Chương 16 :

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tề Thiết Chủy cẩn thận cuốn tấm vải rách lên, lộ ra thi thể phía dưới. Mặt vừa lộ ra, Trương Khải Sơn liền nhận ra, cỗ này chính là người chết treo ở đầu xe lửa. Lúc này y phục trên người đã bị lột toàn bộ, đôi mắt mở như cũ, hai mắt trông như mắt chồn con ngươi hẹp, thẳng đơ nhìn trần nhà, cũng đã vô cùng đục.

Trong nháy mắt Tề Thiết Chủy vén tấm vải lên, lộ ra mặt gã, đôi mắt kia lại đảo một cái, nhìn về phía gần Trương Khải Sơn.

Trương phó quan liền thất kinh, lập tức lui về phía sau rút súng: "Chưa chết."

"Chết rồi." Tề Thiết Chủy sụt sịt nói: "Phó quan anh thật có chút tiền đồ."

Phó quan lạnh lùng nhìn ánh mắt thi thể, Tề Thiết Chủy mới cuốn toàn bộ vải trên người thi thể lên, liền thấy trên người thi thể từ trên xuống dưới, mấy chục chỗ, đều bị đóng đinh quan tài. Xung quanh vết thương của đinh quan tài, viết rất nhiều đạo phù.

Trương Khải Sơn nhìn thẳng vào mắt thi thể, không có bất kỳ sợ hãi gì, hắn đi quanh thi thể một vòng, đi tới giường bên kia, đôi mắt thi thể do dự chốc lát, lập tức quay lại.

"Vị này chính là cao nhân Tề gia, đưa được xe lửa đến nơi này, có thể nói là quên mình vì nghĩa." Tề Thiết Chủy thở dài nói: "Tổng cộng hai mươi bảy cây đinh quan tài, đóng trên người mình."

"Đây là dụng ý gì?"

"Cụ thể tôi thật không biết, tôi chỉ nghe nói, có Đông Bắc thỉnh tiên, dùng hồ ly, chồn, rắn, nhím tứ tiên thỉnh lên trên người, tục xưng 'lão thần tiên'. Sau đó đến Trung Nguyên, nhập vào người làm chuyện xằng bậy, bị thầy phong thủy cao tay dùng đinh quan tài đóng chết trong người. Lão thần tiên Đông Bắc trên người nhiều nhất một canh giờ thì phải đi ra, vị cao nhân này đoán chừng vì để lái xe lửa trở lại, nhờ Hoàng tiên nhập thân giúp một tay, sau đó đóng đinh quan tài ghim Hoàng tiên trong cơ thể mình. Trong cơ thể cao nhân tất nhiên cũng trúng bệnh của bướm, lúc hấp hối làm pháp thuật."

"Thật sự có pháp thuật?" Trương Khải Sơn có chút kinh ngạc.

"Có pháp thuật hay không, sau khi tôi gỡ đinh, thì rõ ngay, nhưng Phật gia anh phải giúp tôi một chuyện, Hoàng tiên này bị ghim trong người, thật ra thì còn có một loại khả năng khác." Tề Thiết Chủy nuốt ngụm nước bọt: "Chính là Hoàng tiên này không nghe lời, có thể rất tà tính, cao nhân sợ thả ra hại người."

Trương Khải Sơn từ Đông Bắc tới, những chuyện này ít nhiều từng nghe nói qua, vẫn là không cảm thấy hứng thú, hắn ngược lại hứng thú đối với đạo phù bên cạnh vết thương, giữa những nét vẽ của đạo phù này, tương liên lẫn nhau, trên thân thể kết nối thành rất nhiều đường màu đỏ sậm.

Hình như không đơn giản như Tề Thiết Chủy nói.

"Tôi đã vẽ ba vòng bùa xung quanh cỗ thi thể này, người Trương gia thể chất đặc biệt, đoán chừng là không có việc gì, Hoàng tiên ra ngoài rất có thể nhập vào tôi, đến lúc đó Phật gia có thể hỏi nó đầu đuôi mọi việc, nếu như hỏi xong nó không đi, sẽ phải làm phiền Phật gia, dùng một cây đinh quan tài đóng ngược vào cổ họng tôi."

Trương Khải Sơn nhận lấy đinh quan tài, đưa cho phó quan, phó quan ước lượng một chút. Tề Thiết Chủy cũng có chút sợ: "Phật gia, tay này của anh hạ không nhẹ không nặng, việc này anh cũng không thể mượn tay người khác."

"Không cần anh rút." Trương Khải Sơn đánh ánh mắt với phó quan, phó quan tiến lên, bay lên thi thể, song chỉ vươn ra, thận trọng nắm được phần đuôi đinh quan tài trên thi thể, không cần bất kỳ công cụ nào, trực tiếp từng chút từng chút rút ra. Đinh trong vết thương vừa rút ra, lập tức có một luồng khí từ trong xông ra, phát ra một tiếng đánh rắm.

Trong không khí tràn ngập một mùi hôi thối kỳ quái, Trương Khải Sơn thầm nói thật đúng là Hoàng tiên (PP: Hoàng đây là Hoàng Thử Lang = chồn hôi), liền thấy thi thể càng ngày càng tái nhợt, tất cả đinh sau khi rút ra hết, thi thể đã hoàn toàn khô quắc lại. Phó quan quay đầu lại nhìn Trương Khải Sơn một chút, lại nhìn Tề Thiết Chủy một chút. Liền thấy Tề Thiết Chủy sắc mặt tái nhợt, che miệng mình lại. Cực kỳ khẩn trương nhìn bốn phía.

Trong phòng yên ắng nửa ngày, cũng không thấy Tề Thiết Chủy có động tác gì, gáy Trương Khải Sơn giần giật gân xanh, cúi đầu nhìn mắt thi thể một chút, hai mắt đúng là bất động.

"Hoàng tiên đâu?" phó quan nhảy xuống hỏi: "Bát gia, ngài có phải bị người ta chê không? Người ta căn bản không muốn nhập vào ngài, ngài chính là tự mình đa tình."

Tề Thiết Chủy liền đỏ mặt, gã nhìn xung quanh, không biết nên nói gì, chợt một thi thể cách họ ba cái giường xác, co rút dữ dội. Tề Thiết Chủy lập tức nhảy lên kêu to: "Đừng đi!" Trương Khải Sơn liền nhảy lên, đạp hai cỗ thi thể nhảy đến trên mép giường xác kia, kéo nhanh tấm vải trên thi thể đang co rút, liền thấy ánh mắt thi thể tản mát, tròng mắt toàn bộ đục ngầu trũng sâu. Nhưng miệng lại há ra.

Trương Khải Sơn nắm cằm thi thể bóp một cái, lộ ra đầu lưỡi, sâu trong lưỡi, lại cất giấu một thứ. Hắn lấy ra, là một mảnh giáp cốt rữa nát.

Miệng thi thể nhanh chóng sụp xuống, Trương Khải Sơn lạnh lùng nhìn mảnh giáp cốt trong tay, nhớ lại khối phát hiện trong quan tài trước đó, chợt hiểu ra gì đó.

Hắn giữ Tề Thiết Chủy đang không ngừng lạy tứ phía nói cám ơn Hoàng tiên để lại lời nhắn, xách cổ áo gã đi ra ngoài. Vừa nói với Trương phó quan: "Lấy bản đồ toàn tỉnh, toàn thôn, lấy ra hết. Đặc biệt là ngọn núi mỏ, một tờ cũng không được thiếu."

Phó quan bên này lập tức làm việc, mắt thấy sắp đến nửa đêm, tất cả mọi người bộ tư lệnh bị gọi dậy. Nhị Nguyệt Hồng bên kia đang đi ngang qua bên ngoài, xa xa liếc thấy đèn đuốc trong bộ tư lệnh bố phòng sáng choang, trong lòng như cũng có điều suy nghĩ.

Một đường trở vào trong thành, trở lại dinh thự, quản gia chuẩn bị một ít đậu hủ và miến, y vội vã gắp vài hớp. Lại đến phòng tập của mình, đạp mấy cái rương trong nháy mắt bay lên xà nhà, mở ra mảnh ngói trên xà nhà, sau đó ghé đầu lật người lên.

Trên mảnh ngói lại không phải là nóc phòng, mà là một căn phòng ngầm, mặc dù chỉ cao bằng một người, nhưng trong này bày đầy các loại rương và cổ tịch phủ đầy bụi bặm. Từ sau khi ngừng xuống đất, phòng ngầm này y đã rất lâu chưa tới, y lấy cái đê khâu tay Trương Khải Sơn đưa mình, đi tới trước một cái rương dài, mở ra cái rương dài ba thước, có thể thấy hơn ngàn cái đê khâu tay giống hệt, đặt chỉnh tề bên trong ô vuông phủ đầy bụi. Trong đó có mấy ô vuông, bên trong trống không.

Nhị Nguyệt Hồng thổi bay bụi trong ô vuông, liền thấy phần đáy ô, vẽ hình vẽ hoa, y so sánh hình hoa trên đê khâu tay với hình vẽ dưới đáy ô vuông, tìm được một ô vuông trống, hình vẽ giống y hệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro