Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Khải Sơn ở trong xe trầm tư, lúc hắn vừa tới Trường Sa, bái phỏng địa chủ các phe, lúc ấy phụ thân Nhị Nguyệt Hồng mới qua đời, người đứng trước quan tài uống rượu giao hảo, sau đó Trương gia dừng chân ở Trường Sa, không thể thiếu đề cử của Hồng phủ.

Khởi nghĩa cách mạng chính phủ, thu biên vũ trang địa phương Trường Sa, cũng là Hồng gia xuất lực nhiều nhất, Nhị Nguyệt Hồng không phải là người hồ đồ không biết phân nặng nhẹ. Hôm nay kín miệng như thế, nói vậy nhiều hơn là bởi vì chuyện nhà.

Trương Khải Sơn không khỏi nghĩ tới Nhị Nguyệt Hồng năm đó, lúc ấy trên người hai người đều không có trọng tình gia quốc, một bàn cờ có thể chơi ba ngày ba đêm, cũng không thấy có người thúc giục, loại cuộc sống này, cuối cùng một đi không trở lại.

Lúc này bên ngoài Trường Sa thành vắng lạnh không ít, cửa hàng dọc hai bên phố cũng tắt đèn, những cũng có không ít sạp nhỏ treo đèn mỏ bày hàng, phần nhiều là những thức ăn ấm như bún cay, phở Hà Lan, trứng luộc rượu ngọt, cũng có thức ăn vặt như bánh cuộn thừng thịt bò, đậu hủ tam giác, não tủy cuộn, huyết heo. Trương Khải Sơn năm xưa lúc mới nhận chức, ba tháng trước đó cũng là quan bí thư, buổi tối tan việc muộn liền ở ven đường ăn một ít những thứ này.

Phó quan nhìn thật cẩn thận, hỏi: "Phật gia, có muốn tôi mua một ít về không?"

Trương Khải Sơn lắc đầu, phất tay bảo ngừng xe, quay mở cửa sổ xe.

Xe dừng trước một gian hàng, chủ sạp kia biết hắn, nhìn hắn một bộ quân trang ở cửa xe sau cười lên, sửng sốt một chút: "Ai da da, Phật gia, đã lâu không gặp, hôm nay mạo cá cho mèo rồi (hôm nay không có chao), bằng không vẫn quy củ cũ?"

Trương Khải Sơn gật đầu, tháo bao tay ra, rất nhanh con gái chủ sạp đã bưng tới một chén bánh cuộn thừng thịt bò nóng hổi, đưa vào trong xe, mấy năm không gặp, cô nương này đã mười hai mười ba tuổi, nhưng cũng không xa lạ, ghé vào cửa sổ xe hỏi hắn: "Phật gia Phật gia, ngài đánh người Nhật Bản à?"

Trương Khải Sơn gật đầu, đưa tiền ra, đưa tay sờ sờ đầu bé gái. Bé gái hỏi: "Người Nhật Bản sẽ đánh vào sao? Cha tôi nói, chúng tôi phải đi Tây Bắc rồi, Trường Sa không thủ được lâu. Ngài theo chúng tôi cùng đi chứ."

Chủ sạp liền rất lúng túng, Trương Khải Sơn bật cười: "Bé con, đi theo phụ thân, Phật gia cũng phải đi theo phụ thân, con đi ngoan ngoãn, đừng gây họa, đánh xong người Nhật Bản, Phật gia đến Tây Bắc tìm gian hàng của các người."

Tiểu cô nương gật đầu, vẫy tay với Trương Khải Sơn, Trương Khải Sơn cười, xe liền khởi động, cửa sổ đóng lên, sắc mặt hắn liền trầm xuống, trong mắt lộ vẻ kiên nghị như bàn thạch.

Trở lại trong phủ, uống chén trà đắng, cũng không buồn ngủ, liền hỏi tiến triển, biết được lão Bát đến Thái Bình phòng, Trương Khải Sơn trong lòng ấm áp, tích tụ vừa rồi giãn ra không ít.

Văn kiện trong xe lửa đã được sửa sang lại, dùng nước thuốc ngâm, đang hong khô ở một bên, trong phòng có hơi mười người đi tới đi lui, cả phòng phơi đầy văn kiện, hắn đứng lên tra xét một lượt, nhưng đều là chữ Nhật. Vì vậy liền hỏi phó quan, chỗ bí thư có bí thư nào hiểu tiếng Nhật, nhắn qua, chọn một người đến tra án. Nói xong liền đi về Thái Bình phòng.

Vừa tới cửa phòng, liền thấy một pháp đài vô lượng, bồn lửa hai bên bụi than một đống lớn, đẩy cửa đi vào, chỉ thấy một đám quân y đều nấp trong góc, mấy cổ thi thể trên xe lửa toàn bộ đều dời nguyên dạng đến nơi này, mặt úp xuống, thầy bói mặc đạo bào, trên đất dùng chỉ trắng vẽ bùa chú. Bao quanh cả phòng.

"Kéo ra ngoài." Trương Khải Sơn lập tức nổi giận, mấy thân binh tiến lên một mạch tóm lấy Tề Thiết Chủy, tự mình đá văng mấy tảng đá ra bên ngoài, đi vào trong trận, Tề Thiết Chủy vội vàng kêu lên: "Phật gia, hôm nay nếu anh không tin tôi, sau này cũng không cần tin tôi."

Trương Khải Sơn nghe gã nói rất nặng lời, trong lòng trầm xuống, khoát tay bảo thân binh buông ra. Tề Thiết Chủy vỗ vỗ y phục bị xốc loạn, nghiễm nhiên một bộ dáng vẻ thầy phong thủy: "Phật gia, lần này anh phải tin tôi, không chỉ phải tin tôi, anh còn phải cám ơn tôi, khen tôi, thưởng cho tôi."

Phó quan bật cười nói: "Bát gia, nếu ngài có phát hiện lớn, muốn Phật gia hôn ngài cũng được."

"Có phát hiện gì?" Trương Khải Sơn đứng trước mặt gã, chỉ thấy dưới hai ngọn đèn bàn, một cỗ thi thể người Nhật Bản bị mở ra từ sau lưng, nội tạng bên trong bị tưới một lớp sáp nóng. Sáp nóng rót vào tất cả khe hở và lỗ nhỏ, có thể thấy trên gan đều là lỗ thủng.

"Mấy người Nhật Bản này giống như xác cổ trong quan tài. Trong cái mộ kia hẳn có nhiều thi nga, trong xe lửa nhiều mạng nhện như vậy, đều là tơ do thi nga phun ra. Người của chúng ta tiếp xúc, tất cả mọi người, đều phải dùng phương thuốc của tôi, ngâm ba canh giờ, còn phải uống rượu phách thi." Tề Thiết Chủy nhẹ giọng nói. "Nếu không, không đến sáu bảy ngày, khi chúng ta đi tiểu, đều sẽ tiểu ra tơ."

Thi nga là một loại bướm đặc biệt trong cổ mộ, ngay từ hơn mười năm trước, gã đã người người ta hát một ca khúc cổ địa phương Long Môn, Huy Châu, gọi là "Tam Thi kinh", trong đó nói đến câu chuyện một thầy thuốc địa phương chữa bệnh cho hoàng đế, trong đó nhắc tới một loại trùng bệnh cổ đại, sau khi nhập liệm cùng thi thể, thành trùng ấp trứng trong quan tài, từ cổ họng thi thể bò ra ngoài, bị kẹt trong quan tài, phun tơ kết kén.

Cho nên rất nhiều quan tài khi mở ra, nhìn lại thấy trên thi thể bị tơ trùng bao phủ. Trên giang hồ cũng có người khác nói trên cánh loại bướm này mang theo khuẩn, người sau khi ăn trứng loại bướm này, bướm ấp trứng trong người, người bị nhiễm bệnh, sau khi chết trên người mọc ra tơ trùng.

"Nhưng thi nga cũng không lấy mạng ngay, hơn nữa nếu như chỉ là thi nga, Nhị gia cũng không đến nỗi cảnh báo như thế." Trương Khải Sơn nhìn về phía Tề Thiết Chủy, chỉ là thi nga, hẳn cũng không đến mức gã phải tranh công như thế.

Tề Thiết Chủy vung túi bao đạo sĩ về phía sau, "Phật gia, tử thi trên xe lửa này, đa số nhìn qua chết bởi bệnh của bướm, nhưng có một người lại không phải, anh đi theo tôi. Mấu chốt của xe lửa ma này, ở trên người người này."

Bọn họ vòng qua mấy cổ thi thể, đi tới chính giữa Thái Bình phòng, nơi này đặt một cổ thi thể, đang đắp vải trắng, nhìn đường nét, là một cổ thi thể duy nhất mặt ngửa lên. Tề Thiết Chủy hít sâu một hơi, vái một cái với thi thể. Sau đó nói: "Mọi người chuẩn bị sẵn sàng, hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy, tôi vẫn chưa từng thấy thứ không thể tưởng tượng nổi như vậy."

=======================

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro