Chương 4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian trôi nhanh.

18 tuổi, Vương Bạch đã là trạng nguyên toàn quốc, nên cậu được miễn học phí, vào trường tốt nhất ở H thị.

Lư Dã với Hảo tử cũng đậu cùng trường với cậu.

Còn Tuấn Hưng quyết định không học tiếp, gia đình cậu không đủ kinh tế, ý chí cậu cũng không phải ở học tập mặt trên, tuy có hơi đáng tiếc nhưng mọi người có một cách sống khác nhau, không học tiếp chưa chắc là không tốt, học tập là thu thập tri thức, nhưng thực hành trong đời sống càng quan trọng.

Nhà ga xe lửa.

Tuấn Hưng: " lên đường mạnh khỏe, lần sau về tụ một tụ".

Tử Hạo:" Đương nhiên, tới lúc đó làm ăn thành công đừng quên anh em là được" nói rồi tặng cậu một đắm.

Lư Dã: " Cố lên! Có gì cứ gọi điện thoại". Sau này mọi người quen thuộc hơn mới biết gia cảnh của cậu cũng không bình thường. Nhưng tình cảm của mọi người thuần túy từ hữu nghị, từng chút, từng chút mà ra, cũng không liên quan một chút gì về tiền bạc. Lúc trước gia đình  Lư Dã có một chút lục đục nên đưa cậu đi tránh đầu sống ngọn gió. Một năm trước cũng đã giải quyết không sai biệt lắm, muốn tiếp cậu về, nhưng chỉ còn một năm nữa là đã tốt nghiệp cấp ba, với lại trường học dạy cũng không kém nên cậu quyết định ở đây học, bọn họ cũng tính sẵn nếu điểm số không kém nhiều lắm thì có thể vào cùng một trường học chiếu cố lẫn nhau, nếu được thì cùng nhau đi, còn không được thì cậu sẽ đi về, nhưng thần may mắn vẫn đứng ở bọn họ bênh này.

Vương Bạch:" Cố lên! Cậu sẽ làm được,  chúng tớ điều tinh cậu đâu." Tuấn Hưng đang có ý định mở công ty vận chuyển, bọn họ không giúp được gì cũng chỉ có thể cổ vũ về mặt tinh thần .

Bốn người nói chuyện, một lúc thì xe lửa tới, bốn người ôm lại cùng nhau nói lời tạm biệt, trước khi bước lên xe  "Khi nào rảnh nhìn một chút tớ ba, mẹ ."

 Vương Bạch quay đầu nhìn Tuấn Hưng trịnh trọng nhờ vả" Yên tâm đi " Tuấn Hưng rặt đầu nhìn ba người họ bước lên xe, cậu đứng thật lâu nhìn theo con tàu càng ngày càng xa.

Vương Bạch và Hạo Tử không cho người nhà đưa đi, sợ lúc đó lại thương cảm, lúc ở nhà cũng đã khóc một chặn rồi nếu mà đến đây đưa sẽ khóc nữa cho mà xem, nếu thấy vậy hai người họ cũng sẽ chịu không nổi, dù sau bọn họ có ba người, có chuyện gì cũng có thể tiếp ứng lẫn nhau, vẫn là ở nhà đi không cần đưa, có kì nghỉ bọn họ cũng sẽ về, nên có đưa hay không cũng không sao, quan trọng là sức khỏe, khóc nhiều thương thân mình không tốt.

Trên tàu hơn 11 tiếng trước khi trời tối bọn họ cũng đã đến thành phố H.

"Các cậu trước cứ ở chỗ tớ, khi nào khai giảng thì chuyển qua,". Đi ra ngoài thì đã có người đến đón bọn họ, để đồ vào trong cốp xe Lư Dã quay đầu lại nói với hai người.

Vương Bạch với Hạo Tử nghe vậy thì gật đầu, hai người mới tới cái gì cũng không biết, vậy cứ để cho người ở địa phương như Lư Dã sắp xếp đi, còn hai cậu phủi tay đương chưởng quầy là được rồi, cả hai đều nhiệp quyết định.

Xe chạy khoảng 1 tiếng thì tới nơi, nhà của Lư Dã cũng gần khu mua sắm, cũng gần trường học đi bộ khoảng 15' là tới.

Bên ngoài là đường cái tuy hơi ôn ào, nhưng phòng bên trong cách âm rất tốt, rất yên tĩnh, nhà rất rộng bên phải là phòng khách hai chậu cây xanh được để hai bên cửa sổ, đi tiếp là nhà bếp và nhà vệ sinh, cầu thang chỗ ngoặt cũng được trồng cây xanh bước lên lầu thì có ban công, hoa nở rất đẹp, bên phải có bặt than lên sân thượng, bên trái là bốn phòng ngủ. màu chủ đạo trang trí phòng là màu vàng nhạt nhìn vào rất ấm áp, đồ đạt đầy đủ hết rất tiện lợi.

" Ha" hai người bước vào trong nhà hơi lạnh phà vào mặt làm hai người sung sướng kêu lên, ở bên ngoài cũng quá nóng rồi.

Quản gia đi phía trước, sau là Lư Dã rồi mới tới hai người họ, hai người khoa trương kêu lên, nhưng không ai xem thường hoặc trê cười bọn họ, dù sau thì cũng là con nít, lần đầu lên thành phố, gặp gì mới lạ cũng sẽ tò mò.

" Thiếu gia, đây là dì Lý và con của cô ấy Thuý Ngọc, sẽ ở đây chăm sóc cho thiếu gia, cùng với Vương thiếu gia và Trần thiếu gia".

"Thiếu gia, Vương thiếu, Trần thiếu hảo.

Hai người lấp bấp cũng lung tung nói theo" Xin chào ".

Quản gia nhìn thiện ý cười cười, biết hai người không được tự nhiên, ông kêu giúp việc đem hành lý của mấy thiếu gia đem lên phòng, sắp xếp ổn thỏa hết thảy, ông nói với thiếu gia một tiếng rồi đi về nhà lớn báo cáo công việc.

Mọi người sắp xếp đồ đạc gọn gàng rồi cùng nhau xuống ăn cơm, Hạo Tử vừa ăn vừa nói" ăn xong rồi ngủ tớ chịu hết nổi rồi" Vương Bạch với Lư Dã gật đầu đồng ý, bọn họ cũng mệt chết rồi " có gì ngày may lên nói tiếp". Vương Bạch ăn rất chậm đợi cậu ăn xong hai người kia đã đi ngủ, biết mình ăn lâu nên cậu kêu dì Lý đi ngủ để cậu dọn dẹp.

Ngày hôm sau tờ mờ sáng theo thối quen Vương Bạch thức dậy, đánh răng xúc miệng, nhìn thời gian còn sớm cậu lấy tập ra ôn bài, đến khoảng 7 giờ cậu đi ra nhìn hai phòng đối diện nhưng chưa có thấy động tĩnh gì, thấy vậy cậu lấy điện thoại gọi cho Tuấn Hưng nhờ cậu nói với cha, mẹ mình, cậu đã tới nơi, kêu bọn họ đừng lo lắng, hai người nói thêm một lúc nữa rồi tắt máy. Cậu nhìn chằm chằm chiếc điện thoại cũ trong tay nhớ lại một tuần trước khi đi cha,mẹ đưa cho cậu cái này, vì sợ cậu có chuyện không biết nhờ vả ai nên cha mẹ đã lấy tiền học bổng mà cậu có ý định lấy để sửa chữa ngôi nhà, cho cậu mua chiếc điện thoại này để có gì tiện liên lạc.

Ngồi trong ngôi nhà rộng lớn mà yên tĩnh tự nhiên cậu nhớ ngôi nhà nhỏ đầy ắp tiếng cười của mình quá. Cậu nhớ cha, nhớ mẹ, nhớ anh hai, chị ba, nhớ mấy đứa em nhỏ, cậu muốn về nhà, cậu không muốn khóc đâu hu hu bây giờ cậu không học nữa có được không a, nhưng mà tiền xe lửa mắc lắm, cậu phải làm sao đây, cậu nhớ nhà lắm rồi Oa....Oa, cậu mất khống chế mà khóc một hồi.

Hết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro