Chương 1: Tam thiếu phu nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trợ lý Ngô mặc một bộ âu phục, trên người thoát ra khí chất tinh anh, vội vàng đi đến cửa thang máy, đi qua luôn cả nữ y tá đang cười xinh đẹp bên cạnh cũng không ngừng lại một bước chân.

Nữ y tá thì ngược lại, trên khuôn mặt trái táo dào dạt vẻ tươi cười xán lạn, bao nhiêu lần gặp cũng duy nhất một bộ dáng tươi cười chào hỏi: " Ngô tiên sinh đang muốn đi về à?"

Phòng điều trị nội trú trên tầng cao là phòng bệnh VIP, so với những phòng bệnh thông thường luôn luôn thiếu giường trước giờ không vừa ý thì mấy ngày hôm nay lại càng thêm phần khoa trương: to lớn nguyên một tầng lầu như vật mà lại chỉ có duy nhất một bệnh nhân.

Một nữ nhân xinh đẹp tinh xảo, nằm ngủ trên giường liền làm cho người khác liên tưởng đến công chúa ngủ quên, cho nên người là vì nữ nhân như nàng đều suýt nữa kiên nhẫn không được mà tiến lên hôn cho tỉnh lại. Trợ lý Ngô gọi vị nữ nhân này là "Tam thiếu phu nhân", nên nữ y tá cũng chỉ biết đây là "Tam thiếu phu nhân".

Con trai thứ ba của chủ tịch tập đoàn Thịnh Thị, so với hai người anh đã lần lượt kế thừa gia nghiệp: Thịnh tổng và phó Thịnh tổng thì tam thiếu này lại khiêm nhường đến đáng thương, gần như là không ở trong nhà của Thịnh lão gia. Trước đây khi còn chưa danh tiếng gì thì được một đoàn chó săn tin luân phiên nhau chầu trực ở ngoại trạch của Thịnh lão gia, không ăn không uống kiên trì đến hai tháng, cuối cùng tơi tả mà rút lui, không tìm được chút tư liệu gì. Chính vì thế nên sau này trên mạng lan truyền rằng Tam thiếu là con riêng của Thịnh Đổng, không được coi trọng, bởi vậy không có  quyền thừa kế gia nghiệp, cũng không được ở trong nhà của Trịnh lão gia mà bị đưa ra nước ngoài. Nghe cũng hợp tình hợp lý, mà theo kinh nghiệm trà trộn vòng bát quái của nữ y tá thì độ tin cậy lại càng cao. Nhà giàu thì có nhiều thị phi, huống chi lại là hào môn châu Á đến vài chục năm như Thịnh gia? Nhưng vị Tam thiếu phu nhân vào nằm viện đã hoàn toàn lật đổ những suy nghĩ của cô lúc trước.

Tam thiếu phu nhân Thịnh gia được đưa vào viện buổi chiều hôm kia là do xảy ra tai nạn xe cộ, bệnh nhân còn chưa đến thì viện trưởng và nhóm bác sĩ chuyên gia đã được báo đến phòng cấp cứu để chuẩn bị phẫu thuật. Một tiếng sau, Tam thiếu phu nhân được đưa đến, tình cảnh lại càng thêm khoa trương, nữ y tá thấy một người lại thêm một người, đều là những đại nhân vật chỉ có thể sùng bái trên mạng. Đại thiếu và nhị thiếu Thịnh gia đến đầu tiên, trên người âu phục đầy phong trần mệt mỏi, đoán là vừa từ cuộc họp tới. Đại thiếu lạnh lùng cấm dục, nhị thiếu phong lưu đa tình, hai anh em vừa giáp mặt nhau liền làm cho nữ nhân trong bệnh viện sôi trào triệt để. Tiếp sau đó là Thịnh phu nhân sắc mặt lo âu nhìn vào phòng phẫu thuật. Thương nhân trong truyền kỳ - Thịnh Đổng là người đến cuối cùng, liền ôm vai vợ mình mà an ủi. Quả nhiên lời đồn Thịnh Đổng cùng Thịnh phu nhân tình thâm thật không phải là không có đạo lý. Chẳng qua các cô vẫn không chờ được Tam thiếu của Thịnh gia đến. Vốn còn cho rằng còn có thể gặp được nhân vật thần bí nhất của Thịnh gia, kết quả là vợ hắn gặp tai nạn xe cộ mà hắn lại không hề xuất hiện.  Khó trách đám người săn tin cắm chốt đến nửa tháng cũng không thu hoạch được chút gì. 

Mà nói đi thì lại phải nói lại: nếu như Tam thiếu của Thịnh gia thực sự là con riêng không được yêu thích, tại sao vợ hắn gây ra tai nạn thì tất cả người của Thịnh gia đều đồng loạt xuất hiện? Dựa theo như phim truyện truyền hình hay như trong tiểu thuyết, chuyện nhỏ như vậy, bảo người quản gia tới đây liền bị đuổi về? Nữ y tá cảm thấy Thịnh tam thiếu này nhất định rất được yêu quý. Khi Tam thiếu phu nhân được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật vào chiều hôm qua, viện trưởng thông báo là chỉ trầy chút ít phần da bên ngoài cộng thêm chấn động não nhẹ, còn lại không có vấn đề lớn gì thì Thịnh phu nhân kích động suýt nữa ngã vào người Thịnh Đổng, cảm ơn trời đất một trận, sau cùng nói một câu: "Cuối cùng cũng có thể ăn nói với Hạo Hàm".

Thịnh tổng tên gọi là Thịnh Hạo Nhiên, phó Thịnh tổng tên Thịnh Hạo Vũ,  vậy Hạo Hàm trong lời nói của Thịnh phu nhân nhất định là tên của Tam thiếu gia.

Quan tâm đến như vậy, khẳng định là mẹ ruột.

------

Bình thường trợ lý Ngô rất vui vẻ cùng nhóm hộ sĩ nói chuyện vài câu bát quái giết thời gian, mà hôm nay nghe thấy lời của nữ y tá có khuôn mặt trái táo cũng chỉ vội vàng gật đầu ứng phó rồi liền lướt qua. Y tá mặt trái táo còn chưa kịp thương cảm vì hành vi của trợ lý Ngô, đối phương đã dừng bước, quay đầu lại hỏi: 

- Cô, cho ta hỏi một chút, phòng bệnh trầm trọng ở tầng mấy?

- Tầng năm.

- Cảm ơn.

Trợ lý Ngô lại sải bước đi tiếp, ngược lại xem vẻ mặt tức giận của nữ y tá không để ý đến một chút nào, ở trong thang máy bấm số 5 rồi yên lặng chờ cửa đóng lại. 

Thật ra trợ lý Ngô khác thường như vậy, không phải là tâm tình không tốt mà là khó có thể giải thích. 

Tam thiếu phu nhân nằm viện ba ngày, cuối cùng cũng từ trong hôn mê mà tỉnh lại, thế nhưng lại không hỏi khuôn mặt như hoa như ngọc của cô có bị để lại vết sẹo nào không, mà lại lại hỏi cô gái bị đụng phải giờ thế nào? Người trong nhà ai cũng biết suy nghĩ của Tam thiếu phu nhân đã yêu cái đẹp đến nỗi tẩu hỏa nhập ma thế nào rồi? Hắn còn nghe được một truyện cười, là vào thời điểm Tam thiếu phu nhân mang thai tiểu thiếu gia, làn da bị biến đổi rất nhiều, mà Thịnh phu nhân lại không cho nàng đến thẩm mĩ viện để chăm sóc bảo dưỡng, thậm chí trang điểm cũng không cho. Tam thiếu phu nhân khóc lóc, nghĩ đến chuyện phá thai, lại cho người đến đẻ hộ Tam thiếu, làm cho phu nhân dở khóc dở cười. 

Dù biết đây cũng chỉ là một câu chuyện mang tính gây cười, nhưng nó cũng chỉ ra một điểm là Tam thiếu phu nhân thực sự rất yêu cái đẹp. 

Một người chỉ sợ dung mạo của mình thua khém người khác, sau khi tỉnh lại khỏi tai nạn xe cộ lại có thể bỏ qua việc nửa khuôn mặt của mình bị băng lại thành cái bánh màn thầu, coi thường khả năng dung nhan bị hủy hoại trầm trọng, ngược lại còn đi quan tâm an ủi người khác? Trước đây tại sao lại không phát hiện ra Tam thiếu phu nhân là người thiện lương như thế này?

Lại nói rằng, Tam thiếu phu nhân là người lái xe trong tai nạn lần này nhưng trách nhiệm cũng không có khả năng hoàn toàn tại cô. Nếu không có đứa trẻ từ góc đường khuất vượt đèn đỏ lao ra, nhanh tựa như pháo nổ, Tam thiếu phu nhân cũng không đến nỗi không phanh kịp xe. Kết quả đứa trẻ gây ra mọi chuyện lại không có vấn đề gì, Lôi Phong tiểu thư lại nằm viện chưa biết sống chết ra sao, mà Tam thiếu phu nhân hôn mê như vậy  lại bất ngờ tỉnh lại. Chẳng lẽ vì Tam thiếu phu nhân biết được cô gái kia bị thương rất nghiêm trọng nên động lòng trắc ẩn? 

Thang máy lên đến nơi, trợ lý Ngô liền mím môi, ổn định tâm tình đi ra. 

Tuy rằng Tam thiếu phu nhân làm cho hắn có nhiều nghi hoặc, chẳng qua thì hắn cũng không phải Đại thiếu phu nhân Thịnh tổng. Thịnh tổng đến này vẫn là nam nhân độc thân hạng kim cương, như vậy bận tâm này cứ chờ đến lúc Thịnh tổng kết hôn rồi nghĩ tới.

--------- 

Phòng bệnh được trang hoàng đẹp đẽ, tinh xảo không khác gì một căn hộ. Nữ nhân xua tay đuổi nam nhân mặc âu phục xa lạ đi, quay sang một y tá, lễ phép nói nhỏ: " Có thể mang tới cho tôi một cái gương được không?" 

Nữ y tá nhìn mắt bên mặt trái của cô, ngược lại hiểu rõ mười phân mà gật đầu, từ trong túi áo lấy ra một gương soi mặt loại nhỏ, là do khi trước trong phòng kiểm tra lại khuôn mặt lúc trang điểm xong, tiện tay bỏ vào túi áo. 

Tay trắng mịn màng nhận lấy cái gương nhỏ từ ban tay lớn, da ngón tay so với trên mặt kính sơn gỗ đào còn muốn trắng thêm hơn nữa. Cô nhíu mày, bắt chính mình bỏ qua chi tiết đó. "Tạch" một tiếng mở nắp hộp, nho nhỏ xuất hiện trong gương một nửa khuôn mặt xinh đẹp. Khuôn mặt này khắc cho cô một ký ức sâu sắc. Thời điểm đem đứa bé đẩy ra, chủ nhân khuôn mặt này trừng to mắt, qua cửa kính xe nhìn mình một cách đầy kinh khủng.

Đấy là kí ức duy nhất của cô trước lúc mê man.

Khả năng là vì khắc sâu quá mức cho nên ký ức bị rối loạn? Cô bỗng nhiên nhíu mày - khuôn mặt trong gương cũng nhíu mày; cô mím môi - trong gương cũng mím môi. 

Không, vẫn là không thay đổi.

Đây không phải cô. Cô nhớ rõ, cô là Dương Dung, hai mươi ba tuổi, khuôn mặt thanh tú, màu da chỉ là trắng ngần rất bình thường, trên tay còn có vết chai. Chính là tại vì sao tiềm thức của cô lại có thêm qua của một người khác, mà căn bản không phải của cô mà là của Tần Thi Nghi?

Nữ y tá nhìn sắc mặt bệnh nhân bắt đầu biến đổi xấu đi, tay đang cầm gương run run, các đốt ngón tay dùng sức nổi lên màu xanh trắng. Y tá vội vàng bước lên phía trước hai bước, lấy gương từ trong tay bệnh nhân ra, dùng ngữ khí điềm đạm an ủi:

- Tiểu thư yên tâm, vết thương trên mặt đều không sâu đều sẽ khôi phục tốt. Kể cả sẹo do làm phẫu thuật cũng sẽ không có người nhìn ra được. 

Dương Dung không lên tiếng. Chỉ có cô biết, thứ cô sợ căn bản không phải là cái này.

Có thể thuận lợi lấy chiếc gương trở về, y tá cũng yên tâm, chí ít bệnh nhân cũng không có biểu hiện gì lạ, vẫn là trong phạm vi bình thường, liên suy nghĩ một chút rồi nói: 

- Tuy rằng tiểu thư đã tỉnh, nhưng là có chấn động não nhẹ, vẫn nên chú ý nghỉ ngơi.

Y tá nói xong, điện thoại di động dường như rung một cái. Nàng lấy ra nhìn thoáng qua - là Wechat, biết không hợp lý liền thu ngay di động vào trong túi. 

Dương Dung liếc mắt đến hình người trên điện thoại của nữ y tá,  là một khuôn mặt hết sức quen thuộc. Cơ hồ không cần nghĩ, Dương Dung buộc miệng nói ra: 

- Hình trên điện thoại của cô là Hoắc Lăng?

- Đúng vậy.

Nữ y tá khuôn mặt vui mừng, tìm tấy người có cùng sở thích thì liền kích động, dời đi tâm tư chú ý tới người bệnh, thao thao bất tuyệt mà nói:

- Hình nền này là là hình của anh ấy trong phim, anh ấy quả thực đẹp trai đến phát ngốc. Tiểu thư nói có người nào mà cao lại đẹp hoàn hảo như vậy? 360 độ không có một góc chết? Nghe nói là có người trang điểm yêu sách (làm khó), anh ấy dường như không cần hóa trang, phấn cũng không đánh. Thật là có sắc đẹp tùy hứng a! Còn có nữa, lúc anh ấy đi diễn ở ngước ngoài, đạo diễn lớn của Hollywood chọn làm vai nam chính trong phim nha,  làm tốt lần này không chừng có thể mang tượng vàng về, đây mới thực sự là làm vẻ vang cho nước nhà a ~ ... không nghĩ, anh ấy đã sớm làm vẻ vang cho quốc gia rồi. Tuy rằng không có giải, nhưng được nêu tên trong đề cử nam chính xuất sắc nhất. Trừ bỏ anh ấy, châu Á làm gì có ai làm tới được như vậy ...

Hiện tại suy nghĩ trong Dương Dung đều rối ren, căn bản hiện tại không có khả năng ứng phó với nữ y tá mồm mép đang cực lực hoạt động này. Nữ y tá thao thao bất tuyệt một hồi, cuối cùng cũng phát hiện ra người nghe không có chút phản ứng nào, có chút lúng túng dừung lại, nói:

- Ách ... Tiểu thư không thích Hoắc Lăng sao?

- Đối với anh ta không rõ lắm.

Dương Dung miễn cưỡng bài trừ đi một tia có ý cười:

- Cô có thể ra  ngoài một chút không? Tôi muốn nghỉ ngơi.

- Được, không quấy rầy tiểu thứ.

Y tá ngượng ngùng cười, mở cửa đi ra ngoài mà không để ý đến khi cửa phòng đóng lại trong nháy mắt, mặt Dương Dung đã biến đổi đến khó coi. 

Hoắc Lăng, Thịnh Hạo Hàm, Tần Thi Nghi.

Còn có Thịnh Dục Kiệt.

-----------------

Phòng điều trị nội trú tầng 5, trợ lý Ngô đứng ngoài phòng cấp cứu, cực kì hoảng sợ nhìn y tá trưởng: 

- Ngày hôm qua không phải nói đã tốt rồi, có thể chờ cô ấy hồi phục lại sao? Thế nào mà bỗng nhiên lại tắt thở?









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro