Chương 19 : Cửu Quỷ Đạp Hoa Sen .

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Khải Sơn năm xưa vừa tới Hồ Nam, từng du lịch Tương Tây một lần, nơi này núi non trập trùng, trên vách đá lưng chừng núi, còn có thể nghe thấy tiếng sông suối trong rừng rậm dưới vách đá. Sau khi vào đêm, trong núi cũng không hoàn toàn tối đen, có thể thể một tầng ánh sáng lạnh thật mỏng chiếu xuống khắp núi. Sương mù bên trong khi dày khi mỏng, nhìn không rõ.

Người tới trước đã tra xét nhiều mặt những phương hướng hắn phỏng đoán, đều rải rác trong mấy góc sơn cốc này. Xe lửa, nhất định là từ một tòa núi mỏ trong khu vực này lái ra ngoài.

Người Trương gia từ khi vào Tương(1), tuân theo truyền thống Trương gia, thả rất nhiều tai mắt khắp dân gian Hồ Nam, những người Trương gia này sống lẫn vào người của các loại nghề nghiệp địa phương, Trương gia ra ngoài xuống đất, cũng sẽ có người vô cùng quen thuộc phong thổ nhân tình làm tiếp ứng.

Buổi tối các tiểu thương ở dịch trạm đều nổi bếp lò, trên thềm đá vách đá người nướng bánh Naan(2) thì nướng bánh Naan, người nấu canh hồ lạt(3) thì nấu canh hồ lạt; có thợ săn nướng thịt rừng, dùng tới các loại bột ớt, mùi thơm tỏa khắp toàn bộ sơn cốc. Trên nóc sạp tập thể rồng rắn này, treo đầy các loại đèn bão, từ xa nhìn lại, giống như chợ quỷ của hồ tiên trong tiểu thuyết liêu trai.

Trương Khải Sơn mặc nguyên áo nghỉ ngơi, gió lạnh từ vách đá dưới khung gỗ luồn lên, phó quan ở bên cạnh đã thổi còi dơi, chờ đợi người Trương gia ở địa phương đáp lại. Tề Thiết Chủy thì bị các loại mùi thơm thức ăn nam bắc mê hoặc cho thần hồn điên đảo, xách túi tiền đi khắp nơi đòi ăn, chỉ chốc lát đã ôm chuỗi chuỗi các loại bánh trở lại.

Trương Khải Sơn hé một mắt, nhìn gã một cái. Gã liền nói: "Phật gia, Phật gia, may là theo anh đến đây, không ngờ nơi hoang vu hẻo lánh này còn thịnh thế như vậy, bằng không anh đến đây nếm thử một chút?"

Trương Khải Sơn lẳng lặng nói: "Đi ra hành tẩu giang hồ, ăn đồ lung tung, lão Bát anh bớt bớt lại, dù sao cũng sống không lâu. Ta thấy cửa hàng Ngô gia bên kia, chó của Ngô Lão Cẩu cũng không ăn những thứ này. Anh nên đến Ngô gia học hỏi một chút đi."

Tề Thiết Chủy nhìn thức ăn trong tay một chút, lại nhìn thương khách từ nam chí bắc một chút, nhẹ giọng hỏi: "Không đến nỗi ấy chứ, Phật gia. Tôi thấy nơi này dân phong thuần phác, đồng hương ai cũng dễ thương, giang hồ hiểm ác, tôi cũng không phải chưa từng trải qua, người Trương gia các người quá mức cẩn thận. Khó trách không cưới được vợ."

Đang nói, phó quan trở lại, mang về một người trung niên dáng vẻ như kiệu phu, ánh mắt Trương Khải Sơn sáng lên, lật ngồi dậy, "Lão Quan, thế nào?"

"Cả một vùng này là địa bàn của Hoắc gia, Hoắc Tửu Hương ở Tương Tây, nơi này gần đây mở mấy chỗ mua bán lớn, địa bàn Hoắc gia trải rất rộng, người của Bán Tiệt Lý vẫn muốn kiếm cớ dẹp địa bàn này. Cao thủ Hoắc gia đều canh giữ ở đây. Khải Sơn, mặt của anh mọi người đều biết, anh phải cẩn thận. Vừa vào thôn rất dễ bị phát hiện." Trương lão Quan vứt điếu thuốc, ngón tay ông đã ố vàng, nếu không phải nói Quan thoại, cũng sẽ không tin là người Trương gia.

Tề Thiết Chủy sửng sốt một chút, lau dầu súp chua bên miệng, nói: "Ể, Phật gia, tôi cũng thật không ngờ, đây là địa bàn của Hoắc gia, Hoắc gia năm đó trông coi Cửu Môn, anh một người phương Bắc, vừa tới đã thay trời đổi hoàng đế, Hoắc Tam Nương sẽ không dễ dàng tuân thủ. Ngài bây giờ dựa vào bố phòng Trường..." lời gã còn chưa dứt, phó quan vỗ nhẹ cằm hắn một cái, khiến gã lắp bắp.

Tề Thiết Chủy lập tức phản ứng kịp, loay hoay nhìn xung quanh một lượt, nhẹ giọng nói: "Ngài dựa vào thể diện súng pháo, bàn về chuyện xuống đất công phu nhà Nhị gia và Hoắc gia đều là luyện từ nhỏ, Hoắc gia cũng không phục tài phong thủy trên dưới ba trăm năm của ngài. Chúng ta xuất hiện ở đây, Tam Nương có khi nào cho rằng chúng ta đang giúp Bán Tiệt Lý đối phó cô ta không?"

Trương Khải Sơn dựa vào lan can ngẩng đầu nhìn trăng sáng trên trời, hắn căn bản không hề suy tính chuyện Hoắc gia, trên thực tế một khi chiến tranh bảo vệ Trường Sa khai hỏa, sẽ không có phân biệt Cửu Môn, trong thành chỉ có người Trung Quốc và người Nhật Bản.

Hắn nhìn về phía Trương lão Quan: "Những thứ khác nhờ ông tra thì sao?" Trương lão Quan nói: "Chuyện xe lửa không đơn giản như vậy. Nơi này thế núi phức tạp, nếu như có đường sắt núi mỏ âm thầm xây dựng trong rừng, ít nhất phải mấy năm, huống hồ nơi này cây cỏ rậm rạp, bên này sửa bên kia liền bị bụi cây dây leo bao trùm, không có một hai tháng sửa sang lại trước, cũng không cách nào đột ngột sử dụng. Tôi đã hỏi các trại gác đêm ở đây, đều nói chưa từng nghe qua động tĩnh xe lửa, ngược lại nhiều người đều nói, bọn họ đã nghe một loại âm thanh kỳ quái khác, không nên xuất hiện ở nơi như này."

"Là cái gì?" Tề Thiết Chủy vội hỏi.

Trương lão Quan nói: "Một buổi tối trong tháng bọn họ ở đây, lúc gác đêm, đều không hẹn mà cùng nghe được tiếng trong sơn cốc có mấy trăm người cùng nhau đập sắt. Mấy người nghe được đều là tiếng vọng, đều nói không biết là trong trại nào có nhiều người đập sắt như vậy, toàn bộ sơn cốc đều nghe được. Còn nói là trong núi ẩn giấu một khối thiên đồng, có thần tiên ở chỗ này rèn kiếm."

Trương Khải Sơn nhìn sơn cốc một chút, Tề Thiết Chủy vừa định tiếp tục hỏi tới, hắn liền khoát tay: "Đường sắt ở dưới đất, những thứ này trong núi có thể có mấy đoạn bị hổng, mạch nước ngầm khô cạn không có cây cối, mỏ ở đây rất nhiều đều là người Nhật Bản làm chủ, bọn họ kinh doanh ở đây nhiều năm như vậy, giấu một đường sắt ở lòng sông không khó mấy. Tiếng đập sắt, là động tĩnh xe lửa lái qua, đường sắt ép chặt vào lòng sông mà thành."

"Không sai, chính là như thế." Trương lão Quan nói: "Khải Sơn, phong thủy này kỳ quái, tiếng vang có liên quan đến thế núi, chỉ có mấy chỗ có thể nghe được tiếng động dưới đất, tìm một thầy phong thủy giỏi, mới có thể tính ra đường sắt ở phương vị nào dưới đất."

Trương Khải Sơn quay đầu liền thấy Tề Thiết Chủy đi qua sau lưng, "Bát gia." Tề Thiết Chủy khoát tay: "Chữ lạ chuyện quỷ không xem, Phật gia anh cũng hiểu phong thủy, anh không nhìn ra sao? Ngọn núi này, gọi là Quỷ Đạp Hoa Sen, trước mặt tổng cộng chín đỉnh núi, Cửu Quỷ Đạp Hoa Sen, đó là quỷ môn quan của Cửu Môn Đề đốc chúng ta."

(Tay bị thương, viết chữ phối hợp với khẩu thuật, câu chữ có vấn đề xin thứ lỗi.)

Chú thích:

(1) Tương: Tên gọi khác của tỉnh Hồ Nam, Trung Quốc

(2) Naan, nan hay khamiri là một loại bánh mì cắt lát chứa bột nở, nướng lò thịnh hành trong ẩm thực tại các quốc gia vùng Trung Đông, Trung Á và Nam Á.

(3) canh hồ lạt:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro