹ thuật cao siêu của hắn kích thích, vật nhỏ bé kia liền rỉ nước khiến động tác của hắn vì thế mà trơn tru, thuận lợi hơn
Bị thứ cứng rắn của ác ma cọ vào làm tiểu Lạc xấu hổ, nhưng thứ cảm giác khoái lạc kia lại khiến cậu chìm đắm vào mà quên cả việc giãy giụa
" Thoải mái không bảo bối?" Hắn cười xấu xa
" Ân ..... không .... tôi .... tôi sắp ..... ahh ........ chịu không nổi .... rồi .... ahh" Lạc Hạ run rẩy nói
Vương Thiên Ưng cười cưng chiều " bảo bối, cùng ra nhé!"
Động tác tay của hắn theo đó càng lúc càng nhanh
Lạc Hạ rùng mình phóng thích chính mình sau đó hắn cũng gầm lên rồi bắn tất cả lên người cậu
Khắp căn phòng đều nghe thấy tiếng thở hổn hển của hai người, mùi hương vừa hoan ái xong tràn ngập khắp nơi
Tiểu Lạc mệt mỏi lên tiếng " cởi trói cho tôi"
" Trừ phi em đồng ý theo anh về" hắn nói điều kiện
" Tôi .... tôi không" Lạc Hạ phòng bị nhìn hắn
Vương Thiên Ưng sau khi nghe xong câu nói đó chẳng những không tức giận mà còn chậm rãi lấy hộp khăn giấy trên bàn, ánh mắt mang theo chút nhu tình lau dịch ái trên người tiểu Lạc
" Anh cho em 2 con đường. 1 là tự nguyện cùng anh trở về Vương trạch; 2 là tiếp tục ngoan cố, đợi đến khi anh ăn em sạch sẽ sau đó liền vác em về. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, anh khuyên em nên suy nghĩ kỹ lưỡng đi. Đợi đến lúc anh ăn sạch thì 3 ngày sau em cũng đừng mong lết được xuống giường, bà xã~"
Không đợi Lạc Hạ phản ứng hắn đã cúi người hôn say đắm lên người cậu
Tiểu Lạc hoảng sợ _ nếu không đồng ý với hắn .... thì ..... 3 ngày ..... những 3 ngày .... mình .... mình chết mất!!! tốt nhất nên tạm thời nghe theo hắn thì hơn a~
" Ách ...... tôi ..... tôi đồng ý .... tôi đồng ý theo anh về .... " Cậu nhanh chóng nói, sợ hắn sẽ không kiên kỵ mà ăn mình thật
" Tốt lắm" Vương Thiên Ưng hài lòng với câu trả lời này của Lạc Hạ, hắn đứng lên cởi trói cho cậu
" Em thay y phục đi sau đó chúng ta sẽ về nhà"
Nhà? Cậu cười thầm trong lòng _ nơi đó là nhà của mình sao, cái nơi đau khổ đó?
Sau khi đã thay xong y phục và dọn hành lý hắn lập tức đưa bảo bối của mình về Vương trạch
Ngừng xe trước sảnh lớn hắn bước xuống mở cửa xe cho cậu rồi cưng chiều " bà xã, em ở đây đợi một chút anh đi đỗ xe"
Tiểu Lạc cúi đầu không nói gì đợi hắn đi khuất mới miễn cưỡng bước vào đại sảnh không ngờ lại gặp Lục Xu, đúng là có duyên a
" Ô, nhìn xem là ai vậy? thì ra là Cựu phu nhân, ngươi còn đến đây làm gì đúng là không biết xấu hổ" ả ta mỉa mai châm chọc
" Đi ...... đi mà hỏi .... thiếu gia của cô" cậu bị hắn làm cho phiền não không thèm nhẫn nhịn nữa
" Còn dám trả treo, ngươi nghĩ mình còn là Vương phu nhân sao đúng là không biết sống chết. Hôm nay ta sẽ đánh chết đồ tiện nhân nhà ngươi!!!" Lục Xu giơ lên móng tay đỏ chói định tát vào mặt cậu cho hả giận nhưng bị tiếng gầm có uy lực từ phía sau vang lên
" Đáng kiếp! Ngươi định làm gì?" Vương Thiên Ưng thấy được một màn đầy kịch tính này liền không giữ được bình tĩnh. Kéo Lạc Hạ vào lòng
" Em có sao không, cô ta đã làm gì em rồi"
Cậu lắc đầu " không có, tôi không sao"
Hắn xoay người nhìn kẻ đã chọc giận mình, ả lập tức quỳ xuống cả người run cầm cập " thiếu ..... thiếu gia .... tôi ..... thật ra tôi chỉ là .... muốn chào hỏi ....."
" Chào hỏi? ngươi chán sống?" Hắn nhíu mày
Ả ta toát mồ hôi giọng nói uy hiếp lúc nãy biến đâu mất chỉ còn biết lắp bắp " ah .... tôi .... tôi .... xin ngài tha cho tôi .... thiếu .... thiếu gia ... tôi không dám .... tôi ....." sau đó liền nắm lấy chân Lạc Hạ khóc lóc
" Lạc .... Lạc Hạ .... không phải .... là .... là phu nhân, tôi .... tôi sai rồi .... xin người rộng lòng ..... tha cho tôi "
Lạc Hạ thực mệt mỏi " xin cô đứng lên, tiện nhân như tôi không dám nhận đâu"
" Cô ta dám mắng em là tiện nhân sao?" Hắn siết chặt nắm đấm gầm lên
Lúc này đây bộ dạng ả thật sự nhếch nhác vừa lạy lục vừa van xin " phu ...... phu .... phu nhân tôi sai rồi, là tôi đáng chết ..... ăn gan hùm nên mới dám xúc phạm người .... xin người tha cho tôi ... tôi .... tôi sẽ không bao giờ dám ..... xin người .... là lỗi của tôi .... tôi đáng chết ..... tôi đáng chết mà!!!" sau đó lại tự tát vào mặt mình
Lạc Hạ xoay người nói với Vương Thiên Ưng " cô ta cũng chưa làm gì tôi, tôi mệt rồi muốn đi ngủ" rồi rời khỏi vòng tay của hắn bước lên lầu
" Nếu có lần sau ta bảo đảm sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn" hắn buông lời đe dọa rồi bỏ lên lầu để lại Lục Xu hồn lìa khỏi xác quỳ một chỗ không cử động  

Chương 35: ngủ ( sweet)

Lục Xu nghiến răng " Lạc Hạ ngươi được lắm, dám cố ý trước mặt thiếu gia làm ta bẽ mặt, món nợ này có ngày ta sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi"

Lạc Hạ khó chịu day day huyệt thái dương_ hắn muốn làm gì nữa đây, ép buộc mình phải theo hắn về, chẳng lẽ .... hắn vẫn còn ý định bán mình sang Dubai?

Vương Thiên Ưng thấy cậu mệt mỏi tiến đến ôm từ phía sau, cọ cọ đầu vào cổ cậu âu yếm hỏi " em muốn ăn gì không anh bảo người chuẩn bị nhé!"

Lạc Hạ giật mình cố gắng tránh né " tôi .... tôi không"

Cậu cố gắng tìm lý do thoát khỏi vòng tay của hắn " thiếu .... thiếu gia, tôi .... tôi phát hiện mình vẫn chưa tắm .... hiện tại rất bẩn nên ....."

Hắn buông tay xoay cậu đối diện với mình, không những không chán ghét hai mắt còn loé lên tia hứng thú " được nha, anh cũng chưa tắm, hơn nữa từ khi chúng ta kết hôn vẫn chưa cùng nhau tắm uyên ương"

Tiểu Lạc nhìn hắn rồi hốt hoảng " không .... không cần .... tôi .... tôi tắm một mình được rồi!!!" sau đó ba chân bốn cẳng chạy như bay đến phòng tắm khoá trái cửa

Hắn nhìn bóng lưng cậu sau đó cười gượng gạo " xem ra phải chậm một chút"

Một lúc sau tiểu Lạc bước ra đã thấy hắn mặc áo ngủ nam tính ngồi trên giường

Vương Thiên Ưng đảo mắt thấy cậu từ phòng tắm bước ra trên người chỉ mặc áo choàng tắm, yết hầu tự chuyển động_ bên trong cái áo .... phong cảnh ..... phong cảnh bên trong chắc chắn là muốn giết người, không được! Vương Thiên Ưng, phải kìm nén, phải nhẫn nhịn nếu không bảo bối sẽ sợ hãi

Hắn ôn nhu cười, vỗ vỗ vào cái giường king size " bà xã, cũng đã khuya rồi ... chúng ta ... mau ngủ thôi!"

Tiểu Lạc ngần ngại bước đến, nằm xuống mép giường đắp chăn lại xoay lưng về phía hắn sau đó nhắm mắt lại

Vương Thiên Ưng thấy vậy liền nhoài người đến ôm lấy cậu " bà xã, em nằm cách xa anh như vậy làm gì, anh sẽ không ăn thịt em đâu yên tâm đi"

Cả người tiểu Lạc cứng đơ, chỉ biết nằm yên như con tôm mặc hắn ôm_ cái giường to như vậy anh cứ dính sát vào tôi làm gì!! mau buông tay ra nếu còn không buông tôi cắn đó!!! Lạc Hạ gào thét ... trong lòng

Trong lúc đang ngủ thỉnh thoảng tiểu Lạc còn cảm nhận được có cái gì đó rất cứng cứ cạ cạ vào mông mình, do đang ngủ say nên cậu lấy tay sờ sờ rồi đẩy nó ra không ngờ lại nghe thấy người phía sau rên nhẹ

Giật mình tỉnh giấc, tiểu Lạc mới biết vật mình vừa chạm vào là gì ( có ai biết là gì không 😏)

Kết quả là cậu thức tới sáng

Sáng hôm sau khi bước xuống đại sảnh mọi người đều kinh ngạc không thôi

" Tiểu Lạc .... sao tiểu Lạc lại ở đây, chẳng lẽ chuyện thiếu gia đã ly hôn là sai sao?"

" Hơn nữa mọi người mau nhìn thiếu gia xem, phong độ ngời ngời trong khi đó tiểu Lạc lại .... chắc chắn là hôm qua thiếu gia lại không biết tiết chế nên mới .... hắc hắc"

" Nói như vậy có nghĩa là hai người họ ... gương vỡ lại lành rồi sao?"

" Chứ còn gì nữa, nhìn cách thiếu gia chăm sóc tiểu Lạc xem"

" Ai nha, vậy là ta không còn cơ hội rồi"

Mọi người đều nhìn sang phía hai người

Hắn vẫn xem như không có gì xảy ra " bà xã hôm nay em phải ăn thật nhiều nhà, em ốm ( gầy) như vậy anh xót lắm biết không?"

Lạc Hạ xấu hổ cúi mặt xuống không dám nhìn ai, chỉ muốn ăn thật nhanh rồi trốn đi mất_ anh .... anh ta đang nói cái gì vậy, xót ..... xót gì chứ?

Cậu không chịu nỗi nhưng lời này của hắn liền tìm cách đuổi khéo " anh .... thiếu gia .... anh không đến công ty sao?"

Hắn nhéo nhẹ vào má cậu ôn nhu nói " tất nhiên có nha, nhưng mà dù anh đến muộn một chút cũng không sao cả, em không cần lo đâu bà xã~"

Ai lo cho anh chứ? Tiểu Lạc thầm nghĩ

" Còn nữa, từ nay về sau gọi anh là Ưng, biết không?"

Hắn vừa nói vừa nhìn cậu bằng ánh mắt nhu tình ướt át

Tiểu Lạc ngượng chín mặt cúi đầu_ đúng là cái miệng hại cái thân mà, nếu biết trước sẽ không nói với anh ta làm gì!!!

Hắn nhìn cậu cúi gầm mặt xuống, nghĩ cậu ngại ngùng liền gắp thức ăn đưa đến trước mặt cậu " nào để anh đút cho em, mở miệng ra ahhhhh"

Tiểu Lạc ngẩng đầu hoảng hốt " không .... không cần đâu ... tôi tự ăn được!" xua xua tay

" Em xấu hổ cái gì, mau ăn đi nếu không ăn làm sao có sức?" Hắn cười nói 😊

" Có sức, mọi người nghe thấy rồi chứ"

" Vậy hôm qua chắc chắn tiểu Lạc làm rất nhiều việc mất sức nha hắc hắc" 😏

" Thiếu gia đúng là cầm thú mà~"

Sau khi ăn xong Lạc Hạ mặt đỏ như gấc chạy thật nhanh lên lầu

Trước khi đến công ty Vương Thiên Ưng cho gọi tất cả người làm trong Vương trạch ra căn dặn nhưng lời căn dặn này có tính uy hiếp cao hơn

" Hôm nay tôi phải đến công ty tuy không có ở nhà nhưng nếu tôi nghe được ai cố ý gây sự với bảo bối của tôi thì .... cẩn thận cái mạng đi" sau đó bước ra khỏi cửa

Bọn họ chỉ ngơ ngác dõi theo hắn

" Thiếu gia .... là đang giằng mặt chúng ta phải không?"

" Ai nha, không phải chúng ta mà là một số người không an phận a~" sau đó xoay sang đám người Lục Xu

Ả ta căm tức " nói vậy là có ý gì!!!"

" Không có gì, chỉ là đang muốn nhắc nhở ai đó nên biết thân biết phận đi"

Ả ta tức giận giậm chân rồi xoay người đi mất

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#nữ