Chương 51-56

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 51: Rời cung (5)

"A?" Tây Môn Tĩnh Phi bị cục diện trước mắt làm cho không hiểu ra sao, chú em? Đại tẩu? Hơn nữa tiểu thái giám này còn giống như tiểu nữ tử bốc đồng gắt gao nắm cánh tay của hắn.

Thấy bộ dạng muốn làm người ta tức đến phun máu kia, Tây Môn Liệt Phong giận đến một tay bắt lấy Mộ Cẩm Cẩm đang núp sau lưng đệ đệ mình," Nha đầu chết tiệt kia, nàng còn dám trốn?"

Hai người hết sức giằng co, vốn là Cẩm Cẩm giấu kim ngân trang sức vòng đeo tay trong ống tay áo trong nháy mắt bị rơi xuống đầy đất, một màn này càng làm gia tăng sự tức giận trong cơ thể Tây Môn Liệt Phong.

"Đây là cái gì?" Làm sao càng nhìn càng quen mắt, không phải là trang sức mấy ngày trước hắn phái người đưa đến Cẩm Tú cung...

Bị chất vấn, Mộ Cẩm Cẩm đột nhiên đem hai tay nhéo hướng lỗ tai mình:" Ta sai rồi, ta có tội." Hay là trước hết nhận sai lầm, nếu không nàng cũng không dám bảo đảm tên hoàng thượng ngoan cố này có hay không sẽ sai người đánh nàng một trận thật nặng.

Nhìn bộ dạng bướng bỉnh của nàng hết lần này tới lần khác, làm cho Tây Môn Tĩnh Phi không nhịn được mà phun cười ra tiếng, tiểu thái giám này thật thú vị, làm hại hắn không tự chủ được mà nhìn thêm vài lần, thật đúng là một người xinh đẹp.

Mà Tây Môn Liệt Phong nhìn thấy đệ đệ mình dùng ánh mắt thưởng thức mà đánh giá Cẩm Nhi của hắn, một cỗ ghen tỵ bất ngờ hướng hắn đánh tới.

Không đợi Mộ Cẩm Cẩm kịp phản ứng, hắn đã một tay đem đối phương chặn ngang ở hai tay ôm lấy, động tác này, chẳng những khiến cho các cung nữ thái giám sợ hãi, ngay cả Mộ Cẩm Cẩm cũng kinh ngạc đối với nam nhân khí phách này, hắn... Lại trước mặt nhiều người như vậy, ôm mình kiểu này?

"Ba!" Cái mũ đội trên đầu rơi xuống mặt đất, một đầu tóc dài đen nhánh tựa như thác nước xõa tung, trong nháy mắt, nàng tựa như tiên nữ hạ phàm.

Thật đẹp! Nữ nhân trước mắt thật là rất đẹp!

Cho dù nàng mặc trang phục thái giám, nhưng nhìn mặt, thật có thể thắng được bất kỳ một mỹ nữ tuyệt thế nào mà Tây Môn Tĩnh Phi đã gặp

Nhưng khuôn mặt này... Thật giống như Cẩm phi hắn đã từng gặp một làn trong hoàng cung.

Cẩm phi kia ban đầu được hoàng huynh nhìn trúng, nhưng bởi vì lúc sắp được cưng chìu thì té xỉu...

Chờ một chút! Cẩm phi kia nghe nói là gan nhỏ đến thương cảm, mà tiểu nữ nhân trước mặt này thì lại không biết trời cao đất rộng là gì...

"Tĩnh Phi, lát nữa tới điện Dưỡng Tâm gặp trẫm."

Không đợi Tĩnh Phi làm rõ rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, Tây Môn Liệt Phong không thể chịu được đệ đệ của mình dùng loại ánh mắt trần chuồng này mà đánh giá nữ nhân của mình, để lại những lời vừa nói liến ôm Mộ Cẩm Cẩm đang không ngừng giãy dụa hướng bên trong cửa cung đi tới.

Mắt nhìn thấy vẻ mặt hoàng huynh mình lộ ra loại ghen tỵ hắn chưa từng thấy qua này, Tây Môn Tĩnh Phi đứng nguyên tại chỗ không khỏi khẻ mỉm cười, xem ra, lần này hắn hồi cung, tựa hồ có trò hay để xem rồi đây.

Chương 52: Tuyển hậu (1)

"Từ xưa tới nay, ở Dạ Sát hoàng triều qua mỗi một thời đại, hoàng đế sau khi vừa tròn hai mươi tư tuổi sẽ từ trong hậu cung chọn lựa ra một vị phi tử xuất chúng hơn người để trở thành hoàng hậu của Dạ Sát hoàng triều chúng ta, một tháng trước, hoàng thượng đã qua ngày sinh thứ hai mươi bốn, cho nên ngày hôm nay chúng vi thần tới điện Dưỡng Tâm gặp diện thánh chính là vì muốn cùng hoàng thượng thương lượng về chuyện này."

Ngồi trên long ỷ chính giữa điện Dưỡng Tâm, Tây Môn Liệt Phong ưu nhã vuốt vuốt một con công làm từ ngọc mã tinh sảo trên tay, trong đầu thì cất dấu bộ dáng làm đau đầu người khác của Mộ Cẩm Cẩm, cái nha đầu kia ngày hôm qua dám lén sau lưng hắn tính toán xuất cung, không nghĩ tới lại bị hắn bắt quả tang.

Sau khi bị hắn mạnh mẽ xách trở về tẩm cung, nàng đem hết khả năng khua môi múa mép của mình để hòng trốn tội, nhìn bộ dáng từ khi bị tóm cho đến lúc trở về tẩm cung thật đúng là khôi hài, sau, hắn chẳng những không trách phạt nàng, ngược lại còn thừa dịp miệng nhỏ của nàng đang hết sức lải nhải hắn liền trộm hương vài hớp, tiếp đó, Cẩm Nhi của hắn giống như bị làm cho kinh sợ, đem hai mắt trừng lớn như chuông đồng vậy.

Nghĩ tới đây, nụ cười nơi khóe môi Tây Môn Liệt Phong khuyếch trương càng lớn hơn, những ngày gần đây hắn và Cẩm Nhi sớm chiều chung đụng, hắn có cảm giác mình càng ngày càng không thể rời xa vật nhỏ chuyên đi chọc phá quấy rối kia được rồi.

So với các phi tần trong hậu cung, nàng không giống bọn họ, có loại bướng bỉnh nhưng mê hoặc tài tình, tất cả đều hấp dẫn tầm mắt của hắn...

"Hoàng thượng..."

Đang ở thời điểm trong đầu Tây Môn Liệt Phong toàn là ý nghĩ về Mộ Cẩm Cẩm, bên tai liền nghe thấy tiếng khẽ gọi của một vị đại thần, hắn bất động thanh sắc lấy lại tinh thần, che dấu sự lơ đãng vừa nãy mà nở một nụ cười nhẹ.

"Chúng vi thần đã thương lượng rất lâu, cảm thấy chỉ có ái nữ của Chu đại nhân, cũng là người hiện tại đang đứng đầu trong hậu cung Nguyệt quý phi có tư cách nhất để trở thành hoàng hậu của Hoàng triều Dạ Sát chúng ta." Một người trong số các vị đại thần đưa đề nghị nói.

"Đúng vậy, Nguyệt quý phi chẳng những đoan trang, xuất thân cao quý, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, hơn nữa đối với đông đảo các Tần phi, tựa hồ cũng có chút sức thuyết phục, nếu như chọn Nguyệt quý phi làm chủ mẫu đương triều, thần nghĩ dân chúng trong thiên hạ cũng sẽ giơ hai tay tán thành." Một vị đại thần khác cũng lơn tiếng ủng hộ.

Mà Chu Bách Xuyên thủy chung đứng một bên vuốt ve chiếc nhẫn ngọc trên tay thì lộ ra một nụ cười dối trá:" Tiểu nữ bất tài, các vị đại nhân nói quá lời..."

"Chu đại nhân chớ khiêm nhường, trên dưới Dạ Sát hoàng triều chúng ta Nguyệt quý phi rõ ràng là một tài nữ, cầm kỳ thi họa không gì không biết, cũng chỉ có nữ tử như vậy mới xứng đôi với đương kim thánh thượng a."

Chương 53: Tuyển hậu (2)

"Thú vị! Thú vị! không nghĩ tới kỹ thuật diễn kỹ (đại loại là diễn kịch, hát ca kịch, ca hát nhảy múa...) của các vị đại nhân đúng là khiến cho tiểu nữ tử ta đây mở rộng tầm mắt."

Đang trong lúc các vị đại thần đương triều hết sức thổi phồng lẫn nhau, bên ngoài điện Dưỡng Tâm truyền tới một giọng nữ nũng nịu, mọi người theo tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy cách ăn mặc khác loại vĩnh viễn cũng chỉ có thể là Mộ Cẩm Cẩm đang dựa vào cánh cửa hai tay ôm trước ngực bộ dáng bất cần đời.

Sau khi nhìn thấy nàng, chúng đại thần không khỏi nhíu mày," Nguyên lai là Cẩm phi nương nương không gì không làm được a, mấy ngày không thấy, hành động cử chỉ của Cẩm phi nương nương đúng là quá lời, chúng vi thần thật không dám nhận." Vừa nhìn thấy nàng, Chu Bách Xuyên đáy lòng liền ôm một bụng lửa giận, lần trước con nha đầu chết tiệt kia làm hại nữ nhi bảo bối của hắn bị té ngã vỡ đầu, đối với việc này, hoàng thượng chẳng những không truy xét, ngược lại còn mặc nàng tùy ý hồ nháo.

"Thế nào là quá lời, có bất quá cũng là do Chu đại nhân tâm tư kín đáo a, cùng các trọng thần trên dưới trong triều dắt tay nhau tới khuyên giám hoàng thượng cưới nữ nhi nhà mình về làm hoàng hậu, loại tâm tư này, người nào đi đường này đều chẳng biết, nhưng Chu đại nhân thì vẫn hết lần này tới lần khác còn đánh trống khua vang 'Ta không quan tâm, ta không cần' ngụy trang để diễn tả đức tính khiêm nhường của mình, muốn làm quốc cữu gia thì Chu đại nhân cứ việc nói thẳng ra, có lẽ hoàng thượng thật sẽ nhận định nữ nhi bảo bối xinh đẹp cùng tâm kế không ai so sánh được của ngài, thành toàn cho tâm nguyện nhiều năm chưa thành này của Chu đại nhân ngài."

Lời này vừa nói, khiến cho Chu Bách Xuyên một bụng tức giận quay người lại phía Tây Môn Liệt Phong:" Hoàng thượng, Cẩm phi nương nương thật rất to gan, ngay cả điện Dưỡng Tâm mà cũng tùy tiện xông vào, ngài nếu không phạt nàng tội khi quân, sợ rằng trên dưới hoàng cung ngày sau sẽ không cách nào thuần phục quyền uy của hoàng thượng..."

"Uy, Chu lão đầu, bổn cung không phải là xông vào, mà là quan minh chính đại đi vào." Nguyệt quý phi là người đàn bà đã rất chán không nghĩ tới Chu Bách Xuyên phụ thân thân sinh của nàng so sánh với nữ nhi của mình còn chán hơn.

"Lớn mật, thân là một nữ tử, ngươi nên ở lại trong hậu cung làm tốt bổn phận của chính mình, nam tử đương triều thảo luận chính sự, ngươi lại dám ngang nhiên xông vào, như vậy phạm vào tội gì?"

"Ý chu đại nhân nói, nữ tử không tài mới chính là đức rồi?"

"Hừ! Đó là bổn phận từ xưa đến nay của nữ tử."

"Hiển nhiên Chu đại nhân đem địa vị của nữ nhân dừng ở vị trí hạ đẳng rồi, thật không biết mẫu thân hoặc lão bà của Chu đại nhân tại Chu gia có phải hay không tất cả cũng đều bị nhốt trong địa lao ngày ngày ở trong bốn khung gỗ ăn ổ bánh ngô."

"Ngươi..." Chu Bách Xuyên thiếu chút nữa thì bị làm cho tức đến mất hết cả hình tượng," Hoàng thượng..."

Tây Môn Liệt Phong ngồi trên chánh điện không khỏi len lén mà nở nụ cười, không nghĩ đến Mộ Cẩm Cẩm này thật đúng là điêu ngoa đến mức làm người ta đau đầu, mặc dù hắn cho tới bây giờ đều không có nghĩ đến chuyện lập hậu, nhưng Chu Bách Xuyên mới vừa lại muốn nữ nhi mình được lên làm hậu, từ bản năng dưới đáy lòng hắn thấy ghét quyết định như vậy, chẳng qua là không đợi hắn phản đối, thì Mộ Cẩm Cẩm không sợ trời không sợ đất này đã nhảy ra giúp hắn giải vây.

Chương 54: Tuyển hậu (3)

Bất quá, tiểu nữ tử này lá gan thật là càng lúc càng lớn, nàng lại dám đương trước mặt nhiều đại thần như vậy mà gây khó dễ cho Chu Bách Xuyên, dù sao đối phương cũng là tể tướng đương triều, hắn làm bộ uy nghiêm họ nhẹ mấy tiếng:" Cẩm phi, không được vô lễ!"

Mộ Cẩm Cẩm đang đứng ở trước cửa chu cái miệng nhỏ nhắn lên, mặt lộ vẻ không vui," Vốn là muốn làm chút đồ ăn ngon mang đến cho ngươi, không nghĩ tới hoàng đế vĩ đại của chúng ta lại vô tình như vậy, nếu đã thế, ta xem ra nên phải cúp cái đuôi của mình lại cút đi rồi." Hầm hừ nói xong, nàng cầm giỏ đựng đồ ăn bên chân lên xoay người muốn rời khỏi điện Dưỡng Tâm.

Thấy thế, Tây Môn Liệt Phong ném lại cái lườm cho mấy vị triều thần, vội vàng đứng dậy đuổi theo ra ngoài cửa, bàn tay to nắm chặt bàn tay mảnh khảnh mềm mại như cây cỏ của nàng, Cẩm Cẩm lảo đảo một cái, nhẹ nhàng ngã vào lồng ngực của hắn.

"Tức giận?" Hắn buồn cười nhìn bộ dáng tức giận mà hai má hồng đỏ mị người của nàng.

"Ngài là hoàng đế cao cao tại thượng, ta chỉ là một tiểu Tần phi bé nhỏ không đáng kể, loại người nhỏ nhoi như ta sao dám cả gan tức giận với hoàng thượng." Không biết tại sao, mới vừa nghe được thanh âm của nam nhân này, Cẩm Cẩm phát hiện lồng ngực của mình như bị kim châm khó chịu, nhất là khi những lão gia hỏa kia còn liều mạng hết lòng tác hợp hắn cùng Nguyệt quý phi, nàng lại càng cảm thấy tức giận.

"Ở trước mặt trẫm, nàng khi nào trở nên khiêm nhường như thế, Dạ Sát hoàng triều từ trên xuống dưới, nàng thích nói gì thì nói, nàng có bao giờ đem quyền uy của trẫm để vào mắt, ngay cả lễ nghi quỳ lạy tối thiểu nhất nàng cũng chưa một lần tuân thủ qua." Vừa nói, hắn vừa cưng chìu vươn tay điểm một cái lên trán của nàng," Bây giờ lại chạy tới nói không dám đối khẩu với trẫm, nàng coi trẫm là đứa ngốc sao."

Giơ khuôn mặt nhỏ nhắn lên, Cẩm Cẩm bốc đồng nhăn mặt nhăn mũi," Ai bảo ngươi mới vừa rồi ở trước mặt những lão gia hỏa kia mắng ta?"

"Trẫm khi nào thì mắng nàng?" Nữ nhân này thật đúng là giấu đầu hở đuôi a.

"Còn nói không có, ngươi trước mặt Chu lão đầu làm trò kia ra lệnh cho ta không được vô lễ." Nàng hầm hừ vung quả đấm lên đập một quyền vào bộ ngực của hắn," Người ta biết bởi vì hôm qua ngươi không vì sự kiện ta một mình lén xuất cung mà trách phạt ta, cho nên đột nhiên cảm thấy vị hoàng đế này thật ra thì cũng rất tốt, ít nhất cũng không giống với người ghê tởm ta tưởng tượng trước kia, cho nên mới làm mấy món ăn sở trường đem đến điện Dưỡng Tâm muốn báo đáp ngươi một phen, không nghĩ tới..."

Cái miệng nhỏ nhắn chu lên, bên trong con mắt to còn cố gắng nặn ra vài giọt nước nước mắt," Ngươi không cảm kích ta thì thôi, lại còn..."

Tây Môn Liệt Phong trong lòng mặc dù biết rất rõ ràng nữ nhân này là đang giả vờ ủy khuất, nhưng không đành lòng lật tẩy nàng, bàn tay to nhẹ nhàng vỗ về mái tóc mềm mại của nàng, hắn hướng nàng một cái mỉm cười sủng nịnh.

Chương 55: Tuyển hậu (4)

"Lòng tốt của Cẩm Nhi trẫm đều biết hết, không những vậy, trẫm còn đối với Cẩm Nhi đầy yêu thương cùng cao hứng, cho nên, vì biểu đạt lòng biết ơn của trẫm đối với Cẩm Nhi, trẫm quyết định cùng trở về đưa cho Cẩm Nhi một phần đại lễ, như thế nào?"

"Người nào cần ngươi phái người đưa những thứ châu báu đồ trang sức kia tới a."

"Lúc này trẫm muốn đưa cho nàng không phải những thứ đồ vật tầm thường như thế."

"Thế đấy là cái gì?"

"Tạm thời giữ bí mật!" Hắn lộ ra một nụ cười bí hiểm, sau đó dùng cằm chỉ chỉ giỏ đựng đồ ăn trên tay nàng," Trước đi về tẩm cung trẫm chờ, đợi trẫm cùng mấy vị đại thần trong kia nói xong chuyện chính sự sẽ trở về cùng nàng hưởng dụng những mỹ vị này."

"Nhưng là người ta muốn biết ngươi rốt cuộc muốn đưa lễ vật gì cho ta." Bị vẻ mặt cười tà của hắn khiến cho toàn thân Mộ Cẩm Cẩm run run, thấy có gì đó không đúng, thật sự tò mò cái tiểu tử kia lần này không biết sẽ đưa cho nàng thứ đồ ly kỳ cổ quái gì.

"Cẩm Nhi..." Ánh mắt hắn giả bộ lạnh lùng uy nghiêm," Không nghe lời trẫm có phải hay không?"

"Được rồi được rồi." Nàng mất hứng nắm giỏ đựng đồ ăn lên, "Không có đánh rắm mà làm cho người ta vẫn thấy thối, nhàm chán chết người." (Ying: *giơ cờ trắng đầu hàng* chị! Em đang ăn mà T_T)

"Mộ Cẩm Cẩm..."

Nhìn hắn sắp phát hỏa, Mộ Cẩm Cẩm liền chân vắt lên cổ mà chạy ra xa khỏi tầm mắt của hắn, khi chạy đến chiếc cổng hình vòm, nàng còn suýt nữa thì té ngã giống như chó gặm cứt.

Tây Môn Liệt Phong trong lòng căng thẳng, thấy nàng lảo đảo mấy cái, cuối cùng cũng bình an vô sự biến mất trong tầm mắt của hắn, hắn không nhịn được lắc đầu, vật nhỏ này thật khôi hài.

Khi hắn xoay người, nụ cười nồng đậm đã lan ra khắp khuôn mặt tuấn tú của hắn.

Hôm sau—

Sáng sớm, Mộ Cẩm Cẩm còn đang trong tình trạng chăn ấm đệm êm, đã bị nha hoàn Thu Nguyệt mạnh mẽ từ trên giường lôi dạy, bởi vì thái giám báo lại, tất cả Tần phi trong hậu cung phải tới đại điện Huyền Vũ tấn kiến hoàng thượng, một đường ngáp dài, Mộ Cẩm Cẩm vặn eo bẻ cổ, trong mồm còn lẩm bẩm Tây Môn Liệt Phong đủ loại tàn nhẫn, vì dụ như tiểu tử chết tiệt không có lương tâm ngay cả dệt mộng đẹp cũng không cho nàng làm thật tốt, sáng sớm liền sai người xách nàng đến cái chỗ xung quanh nồng đậm mùi hương phấn của đám nữ nhân này.

Mới vừa tới đại điện Huyền Vũ, đã thấy trên trăm phi tần trong hậu cung vô cùng cung kính xếp thành năm hàng dài đứng trên đại điện, cuối cùng Mộ Cẩm Cẩm cũng có thể tận mắt thấy được hiện trường ngày hôm nay, có thể tính là có nhãn phúc mới có thể thấy được cái gì là hồng phấn hậu cung, ba nghìn mỹ nhân, wow! Nhìn những cô gái với đôi mắt đẹp long lanh này thật đúng là chỉ nhìn thôi cũng thấy thèm, chỉ cần tùy tiện bắt một người cũng có thể trúng cử hoa hậu Hồng Kông a.

Chương 56: Tuyển hậu (5)

Nam nhân cổ đại thật là hạnh phúc, có thể một người mà chiếm hết người đẹp trong thiên hạ, thật là làm cho người ta không cam lòng!

Vốn mới bởi vì những ngày gần đây chung đụng nhiều, khiến cho lòng nàng len lén sinh ra nhiều ái mộ với Tây Môn Liệt Phong, nhưng là vừa nhìn thấy tình cảnh nàng sẽ cùng mấy mỹ nữ như vậy đi tranh thủ tình cảm, trong lòng Cẩm Cẩm liền sinh ra cực độ không công bằng.

Cái tiểu tử thúi kia, hắn tại sao phải lấy về nhà nhiều lão bà như vậy để cho một mình hắn hưởng thụ?

Giương mắt, nàng nhìn đến Tây Môn Liệt Phong đang ngồi trên đại điện kia vĩnh viễn là một thân long bào, trên gương mặt tuấn mỹ không có bất kỳ một nụ cười, cái này vừa đẹp trai lại vừa tỏ vẻ lãnh khốc, thời điểm khuôn mặt băng lạnh thật đúng là làm cho người ta sợ hãi ba phần, hết lần này tới lần khác một đám phi tần đứng dưới đài không khỏi đem ánh mắt ái mộ cùng sùng bái len lén liếc về phía hoàng thượng vĩ đại.

Có một câu nói thật đúng với tình cảnh bây giờ, nam nhân tốt ai cũng muốn đem chiếm làm của riêng mình cho dù hắn đã lập gia thất.

Ghen cùng tức giận đồng loạt xông lên đầu, Mộ Cẩm Cẩm dưới đáy lòng tính toán phải hết sức thu hồi trai tim thích hắn của mình, ngày sau tìm một cơ hội thật tốt rời xa hoàng cung, rời xa cái nơi đầy thị phi này, bây giờ nàng còn ỷ thế vào Tây Môn Liệt Phong sủng ái muốn làm gì thì làm, một khi đến ngày nào đó hắn cảm thấy mệt mỏi chán nản, nói không chừng sẽ một cước đá văng nàng ra để tìm kiếm mục tiêu mới, nói như vậy, nàng mong đợi không phải chỉ là một tổn thương nho nhỏ mà là cả thương tích đầy mình.

Đang trong trạng thái suy nghĩ, trên chính điện, thái giám Tiểu Đức Tử đột nhiên ôm một đạo thánh chỉ đi từ trên điện xuống, cung kính đọc thánh chỉ, hắn thì thầm hắng giọng—

"Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, năm Trinh Quán thứ mười sáu, trẫm đã tròn hai mươi tư tuổi, vì tiếp nhận di huấn tổ tông, trẫm quyết định lập Cẩm Phi nương nương của Cẩm Tú cung làm hậu, khâm thử!"

Tiếng nói vừa dứt, Nguyệt quý phi nguyên bản đứng trên đại điện đang chờ đợi vinh hạnh đặc biệt rơi xuống người mình khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng chốc biến đối, mà đương sự Mộ Cẩm Cẩm lúc này thì trong lòng cả kinh!

Cái gì? Muốn cho nàng làm hoàng hậu? Tây Môn Liệt Phong tên man tử này rốt cuộc đang muốn nói đùa gì vậy?

Nàng còn đang ôm mộng muốn xuất cung làm hiệp nữ, nhưng cái tiểu tử này hắn... Hắn hắn hắn...

"Cẩm phi nương nương, còn không mau quỳ xuống lĩnh chỉ tạ ơn." Tiểu Đức Tử đem thánh chỉ dâng lên trước mặt nàng.

"Ta không muốn làm hoàng hậu!" Trong lúc mọi người vừa hâm mộ vừa ghen tỵ, Mộ Cẩm Cẩm đột nhiên nhảy ra khỏi đám người không khách khí ngăn chặn thánh chỉ trong tay Tiểu Đức Tử, cử động của nàng, làm cho một đám phi tần sợ hãi, cũng khiến cho Tây Môn Liệt Phong ngồi trên đại điện mày rậm chau lên.

"Cẩm phi, trẫm hiện tại là muốn lập nàng làm hậu, không phải tịch thu nhà của nàng hay chém đầu của nàng, chẳng lẽ nàng muốn kháng chỉ phạm tội khi quân sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro