Chương 206: Chỉ có 5 phút

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Văn Thanh được Ân Lang Qua chuyển từ bệnh viện đến biệt thự.

    Mỗi ngày, có ít nhất hai bác sĩ sống trong biệt thự quan sát sự hồi phục của Văn Thanh suốt ngày đêm, đây là làm quá sự việc theo quan điểm của Tống Hữu nhưng với sự quan tâm của Ân Lang Qua đối với Văn Thanh, không ai dám đưa ra bất kỳ dị nghị nào.

    Tống Hữu cũng lười nói gì với Văn Thanh, kể từ khi anh xúc phạm đến Văn Thanh bằng lời nói của mình, mỗi lần Tống Hữu nhìn thấy Văn Thanh, Văn Thanh đều không có nhìn anh một cái tốt.

    Ba ngày trước khi chuyển về, Ân Lang Qua ngày nào cũng về rất sớm, nếu có thể hoàn thành công việc ở biệt thự thì hắn khó có thể đến công ty xử lý công việc. Cuộc họp nhỉ sẽ được giao cho Nghiêm Mặc, cuộc họp lớn thì tổ chức họp qua truyền hình tại biệt thự. Hắn dùng hết tất cả thời gian rảnh rỗi để ở cùng Văn Thanh, coi như là quyết tâm hết lòng bù đắp cho Văn Thanh

    Tống Hữu đã theo dõi tình cảm của Ân Lang Qua dành cho Văn Thanh, anh không muốn can thiệp vào tình cảm riêng tư của Ân Lang Qua , nhưng anh thực sự muốn biết về tình hình hiện tại của Ôn Dương.

   Tống Hữu đã hỏi về Ôn Dương từ Thành Sính và Dương Dịch, cũng như những người thân tín khác của Ân Lang Qua , nhưng không ai biết gì. Tất nhiên, anh cũng đoán rằng Ân Lang Qua có thể đã ra lệnh cho một số thuộc hạ biết chuyện, vậy nên họ không dám nói bất cứ điều gì với mình....

    Hôm nay, sau khi Ân Lang Qua hỏi Tống Hữu về sự hồi phục của Văn Thanh, Tống Hữu đã ngăn hắn lại khi hắn chuẩn bị rời đi.

    "Mà này, Lang Qua, cậu để cậu ta ở đâu vậy?" Tống Hữu cười có chút mất tự nhiên.

    Ân Lang Qua mặt không chút cảm xúc, "Ai?"

    "Là... Ôn Dương." Tống Hữu vội vàng hỏi: "Lúc trước không phải giữ cậu ta ở tầng hầm sao? Hiện tại cậu ta đang ở đâu? Bệnh viện hôm nay có một giác mạc được hiến, tôi muốn thay cậu ta.... "

    " Cậu muốn ghép giác mạc cho con chó của Ân Hà? "Vẻ mặt của Ân Lang Qua u ám đến kỳ lạ.

    "Tôi ..." Tống Hữu bị chặn một hồi không biết nên nói cái gì, thật lâu sau bất lực nói: "Tôi không phải là đang nghĩ cho cậu sao? Cậu vốn không định thay giác mạc của Ôn Dương. Tôi không có  năng lực để thay đổi nó, vậy nên giờ tôi muốn ... "

    "Tôi nghĩ cậu đã nhầm rồi. Tôi vốn định đổi giác mạc của cậu ta cho Văn Thanh." Khuôn mặt của Ân Lang Qua vẫn không chút biểu cảm, hắn bình tĩnh nói, "Đây là thứ mà con chó cái đó nợ Văn Thanh, cho dù có chết cũng không thể bù đắp được thiệt thòi mà Văn Thanh phải chịu. Bây giờ cậu lại thực sự muốn giúp cậu ta? Tống Hữu ... "Ân Lang Qua hơi híp mắt," Cậu đã yêu Ôn Dương sao? " trên mặt Tống Hữu đen lại không biết nên cười hay nên khóc, "Tôi không phải là gay, được chứ?"

    Ân Lang Qua nhướng mày, "Tôi cũng không phải."

    "Ban đầu tôi không phải, và sau này tôi sẽ không như vậy." Tống Hữu vẻ mặt bất lực, "Làm ơn đừng đổi chủ đề được không? Về phần Ôn Dương, vì anh không muốn, vậy là tốt rồi, tôi không quan tâm."

    "Cậu từ giờ không cần phải hỏi tôi về tình hình của Ôn Dương đâu, cậu ta đã chết. "

    Tống Hữu cúi đầu chào rồi đang chuẩn bị rời đi thì nghe Ân Lang Qua nói điều này, anh há hốc mồm kinh ngạc," Anh ... anh đã giết cậu ta? "

    Vẻ mặt Ân Lang Qua thờ ơ," Tôi luôn đối xử với đối phương như thế này, cậu không biết sao? "

    " Tôi biết điều đó. "Tống Hữu vẫn nhìn không tin," Nhưng anh đã luôn rất ... "

    Tống Hữu có thể nhìn ra, Ân Lang Qua thực sự có tình cảm với Ôn Dương, anh vẫn còn nhớ rõ sự lo lắng và ngại ngùng của Ân Lang Qua khi ở cùng Ôn Dương lần đầu tiên. Ân Lang Qua lộ ra vẻ lo lắng cùng ngại ngùng, vui mừng như một đứa trẻ. Khi đó, Ân Lang Qua thực sự thích Ôn Dương không  chỉ bởi cậu là đứa trẻ 11 năm trước.
Chỉ là mọi thứ từ mười một năm trước tồn tại quá sâu trong lòng Ân Lang Qua , khiến hắn không thể nào che đậy được cảm xúc dâng trào sau đó. ...

    Điều này cũng khiến Ân Lang Qua tin chắc rằng tình cảm của hắn dành cho Ôn Dương chỉ là một sự hiểu lầm không đáng nói và không thể chấp nhận được đối với hắn. ..

    Khi Ân Lang Qua biết được Ôn Dương và Ân Hà đang âm mưu chống lại mình, hắn ta không giết Ôn Dương ngay lập tức mà nhốt cậu dưới tầng hầm của biệt thự của mình, điều này khiến Tống Hữu càng chắc chắn rằng Ân Lang Qua vẫn còn điều gì đó trong lòng Ôn Dương, hắn không giết cậu vì những sai lầm của Ôn Dương, những thứ gọi là trừng phạt đó hoàn toàn không thể so sánh với những hình phạt  bằng xương bằng thịt dành cho những kẻ phản bội năm xưa. ..

    Vì vậy, khi Ân Lang Qua nói với Tống Hữu rằng Ôn Dương đã chết, Tống Hữu đầu tiên nghĩ rằng Ôn Dương có thể chết trong một vụ tai nạn không do Ân Lang Qua chỉ đạo, hoặc Ân Lang Qua  đang nói dối.

    "Tôi đã gửi cậu ta đến Qionglou." Ân Lang Qua tiếp tục, "Tôi  chơi cậu ta đến phát ngán rồi, và việc giữ Ôn Dương ở đây sẽ chỉ khiến Văn Thanh cảm thấy đau lòng, vì vậy tôi đã gửi cậu ta đến Qionglou làm điếm để kiếm tiền cho mình, nhưng không ngờ cậu ta đã bị một nhóm người chơi đến chết trong vòng vài ngày. "Ân Lang Qua châm một điếu thuốc rồi đưa vào miệng, từ từ thở ra khói," Dáng vẻ thư sinh yếu đuối như cậu ta bị chơi cả ngày lẫn đêm, chết cũng là chuyện dễ hiểu."

    " Lang Qua . "Tống Hữu khóe miệng giật giật, cười vô cùng mất tự nhiên," Anh ... anh nói giỡn, anh phái cậu ta đến Qionglou làm trai bao? Chuyện này sao có thể? Anh đối với cậu ta"..."

    "Cậu biết rõ về tôi?" Ân Lang Qua vẻ mặt u ám, "Tống Hữu , từ bây giờ, cậu không nên sử dụng cái gọi là phương pháp tâm lý của cậu với tôi, cậu chỉ cần tập trung chăm sóc Văn Thanh, những chuyện khác cậu không cần quan tâm."
Ân Lang Qua nói xong liền xoay người rời đi
    Văn Thanh thân thể đang trong giai đoạn đầu hồi phục, hắn sống trong một căn phòng đặc biệt dùng để phục hồi, Ân Lang Qua không ngủ cùng phòng với hắn mà mấy ngày nay đều ngủ trong phòng ngủ chính của hắn.

    Ân Lang Qua mỗi đêm đều ngồi bên giường Văn Thanh, chỉ đứng dậy rời đi khi Văn Thanh đã buồn ngủ. Đến hơn chín giờ đêm hôm đó, thấy Văn Thanh đã buồn ngủ, Ân Lang Qua vẫn như mọi đêm trước đó, đắp chăn cho Văn Thanh sau đó nhẹ nhàng hôn lên trán Văn Thanh, rời khỏi phòng.

    Tắm rửa xong đi ngủ, Ân Lang Qua vẫn chưa cảm thấy buồn ngủ nên dựa vào giường đọc tập tin trên máy tính hơn một tiếng đồng hồ rồi mới nằm xuống.

    Mười một giờ đêm, Ân Lang Qua nằm ở trên giường, cau mày trằn trọc một hồi, rốt cuộc không nhịn được ngồi dậy.

    Ân Lang Qua nheo mắt nhìn chằm chằm vào bóng tối phía trước.

    tại thời điểm này. ...

    Có phải cậu ta đã ngủ mất rồi không?

    Liệu có thể. ...

    Thao! Quản cậu ta hiện tại thế nào chứ!

    Ân Lang Qua vén chăn bông lên, nhanh chóng mặc quần áo và rời khỏi phòng.

    "Nếu buổi sáng Văn Thanh tỉnh dậy mà hỏi tôi, nói với em ấy tôi đến công ty giải quyết việc gấp." Khi lên xe chuẩn bị rời đi, Ân Lang Qua nói với nhân viên bảo vệ ca đêm ở cửa. .

    "Vâng ngài Ân."

    Ân Lang Qua không mang theo bất kỳ vệ sĩ nào đi cùng, hắn dùng  chiếc xe mà vệ sĩ của hắn thường lái.

    Trên đường đi, Ân Lang Qua nhớ ra rằng mình không có chìa khóa căn hộ nên đã gọi điện cho Aran và yêu cầu cô mở cửa cho mình trong nửa giờ.

Về đến căn hộ, A Ran đã đứng dậy khỏi giường, tắm rửa sạch sẽ, mặc quần áo chỉnh tề, nửa đêm chào hỏi ông chủ với dáng vẻ trang trọng và uy nghiêm.

Khi hai người gặp nhau lần đầu, cô đã để lại ấn tượng rất xấu cho hắn, để giữ được công việc của mình, Aran đã phải rất cố gắng để cải thiện hình ảnh của mình trước mặt sếp.

"Cô đi ra ngoài." Ngay khi cửa mở ra, Ân Lang Qua ra lệnh cho Aran: "Chút nữa ... không, ba giờ nữa quay lại."

Aran không dám hỏi thêm, gật đầu rồi nhanh chóng rời khỏi căn hộ. Sau khi bước được vài bước, cô quay đầu lại như thể chợt nhớ ra điều gì đó, thận trọng thì thầm, "Ông chủ, Ôn Dương, tâm trạng của cậu ấy mấy ngày nay rất thấp ... ngài có thể nhẹ nhàng với cậu ấy không ... "

A Ran chưa kịp nói xong thì đã bị ánh mắt trừng trừng của Ân Lang Qua làm cho nghẹn lại, cô liên tục cúi đầu xin lỗi Ân Lang Qua, rồi nhanh chóng đóng cửa lại.
( Truyện được dịch và đăng duy nhất tại wattpat ParkLeeHahmJeon)

Ân Lang Qua cởi áo khoác ném lên sô pha, tháo cà vạt ném về phía sô pha, rơi xuống đất cũng không nhặt lên, mà là đi thẳng vào phòng của Ôn Dương.

Căn phòng của Ôn Dương tối om, Ân Lang Qua đi đến bên giường Ôn Dương nhờ ánh đèn từ phòng khách, sau đó cúi xuống, nhắm mắt nhẹ nhàng ngửi tóc, má và cổ Ôn Dương. ...

Ôn Dương đang ngủ nhẹ trở mình tiếp tục quay lưng về phía Ân Lang Qua .

Mùi thơm thoang thoảng của sữa tắm trên người Ôn Dương, giống như bạch phiến được đốt nóng, không ngừng kích thích một dây thần kinh não nào đó ở Ân Lang Qua , khiến hắn dần trở nên nghiện, dần dần mê muội. Dần dần bối rối, yêu thích, mê muội. ...

Ân Lang Qua đột nhiên cúi đầu, vùi mặt vào dưới cổ Ôn Dương, mạnh mẽ mút lấy làn da mịn màng mỏng manh.

Ôn Dương đột nhiên bị đánh thức, sợ hãi hét lên một tiếng, giây tiếp theo sợ hãi đẩy người trên người ra.

Thân thể cao như núi của Ân Lang Qua trực tiếp đè lên người Ôn Dương, một tay nắm lấy hai cổ tay của Ôn Dương đè lên đầu giường, sau đó nhanh chóng túm lấy đồ ngủ trên người Ôn Dương.

"Đừng động." Ân Lang Qua cúi thấp thở hổn hển, Ôn Dương không ngừng giãy dụa khiến cho hắn khó có thể tiến hành thuận lợi, "Cậu thành thật một chút! Chỉ cần cậu chịu phối hợp với tôi, cùng lắm là hai lần, nếu không tôi sẽ giết chết cậu.!

" Anh dừng tay!" Biết kẻ đang đè mình là Ân Lang Qua, Ôn Dương càng giãy dụa : "Anh lúc nào cũng gạt tôi, đồ cầm thú, buông ra"

刚被惊醒就受如此大的刺激( câu này tui bó tay🥲)biết phản kháng cũng vô ích, Ôn Dương vẫn dùng hết sức vùng vẫy.

"Ngoan nào" Ân Lang Qua bắt đầu cố gắng dỗ dành Ôn Dương bằng những lời nhẹ nhàng, kéo quần Ôn Dương xuống, nhẹ nhàng nói: "Chỉ năm phút thôi. Chỉ cần em ngoan ngoãn hợp tác, năm phút nữa anh sẽ rời đi, được không? "

Tất nhiên là Ôn Dương không tin những lời vô nghĩa của Ân Lang Qua , nước mắt rơi xuống, cậu nức nở cầu xin hắn " Tôi cầu xin anh được không? Anh ... đi tìm người khác, tôi thực sự không thể , tôi thực sự ... "
" Anh làm cái quái gì vậy?
Ân Lang Qua đột nhiên quát to, thấy mềm không được liền cứng rắn.
Ân Lang Qua cưỡng chế ôm Ôn Dương khuôn mặt run rẩy, nóng lòng muốn hôn cậu.
Dần dần, Ôn Dương không còn giãy dụa nữa, cậu dựa vào trong ngực hắn hai tay nắm chặt, thân thể căng thẳng, bất động thanh sắc, để cho Ân Lang Qua tự tung tự tác.
"Đúng vậy ..." Ân Lang Qua cười mãn nguyện mà hôn lên môi Ôn Dương từng chút một. Sự nhu mì của Ôn Dương đã mang đến cho hắn sự thỏa mãn lớn về mặt tâm lý. "Anh ... anh nói, chỉ có năm ... năm phút ..." Ôn Dương run giọng nói, giống như không còn cách nào khác, đành phải nắm lấy lý do cứu mạng run giọng nói.
Ân Lang Qua không đáp lại, hắn nhắm mắt và hôn một cách si mê.
Bên ngoài trời rất lạnh, A Ran không ra khỏi khu chung cư, cô chỉ ngồi trên hành lang nghịch điện thoại, nửa tiếng sau, rùng mình vì lạnh. Cô hối hận vì đã không mang theo chiếc áo khoác dày trên ghế sofa trong phòng khách.

Thêm mười phút nữa, A Ran không chịu được lạnh, nhẹ nhàng bước đến cửa căn hộ, lấy chìa khóa ra mở cẩn thận rồi rón rén đi vào trong căn hộ.

Cửa phòng ngủ của Ôn Dương đóng sập lại, âm thanh từ khe cửa cũng giống như đêm hôm đó, vẫn là tiếng kêu đau đớn của Ôn Dương và hơi thở nặng nhọc của Ân Lang Qua . ..

"Đồ dối trá ... đồ dối trá !! Anh ... a ... làm ơn ... đừng ... a ... xuống địa ngục ... đụ ... a ..."

Giọng Ôn Dương vốn đã hơi khàn. Dưới sự hung hăng của Ân Lang Qua , cậu không thể kìm lại giọng nói đau đớn của mình, tiếng kêu đau đớn, tiếng kêu trầm thấp ngắt quãng chỉ càng kích thích hành động của Ân Lang Qua trở nên hung tợn hơn. ..

"Cậu tiếp tục mắng, tiếp tục." Ân Lang Qua thở hổn hển cười, "Nhìn xem đêm nay tôi làm thế nào khiến cậu câm miệng đi! Tôi cho cậu mắng, cho cậu khóc ..."

A Ran nhấc lên chăn dày trên sô pha. Cô nhanh chóng mang áo khoác rời khỏi căn hộ, sau đó mặc vào rồi tiếp tục ngồi ở cửa hành lang, nghĩ đến những gì vừa nghe thấy, tiếng kêu đau đớn và cầu xin của Ôn Dương, A Ran cảm thấy vô cùng khó chịu, nhưng cô lại không có dũng khí quay lại ngăn cản, trong lòng chỉ có thể âm thầm hy vọng sự dày vò mà Ôn Dương phải chịu đựng lúc này sẽ sớm kết thúc.

Cuối cùng, Aran dựa vào tường ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy kiểm tra thời gian thì phát hiện đã hơn năm giờ sáng.

Đáng lẽ phải quay lại lúc ba giờ. ...

       A Ran vội vàng đứng dậy xoa xoa đôi chân tê dại hồi lâu mới bước đi được, vừa đến cửa căn hộ, vừa định tra chìa khóa mở cửa thì cửa phòng bị mở ra từ bên trong.
        Ân Lang Qua một tay cài chặt cúc áo trước ngực, tay kia nắm lấy tay nắm cửa, nhìn thấy A Ran ở ngoài cửa, hắn chỉ hơi nhướng mày, nói: "Cô rất đúng giờ."

A Ran trợn to hai mắt nhìn Ân Lang Qua, nhỏ giọng hỏi: "Ông chủ, ngài vừa mới kết thúc sao?"

Giọng của A Ran rất thấp, nên Ân Lang Qua nghe không rõ, cũng không thèm trả lời, cau mày hỏi: "Sao  cậu ta gầy hơn lần trước vậy?"

"Tiểu Dương ca... anh ấy không thể tăng cân chút nào." A Ran thành thật, "Anh ấy ăn rất ít trong mỗi bữa ăn. Trong hai đêm đầu anh ấy chỉ uống một chút nước trước khi chìm vào giấc ngủ."

"Cô làm cái gì mà không nói cho tôi biết sớm hơn?! "

A Ran sợ tới mức vội vàng giải thích," Dạ ... Tôi xin lỗi ông chủ, tôi nghĩ đây là cảm giác thèm ăn bình thường của Tiểu Dương.

" mấy ngày nay ở cùng Ôn Dương, ngoại trừ thấy cậu phờ phạc hơn e thì Aran không cảm giác được Ôn Dương gầy hơn trước, chỉ cảm thấy Ôn Dương hình như luôn luôn gầy như vậy.

Còn Ân Lang Qua trực tiếp sờ vào cơ thể, cảm giác lòng bàn tay khác hẳn lần trước, cảm giác tự nhiên rõ ràng.

"Bỏ đi." Ân Lang Qua lạnh lùng nói, "Tối nay tôi sẽ qua, cô có thể làm thêm món ăn."

"Vâng ông chủ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bl