Chương 20 : Tiên Treo Ngược

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xẩm tối dưới ánh trăng, quả thật có chín đỉnh núi chồng lên nhau, Trương Khải Sơn nhíu mày, mỉm cười không nói. Tề Thiết Chủy vẫn đang ở đó dài dòng: "Tuy nói là tộc nhân nhà tôi báo tin, nhưng người cũng chết hết, Tề gia xuất lực cũng ra được, Trương gia các người tuy nói nhân khẩu thưa thớt, vẫn mạnh hơn tôi một thân một mình, không được không được, trước khi tôi chưa cưới vợ, nhất định phải nhớ kỹ di huấn tổ tông."

Trương Khải Sơn nhìn xung quanh, cũng không cưỡng cầu, hỏi: "Lão Bát, anh nhìn nơi này một chút, anh cảm thấy, cao nhân nhà anh vì sao lại bị cuốn vào chuyện xe lửa vận chuyển quan tài. Nếu như hắn đúng là người Tề gia, hẳn cũng có nguyên tắc giữ mình bảo mạng?"

"Chẳng lẽ, khác loại, cốt khí cũng khác." phó quan chế nhạo nói, Tề Thiết Chủy cũng không tức giận, bấm ngón tay tính toán một chút: "Nơi này là nơi Miêu tộc và Thổ tộc tụ tập, cho dù có người nói phong thủy, cũng không như quy củ Trung Nguyên, đa số đều là thầy bà tác quái, tiền bối nhà tôi tới lui chỗ này, nếu không phải là ẩn cư, thì là du lịch đến đây. Hoặc là, là được một số người mời tới."

Tề Thiết Chủy nói một số người chính là người Nhật Bản, nơi này nếu như muốn động thổ, khẳng định lấy núi mỏ làm lá chắn, có thể trong mỏ xuất hiện chuyện người Nhật Bản không cách nào giải quyét, mới mời cao nhân từ ngoại địa tới.

Từ mảnh giáp cốt trong dạ dày thi thể mà xem, cao nhân quả thật cũng nghĩ một vài cách, nhưng cuối cùng những người này vẫn là khó thoát khỏi cái chết.

Nếu người Nhật Bản đương sự đã chết hết, sau khi xe lửa đến đường sắt chính, đường sắt nhánh từ trong mỏ kéo dài ra, nhất định không có ai đi bốc dỡ che giấu, nếu không đội ngũ trước đó khẳng định đã sớm tìm được.

Cho nên, người Nhật Bản đang ở phụ cận. Nơi này là dịch trạm, nếu như là bố cục của mình, điểm này khẳng định cũng sẽ sắp xếp nhân thủ. Bên cạnh bọn họ nhất định là có người Nhật Bản.

Trương Khải Sơn yên lặng nhìn bốn phía, phó quan đã ngầm hiểu, anh làm mấy dấu tay, mấy người đi ra xem chân, một bên Trương lão Quan châm thuốc, nhìn Tề Thiết Chủy, rồi rỉ tai một ít tin tức với Trương Khải Sơn.

Thời gian nửa chun trà, một bên còi dơi vang lên. Hẳn là tin tức phó quan truyền tới, tìm được mấy người có hình chân kỳ quặc, hẳn là do mang guốc gỗ. Trương Khải Sơn cũng ngậm còi dơi: nửa đêm động thủ.

Vừa vào đêm, một hàng đèn rồng rắn trở nên thưa thớt, Tề Thiết Chủy ngủ say như chết, Trương Khải Sơn lật mình đứng lên, nhìn phó quan một cái, cúi người khom lưng nhanh chóng đi tới. Mấy người khác tìm một lỗ hổng, bò xuống theo vách đá, treo mình trên vách đá dưới sạp tập thể, đi tới theo cái bóng Trương Khải Sơn, rất nhanh sẽ đến gần người bọn họ để mắt tới, phó quan làm ba động tác, bày tỏ vị trí người nằm, tổng cộng ba người, Trương Khải Sơn lắc lắc ngón tay, làm dấu tính giờ ba hai một.

Trong nháy mắt ngón tay Trương Khải Sơn hạ xuống, Trương Khải Sơn, phó quan cùng Trương lão Quan ba người chợt nhảy lên, đạp lên người trên sạp bay tới gần ba người kia. Trong nháy mắt mọi người bừng tỉnh, ba người kia chợt mở mắt, đã không còn kịp nữa, cho dù bọn họ duy trì mười hai phần cảnh giác, cũng không thấy rõ động tác của Trương Khải Sơn. Trương Khải Sơn dùng một phần tư giây nắm cổ áo của một người lên, liền lập tức xoay người ôm lấy gã nhảy ra lan can.

Giữa không trung người nọ đã hoàn toàn tỉnh táo, vừa định kêu toán lên, liền bị Trương Khải Sơn bụm miệng, gần như trong nháy mắt, thân binh nằm ngang phía dưới sạp tập thể lộ tay ra, tóm được chân Trương Khải Sơn.

Trương lão Quan bên kia cùng phó quan cũng như vậy, ba người giống như con dơi bị thân binh tóm được chân, đều treo trên vực sâu vạn trượng.

Phía trên loạn thành một đám, nhưng sau khi đèn sáng mà nhìn, bởi vì người làm hỗn loạn, ai cũng không phát hiện, sạp tập thể ít đi ba người. Người bị bắt phía dưới nhìn dưới mình là vực sâu vạn trượng, lập tức không dám giãy giụa. Trương Khải Sơn lạnh lùng rỉ tai người đó nói: "Ta hỏi ngươi đáp, chỉ cần ta không hài lòng, ta sẽ ném ngươi xuống. Câu hỏi thứ nhất, đoạn đường sắt giấu ở nơi này, nằm ở đâu?"

Ngón tay của hắn hé ra một kẽ hở, người nọ hít sâu một hơi, sợ hãi khiến gã phát run, vậy mà gã nhắm hai mắt lại, không nói lời nào. Trương Khải Sơn vừa định hỏi tiếp, người kia chợt lao đầu về phía sau, sau đó dùng sức giãy giụa, hai chân khua loạn, người Trương gia phía trên tay liền trượt một chút, thiếu chút nữa rời tay. Gần như đồng thời, người nọ sắp sửa kêu to, âm thanh còn chưa phát ra, Trương Khải Sơn đã bẻ gãy cổ gã, cả người gã vút một tiếng, bị ném xuống vực sâu.

Người phía trên ném một cái, Trương Khải Sơn lật người bắt lấy vách đá một bên, nhìn về phía hai người kia, một người trong đó cơ hồ sợ choáng váng, hoàn toàn không dám động. Một người khác trong tay phó quan sợ gần chết, cũng muốn giãy giụa, phó quan bịt miệng gã thật chặt, không cho gã lộn xộn. Động tác rất lớn, người bên trên đã không chịu nổi, người vừa rồi tóm Trương Khải Sơn, cũng đi lên hỗ trợ phó quan bắt cái chân còn lại.

Trương Khải Sơn nhẹ giọng nói: "Một là đủ rồi, người không nghe lời bỏ lại đi." Trương phó quan trả lời: "Phật gia, chỗ tôi là một cô gái."

Trương Khải Sơn quẹt diêm, thò người qua soi mặt người trước mặt phó quan, quả nhiên là một cô gái, hắn lạnh lùng nói: "Vậy thì sao?"

"Bát gia không phải nói anh ấy chưa có vợ sao?" phó quan nhẹ giọng nói: "Hơn nữa, tôi phát hiện trên người cô ta có chỗ không ổn." nói xong phó quan kéo cằm cô gái, để Trương Khải Sơn nhìn cổ cô gái, trên cổ cô gái đó, có rất nhiều rất nhiều lỗ nhỏ, tựa như bị mọt đục. Giống hệt thi thể trong xe lửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro