Chương 207: Hối hận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chiều nay Ân Lang Qua đến rất sớm, Aran vẫn đang bận rửa bát trong bếp, Ân Lang Qua đã đến căn hộ.

"Được rồi, tiếp tục làm việc của mình." Ân Lang Qua nhẹ giọng nói với A Ran đang hoảng sợ chạy ra ngoài, "Cô hãy tự mình đi ra ngoài khi món ăn đã chuẩn bị xong."

A Ran gật đầu, quay người lại chạy vào phòng bếp.

Ân Lang Qua đến cửa phòng ngủ của Ôn Dương, nhẹ nhàng mở cửa.

Ôn Dương đang ngồi trên ghế da bên cửa sổ, hướng ra ngoài cửa sổ màu xám, đeo tai nghe vào tai, trên tay cầm bộ đàm mà A Ran mua cho cậu.

Ôn Dương vẻ mặt vô hồn, nhìn không thấy biểu cảm gì, cũng không cảm thấy sinh khí, cả người giống như một cỗ máy bụi bặm bị bỏ vào một góc bỏ hoang dần dần rỉ sét.

Ôn Dương bả vai hơi chùng xuống, thân thể khẽ cúi đầu, như bị trọng lực vô hình nào đó trên không trung bẻ cong.

Ôn Dương thật sự rất yên tĩnh, yên tĩnh như một bức tượng điêu khắc bên cửa sổ, điều này khiến cho sự hưng phấn nhàn nhạt trên đường đi của Ân Lang Qua cũng bị xua tan đi một nửa.

Ân Lang Qua đi phía sau Ôn Dương, vươn tay nhẹ nhàng tháo tai nghe của Ôn Dương.

Ôn Dương không hề kinh hãi, vẫn ngồi bất động trên ghế, yếu ớt nói: "Aran, tôi hơi khát, rót cho tôi một ly nước."

Ân Lang Qua sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng hạ giọng nói. ậm ừ rồi quay lưng bước đi Anh đến chiếc bàn cạnh giường rót nửa cốc nước ấm trong phích.

Lang Qua bưng đến Ôn Dương cốc nước, cúi người nhẹ nhàng đặt miệng cốc nước vào miệng Ôn Dương, Ôn Dương hai tay cầm lấy đáy cốc, ngẩng đầu chậm rãi uống cạn.

"Cám ơn." Ôn Dương trầm giọng nói.

Ân Lang Qua nhìn khuôn mặt mềm mại của Ôn Dương, trong lòng bỗng trở nên mềm mại vô cùng, trong máu có một dòng điện chảy ra, trên mặt bất giác nở một nụ cười đắc ý ...

Đã rất lâu rồi, hắn mới nhìn thấy vẻ mặt ôn hòa bình tĩnh của Ôn Dương ... Dường như khi đối mặt với chính mình, trên mặt chỉ có sợ hãi cùng hận ý ...

Đã bao lâu rồi? Người đàn ông này nhẹ nhàng cười với chính mình, cũng rất chu đáo với chính mình ...

Xem ra đã lâu không gặp, lại như mới ngày hôm qua.

Ân Lang Qua không khỏi vươn tay nắm lấy tay Ôn Dương, Ôn Dương thân thể khẽ run, cúi đầu hôn lên má Ôn Dương.

Dường như có một thứ gì đó nhẹ nhàng và xinh đẹp trong không khí đột nhiên mở ra sau nụ hôn của Ân Lang Qua , Ôn Dương như đột nhiên tỉnh lại sau một giấc mơ viển vông, đột nhiên đứng dậy khỏi chỗ ngồi và nhanh chóng lùi lại.

Cậu vấp ngã trên ghế, Ôn Dương ngã xuống đất, khi khôi phục lại cơn đau, cậu đột nhiên không phân biệt được Lang Qua đang ở hướng nào, hoảng sợ đứng lên, Ôn Dương loạng choạng lùi lại, vẻ mặt kinh hãi. Cậu run rẩy nói: "Tôi .... tôi không thể làm điều đó tối nay ... Tôi cầu xin anh, Ân Lang Qua ... Lần sau ... lần sau bạn sẽ ổn ... chỉ tối nay ... chỉ là Hãy để tôi đi, cầu xin Xin ... "

Một cơn đau không thể tả, như nước mắt cuốn lấy cơ thể Ân Lang Qua như một cơn gió, như thể hắn đang say sưa với hơi ấm đầu xuân thì hoàn toàn nguội lạnh bởi một cơn mưa băng giá bất chợt. Sau khi nhận ra điều đó, Ân Lang Qua cảm thấy vừa tức giận vừa buồn vì cảm giác thất vọng mạnh mẽ đó.

Ôn Dương đang lui ra ngoài, đột nhiên đụng phải Lang Qua phía sau, sau đó cậu mới chợt nhận ra Ân Lang Qua đang ở phía sau.

Ôn Dương sợ tới mức dựng hết lông cả người, vừa gào thét vừa chạy nhanh về phía trước, chỉ có thể bị Ân Lang Qua từ phía sau ôm vào lòng.

Ôn Dương đột nhiên kêu thảm thiết, giãy dụa như điên khỏi cánh tay của Ân Lang Qua , Ân Lang Qua ôm chặt lấy eo Ôn Dương, tựa cằm lên vai Ôn Dương, vội vàng nói: "Ta đêm nay đừng nhúc nhích." ngươi, thật sự, bình tĩnh đi Ôn Dương! "

Đương nhiên Ôn Dương sẽ không còn tin bất cứ điều gì Ân Lang Qua nói, cho dù hắn có nói đáng tin đến đâu.

Nghĩ đến mấy tiếng đêm qua sống còn hơn chết, lại sắp phải đối mặt với cái quái gì đó, Ôn Dương đại não sắp nổ tung.

Những cơn ác mộng luôn đeo bám, nỗi sợ hãi luôn thường trực bên mình, Ôn Dương cảm thấy mình thực sự sắp phát điên rồi ...

"Buông ra! Aran! Cứu !! Aran! Aran !!"

Ôn Dương hét lên mất kiểm soát mà ở trong phòng bếp A Ran bận rộn nghe thấy tiếng kêu cứu của Ôn Dương, vội vàng đi tới cửa phòng ngủ định đẩy cửa đi vào, nhưng lại rụt rè rút tay lại.

Tiếng kêu cứu của Ôn Dương kích thích thần kinh não thẳng đứng của A Ran nặng nề, A Ran đứng ở trước cửa do dự hồi lâu, rốt cục nhịn không được giơ tay gõ cửa phòng ngủ, nhổm lên. can đảm và nói, "Lão ... Boss, xin hãy tha cho anh tiểu Dương đi, anh tiểu Dương, anh... anh..."

"Cút đi !!"

Đột nhiên có một tiếng gầm lớn từ Ân Lang Qua , A Ran rùng mình sợ hãi và nghiến răng., quay người và chạy trở lại nhà bếp.
(Truyện được dịch và đăng duy nhất tại wattpat ParkLeeHahmJeon)

Ân Lang Qua đè Ôn Dương lên giường, quỳ xuống hai bên thân thể Ôn Dương, một tay giữ chặt Ôn Dương, một tay giữ chặt cằm Ôn Dương, ngăn cản Ôn Dương giãy giụa thân thể.

"Nghe này, tôi thực sự không định làm gì cậu đêm nay." Ân Lang Qua thở hổn hển, "Mới năm giờ chiều, cho dù là tôi làm, cậu cũng không có quyền lựa chọn..."

Ôn Dương ngừng giãy dụa, nhưng thân thể vẫn không ngừng phát run.

Sau đó, Ân Lang Qua mới buông Ôn Dương ra, đưa tay ra lau nước mắt cho Ôn Dương và nói với vẻ mặt phức tạp, "Nếu sau này cậu muốn khôi phục lại đôi mắt của mình, thì tốt hơn hết cậu đừng khóc nữa. nhãn cầu hỏng rồi, cậu cả đời sẽ mù. "

Ôn Dương nhắm mắt lại, quay đầu sang một bên nức nở không ngừng

Sau khi Ân Lang Qua ra khỏi giường, hắn bế Ôn Dương từ trên giường xuống ghế sô pha trong phòng khách.

Vừa ngồi xuống ghế sô pha, Ôn Dương liền nghe thấy tiếng kêu meo meo của mèo con, cậu hơi đứng thẳng người lên, lau mắt, trong tiềm thức thì thào nói: "Tiểu Qua.... Tiểu Hắc..."

Ân Lang Qua cười thầm, "Vậy là cậu vẫn còn nhớ chúng nó."

    Ân Lang Qua mở lồng vải cho mèo trên mặt đất, Tiểu Hắc vội vàng chạy ra khỏi đó, nhảy lên bàn trước ghế sô pha, xù lông khàn khàn kêu với Ân Lang Qua .

    Sau khi Tiểu Qua ra khỏi lồng mèo, thấy Ôn Dương ở trên ghế sô pha liền nhảy lên đùi Ôn Dương, hai bàn chân trước đầy lông tựa vào trong ngực Ôn Dương, không ngừng dụi đầu vào cổ Ôn Dương.

    "Tiểu Qua" Ôn Dương trầm thấp cười, đưa tay lên xoa đầu tiểu Qua, "Tao cũng nhớ mày..."

    Ân Lang Qua nhìn say sưa canh giữ con mèo đen trên bàn, với nụ cười trên mặt Ôn Dương, hắn nhìn đôi lông mày nhướng lên của Ôn Dương và ánh sáng trên mặt, tâm trạng hắn bỗng trở nên vô cùng tốt.

    Một lúc sau, tiểu Hắc cũng từ trên bàn nhảy lên đùi của Ôn Dương, không ngừng kêu meo meo van xin Ôn Dương chạm vào mình.

    Ân Lang Qua đứng dậy đi tới cửa căn hộ, mở cửa dựa vào khung cửa, sau đó châm một điếu thuốc bỏ vào miệng, một tay kẹp nách, cứ như vậy ung dung bình tĩnh mà nhìn Ôn Dương nở nụ cười ngồi trên ghế sô pha cách đó không xa.

    Hai con mèo này giống như hai tia sáng ấm áp mềm mại trong thế giới tối tăm của Ôn Dương, giống như có thể cất giữ sự tồn tại của cô đơn, trên tay có hai kẻ nhỏ bé mềm mại, khiến Ôn Dương thủng lỗ chỗ, kiệt sức, tiếp nhận thoải mái chưa từng có.

    "Bây giờ tin rằng mục đích của chuyến thăm tối nay của tôi là trong sáng." Ân Lang QuA cười nhẹ, hút một điếu thuốc, "Cậu còn chưa cảm ơn tôi, tôi đã định giết hai con yêu thú nhỏ này."

    Ôn Dương không bỏ qua cho Ân Lang Qua . Cậu đứng dậy, đặt tiểu Hắc lên vai, một tay giữ tiểu Qua và cùng tay kia mò mẫm đi về phía phòng ngủ.

    Nhìn bóng lưng hờ hững của Ôn Dương, lửa giận trong lòng Lang Qua chợt bùng lên.

    "Trở về cho tôi !!" Lang Qua đột nhiên nghiêm nghị, "Tôi chăm sóc cậu còn chưa đủ sao?! Thái độ của cậu là cái quỷ gì?"

    Ôn Dương dừng lại, không quay đầu lại nói.

    Ân Lang Qua tàn nhẫn tiếp tục nói, "Nếu như cậu còn dám tiếp tục trốn tránh tôi, tương lai tôi sẽ cho cậu sống ổn định."

    Ôn Dương thân thể chấn động, cuối cùng chậm rãi xoay người.

    Ôn Dương lại đi tới sô pha ngồi xuống, cúi đầu không nhúc nhích, vẻ mặt như trước chết tiệt, bất quá hai con mèo trên người cọ xát lên người Ôn Dương, Ôn Dương cũng không có đáp lại. .

    Ôn Dương lạnh lùng như vậy càng làm cho Ân Lang Qua khó chịu, nhưng hắn cũng không biết lại uy hiếp Ôn Dương.

    "Tôi biết cậu hận tôi, ước gì cậu có thể tự mình giết tôi." Ân Lang Qua khóe miệng nhếch lên, như là không quan tâm, "Nhưng là không có cách nào, cậu mệnh chung sống với tôi đến cùng. của cuộc đời cậu, và tôi muốn nói với cậu rằng tôi có thể trong tương lai. Tôi sẽ đến bên cậu mỗi tối. Khi tâm trạng vui vẻ, tôi sẽ dùng bữa với cậu, và sau đó đơn giản là nằm xuống bên nhau . Khi tâm trạng không tốt, tôi chết tiệt quan tâm cậu có muốn anh hay không, đừng để tôi trút giận, tôi sẽ luôn cậu thậm chí không thể ra khỏi giường. "

    Ôn Dương càng cúi đầu xuống .. ..

    Ân Lang Qua đi tới, dập tắt điếu thuốc trong tay gạt tàn thuốc trên bàn, ngồi ở bên cạnh Ôn Dương, ôm eo Ôn Dương.

    "Nếu cậu có thể chủ động hơn một chút với tôi ..." Ân Lang Qua áp vào lỗ tai của Ôn Dương, "Tôi cũng có thể chữa trị cho cậu ..."

    "Ân Lang Qua ..." Ôn Dương đột nhiên nhỏ giọng ngắt lời, Vẻ mặt thất thần nói: "Tôi hối hận nhất trong đời ..."

    Ân Lang Qua nghi ngờ nhìn về phía Ôn Dương sơ, chỉ nghe Ôn Dương nói tiếp, "Là tôi đã không hợp tác cùng Ân Hà giết anh... "

    ---------------

    Nghiêm Mặc đến Dian * để xử lý công việc kinh doanh chính thức cho Ân Lang Qua , và Dương Dịch cũng được Ân Lang Qua cử đi cùng anh ta.

    Ngay khi anh đến khách sạn để xếp chỗ, một nhân viên phục vụ của khách sạn đã bí mật nhét cho anh một tờ giấy ghi: Khu** đường ** nhà hàng **, theo thỏa thuận, người anh muốn gặp đã được giao đến đó.

    Dương Dịch ngơ ngác nhìn nội dung trong mảnh giấy, trong lòng lập tức vui mừng khôn xiết, lấy cớ Nghiêm Mặc ra ngoài hít thở không khí, nhanh chóng rời khách sạn đi đến địa chỉ ghi trên mảnh giấy.

    Dọc theo đường đi, Dương Dịch không thể kìm chế được kích động, từ lúc biết mình vẫn còn sống, Dương Dịch cảm thấy cuộc sống của mình có thêm động lực để tồn tại.

    Sau nhiều năm như vậy, hắn đã trưởng thành như thế nào, lại bị thương trên tay ÂnHà sao?

    Bây giờ, em có còn nhớ anh không ... Khi đến quán cà phê trong địa chỉ, Dương Dịch cũng nóng lòng muốn đi vào, cánh cửa phòng đang mở hé, anh gõ cửa hai lần rồi đẩy vào.

    Vừa bước chân vào trong hộp, một vật kim loại lạnh lẽo đột nhiên chĩa vào thái dương của Dương Dịch, Dương Dịch không nhúc nhích, anh biết đó là súng.

    Nhìn Ân Hà đang ngồi bên cửa sổ cách đó không xa, sau đó nhìn xung quanh toàn bộ căn phòng , bốn năm tên thuộc hạ của Ân Hà đều nhìn mình, Dương Dịch lúc này mới nhận ra mình bị lừa.

    "Ân Hà ..." Dương Dịch cố gắng kiềm chế không cho mình mất kiểm soát cảm xúc, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi đã làm tất cả những gì cậu yêu cầu, tôi còn giết một tên thuộc hạ của tôi để hợp tác với cậu. Vậy nên bây giờ, đã đến lúc cậu phải giữ lời hứa và trả lại cho tôi em trai tôi nguyên vẹn..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bl