Chương 8: Nhị thiếu gia nhà Đông Phương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau tại nhà chính Nam Cung.

-Bảo bối! Mẹ đi làm nhé!

-Vâng mommy! Mẹ đi làm cẩn thận nhé!

 Cô chào bảo bối xong, trên tay cô cầm một cái cà vạt ngồi trên xe, hôm nay cô diện một bộ vest vừa khít, hơi ôm sát từ vai áo đến quần âu, lượn theo vòng eo cô mặc thường được yêu thích bởi những người có thân hình cao ráo và hơi gầy, đồng thời cũng cực kì phù hợp trong môi trường có tính chất formal. Đây cũng là kiểu trang phục được yêu thích gần đây của giới diễn viên, ca sĩ Hàn Quốc. 

 Trợ lí Chương đang ngồi phía trên lái xe, còn cô ngồi đằng sau đang giở đống tài liệu trước mặt.

-Boss! Ngài nghỉ ngơi chút đi! Mấy ngày nay ngài tăng ca nhiều quá!

-Không sao!Không sao!

Cô cười nhìn trợ lí Chương đang bất mãn nhìn cô. Vèo một cái đã đến trước cửa tập đoàn R&C, mọi người cung kính chào cô.

-Boss!Ngài tới rồi!

-Chào buổi sáng, chủ tịch!

-Buổi sáng tốt lành, chủ tịch!

-Oa, chủ tịch lại ngầu lên rồi!

-Tôi chết mất!

..........

-Chào tất cả mọi người!

Cô bước ra khỏi xe mọi người ríu rít chào cô, cô mỉm cười thật tươi rồi chào mọi người. Tiếng chuông điện thoại reng lên, cô nhìn trên màn hình điện thoại, day day trán một cái.

-Alô!

-Alô cái đầu bà đó! Ông đây gọi bà cả chục cuộc rồi mãi mới bắt máy!

-Ông gọi tôi có việc gì? 

-Tối nay ông đây về nước! Bà có rảnh không? Nếu rảnh nhớ ra đón tôi nha nha!

Cô thở dài một cái, cái tên não tàn này bao nhiêu năm không đổi. Cái tên não tàn mà cô nói chính là Đông Phương Lăng Tiêu, em trai của Đông Phương Hàn Thiên, đại minh tinh giới giải trí. Lăng Tiêu và cô quen nhau ở nước ngoài, cách đây bốn năm  trong một lần xe của cậu ta bị hư máy cô giúp cậu ta sửa lại một số bộ phận trong máy, thế lầ hai người quen nhau.

-Haizzzzz!Để tôi xem! Mấy giờ anh hạ cánh?

-Ừ...mm!Chắc tám giờ tối nay!

-Rồi!Rồi!Tôi đến đón ông!

-Nhớ nha! Cấm cho tôi leo cây!

-Bà đây có bao giờ cho ông leo cây!

Cô cũng cạn lời bởi thằng nhóc não tàn này, cậu ta lúc ở nước ngoài cũng giúp cô nhiều lắm nên  cô không từ chối được. Đành giở khóc giở cười đi đón cậu ta.

-Trợ lí Chương, tối nay có vướng việc gì không?

-Tối nay lúc bảy giờ, ngài có một cuộc hẹn với Lý tổng!

-Được!Anh sắp xếp cho tôi những việc gì trước tám giờ tối lùi hết đi!

-Vâng thưa ngài!

----------------

Bảy giờ tối tại khách sạn Plateno Hotels Group

-Chào chủ tịch Nam Cung!

-Chào ngài, Lý tổng!

Cô bắt tay với Lý Đắc Chính(Lý tổng). Công ty của Lý Đắc Chính là một trong mười công ty cô thu mua

-Nghe danh chủ tịch Nam Cung đã lâu, đúng là trăm nghe không bằng một thấy!

-Lý tổng khách sáo quá!

 Cô với Lý Đắc Chính nói chuyện làm ăn một lúc, cô nhìn thấy còn mười phút nữa là đến tám giờ, liền vội cáo từ.

-Lý tổng, hôm nay thất lễ quá!

-Không sao!Được nói chuyện với ngài chính là vinh hạnh của tôi!

-Vậy tôi đi trước, hôm nào chúng ta nói chuyện tiếp!

-Ngài đi thong thả!

----------------------

Tại sân bay B.

Cô vẫn mặc một bộ vest đó nhưng thay đổi cô đeo chiếc mắt kính dáng giọt lệ, đội tóc giả nam để tránh phiền phức. Nhìn cô không khác gì là một chàng thanh niên thật sự. Chưa đi tới nơi cô đã nghe được tiếng la hét chói tai trong sân bay

-AAAAAAAAAAAAAA! LĂNG TIÊU!LĂNG TIÊU!LĂNG TIÊU!

-Ông xã, nhìn đây đi! Ông xã, em yêu anh! Ông xã, em muốn sinh con cho anh!

-Lăng Tiêu đẹp trai nhất! Gia Tử sẽ mãi mãi ủng hộ anh!

-Lăng Tiêu anh là tuyệt vời nhất! Gia Tử sẽ mãi mãi bảo vệ anh!

-Em sẽ sinh con cho anh! AAAAA Lăng Tiêu à, nhìn em này!

.................

Đội quân đánh chiếm sân bay, fan nữ chiến nhiều nhất nhưng vẫn có vài thím fan và không ít fan nam nữa, ai nấy cũng la hét kịch liệt, tất cả cảnh vệ ở sân bay đều phải chạy tới mà vẫn không khống chế được cục diện.

-Các tình yêu của tôi ơi! Im lặng một chút được không! Đừng để ảnh hưởng đến người khác nhé!

Một giọng nói quyến rũ vang lên, đám fan lập tức im bặt, sau đó lại điên cuồng gào thét ầm trời, sân bay không những không yên tĩnh lại mà còn bùng nổ hơn nữa.

Cô đứng tựa ngoài cửa xe, day day mi tâm, sai lầm khi đi đón cậu ta. Cô rút điện thoại ra gõ gõ vài cái cho Lăng Tiêu.

-[Tên kia!Tôi đang đứng trước sân bay đợi cậu đây!RA MAU!Cho cậu năm phút nhanh!]

-[ĐỜ CỜ MỜ]

Rất nhanh chóng cậu ta đã ra đến trước cửa sân bay, đám fan vẫn bám theo cậu ta. Lăng Tiêu kêu lên.

-ANH NGUYỆT!ANH NGUYỆT!Em ở đây này~!

Cậu ta vẫy vẫy tay về phía cô, đám fan đưa mắt về phía cô.

-Oa!Anh của Lăng Tiêu đó!

-Đẹp trai chết mất!

-AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!ĐẸP TRAI QUÁ ĐIIII!

-Anh em nhà này lấy hết tinh hoa của Tổ quốc rồi!

-Ôi trái tim bé nhỏ của mị! 

...............

Cô lôi cậu ta nhanh chóng vào xe, rồi quăng cho cậu ta một cái lườm. Chiếc xe nhanh chóng rời đi.

-Ông kêu tôi không cho ông leo cây!Rốt cuộc là ai cho ai leo cây?

-Anh Nguyệt!Em biết lỗi rồi!

-Ông gọi ai là 'anh Nguyệt' hửm, thử kêu lại lần nữa xem!

-Tưởng ông đây không dám à!Anh Nguyệt~~!

-Tôi liều mạng với ông!

-Đến nha ông đây không sợ!

-Á! Cái con nhỏ chết tiệt này, bà đánh thật đấy hả?

Lúc này cả xe lắc lư loảng xoảng, trợ lý Chương ngồi ở đằng trước cạn lời nhìn hai đứa đằng sau. Lăng Tiêu vặn tay thở hổn hển gào lên

-Đau đau, bà nhẹ tay thôi!Mai tôi còn quảng cáo phải quay!

Giờ đâu còn cái vẻ đẹp trai bức người như lúc ở sân bay nữa, hai tay thì bị còng, cả người thì bị ép xuống ghế như thể vừa mới bị người ta 'chà đạp' xong.

Cô đánh cậu ta xong hả lòng hả dạ mới thả ra.

---------------------

Thật lòng xin lỗi vì mấy ngày nay không tiếp tục ra chương mới, cảm ơn mọi người đã ủng hộ! Có gì sai xót mong góp ý thêm!Thank You^-^



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro