Chương 18 : Phật Gia vào Núi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Khải Sơn làm việc nhanh chóng, là chuyện mọi người trong quân liêu đều biết.

Canh ba vào ngủ, ngày thứ hai trời chưa sáng, phó quan đã ở trong sân điểm danh thân binh đi theo, đều là một thân áo ngắn, súng Mauser C96 giấu ở dưới yên ngựa, dùng túi nước đè lên, bên hông phía sau giắt lưỡi lê.

Trương Khải Sơn kiểm tra khẩu Colt của mình, mắt thấy mặt trời mọc, sẽ để cho người đánh xe dắt dựa đi đến ngoại ô trước. Mình và mấy thân binh theo xe hơi, phân tán rời đi. Đến lúc mặt trời lên hơn tám giờ, đoàn người bọn họ tập hợp ở sườn núi ven đường sắt ở ngoại ô, toàn đội tổng cộng mười bốn người. Một tổ sáu người ngụy trang thành thương đội đi trước 20 dặm, tổ thứ hai bốn người ngụy trang thành thương nhân trà điều tra xung quanh, Trương Khải Sơn, phó quan mang hai tùy tùng bọc hậu, dọc đường thu gom tình báo, tra xét phương hướng.

Hai đội người sau khi đi, đợi nửa ngày Tề Thiết Chủy mới lững thững đến trễ, Trương Khải Sơn và phó quan ăn mặc giống như lái buôn bán cau, còn mang theo một thùng thuốc lá, Tề Thiết Chủy một thân mặc như thầy bói, dắt lừa mà đến.

Cũng may Trương Sa mấy đời nay đều là đường giao thông quan trọng, điểm lui tới mấu chốt, khắp nơi là kỳ nhân dị thương từ nam chí bắc, loại dáng vẻ này cũng không được coi là ly kỳ.

Ngược lại con lừa đi quá chậm, thường đi một đoạn sẽ rớt lại hai ba dặm, bọn Trương Khải Sơn phải đợi hơn nửa canh giờ mới có thể chạy tới, Trương Khải Sơn nhịn nửa đường, thở dài nói: "Thầy bói, ta bảo anh cải trang giả dạng, anh cưỡi lừa làm gì?"

"Phật gia, thầy bói không cưỡi lừa, chẳng lẽ cưỡi con ngựa cao lớn, đó không phải là chiêu cáo thiên hạ ta đây có việc sao? Ngài nhất định đừng xem thường bộ quần áo này của tôi, càng đi vào trong núi. Chiêu này của tôi càng hữu dụng."

Phó quan sau khi vào núi, thần sắc vẫn luôn hết sức cảnh giác, có chim bay lên anh cũng sẽ dừng ngựa quan sát nửa ngày, nghe Tề Thiết Chủy nói như vậy, hiếm khi quay đầu lại nói: "Đạo sĩ trong núi này, đã sớm nghèo đến tuyệt chủng, cái gọi là đạo sĩ phần nhiều là sơn phỉ còn sót lại, nấp ở đạo quán bỏ hoang trong núi sâu giả thần giả quỷ, trộm trẻ con trong thôn về nuôi thành cướp dữ. Bộ dáng này của ngài, gặp người sợ rằng bị đánh chết."

"Không phải vậy, bọn họ là cướp dữ, chỉ có cậy mạnh. Tôi đây là thân truyền của Hoàng Đình tổ sư, hậu nhân Tề gia." Tề Thiết Chủy nói xong vỗ vỗ túi bách bảo của mình: "Một trăm lẻ tám phép thần thông này đều ở trên người, tới đâu cũng là thần tiên sống. Nếu không Phật gia đút tôi ăn mảnh giáp kia, tôi sớm đã độc phát bỏ mình."

"Những mảnh giáp kia sớm đã hấp qua máu của tôi, nếu không làm sao làm sao cầm tay không, không sợ lây bệnh sao." phó quan nói sâu xa.

Truyền thuyết máu Trương gia khác với máu người thường, có thể tiêu độc trừ bệnh, Tề Thiết Chủy uống trà tán gẫu thường xuyên hỏi Trương Khải Sơn để chứng thực, luôn bị cười nhạo, hôm nay phó quan lại nói thẳng, gã không khỏi nửa tin nửa ngờ, vừa định hỏi tới, lại thấy phó quan bị thương băng vải, vết thương chảy máu vẫn chưa lành lại. Thầm nghĩ dùng máu hấp, sẽ không thành đậu hủ máu chứ?

Trương Khải Sơn ở một bên kéo ngựa dừng, nhìn Tề Thiết Chủy một cái, tựa hồ lại muốn cười nhạo, Tề Thiết Chủy nuốt ngược lại câu hỏi.

Một đường đi về phía Tương Tây, cũng không cách nào liên tục đi theo đường sắt, sau khi vào núi trên triền núi chỉ có thể đi tới theo đường sắt ở xa xa, mấy lần gặp đất đá lở, y phục Tề Thiết Chủy liền bẩn đến không còn hình dáng, ngược lại cực kỳ giống dã đạo hoạt động ở vùng này.

Ba hôm sau, bọn họ đi tới khu mỏ thứ nhất vẽ trên bản đồ.

Tương Tây sản sinh nhiều thủy ngân, khu mỏ này có mười một mười hai tòa, xen lẫn các loại mỏ tạp, thợ đào mỏ ăn ở trong núi sâu, hai tháng đi ra một lần, có người đánh xe đặc biệt mỗi ngày tới lui vận chuyển khoáng thạch. Nơi này phần lớn là Miêu tộc, các loại đồng, trại, phân bố trong núi sâu, căn bản đều là trạng thái tự trị, hoàn toàn là biên cảnh Miêu Cương dã sinh.

Đào mỏ ngoại trừ khu mỏ, còn có người Đức, người Nhật hợp tác với lãnh đạo, bây giờ người Nhật Bản cũng đã rút lui, thợ đào mỏ đa số sống hỗn cư với người Hán ở địa phương, tình hình dân tộc vô cùng phức tạp.

Đường sắt đã ở ngoài hai dặm, tàu xe mệt nhọc tạm thời cũng không có ai hồi báo, mấy người vào một đồng thôn trên sườn núi, liền tìm dịch trạm cổ trên Trà Mã Cổ Đạo(1) năm xưa, đã do dân bản xứ kinh doanh, đa số thương lữ tạp cư tiếp liệu, thường thường một chỗ tụ tập mấy trăm người, các loại dân tộc, nhân vật hội tụ.

Đồng thôn này xây ở sườn núi, dịch trạm lại xây dựng cheo leo dọc theo đường núi bên vách đá, một mái hiên cỏ chênh vênh thật dài chạy dọc theo đường núi nửa dặm đường. Bên trong giường tập thể trông như rồng, ngủ đầy mấy trăm người. Bên dưới gối đầu chính là vực sâu vạn trượng, thật là dọa người.

Tề Thiết Chủy mặt như màu đất, lắc đầu nói: "Phật gia, chỗ này nửa đêm đi tiểu, một cước sẩy chân, coi như tan xương nát thịt."

Trương Khải Sơn vỗ vỗ bụi đất trên người, đi đến trước lan can trạm dịch, nhìn ra sơn cốc mênh mông phía ngoài.

Chú thích:

(1) Trà Mã Cổ Đạo có thể sánh ngang với mạng lưới buôn bán Con Đường Tơ Lụa của Trung Quốc thời cổ đại, nằm giữa sơn khu Hoành Đoạn ở tây nam bộ Trung Quốc và cao nguyên Thanh Tạng, xuất phá từ Thành Đô tỉnh Tứ Xuyên, Nhã An, Côn Minh tỉnh Vân Nam, Tư Mao, điểm cuối là Lhasa ở khu tự trị Tây Tạng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro