Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khi Hạo Tử và Lư Dã thức dậy cũng đã 9 giờ hơn, hai người đỉnh nguyên đầu ngốc mau đi xuống lầu, Vương Bạch thì đã ở dưới phòng khách đang ngồi xem tivi.

Nhìn khéo mắt cậu hơi đỏ, hai người cũng không nói gì, tính tình của cậu đơn giản lại lần đầu đi xa nhà, khóc cũng là bình thường.

Ba người vào bàn ăn sáng, ăn xong thì chuẩn bị đi ra ngoài chơi.

Hôm nay cả ba người đi từ đầu bên này tới cuối đầu bên kia, chơi nguyên ngày vui vẻ vô cùng.

Sáng ngày hôm sau, Vương Bạch một người đi ra ngoài, hôm qua cậu để ý có mấy chỗ đang mướn người, cậu phải đi hỏi xem xem như thế nào, đi hết ba bốn nơi, nhưng lý do thấy mặt cậu còn nhỏ nên không dám nhận. Nhìn cửa hàng tiện lợi 24 giờ trước mặt cậu tự cổ vũ mình một hơi rồi bước vào, nếu hôm nay không được thì ngày mai cậu sẽ đi xin tiếp, cậu nghĩ.

" Kính chào Quý khách".

" Chị ơi, ở đây có cần mướn thêm người không ạ."Vào trong cậu liền thấy có một chị gái xinh đẹp, đứng mở cửa, cậu hơi thấp thỏm hỏi.

Nhìn cậu ngoan ngoãn lễ phép, Văn Nhã cũng nhỏ nhẹ trả lời cậu.

" Em muốn làm thêm sau, bao nhiêu tuổi rồi?"

"Em 18 tuổi rồi ạ"

" Tên gì?".

" Em tên Vương Bạch ạ ".

Nhìn cậu căng thẩn cô cũng không tiện hỏi thêm gì nữa, mà chỉ dẫn vào văn phòng, bảo cậu ngồi xuống rồi đổ cho cậu một ly nước, còn cô thì lấy điện thoại gọi cho quản lý. Hai người đợi khoảng 10 phút thì có người mở cửa bước vào, một trung niên đại thúc, cao khoảng 1m55, thân hình hơi mập mạp nhưng rất rắn chắc, thấy ông vào cậu vội vàng đứng lên.

" Chào chú".

Ông mới 45 già ở đâu mà kêu bằng chú ông còn chưa tới 50 tuổi đâu ông không vui, nhíu mày nhìn tên nhóc đứng cuối chào trước mắt.

" Được rồi, ngồi xuống đi." Cậu ngồi xuống ngước mặt lên ông mới thấy gõ bộ dáng cậu thế nàu, tóc mái mược mà dài tới mí mắt, che khuất hết nữa khuôn mặt, mắt to tròn ngây thơ, lông mi vừa dày vừa dài, nước da rất trắng, mũi nhỏ cao vừa phải, môi cũng nhỏ, khuôn mặt phúng phính non nớt, nhìn cậu như vậy ông cũng không nỡ làm mặt lạnh với cậu mà hiền lành cười nói chuyện.

" Cháu còn đi học à?"

" ....Dạ " cậu hơi băn khoăn một lúc rồi mới trả lời, sáng nay mấy chỗ khác cũng hỏi cậu y như vậy, nghe cậu trả lời còn đi học thì không đồng ý mướn cậu nữa, nhưng cậu không muốn nói dối nên thành thật trả lời.

" Ở gần đây chỉ có một trường học, cháo học ở đó à." Thấy cậu gật đầu, ông mới nhíu mày nói tiếp. " Đi làm rồi có theo bài kiệp không, thi vào trường đó khó lắm, cháu nghĩ kỹ lại đi." Năm sau ông muốn cho con mình thì vào trường học này, nên đã điều tra tư liệu nên hiểu rất rõ, trường này ở trong nước hay ngoài nước đều rất nổi tiếng không phải ai muốn vào học cũng được. Cho dù giàu có cỡ nào nhưng mà học không tốt họ cũng không nhận. Trường này ra học sinh ai cũng thành công, như mỗ xx là tiến sĩ ngành y học, hoặc mỗ yy là tổng giám đốc Công ty lớn nàu đó..v.v. nên ông không muốn cậu nhóc trước mặt bỏ qua cơ hội khó khăn này.

" Cháu làm việc được ạ, cũng sẽ không rơi xuống học tập, chú cho cháu làm đi ạ." Cậu hồi hộp đến nổi nói năng lộn xộn. Thấy cậu như vậy ông cũng không đành lòng, quần áo trên người cậu chất liệu không tốt, mà còn giật tẩy đến trắng bệch, nhìn là biết gia đình không khá giả gì, lại ngoan ngoãn lễ phép nữa nên ông đồng ý, tuy có hơi băn khoăn về việc học tập của cậu, nhưng nghĩ lại thì gia đình giàu có sẽ không cho con mình vừa đi học vừa đi làm như thế này nên ông đồng ý luôn, có gì tới lúc đó kiếm việc gì nhẹ nhàng cho cậu nhóc làm là được

" Được rồi, được rồi." Lấy tờ giấy ở trên bàn ông đưa cho cậu." Điền thông tinh của cháo vào đây, nhớ điền cả số điện thoại, khi nào đi làm chú điện." Ông đúng là người thiện lương mà, nên mới có thể trẻ lâu như vậy! Bỏ qua sự thật là ông đã 45 tuổi.

" Dạ"
  ...........

Về tới nhà cậu còn lân lân, không ngờ ngày đầu tiên đã có thể xin đến việc làm cậu vui vẻ nghĩ, mở cửa cậu chạy nhanh lên lầu muốn báo tinh vui cho hai người bạn thân, thấy cửa phòng của Lôi Dã mở cửa nhưng không có ai, nên cậu bước sang phòng Hảo Tử gõ cửa, đợi một lúc lâu mà không thấy ai trả lời nên cậu đành mở cửa bước vào." Tớ vào nhé....".

" A..... Buông...r ...a...~~~".

Nghe tiếng cậu nghi hoặc bước nhanh vào" làm sao vậy, Hạo Tử".

"Suỵt......"

Trên giường, Lư Dã và Hạo Tử nằm cùng nhau đắp lên chăn, Lư Dã thì chường người qua bên Hạo Tử che khuất mặt cậu, nhìn không rõ cậu  ngủ hay đang thức. Còn Lư Dã thì quay đầu nhìn về phía cậu, ra hiệu không cho cậu nói chuyện lớn.

" Hạo Tử ngủ rồi, cậu về phòng trước đi, có gì chiều nói."

Tuy gần cậu muốn kể chuyện vui của mình cho bạn bè cùng nghe, nhưng sợ Hạo Tử mệt nên cậu gật đầu, nhẹ nhàng bước ra ngoài rồi cẩn thận đống cửa, đi về phòng, tuy hơi nghi hoặc, lúc nãy cậu rõ ràng nghe tiếng của mập mạp nhưng vào thì cậu đã ngủ rồi, chắc là mình nghe lầm, cậu nghĩ như vậy rồi nhảy lên giường, lăn mấy vòng thoải mái ôm gối đầu, rồi ngủ lúc nào không hay.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro