Chương 21 : Lôi Sơn Tiểu Quá *

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Khải Sơn nhìn lỗ thủng trên cổ cô gái, trong lòng căng thẳng, hắn vốn là không định lưu lại bất kỳ người sống nào, nhưng dáng vẻ cô gái này khiến hắn có phần cảnh giác, hắn liếc mắt nhìn người Nhật Bản còn lại, Trương lão Quan cũng kéo cằm người nọ, có thể thấy triệu chứng hoàn toàn giống nhau.

Trương Khải Sơn gật đầu với phó quan một cái, phó quan dùng sức thật mạnh kéo trật khớp cằm cô gái, dùng hổ khẩu kéo về đánh cổ họng, khiến cô ta tạm thời nói không nên lời, tiếp theo buông tay dùng miệng mình mở băng vải trên tay, nặn ra một cái, thì có máu từ vết thương rỉ ra, chảy đến cổ cô gái.

Trong nháy mắt cô gái bắt đầu co giật, không thể lên tiếng nhưng cả người co lại, khí lực phó quan cực lớn, ôm chặt lấy cô, hai chân cô vung vẫy loạn xạ, liền thấy tất cả tĩnh mạch trên cổ cô đều nổi lên. Tiếp theo, máu trên cổ, bị lỗ nhỏ trên cổ hút vào toàn bộ. Cô gái phút chốc trợn trắng mắt, bắt đầu ọe ra như nôn mửa, tư nhiên vị(1), súp chua toàn bộ đổ xuống từ giữa không trung. Từ trong lỗ nhỏ trên cổ, bắt đầu bò ra ngoài rất nhiều bạch trùng.

Trương Khải Sơn lạnh lùng nhìn, trong lòng biết đã xảy ra chuyện lớn, hắn suy tư một chút, hai người kia không thể giết. Chỉ có thể tìm chỗ nào đó thẩm vấn đàng hoàng.
Trên sạn đạo người rất nhiều, cho dù là nửa đêm, mình áp tải mấy người cũng dễ dàng bị người ta phát hiện, đi xuống là vực sâu vạn trượng, tuy nói không đến mức không thể xuống, nhưng mà, lãng phí thì giờ cũng dễ dàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Vì vậy đi lên, len lén lôi mấy cái mền đay thảm rách xuống, trực tiếp đụng ngất hai người Nhật Bản vào vách đá, dùng thảm quấn lại trói lên ngựa, mới lặng lẽ leo lên đường núi. Trộm phướn mở đường của Tề Thiết Chủy, giả dạng làm người cõng xác Tương Tây.

Tề Thiết Chủy đang ngủ say, gã cũng là người hành tẩu giang hồ thành quen, loại chỗ này cũng ngủ rất say. Trương Khải Sơn ngồi xổm xuống nhìn gã một chút, gã cảm thấy hơi thở, chép miệng một cái xoay người. Trương Khải Sơn sợ đánh thức gã kinh động những người khác, cũng quấn chăn trùm lấy gã, vứt lên lưng lừa.

Đoàn người dắt ngựa mò mẫm xuống núi, Trương Khải Sơn dặn dò: "Điều động tất cả người Trương gia phụ cận, đi điều tra xem khoảng thời gian gần đây có tang sự nhiều không, Miêu trại các nơi có tình huống bệnh dịch không. Xem thử người ngã bệnh, trên người có phải có lỗ mọt giống nhau không. Tìm người trở về thông báo Trường Sa kiểm tra nghiêm ngặt thương khách tới Tương Tây, hai phòng vệ bố phòng vây quanh hai ngọn núi này cho ta, bất kỳ vật sống nào cũng không được thả ra ngoài."

Tề Thiết Chủy trên lưng không biết bị xóc tỉnh lúc nào, cũng không biết xảy ra chuyện gì, cũng không dám nói gì, cho là bị trói rồi, vừa nghe thấy tiếng Phật gia, lập tức kêu to lên: "Phật gia, không được, anh phái binh vây quanh nơi này, Cửu Môn cho rằng anh áp chế quân lệnh nuốt địa bàn này, Trường Sa ắt loạn."

"Áp thì áp, trước quốc sự gì cũng là chuyện nhỏ, san bằng tất cả đỉnh núi ở đây, vây loại trùng này ở trong mộ." Trương Khải Sơn liếc mắt nhìn Tề Thiết Chủy giống như sâu róm: "Anh không xuống tự đi sao?"

"Không sao không sao, ban ngày tôi cưỡi đau cả mông." Tề Thiết Chủy chỉ có thể động đậy cái cổ, tay chân đều bị quấn trong thảm, gã cố thò đầu ra, bên cạnh chính là vực sâu, sợ lại rụt trở về, "Phật gia, chuyện này đừng nóng vội, trước khi ngủ tôi đã bói một quẻ, dù sao anh cũng không tin nên tôi không nói anh biết, nhưng quái tượng biểu hiện, lôi sơn tiểu quá, chim bay mất tiếng, mây dày không mưa, tiếng sấm bị núi ngăn trở, tiếng sấm giảm nhỏ, trên nghịch dưới thuận, không nên biến chuyện này thành chuyện lớn. Quẻ này còn có ngăn trở, ý nan giải, nói rõ chuyện bây giờ chúng ta nhìn thấy, chưa chắc là chân tướng. Phật gia, cao nhân nhà tôi truyền tin như thế, không phải chỉ là vì bệnh dịch, anh nhất định phải phái người vào trong mỏ tra xét, đừng để sai sót."

Trương Khải Sơn lẳng lặng nói: "Anh nói có lý, nhưng chiến sự khẩn cấp, anh lại không chịu giúp ta, quái tượng có chính xác hơn nữa thì ích gì, bây giờ anh chỉ có thể nhìn ta phá quẻ ứng cục, những thứ 'công đức' này đều tính lên đầu anh."

Tề Thiết Chủy bị Trương Khải Sơn làm nghẹn không nói được gì, mặt chợt đỏ bừng, thật lâu mới nói: "Được, Phật gia, tôi giúp anh. Nhưng nếu tôi tiết lộ thiên cơ, giảm tuổi thọ, anh phải chia lại cho tôi."

Trương Khải Sơn quay đầu nhìn gã một cái: "Nếu thật sự có thể chia cho anh, cũng coi như một món công đức lớn của anh đối với ta."

Dứt lời Tề Thiết Chủy đã ngã xuống từ trên lưng lừa, được phó quan đón lấy, thoát ra khỏi thảm, vung túi đeo, sắc mặt liền trở nên vô cùng nghiêm túc, bộ dạng thầy phong thủy sinh động.

Gã móc la bàn ra, nói với phó quan: "Thiên Lang trăm bước, kề bên Thiên Cương, thầy phong thủy không chôn dưới đất, thầy tướng số chết ven đường. Từ xưa phong thủy mệnh nghèo, thông hiểu thiên cơ tôi là lợi cho đại vương nhà anh. Mệnh chúc xà (2), sống phải nhờ vào anh, ai đi đầu dẫn đường... ai da!"

Còn chưa nói hết, ngửa đầu ngoái nhìn thì dưới trân tự trượt một cái, liền ngã ra ngoài vách đá ven đường. Bị phó quan xách trở về. Sợ đến vỗ ngực.

Trương Khải Sơn không thèm để ý, hắn nhìn hai cỗ "thi thể" khác trên lưng ngựa đến xuất thần, mấy câu của Tề Thiết Chủy, đã khiến tâm trí hắn trôi về năm đó trước khi tới Trường Sa, tình cảnh bọn họ từ Đông Bắc chạy trốn ra ngoài, cuộc sống của mình giống như người bình thường, đã qua nhiều năm như vậy, cũng có nhiều bằng hữu như vậy, mình quả nhiên cũng quên mình là ai, quên mất những chuyện cũ từng khiến người ta hít thở không thông.

Lôi sơn tiểu quá, chim bay mất tiếng, mây dày không mưa.

Nói chính là chuyện trước mắt này sao? Hay là nói, sau lưng chuyện này, có một lực lượng hắn càng không muốn động chạm vào.

"Lão Quan, ông tìm một chỗ thẩm vất hai người kia cho tốt, Nhật Sơn, cậu bảo vệ Bát gia, nghĩ cách tìm ra con đường sắt dưới đất kia. Ta có những chuyện khác muốn tra, đi một chút sẽ trở lại." Trương Khải Sơn quay đầu ngựa lại, đi ngược hướng với đoàn người. Rất nhanh đã biến mất trong bóng tối.

Chú thích:

(*) Quẻ "Lôi Sơn Tiểu Quá", đồ hình::||:: còn gọi là quẻ Tiểu Quá (小過 xiao3 guo4), là quẻ thứ 62 của Kinh Dịch.
Nội quái là ☶ (::| 艮 gen4) Cấn hay Núi (山).
Ngoại quái là ☳ (|:: 震 zhen4) Chấn hay Sấm (雷).
Giải nghĩa: Quá dã. Bất túc. Thiểu lý, thiểu não, hèn mọn, nhỏ nhặt, bẩn thỉu, thiếu cường lực. Thượng hạ truân chuyên chi tượng: trên dưới gian nan, vất vả, buồn thảm.

(1) Tư nhiên vị: một loại gia vị Trung Quốc, dùng ở một khu vực lớn ở tây bắc Tân Cương. Chủ yếu dùng cho đồ ăn tanh nóng như thịt bò, thịt dê, món ăn dân dã. Vị đậm, mặn, vừa miệng.

(2) Mệnh chúc xà: Người mệnh chúc xà đa số làm việc dựa vào phán đoán của mình, sẽ không tiến hành trao đổi thật lòng thật dạ với người khác. Người mệnh chúc xà lòng nghi ngờ lớn, nhưng tiềm ẩn trong lòng, bí mật của mình cũng giấu trong lòng, chỉ nguyện tinh tưởng phán đoán của mình, cũng không nhận khuyến cáo của người khác. Hỉ nộ đều không thể hiện ra mặt, trước khi hành động đều tính toán tỉ mỉ.
------------------------------
Ý đang chê phó quan đa nghi chứ gì LOL =.,=
Ấy ấy... cuối cùng cái tên Nhật Sơn cũng được confirm kìa hí hí

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro