Chương 64-69

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 64: Đứng thẳng lĩnh chỉ trong đại điện (6)

"Mộ Cẩm Cẩm, ngươi căn bản là cố ý." Rốt cuộc không thể nhịn được nữa Chu Liên Nguyệt tức giận đứng lên," Ta muốn đến nói cho hoàng thường biết ngươi khi dễ ta."

Mộ Cẩm Cẩm hai chân vắt tréo nguẩy ngồi trên ghế khuôn mặt nhỏ nhắn lãnh lẽo," Tốt, ngươi đi nói đi, bất quá, ngươi dám can đảm làm trò trước mặt mọi người gọi thẳng tên của bổn cung, chỉ bằng vào tội này, bổn cung cũng đã có thể phán ngươi tội phạm thượng, người đâu, đem Nguyệt quý phi đè ra cho bổn cung, vả miệng mười cái!"

"Ngươi... Ngươi dám đánh ta?" Chu Liên Nguyệt không thể tin nàng lại có lá gan này," Phụ thân ta là tể tướng đương triều, ở trong hậu cung này...."

"Làm cho nàng im lặng, đè xuống đánh thật mạnh cho ta!" Ra lệnh một tiếng, khiến thái giám xung quanh một phen sợ hãi, ngay cả Thu Nguyệt cũng bị dọa gần chết.

"Nơi này xảy ra chuyện gì?" Vào đúng lúc này, đột nhiên xuất hiện một đạo thanh âm khiến cho mọi người lại một lần nữa sợ đến quỳ phục đầy đất.

"Hoàng thượng..."

Tây Môn Liệt Phong mới vừa xử lý xong triều chính liền vội vàng muốn mau trở về tẩm cung để hôn ái phi của hắn, nhưng là không nghĩ tới thái giám trong cung lại nói cho hắn biết hoàng hậu ra ngoài đi chơi, đúng là nữ nhân không thành thật, hắn mới vừa rời đi một hồi, nàng liền gây chuyện sinh sự, nhìn qua Chu Liên Nguyệt đứng một bên cùng với Mộ Cẩm Cẩm ngồi ở trên ghế làm một bộ lưu manh giống như Đại vương trên núi, hắn biết ngay nha đầu này nhất định là thấy Nguyệt quý phi không vừa mắt.

"Hoàng thượng... Hoàng thượng người phải làm chủ cho nô tì a." Thấy Tây Môn Liệt Phong, Chu Liên Nguyệt vốn là đang hung giữ như ba ba thoáng cái bổ nhào đến quỳ dưới chân hắn," Hoàng hậu nương nương có chủ tâm gât khó khăn cho nô tì, còn muốn nô tỳ xoa bóp đấm chân cho nàng, không chỉ như vậy, hoàng hậu còn cố ý làm rơi võ trâm ngọc hoàng thượng ban cho nô tì, hoàng thượng a, nô tỳ thật sự không thể chịu đựng được nữa mới nói lại nàng vài câu, không nghĩ tới... Hoàng hậu liền sai thái giám đánh vào mông nô tì..."

"Cẩm Nhi, nàng đừng có tùy hứng như vậy được không?"

"Ba!" Mộ Cẩm Cẩm đem trâm ngọc trên đầu mình dùng sức ném trên mặt đất," Nguyệt quý phi, trâm ngọc đó hoàng thượng đưa cho ngươi, trâm ngọc này của ta cũng là hoàng thượng đưa cho ta, ta đã làm hư của ngươi, bây giờ ta liền lấy lại công bằng cho ngươi, như vậy ngươi vui vẻ rồi chứ?"

"Cẩm Nhi..."

"Hừ! Ngôi vị hoàng hậu này ta không làm nữa, ngay cả tư cách quản giáo một phi tần phạm thượng mình cũng không có, ta còn làm cái rắm gì nha, Tây Môn Liệt Phong, đi, chúng ta trở về làm thủ tục hưu phu, Mộ Cẩm Cẩm ta quyết định xuất cung làm nữ hiệp đi hành hiệp trượng nghĩa..."

Chương 65: Đứng thẳng lĩnh chỉ trong đại điện (7)

Hưu phu?

Mọi người bị tiểu hoàng hậu trước mặt nói năng to gan này mà sợ hết hồn, nàng lại có lá gan bỏ hoàng thượng.

Mà Tây Môn Liệt Phong chỉ đem tính tình của nàng thành tùy hứng mà đối đãi," Trẫm khi nào thì nói nàng không có quyền lợi quản giáo tần phi nhỉ?"

"Nguyệt quý phi này mắc tội phạm thượng, nàng còn uy hiếp ta nói cha nàng là tể tướng đương triều, nếu như ta dám đắc tội nàng, nàng từ nay về sau sẽ cho ta đẹp mắt, mười mấy thái giám cung nữ ở đây cũng đều nghe được rõ ràng từng câu từng chữ, thân là hoàng hậu, chẳng lẽ ta còn phải nhìn sắc mặt của một quý phi nho nhỏ mà sống sao? Nếu như ngôi vị hoàng hậu này ta làm lại phải nhận nhiều uất ức như vậy thì ta còn làm có tác dụng gì?"

"Cẩm Nhi..."

"Hưu phu! Ta muốn hưu phu..."

Vừa nói, nàng vừa kéo cánh tay Tây Môn Liệt Phong hướng về phía điện Dưỡng Tâm mà đi, Tây Môn Liệt Phong bị làm cho một phen hoảng loạn, vội vàng đem thân hình nhỏ bé của nàng ôm vào trong ngực của mình, hắn căm tức nhìn Nguyệt quý phi quỳ trên mặt đất:" Còn không mau qua đây nhận lỗi với hoàng hậu?"

"Nhưng là hoàng thượng..." Chu Liên Nguyệt hoàn toàn bị tràng diện này làm cho sợ ngây người.

"Nguyệt quý phi, chẳng lẽ ngươi muốn kháng chỉ sao?"

"Thần... Nô tì không dám!" Khiếp sợ trước uy nghiêm của Tây Môn Liệt Phong, Chu Liên Nguyệt không tình nguyện quỳ đến trước mặt Mộ Cẩm Cẩm dập đầu nói:" Hoàng hậu nương nương, nô tì cả gan làm loạn chọc giận tới hoàng hậu, xin hoàng hậu khoan dung!"

Núp ở trong lòng Tây Môn Liệt Phong, Mộ Cẩm Cẩm cười trộm nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp vẫn cố ý làm ra vẻ băng thanh lạnh lùng," Được rồi, nhìn ngươi nói xin lỗi coi như cũng thành khẩn, bổn cung liền quyết định tha cho ngươi một lần, bất quá tội lớn có thể miễn nhưng tội nhỏ thì khó thoát, mười bạt tai có thể tạm thời giữ lại, bổn cung liền đổi phạt ngươi quỳ ở chỗ này hai canh giờ ngẫm nghĩ lại hành vi của mình, sau khi trở lại tẩm cung chép năm vạn chữ 'Thiên phụ đức' cho bổn cung."

"Hoàng thượng..." Chu Liên Nguyệt vừa nghe đến mình bị phạt, lại lần nữa đem ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Tây Môn Liệt Phong.

Một tay nhẹ nhàng chống đỡ cái trán, Tây Môn Liệt Phong giả bộ ngu không nghe thấy, ai! Nữ nhân hậu cung càng nhiều, thật đúng là càng làm cho người ta hao tổn tinh thần, hết lần này tới lần khác hắn lại đi cưới một lão bà là bình dấm cực to khiến cho người ta không thể chịu được.

"Làm sao? Chẳng lẽ Nguyệt quý phi đối với hình phạt của bổn cung tỏ vẻ bất mãn sao?" Hừ! Nếu như Tây Môn Liệt Phong dám cầu tình cho Chu Liên Nguyệt này, nàng liền quyết định thật sự hưu phu cho hắn xem.

"Nô tì không dám!"

"Nếu không dám, liền biết điều một chút quỳ ở chỗ này chịu phạt, Thu Nguyệt, đứng đây canh cho bổn cung, ít một canh giờ liền đánh một trăm gậy, ít một chữ 'Thiên phụ đức' thì đánh hai trăm gậy, nàng mà dám ở sau lưng mắng bổn cung một câu để truyền được đến lỗ tai của ta, ta sẽ đem nàng nhốt vào lãnh cung bỏ đói ba ngày ba đêm."

Chương 66: Bực mình (1)

"Nô nô nô... Nô tỳ lĩnh chỉ." Thu Nguyệt sợ gần chết, trời ạ! Chủ tử của nàng thật là lợi hại nha.

"Liệt Phong, chúng ta đi thôi." Mắng đã nghiền Mộ Cẩm Cẩm hôn cánh tay Tây Môn Liệt Phong một cái, nhẹ nhàng cười chuyển hướng đi về tẩm cung.

"Tốt, vừa lúc trẫm hiện tại rất có tâm tình, nếu tối hôm qua không để cho Cẩm Nhi nàng hưởng thụ được vui vẻ chân chính, như vậy hôm nay trẫm sẽ nhất định ở lại đến bù lại đủ cho nàng."

"Uy, lời như thế làm sao có thể tùy tiện nói lung tung, chàng thật chán chết a..."

Hai người một bên đánh một bên náo rời đi nơi đây, mà Chu Liên Nguyệt chật vật quỳ trên mặt đất thì lộ ra vẻ mặt oán giận.

Mộ Cẩm Cẩm!

Sớm muộn gì cũng có một ngày, ta nhất định làm cho ngươi rơi vào trong tay ủa ta, hừ! Đến khi đó, xem ta như thế nào đùa chơi chết ngươi.

Trăm triệu lần không nghĩ tới, Tây Môn Liệt Phong lại đề nghị muốn cho nàng đi học nữ công!

Nữ tử thời cổ đại chẳng những không những không có địa vị, hơn nữa còn phải đi học tập thêu thùa đan lát nhàm chán này, không biết tên khốn Tây Môn Liệt Phong rốt cuộc nghe người nào gièm pha, ngày hôm qua sau khi trở lại tẩm cung, ba lắm ba lăm yêu cầu nàng nhất định trong vòng một tháng phải thêu cho hắn một cái khăn tay hình đôi uyên ương, nếu không sẽ cho nàng đẹp mặt!

Mà người nam nhân kia, sau đó thì đi chiếu cố chuyện trong triều, thậm chí có lúc ngay cả tẩm cung cũng không trở về.

Mộ Cẩm Cẩm bị lạnh nhạt gần ba ngày, rốt cuộc nhịn không được trộm một khoản bạc nhỏ quyết định xuất cung một lần nữa gặp người thân quen.

Dù sao Tây Môn Liệt Phong ngày ngày chiếu cố, loay hoay căn bản không có thời gian để ý đến nàng, cũng vừa tốt nàng sẽ mượn cơ hội này ra ngoài đi chơi, sau đại lễ diễu hành ngoài phố lần trước, đối với thế giới bên ngoài càng thêm hứng thú, lần này, nàng thay một thân nam trang, trộm lệnh bài xuất cung của Tây Môn Liệt Phong, biến mình thành một bộ dáng công tử phú gia quang minh chính đại chạy ra hoàng cung.

Thật là không nhìn không biết, sau khi nhìn rồi liền thấy giật mình a!

Hoàng triều Dạ Sát xa xa so sánh với trong tưởng tượng của nàng càng thêm mỹ lệ giàu có, đường phố trơn bóng ngăn nắp, các loại lầu các kiến trúc xinh đẹp, đường phố hai bên bán các loại đồ chơi nhỏ nhỏ, thỉnh thoảng sẽ có vài tạp kỹ biểu diễn, còn có làm xiếc, phía ngoài quả nhiên so sánh với bên trong hoàng cung chơi càng vui hơn.

Mộ Cẩm Cẩm nhìn giống như một tiểu hài tử chưa từng ra khỏi nhà, đông sờ sờ, tây đụng đụng, gặt phải chuyện vui đùa, trực tiếp phất tay hạ bạc thu mua, dù sao lão công nàng cũng là hoàng thượng, một người tiền, hoàng kim dắt đầy người a!

Pi ét cô Tú bà: tôi chờ cô, càng chờ càng mất tích *lau mồ hôi*, ngày mai cô mà ló mặt lên tôi tính sổ với cô a *xắn quần xắn áo*

Chương 67: Bực mình (2)

"Phanh!" Đang trong thời điểm Mộ Cẩm Cẩm một bên du ngoạn một bên xem náo nhiệt, đột nhiên có một người xô mạnh khiến nàng ngã xuống, toàn thân đau xót Cẩm Cẩm khẽ kêu một tiếng, ngấng đầu, lại là một thằng bé trai tuổi không lớn lắm.

"Uy! Ngươi đi không mang theo mắt a?"

"Thật xin lỗi thật xin lỗi!" Đối phương liên tục cúi người gật đầu.

Nhìn thằng bé trước mặt bộ dáng vô cùng khẩn trương, Cẩm Cẩm mắt to vừa chuyển, trong đầu lập tức hiện lên tràng diện tên móc túi trộm đồ, ghê tởm! Cái tiểu tử này nó không phải là...

Thời điểm đáy lòng đang nghi ngờ, nàng cảm giác ống tay áo mình đang bị sờ loạn, nàng theo bản năng bảo vệ ngân lượng trong tay áo, hừ hừ! Muốn chơi chiêu này với nàng, Mộ Cẩm Cẩm nàng là người dễ chơi sao?

Nhưng là thằng bé trai trước mắt lực đạo lớn hơn mười phần, nó dùng sức đẩy, Mộ Cẩm Cẩm liền ngửa đầu té về phía sau, ngân lượng giấu trong tay áo rơi đầy đất, thằng bé trai nhanh chóng nhặt lên, xoay người chạy trốn về phía ngược lại, Mộ Cẩm Cẩm tay mắt lanh lẹ bắt được cổ chân của thằng bé...

"Ngươi đứng lại đó cho ta..."

Đang trong lúc Cẩm Cẩm ra sức phản kháng, trên mặt đường đột nhiên xuất hiện một đám khất cái nam tử đem nàng bao bọc vây quanh.

Ông trời! Nàng nàng nàng... Sẽ không phải là gặp được Lão đại cái bang chứ?

"Tiểu tử thối, nếu như ngươi còn muốn lưu lại cái mạng sống của mình, thì đừng ngăn cản lão gia phát tài, nếu không..."

Một thanh trường kiếm thẳng tắp hướng về phía trước khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng:" Cũng đừng trách lão gia đây đối với ngươi không khách khí!"

"Bọn khốn khiếp các người thật là to gan, không còn coi vương pháp ra gì, dám cướp bóc bạc của đại gia..." Mộ Cẩm Cẩm đang tiếp tục muốn nói thì đã thấy chuôi kiếm thẳng tắp hướng cổ họng nàng đâm tới, hù dọa nàng nhắm chặt hai mắt lại," Khốn khiếp khốn khiếp, nếu như các người muốn làm thịt ta, cho dù xuống địa ngục, ta cũng sẽ biến thành cô hồn dã quỷ đi theo ám các người sống không bằng chết..."

"Phanh!"

Bên tai đột nhiên xuất hiện thanh âm kim khí rơi xuống đất, tiếp theo, tiếng một trận đánh nhau cùng tiếng kêu đau không dứt bên tai, Cẩm Cẩm len lén mở mắt, chỉ thấy một bạch y nam tử (nam tử mặc trang phục màu trắng) thân thủ nhanh nhẹn đánh đám khất cái đã tính toán vây công nàng ngã hết xuống đất, không bao lâu, một đám thị vệ mặc quan phục từ xa chạy gần tới.

"Tiểu vương gia, thuộc hạ cứu giá chậm trễ, xin tiểu vương gia trách phạt..."

Bạch y nam tử ưu nhã vỗ vỗ ống tay áo," Đem hết những kẻ trộm này bắt lại đưa đến quan phủ điều tra cho bổn vương."

Mấy tên khất cái bị đánh vừa nghe đến thân phận của đối phương đả thương mìn là tiểu vương gia, bị làm cho sợ hãi rốt rít quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, đáng tiếc kết quả cuối cùng bọn họ vẫn bị thi vệ thẳng tay bắt về quan phủ.

Chương 68: Bực mình (3)

Tây Môn Tĩnh Phi tuấn mỹ buông thỏng nhìn Mộ Cẩm Cẩm đang ngồi dưới đất," Vị huynh đài này, ngươi không sao chứ?"

Huynh đài? Cẩm Cẩm buồn cười với kiểu xưng hô như thế, nàng một bộ vỗ quần áo đứng dậy, đem mũ đội trên đầu khẻ chỉnh trang lại, thuận tiện dâng lên vẻ mặt mỉm cười khả ái mê người.

"Tĩnh Phi, ngươi mau nhìn xem ta là ai?"

"A...Hoàng..."

Chữ còn lại còn chưa phát ra khỏi miệng, Mộ Cẩm Cẩm vội vàng lấy tay che miệng Tây Môn Tĩnh Phi lại, nàng nhìn trái nhìn phải, xác định không có ai đối với hai người bọn họ sinh ra hoài nghi, mới tức giận trừng mắt liếc hắn một cái," Ta là cải trang xuất cung, chớ có lớn tiếng tuyên dương."

Tây Môn Tĩnh Phong miệng bị che không nhịn được lắc đầu," Ta là thấy ngươi len lén xuất cung thì đúng hơn."

Kết quả, Tây Môn Tĩnh Phi anh tuấn tiêu sái lại bị Mộ Cẩm Cẩm quấn quýt hành hạ, bị buộc phải phụng bồi vị hoàng hậu nương nương cả gan làm loạn này đi lòng vòng trong kinh thành, cuối cùng, Mộ Cẩm Cẩm hết cứng rắn đến nhõng nhẽo đòi đến thăm phủ vương gia của Tây Môn Tĩnh Phi, vốn là đang có công sự trong người Tây Môn Tĩnh Phi đành phải thoái thác công sự lại, theo tiểu nữ nhân tinh quái trước mắt này trở lại vương phủ.

Dọc theo đường đi, nghe nữ nhân bên cạnh líu ríu nói không ngừng, thật là kỳ quái! Vì sao người này lại cùng với Cẩm phi trước kia bất đồng nhiều như vậy?

"Hoàng hậu nương nương, đem mình giả trang thành bộ dáng nam tử xuất cung, ta nghĩ, hoàng huynh ta sợ rằng chưa hay biết gì a." Tĩnh Phi không nhịn được nhẹ giọng trêu chọc nói.

Mộ Cẩm Cẩm đang thưởng thức phong cảnh vương phủ mỹ lệ cái miệng nhỏ liền nhếch lên," Ai bảo cái tên man tử đại ca của ngươi đột nhiên điên không biết nói đạo lý, lại áp bức ta, ra lệnh ta phải chuẩn bị bút lông viết thơ đánh đàn, nếu không ra ngoài hóng mát một chút, ta nhất định sẽ bị buồn chết trong hậu cung." Vừa nghĩ tới Tây Môn Liệt Phong cả ngày chỉ lo làm chính sự, tâm tình của nàng sẽ tốt tới cực điểm.

"Cho nên, ta quyết định hướng thế lực ác chế khiêu chiến, hắn bắt ta học nữ công, ta đây liền hết lần này tới lần khác không học, hắn bắt ta phải biết điều một chút ở trong hậu cung làm hoàng hậu vậy ta đây cũng liền hết lần này tới lần khác không làm, nhìn xem hắn có thể làm gì được ta?"

Tĩnh Phi vô lực lắc đầu:" Ta biết hoàng huynh cưng chiều ngươi, nhưng là ngươi khiến cho huynh ấy phát hỏa quá mức, ta cũng không dám bảo đảm hoàng huynh còn có thể dung túng cho sự tùy hứng của ngươi nữa hay không."

"Không sao, hắn bây giờ bởi vì công sự đều rất bận rộn, căn bản không có thời gian để ý tới ta, chờ ta chơi chán sẽ len lèn hồi cung, ta đảm bảo sẽ không để cho người khác phát hiện ra, wow! Hậu hoa viên nhà ngươi thật xinh đẹp nga, lại có núi giả, lại có nước chảy, trời ạ! Còn đây là bàn đu dây!" Mộ Cẩm Cẩm hăng hái đặt mông ngồi lên bàn đu dây đong đưa," Tĩnh Phi, ta không nghĩ tới một nam hài tử như ngươi, lại chơi loại trò cho nữ hài tử này, hắc hắc! Bình thường nhất định là thừa dịp hạ nhân không để ý liền lén tới đây chơi vài vòng có đúng hay không?"

Chương 69: Bực mình (4)

Sắc mặt trầm ổn của Tây Môn Tĩnh Phi khẽ mỉm cười," Cái bàn đu dây này đặc biệt làm vì một cô nương."

"Di? Cô nương?" Cẩm Cẩm tò mò nhướng lông mày," Bạn gái của ngươi a?" Mặc dù Tây Môn Tĩnh Phi trước mắt này bộ dáng không có đẹp trai như lão công nhà nàng, nhưng là hai huynh đệ hắn trình độ mê người cũng là mỗi người một vẻ, nếu như qua mấy năm sau, tiểu suất ca này nhất định sẽ trở thành một đại suất ca.

Nghe đến đó, Tây Môn Tĩnh Phi đang ngồi ngay ngắn trên một cái ghế trúc uống trà nhẹ nhàng để cái chén xuống," Nói vậy, ta phát hiện cách nói chuyện của hoàng hậu nương nương rất giống của vị cô nương kia thậm chí còn có mấy phần tương tự, có chút quái dị, có chút khiến cho người ta không giải thích được, hơn nữa cử chỉ hành động cùng người bình thường cũng bất đồng."

"Ta không phải là người ở đây, cử chỉ hành động dĩ nhiên cùng thời đại này có điều bất đồng." Thấy đối phương mày rậm nhảy lên, Mộ Cẩm Cẩm không nại phiền phất phất tay," Quên đi, nói ra ngươi cũng sẽ không tin tưởng, cổ nhân các người đều là một đám đầu gỗ mục, chết cũng không nghĩ được gì..."

Nói như vậy, càng làm gia tăng trí tò mò của Tây Môn Tĩnh Phi," Hoàng hậu..."

"Hoàng thượng giá lâm—"

Cách đó không xa truyền đến một tiếng la, điều này làm cho người đang đu dây cùng người đang muốn hỏi chuyện đồng thời ngẩn ra, Mộ Cẩm Cẩm không giải thích được nhìn về phía Tây Môn Tĩnh Phi, mà Tây Môn Tĩnh Phi thì làm một bộ không liên quan nhú nhún vai," Là ta sai người tiến cung báo cho hoàng thượng, ngươi bây giờ đang ở vương phủ."

"Uy! Ngươi đồ tiểu nhân này, làm sao có thể bán đứng ta?" Mộ Cẩm Cẩm muốn nhảy xuống bàn đu dây tính toán chạy trốn, không nghĩ tới Tây Môn Liệt Phong tuấn dung đã đóng băng, đang cùng một đám người vừa đi tới hậu hoa viên.

Tĩnh Phi quỳ xuống nghênh giá, còn Mộ Cẩm Cẩm đang định chạy trốn thì lại bị lão công nàng vừa vặn bắt được.

Thấy tiểu thê tử tân hôn của mình trên người lại mặc một trang phục nam nhân, hơn nữa bên hông còn đeo lệnh bài xuất cung của hắn, Tây Môn Liệt Phong thật là tức cũng không tức được mà muốn giận cũng không giận được.

"Thật là to gan, nàng lại dám lén sau lưng trẫm xuất cung, hơn nữa... Còn không biết sống chết mà trộm lệnh bài của trẫm, Cẩm Nhi, nàng không muốn sống nữa có phải hay không?"

"Người ta chẳng qua là cảm thấy ở trong cung rất buồn bực? Hơn nữa chàng còn ép ta học cái gì mà cung quy cùng nữ công... Ngổn ngang, ta thật sự chán những thứ đó, cho nên liền ra cung dạo chơi..." Vừa nói, Mộ Cẩm Cẩm vừa đem đồ chơi mình mua được móc ra đưa đến trước mặt Tây Môn Liệt Phong:" Chàng nhìn đi, những thứ đồ này ở trong cung không có mà xem ơ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro