Chương 44-50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 44: Sứ thần ngoại quốc (3)

"Trẫm khi nào thì nói để nàng đi?" Gương mặt tuấn tú giương lên," Ở lại cho trẫm, những tên quan phiên dịch ở đây chỉ biết một chút tiếng Anh, về phần ngôn ngữ của đế quốc Frankish này bọn họ căn bản một chữ cũng không biết, cho nên trẫm muốn nàng ở lại giúp trẫm phiên dịch."

"Hoàng thượng, ngài có điều không biết, vị Chu đại nhân này nghe nói là phụ thân của Nguyệt quý phi đứng đầu hậu cung chúng ta, ta sợ đắc tội Chu đại nhân từ này về sau ở trong hậu cung sẽ chịu khổ bị Nguyệt quý phi khi dễ, tiểu nữ tử đã rất nhu nhược đáng thương, làm sao dám đi cả gan xúc phạm đến mộ nhà Chu thị cao cao tại thượng a, thần thiếp quả thật là rất sợ."

Nhìn nàng cố gắng giả bộ dáng tiểu nữ nhân, Tây Môn Liệt Phong không nhịn được mà cười lên, nha đầu này thật đúng là biết diễn trò, theo như hắn biết thì Nguyệt quý phi đã bị nàng hại rất thê thảm.

Sau khi ho nhẹ một tiếng, hắn làm ra vẻ uy nghiêm," Cẩm Nhi, nàng ở lại, nếu như ngày sau có ai dám sau lưng trẫm làm khó dễ nàng, nàng cứ nói với trẫm, trẫm sẽ trừng phạt kẻ đó thích đáng."

"Thật sự?" Nàng xấu xa liếc tròng mắt.

"Vua không nói đùa."

"Nhưng là hoàng thượng..." Tên Chu Bách Xuyên vừa muốn mở miệng liền nhận được ánh mắt vô cùng bén nhọn của Tây Môn Liệt Phong.

"Chu đại nhân, đây là lệnh của trẫm, chẳng lẽ ngài muốn kháng chỉ sao?"

"Vi thần không dám!"

"Vậy thì lui ra cho trẫm!"

Cả bên trong đại điện, chúng đại thần đều không thể tin được hoàng thượng của bọn họ lại vì một phi tần nhỏ bé mà tức giận trách tể tướng đương triều.

Kế tiếp, Mộ Cẩm Cẩm vận dung kinh nghiệm từ thương nhân thế kỉ hai mươi mốt, vừa làm phiên dịch nói cho Tây Môn Liệt Phong, vận dụng trí tuệ của mình, phát huy tiềm chất cao thủ đàm phán, rất nhanh, nàng sẽ cùng sứ thần đế quốc Frankish hiệp đàm một khoàn làm ăn lớn rất có lợi.

Bị tiếng nói hài hước cùng phản ứng nhạy bén của Mộ Cẩm Cẩm làm cho các sứ thần phương Tây không ngừng cười ha ha, vừa tán thưởng vừa hướng về phía Cẩm Cẩm giơ ngón tay cái lên, vừa không ngừng hướng Tây Môn Liệt Phong mãnh liệt nói một đống tiếng mà hắn nghe xong căn bản không hiểu được gì.

Tây Môn Liệt Phong khôn giải thích được liền đem ánh mắt dời về phía Cẩm Cẩm, nàng một bên dùng ngôn ngữ của sứ thần nói chuyện, một bên dùng trung văn giải thích cho Tây Môn Liệt Phong nghe.

"Bọn họ nói ngươi cưới được một thê tử vô cùng giỏi, còn nói hoàng đế Dạ Sát hoàng triều quả nhiên là nhân trung chi long (Rồng trong loài người), còn tán dương nữ nhân nước chúng ta là bác học đa tài..."

Mộ Cẩm Cẩm vừa giải thích, sứ thần phương Tây liền mãnh lực gật đầu.

Chương 45: Sứ thần ngoại quốc (4)

Nhìn trên khuôn mặt nhỏ nhắn mĩ lệ của nàng tỏa ra ánh dương sáng chói tự đắc, Tây Môn Liệt Phong liền giương khóe môi xinh đẹp lên, trong mắt cũng toát ra mấy phần tán thưởng.

Sau khi bãi triều, Tây Môn Liệt Phong đem Mộ Cẩm Cẩm dẫn tơi điện Dưỡng Tâm, hắn thật là trăm triệu lần không nghĩ tới, cái tiểu nữ nhân vốn dĩ không có chút tiếng tăm gì này lại có vẻ cao ngạo tài tình như vậy, xem ra, từ trước đến nay hắn đối với nàng hiểu biết thật sự là quá ít.

"Nói mau, lần này ngươi muốn làm sao cảm tạ ta?" Chân còn chưa bước vào cửa điện Dưỡng Tâm, Mộ Cẩm Cẩm đột nhiên thoáng cái nhảy đến trước mặt Tây Môn Liệt Phong vương ngón tay non nớt chỉ về hướng Tây Môn Liệt Phong," Ta giúp ngươi một việc lớn như vậy, trong tương lai không xa, quốc khố của Dạ Sát hoàng triều bạc sẽ như nước chảy vào, cho nên..."

Nàng không khách khí vươn một cánh tay ra," Ngươi phải ban thưởng cho ta biết không."

Buông thỏng người nhìn nàng đột nhiên vươn cánh tay nhỏ bé ra, hắn nhịn không được mỉm cười:" Nào có người giống như nàng vậy, không có phép tắc quy củ gì cả, lại chủ động hướng ta đòi phần thưởng."

"Nga, thì ra hoàng thượng Dạ Sát hoàng triều lại là một tên keo kiệt, thế nhưng mà keo kiệt đến trình độ như vậy..."

"Nàng nữ nhân này thật là to gan, ngay cả trẫm cũng dám châm chọc." Hắn giơ tay lên nhẹ nhàng gõ cái trán của nàng," Chẳng lẽ nàng không sợ trẫm trong cơn tức giận sẽ phán nàng trọng tội, sau đó thì đem nàng biếm vào lãnh cung sao?" Giả vờ bộ dáng nghiêm nghị, nhưng trong mắt lại không thể che dấu được ý cười nồng đậm.

Nhẹ xoa cái trán có chút đau, Mộ Cẩm Cẩm đi theo sau hắn bước vào điện Dưỡng Tâm, một đám cung nữ thái giám rốt rít hành lễ, nàng cũng không thích nhiều chuyện phất phất tay nhỏ bẻ:" Không cần đa lễ, tất cả mọi người hãy mau bình thân."

Nàng tự chủ trương, làm một đám cung nữ thái giàm bị hù dọa sắc mặt tái nhợt, nữ nhân này không muốn sống nữa ư, lại dám thay hoàng thượng làm chủ.

"Được rồi, các ngươi đều lui ra đi." Làm mọi người bất ngờ hơn chính là, Tây Môn Liệt Phong chẳng những không có bởi vì hành vi của nàng mà tức giận, ngược lại còn lộ ra vẻ mặt dung túng.

Đợi sau khi mọi người rời khỏi, hắn đột nhiên một tay kéo lấy Cẩm Cẩm tiến vào trong ngực mình, giơ chiếc cằm khéo léo của nàng lên, gương mặt tuấn mỹ như tượng đúc dần hiện ra vẻ cưng chìu." Nói cho trẫm biết, nàng muốn được thưởng cái gì? Trang sức quý hiếm? Danh phận địa vị? Vàng bạc châu báu? Hay là..."

"Ta nghĩ muốn xuất cung đi chơi." Nàng đột nhiên mở miệng yêu cầu nói.

"Xuất cung?"

Nàng dùng sức gật đầu," Không sai, kể từ khi ta tới hoàng cung này đến giờ, chưa một lần được ra ngoài cửa cung, đối với thế giới bên ngoài, ta thật tò mò muốn chết, cho nên ta nghĩ muốn ra bên ngoài để có thể được từng trải, nghe nói..."

Chương 46: Sứ thần ngoại quốc (5)

"Không cho phép!"

Không đợi nàng nói xong, liền thẳng thừng cự tuyệt.

"Uy!"

"Cẩm Nhi, thân là nữ nhân, sứ mạng của nàng ngoại trừ ở bên cạnh phụng dưỡng trẫm thật tốt, những thứ khác cũng đừng mong muốn." Lòng dạ của nữ nhân thật khó lường, lại dám can đảm hướng hắn thỉnh cầu xuất cung, nếu đổi thành phi tần khác đã sớm bị ném ra ngoài cho loạn côn đánh chết.

"Tây Môn Liệt Phong, ngươi nói mà không giữ lời."

"Lớn mật, người nào đồng ý cho nàng gọi thẳng tên họ của trẫm." Trong khẩu khí lộ ra tức giận khó nén.

"Hừ! Ta không có trực tiếp gọi ngươi là bại hoại khốn khiếp đã coi là giữ mặt mũi cho ngươi lắm rồi." Mộ Cẩm Cẩm không khách khí đẩy thân thể hắn ra, xoay người chạy về phía cửa.

Đột nhiên cánh tay bị giữ chặt, Cẩm Cẩm cảm giác mình thoáng cái bị khống chế, ngẩng đầu lên, chạm vào mắt là khuôn mặt lãnh khốc kinh người của Tây Môn Liệt Phong.

"Tại sao nàng luôn luôn nghỗ nghịch tới quyền uy của trẫm, không phải chỉ một lần mà tới ba bốn lần?"

"Bởi vì ta không phải người thời đại các ngươi, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy kỳ quái, ta làm sao lại biết nói Pháp Văn? Làm sao có tư tưởng khác người? Làm sao mỗi lần đối với ngươi đều lên tiếng bất tuân sao? Thậm chí ngay cả nghi lễ quỳ lạy tối thiẻu nhất ta cũng không cách nào thực hiện được?"

Nàng một hơi nói nhiều như vậy," Tây Môn Liệt Phong, nữ nhân đứng trước mắt ngươi này linh hồn đến từ thế kỉ hai mươi mốt, thời đại đó, giữa nam và nữ là bình đẳng, hơn nữa trong gia đình còn tuân theo chế độ một vợ một chồng..."

"Cho nên nàng nghĩ muốn nói cho trẫm biết, ở trong hậu cung này, trừ phi trẫm chỉ chuyên cưng chìu một mình nàng, nếu không, nàng liền không ngừng tìm cách trốn đi khỏi cung để uy hiếp tới trẫm, có đúng hay không?"

"Tây Môn Liệt Phong, không cần thiết phải nghĩ người khác ai cũng là tiểu nhân chỉ biết diễn trò làm xiếc, Mộ Cẩm Cẩm ta không có tâm cơ trí tưởng tượng như ngươi." Bất mãn hô lên một tiếng, một loại cảm giác phảng phất bi thương làm cho Cẩm Cẩm trong thời gian chưa đầy nửa khắc bỗng chốc nước mắt tràn mi.

"Cẩm Nhi..."

Thấy nước mắt của nàng, tuy là tận đáy lòng vì nàng đối với mình phản nghịch mà sinh ra oán giận, nhưng cũng không đành lòng nhìn nàng rơi lệ.

Vững vàng đem nàng ôm vào trong ngực của mình, hắn nhẹ nhàng vỗ bờ vai nàng run rẩy," Tốt lắm tốt lắm, trẫm trách lầm nàng, đừng khóc nữa."

Ai! Lần đầu tiên trong đời, hắn lị hướng một nữ nhân cúi đầu cao quý xuống.

Mà Mộ Cẩm Cẩm núp trong ngực của hắn, mặc dù đồng thời giận cùng đau lòng nhưng cũng vì hành động, lời nói cưng chìu của hắn mà cảm thấy được hạnh phúc.

Nam nhân cao cao tại thượng trước mắt này, hắn thật có thể dung túng cho những tùy hứng của mình sao?

Chương 47: Rời cung (1)

Trên có chính sách, dưới có đối sách!

Nếu như Tây Môn Liệt Phong ngoan cố không để cho nàng xuất cung, nàng liền thừa dịp hắn bận nhiều việc... Công sự chất đầy, len lén đem y phục của Tiểu Thuận Tử thái giám trong Cẩm Tú cung mặc vào người mình, không nghĩ tới đi một đường lại không có ai nhận ra nàng là thân nữ nhi.

Đi tới cổ đại lâu như vậy, ngày ngày buồn bực trong hậu cung hoa lệ này, nàng cảm giác mình rất nhanh liền chết vì chán, nếu không đi ra ngoài nhìn ngắm bầu trời, nàng nhất định sẽ mắc chứng oán phụ náo loạn khuê phòng.

Nàng đem một chút đồ trang sức vài ngày trước Tây Môn Liệt Phong ban thưởng cho để vào trong tay áo, xuất cung, tính toán tìm một cửa hàng cẩm đồ đổi thành ít bạc vụn, vừa lúc trong cung có xe ngựa đưa đồ ăn đi qua, thừa dịp người chưa chuẩn bị, Cẩm Cẩm len lén tiến vào đáy xe, đưa đồ ăn xong, phu xe giục ngựa vội vàng hướng cửa chính cung mà đi.

Ở thời điểm đi qua cửa cung, xe ngựa đôt nhiên dừng lại, sau đó, nàng nghe được thị vệ giữ cổng theo thông lệ tra hỏi cái gì đó, nắm chặt thanh gỗ dưới đáy xe Mộ Cẩm Cẩm cảm giác mình rất nhanh không thể chống đỡ nổi nữa rồi, thiệt là, một lão ba bá đưa đồ ăn, chẳng lẽ lại là gian tế của quốc gia khác.

Bên tai, đột nhiên truyền đến thanh âm của vó ngựa, phu xe vốn đang dừng xe ở cửa cung tựa hồ cảm thấy kinh sợ, hắn vội vàng vung dây cương kéo ngựa mà liều mạng chạy về phía cửa cung, con ngựa này bị động tác bất ngờ làm cho sợ hí dài một tiếng, hai chân dùng dài dùng sức nhấc lên, Mộ Cẩm Cẩm vồn là chộp vào thành dưới đáy xe thân thể nhỏ gầy vì thế mà bị văng ra xa vài mét.

Do con đường làm bằng đá trơn bóng, Cẩm Cẩm liên tiếp bị lăn lông lốc vài vòng, mắt thấy một chú bạch mã cao lớn đang chuẩn bị dẫm lên trên người của nàng, chủ nhân trên lưng ngựa liền dùng sức kéo dây cương.

Mạng nhỏ thiếu chút nữa liền tiêu tùng dưới vó ngựa, Mộ Cẩm Cẩm ôm một bụng tức giận đứng lên," Uy!" Nàng không khách khí đưa tay chỉ hướng nam tử ngồi trên lưng ngựa," Ngươi rốt cuộc có biết cưỡi ngựa không thế? Có biết ta thiếu chút nữa là bị thối mã khốn khiếp dưới mông ngươi giết chết hay không?"

Nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, đón ánh mặt trời nhìn người đang ngạo nghễ ngồi trên lưng ngựa lại là một nam tử trẻ tuổi trên dưới hai mươi, một đầu tóc đen buộc lên cao, trên khuôn mặt tuấn tú như quan như ngọc tản ra anh khí làm cho người ta hít thở không thông, người trẻ tuổi trước mặt này đang mặc một bộ trường bào xanh thẳm, nếu dựa theo thuyết pháp của thế kỉ hai mươi mốt, tiểu tử này thân cao phải hơn một trăm tám mươi centimét.

Chương 48: Rời cung (2)

Tốt cho một khuôn mặt tuấn tú mê chết người này, nếu như Tây Môn Liệt Phong mang một vẻ đẹp cuồng dã áp bức người khác, thì tiểu tử này đẹp trai theo kiểu quý tộc ưu nhã điển hình.

Hắn cúi thấp đầu ngạo mạn nhìn nàng, trên cả khuôn mặt không có dư thừa một nụ cười, kuôn mặt lãnh khốc như vậy, làm cho nàng không khỏi nhớ tới Tây Môn Liệt Phong, lại nói, tên tiểu tử này vẻ ngoài cùng Tây Môn Liệt Phong có đến sáu phần tương tự...

"Cẩu nô tài, ngươi thật to gan, thấy vổn vương vì sao không quỳ?" Tây Môn Tĩnh Phi ngồi trên lưng ngựa, không nghĩ mình vừa tới kinh thành liền gặp phải một tiểu thái giám không biết trời cao đất rộng này.

Bất quá... Tiểu thái giám trước mắt này nhìn thật thanh tú, một đôi con mắt tròn vo lộ ra linh khí khiến người ta mê muội, da tay của hắn thì non mềm giống như của một cô nương luôn ở trong khuê phòng, một thân vóc dáng cũng không giống nam nhân.

Nếu tiểu thái giám xinh đẹp này là nữ nhi, không biết sẽ làm mê đảo bao nhiêu nam tử trong thiên hạ.

Phun! Hắn rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?

Mà Mộ Cẩm Cẩm đứng dưới vó ngựa nghe được hắn tự xưng Bổn vương, cùng với bọn thị vệ phía sau nhìn thấy nam hài trên lưng ngựa thì rối rít quỳ xuống dập đầu.

"Nô tài thỉnh an Vĩnh Bình vương gia."

Vĩnh Bình vương gia? Cẩm Cẩm mắt to vừa chuyển, kia là đại nhân vật a? Tại sao nàng ở trong cung cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe qua?

"Ai có thể nói cho ta biết tên tiểu thái giám này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Hắn tại sao lại từ dưới xe ngựa văng ra?"

"Ách..." Mấy thị vệ liền đem tầm mắt dời về phía Mộ Cẩm Cẩm, ngay cả người phu xe cũng bị làm cho sợ đến nét mặt già nưa kinh hoàng.

Bị mọi người cùng nhau nhìn chăm chú Mộ Cẩm Cẩm lúng túng vung lên hai ngón tay," Này! Các vị thị vệ đại ca, ta là Tiểu Đức Tử bên cạnh hoàng thượng a, các người biết đấy? Trước đó vài ngày hoàng thượng còn phải ta đi Thúy Hoa lâu mua bột phấn nước mà, ngài nói muốn tặng cho Nguyệt quý phi làm lễ vật, thấy không! Nguyệt quý phi sau khi nhận được lễ vật của hoàng thượng liền la hét kêu muốn có nữa, cho nên hoàng thượng lại phái ta ra cung mua thêm một chút."

Thuận miệng ứng đáp luôn luôn là bản lãnh của Mộ Cẩm Cẩm a.

"Vậy ngươi vì sao phải nụp ở dười đáy xe ngựa? Mà không phải dùng kim bài của hoàng thượng mà quang minh chánh đại xuất cung?" Tây Môn Tĩnh Phi lạnh giọng hỏi.

"Cái này... Ngài cho là vì đâu, nói ra thì rất dài..." Cẩm Cẩm một bên kéo dài thanh âm, một bên cố gắng ở trong đầu tính toán nên ứng phó với thối tiểu quỷ trước mặt như thế náo.

Đột nhiên! Nàng linh cơ vừa động, hất hàm lên, nàng mập mờ hướng Tây Môn Tĩnh Phi chớp mắt vài cái, động tác này khiến cho Tĩnh Phi giật mình cả người run lên," Ta len lén nói cho ngài biết..."

Chương 49: Rời cung (3)

Mộ Cẩm Cẩm thần thần bí bí dùng tay che một bên má trái của mình đống thời đem khuôn mặt nhỏ nhắn để sát về phía Tây Môn Tĩnh Phi trên lưng ngựa," Có thể hay không cúi thấp xuống đây nói chuyện một chút?"

Tĩnh Phi lôi kéo dây cương mặt nhăncau mày không giải thích được, hơi gấp hạ thân, hắn cũng muốn nhìn một chút xem tiểu thái giám này rốt cuộc muốn giở trò quỷ gì.

"Chuyện này nói nhỏ không nhỏ mà lớn không lớn, nhưng là vẫn liên quan đến danh dự của hoàng thượng chúng ta nha, thật ra thì hoàng thượng của chúng ta cách đây vài ngày có đem theo ta xuất cung dạo chơi, không cần thận ghé qua Thúy Hoa lâu, bên trong có một vị cô nương tên là Hàm Yên lớn lên đẹp như thiên tiên, như Điêu Thuyền tái thế, có thể sánh ngang Tây Thi, Hoàng thượng đối với vị mỹ nữ này nhớ mãi không quên, cho nên mới phái nô tài đi Thúy Hoa lâu đưa một chút lễ vật cho Hàm Yên cô nương, nhưng người lại sợ Nguyệt quý phi ghen, cho nên..."

Nói tới đây, Cẩm Cẩm còn hướng Tĩnh Phi chớp chớp mắt," Những lời này, chỉ có chúng ta biết, không thể truyền ra ngoài, tất cả đều là người thông minh, ta nghĩ vị vương gia này không nên tiếp tục truy vấn nữa đi."

Không đợi Tây Môn Tĩnh Phi trả lời, Mộ Cẩm Cẩm đột nhiên giơ gơ tay nhỏ bé lên," Vương gia, nô tài còn có chuyện quan trọng trong người, liền không thể cùng Vương gia hàn huyên, chúng ta sẽ gặp lại sai a."

Vừa muốn xoay người rời đi, một cánh tay của nàng liền bị đối phương kéo lấy.

"Uy..."

"Nghĩ bổn vương ngu ngốc sao? Đương kim thánh thượng là huynh trưởng của bổn vương, Tiểu Đức Tử bên cạnh hắn bổn vương đã thấy rất nhiều lần, hơn nữa, hoàng huynh ta không phải là cái loại nam nhân lưu luyến có hoa nơi nơi như trong miệng ngươi vừa nói, ngươi nô tài này thật là to gan, lại dám vũ nhục hoàng thượng như thế, bộn vương hôm nay sẽ phải đem ngươi tới trước mặt hoàng thượng trừng phạt thật nặng..."

"Uy... Uy uy uy..." Cổ tay bị nhéo khiến Mộ Cẩm Cẩm càng cố gắng tránh thoát càng cảm thấy đau.

"Gia gia ngươi, nhanh buông tay của ngươi ra, ngươi có biết mình đang làm người khác rất đau không, tiểu tử chết tiệt, thối khốn khiếp, bảo ngươi buông tay ra ngươi có nghe thấy hay không..."

Nàng liều mạng cắn, làm cho Tây Môn Tĩnh Phi ngồi trên lưng ngựa bị buộc phải nhảy xuống mặt đật, đang trong thời điểm hai người hết sức lôi kéo đối phương, chỉ nghe nơi xa truyền đến một tiếng hô to—

"Hoàng thượng giá lâm—"

Tiếp theo, mọi người thấy Tây Môn Liệt Phong đứng giữa đám cung nữ thái giám ưu nhã bước tới gần cửa cung, dần dần tiến tới gần bọn họ.

Thị vệ cùng phu xe vội vàng quỳ xuống kiến giá, Tây Môn Tĩnh Phi đang cố gắng túm lấy Mộ Cẩm Cẩm liền vội vàng quý gối xuống," Thần đệ tham kiến hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế..."

"Không cần đa lễ!" Tây Môn Liệt Phong sau khi nhìn thấy thân ảnh của thần đệ trên gương mặt tuấn tú tất cả đều là nụ cười sủng nịnh, Dạ Sát hoàng triều, trong dòng tộc Tây Môn đến nay chỉ còn lại hắn cùng Tĩnh phi huynh đệ hai người, trước đó không lâu hắn đã phái Tĩnh Phi ra khỏi kinh thành làm việc, không nghĩ tới tiểu tử này quả nhiên không phụ sự mong đợi của hắn, chuyện tình gì giao cho hắn cũng đều làm trôi trảy đẹp đẽ, mới vừa nghe được thám tử hồi báo, nói Vĩnh Bình vương gia đã tiến cung gặp vua, Tây Môn Liệt Phong kìm nén không được vội vàng chạy ra cửa cung nghênh đón thân nhân ấu đệ yêu thương nhất trên cõi đời này của hắn.

Chương 50: Rời cung (4)

Mộ Cẩm Cẩm bên kia sau khi nhìn thấy Tây Môn Liệt Phong xuất hiện, bị làm cho sợ đến vội vàng nhanh như mèo trốn sau con bạch mã, xong đời! Nếu như bị Tây Môn Liệt Phong bắt được nàng lén xuất cung...

"Trẫm mới vừa rồi tựa hồ thấy đệ cùng một thái giám xảy ra tranh chấp..."

Lời hắn vừa nói, làm tĩnh Phi ngây người một lúc, hắn xoay người đem Mộ Cẩm Cẩm toan tính núp sau lưng ngựa hòng trốn tội đến trước mặt mình:" Hoàng huynh, tiểu thái giám này cả gan làm loạn dám mạo nhận là Tiểu Đức Tử, nói gì là xuất cung đi Thúy Hoa lâu, vì hoàng huynh tìm một nữ tử thanh lâu, hơn nữa còn nói, hoàng huynh cùng nữ tử kia có quan hệ mập mờ..."

Hắn càng nói, chân mày Tây môn Liệt Phong càng khóa chặt lại, hắn ngưng mắt lạnh lùng nhìn Mộ Cẩm Cẩm đang mãnh liệt cúi thấp đầu.

"Ngẩng đầu lên cho trẫm!"

Nghe thấy thanh âm nghiêm nghị, Cẩm Cẩm bị làm cho cả người run lên," Nô... Nô tài không dám!"

"Lớn mật! Trẫm bảo ngươi ngẩng đầu, ngưoi có gan dám cãi lại thánh lệnh sao?" Kỳ quái, thanh âm tiểu nô tài này sao nghe có chút quen tai?

Bị quát, Mộ Cẩm Cẩm biết mình tránh không thoát, chậm rãi ngẩng đầu, nàng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn thằng gương mặt tuấn tú Tây Môn Liệt Phong, giả bộ ngu lộ ra nụ cười ngây ngô," Di? Nam sinh này rất rất đẹp trai nha, chúng ta không phải là đã gặp nhau ở nơi nào rồi a?"

Những lời này súy nữa làm cho Tây Môn Tĩnh Phi cười ngất tại chỗ, tiểu thái giám này thật không muốn sống, hắn cho là hắn đang cùng ai nói chuyện?

Tây Môn Liệt Phong vừa nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, chân mày đang nhíu chặt không khỏi nhướng lên lần nữa.

"Cẩm Nhi?" Gặp quỷ! Thật sự là Mộ Cẩm Cẩm làm cho người ta đau đầu, nhìn cách giả dạng của nàng, nhìn lại nàng ý đồ giả ngu lừa dối bộ dạng vượt qua kiểm soát, Tây Môn Liệt Phong phát hiện cơn giận của mình đang từng giọt từng giọt dâng cao.

"Hoàng huynh, người biết tiẻu thái giám này ?"

Liệt Phong không trả lời câu hỏi của hắn, một đôi mắt nghiêm nghị hung hăng nhìn nhìn chằm chằm Mộ Cẩm Cẩm, cùng bàn tay to của Tây Môn Tĩnh Phi đang chộp lên người nàng.

Nữ nhân hắn quan tâm, cư nhiên bị nam nhân khác nắm trong tay, ghen cùng tức giận xông lên đầu, hắn nghe được hai nắm đấm của mình giao nhau một chỗ phát ra tiếng vang khanh khách.

"Tới đây!" Lạnh lùng phun hai chữ, biểu thị khúc nhạc dạo núi lửa bộc phát.

Cẩm Cẩm bị ánh mắt thô bạo của hắn làm cho sợ vội vàng trốn phía sau Tây Môn Tĩnh phi hòng tìm kiếm được người bảo vệ:" Chú em, ta là đại tẩu của ngươi, bây giờ anh của ngươi muốn đánh ta, ngươi mau cứu ta..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro