Lão bà luôn luôn đúng c2.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lão bà luôn luôn đúng.

Chương 2.2:

         Khi Tiêu Thải Hồng đi đến quán trà mà Hồng di hẹn trước, nhìn thấy nam nhân ngồi bên cạnh Hồng di, khôn mặt kia thật quen thuộc khiến người ta muốn oán hận. Trên mặt không thể nào nặn ra được một nụ cười.

         “Lại đây, lại đây, Thải Hồng !” Hồng di thân thiện tiếp đón, còn biểu cảm cứng đơ trên mặt       Tiêu Thải Hồng thì làm như không nhìn thấy. “ Nha, đây là Thái Dương a, các ngươi nhiều năm như vậy chưa có gặp qua, hôm nay coi như ngồi ôn lại chút chuyện cũ cũng tốt.”

         Kỳ thực nàng có thể quay đầu bỏ chạy lấy người, nhưng gia giáo của nàng cũng dạy cho nàng không thể là chuyện thiếu lễ phép như vậy. Vì thế nàng kiên trì tiến lên, nàng kinh ngạc khi thấy Thái Dương vì nàng mà đứng lên kéo ghế ngồi.

         Hiện tại là như thế nào đây? Hồng Môn Yến sao? Nàng chẳng qua là tới uống trà thôi mà! (bó tay)

         “Cám ơn!” bên ngoài thì giả bộ trấn định, trong lòng thì lại bất ổn không yên.

         Ngươi này là đang làm cái gì vậy? Tiên lễ hậu binh sao?

         “ Hẳn là” để lộ ra lúm đồng tiền trên mặt khi cười, Thái Dương một mục thân sĩ phong độ,            làm cho Tiêu Thải Hồng tim đập một phen.

         “ Ha ha a --- các ngươi mới có mấy năm không gặp thôi?”

         Hồng di thích nhất là loại gặp mặt thân cận mà cả hai bên đêu quen biết lẫn nhau. Nàng không cần lãng phí nhiều lời, lại có thể nhận lễ bà mối rất lớn, nàng cười đến mấy cái nếp nhăn đều muốn xô lại.

         “Bạn bè gặp lại nhau, hẳn là có nhiều chuyện để tâm sự. Ta trước tiên qua cửa hàng tiện lợi mua này nọ một chút, hai ngươi cứ từ từ tâm sự đi nha.”

         Ai muốn cùng hắn nói chuyện tán gẫu đâu? Cho dù giờ phút này Tiêu Thải Hồng đang ở trong lòng nói thầm, nhưng vẫn cứ hướng Hồng di gật đầu.

         Đợi Hồng di đi ra khỏi phòng trà, Thái Dương chậm rãi mở miệng, “ Nghe nói ngươi trở vè đã nhiều ngày, vừa vặn ta cũng đang vội, cho nên kéo dài thời gian gặp mặt với ngươi đến tận bây giờ, ngươi cũng sẽ không tức giận chứ?”

         Tiêu Thải Hồng nâng đôi mi thanh tú, trong mắt đem theo vài phần nghi ngờ.

         Cái gì cùng cái gì a? Có một lần nàng về quê, ngẫu nhiên ở trên đường nàng có gặp qua hắn, cái tên đáng ghét vô cùng này. Khi đó một cái cúi đầu chào hỏi hắn cũng lười. Tại sao bây giờ lại sinh ra nhiều lễ nghĩa như vây?

         Hơn nữa, còn dùng đến trường hợp gặp mặt này? Lại còng nhờ đến cả Hồng di.

         Bất quá bây giờ trưởng bối không có ở đây, cũng nên đi thẳng vào vấn đề nói chuyện lúc nãy.

         “ Ta vì sao lại tức giận? Chỉ là gặp mặt nhau thôi, cần gì phải sử dụng tới phương thức này đi? Ngươi biết rõ Hồng di……” nơi này chẳng là không biết “chi tiết” Hồng di? Một khi Hồng di ra mặt, chuyện này nên xử lí thế nào?

         “ Ta biết” không cần đợi nàng nói hết câu, hắn có chút không chịu nổi tính tình liền sáp miệng “ Là bởi vì Hồng di là bà mối, nên ta mói mời nàng tới ra mặt ước ngươi.”

         Ước nàng?

         Không phải là chính Hồng di là người tung vọng tưởng kéo tơ hồng?

         Này là có ý tứ gì? Tim Tiêu Thải Hồng đập mạnh. Nàng cũng khồn dám nghĩ tiếp nữa.

         Không thể phủ nhận, năm tháng trôi qua, hai người cũng không còn là hai tiểu hài tử không hiểu chuyện khi đó nữa. Trút đi vẻ ngây thơ, trông hắn có vẻ “ngon miệng” … ách, là thành thục hơn rất nhiều, dáng vẻ của một tiểu nam hài hay khi dễ nàng năm đó phảng phất đã không còn.

         Nhưng nàng mới không bị dáng vẻ giả dối đó lừa bịp, người này bản chất ác liêt, nàng sẽ không dễ dàng bị mắc mưu!

         “Ta nghĩ sẽ nhanh chóng cho ngươi nhập tich.” (đk hộ khẩu :D) hắn giống như ở trên thương trường, làm việc tuyệt đối không dây dưa dong dài. Ngay cả chung thân đại sự cũng như vậy, “ như vậy mà nói, hôn lễ sẽ định là chủ nhật của hai tuần sau đi.”

         “ Ngươi điên rồi!”không dám tin trừng mắt nhìn hắn, Tiêu Thải Hồng như bị bom đánh trúng, thiếu chút nữa không thể đứng lên. “Ai nói với ngươi là ta muốn lập gia đình?”

         Bình tĩnh nhìn nàng khẩn trương thất thố, hắn lại làm như không có việc gì, “ngươi đã đáp ứng lời mời của Hồng di, không phải sao?”

         Liền bởi vì Hồng di là bà mối nổi tiếng trong thôn, cả trai lẫn gái đều hiểu rằng nếu gặp mặt nàng chính là cả hai đều có ý tứ muốn tìm đối tượng thân cận. Mà cả hai đều có ý tứ, mà hắn cùng nàng đều có quen biết, như vậy còn có cái gì cần phải bàn sao? Quá lãng phí thời gian!

         “ Đó là mẹ ta muốn thế. Cũng không phải suy nghĩ của ta.” Nàng liều mạng phủ nhận.

         Cho dù nàng ngẫu nhiên cảm thấy tịch mịch thì có làm sao? Cho dù nàng rất muốn có người đứng sau an ủi nàng thì như thế nào? Dù sao nàng cũng không nghĩ người đó là hắn.

         “ Thải Hồng, chúng ta đều không còn trẻ nữa.” Hơn nữa đều đã đến tuổi nên gả cưới, thật không hiểu này lý do có gì khiến nàng phải do dự? “ Ngươi 28, ta 32, không có cái gì tam, lục, cửu mà phải kiêng kị. Chúng ta là rất thích hợp.” (tuổi có đuôi là những số này thì kiêng cưới.)

         Mắt trợn trắng, Tiêu Thải Hồng bị logic của hắn làm cho đầu váng mắt hoa.

         “ Ta sẽ không vì tuổi của mình, muốn kết hôn liền kết hôn; Ngươi nghĩ như thế nào ta lại còn không biết a, ta chính là không cần một cuộc hôn nhân như vậy. Bye! Bye!”

         Mang theo một chút nôn nóng, nàng nhanh chóng cầm lấy ba lô định bỏ của chạy lấy người.

         “ Thải Hồng!” Thái Dương giữ chặt cánh tay của nàng, không muốn để cho nàng dẽ dàng rời đi như thế, “ Ta tệ như vậy sao? Vì sao ngươi vừa nhìn thấy ta liền vội vã rời đi?”

         Không phải không nhìn ra tâm tình của nàng thực nóng nảy, hắn chính là không nghĩ mình để lại cho nàng ấn tượng kém như vậy, kém đến ngay cả ngồi uống trà chiều nàng cũng không muốn.

         “ Đùa giỡn cái gì vậy?” Thải Hồng kinh hô, lại một lần nữa ngồi xuống. “ Nhỏ tiếng một chút có được không, chẳng lẽ ngươi không biết mình là người trong mộng của tất cả nữ nhân trong thôn? Lời này truyền đi, ta còn dám xuất môn sao? Ngươi là muốn hại ta bị chém chết đầu đường nha.”

         Chỉ biết người này chưa từng có hảo tâm, chưa từng có!

         Thái Dương không vì vậy mà vui cười, ngược lại lạnh nhạt cười nhạo một tiếng, “ Tình nhân trong mộng? Ít nhất ngươi cũng sẽ không cho là như vậy?”

         Kỳ thực nàng tránh tâm địa rắn rết của hắn là có thể lý giải, hắn phải quá rõ ràng khi còn nhỏ đã làm bao nhiêu chuyện khi dễ nàng ngu xuẩn, nhưng nàng lại không biết, chính hắn đã mang loại tâm tình gì khi khi dễ nàng.

         Hắn thích nàng, cho tới bây giờ cũng chưa từng thay đổi.

         Khi còn trẻ hết sức lông bông, không hiểu tình hình trong năm tháng, nghĩ tới làm cho nàng chú ý đến sự tồn tại của chính mình là ý tưởng cùng mục đích duy nhất. Không biết loại hành động này lại đem lại kết quả trái ngược --- nàng sợ hắn, thậm chí oán ghét hắn, mà này là kết quả mà chỉ số thông minh năm đó không thể dự đoán trước được.

         Nếu có thể chọn lại, hắn sẽ chọn phương thức thành thực mà tiếp cận nàng, làm cho nàng thấy tâm ý của hắn mà không một mực bài xích.

         “ Ngươi thần kinh a!” khuôn mặt nhỏ nhắn cảu nàng có chút nóng lên, tim cũng mạc danh kỳ diệu mà nhảy càng nhanh. “ Nhiều nữ nhân như vậy thích ngươi còn chưa đủ? Còn thiếu ta sao? Ta…”

         “ Này cũng không phải là điều ta muốn.” mắt của hắn sáng ngời, nhanh chóng lấy lại vẻ kiên định, “ Ngươi đủ thông minh, sẽ hiểu rõ ý tứ của ta.”

         Oa a… người này bản tính ác liệt vẫn không thay đổi! Chẳng lẽ là biết nàng vừa bị bạn trai đá đi không lâu, cố ý tổn hại nàng sao?

         Cũng không đúng, hắn làm sao biết mình ở Đài Bắc xảy ra chuyện…quên đi, nghĩ nhiều hại não, không muốn.

         Tâm tình đã ổn định, nàng nghĩ muốn rời khỏi phòng trà, “ Ta nghĩ muốn về nhà.”

         Sau kiên trì của Thái Dương, cùng chào tạm biệt Hồng di xong, nàng không thể không ngồi xe của hắn, để cho hắn đảm nhiệm công việc của một hộ hoa xứ giả, mặc dù nàng cho rằng mình cũng chẳng phải một đóa hoa. [ viên tử hoa còn có khả năng]. ( bạn không biết hoa này)

         Xuống xe, không thể tưởng tượng có một sự thật tàn khốc đang đợi nàng, thật đúng là ngoài dự liệu.

         “ Thải Hồng” tự tạo cho mình tạo hình lạnh lùng đeo kính râm, Lâm Đại Vĩ dáng vẻ đầy thu hút từ trên một chiếc xe cao cấp bước xuống, tiến về phái Thải Hồng.

         Nữ nhân này lại câu được một kẻ ngốc lắm tiền nào đó đâu?

         Hắn thế nào cũng không hiểu được nàng có cái khả năng này?

         Tiêu Thải Hồng nhìn rõ người tới, khuôn mặt từ đỏ hồng nháy mắt liền chuyển sang trắng xanh,  đứng bên của xe không biết làm sao.

         Thái Dương từ chỗ ghế lái bước xuống, nhận thấy Thải Hồng có điểm không thích hợp theo mắt nàng nhìn tới, liền thấy một người đàn ông xa lạ, hắn nhíu nhíu mày.

         Tương đối cho Thái Dương xem kỹ mâu quang, Lâm Đại Vĩ đáp lại bằng một ánh mắt xem thường. Ngược lại mặt hướng Tiêu Thải Hồng “ ta mang bằng hữu đến nhà ngươi tiêu phí, ngươi cần phải tính ưu đãi nha.”

         Tiêu Thải Hồng nhìn đến nữ tử yêu mị phía sau Lâm Đại Vĩ, thân mình có chút lảo đảo.

         “Thải Hồng, chúng ta vào thôi.” Âm thầm đỡ lưng nàng, trong lòng Thái Dương hơi động. “ Vị tiên sinh này, nếu ngươi đã là bằng hữu của Thải Hồng thì chúng ta đương nhiên sẽ có giá ưu đãi đặc biệt, sẽ không cùng ngươi so đo tính lãi.”

         Lâm Đại Vĩ làm sao mà không nghe ra trong lời nói của Thái Dương đầy hèn mọn. Hơn nữa bạn gái mới lại đứng đây nhìn rõ hết thảy, bao nhiêu phong độ đều bị bọn họ làm cho mất hết.

         “ Ai! Ta cùng Thải Hồng cũng không phải là bằng hữu bình thường nha!” Dường như ý định làm cho Thái Dương xem, hắn hất hàm dưới, “ Chúng ta đã từng kết giao qua.”

         Thái Dương nhướn mày, cảm giác thân thể Thải Hồng trở nên cứng ngắc, hắn đưa tay thêm, gắt gao ôm lấy vòng eo của nàng, rõ ràng trước mắt tên nam nhân khiến người ta buồn nôn kia, “ Đi thôi, cẩn thận một chút.”

         Tiêu Thải Hồng giờ phút này thực cảm tạ hắn.

         Nguyên tưởng rằng với tính cách ác liệt của hắn, ngay khi thấy nàng gặp họa, sẽ ở trên miệng vết thương mà sát thêm chút muối, không nghĩ tới hắn không những không làm như vậy, còn một mực giúp đỡ nàng, làm nàng cảm động vạn phần.

         Dù sao khi đang lúc thương tâm, nàng vẫn cần một trụ cột.

         “ Uy! Ngươi là không nghe thấy lời ta nói có phải hay không?” Lâm Đại Vĩ quyết không chịu từ bỏ ý định.

         Chính nữ nhân đã từng bị mình đá đi, nay lại câu được một namg nhân có tiền hơn mình, thực tại khiến cho hắn rất khó chấp nhận, lại còn trước mặt bạn gái mới của hắn mà cùng với nam nhân kia không coi hắn ra gì, cho nên vô luận thế nào cũng phải nói cho lại một phen.

         “ Kia thì thế nào?” Thái Dương rốt cục nâng mắt nhìn hắn, nhưng mâu trung lại mang theo khinh bỉ. “ Mặc kệ ngươi cùng Thải Hồng đã từng có quan hệ gì, hiện tại nàng là của riêng ta, ngươi chỉ cần quản cho tốt nữ nhân của mình, tránh để cho nàng đến tìm Thải Hồng gây phiền phức.”

         Tiêu Thải Hồng gắt gao ôm chặt cánh tay kia, trong lòng không hiểu vì sao trước kia mình có thể yêu một tên nam nhân lòng dạ hẹp hòi như vậy?

         Bởi vì hắn nói lời ngon tiếng ngọt sao?

         Hay bởi vì chăm sóc quam tâm của hắn?

         Những ưu điểm đó hoàn toàn không có, có lẽ khi nàng một mình ở Đài Bắc, khoảng thời gian cảm thấy tịch mịch có người ở bên tâm sự, mạc danh kỳ diệu cho rằng đây là tình yêu, mù quáng không nhìn rõ hết thảy đi?

         Trong thời gian cùng hắn kết giao, nàng luôn vì hắn mà hỏi han ân cần, luôn vì hắn mà một lòng đánh đổi, mà hắn, trừ bỏ những lúc cùng nàng ăn cơm, mang nàng đi xem phim, thật hiếm thấy có địa phương nào khác mà hắn có mặt cùng với nàng.

         Nàng lúc ấy cũng thật thỏa mãn, bây giờ nghĩ lại, thấy mình đúng là một nữ nhân ngu xuẩn mà.

         Cái này là tử nhỏ luôn khi dễ nàng Thái Dương, tuy rằng không lời ngon tiếng ngọt, nhưng lại xác định cho nàng một cái tương lai, hơn nữa khi ở giờ phút khiến nàng bất lực như thế này, hắn lại ở một bên đưa tay ra giúp đỡ. So sánh hai người với nhau, Thái Dương quả thật tót hơn Lâm Đại Vĩ rất nhiều.

         Nhưng nàng lại vì một lý do nông cạn như vậy mà đem bản thân giao cho hắn sao?

         Mặt ngoài là công phu mà ai cũng biết làm, có lẽ đây là hắn cố ý diễn trò cho nàng xem? Có câu ‘lâu ngày thấy nhân tâm’, có lẽ nàng nên cần thời gian để xem xét động cơ cùng tâm ý của Thái Dương.

         Dù sao nàng với hắn lúc đó miễn cưỡng cũng có thể coi là thanh mai trúc mã, hơn nữa lại cách xa như vậy thời gian cùng khoảng cách. Nàng vừa mới về quê không lâu, hắn lại đưa ra yêu cầu muốn kết hôn, thực là quá mức đường đột, trong lúc nhất thời rất khó thuyết phục chính mình gật đầu…

         Nhìn nhìn lại đi, có lẽ hắn cũng là cái dạng nam nhân như vậy cũng nói không chừng.

         “ Uy, uy, uy, ngươi đã rõ ràng, Thải Hồng là nữ nhân bị ta vứt bỏ nha!” Lâm Đại Vĩ tức giận, nói năng bắt đầu không có suy nghĩ, “ nhặt của ta dâm nữ còn cao hứng như vậy, ngươi thực có bệnh---ân!”

         Còn chưa kịp nói xong, một cú đấm nặng nề đã dừng lại trên bụng của hắn. Nhất thời ăn đau, hắn gập người lại, chân như nhũn ra, ngồi quỳ xuống mặt đất.

         Bạn gái mới của hắn thét chói tai, đứng từ xa mà không dám tới gầm, Tiêu Thải Hồng ngây ngẩn cả người. Không thể đoán trước được ý niệm bảo vệ nàng của Thái Dương lại mạnh mẽ đến thế.

         “ Đáng… chết…ngươi!” Lâm Đại Vĩ hai mắt phiếm hồng, bụng đau thắt cơ hồ muốn rớt nước mắt.

         Có lẽ vì tiếng thét chói tai của nữ nhân kia hết sức bén nhọn, Hoàng Tú cùng trượng phu là Tiêu Vi Tiên từ trong nhà lao ra, đằng sau còn kéo theo cả mấy vị khách nhân muốn xem náo nhiệt. Kinh ngạc cùng mạc danh kỳ diệu nhìn thấy cảnh tượng sắp khống chế không nổi này.

         “ Thái Dương, ngươi như thế nào lại đánh người?” Hoàng Tú nhìn Thái Dương lớn len, biết hắn là một đứa nhỏ tính tình lương thiện. Cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe qua hắn dùng bạo lực với người khác. Hiện tại là đang xảy ra chuyện gì, tai sao hắn phải sử dụng nắm đấm như vây?

         Thái Dương nghiến răng, mắt trợn lên nhìn gã nam nhân đang cuộn tròn lại Lâm Đại Vĩ.

         “ Khá lắm Thải Hồng!” một giọt mồ hôi từ bên thái dương hắn chảy xuống làm cho bộ dáng của hắn bây giờ thậy chật vật. “ Ta nghĩ ngươi là một người không có mắt đâu, cư nhiên chọn phải một nam nhân yêu bạo lực, ta xem về sau khó bảo toàn sẽ không phát sinh bạo lực gia đình, ha.”

         Thái Dương giật giật mắt, hai nắm đấm giữ chặt,

         “ Ngươi cái người này tại sao lại nói như vậy?” không quen người nhưng quen đất (câu này ta chém, nguyên văn là ‘nhân không thân thổ thân’), Thái Dương bất luận thế nào cũng là con của huynh đệ kết nghĩa, bây giờ còn liên quan đến cả con gái nhà mình, Tiêu Vi Tiên thế nào cũng không thể nhịn, bèn lên tiếng đáp lời “ Thải Hồng, người này từ đâu đến?”

         “ Ngươi quản ta từ đâu đến?” Lâm Đại Vĩ còn không biết lui còn tưởng mình bị đánh sẽ chiếm ưu thế, đúng lý hợp tình nói với Tiêu Vi Tiên một câu, “ Ta là người đàn ông đã không cần đến Tiêu Thải Hồng nữa, như vậy ông vừa lòng rồi chứ?”

         “ Ngươi!” Thái Dương muốn điên lên rồi, tiến lên túm lấy cổ áo của hắn, nắm lấy thân hình không được cho là khôi ngô của hắn lên.

         “ Đủ rồi!” thở sâu, Tiêu Thải Hồng cuối cùng cũng nhìn rõ tính cách kém cỏi của Lâm Đại Vĩ , nàng tiến lên, kéo cánh tay Thái Dương , “ không cần cùng loại người này sinh khí, không đáng.”

         Thái Dương thâm thúy nhìn nàng một cái, không cam tâm tình nguyện đem Lâm Đại Vĩ đá sang một bên.

         “ Cái gì không đáng?” Lâm Đại Vĩ đưa tay gạt gạt khóe miệng, kiêu ngạo cười to ra tiếng, “ là ai giống như áo da đường dán vào ta? Là ai van xin ta đừng rời khỏi? Tiêu Thải Hồng, câu được một kẻ có tiền liền trở mặt, hay cho một nữ nhân thủy tính dương hoa!”

         Tiêu Thải Hồng sắc mặt trắng nhợt, đôi môi run rẩy “ Lâm Đại Vĩ, mong ngươi giữ phong độ một chút!”

         Vốn định thôi, chuyện kết giao đã muốn kết thúc, không muốn ở trước nhiều người như vậy đem ra để làm mất mặt. Hơn nữa lời hắn nói căn bản là vô căn cứ, ngộ nhỡ người không hiểu chuyện lại đi tin lời hắn thì biết tính sao đây? Nàng vẫn muốn ở trong thôn mà sống an ổn đâu.

         “ Ta, nam nhân có phong độ giống như ta cũng không nhiều lắm.” Lâm Đại Vĩ do không biết chính mình khứu thái chồng chất, vẫn muốn tranh ít mặt mũi trở về. “ Dù sao cũng là người ta đã dùng qua, lại có người muốn nhặt ve chai, ta cần gì phải ngăn cản a?”

         “ Ta cũng không có cùng với ngươi thế nào!” Tiêu Thải Hồng không khống chế được, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ.

         Có nữ nhân nào chịu được người ta nói mình một câu dam nữ, bằng một cách rách nát hình dung. Hắn đem nữ nhân trở thành cái gì?

         Lâm Đại Vĩ cười đến càn rỡ, không biết sống chết mà tiếp tục thêm mắn thêm muối, “ Cái kia ai, ngươi hẳn là cũng chưa dùng quá nàng đi?  Chậc! chậc! cùng vói cá chết giống nhau, vẫn là để lại cho ngươi từ từ thưởng thức đi!”

         “ Lâm Đại Vĩ! Ngậm cái miệng chó của ngươi lại!”

         Tiêu Thải Hồng thực sự tức giận, không thể chấp nhận chuyện hắn đem chuyện không có đổ lên đầu mình, ảo não muốn xông lên đá cho hắn một cước.

         “ Ta muốn với ai cùng nhau là tự do của ta. Ngươi quản được sao?”

         “ Ta cũng không tin nam nhân này còn muốn đuổi theo ngươi này nhị thủ hóa!” giương lên ác độc ý cười, Lâm Đại Vĩ đắc ý. ( nhị thủ hóa là gì???)

        “Ta muốn!”

         Trầm thấp hai chữ, kỳ tích dường như trong nháy mắt con ngươi mang đầy tức giận khẽ linh động. Không chỉ Lâm Đại Vĩ ngây ngẩn cả người, ngay cả Tiêu ba Tiêu mẹ cùng những người đứng xem đều ngây ngẩn cả người.

         Đôi mắt xinh đẹp của Thái Dương chăm chú nhìn Thải Hồng, phảng phất như trong đôi mắt ấy chỉ có mình nàng. “ Gả cho ta, Thải Hồng.”

         Tiêu Thải Hồng hai chân mềm nhũn, phản ứng của Thái Dương quả thực vượt qua suy nghĩ của nàng gấp trăm ngàn lần.

         Một cái tiến lên liền đỡ lấy nàng hai chân đang nhũn ra, thanh âm vẫn ôn nhu như trước, “ bất luận tới khi nào ngươi gật đầu, ta đều sẽ kiên nhẫn chờ đợi.”

         Tiêu Thải Hồng sắc mặt khẽ động nhìn tuấn nhan của hắn, trăm ngàn tế bào trong cơ thể như muốn thúc giục nàng đáp ứng lời cầu hôn này, làm nàng không dừng được quý chiến đứng lên.

         “ Phải a, Thải Hồng, nam nhân tốt như Thái Dương tìm đến bao giờ mới ra a?” một vị khách nhân kiêm hàng xóm không nhịn được cũng phải nói thêm vào.

         Có đôi khi thưc mạc danh kỳ diệu, rõ ràng những người này đều là những người đứng chỉ một bên xem chuyện tốt, một khi đẫ có người đứng ra lên tiếng như vậy mọi người sẽ ba ba mà xuất hiện nhanh chóng, ví dụ như giờ phút này.

         “ Nhận lời đi a, làm sao có thể đem cái loại nam nhân heo chó không bằng kia mà so sánh với Thái Dương a. Nhìn xem, Thái Dương sau này sẽ là người làm chuyện lớn nha. Loại người như hắn có đốt đèn lồng đi tìm cũng không thấy a.”

         “ Cái kia xú nam nhân miệng chó không thể mọc ngà voi, ta mới không tin Thải Hồng của chúng ta lại tệ như hắn nói nha. Tốt xấu gì ta đã từng đổi ta cho nàng, bế nàng. Nói như ngươi, thực không có khả năng!”

         Nếu như không khí quá mức ngạt thở, nàng thực quả muốn cười to ba tiếng nha.

         Người hồi nhỏ đã thay tã cho nàng, bế nàng cùng với chuyện này có liên quan gì sao? Bất quá từ một góc độ khác mà ngẫm lại, này là bá bá hàng xóm, a di đã thay tã cho nàng đối với nàng thật giống như người thân. Khi nàng gặp khó khăn đều đứng ra giúp đỡ, thật khiến nàng cảm động.

         “ Các người ỷ đông hiếp yếu. Hừ!” Lâm Đại Vĩ còn chưa có kết thúc đã thấy tất cả mọi người đều đứng về phía Thải Hồng cùng Thái Dương. “ Kia chính là nữ nhân yêu ta muốn chết, nếu nàng gả cho người khác, đầu ta sẽ chặt xuống cho các người ngồi!”

         Tiêu Thải Hồng quay mạnh người lại, trừng mắt nhìn Lâm Đại Vĩ, “ ngậm cái miệng thối của ngươi lại!”

         “ Thế nào? Bị ta nói trúng tâm sự thẹn quá hóa giận?” Lâm Đại Vĩ đắc ý, nam nhân này đắc ý.

          Lá gan cũng phồng to hơn thật làm người ta giận sôi.

         “ Nàng chính là một lòng muốn gả cho nam nhân như ta, nhưng ta lại không cần nàng. Thế nảo? Thải Hồng, bây giờ ngươi van xin ta đi, có lẽ ta còn rủ lòng từ bi lo lắng.”

         “ Lo lắng cái rắm!” tất cả máu đã dồn hết lên não, Tiêu Thải Hồng dùng câu nói thô bỉ nhất cuộc đời mắng hắn, xoay người nói với Thái Dương “ Thái Dương, ta đồng ý gả cho ngươi!” (*vỗ tay*)

         Trừ bỏ Lâm Đại Vĩ ánh mắt choáng váng ở đó ra, tất cả mọi người đều  hưng phấn vỗ tay dậy lên, bao gồm cat Hồng Tú và lão phu Tiêu ba ba, mọi người cho rằng đây là quyết định thông minh nhất cuộc đời nàng.

         “Ân!” Khẽ nhếch khóe môi, Thái Dương vui sướng nở nụ cười, đưa tay khẽ vuốt gương mặt nàng, “ Chúng ta kết hôn đi!”

         Hết chương 2. Dài gần chết TT^TT.  Bạn lê lết mãi giờ mới xong. Các tình yêu! Tơm XQ một cái cho lên tinh thần nào ^^. * chìa mặt*

Ed: Linhxq.

Thanks for reading!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#linhxq