Chương 70 - 75

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 70: Bực mình (5)

"Nàng cùng Tĩnh Phi như thế nào gặp nhau?"

"Chuyện này nói ra rất dài, lúc ta vừa xuất cung không lâu, bất hạnh gặp phải một nhóm cường đạo giết người không chớp mắt, bọn họ đem người của mình bao vây Tĩnh Phi, chẳng những không để ý đến tay nhỏ bẻ của hắn, còn sờ sờ khuôn mặt bé nhỏ của hắn, lúc này ta mới phát hiện đám ác nhân kia coi trọng bộ dáng mê người của Tĩnh Phi, tính toán đem bắt lại đưa vào trong sơn trại làm áp trại tiểu nam, nói như thế nào Tĩnh Phi cũng là chú em của ta, cho nên bổn đại nữ hiệp liền lợi dụng thảo quyền trái, thảo quyền phải, vô cực bát quái chân, hàng long thập bát chưởng, vô ảnh cước đem đám ác nhân kia đánh cho hoa rơi nước chảy, trong lúc vô tình cứu được Tĩnh Phi nhà chàng."

Lựa thời chống đỡ hủy một chút hình tượng của tiểu tử này hẳn không tính là quá mức đi, ai bảo tiểu tử này có ý xấu bán đứng nàng.

Tây Môn Tĩnh Phi vừa mới nghe xong lời kể của nàng, bị tức suýt té xỉu! Năng lực bịa chuyện của nữ nhân này thật đúng là làm người ta bội phục.

"Hoàng huynh, chuyện không phải như vậy, xem ra đệ phải nói toàn bộ sự thật đã trải qua, nếu không đệ sợ có một ngày hoàng huynh sẽ phán đệ tội khi quân mất, sự thật là hoàng hậu nương nương suýt nữa bị một tên trong nhóm khất cái cướp bóc, nếu như không phải đệ kịp thời cứu nàng, thì bây giờ hoàng hậu nương nương có khi đã thành hồn ma dưới lưỡi đao của bọn người đó rồi."

"Tây Môn Tĩnh Phi, ngươi nói hưu nói vượn!"

"Công đạo ở tại lòng người!" Tĩnh Phi mới không bởi vì vẻ mặt cùng ánh mắt cảnh cáo cảu nàng mà bị uy hiếp đâu.

Mắt thấy gương mặt tuấn tú của Tây Môn Liệt Phong càng ngày càng đen, Mộ Cẩm Cẩm cái miệng nhỏ nhắn chu ra, đặt mông ngồi vào chiếc ghế Tây Môn Tĩnh Phi vừa ngồi, thuận tiện hai tay khoanh trước ngực thở một hơi.

"Không chơi nữa! Không chơi nữa! Cả ngày sống trong tòa hoàng cung này ta nhanh sắp chết, hôm nay ta nghĩ ra được ra ngoài hóng mát một chút, huynh đệ hai người các ngươi liền bắt bẻ khi dễ ta, ngôi vị hoàng hậu này ta quyết định không làm nữa!"

"Cẩm Nhi, nàng đừng tùy hứng như vậy nữa có được không?" Tây Môn Liệt Phong phát hiện tóc mình gần đây cũng bạc mất vài cái, Mộ Cẩm Cẩm nhất định là ác ma trời cao phái xuống trừng phạt hắn, nếu không hắn làm sao lại gặp được, nha đầu này thật đúng là không có biện pháp trừng trị.

Tây Môn Tĩnh Phi thì không thể tin được vào lỗ tai của mình, vị trí hoàng hậu này không nữ nhân nào không mơ ước, nhưng Mộ Cẩm Cẩm này...

"Chàng ngày ngày ép ta học nữ công, phiền muốn chết, sau khi cùng chàng hồi cung, chàng lại bận rộn đi làm đại sự của chàng, hơn nữa sẽ lại bắt ta phải biết điều một chút ở lại nơi đó học những thứ nhàm chán kia..."

"Trẫm cho nàng học nữ công, đơn giản chính là muốn thời gian của nàng đỡ nhàm chán, mấy ngày nay, triều đình phát sinh nhiều đại sự, trẫm cả ngày chiếu cố về công chuyện, chính là sợ nàng buồn bực mới đề nghị như vậy, nếu như nàng không muốn học những thứ đó, vậy sau này trẫm không bắt ép nàng nữa không được sao?"

Chương 71: Bực mình (6)

Mộ Cẩm Cẩm khoanh hai tay trước ngực cằm vung lên," Chàng nói đều là sự thật?"

"Vua không nói chơi, bất quá..." Liệt Phong đem Mộ Cẩm Cẩm kéo đến trước mặt mình:" Trẫm có thể đáp ứng không ép nàng đi học nữ công, nhưng là việc hôm nay nàng tự ý xuất cung, trẫm nhất định phải trừng phạt nàng, sau khi hồi cung, dùng bút lông chép lại Kinh Thi, ít một chữ thì đánh vào lòng bàn tay một cái thật mạnh!"

"Tây Môn Liệt Phong..."

"Chuyện khác trẫm có thể để nàng tùy ứng, duy chỉ có việc xuất cung này, trẫm tuyệt không thể bỏ qua, nàng có biết ở ngoài cung rốt cuộc có bao nhiêu nguy hiểm hay không, nếu như Cẩm Nhi nàng bất hạnh xảy ra điều gì ngoài ý muốn, nàng bảo trẫm phải đối mặt với hậu quả đó như thế nào, cho nên..." Hắn gõ gõ cái đầu nhỏ của nàng, "Tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha, hình phạt lần này nàng chạy không khỏi đâu."

Cẩm Cẩm bất mãn vểnh cái miệng nhỏ nhắn lên, trong lòng mặc dù không phục hắn trách phạt, nhưng vì lời hắn vừa nói là lo lắng cho mình mà sinh ra tự trách, đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi sâu trong ngực của hắn, nàng tuyệt không để ý động tác thân mật như vậy bày ra trước mắt người khác.

"Liệt Phong, nếu như ít hơn một chữ, có thể hay không đổi phạt đánh tay thành hôn một cái a?"

Từ trong ngực của hắn truyền tới thanh âm rầu rĩ, để mọi người ở đây có thể nghe được rõ ràng, Tây Môn Liệt Phong gương mặt tuấn tú hiện lên lúng túng trong chốc lát, hắn làm bộ uy nghiêm hướng những người thích xem náo nhiệt nói:" Cúi đầu xuống cho trẫm!"

Lệnh vừa hạ xuống, mọi người không khỏi bị cưỡng ép mà cúi đầu, Tây Môn Tĩnh Phi đứng ở một bên không nhịn được mà cười trộm mấy tiếng, không nghĩ tới chỉ dâu nhỏ của hắn thật đúng là rất khôi hài, khó trách đại ca hắn lại nhiều lần để mặc sự tùy hứng của nàng, một tiểu nữ tử vừa xinh đẹp động lòng người như vậy, bất kỳ một nam nhân nào khi nghe được lời này cũng đều không có cách nào nhẫn tâm đi trách phạt nàng.

Lơ đãng, Liệt Phong nhìn thấy được vẻ thưởng thức trên gương mặt của Tĩnh Phi, đáy lòng không khỏi sinh ra ghen tỵ.

"Tây Môn Tĩnh Phi, mặc dù đệ có công báo tin, tuy nhiên lại làm trễ nải công sự trẫm giao cho đệ, về tư, trẫm thưởng cho đệ ngàn lượng hoàng kim, về công, trẫm phải phạt đệ quỳ thẳng tại đây hai canh giờ để suy nghĩ lại hành động của mình, bãi giá hồi cung!"

Nói xong, Liệt Phong ôm kiều thê xoay người rời khỏi đây, lúc gần đi, Cẩm Cẩm còn làm giận hướng hắn chớp chớp mắt:" Kết quả của tiểu nhân!"

"Hoàng huynh... Hoàng huynh..."

Chương 72: Tư xét dân tình (1)

Tây Môn Liệt Phong bận rộn công sự suốt một tháng, Mộ Cẩm Cẩm kể từ ngày lén xuất cung sau lưng hắn, sau khi bị hắn mạnh mẽ xách trở về, cô nàng này cũng đàng hoàng một thời gian ngắn không có gây thêm sóng gió gì nữa.

Rốt cục cũng xử lý xong mấy án lớn trước mắt, vào một buổi tối Tây Môn Liệt Phong tìm hai bộ nam trang, tính toán lén đem tiểu thê tử của hắn xuất cung đi tìm kích thích, Mộ Cẩm Cẩm mừng rỡ vỗ tay kêu to, giả trang thành hai công tử tuấn tú một cao một thấp xuất hiện trên đường phố kinh thành, Mộ Cẩm Cẩm trong tay nắm cây quạt còn giả dạng hình tượng của mấy vị công tử phong lưu trên ti vi vừa đi vừa vẫy quạt ngâm thơ.

"Minh nguyệt khi nào có, nâng cốc hỏi thanh thiên, không biết trên cung khuyết, ngày nay là năm nào..."

Mộ Cẩm Cẩm vừa đi, bộ dáng rất giống một thi sĩ, làm Tây Môn Liệt Phong vừa buồn cười vừa tức giận," Nàng lại đem thơ văn của vị cổ nhân nào trộm thành kiệt tác của mình rồi?" Nữ nhân này cả ngày ghé vào lỗ tai hắn nói đến từ thế kỷ hai mươi mốt, làm hại hắn không muốn tin nàng đến từ một... thời đại khác tựa hồ cũng rất khó khắn, từ trước đến nay, Mộ Cẩm Cẩm tư tưởng khác loại tác phong kinh hãi với thế tục, khiến cho Tây Môn Liệt Phong không khỏi cảm khái duyên phận kỳ diệu, không nghĩ tới hắn lại có thể cùng người của thế kỷ tương lai hai mươi mốt gắn kết quan hệ, nếu như không phải là chuyện lạ kia có thật, chỉ có thể nói nữ nhân này sức tưởng tượng phong phú đến làm cho người ta phải bội phục không nói lên lời.

"Chẳng lẽ thơ văn ta làm lại không ra gì hay sao?" Nam nhân này làm sao có thể xem thường nàng như vậy.

Tây Môn Liệt Phong quăng cho nàng một nụ cười mười phần quyến rũ," Ta thà rằng tin tưởng trên thế giới có quỷ, cũng không tin Cẩm Nhi của ta biết làm thơ."

"Hừ! Chơi không tốt, mỗi lần cũng đều là cái dạng này, hại người ta muốn nghĩ mơ mộng một chút cũng không được." Cẩm Cẩm ba một tiếng đem cây quạt mở trong tay gập lại sải bước đi thẳng về phía trước, nhưng là đi một hồi lâu, nàng thế nhưng lại phát hiện cước bộ của Tây Môn Liệt Phong giống như cách mình càng ngày càng xa, vừa quay đầu lại, mới nhìn tới trước cửa Di Hồng viện, mấy cô nương trang điểm xinh đẹp đang quấn lấy lão công đẹp trai của nàng đông sờ tây sờ, nhất thời, Cẩm Cẩm tức giận thoáng cái bốc lên đầu, nàng hùng hổ tiêu sái đi tới trước cửa Di Hồng viện một tay nắm lấy lão công nàng lôi ra khỏi đám nữ nhân ba hoa chích chòe kia

"cút ngay, không cho phép các ngươi đụng vào nam nhân của ta!"

"Ơ! Vị tiểu công tử này chẳng lẽ đoạn tay áo chi phích ( gay đó các nàng)?" Một nữ nhân mặc áo sa mỏng màu đỏ khuôn mặt cuốn rũ đưa khăn che trước mặt, làm một bộ tư thái mập mờ," Tiểu công tử, xem chàng mặt quan như ngọc, anh khí bức người, làm sao lại có khuynh hướng mê thích nam nhân đâu?"

Chương 73: Tư xét dân tình (2)

Mộ Cẩm Cẩm tựa hồ mới nhớ tới trang phục hiện tại của mình là nam trang, điều này làm cho nàng vốn đang còn tức muốn chết đột nhiên vung lên một bụ cười tà khí, vươn tay bé nhỏ ra, nàng tà mị nâng cằm của nữ tử mặc hồng y.

"Tiểu nương tử, bổn đại gia không chỉ thích nam nhân, mà ngay cả nữ nhân cũng thích a, bất quá bổn đại gia có một ham mê đặc thù, vì dụ như thời điểm làm việc trên giường thích dùng một số vũ khí để gia tăng hiệu quả, tỷ như cây nến a, roi da a, bàn ủi a và vân vân, mà thân thể của vị soái ca đằng sau ta đây đối với loại ham mê này chỉ có thích hơn chứ không kém, nếu như mấy vị tiểu nương tử nghĩ muốn thử một chút tư vị đau đớn này thì chúng ta có thể cùng nhau thỏa mãn các nàng a..."

Cẩm Cẩm lời còn chưa nói hết, một đám cô nương trang điểm xinh đẹp bị dọa sợ đến mức lập tức chạy ngay vào trong Di Hồng viện, phút cuối cùng còn đem hai cánh cửa nặng nề dùng sức khép lại.

"Ha ha ha..."

Tây Môn Liệt Phong bị Mộ Cẩm Cẩm chọc cho cười lớn lên:" Cẩm Nhi, trẫm... Ách, ta đã từng nói phương thức ghen của nàng rất đặc biệt hay không?"

"Tây Môn Liệt Phong, ta cảnh cáo chàng, từ nay về sau, không cho phép chàng đối tốt với các cô nương khác, không cho phép chàng cầm tay các cô nương khác, cũng không cho phép chàng hôn lên mặt các cô nương khác, dù sao ngoại trừ ta ra, ta không cho phép chàng đối với các cô nương khác nở một nụ cười, nếu không..." Nàng cậy mạnh chống hai tay lên eo:" Ta liền hưu phu!"

"Lại tới nữa!" Tiểu nữ nhân trước mắt này thật đúng là không phải điêu ngoa tùy hứng bình thường.

"Mặc kệ, ta muốn chàng phải đáp ứng ta!"

"Tốt, ta đáp ứng nàng!" Thật là không có biện pháp, gần đây để dụ dỗ nha đầu này, hắn đã làm ra rất nhiều chuyện kinh hãi thế tục, mặc dù hậu cung có vô số mĩ nhân, nhưng là trong mắt hắn bất cứ người nào cũng không đánh đổ được vị trí của Cẩm Nhi trong đáy lòng hắn, cho dù sau này muốn chỉ cưng chìu một mình nàng cũng không có gì là bất ngờ cả.

Hắn đột nhiên chặn ngang ôm lấy nàng, tung người nhảy, hai người thoáng cái bay lên mái nhà, Mộ Cẩm Cẩm vừa nãy còn đang hăng hái thực hiện chương trình giáo huấn phu thì cảm giác trước mắt đột nhiên biến đổi, mình cùng Tây Môn Liệt Phong đã bay đến trên nóc nhà rồi.

"Trời ạ! Chàng có khinh công nga?" Oa oa wow! Nàng sùng bái võ lâm cao thủ, trong suy nghĩ luôn mê thích các vị đại hiệp.

"Thuở nhỏ ta có cùng sư phụ tập võ, khinh công đối với ta mà nói đã sớm là chuyện quá dễ dàng quen thuộc, huống chi Cẩm Nhi của ta không phải vẫn luôn miệng nói muốn thể nghiệm cảm giác làm nữ hiệp một chút ư, hôm nay ta liền dẫn nàng đi chơi đủ."

Vừa nói, hắn vừa ôm chặt eo của nàng, bay về phía bên trái, tay phải hạ xuống, Mộ Cẩm Cẩm ở trong lồng ngực của hắn thật là vừa giật mình vừa kích thích, khi hai người bay đến một nóc nhà của tràng viện xa hoa, Mộ Cẩm Cẩm mắt chuyển đột nhiên nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc từ trong phòng đi ra.

Chương 74: Tư xét dân tình (3)

"Liệt Phong, người kia không phải là tể tướng đương triều Chu Bách Xuyên sao?"

Tây Môn Liệt Phong khẽ gật đầu:" Đúng vậy, vị trí chúng ta đang đứng bây giờ chính là phủ đệ của Chu Bách Xuyên, nhiều năm trước ta đã từng tới một lần, kể từ sau khi Chu Liên Nguyệt được chọn tiến cung, cũng chưa từng đến đây lần nào nữa, không nghĩ đến đình viện của Chu Bách Xuyên lại gọn gàng sang trọng như vậy."

Hai người đang chuyên chú nói chuyện liền thấy mấy đại thần mặc quan phục đang từ sân bên kia đi tới, sau khi Chu Bách Xuyên gặp được bọn họ thì khẩn trương thần bí nghênh đón họ vào trong phòng, Mộ Cẩm Cẩm vội vàng đem một viên ngói dưới chân dỡ ra, theo khe hở, nàng cùng Tây Môn Liệt Phong hai người đồng thời thấy mấy người tụ tập chung một chỗ đang bàn luận gì đó...

"Chu đại nhân, lần này huyện Hầu Sơn xuất hiện tình hình thiên thai nghiêm trọng, hoàng thượng triệu tập dân chúng cùng quan phủ các nơi quyên tiền, sau khi tổng kết số bạc mà các quan viên địa phương cùng dân chúng đóng góp không nghĩ tới lại cao đến gần hai trăm vạn lạng, cho nên chúng ta muốn hỏi Chu đại nhân một chút, ngài tính đem khoản bạc này xử lý như thế nào?"

Chu Bách Xuyên xoay xoay chiếc nhẫn ngọc của mình trong chốc lát:" Không nghĩ tới tên tiểu tử Tây Môn Liệt Phong lại thống trị Dạ Sát hoàng triều ngay ngắn rõ ràng như vậy, chỉ tùy tiện một thiên tai nho nhỏ cũng có thể lấy được từ đám dân đen kia khoản bạc lớn thế, chỉ bất quá một một chuyện sạt núi nhỏ bé không đáng kể, hai trăm vạn lượng bạc trắng, sợ là có chút thừa thãi quá rồi."

"Ý của Chu đại nhân là..."

Mấy người không nói mà im lặng, trên mặt lộ ra nụ cười gian trá.

"Xem ra mấy lão già này đang tính toán rút lõi khoản bạc giúp nạn thiên tai." Cẩm Cẩm nhẹ nhàng đem mái ngói khép lại, quay đầu, thấy trên gương mặt tuấn tú của Tây Môn Liệt Phong đều là sự tức giận.

"Hừ! Ngày thường trẫm luôn tín nhiệm bọn họ, nể trọng bọn họ như vậy, không nghĩ tới mấy tên thần tử này lại dám cả gan làm loạn ..."

"Đây cũng là nhân chi thường tình, triều đại nào cũng có vài tham quan quấy phá nhiễu loạn, mà những người này thường thường cũng đều là những người có chức vị quan trọng, những đại nhân vật, nghĩ muốn trị tận gốc loại hiện tượng này, cũng không phải là chuyện một sớm một chiều là có thể giải quyết được đâu."

Tây Môn Liệt Phong nhìn Mộ Cẩm Cẩm thường ngày thì điêu ngoa tùy hứng mà hiện tại cũng có thể nói ra được những lời triết lý như vậy, không khỏi bắt đầu nhìn nàng với cặp mắt khác xưa.

"Nếu chuyện này đã bị trẫm tận mắt thấy chính tai nghe, trẫm không thể đứng yên ngồi nhìn được." Vừa nói, Tây Môn Liệt Phong vừa muốn nhảy xuống khỏi mái nhà, cổ tay đã bị Mộ Cẩm Cẩm bắt được.

Chương 75: Tư xét dân tình (4)

"Cho dù bây giờ chàng xuống trách phạt bọn họ, cũng không có căn cứ chính xác, những người này vẫn có thể lên tiếng phủ nhận với chàng,chết cũng không thừa nhận, nếu như chàng cứng rắn trách phạt, ta nghĩ những người này ngược lại có thể nói hoàng thượng hoàng triều Dạ Sát là một hôn quân không phân biệt đúng sai."

"Chẳng lẽ trẫm cứ trơ mắt nhìn mấy nghịch thần này tham ô số bạc lớn như vậy mà không quan tâm sao?"

"Liệt Phong, không biết chàng đã từng nghe qua kế thứ hai mươi hai trong ba mươi sáu kế chưa?" Trong đôi mắt mở to linh động chứa một ánh ta khí ranh mãnh.

"Đóng cửa bắt tặc?" Tây Môn Liệt Phong không giải thích được nhíu mày.

"Lão công của ta quả nhiên thông minh." Nàng thừa dịp bất ngờ hôn trộm một cái, khiến cho Tây Môn liệt Phong không hiểu ra sao, nữ nhân cả người thích đặc biệt chết bầm kia lại muốn nghĩ ra chiêu quái quỷ gì nữa đây?

—-

"Cho nên, trải qua sự cố gắng của các quan phủ huyện nha, khoản bạc các nơi ủng hộ thiên tai được tập trung lại, tổng cộng lên tới tám mươi vạn lượng bạc trắng." Chu Bách Xuyên một ngụm nói ra mấy chữ này.

"Hoàng thượng nhân đức a!" Các đại thần vội vàng hai tay ôm quyền nịnh bợ:" Nếu như không phải hoàng thượng ngày thường trị quốc đúng cách, dân chúng các nơi như thế nào lại giúp tiền tương trợ."

"Đúng vậy! Dạ Sát hoàng triều có một minh quân, được dân chúng kính yêu, chúng vi thần thật cảm thấy vui mừng vì hoàng thượng a."

Trong điện Dưỡng Tâm, Tây Môn Liệt Phong nhìn Chu Bách Xuyên cầm đầu mấy tên thần tử trong triều hướng hắn hổi báo chuyện quyên góp thiên tai sạt núi tại huyện Hầu Sơn, đáy lòng không nhịn được cười lạnh mấy tiếng, mấy lão già này đúng là quá tham, khoản quyên góp giúp thiên tai lên tới hai trăm vạn, đến trong miệng bọn họ lại biến thành chỉ còn tám mươi vạn.

Hắn cố ý nhíu mày:" Tám mươi lượng bạc, đối với dân chúng huyện Hầu Sơn mà nói có phải có chút quá ít rồi hay không?"

"Hoàng thượng, tám mươi vạn lượng đối với huyện Hầu Sơn mà nói, số lượng đã rất khổng lồ, lần này bởi vì lũ đến bất ngờ dẫn đến sạt núi đá rơi tàn phá nhà cửa, ảnh hưởng đến cuộc sống thường ngày của dân chúng, nhưng là tám mươi vạn lượng bạc phân phát đến quan phủ địa phương, vận dụng lực lượng tập thể xây dựng lại nhà cửa, hẳn là đã đủ rồi."

"Đúng vậy hoàng thượng, chỉ là một chuyện sạt núi nhỏ, toàn bộ cư dân ở địa phương cũng chỉ có mấy vạn hộ, tám mươi vạn lượng..."

"Ý của mấy vị đại nhân nói, đối phó với loại địa phương nhỏ bé này tám mươi vạn lượng căn bản là đã quá thừa rồi đúng không?" Chẳng biết từ lúc nào, Mộ Cẩm Cẩm giống như tiểu ma quỷ đột nhiên nhô ra tử cửa điện Dưỡng Tâm, sự xuất hiện của nàng, làm cho mấy vị đại thần sắc mặt nhất thời đại biến.

—-

Tám nhảm chút *thở dài*

không biết các nàng đã ai đọc truyện Vứt đi nương nương chưa?

ta đọc xong mà muốn đập laptop ra, điên không tả được. Đọc cái văn án rồi đến đọc hết truyện, càng đọc càng thấy điên mà lại không thể bỏ ngang chừng được, vì ta nghĩ kiểu gì hai anh chị cũng về với nhau, ây cơ mà kết cục lại ngược lại làm ta bức xúc quá. Đọc đoạn gần cuối, anh Điện hạ có nói:

"– Tiểu Văn, ta vẫn không hận nàng được... Ta... phải làm sao bây giờ? Chỉ vì nàng yêu ta... nên mới thấy áy náy với Phương Mực... mới có thể hận ta. Nàng hận ta cho nên nàng mới biến thành.. biến thành một người bạc tình bạc nghĩa... hận ta ép nàng bỏ rơi Phương Mực... hận ta.. yêu ta.. một kẻ vô tình...

– Tiểu Văn, bởi vì nàng chột dạ nên mới không muốn nghe ta nói, không cho ta nói hết. Nàng yêu ta!"

Ta cảm thấy đoạn này anh ý nói đúng suy nghĩ trong lòng của chị nữ chính, ta cảm thấy chị nữ chính căn bản yêu anh Điện hạ chỉ là ko nhận ra hoặc là không muốn nhận ra mà thôi.

Haizz! Cuối cùng thì cái kết thật sự làm ta buồn từ đêm qua sau khi đọc xog truyện này đến bây giờ, cứ nghĩ miên man mãi. Nàng nào đã đọc hết phiên ngoại spoil chút coi, ta sợ không dám đọc nữa *lau mồ hôi*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro