Chương 14: Giục trống ba vang .

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Áo da báo lôi roi ra, bị quản gia ghìm cứng trong tay, kéo thế nào cũng không nhích nửa phần. Nếu là lúc bình thường, gã nhất định có thể đột phá công phu của quản gia, cũng không phải hạng vừa. Nhưng hôm nay mấy chén rượu xuống bụng, lại bị người ta vũ nhục, lửa trong lòng thoắt cái đã xộc lên.

Người trong thời loạn, quân gia là vạn vạn không thể đắc tội, hiện tại đang chiến tranh, cho dù mình được bao nhiêu quan lại chống lưng, cũng không đáng giá bằng cây súng trên tay người ta. Nhưng đến cả quản gia nhà Nhị Nguyệt Hồng mà cũng hiếp người như thế, cục tức này nuốt kiểu gì cũng không trôi, áo da báo một tay kéo roi, một tay lần theo áo khoác, sờ đoản đao bên mình. Miệng hung ác nói: "Đắc tội, nếu là quản gia Hồng phủ, chi bằng tiễn bọn ta mấy bước, bọn ta uống rượu chân sẽ không tìm được đường."

Thủ hạ bên cạnh nhìn động tác của áo da báo, biết lão đại động sát tâm, cũng âm trầm xuống, vội vàng thò tay vào túi, quản gia nhìn không sót, lập tức tươi cười thả roi xuống, bồi tội: "Không giấu gì mấy vị gia, tôi đây còn phải trở về phục vụ, thế để tôi cho mấy tên người làm nhà tôi tiễn các vị, không làm chậm trễ đâu."

Nói xong Trần Bì bước ra vái một cái, quản gia liền dặn dò: "Đưa mấy vị gia ra khỏi thành, không cần vội, đi hướng ra bờ sông một chút, cho mấy vị gia tỉnh rượu. Nên nhớ đây là mấy vị gia tặng chúng ta hí lâu, không được chậm trễ." Dứt lời, liền vội xoay người trở vào phòng, áo da báo đâu chịu, tiến lên muốn tóm lấy quản gia, gã người làm tên Trần Bì tiến lên chặn tay áo da báo: "Gia, gió đêm lạnh, chúng ta đi mau.", một câu này quản gia không nghe thấy, tự mình rở lại phòng trong.

Trương Khải Sơn đang đứng trước đài, trong lòng đang nghĩ lại chuyện vừa rồi, phủ Nhị Nguyệt gia toàn là lão nhân, người đi theo có đến mấy đời, quan hệ gần như thân quyến, trung thành tận tâm với Nhị Nguyệt Hồng gia, nhưng cũng không khỏi phức tạp. Vừa nghe quản gia trở lại, liền muốn bảo ông ta đi giục Nhị Nguyệt Hồng, lại nghe dây xích trên đài được kéo ra, Nhị Nguyệt Hồng mặc đồ thường, trang điểm còn chưa tẩy, bước ra.

"Khách hiếm nha, Phật gia không phải là không thích nghe hí sao? Nghĩ gì lại đến lê viên của tôi đây?" Nhị Nguyệt Hồng làm dấu tay với quản gia, quản gia liền lui xuống. Y quan sát Trương Khải Sơn, ánh mắt sáng trong, lại mơ hồ lộ ra uy nghi mạnh mẽ, người phàm lại có thể có loại ánh mắt trong sáng đến như vậy, vẫn khiến Trương Khải Sơn trong long khẽ động.

"Có chuyện muốn nhờ." Trương Khải Sơn nói thật, trước mặt người thông minh, bất kỳ do dự nào cũng sẽ làm cho đối phương bắt đầu phòng bị.

Nhị Nguyệt Hồng cười cười, Trương Khải Sơn cũng cười thầm, hắn có chuyện nhờ người, người khác cũng không dám tùy tiện đáp ứng. Cửu Môn Trường Sa thế lực khổng lồ, người Nhật Bản đánh tới cho dù là đi hay trốn, bọn họ nhất định sẽ có dính líu, mình lại vào lúc thế này tìm tới, khẳng định không khỏi liên quan đến những chuyện này, chỉ cần làm, không có chuyện nào là nhỏ.

Vì vậy không đợi y hỏi tới, đã kể hết những chuyện xảy ra ở trạm xe lửa lúc sáng cho Nhị Nguyệt Hồng nghe. Sau đó nói: "Trong thành Trường Sa này, đồ vật Nam Bắc triều, Nhị gia là người thạo nhất, cho nên đặc biệt tới thỉnh giáo."

Sau khi nghe xong, Nhị Nguyệt Hồng cũng không nói gì, lẳng lặng nhìn hắn nói: "Chỉ lần này thôi? Phật gia, chúng ta giao tình sâu đậm, nói chuyện không cần phân trên dưới."

Trương Khải Sơn nhớ Nhị Nguyệt Hồng từng nói với hắn, lần đầu tiên thấy người phương Bắc là hắn, Nhị Nguyệt Hồng cũng biết sau lưng của hắn có quá nhiều chuyện xưa, kết giao bằng hữu cũng là bởi vì có chút hứng thú với người có lắm cố sự, cũng không phải là người xấu. Câu nói kia khiến hắn rất cảm động. Cho nên hắn nói được nửa câu, vì cố sự đằng sau đê khâu tay, có lẽ không phải chuyện đối phương hy vọng được nhắc tới. Nếu Nhị Nguyệt Hồng đã hỏi vậy, mình có lẽ nghĩ nhiều rồi.

Nói xong liền ném đê khâu tay cho Nhị Nguyệt Hồng. Nhị Nguyệt Hồng giương mắt, vừa trông, chân mày đã nhíu lại, cách lớp tay áo móc lên tay, ngón tay búng một cái, đê khâu bắn trở về, chính xác trúng vào Trương Khải Sơn, Trương Khải Sơn giơ tay vừa bắt được. Nhị Nguyệt Hồng liền nói: "Phật gia, anh cũng biết tôi rất lâu rồi không đụng đến đồ dưới đất, chuyện này tôi không giúp được."

"Vật này phát hiện trong quan tài, thuộc về Hồng gia, đồ chôn ngày đó, rất có thể có liên quan đến Hồng gia." Trương Khải Sơn nói: "Nhị gia không có hứng thú sao? Theo ta được biết, Hồng gia cực ít khi thất thủ, vật này ở lại trong quan tài, cho thấy có người chết trong mộ thời gian gần, Nhị gia đây là đương gia đời thứ hai, không thể không biết, chỉ cần có một hai đầu mối, cũng không đến lượt ta không có chút đầu mối nào, nay người Nhật Bản đã đến gần, loại chuyện như vậy có lẽ sẽ ảnh hưởng đến đại cục, xin chỉ giáo."

Nhị Nguyệt Hồng nhìn đê khâu trong tay Trương Khải Sơn, trầm mặc. "Việc nhà tôi, sợ rằng không giúp gì được cho Phật gia. Nếu có gì giúp được, tôi nhất định sẽ nói thẳng ra."

Lúc này, quản gia ở phía sau đài gõ ba tiếng trống, giục Nhị Nguyệt Hồng xuống đài. Nhị Nguyệt Hồng nhàn nhạt nói: "Phật gia, kịch của tôi đã tan, mời về đi."

Nói xong, uy nghi trong mắt lại nhu hòa không ít, gần như là khẩn cầu.

Trương Khải Sơn thầm thở dài, đã sớm nghe nói Nhị Nguyệt Hồng vì phu nhân không hề xuống đất nữa, không ngờ đến mình cũng sẽ bị cự tuyệt. Lúc này hắn cũng có chút áy náy, đứng lên, người trong Cửu Môn có thể hạ quyết tâm như vậy, cực kỳ không dễ dàng, mình không thành toàn cho người ta, ngược lại có chút quá đáng.

Hắn đặt đê khâu tay lên một bên bàn vuông, nói: "Vật này thuộc về Hồng gia, vì vậy vật quy nguyên chủ, tự ta nghĩ cách vậy, nếu như Nhị gia hồi tâm chuyển ý, có thể ——"

"Mấy chuyện xuống đất, chỉ sợ sẽ không hồi tâm chuyển ý đâu." Nhị Nguyệt Hồng nói .

Đã nói đến nước này, Trương Khải Sơn chỉ đành phải hành lễ rồi xoay người rời đi, đi được hai ba bước, Nhị Nguyệt Hồng bỗng nhiên nói: "Phật gia, tôi xin khuyên một câu, chuyện này hung hiểm, không nên tùy tiện hành sự."

Trương Khải Sơn quay đầu lại, nhìn vào mắt Nhị Nguyệt Hồng, Nhị Nguyệt Hồng lại không nhìn hắn, mà lại nhìn đê khâu tay trên bàn.

Phó quan định hỏi nữa, bị Trương Khải Sơn ngăn lại, hắn kéo chỉnh mũ quân, ra khỏi lê viên. Vừa lúc gặp Trần Bì trở về, nhìn Trương Khải Sơn một cái, cũng không hành lễ, đi thẳng. Quản gia phía sau đài liền quát lên: "Sao nhanh như vậy đã về rồi, tiễn người đi chưa?"

Trở lại trên đường, Trương Khải Sơn để cho xe đi theo phía sau, cúi người cho tên ăn mày bên ngoài một đồng Đại Dương, muốn tự đi một chút. Trương phó quan liền nói: "Nhị gia hiển nhiên biết gì đó."

"Nếu như là chuyện nhỏ, y đã sớm nói cho chúng ta biết, chuyện Nhị Nguyệt Hồng không muốn nói, chậc, đằng sau chiếc xe kia, sợ là một sự thật lớn. Ta phải cẩn thận suy nghĩ một chút."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro