Chương 22 : Vô Cực Bảo Tháp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một đêm này ai cũng không ngủ được yên ổn, đoàn người được giao đi dã quán ngược lại đều vô sự, thôn Động(1) rất nhỏ, Trương lão Quan không dám vào thôn, vòng quanh cổng thôn liền vào ruộng bậc thang, ruộng bậc thang vạn mẫu ở Tương Tây mênh mông vô tận, ở giữa ngăn cách vài khu rừng hoang và nghĩa địa, thích hợp ẩn nấp.

Tề Thiết Chủy và phó quan tùy tiện vào thôn, ở giếng nước bên cạnh từ đường thôn Động mượn bầu hồ lô của phụ nhân múc nước, rửa mặt, người cũng khỏe khoắn lên. Vừa ngẩng đầu thấy ánh nắng sáng sủa, Tề Thiết Chủy nhìn thế núi xung quanh bấm ngón tay tính quẻ, chọn một phương hướng liền lên đường.

Trương Khải Sơn không có ở đây, phó quan liền phát hiện ánh mắt Tề Thiết Chủy lập tức trầm xuống, cả người cũng ít lời, lúc nhìn người, tự nhiên lại thêm phần cảm giác không màng thế sự. Không khỏi ngạc nhiên: "Bát gia, ngài bị tổ sư gia nhập à. Trông thật tiên phong đạo cốt, nếu là như vậy, sao lại bây giờ còn tiên nhân độc hành?"

Tề Thiết Chủy cũng không để ý đến anh, lẳng lặng nói: "Có Phật gia ở đây, Phật gia kiểm soát tình hình, tôi chỉ cần trợ uy là được, Phật gia không có ở đây, chỗ chúng ta phải có người chống đỡ tình huống." nói xong khẽ mỉm cười, tựa hồ nói chẳng lẽ dựa vào anh? Phó quan cũng cười một tiếng, trong lòng biết lão Bát của Cửu Môn căn bản tuyệt đối không phải là thầy bói nho nhỏ, kéo kéo vành mũ cúi đầu nói: "Phải, Bát gia, có gì ngài cứ dặn dò."

Hai người đi một mạch từ bở ruộng cổng thôn đi tới một sườn núi chỗ cao, trông ra hẻm núi, cùng vách đá đối diện chỗ dịch trạm, dọc đường Tề Thiết Chủy nhìn như thờ ơ lạnh nhạt, nhưng những nơi có thể thấy, đều đã nhìn quét một lần.

Sau khi dừng lại, vẻ mặt gã cũng có chút không vui, phó quan hỏi gã thế nào, gã trầm ngâm chốc lát, nói: "Khu Động nho nhỏ này, chẳng qua một hai trăm người, thì có sáu bảy nhà dán cửa sổ giấy trắng, lo lắng của Phật gia sợ là thật rồi. Có vài cửa sổ giấy trắng dán vài ngày rồi, mức độ phai màu ít nhất cũng được nửa năm, nếu như trong thôn sớm như vậy đã bắt đầu chết người, như vậy bệnh dịch hẳn đã sớm truyền ra ngoài."

Nói xong gã chỉ hướng ruộng bậc thang xa xa đằng sau, đại khái trong rừng hoang ngoài một dặm lộ ra đỉnh tháp trong tán cây, "Anh xem chỗ kia có gì kỳ quái?"

Phó quan nheo mắt lại nhìn, lập tức hiểu, đó là đỉnh một tòa cổ tháp, cũng hít một hơi, cái chỗ này, sao có thể có Phật tháp.

"Bằng không tôi đi hỏi thử chuyện gì xảy ra? Dù sao phụ cận nơi này cũng có người Hán, cũng có khả năng có tăng lữ tiến vào trong núi xây miếu." phó quan nói, Tề Thiết Chủy lắc đầu: "Nơi này năm xưa có Đạo hoạt động, đó không phải là Phật tháp, là Vô Cực tháp, khu rừng này có một tòa Đạo quán. Anh xem, đỉnh cái tháp này giống như nam dương, rất khác với Phật tháp chúng ta thấy trước đây."

Ngày xưa hiếm thấy Vô Cực tháp, phó quan cũng nửa tin nửa ngờ, Tề Thiết Chủy nói xong có chút do dự, trù trừ một hồi, thở dài lại nói: "Tôi học nghệ không tinh, lát nữa xung với mệnh số của anh, phó quan anh đừng trách tôi. Vị trí Đạo quán này rất không đúng, rất không đúng, lát nữa có thể gặp chuyện không may."

Phó quan cười nói: "Bát gia giữ cho mình bình an là được, tôi sớm muộn gì cũng phải theo Phật gia chết trên chiến trường." vì vậy hai người cột lừa ngựa ở một bên, đi bộ qua ruộng hoang, không quá thời gian hai bàn mã điếu, đã dần dần vào trong rừng hoang, nhìn gần liền thấy sâu trong rừng cây quả nhiên có tường vách đổ nát, là một toàn Đạo quán bỏ hoang, đi vào trong có ba tòa điện ngói, ngói trên mái cong cũng rơi mất một nửa. Tường rào cổng lớn cũng đổ nát tương đương, chỉ còn lại nền đất.

Tề Thiết Chủy đi tới trước đại điện, hoành phi cũng không có, đoán chừng chỗ này mục nát đã gần trăm năm, bên trong tượng Phật bàn thờ đều không có, chỉ có ngói vụn đá vụn cùng lá rụng đầy đất. Phó quan định đi vào, Tề Thiết Chủy lắc đầu, chỉ chỉ trong sân cỏ dại um tùm phía sau đại điện, tòa Vô Cực tháp kia. Lấy la bàn ra nói với phó quan, "Trong vòng chín bước tất có Tích Tà(2)."

Tích Tà là một loại thần chú thượng cổ, có vài người cho rằng chính là biến chủng của Cùng Kỳ(3), phó quan vòng qua đại điện, đi tới trong sân tìm một vòng, quả nhiên trên một tảng đá bên cạnh thạch tháp, phát hiện điêu khắc Tích Tà.

"Từ chân trước Tích Tà, đi năm bước, nhất định sẽ có giếng lấp." Tề Thiết Chủy tiếp tục nói, phó quan làm theo, đi về phía trước năm bước là một khối đá xanh, hai người đi tới dùng sức nâng lên, quả nhiên thấy được một miệng giếng ẩn giấu.

"Bát gia danh bất hư truyền." phó quan lẩm bẩm nói, ghé lại miệng giếng nhìn xuống, bên trong sâu không thấy đáy, sắc mặt Tề Thiết Chủy trở nên rất khó coi.

"Thế nào?" phó quan hỏi, Tề Thiết Chủy nói: "Miệng giếng sao lại tròn, Cùng Kỳ, Cùng Kỳ thì phải vuông chứ, không đúng. Tôi, tôi học nghệ không tinh." nói xong lập tức bấm ngón tay tính. Phó quan không giải thích được, anh quay đầu lại móc hỏa chiết tử ra, vừa mới quay đầu, chợt cũng cảm giác được từ miệng giếng thổi ra một trận gió.

Gió lạnh vô cùng, trong lòng anh khẽ động, thầm nghĩ chẳng lẽ phía dưới chính là chỗ có đường sắt, vừa định thò đầu xem thử, gần như trong nháy mắt, một bàn tay người mọc đầy lông vàng chợt từ dưới giếng đưa ra ngoài, tóm lấy cổ áo phó quan.

Tề Thiết Chủy bị dọa sợ đến lui về sau một bước, la bàn trong tay cũng rời tay, trong nháy mắt thấy phó quan bị tóm kéo xuống, gã hiển nhiên không ngờ sẽ xuất hiện tình huống như thế, ngay cả thét lên cũng không.

Trong nháy mắt liền nghe dưới giếng truyền tới tiếng khẩu Mauser C96, Tề Thiết Chủy hít sâu một hơi, bấm ngón tay tính xong, có kinh sợ chứ không nguy hiểm, mắng một tiếng, cũng lập tức nhảy xuống.

Giếng sâu đại khái năm trượng, rơi xuống cực nhanh, trong nháy mắt gã đã rơi vào trong nước, trong nước toàn mùi hôi thối của lá cây mục rữa, giãy giụa đi ra, một bên lại là thềm đá dưới nước, gã bò lên, lập tức bị người ta xách lên, thấy phó quan đã cởi đồ nửa người trên, cả người đầy máu, không biết là anh bị thương hay là thứ vừa rồi công kích anh.

"Thứ đó đâu?" thấy phó quan không sao, Tề Thiết Chủy thở phào nhẹ nhõm hỏi, đánh hỏa chiết tử lên, cả người phó quan đỏ lên, bảo vệ gã ở phía sau, bốn phía sáng lên, hai người cũng ngây ngẩn cả người, trước mặt bọn họ là một thạch thất bỏ hoang, bên trong thạch thất, đều là tơ trùng kết thành lưới, che kín toàn bộ tường và mặt đất. Trong lưới tơ có thể thấy từng cái từng cái vại đất, phía trên đều là đạo phù, dán từng tầng từng tầng, dày như cái mền, phía trong cùng đã rữa nát thành tro, phía ngoài còn có thể nhìn ra đại khái viết cái gì.

Tề Thiết Chủy nhìn xung quanh, không thấy chủ nhân móng vuốt vừa rồi, phó quan hỏi gã: "Miệng giếng tròn có ý nghĩa gì?" Tề Thiết Chủy nói: "Vuông chứng minh phía dưới áp thi thể, tròn là áp yêu. Cái tay lông vàng vừa rồi, chẳng lẽ là con hoàng tiên lúc trước?"

"Nếu hoàng tiên giúp chúng ta, vì sao phải bắt tôi xuống?" phó quan hỏi, Tề Thiết Chủy lắc đầu, gã nhìn tất cả vại đất, đạo phù, ngồi xổm xuống cẩn thận quan sát, hít một hơi khí lạnh nói: "Thì ra là như vậy."

"Thế nào?"

"Những con trùng này không phải là mấu chốt hại người, những con trùng này nuôi ở đây, là để che giấu một thứ khác dưới đất."

Chú thích:

(1) Động: một dân tộc thiểu số ở Quý Châu, Hồ Nam, Quảng Tây.

(2) Tích Tà: Một loại thần thú trong thần thoại Trung Quốc, giống sư tử mà có cánh. Có thể trừ tà, đuổi tà uế, trừ điềm xấu. Cổ đại thường được trang trí trên vải vóc, quân kỳ, khóa thắt lưng, con dấu, tay cầm chuông. Lăng mộ Nam Triều thường có thạch điêu Tích Tà. Theo giới khảo cổ nghiên cứu "Tích Tà" cũng là "Phù Bạt". Hiện đều gọi chung là "Tích Tà".

(3) Cùng Kỳ: một trong tứ hung thần thú trong truyền cổ đại Trung Quốc, chủ yếu ghi chép trong Sơn Hải Kinh – Tây Sơn Kinh: "Lại phía tây hai trăm sáu mươi dặm, có Khuê sơn. Trên đó có loài thú, trông như trâu, lông xù như nhím, tên là Cùng Kỳ, tiếng như chó kêu, ăn thịt người .

Ảnh Cùng Kỳ thì nhiều lắm, cơ mà cứ lấy ảnh minh họa trong Sơn Hải Kinh đi, đỡ hư cấu lung tung😀
Về quảng cáo

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro