Chương 3. bí mật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không muốn nghe mập mạp lải nhải nên Lư Dã thấy mập mạp muốn nói, liền lấy đồ ăn trong hộp cơm của mình đút vào miệng của cậu. Nhưng mập mạp càng ăn ánh mắt càng sáng thấy Lư Dã không đút câụ còn hối nữa.

" Ăn ngon" cậu vừa ăn vừa khen." Sao không đút nữa nha"

Lư Dã: " #...... " Tức giận

Vương Bạch: "......." Ngơ ngác, không phải đang cãi nhau sao?

Tuấn Hưng: " ......" Vô ngữ, chỉ cần có ăn thì kẻ thù cũng thành bạn ha!

Mập mạp thấy mình như vậy cũng không tốt lắm, ngại ngùng vuốt vuốt mũi" Các cậu nhìn tớ làm gì, tại đồ ăn ngon mà, với lại, cậu ta cho tớ ăn chứ bộ" tiểu Bạch với Tuấn Hưng liếc nhau rồi điều nhiệp thở dài" Haizzzz ....". Lư Dã cũng muốn thở dài"Ăn đủ chưa?" cậu hỏi cái tên còn đang nhìn chằm chằm vào hộp thức ăn của mình, tức giận với tên này cậu đúng là điên rồi.

Cố hết sức dời ánh mắt từ thức ăn chuyển sang khuôn mặt không biểu tình của Lư Dã, không biết cậu ta hỏi như vậy là ý gì, nên mập mạp không biết trả lời như thế nào, cậu nhìn mọi người đầy mặt rói gắm không biết có nên nói hay không.

"Ăn đi" Lư Dã đặt hộp cơm lên bàn rồi quay người lại không nói nữa.

Nhìn hộp cơm, rồi nhìn sao lưng Lư Dã, mập mạp không nhịn được lại mở miệng kêu." Ê...., Bạn học....." Thấy cậu ta không để ý" LƯ DÃ......." Cậu thét to một tiếng, thì nghe thanh âm bực tức " Im miệng, có ăn cũng không lấp được cái miệng của cậu sao".

Nhìn hộp cơm trên bàn mập mạp quyết định không thèm chấp nhất với Lư Dã, cậu chỉ vào hộp cơm rồi nói" Vì hộp cơm nên tôi cho cậu một cơ hội, cho cậu làm bạn với ba chúng tôi".

Lư Dã không thể tin được, chưa thấy ai da mặt dày như cái tên mập mạp này, không những da dày mà mở cũng dày.

Thấy Lư Dã không nói nên lời, mập mạp cho rằng cậu đã đồng ý" Nếu đã là bạn bè tôi sẽ bỏ qua cho cậu về chuyện lúc sáng, còn cái này cho cậu." Tử Hạo đưa hộp cơm của mình cho Lư Dã, còn cậu lấy hộp cơm của Lư Dã ăn, có quá có lại, còn chia thức ăn cho Tiểu Bạch và Tuấn Hưng, đúng là vật hợp theo lồi, ba người ăn vui vẻ vô cùng, còn Lư Dã bó tay không biện pháp, nhìn hộp cơm trong tay ngẹn khuất không thôi.

11'45 phút trống trường đúng giờ vang lên, hôm nay trời đỗ mưa, lúc này mưa vẫn còn rơi lất phất. Cổng trường có một chiếc xe nhìn rất sang trọng Vương Bạch, Hạo Tử, Tuấn Hưng tò mò không biết xe đang chờ ai, còn Lư Dã thì bình tĩnh đi phía sau ba người.

Vương Bạch thấy chiếc xe nhìn rất đẹp nên tò mò nhìn nhiều hai mắt, nhưng sợ về trễ, làm mọi người trong nhà lo lắng nên phất tay về trước" Các cậu tớ đi về trước". Tuấn Hưng nhìn thấy cậu về nên cũng đi theo, hai người họ về cùng một đường, nhưng nhà Tuấn Hưng thì gần hơn nhà tiểu Bạch rất nhiều, đi khoản 30' là tới.

Còn lại mập mạp và Lư Dã, hai người mắt to trừng mắt nhỏ, mập mạp trước chịu không nổi cũng tạm biệt với Lư Dã đi về nhà, Lư Dã nhìn cậu một lác cũng bước lên xe về .

Tạm biệt với Tuấn Hưng, Vương Bạch bước về nhà tay cầm đôi dép, bước chân nhỏ chằm trặm đi về phía trước. Đi khoảng 1 tiếng thì thấy bóng người đang chạy vội đợi thấy rõ là ai cậu vui vẻ hô lên " Anh hai".

Vương nghĩa chạy lại trước mặt cậu quay lưng lại ngồi xuống" Lên đi, anh cổng em" tiểu bạch thấy quần áo anh hai đều ước nên vội vàng leo lên lưng Vương Nghĩa, lấy cái nón đang đội của mình mang lên cho anh, Vương Nghĩa thấy vậy cười cười nói "Em đội đi tóc anh ước sẳn rồi."

"Em không cần, anh đội đi." Vương Bạch trả lời dứt khoát.

" Ngoan, nếu ngày may em bị bệnh phải tốn tiền thuốc, còn phải nghỉ học nữa, nghe lời anh." Vương Nghĩa kiên nhẫn nói.

Cậu nghĩ nghĩ " dạ" rồi lấy nón đội lại cho mình.

"Anh, anh ăn cơm chưa, mệt không, mệt thì bỏ em xuống em tự đi nha".

"Anh ăn rồi, hôm nay trời mưa nên chiều cũng không cần phơi lúa, còn em thì nhẹ hiều, anh cổng em sao mệt được".

"Hừ, em mới không nhẹ" thật ra cậu có một bí mật không dám nói cho ai, cả gia đình cậu cũng không ai biết.

Lúc cậu tám tuổi do ham chơi nên lên núi hái trái cây ăn, không cẩn thận từ trên cây ngã xuống, cậu đau đến ngất đi, khoản 15 phút sau cậu tỉnh dậy, thì thấy mình nằm trên một vũng máu, mà cơ thể cậu thì không sao hết, sợ mẹ la nên cậu qua con suối tắm rồi mới đi về nhà. Đến sau này cậu mới khoác hiện trong cơ thể cậu có một dòng nước suối, tuy không thể làm người chết sống lại, nhưng những lúc nguy cấp thì cũng cứu lại được một hơi, còn ai không bệnh không tai thì sẽ làm cho sức khỏe của họ càng  tốt hơn. Mỗi ngày cậu đều cho vào trong lu nước uống, với cái lu ở ngoài sau hè, để tưới rau, nhưng cậu chỉ dám cho ít thôi, cho nhiều làm ra chuyện gì khác người nếu có ai hỏi cậu cũng không biết trả lời như thế nào.

"Anh, nếu chiều không đi làm, thì em cho anh ôn chữ lại ha, em sợ anh quên." Trong nhà nếu ai rảnh thì cậu sẽ dạy viết chữ, nhà cậu giờ ai cũng biết chữ hết rồi, nhưng cậu sợ mọi người quên, nên lâu lâu kêu mọi người tập viết lại " Ừm".

Anh hai cổng cậu, bước trên con đường lầy lội, từng bước đi về phía trước, cậu thấy mình rất hạnh phúc, cả nhà ai cũng thương yêu cậu, cậu cũng vậy, rất yêu gia đình mình, dù nhà nghèo nhưng chỉ cần mọi người luôn ở bên nhau như vậy là đủ rồi.

" Em ngủ một chút đi, tới nơi anh kêu."

" Dạ" cậu nhẹ giọng ứng một tiếng , yên tâm nhắm lại đôi mắt triềm vào giấc ngủ.

Hết.

Tiểu công sắp lên xâng khấu.






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro