Chương 7: Oan gia ngõ hẹp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Chủ tịch Nam Cung ngài ra rồi!

Tiếng của trợ lí Chương đứng ngoài cửa tập đoàn. Cô đi ra nhưng vẫn còn lo lắng cho tên kia.

-Ừ! Tôi ra rồi, về thôi, bảo bối đang chờ tôi ở nhà!

-Vâng!

Trên xe cô lật tài liệu về chuyện làm ăn giữa hai tập đoàn, nhưng cô không thể nào tập trung nổi vì hình ảnh của Hàn Thiên đang đau dạ dày cứ quanh quẩn trong đầu cô.

-TÊN CẢI XANH ĐÁNG GIẬN KIA!!!!

Người trợ lí đang lái xe giật mình một cái quay lại nhìn vị chủ tịch của mình đang ngồi ghế đằng sau bốc hỏa.

-Boss! Ngài sao vậy......?

-À! Tôi không sao!

Cô cười cười rồi lấy tay phẩy phẩy, gương mặt có chút đỏ. Một lúc sau, chiếc xe nhanh chóng đậu trước  cửa nhà chính Nam Cung gia.

-Ba mẹ! Con về rồi!

-Nguyệt nhi! Con về rồi!

-Con gái con về rồi!

Hai ông bà vui vẻ nhìn con gái, bỗng có tiếng bạch bạch chạy từ trong nhà ra.

-A! Mommy, mommy về rồi! Bảo bối nhớ mommy chết mất~

-Moa~ Mommy về rồi đây!

Cô hôn bảo bối một cái rồi khoác tay mẹ cô vào trong nhà, còn cha cô thì bế bảo bối. Sau khi ăn tối xong cô vào thư phòng của ba cô để nói chuyện.

-Sao rồi! Chuyện hôm nay thuận lợi không con?

-Mọi việc đều thuận lợi! Con có tin vui cho ba!

-Tin gì thế con?

-Con hợp tác thành công với tập đoàn Nhất Thiên rồi! 

-Không hổ danh là con gái ta! Tốt lắm ! Tốt lắm!

 Ông vui như phát điên, điều mà ông chưa thực hiện được bây giờ có thể đáp ứng rồi. Tập đoàn Nhất Thiên rất khó để kí hợp tác làm ăn, nhưng cô con gái nhỏ của ông đã làm được. 

-Vậy không làm phiền con nữa! Con mau đi ngủ đi!

-Vâng! Chúc ba ngủ ngon!

-Con gái! Ngủ ngon!

Cô đóng cửa thư phòng của ba cô lại rồi nhanh chóng trở về phòng của cô.

-Cuối cùng cũng xong! Mai cũng là chủ nhật đưa bảo bối đi chơi một chút, thay đổi không khí!

Cô đi đến phòng con trai cô, trên môi nở nụ cười như tỏa nắng, không chút phiền muộn.

-Bảo bối! Mommy vào được không?

-Dạ được!

-Bảo bối, mommy có chuyện muốn nói với con! 

- Mommy cứ nói ạ!

-Mai mommy đưa con ra ngoài nhé! Về nước lâu rồi mà cứ bắt con ở nhà như thế này thì.....!

-Dạ được!

Hai mắt bé lóe sáng, bởi vì cô quá bận nên không có thời gian đưa bé đi chơi, nên khi cô nói thì liền đồng ý không nghĩ ngợi nhiều.

-Sao nhanh thế!

-Chỉ cần bên mommy đi đâu cũng được!

-Được! Mai mommy chở con đi! Ngủ sớm đi nhé!

-Vâng! Mommy ngủ ngon!

-Bảo bối ngủ ngon!

Bên một căn phòng nào đó đang có tiếng hai ông bà Nam Cung.

-Ông này! Con gái mới về nước chưa được bao lâu, lại liền chấp nhận quản lí tập đoàn, có vẻ như làm khó nó ông nhỉ!

-Cái này lúc đầu tôi cũng lo lắm! Nhưng khi thấy cách nó làm việc và quản lí tập đoàn, tôi đã yên tâm được rất nhiều!

-Nhưng con gái chúng ta nó đã làm mẹ, lại làm chủ tịch tập đoàn nữa, tôi thật sự rất lo lắng!

-Không sao đâu! Haha!

-Ông cười cái gì!Hừ!

-Lão bà đại nhân tôi không dám!

-Ông cẩn thận với tôi đấy! Làm con gái tôi chịu khổ là chết với tôi!

-Vâng thưa lão bào đại nhân!

-Tốt! Giờ đi ngủ đi!

-------

Sáng hôm sau

 Cô mặc một bộ đồ thể thao trắng đen, tóc búi cao, đeo chiếc mắt kính dáng giọt lệ, nhìn cô không khác gì học sinh cấp 3. Bảo bối của cô cũng không khác cô là bao cũng mặc bộ đồ thể thao trắng đen, đi đôi giày bata màu xanh thẫm. Hai mẹ con người ngoài nhìn vào còn tưởng là chị em chứ không dám nghĩ đến mẹ con. Cô đi chiếc xe Lamborghini Avertador, chiếc xe trên thế giới chỉ có 2 chiếc không có cái thứ ba, cô cũng cài đặt một vài thiết bị để nâng cấp chiếc xe.

 Cô và bé đi trên đường, mọi ánh mắt đều đổ vào người cô, chiếc xe cô lướt đi rất nhanh trên đường. Một lúc sau nhanh chóng đã tới một quán ăn. Tiếng xì xào bàn tán bắt đầu nổi lên.

-Wow! Cô gái đó là ai sao đẹp thế?

-Đúng là đẹp thiệt!

-Cậu có nhìn thấy nhóc bên cạnh nhìn đáng yêu quá!

-Sao lại bất công thế này! Hai chị em nhà này thu hết ánh nhìn rồi!

Mọi người không biết là phải, tại vì đây là ngoại thành, lần này mọi người đều nhìn về phía cô và bảo bối. Một quán ăn không lớn không nhỏ nằm ngoài ngoại thành, cô rất thích ăn ở đây, chủ quán cũng quen cô.

-Dì Thẩm! Cháu tới rồi!

-Ồ! Tiểu Nguyệt lâu lắm rồi mới gặp lại cháu!

-Vâng! Đây là con trai cháu, Nam Cung Phong!

-Cháu chào dì!

-Tiểu Phong chào cháu! Hai mẹ con vào ngồi đi!

-Vâng! 

-Bảo bối con ăn mì nhé, dì Thẩm làm rất ngon!

-Dạ!

-Dì lấy cho cháu hai bát mì nhé!

-Đợi dì chút! Dì làm ngay đây!

-Bảo bối! Đây là cửa hàng mẹ thích nhất! Khi chưa có con mẹ thường tới đây ăn mỗi khi làm xong việc!

-Ngày xưa mẹ vất vả quá!

-Không sao, không sao sinh ra con là hạnh phúc lớn nhất đời mẹ!

-Mì của hai đứa tới rồi đây!

-Cảm ơn dì!

Cô nhìn bảo bối ăn ngon miệng, cô cũng vui lắm, bây giờ cô rất ít cho bảo bối ra ngoài cô cũng buồn, bảo bối ở nhà với ông bà cũng buồn. Nên hôm nay được coi là ngày hạnh phúc nhất trong những ngày hạnh phúc. Bỗng có bóng người quen thuộc đi lại gần chỗ cô.

-Sao anh/em lại ở đây?

-...

-...

-Tôi đi với bạn!

-Tôi đi ăn với con trai!

Đi đến gần bàn của cô, anh đứng lại. Người đằng sau đi cùng anh là Hải Thần Minh.

-Dô! Mỹ nữ! Hôm nay cũng tới đây sao!

-Ừm! 

Cô chỉ nói ừ một cái rồi lại cúi xuống, anh nhìn tiểu bảo một cái, quay lại nhìn cô. Thần Minh thấy không khí nặng nề liền hí hửng 

-Hàn Thiên! Đây có phải chủ tịch mới hợp tác với công ty cậu đúng không?

-Đúng!

Anh nhàn nhạt trả lời. Cô ăn xong liền đứng dậy chào hai người đó rồi đi, trong miệng nói thầm.

-Đúng là oan gia ngõ hẹp!

Sau khi cô đi được một lúc, Thần Minh quay lại nhìn anh.

-Cậu thấy đứa bé đó không?

-Thấy!

-Đứa bé có giống cậu lúc nhỏ nhỉ, nhìn như bản sao ý!

-.......!

Anh cũng ngạc nhiên lắm, đứa trẻ này dường như đã gặp ở đâu rồi, nhưng anh cũng không biết. Hải Thần Minh đang thao thao bất tuyệt nhưng anh bỏ ngoài tai. Anh khẽ cười một cái.

-Trời ơi! Có nhầm không? Bạn tôi cười kìa!

-...!

-Cậu lúc nào cũng như tảng băng vậy, nhìn thấy cô gái đó cậu liền cười. Trời ơi, mai có thảm họa giáng xuống, chạy mau!

Anh vẫn không nói gì, mặc kệ Thần Minh đi về hướng bãi đỗ xe.

----------

Có gì sai sót mong bỏ qua! Cảm ơn sự ủng hộ của mọi người! Thank you^-^





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro